"Chúng ta không thể nhận tiền của hắn, đây chẳng khác nào uống rượu độc giải khát."
Trước mặt họ là một căn nhà phố bằng đá vôi ở Khu Thượng Đông được xây từ đầu thế kỷ 20.
Tạ Chiêu cùng cố vấn tài chính Bill và Giang Từ đứng trước cửa.
Chuông cửa đã bấm rồi, vậy mà Bill vẫn thao thao bất tuyệt khuyên cô mau chóng quay đầu.
"Hắn ta giết người đấy. Nghe nói gã quản lý quỹ trước kia làm lỗ vốn đã bị chôn dưới bê tông rồi."
"Đừng nói mấy lời hoang đường đó, ngài Garcia chỉ là một nhà đầu tư rất đứng đắn và thận trọng." Tạ Chiêu đã chuẩn bị sẵn một nụ cười, cô khẽ nghiến răng, thì thầm từng chữ một.
"Cô quên bài học ở Panama rồi sao? Đám người Mexico này đều đáng sợ như nhau." Bill thì thào bên tai cô, sợ rằng người bên trong nghe thấy.
"Nếu làm mất tiền của mafia, chúng ta không có mạng mà đền đâu."
"Giờ chúng ta không ở Panama, chúng ta rất an toàn. Với cả, chúng ta đứng ở đây hoàn toàn là vì các người làm việc thất bại." Tạ Chiêu hạ giọng.
"Ai mà ngờ được ngân hàng tin cậy nhất của chúng ta lại chơi xỏ cơ chứ?" Bill phàn nàn: "Đây là tình huống đặc biệt."
"Tôi đã bảo các người đi khắp thế giới tìm tiền. Mọi quốc gia, mọi ngân hàng, đào hết từng đồng đô la có thể để hỗ trợ thương vụ này. Nhưng các người đã thất bại." Tạ Chiêu nghiến răng nói, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, đảm bảo rằng khi cánh cửa mở ra, người bên trong sẽ thấy vẻ mặt thân thiện của cô.
"Chúng tôi chắc chắn đã liên hệ tất cả các ngân hàng có thể liên hệ, từ Nhật, Phần Lan, Bỉ... cô tin tôi đi, chúng tôi không bỏ sót bất cứ nước nào." Bill bất mãn.
"Nhưng đối thủ của chúng ta rõ ràng đã gây áp lực để ngăn tất cả các ngân hàng cung cấp vốn cho chúng ta. Thế lực của họ lớn thế này cũng là tình huống cực đoan rồi."
"Vậy nên đừng có oán trách nhau nữa, giờ không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta không còn thời gian, hãy tập trung tinh thần, thuyết phục nhà đầu tư này, lấp đầy lỗ hổng tài chính." Cánh cửa vẫn chưa mở, nụ cười trên mặt Tạ Chiêu đã bắt đầu cứng lại.
"Nhà đầu tư? Cô có biết tiền của hắn từ đâu mà có không? Và sẽ đi đâu về đâu không?" Bill hạ giọng đến mức nhỏ xíu: "Đó toàn là tiền vấy máu đấy."
Tạ Chiêu thở dài: "Vốn khi sinh ra đã mang theo máu ở từng lỗ chân lông, nếu ông tin vào Marx thì sao còn đến Phố Wall?"
"Dính máu người khác không sao, tôi chỉ sợ đến khi làm mất tiền của hắn, máu dính lên chính chúng ta." Bill quay sang nhìn Giang Từ: "Sao cậu không nói câu nào thế? Mau khuyên cô ấy đi!"
"Chuyện này... là chuyện nội bộ của các người, tôi không tiện xen vào." Giang Từ tất nhiên muốn ngăn cô dính vào nguồn vốn nguy hiểm này, nhưng anh không thể mở miệng, bởi vì việc cô rơi vào khủng hoảng tài chính này rất có thể có liên quan đến gia tộc của anh.
