Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 147

"Gần đây tôi gặp chút vấn đề về dòng tiền—"

"Tôi muốn anh giúp tôi giới thiệu bạn của anh, vị giám đốc ngân hàng ấy—"

"Đúng vậy, tôi cần một bên độc lập mở lại khoản vay cho tôi."

Tạ Chiêu đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện cho Isaac, giọng cô truyền đến một cách ngắt quãng.

Giang Từ đang ngồi trong phòng khách, anh không muốn nghe quá nhiều về các chi tiết bí mật thương mại, liền đứng dậy đi về phòng ngủ của mình.

"Có điều kiện trao đổi à? Đương nhiên, anh cần gì mà tôi có thể giúp được thì cứ nói."

"Tôi hiểu, chúng ta luôn làm việc theo nguyên tắc công bằng, có gì cứ thẳng thắn đề nghị đi."

Tạ Chiêu đi qua đi lại trước cửa sổ sát đất.

"Cái gì mà kết hôn với anh?"

"Không phải đùa à? Hôm nay anh phát điên rồi sao?"

Giọng Tạ Chiêu không hề cao lên, vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, nhưng khi Giang Từ nghe thấy hai chữ "kết hôn" thì lập tức khựng lại.

"Anh cũng biết chúng ta đã quen nhau gần 10 năm rồi? Lúc này anh lại nhân cơ hội này ép tôi, chẳng lẽ không nể mặt tình bạn 10 năm của chúng ta sao?"

Giang Từ vểnh tai lên cố gắng nghe trộm, nhưng giọng Tạ Chiêu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô bóp chặt điện thoại, bước nhanh vào thư phòng rồi "rầm" một tiếng khóa cửa lại.

Tạ Chiêu tiện tay khóa trái cửa thư phòng, sau đó chửi thẳng vào điện thoại: "Anh bị điên à? Giữa chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ có tình cảm nam nữ. Anh không có với tôi, tôi cũng không có với anh, vậy tự nhiên bây giờ lại đòi kết hôn là cái quái gì?"

"Mối quan hệ hợp tác của chúng ta thành công đến vậy, chính là vì giữa chúng ta không có tình cảm." Isaac ở đầu dây bên kia chậm rãi nói.

"Một khi đối tác khác giới có tình cảm, thì sẽ có điểm yếu, mà tình cảm con người lại là thứ mong manh nhất."

"Tình yêu không thể trường tồn, nhưng lợi ích chung thì có thể. Mà một khi tình yêu sụp đổ, liên minh lợi ích cũng sẽ tan vỡ."

"Nói đến tình cảm chỉ tổn hao tiền bạc thôi, Tạ Chiêu thân yêu à."

"Ý anh là vì anh không có tình cảm với tôi, nên anh muốn cưới tôi nhất?" Tạ Chiêu cố gắng theo kịp logic nhảy vọt của anh ta.

"Tôi muốn nói là, sự hợp tác giữa chúng ta từ trước đến nay luôn thành công và vui vẻ, vì vậy tôi muốn nâng cấp hình thức hợp tác này. Đối với tôi, hôn nhân chính là hợp tác cùng có lợi, cần tìm một đối tác để hình thành liên minh lợi ích bền chặt hơn. Mà cô là lựa chọn phù hợp nhất của tôi."

Isaac ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Và tôi không phải là không có tình cảm với cô, mà là tôi không có tình cảm với bất kỳ ai trên thế gian này."

"Cô không như vậy sao? Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô. Tôi nghĩ cô hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của tôi." Anh ta cũng tỏ ra kinh ngạc.

"Hiểu cái gì? Hiểu rằng không có tình yêu thì hôn nhân nhất định sẽ thành công? Hiểu rằng vì anh không yêu tôi, nên nhất định phải kết hôn với tôi?" Tạ Chiêu sửng sốt.

"Tình yêu ư? Tạ Chiêu thân yêu, từ miệng cô nói ra hai chữ này nghe thật kỳ lạ. Biết cô tin vào tình yêu, chẳng khác nào biết Darwin tin vào Chúa vậy, thật kinh dị." Isaac cười.

