Người phục vụ mang ra một đĩa tôm hùm New Zealand. Những con tôm đỏ tươi trong suốt lặng lẽ nằm trên lớp đá lạnh.
Giang Từ nhìn thấy trước, Dylan cũng lập tức chú ý đến.
Vỏ tôm hùm rất cứng, có nhiều gai nhọn đâm tay, nhưng bên trong lại là lớp thịt trắng mềm thơm ngon. Từ trước đến nay, bóc tôm cho Tạ Chiêu vốn là công việc của Giang Từ. Ban đầu anh chỉ làm để tạo thiện cảm với nghi phạm, nhưng lâu dần lại thành thói quen.
Việc bóc tôm cho một cô gái không chỉ đơn thuần là hành động ga-lăng, mà còn là sự khẳng định vị trí thân mật của người đàn ông bên cạnh cô. Nhưng bây giờ, có kẻ không biết tự lượng sức, dám mơ tưởng đến vị trí của anh.
Ánh mắt Giang Từ và Dylan giao nhau giữa không trung, bầu không khí căng như dây đàn.
Âm thanh huyên náo trong nhà hàng dần mờ đi, không gian như đông cứng lại. Đĩa tôm hùm nặng nề đặt xuống bàn, phá vỡ sự im lặng lạnh lẽo.
Dylan nhìn Giang Từ như một thanh kiếm sắc bén đang rút khỏi vỏ. Giang Từ cũng không chịu thua, ánh mắt cứng rắn lóe lên tia sắc lạnh.
Chiếc bàn vuông chật hẹp trở thành chiến trường.
Đây không chỉ là cuộc tranh đấu xem ai bóc tôm cho Tạ Chiêu, mà còn là trận quyết chiến vì danh dự và lòng trung thành.
Hai người mỗi người một đôi găng tay trong suốt.
Giang Từ chậm rãi đeo găng tay vào, động tác ung dung tựa như một kiếm sĩ cổ đại đang lau chùi thanh kiếm trước trận chiến.
Dylan cũng cười lạnh, đeo găng tay vào, sẵn sàng nghênh chiến.
Người phục vụ đẩy đĩa tôm hùm vào giữa bàn, trận chiến lập tức bắt đầu.
Giang Từ nhanh chóng cầm một con tôm, vặn nhẹ sang hai bên, tháo lớp vỏ ngoài, sau đó dùng càng tôm để lấy sạch chỉ đen bên trong.
Cùng lúc đó, Dylan vẫn còn loay hoay cắt tôm bằng dao nhỏ, Giang Từ đã bóc xong hai con, đặt vào đĩa trước mặt Tạ Chiêu như một con mèo săn mồi thành công, ánh mắt lấp lánh mong chờ được chủ nhân khen ngợi.
"Cảm ơn." Tạ Chiêu nhận lấy đĩa tôm.
Dylan thấy vậy liền đẩy nhanh tốc độ, cắt vỏ tôm bằng dao.
"Từ trước đến giờ, tôi chưa bóc tôm hùm cho ai cả, nên hơi vụng về một chút." Dylan cúi đầu cười ngượng.
"Không đâu, trông rất hoàn hảo." Tạ Chiêu khen ngợi.
Vừa dứt lời, cô lại thấy Giang Từ đã bóc xong bốn con tôm khác, ánh mắt long lanh, như một con cún con mong được thưởng.
"Cảm ơn, anh cũng ăn đi." Cô nói.
Dylan thấy thế không vui, liền đẩy nhanh tốc độ, dùng dao chặt vỏ tôm nhanh hơn.
Tốc độ bóc tôm của cả hai ngày càng nhanh, đĩa tôm trước mặt Tạ Chiêu cứ cao dần lên như núi.
"Ăn tôm tôi bóc đi, tôi đac cắt nhỏ ra để dễ nhai hơn." Dylan lên tiếng.
"Của tôi sạch hơn, tôi đã lấy hết chỉ tôm, vệ sinh hơn cậu ta nhiều." Giang Từ phản bác.
"Hai thằng ngu này trông y hệt hai con chuột túi đang đánh nhau vì tranh giành bạn tình vậy, buồn nôn quá." Isaac lắc đầu.
"Nhiều quá rồi, tôi no rồi, không cần bóc nữa đâu." Tạ Chiêu lên tiếng. "Hai người tự ăn đi nhé."
"Nhưng cô chỉ mới ăn hai con thôi mà." Dylan nhíu mày. "Tạ Chiêu, tôi thấy cô gầy hơn lần trước nhiều lắm, tôi rất lo lắng cho cô."
"Sao cô lại không có khẩu vị?"
"Có lẽ là do nhìn thấy cậu nên mất ngon." Giang Từ cười nhạt.
"Rõ ràng là do anh làm cô ấy áp lực." Dylan tức giận.
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, trông hệt như hai con chó đang tranh giành sự chú ý của chủ nhân.
"Tôi thật sự không ăn nữa đâu, hai người tự chia nhau đi, được không?" Tạ Chiêu cố gắng dập lửa.
"Bóc cũng không tệ, tôi thích đấy, để tôi ăn cho." Isaac thản nhiên cầm đĩa tôm lên.
"Dựa vào cái gì mà anh được ăn? Đây là tôm tôi bóc cho Tạ Chiêu." Dylan và Giang Từ đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn hắn.
"Dựa vào việc tôi là người thanh toán bữa ăn này?" Isaac cười nhạt.
"Thôi nào, chúng ta chia bánh ngọt đi, nhìn cũng rất ngon." Tạ Chiêu vội đứng dậy, cầm dao nhựa để cắt bánh, ngăn chặn một trận tranh chấp khác.
"Cô ngồi đi, để tôi làm cho." Dylan nhanh chóng đứng lên.
"Tôi gần hơn, để tôi cắt." Giang Từ cũng lập tức nhổm dậy.
"Hai người quá vụng về, làm mấy việc tỉ mỉ này thì nên để tôi." Isaac cũng đưa tay định lấy bánh.
"Để tôi."
"Vẫn là tôi làm thì hơn."
Chiếc bánh tội nghiệp bị ba người giằng co, lắc lư trong không trung.
Dylan dưới bàn giẫm mạnh lên chân Giang Từ, Giang Từ lập tức đá mạnh vào cẳng chân hắn, Dylan đau đớn lùi lại, nhưng vô tình giẫm lên chân Isaac.
Isaac lập tức trả đũa.
Dylan lúc này hoàn toàn mất thăng bằng, lảo đảo ngã nhào về phía bàn.
Giang Từ và Isaac đồng loạt lùi lại, tránh xa khỏi tâm bão.
Dylan ngã thẳng vào chiếc bánh kem, khi ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt anh ta bị phủ kín bởi lớp kem màu hồng, chỉ còn hai con mắt chớp chớp lộ ra.
"Bây giờ trông cậu cuối cùng cũng đẹp trai hơn rồi." Giang Từ cười phá lên.
Anh còn chưa cười hết, Dylan đã nhấc chiếc bánh lên và ném thẳng vào mặt anh. Lớp kem trắng dính kín khuôn mặt Giang Từ, chỉ chừa lại đôi mắt xanh lục chớp chớp vô tội.
"Này! Không được lãng phí đồ ăn tôi đã mua!" Isaac nói, nhưng ngay giây tiếp theo, mặt anh ta cũng bị một lớp kem chà lên.
Isaac lập tức đè đầu Dylan vào bánh: "Nhóc con, chẳng có tí giáo dục nào cả, lãng phí đồ ăn là đáng tội nhất."
"Ông già!" Dylan cũng kéo anh ta xuống, "Đừng tưởng anh già đến mức có thể làm cha tôi rồi thì có quyền dạy dỗ tôi!"
"Cậu không giúp tôi còn chờ gì nữa?" Isaac giận dữ nhìn Giang Từ, nhưng anh lại ung dung lau mặt mình, sau đó cầm điện thoại lên quay phim.
"Nhìn vào camera nào, cười lên." Giang Từ cười nhạt. "Tôi quay cho hai người một video ngắn nhé."
"Nhìn giống như hai con khỉ đầu chó trắng ấy."
Ba tên ngốc này thật sự quá mất mặt! Tạ Chiêu tối sầm mặt, không muốn nhận người quen.
Các thực khách trong nhà hàng đều tò mò, vươn cổ ra nhìn.
Cuối cùng, cuộc giằng co giữa Isaac và Dylan cũng kết thúc với chiến thắng thuộc về Isaac, khi anh là người đầu tiên ngẩng đầu lên từ đống bánh kem. Cả nhà hàng lập tức vỗ tay rần rần.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tạ Chiêu reo lên.
"Alo? Alo? Sóng yếu à?" Cô cố tình diễn, "Ồ, không nghe rõ hả? Vậy tôi ra chỗ khác gọi lại nhé, chờ chút."
Tạ Chiêu mỉm cười với ba người đàn ông có khuôn mặt toàn kem, chỉ chừa lại đôi mắt: "Thật ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại công việc đây. Mọi người cứ tiếp tục đi nhé."
Nói xong, cô nhanh chóng tìm lý do rời khỏi bàn.
Những ánh mắt tò mò trong nhà hàng không ngừng dõi theo. Tạ Chiêu lập tức lấy từ trong túi xách ngọc trai ra một cặp kính râm to bản, che kín nửa khuôn mặt mình.
Lối đi hẹp của nhà hàng, đi đến đâu cô cũng bị khách xung quanh nhìn chằm chằm.
Một anh chàng người Đức tóc vàng mắt xanh, một chàng trai lai tóc đen mắt xanh lục, một gã đàn ông lạnh lùng với đôi mắt hổ phách – ba người đàn ông với ba nét đẹp khác nhau, tuy trông có vẻ không được thông minh lắm, nhưng vẫn là trai đẹp.
Ba người đàn ông đẹp trai này vì cô mà tranh giành, đánh nhau tưng bừng, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đích thực là đây!
"Tôi không quen bọn họ." Tạ Chiêu nói với một người qua đường đang nhìn cô chằm chằm.
Nhà hàng có đủ khách từ các sắc tộc khác nhau: người Nhật, người Đông Âu, người Mexico... Ai cũng mỉm cười nhìn cô.
"Tôi chưa bao giờ quen biết họ."
Tạ Chiêu lặp lại câu đó bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, thể hiện sự vô tội của mình.
"Chúng tôi chỉ ngồi chung bàn thôi, thật đấy!"