"Tôi thấy hay là chúng ta thương lượng với đám người Anh thì hơn, ít nhất họ không có sở thích giết người." Bill khuyên nhủ, "Vay tiền ai chẳng là vay? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chúng ta cứ nhượng bộ một chút, cùng họ hợp tác thu mua là được."
"Cậu Giang, cậu nói có đúng không?" Bill dùng ánh mắt thúc giục Giang Từ mau chóng tán thành ý kiến của mình.
Giang Từ nào dám nói có. Nếu giờ anh khuyên Tạ Chiêu lập tức thương lượng, đến khi thân phận bị bại lộ, cô nhất định sẽ cảm thấy bị lừa gạt, không vặn cổ anh xuống thì mới lạ.
Anh chỉ có thể im lặng. Im lặng là vàng.
Cuối cùng cửa cũng mở ra. Một người hầu ăn mặc chỉnh tề dẫn họ vào trong.
Đi qua hành lang dài lát đá cẩm thạch trắng, bước lên cầu thang lớn hình vòng cung bằng đá cẩm thạch, hai bên cửa sổ là những ô kính màu do Tiffany hợp tác cùng các nghệ sĩ thiết kế. Ngẩng đầu lên là trần nhà dát vàng lấp lánh.
"Ngài Garcia đang đợi các vị trong thư phòng." Người hầu mở từng cánh cửa gỗ đào, Tạ Chiêu bước qua vòm cổng đá cẩm thạch vào trong thư phòng, Giang Từ theo sát phía sau, còn Bill thì kéo lê bước cuối cùng.
Trên tường thư phòng có một lò sưởi điêu khắc bằng đá Burgundy với các họa tiết chạm khắc nổi tinh xảo, cùng những bức chân dung theo phong cách Bottini treo trên tường.
Ngài Garcia ngồi dưới ánh đèn sàn bằng kim loại, tóc ông đã hoa râm, sống mũi như chim ưng.
"Cô Tạ." Ông đứng dậy, bắt tay cô một cách nhiệt tình.
"Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp. Trước đây cô là nhà quản lý tài chính giỏi nhất của tôi."
"Tôi vẫn luôn muốn ghé thăm ông, chỉ là sợ làm phiền." Tạ Chiêu khách sáo đáp.
"Thật sao? Tôi còn tưởng cô cố tình tránh những khách hàng như chúng tôi." Đôi mắt sắc bén như chim ưng của ông ta chăm chú nhìn cô.
"Sao có thể chứ." Tạ Chiêu mỉm cười. Dĩ nhiên là cô đã cố tránh xa bọn họ suốt những năm qua. Ai mà không sợ mafia? Trước đây cô chẳng có gì trong tay, chỉ có thể khiêu vũ trên lưỡi dao, khách hàng nguy hiểm nào cũng phải nhận. Nhưng sau này khi đã có thực lực, cô đã tìm đủ mọi cách để cắt đứt liên hệ với những khoản tiền nguy hiểm này.
Nhưng bây giờ, mọi kênh tài chính của cô đều đã bị phong tỏa, tạm thời không thể vay được tiền. Trong đó có sự nhúng tay của Chủ tịch Trần, cũng có sự can thiệp của đối thủ cạnh tranh.
Đây là một cuộc chiến ba phe.
Mặc dù ngoài miệng cô nói với mọi người rằng chỉ là vấn đề tạm thời về dòng tiền, nhưng trong lòng cô biết rất rõ, đây là thời khắc nguy nan, cô phải nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng tài chính. Tiền chính là đạn dược, không có đạn dược, làm sao giành chiến thắng trong cuộc chiến thâu tóm này?
Hiện giờ cô đang tìm kiếm tiền ở khắp nơi, thứ cô thiếu nhất chính là tiền.
Vậy nên, dù khoản tiền trước mắt có nguy hiểm thế nào, cô cũng dự định nhận trước để vượt qua cửa ải này.