"Tình yêu, thông thường chỉ là lời nói dối mà mấy gã đàn ông xấu xí nghèo khổ dùng để lừa phụ nữ mà thôi. Theo quy luật tự nhiên, phụ nữ có lợi nhất khi chọn một người đàn ông giàu có—tức là có tài nguyên sản xuất, đồng thời ngoại hình cũng đẹp trai—tức là có lợi thế về gen."

"Nhưng vậy thì phần lớn đàn ông còn lại phải làm sao? Họ vừa không có lợi thế về gen, vừa không có lợi thế tài nguyên, chỉ có thể dùng cái gọi là tình yêu để lừa dối phụ nữ."

"Một gã đàn ông vừa nghèo vừa xấu chỉ cần khăng khăng rằng mình thực sự yêu một người phụ nữ nào đó, thế nào cũng có một cô gái ngốc nghếch bị lung lay."

"Hắn thực sự yêu cô ta sao? Hay chỉ đang dùng những lời đường mật để thỏa mãn nhu cầu s.inh lý và nhu cầu sinh sản của mình? Nếu không có cái trò bịp bợm tình yêu này, phụ nữ làm sao chịu dính dáng đến những gã đàn ông hoàn toàn không có ưu thế?"

"Còn cô thì quá thông minh, cần tôi dùng tình yêu để lừa cô sao? Lừa cũng vô ích." Isaac nói.

"Tôi không thể cho cô thứ tình cảm rẻ tiền, nhưng tôi có thể cho cô tiền bạc thực tế. Cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ là một liên minh vững chắc nhất. Cả hai bên đều sẽ thu được lợi ích lớn hơn."

Isaac mỉm cười: "Tôi cũng có thể cam đoan rằng tôi tuyệt đối sẽ không ngoại tình, không phải vì tôi có đạo đức hay phẩm chất cao cả gì, mà vì tôi không bao giờ hủy hoại liên minh lợi ích mà mình dày công vun đắp chỉ vì một ha.m mu.ốn thể xác rẻ tiền. Theo tháp nhu cầu của Maslow, tôi không quan tâm đến những nhu cầu ở tầng thấp nhất."

"Vậy à? Nếu tôi ngoại tình thì sao?" Tạ Chiêu cười hỏi.

"Trong giới kinh doanh, đóng kịch xã giao cũng là chuyện bình thường, làm sao có thể gọi là ngoại tình được? Tôi cũng không phải người ghen tuông, chỉ cần cô ký thỏa thuận bảo mật với những người mẫu nam kia, đừng để ảnh hưởng đến lợi ích chung của chúng ta." Isaac nói.

"Thế nào? Nghe có hấp dẫn không?"

"Nghe b.ệnh h.oạn thì có." Tạ Chiêu cười, "Nếu anh muốn một cuộc hôn nhân không có tình cảm như thế này, tại sao không tìm một tiểu thư hào môn nào đó?"

"Tôi không thích bọn họ." Isaac nói, "Tôi thích cô. Tôi không yêu cô, vì tôi vốn không có thứ gọi là tình yêu. Nhưng tôi thực sự thích cô, đánh giá cao cô."

"Cô rất thông minh. Khi cô còn là thực tập sinh tại quỹ đầu tư của tôi, tôi đã biết cô chắc chắn sẽ giúp tôi một tay. Tôi là người trân trọng nhân tài."

"Đúng vậy, lần đầu gặp mặt, anh chính là ông chủ của tôi." Tạ Chiêu nói.

Nghĩ lại thì, Isaac và Giang Từ có vài nét tương đồng, chỉ là Isaac ăn mặc chỉnh chu hơn, khi mới gặp cũng vest đen cà vạt, phong độ tao nhã.

Nhưng cô chưa từng có chút cảm giác nào với anh ta, vì anh ta là cấp trên của cô.

Làm sao có thể thích ông chủ của mình được?

Người làm công làm sao thích ông chủ được? Dù sao cô cũng không thể.

