Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 142

"Chúng ta gặp nhau lần đầu ở Nice, bên bờ biển xanh, vào thời gian diễn ra Liên hoan phim. Cô còn nhớ không?" Chàng trai tóc vàng hỏi Tạ Chiêu.

"Hôm đó cô khen đôi mắt tôi đẹp, chúng ta đã trò chuyện suốt buổi tiệc, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người."

"Cô khen mắt cậu ta đẹp?" Giang Từ lơ đãng hỏi, chậm rãi xé đôi khăn ăn trong tay.

"Mấy viên bi thủy tinh xanh rẻ tiền có gì đẹp?" Anh dùng tiếng Trung nói nhỏ.

"Đừng ghen tuông vô lý như thế, tôi chỉ có ý lịch sự thôi." Tạ Chiêu nói.

"Tôi nhớ cậu rồi." Cô gật đầu, "Cậu tên là—" Thực ra thì cô chẳng nhớ mấy. Lúc đó cô đang thực hiện giao dịch nội gián, đến liên hoan phim chỉ để gặp gỡ người cung cấp thông tin. Còn gã trai đẹp này? Chỉ là một tấm bình phong để che giấu hành vi phạm tội.

"Tôi tên là Dylan, hiện tại đang làm diễn viên, dù chỉ là bán thời gian. Nhưng tôi tin chắc sau này mình sẽ trở thành ngôi sao lớn."

"Đúng rồi, ngôi sao." Tạ Chiêu gật gù. "Cậu nhìn có khí chất đặc biệt thật."

Sau màn giới thiệu, Giang Từ đứng dậy, nồng nhiệt bắt tay Dylan.

"Tôi luôn cho rằng diễn viên là một nghề rất sáng tạo và bao dung." Anh mỉm cười lịch thiệp.

"Dù sao thì, đây là một trong số ít công việc mà mọi sinh vật trên cây tiến hóa đều có thể làm được."

Tạ Chiêu lập tức giơ thực đơn che mặt. Ý anh là ngay cả kẻ có chỉ số IQ thấp và não chưa tiến hóa hoàn chỉnh cũng có thể làm diễn viên.

May thay, Dylan hoàn toàn không hiểu.

"Cậu là ngôi sao điện ảnh tương lai, vậy cậu và em trai tôi chắc hẳn sẽ có nhiều điểm chung." Isaac xen vào.

"Tại sao vậy? Anh ta cũng là diễn viên sao?"

"Không, nhưng cậu ta cũng là một kẻ ăn bám vô dụng." Isaac cười.

"Họ chỉ đang đùa thôi." Tạ Chiêu vội giải thích. "Hai anh em này thích trêu chọc nhau như thế."

"Đúng vậy, tôi không hề có ý xúc phạm." Isaac nói, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ "đúng là tôi có ý đó đấy".

"Không sao đâu." Dylan nhún vai. "Tôi thực sự không có công việc nghiêm túc. Chỉ có người nghèo mới cần phải làm việc. Nhà tôi có công ty điện ảnh, tài sản của tôi đều đến từ quỹ tín thác."

Lần này, Isaac – một người cày nát Phố Wall để kiếm tiền – cuối cùng cũng cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.

"Hắn ta chẳng giống một người thành đạt gì cả, chỉ đang làm màu thôi." Giang Từ thì thầm vào tai Isaac.

"Đây là câu nói hợp lý đầu tiên của cậu tối nay." Isaac gật đầu.

"Người thành đạt thì sao mà đến nhà hàng của anh ăn được? Ở đây còn chẳng có bãi đậu xe." Giang Từ nói.

"Vậy ra anh là chủ nhà hàng à?" Dylan cười. "Chó của tôi thích đến đây ăn nhất."

Hắn ta chỉ tay về phía một chiếc bàn gần đó, nơi một người hầu đang đẩy xe nôi. Trong xe không phải là em bé, mà là một con chó chihuahua béo ú đeo yếm hồng.

"Thấy chưa, vấn đề không nằm ở thực đơn tôi chọn." Giang Từ thì thầm với Isaac. "Mà là do đầu bếp của anh chỉ biết nấu đồ ăn cho chó. Anh đang mời Tạ Chiêu ăn thức ăn do đầu bếp của chó nấu."

"Thứ nhất, đây là nhà hàng thân thiện với thú cưng, không phải nhà hàng chỉ dành cho chó. Thứ hai, tôi vốn đã đặt bàn ở một nhà hàng Michelin bốn sao, nhưng tự nhiên có kẻ điên nào đó bao trọn chỗ." Isaac thấp giọng nói.

Giang Từ im lặng. Kẻ điên đó chính là anh.

"Tôi rất vui vì chó của cậu thích nơi này." Isaac mỉm cười. "Nhưng ngoài chuyện đó, cậu còn muốn nói gì với Tạ Chiêu nữa không? Nếu không, cậu có thể về ngồi với cún cưng của mình. Có vẻ như nó hợp để trò chuyện với cậu hơn."

"Đúng vậy, nó đang khóc tìm bố kìa." Giang Từ phụ họa. "Khóc thảm lắm, mau về dỗ dành nó đi."

"Tôi không nghe thấy tiếng nó khóc gì cả." Dylan vẫn cười bình thản.

"Chó của cậu đáng yêu thật." Tạ Chiêu nói.

Hai người hầu bên cạnh con chihuahua cẩn thận bón đồ ăn cho nó. Nó ngồi trên ghế như một vị hoàng đế.

"Lúc nhỏ nó còn đáng yêu hơn. Tôi cho cô xem ảnh nhé." Dylan nhân cơ hội chen vào ngồi cạnh Tạ Chiêu.

Đây là ghế ngồi dành cho hai người, chỉ đủ cho một cặp đôi. Trước đó, Giang Từ và Tạ Chiêu vừa vặn ngồi ở đó, nhưng Dylan chen vào, khiến thành ba người ngồi trên ghế đôi. Giang Từ bị đẩy dạt sang mép, suýt chút nữa rơi xuống đất.

Anh cố gắng giành lại chỗ nhưng không muốn chèn ép Tạ Chiêu, đành nhìn cô cầu cứu. Nhưng cô chỉ tập trung vào con chó, chẳng thèm để ý. Cuối cùng, Giang Từ thảm bại trong cuộc chiến giành ghế.

"Đừng cố nữa, em trai à. Dù ở bất cứ thời điểm nào, con người cũng không thể thắng nổi chó đâu." Isaac nhếch môi.

"Anh ngồi sang bên này với tôi đi." Tạ Chiêu cuối cùng cũng lên tiếng.

"À, thật ngại quá. Tôi đã làm phiền bữa ăn của mọi người." Dylan tỏ vẻ vô tội, liếc nhìn hai anh em ngồi đối diện. "Hai người có phiền không?"

"Tất nhiên là không." Isaac cười. "Chiêu đãi tất cả bạn trai của vợ là trách nhiệm của một người chồng mà."

"Anh ta nói vậy mà không thấy ghê à?" Giang Từ thì thầm bằng tiếng Trung.

"Ghê chứ, rất vui vì cậu tự nhận thức được. Trước đây cậu cũng hay nói chuyện kiểu này." Isaac cũng thì thầm đáp lại.

"Người bạn này của anh đúng là có khiếu hài hước." Dylan nói với Isaac. "Đúng lúc tôi cũng hơi đói, vẫn chưa ăn gì cả. Vậy tôi không khách sáo nữa nhé."

"Cứ tự nhiên, bữa tối rất quan trọng, nhất định phải ăn no." Isaac đặt trước mặt hắn một chiếc đĩa sứ trắng khổng lồ.

Trên chiếc đĩa sứ trắng khổng lồ chỉ có đúng ba quả ô-liu bé tí nằm chơ vơ ở giữa.

"Đây là phần tối nay của cậu, miễn phí ba quả ô-liu, cứ thoải mái mà ăn đi."

Dylan loay hoay mãi không gắp được ô-liu bằng đũa, hắn ta do dự muốn nói gì đó.

"Còn chờ gì nữa?" Isaac cau mày. "Kén cá chọn canh gì? Cậu tưởng đây là bữa cơm từ thiện dành cho dân tị nạn trong nhà thờ chắc?"

"Ăn đi!"

Dylan miễn cưỡng nuốt ba quả ô-liu, trong khi Giang Từ giả vờ uống nước để che giấu nụ cười khoái trá.

"Đừng trêu chọc khách nữa, sao có thể để cậu ấy ăn mỗi cái này được?" Tạ Chiêu xen vào.

"Không sao đâu." Dylan tỏ ra rất thấu hiểu. "Tôi cũng đang định ăn kiêng buổi tối mà."

"Cậu cần ăn kiêng sao?" Tạ Chiêu nhìn hắn. "Tôi thấy vóc dáng cậu rất ổn rồi mà."

"Gần đây tôi tăng cường tập luyện." Dylan nói, rồi giơ cánh tay khoe bắp tay cuồn cuộn, thậm chí còn kéo áo lên để lộ cơ bụng săn chắc như chocolate, chẳng khác nào một con công đực đang xòe đuôi khoe sắc.

"Đôi khi nhịn ăn còn giúp cơ bắp nét hơn, cô có thể thử chạm vào xem." Hắn ta cười đầy ẩn ý với Tạ Chiêu.

Thủ đoạn tán tỉnh quá rẻ tiền! Quá thấp kém!

Trước khi Tạ Chiêu kịp phản ứng, Giang Từ đã nhanh chóng kéo áo hắn xuống.

"Dù nhà hàng của Isaac không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng ít ra cũng là nhà hàng, đừng bày bán loại thịt chưa qua kiểm định vệ sinh an toàn thực phẩm chứ?" Anh cười lịch sự.

Tạ Chiêu cười gượng hai tiếng, vội tìm cách đổi chủ đề. "Chó của cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Dylan mở điện thoại, đưa ảnh ra khoe. "Đây là ảnh sinh nhật một tuổi của nó."

"Dễ thương thật."

"Đây là ảnh nó đi bơi."

"Dễ thương quá."

"Còn đây là ảnh tôi chụp với nó ở nhà." Dylan giả vờ vô tình lướt đến một bức ảnh hắn ta cởi trần ôm chó, cố tình khoe body săn chắc.

Thủ đoạn bỉ ổi! Tên đàn ông đáng khinh! Giang Từ cười lạnh.

"Dylan, tôi phải công nhận là cậu rất ăn ảnh. Bức này chụp đẹp thật." Giang Từ tán thưởng. "Là một cô gái chụp giúp cậu đúng không?"

"Không có cô gái nào hết! Tôi tự chụp bằng tripod!" Dylan vội vàng giải thích, quay sang nhìn Tạ Chiêu. "Tôi sống một mình."

"Thật sao? Nhưng tôi thấy trong gương có phản chiếu bàn tay một cô gái mà?" Giang Từ nheo mắt.

"Anh nhìn nhầm rồi, đó là tay tôi, bóng của tay tôi trong gương thôi!"

"Tay cậu có sơn móng tay sao?"

"Đó là do bóng đổ!"

"Cậu nói thẳng là có ma ám đi còn đáng tin hơn." Isaac cười khẩy.

"Thật ra mà nói, ngôi nhà tôi thuê nghỉ dưỡng cũng từng có tin đồn bị ma ám." Dylan cười. "Dù sao cũng là biệt thự cổ hơn 500 năm tuổi."

Isaac cười thầm, nghiêng đầu nói nhỏ với Giang Từ, miệng hầu như không cử động. "Trọng điểm của câu này là hắn ta đang khoe khoang hắn có biệt thự 500 năm tuổi, và không chỉ có một căn."

"Cần gì phiên dịch? Tôi cũng nhận ra hắn là một gã hèn hạ rồi." Giang Từ giữ nguyên nụ cười lễ độ.

"Tuy có lời đồn bị ma ám, nhưng biệt thự này rất thú vị, thích hợp làm nơi phiêu lưu. Bạn bè tôi đều thích đến đó." Dylan nhìn Tạ Chiêu đầy ẩn ý.

"Nếu cô thích, có thể đến nghỉ dưỡng với tôi. Ở đó có biển, có cát, và cả chú chó của tôi sẽ bầu bạn với cô."

Hạ tiện! Giang Từ không thể chịu nổi nữa.

"Dylan, cậu thật hào phóng." Giang Từ nheo mắt. "Hẳn là cậu hay mời các cô gái đến đó chơi nhỉ?"

"Đúng thế, với độ tuổi của cậu, lại là diễn viên, chắc hẳn rất được các cô gái yêu thích?" Isaac hùa theo. "Tôi đoán cậu có rất nhiều bạn gái."

"Tôi thấy cậu không thân với Tạ Chiêu lắm, nhưng lại rất giỏi ăn nói với phụ nữ, chắc hẳn có kinh nghiệm phong?" Giang Từ tiếp tục công kích.

"Còn tôi thì ngốc lắm, chẳng biết nói chuyện với phụ nữ, cũng không biết chụp mấy tấm ảnh phản cảm như vậy." Anh cúi đầu thở dài.

"Nhưng tôi là người truyền thống. Tôi tin rằng điều quan trọng nhất đối với đàn ông là giữ gìn phẩm hạnh. Nếu cứ khoe mẽ, dây dưa với nhiều phụ nữ, thì sẽ không được họ tôn trọng đâu."

"Cậu nói quá đúng!" Isaac gật gù. "Chúng tôi có dòng máu Trung Quốc, không giống như cậu. Cậu không hiểu đâu, Tạ Chiêu là một người phụ nữ rất truyền thống."

"Phải đó, ở quê hương chúng tôi, phụ nữ có thể có ba chồng bốn thiếp, còn đàn ông phải giữ trinh tiết ba đời chín kiếp. Cậu thế này chỉ đáng làm thiếp thôi." Giang Từ nghiêm túc nói.

"Cậu thích Tạ Chiêu ư? Được thôi, tôi rộng lượng, không tính toán. Nhưng tiếc là cậu không có phẩm hạnh, đến làm thiếp còn không đủ tư cách." Isaac lắc đầu.

"Đúng vậy, hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn! Cái kiểu dùng chó làm cái cớ để dụ dỗ phụ nữ như cậu, nếu ở thời cổ đại thì đã bị dìm lồng heo rồi!" Giang Từ cười.

Hai anh em đột nhiên đồng lòng, phối hợp nhuần nhuyễn, liên tục tấn công Dylan không chút nương tay.

Hỏa lực bùng nổ, bắn phá dữ dội, muốn nghiền nát Dylan thành tro bụi.

Nhân lúc họ tạm nghỉ để uống nước, Dylan cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.

"Thật thú vị, tôi đúng là không hiểu nhiều về văn hóa phương Đông." Dylan trầm ngâm.

"Cô Tạ, cô là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống sao?"

Tạ Chiêu đang cười đến mức co rút dạ dày, cúi rạp xuống bàn không thể ngẩng đầu lên.

"Mặc dù bọn họ có bịa đặt vài chuyện, nhưng đúng là vậy." Cô cố gắng kiềm chế nụ cười, nghiêm túc nói. "Tôi rất truyền thống và bảo thủ, đối với tôi, phẩm hạnh của đàn ông là quan trọng nhất."

"Tôi không có nhiều bạn gái!" Dylan vội vàng biện hộ. "Tôi chỉ từng hẹn hò với hai người!"

"Từ sau khi chia tay cô, tôi vẫn luôn tìm kiếm cô, không hề hẹn hò với ai khác."

"Hai người?" Giang Từ cười. "Sao cậu cứ chạm vào mũi thế? Ngứa à? Khi nói dối, máu sẽ dồn lên mũi nhiều hơn."

"Giờ lại sờ cổ? Nếu không bị thoái hóa đốt sống cổ thì đây chính là hành vi tự an ủi sau khi nói dối." Anh nheo mắt.

"... Hai nhân hai." Dylan lúng túng.

"Lớn hơn ba thì có thể gọi là nhiều rồi, nếu cậu có đi học." Giang Từ cười khẩy.

"Dylan trông thật ngây thơ, chắc chưa tốt nghiệp cấp ba đâu nhỉ?" Isaac hờ hững nói.

"Tôi năm nay hai mươi rồi." Dylan đáp. "Nhìn các anh cũng rất trẻ."

Hắn quay sang cười với Isaac: "Người có dòng máu châu Á lúc nào cũng trông trẻ hơn tuổi thật, ai mà đoán được anh đã 40 rồi?"

"...Tôi 30! Isaac nghiến răng. "Cậu làm tròn hơi quá đáng rồi đấy."

"Nếu anh kết hôn sớm thì giờ có khi đã làm bố hắn rồi." Giang Từ khoái chí thêm dầu vào lửa.

"Xin lỗi nhé, do tôi không có khái niệm rõ ràng. Vì trong mắt tôi, đàn ông trên 23 tuổi đều như nhau." Dylan quay sang Tạ Chiêu, giọng đầy vô tư. "Đều là mấy ông già vô dụng cả."

Nụ cười của Giang Từ lập tức biến mất.

Isaac nhướng mày, ghé sát Giang Từ thì thầm: "Thằng nhóc này như một tấm gương ấy nhỉ?"

"Soi rõ bộ mặt đáng thương của cậu."

Bình Luận (0)
Comment