"Không cố tình trốn tránh chúng tôi thì tốt." Garcia mời ba người ngồi xuống.
"Tôi đã xem qua email cô gửi rồi."
"Bây giờ cô còn thiếu bao nhiêu?"
Tạ Chiêu thăm dò giơ một con số.
Garcia chẳng thèm để tâm đến số tiền lớn ấy, thậm chí mắt cũng không chớp.
"Chỉ bấy nhiêu thôi à? Chuyện nhỏ."
"Tôi có thể đầu tư cho cô gấp mười lần số đó."
"Mười lần?" Tạ Chiêu vừa phấn khởi vừa lo lắng. Nếu có Garcia làm hậu thuẫn, cô sẽ có nguồn tài chính vô hạn. Nhưng số tiền này e là không sạch sẽ, vô cùng nguy hiểm.
"Chúng tôi không cần nhiều đến thế—" Bill hoảng hốt.
"Tôi không quá hứng thú với thương vụ thâu tóm này của các người. Tôi đầu tư vào quỹ tài chính của cô, để cô giúp tôi quản lý tiền, giống như trước đây." Garcia lập tức ngắt lời ông ta.
"Về nguồn gốc của khoản tiền này—" Tạ Chiêu lấy hết can đảm hỏi, "Chỉ là theo yêu cầu quy trình của quy định pháp luật, tôi cần hỏi cho đúng thủ tục." Cô vẫn còn một chút hy vọng, có thể khoản tiền này không có vấn đề gì.
"Cô muốn hỏi có phải là tiền bẩn không?" Garcia cười nói, "Chuyện đó quan trọng à? Tôi tin rằng cô Tạ rất có ý thức tuân thủ pháp luật, có thể làm cho số tiền này trở nên sạch sẽ."
Vậy là chắc chắn đây là tiền bẩn rồi.
"Chuyện này tôi không thể làm." Tạ Chiêu nói. Nếu rõ ràng là rửa tiền, cô không thể nhúng tay vào.
"Tại sao?"
"Vì rửa tiền là phạm pháp."
"Pháp luật ư?" Garcia cười nhạt, chẳng để tâm. "Đúng thế, tôi rất tôn trọng pháp luật. Vì thế nên tôi mới tìm đến những nhà quản lý tài chính chuyên nghiệp như cô để giúp tôi giải quyết vấn đề pháp lý này."
"Cô Tạ là một chuyên gia có năng lực, tôi tin cô có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề của tôi."
Bill liên tục chớp mắt ra hiệu cho Tạ Chiêu, sợ rằng cô sẽ đồng ý.
Tạ Chiêu đau đầu. Hiện tại cô vô cùng thiếu tiền, nếu không có tiền, cô sẽ thua cuộc chiến này. Nhưng số tiền của Garcia không rõ nguồn gốc, e rằng còn vấy máu người vô tội. Nhận số tiền này, dù có thoát khỏi pháp luật, lương tâm cô cũng chẳng yên.
"Cô đang do dự gì vậy? Cô Tạ, cô lớn tuổi rồi nên gan lại nhỏ đi rồi. Tôi vẫn thích dáng vẻ liều lĩnh của cô hồi đó hơn." Garcia nói.
Không phải là gan nhỏ mà là lương tâm. Trước đây cô chưa từng nghĩ đến tiền của Garcia từ đâu mà có.
Nó vấy máu ai thì có liên quan gì đến cô? Chỉ cần nó hợp pháp trong tay cô là được.
Nhưng bây giờ cô không thể làm vậy nữa. Trước khi vào cửa, cô đã tự nhủ rằng mình có thể, nhưng vẫn không làm được.
Garcia ngồi trên bàn trà, tay mân mê một con dao quân dụng Thụy Sĩ.
Cô nhìn ông ta nhưng không khỏi nhớ đến những tên cướp bịt mặt ở Panama, những kẻ kh.ủng bố nã súng bừa bãi.