"Nhớ lại thì, khi lợi ích của chúng ta xung đột, anh cũng không ít lần ra tay tàn nhẫn với tôi." Tạ Chiêu nói.

"Lúc cô gặp khó khăn, cô cũng đã cướp đi đội ngũ tinh anh của tôi để lập nghiệp." Isaac nói, "Nếu đổi lại tôi là cô, tôi cũng sẽ ra tay không chút do dự."

"Chắc chắn rồi." Tạ Chiêu gật đầu, "Hoàn toàn hiểu được."

n bội hay lòng trung thành—những thứ sáo rỗng đó, chỉ cần cô không giết tôi, tôi không giết cô, và chúng ta có thể tiếp tục kiếm tiền cùng nhau, vậy thì vẫn có thể hợp tác kinh doanh."

"Tại sao chúng ta có thể phản bội nhau rồi lại tiếp tục bắt tay hợp tác? Vì chúng ta là cùng một kiểu người." Isaac nói.

"Chúng ta là những người làm kinh doanh. Mọi mối quan hệ trên đời đều có thể được coi là một vụ làm ăn."

"Có lẽ vậy. Nhưng tôi không muốn kết hôn, càng không muốn lấy hôn nhân ra để làm ăn." Tạ Chiêu nhún vai.

"Hôn nhân tất nhiên có thể là một vụ làm ăn, và hôn nhân nên là một vụ làm ăn. Một số tiểu thư danh gia vọng tộc có thể có những ảo tưởng viển vông. Nếu tôi cưới họ, họ có thể sẽ yêu tôi, điều đó thật đáng sợ."

"Nhưng cô thì không, cô sẽ không bao giờ yêu tôi." Isaac cười nói. "Một cuộc hôn nhân thật hoàn mỹ, chúng ta sẽ như Hillary và Clinton vậy."

"Anh cảm thấy tôi có thể kiếm tiền cho anh, và nếu giữa chúng ta có mâu thuẫn, tôi cũng không có gia tộc nào chống lưng." Tạ Chiêu cười nói. "Anh đã tính toán mọi thứ, nhưng tôi có được bao nhiêu lợi ích đây? Tôi không có hứng thú."

"Là chúng ta cùng nhau kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta chắc chắn là quan hệ hợp tác bình đẳng." Isaac lập tức chỉnh lại lời cô.

"Không ngờ tôi còn phải sửa lại quan niệm của cô nữa. Tôi tưởng cô sẽ trực tiếp bàn bạc với tôi về việc phân chia lợi ích của chúng ta."

"Dù có lợi ích kinh tế tôi cũng không thể đồng ý. Anh nên tỉnh táo lại đi." Tạ Chiêu thở dài. "Cố chấp muốn cưới tôi thật là nực cười, anh căn bản không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh—"

"Cô đã thay đổi rồi." Isaac im lặng một lúc.

"Chúng ta là cùng một kiểu người. Ít nhất trước đây là vậy.

Tôi ngưỡng mộ cô, vì khi nhìn thấy cô cũng giống như soi gương vậy, chúng ta đều là những kẻ thực dụng.

Nhưng chỉ mới vài ngày không gặp, trái tim cô đã trở nên mềm yếu và viển vông."

"Tôi còn nghe nói cô lén đến bệnh viện thăm người phụ nữ tự tử vì Nhạc Càn. Còn vụ kiện của Nhạc Càn, nghe nói cô cũng do dự chưa quyết. Cô có biết mình đang làm gì không?" Isaac trầm giọng hỏi.

"Chẳng lẽ cô bắt đầu đồng cảm với những người phụ nữ đó rồi sao? Tạ Chiêu thân yêu của tôi, chúng ta không phải những kẻ thực thi công lý, cô phải hiểu rõ thân phận của mình. Khi cô bắt đầu quan tâm đến những quân cờ trên bàn cờ dư luận, đó chính là khởi đầu của thảm họa."

"Thương trường thay đổi trong chớp mắt, có tình cảm cá nhân là thứ chí mạng nhất, tôi không thể không nhắc nhở cô."

"Chuyện này để sau hẵng nói, không liên quan đến những gì chúng ta đang bàn." Tạ Chiêu cố ý lảng tránh.

"Tất nhiên là có liên quan. Tư tưởng của cô đang có những biến đổi đến đáng sợ." Isaac nhạy bén nói.

"Cô bắt đầu quan tâm đến tình cảm, đạo đức, nhân tính. Tôi không phải một kẻ tâm thần để ngăn cản cô làm người tốt. Nhưng cô rất rõ một điều—điều tôi nói chắc chắn đúng—một khi để tình cảm và đạo đức chi phối quyết định, đó chính là lúc cô bắt đầu thất bại trong kinh doanh."

"Hãy chạm vào chiếc vòng tay vàng trên cổ tay cô đi."

Vòng rắn lạnh lẽo áp vào da thịt, Tạ Chiêu nhẹ nhàng chạm vào nó.

"Hãy cảm nhận sức mạnh của vàng, nhớ lại con đường gian khổ mà chúng ta đã đi qua." Giọng của Isaac và giọng của con rắn vàng dần hòa làm một.

"Bên ngoài cửa sổ sát đất của cô chính là quang cảnh đêm Manhattan, cô đang đứng trên tất cả những tòa cao ốc đó."

"Điều tôi thích nhất ở cô chính là sự tàn nhẫn, cô không giống những tiểu thư lớn lên trong nhà kính, cô có tham vọng mãnh liệt để trèo lên cao hơn, một sự nhẫn tâm không bị đạo đức ràng buộc."

"Tạ Chiêu, chúng ta mới là cùng một kiểu người, chúng ta phải liều mạng trèo lên trên. Nếu không trèo lên, chúng ta sẽ rơi xuống, mà một khi rơi xuống sẽ là vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt."

"Hãy thu lại sự đồng cảm và tình cảm viển vông của cô đi, một khi quái vật biến thành người, nó sẽ mất đi sức mạnh." Giọng của Isaac và con rắn vàng hòa làm một.

"Cảm ơn anh vì lời cảnh báo đầy thiện chí." Tạ Chiêu mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chỉ vì tôi có chút nhân tính cũng không có nghĩa là tôi sẽ tan xương nát thịt. Chuyện làm ăn tôi tự có cách của mình."

"Về chuyện cầu hôn hoang đường của anh, tôi cũng sẽ không đồng ý." Tạ Chiêu thản nhiên nói.

"Những hành động bất thường của cô thật đặc biệt. Xem ra cô đã động lòng với ai đó rồi. Thật khó tin." Isaac nói.

"Được rồi, ít nhất hãy nói cho tôi biết đó là loại đàn ông thế nào. Tôi thực sự tò mò, ai lại có thể cảm hóa được một Tạ Chiêu máu lạnh đến mức buông dao đồ tể xuống."

Tạ Chiêu chỉ mỉm cười mà không đáp.

"Nói thật đi, rốt cuộc cô sẽ thích một kiểu đàn ông như thế nào? Mười năm rồi, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cô có thể yêu một người đàn ông nào."

"Mua đồ hiệu cho cô? Cô không thiếu tiền. Đẹp trai? Cô gặp vô số trai đẹp. Quỳ gối sẵn sàng làm mọi thứ? Cô là người cực kỳ lý trí, không cần loại giá trị tình cảm đó."

Isaac thúc giục: "Thôi nào, nói đi. Xem như thỏa mãn sự tò mò của tôi."

Tạ Chiêu dừng lại một lúc rồi chậm rãi nói: "Tôi thích một người đàn ông, khi phát hiện tôi đang giết người vẫn thản nhiên làm chứng giả cho tôi."

"Rõ ràng có thể chạy trốn, nhưng lại chĩa súng vào mình để ép băng đảng Nam Mỹ thả những người chẳng liên quan đến anh ấy

"Phát hiện xác chết, biết tôi có lẽ là nghi phạm duy nhất, nhưng vẫn không chút do dự tin tưởng tôi."