Cô không thể phục vụ cho những kẻ như thế.
Khoản tiền này, cô không thể nhận.
Tạ Chiêu nhìn sang Giang Từ, anh khẽ gật đầu.
Chỉ một ánh mắt, hai người đã hiểu ý nhau.
"Không được." Cô nói.
"Cô đang từ chối tôi?" Garcia nắm chặt con dao, mũi dao dừng lại trên mặt bàn.
"Hiện giờ tôi không có đủ khả năng." Tạ Chiêu chậm rãi nói. "Năng lực của tôi có hạn, không thể quản lý một khoản tiền lớn như vậy. Hơn nữa, tôi cũng đang bị bên công tố theo dõi, nếu nhận khoản đầu tư này, e rằng sẽ khiến ngài Garcia gặp rủi ro pháp lý."
"Cô chỉ là lo sợ tôi sẽ mang rắc rối đến cho cô mà thôi." Garcia nhàn nhạt nói.
Bill càng ngồi sát lại gần Tạ Chiêu, run rẩy như một con gà mái sợ hãi.
Nơi này không thể ở lâu.
"Ngài Garcia, tôi chỉ muốn bảo vệ lợi ích của ngài với tư cách là khách hàng. Tôi không thể đưa ra những lời hứa suông về những điều tôi không thể làm được." Tạ Chiêu đứng dậy: "Tôi không có khả năng giúp ngài rửa tiền, càng không có khả năng giúp ngài kiếm được nhiều lợi nhuận hơn. Hôm nay làm mất thời gian của ngài, thật xin lỗi."
"Cô Tạ, cô có vẻ đã hiểu lầm rồi." Garcia mỉm cười. "Đây không phải chợ, nơi cô có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
"Tôi muốn đầu tư cho cô gấp mười lần số tiền đó." Ông ta xoay con dao quân dụng Thụy Sĩ trên tay. "Khoản tiền này, cô có vui vẻ nhận hay không cũng phải nhận."
"Tôi nói sẽ đầu tư cho cô, không phải đang thương lượng, mà là đang thông báo."
"Số tiền này, cô nhất định phải nhận!"
"Ngài Garcia, tôi không có ý mạo phạm ngài. Nhưng chuyện kiếm tiền không giống như cuộc chiến giữa các băng nhóm." Tạ Chiêu nhẹ giọng nói.
"Tôi chỉ là kẻ học vấn nông cạn, năng lực có hạn, thực sự không thể giúp ngài rửa tiền, cũng không có cách nào giúp tiền của ngài sinh lời."
"Thật sao?" Garcia mỉm cười. "Cô Tạ, tôi nhớ trước đây cô từng có một người bạn lừa tiền của tôi rồi bỏ trốn. Cuối cùng hắn bị cả hai phe trắng đen truy nã. Các người chắc không ai biết hắn đi đâu nhỉ? Hắn cuối cùng bị nhốt trong nhà tù Panama."
"Hắn không phải bạn tôi, hắn cũng đã lừa tiền của tôi." Tạ Chiêu nói. Người đó từng làm tổn thương chị gái cô, cô cố tình giới thiệu hắn cho mafia. Hắn cuỗm tiền của bọn họ bỏ trốn, đương nhiên không có kết cục tốt đẹp.
"Nhìn xem, đây là cái giá phải trả." Garcia thản nhiên mở điện thoại, lướt vài bức ảnh rồi đưa cho Tạ Chiêu. Cô bình thản nhìn thoáng qua, còn Bill thì sợ hãi nhắm nghiền mắt.
"Nếu hắn từng là bạn cô, vậy chúng tôi bị lừa tiền, cô cũng có trách nhiệm."
"Nếu hắn không phải bạn cô, thì chuyện này lại càng thú vị. Tôi tự hỏi liệu một người thông minh như cô có lợi dụng chúng tôi để mượn dao giết người không?"
Garcia nhìn thẳng vào mắt cô.
"Cô có biết kết cục của việc tính toán mafia, lợi dụng chúng tôi sẽ như thế nào không?" Giọng ông ta bình thản nhưng mang theo uy lực.
"Trước đây cô đã khiến chúng tôi chịu tổn thất. Nhưng nể tình cô từng giúp chúng tôi kiếm tiền, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Bây giờ tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn nhận số tiền này, sau đó kiếm về gấp mấy lần cho tôi." Garcia nói.
"Nếu không, kết cục của bạn cô chính là bài học cho cô."
"Giờ thì soạn hợp đồng và ký điện tử đi." Ông ta ngồi lại xuống sofa, bắt chéo chân. "Tôi không thích chờ đợi."
Tạ Chiêu thấy da đầu tê dại.
Nói không sợ là nói dối.
Nhưng nếu nhận tiền, rắc rối sẽ càng lớn. Nếu để thua lỗ, chắc chắn cô mất mạng.
Nếu không thua lỗ, cô sẽ phải vào tù.
Cô thật sự hối hận khi bước vào căn phòng này.
"Hình như tôi bị nhiễm độc kiềm hô hấp." Bill thì thào. "Tôi không thở nổi."
"Là do cà vạt của ông thắt chặt quá." Giang Từ nới lỏng giúp ông ta.
"Ngài Garcia, chúng tôi không thể chấp nhận những việc vi phạm pháp luật." Giang Từ đứng dậy. "Đây không phải Mexico, không phải Panama. Một khi đã ở đây, ngài phải tuân thủ luật pháp ở đây."
Anh điên rồi sao? Dám yêu cầu mafia tuân thủ luật pháp? Tạ Chiêu vội kéo ống quần anh, ra hiệu bảo anh đừng nói lung tung.
Garcia quả nhiên tức giận. Ông ta cũng đứng lên, đối mặt với Giang Từ, nhìn thẳng vào mắt anh. "Cậu vừa nói gì?"
"Tôi nói chúng tôi sẽ đi, không cần ngài tiễn." Giang Từ bình thản đáp.
Tên trùm chuyên nhấn người xuống bê tông này tức đến bật cười.
Ông ta nheo đôi mắt sắc như chim ưng, chăm chú quan sát Giang Từ. Đôi mắt xanh lục của Giang Từ bị Garcia khóa chặt. Ông ta cười, nhưng rồi nụ cười dần cứng lại.
Dường như vừa nghĩ ra điều gì, ông ta lùi lại vài bước.
Tạ Chiêu nắm chặt áo Giang Từ, tim như thắt lại. Cô lo ông ta sẽ đột ngột ra tay gi.ết ch.ết cả ba người rồi ném xuống bê tông ngay tại đây.
Garcia lùi vài bước ra vùng sáng, cẩn thận quan sát Giang Từ một lúc lâu.
Rồi như xác nhận được điều gì đó, ông ta gật đầu, thong thả ngồi lại xuống sofa, châm một điếu thuốc.
"Ồ, nếu các người muốn đi thì đi đi, tôi không tiễn."
Chỉ vậy thôi sao?
Cứ thế mà thả họ đi sao?
Tạ Chiêu lập tức kéo Bill, người đã cứng đờ, cúi đầu với Garcia rồi vội vàng bước ra khỏi phòng.
Sợ ông ta đổi ý, Tạ Chiêu nhanh chóng lao ra khỏi cửa.
"Đúng rồi, cô Tạ." Giọng Garcia nhàn nhạt vang lên. "Giao dịch giữa chúng ta hủy bỏ."
"Từ nay đừng bao giờ đến tìm tôi làm ăn nữa."
Tạ ơn trời, cô cuối cùng cũng thoát khỏi tên tội phạm nguy hiểm này.
Nhưng... tại sao ông ta lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?
Tạ Chiêu quay sang nhìn Giang Từ.
Anh chỉ nhún vai, tỏ ý rằng anh cũng không hiểu.