"Biết rõ tôi lừa anh ấy, hại anh ấy suýt chết, nhưng vẫn giả vờ không biết, để tôi có thể chạy trốn một mình."

Tạ Chiêu hờ hững nói: "Đó là những lúc khiến tôi động lòng."

"Cô thật không dễ động lòng." Isaac cười: "Không hổ là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết, gã đàn ông nào mà xui xẻo đến vậy?"

"Trừ phi kéo Jesus xuống khỏi cây thánh giá, nếu không anh ta coi như xong đời." Isaac cười, nhưng nụ cười dần cứng lại: "Không lẽ là thằng em xui xẻo của tôi?"

"Đứa trẻ ngây thơ này, nó thực sự yêu một phù thủy rồi."

"Anh cũng quan tâm đến em trai mình đấy nhỉ?" Tạ Chiêu nói. "Anh yên tâm, tôi sẽ không làm hại anh ấy."

"Ai thèm quan tâm nó có tổn thương hay không." Isaac nói. "Chẳng qua nó bây giờ chắc đang trốn đâu đó nghe lén cuộc gọi của chúng ta."

Tạ Chiêu bước đến cửa thư phòng, đột ngột giật cửa ra, Giang Từ lập tức ngã nhào vào trong.

"Anh trốn ở đây làm gì?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tôi ăn khuya hơi nhiều, ra đây đi dạo tiêu cơm." Giang Từ nói.

"Đưa điện thoại qua đây, để tôi chào em trai mình một tiếng." Isaac cười nói bên kia đầu dây.

Tạ Chiêu đưa điện thoại qua.

"Chào buổi tối, em trai."

"Không nhìn thấy anh là tốt lắm rồi." Giang Từ mỉm cười.

"Tôi vừa cầu hôn Tạ Chiêu lần nữa."

"Tôi biết ngay là anh không có ý đồ gì tốt mà."

"Tôi sẽ không từ bỏ đâu."

"Có ích gì? Dù sao cô ấy cũng tuyệt đối không thích anh." Giang Từ cười nhạt.

"Nhưng tôi không cần cô ấy thích tôi, tôi chỉ cần chờ đợi cậu phạm sai lầm." Isaac cười nói, "Em trai, cậu đã cướp đi đối tác của tôi, tôi rất không vui."

"Chờ đến khi cậu mắc sai lầm, cô ấy sẽ nhận ra tình cảm mong manh đến mức nào. Liên minh lợi ích giữa tôi và cô ấy mới là thứ vững chắc nhất. Đến lúc đó, người bạn tốt của tôi sẽ quay về bên tôi thôi."

"Cậu phải cẩn thận đấy, tôi sẽ luôn luôn dõi theo cậu." Bên kia không chờ anh đáp lời đã nhẹ nhàng cúp máy.

Mình sẽ không mắc sai lầm. Giang Từ nghĩ.

Tất nhiên, trừ khi thân phận của anh bị bại lộ.

"Về sau đừng gọi điện với hắn ta nữa." Giang Từ hậm hực.

"Sao vậy? Có virus truyền qua điện thoại à?" Tạ Chiêu cười hỏi.

"Hắn sắp vào tù rồi, đừng để bị liên lụy." Giang Từ nghiêm mặt.

"Thế à? Bên công tố làm nhanh vậy sao?" Tạ Chiêu cười nói.

"Tất nhiên, cứ chờ mà xem." Giang Từ đưa lại điện thoại cho cô, sau đó lập tức nhắn tin cho công tố viên.

"Tôi rất vui vì kỳ nghỉ của cậu đã kết thúc." Công tố viên nhắn lại.

"Hiệu suất làm việc của mấy người thế nào vậy? Sao vẫn chưa bắt được anh tôi?"

"Chưa nói đến chuyện tội của hắn có đủ để vào tù hay không, trước đây cậu đâu có tích cực thế này?"

Trước đây? Trước đây Isaac đâu có cầu hôn Tạ Chiêu. Giang Từ nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment