"Anh đã gặp ông Garcia trước đây chưa?" Tạ Chiêu ngồi trong xe hỏi.
"Đương nhiên là chưa." Giang Từ nói.
"Ông ta trông có vẻ rất sợ anh, tại sao?" Tạ Chiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh.
"Những người như bọn họ chưa chắc đã sợ chính phủ Mexico, làm sao có thể sợ tôi được?" Giang Từ thản nhiên nói, "Bọn họ đều là những kẻ tính khí thất thường."
"Không, đó chính là sự sợ hãi. Dù giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh nhưng tôi hiểu ông ta, ông ta thích nhìn thẳng vào mắt người khác. Đám xã hội đen thích dùng ánh mắt để uy hiếp đối phương. Nhưng sau khi nhìn thẳng vào anh, ông ta lại né tránh." Cô không bị đánh lừa.
"Khi chúng ta bị bắt cóc ở Panama, bọn bắt cóc cũng chỉ thả một mình anh." Tạ Chiêu tiếp tục suy nghĩ không ngừng.
"Bọn họ cũng sợ hãi."
"Nhưng tại sao? Tại sao bọn họ lại sợ anh?"
Tạ Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt Giang Từ.
Cô không nghi ngờ anh có ý định bất lợi với mình, chỉ là thỉnh thoảng cô cảm thấy con người anh có điều gì đó kỳ lạ.
Giang Từ—cô luôn nghĩ rằng anh chỉ là một trí thức nho nhã, tay trói gà không chặt. Về quá khứ của anh, anh trai anh, Isaac, cũng nói như vậy.
Isaac không có lý do gì để lừa cô.
Vì cha mẹ ly hôn, Giang Từ theo mẹ trở về Anh. Mẹ anh chỉ là một bà nội trợ bình thường, dù có quỹ tín thác của cha hỗ trợ để hoàn thành nền giáo dục tinh hoa, nhưng anh không có tinh thần của tầng lớp tinh hoa, định sẵn chỉ có thể dừng lại ở tầng lớp trung lưu. Dù làm nghiên cứu ở trường đại học hay làm cố vấn cho bên công tố, anh cũng chỉ là một người bình thường đi tàu điện ngầm đi làm hàng ngày.
Nhưng đôi khi Giang Từ lại mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ, như thể anh có một năng lượng thần bí nào đó. Anh rất hiếm khi hứa hẹn điều gì, nhưng chỉ cần anh nói ra, điều đó chắc chắn sẽ trở thành sự thật.
Ở Tuscany, anh hứa sẽ đưa cô đi xem mưa sao băng, nhưng họ đã lỡ mất thời điểm đẹp nhất của sao băng Perseid.
Vậy mà đêm hôm đó, họ lại may mắn gặp được mưa sao băng nhân tạo, còn rực rỡ hơn, đẹp hơn.
Giữa làn đạn ở Panama, anh nói với cô rằng cô nhất định sẽ an toàn. Những kẻ xã hội đen giết người không gớm tay đó đột nhiên rút lui.
Đêm Nhạc Càn chuẩn bị tiết lộ thân thế của cô, chỉ còn một tiếng nữa là tin tức được phát sóng. Anh nói rằng nhất định sẽ bảo vệ cô.
Cô khi ấy chỉ nghĩ rằng đó là một lời an ủi yếu ớt nhưng chân thành, nhưng ngay sau đó, trụ sở của Nhạc Càn bị hacker tấn công.
Anh không muốn cô đi ăn tối riêng với Isaac, không muốn Isaac bắn pháo hoa cho cô, rồi ngay lập tức trời đổ mưa. Đợi đến khi Isaac rời đi, mưa liền tạnh, tòa nhà Empire State lại bất ngờ trình diễn màn trình diễn ánh sáng.
Và hôm nay, cô đã tận mắt chứng kiến một ông trùm hung ác như Garcia né tránh ánh mắt của anh, ông ta lại sợ một Giang Từ chỉ là người đi tàu điện ngầm đi làm mỗi ngày.
Nghĩ kỹ lại, đôi khi Giang Từ giống như có phép thuật, thế giới vận hành theo ý chí của anh, điều này hoàn toàn trái ngược với tất cả các quy luật vật lý.
Trước đây cô chỉ cho rằng đó là trùng hợp, vì không ai có thể liên kết những hiện tượng kỳ lạ này với một người bình thường.
Nhưng nếu tất cả những điều kỳ lạ đó thực sự liên quan đến Giang Từ, thì phải giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ anh thật sự có một năng lực siêu nhiên nào đó?
Tạ Chiêu là một người theo chủ nghĩa duy vật, vô thần, cô chắc chắn không tin.
Nhưng số lần trùng hợp này quá nhiều, khiến cô không thể không dừng lại suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra được điều gì, để bắt đầu suy luận, cô cần có bằng chứng rõ ràng hơn. Hiện tại, cô chỉ có trong tay một số hiện tượng kỳ lạ khó lý giải.
Những suy nghĩ về Giang Từ như làn khói mỏng lơ lửng bay ra từ chiếc đèn thần, dần dần hình thành một bong bóng khổng lồ, càng nghĩ càng xa.
"Tôi nhớ ra rồi, thật ra tôi đã gặp ông ta trước đây." Giang Từ nói, "Có một lần, khi tôi còn làm trong tổ điều tra hình sự bên công tố."
"Hắn ta rất kiêu ngạo, trên người còn có án mạng, chỉ là luật sư của hắn quá mạnh, nên bọn tôi cũng không làm gì được."
"Vậy là hắn nhận ra cậu. Chắc là sợ cậu ghi âm, nắm được bằng chứng gì đó." Bill xen vào.
"Dù sao cũng là người nước ngoài, trước hệ thống công tố ở đây vẫn phải cẩn thận một chút."
"Chắc là vậy." Giang Từ gật đầu.
Nói như vậy cũng có lý, bong bóng ảo tưởng liền vỡ tan.
"Có lẽ thế." Tạ Chiêu gật đầu, "Nếu bằng chứng phạm tội của hắn bị ghi âm lại thì sẽ rất phiền phức, có thể hắn sợ bị trục xuất nên mới cẩn trọng trong lời nói. Dù sao đây cũng không phải là địa bàn của hắn."
Chắc chắn là vậy.
Còn chuyện mưa sao băng, cơn mưa bất chợt, hay hacker đột nhập, tất cả những điều đó càng không thể liên quan đến Giang Từ được.
Nghĩ lại những suy nghĩ kỳ lạ vừa rồi của mình, thật nực cười.
Chúa phán: "Phải có ánh sáng." Thế là có ánh sáng.
Giang Từ nói gì thì điều đó sẽ trở thành sự thật—làm sao có thể?
Sáng Thế Ký sao?
Tạ Chiêu lại nhớ đến câu nói của Isaac: "Phải để Chúa Jesus bước xuống khỏi cây thánh giá, đổi lại là nó lên."
Cô không khỏi bật cười.
Giang Từ ngồi bên cạnh thấy cô cười, biết rằng mình đã thoát nạn, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Boss, chúng ta vẫn nên đi gặp đám người Anh Quốc đi." Bill nói.
Giang Từ vừa mới thở phào, giờ lại nghẹn lại.
"Hiện tại ngân hàng đã bị đối phương chi phối, chúng ta không rút được tiền, tình hình đã rất nguy cấp rồi." Bill nói.
"Là bọn họ muốn gặp tôi, nên mới dồn ép chúng ta đến mức này." Tạ Chiêu cười lạnh, "Bây giờ mà đàm phán thì chúng ta thua chắc. Ông chịu không nổi chút áp lực này sao?"
"Dù là đối thủ cạnh tranh, nhưng giữa chúng ta không phải mối quan hệ một mất một còn." Bill nói, "Chúng ta đang thiếu tiền, bọn họ có tiền. Chúng ta là nhà đầu tư tài chính, họ là nhà đầu tư ngành. Đây có thể là cơ hội hợp tác, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện với họ."
"Hợp tác? Kiểm soát chung? Nghe ông nói thì dễ lắm." Tạ Chiêu lạnh lùng nói, "Một chiếc bánh, mọi người cùng chia, chia thế nào đây? Ai cũng muốn nuốt trọn."
"Tôi nghĩ thế này, ít nhất chúng ta cũng nên tiếp xúc với bên kia một chút, tìm hiểu xem họ thực sự có thái độ thế nào về vụ thu mua này. Đối phương cũng là người coi trọng danh tiếng, là người đáng tin cậy—"
"Khoan đã!" Tạ Chiêu nghiêm giọng cắt ngang, "Bây giờ xe đang chạy đi đâu?"
"Đi ăn tối chứ còn đâu, sếp. Tôi đã đặt bàn rồi."
"Ăn tối? Chỉ có ba chúng ta thôi à?" Cô cười.
"Ừm, còn một người bạn nữa." Bill bắt đầu lúng túng.
"Một người bạn đến từ Anh?" Tạ Chiêu cười mà như không.
"Chúng ta không thể loại trừ những cuộc tiếp xúc thương mại bình thường mà, tôi cũng chỉ vì công việc thôi. Giờ thương vụ thu mua của chúng ta bị cản trở, phải tính đến những phương án khác chứ." Bill lắp bắp, "Hợp tác hay không thì cũng phải lên bàn đàm phán mới biết được."
"Từ sáng tới giờ ông cứ rót vào tai tôi, lộ liễu hay ngấm ngầm cũng đều nói tốt cho người Anh. Ông bị mua chuộc rồi à? Có phải ông chỉ mong hôm nay tôi không vay được tiền?" Tạ Chiêu nhìn chằm chằm vào ông ta.
Giang Từ ngồi bên cạnh còn căng thẳng hơn cả Bill đang lau mồ hôi.
"Định lát nữa giả vờ tình cờ gặp người bạn Anh đó à?" Tạ Chiêu cười nhạt, "Ông lúc nào cũng thông minh, nhưng lòng trung thành mới là điều quan trọng nhất."
Nghe đến hai chữ "trung thành", Giang Từ vội vàng uống nước khoáng.
"Tôi có ý tốt, chủ yếu là vì lợi ích của chúng ta—" Bill giãy giụa.
"Có thể ông có ý tốt, nhưng ít nhất cũng phải bàn bạc với tôi trước, đừng coi tôi là kẻ ngốc." Tạ Chiêu bình tĩnh nói, "Tôi không hoàn toàn bài xích chuyện đàm phán, tôi chỉ ghét nhất là bị lừa dối! Nhất là từ những người tôi coi trọng."
Giang Từ uống ừng ực.
"Cậu Giang, cậu nói gì đi chứ." Bill cầu cứu nhìn về phía Giang Từ.
"Cậu khách quan, công bằng, lý trí đánh giá xem, lúc này có phải hợp tác với người Anh là thượng sách nhất không?
Sếp bây giờ hơi cảm tính, chẳng lẽ chúng ta không nên giúp cô ấy kiểm soát cục diện sao?"
"Tôi không cần ai thay tôi quyết định với ý tốt ở đây. Giang Từ, anh nói đi." Tạ Chiêu cũng nhìn về phía anh, "Lòng trung thành có phải quan trọng nhất không?"
"Lý trí phân tích xem, có nên đàm phán không?" Bill giục giã.
"Ông nói xem, ông có nên lừa tôi không?" Tạ Chiêu cũng thúc ép.
"Qua thời điểm này rồi thì không còn cơ hội nữa đâu, giờ không hợp tác, ai biết sau này tình hình sẽ thay đổi thế nào?" Bill nói.
"Ông tích cực như vậy, còn dám nói không nhận lợi ích của người khác?" Tạ Chiêu giận dữ.
"Cô phải hiểu rõ, chúng ta sắp bỏ phiếu ở đại hội cổ đông, người Anh vẫn còn giữ cổ phần của ông Thẩm! Nếu không kéo họ về phía mình, làm sao loại bỏ được hội đồng quản trị?" Bill cũng nổi giận.
"Tôi nhận lợi ích của người khác? Chẳng phải tôi cũng là vì chúng ta sao? Tôi đang nghĩ cho cô đấy."
"Tôi không biết có cuộc bỏ phiếu đại hội cổ đông à? Cần ông nhắc tôi chắc? Ông nghĩ tôi là đồ ngốc à?" Tạ Chiêu nói, "Có giỏi thì mở điện thoại ra xem đi, xem tin nhắn giữa ông và người Anh thế nào? Họ có gửi tiền cho ông không?"
"Dựa vào đâu mà đưa cho cô xem? Cô không biết luật lao động, cũng chẳng biết quyền riêng tư à?" Bill lạnh lùng nói.
"Tại sao tôi lại rơi vào cục diện này? Chúng có thể ép tôi như vậy, chẳng phải vì bên cạnh tôi có nội gián sao?"
"Nội gián là ai?" Tạ Chiêu cười lạnh, "Chắc không chỉ là luật sư tài chính George đâu nhỉ. Có khi hắn chỉ là hỏa mù do người Anh tung ra để che giấu nội gián thật sự."
"Có phải ông không? Nói đi!"
"Cô điên rồi." Bill hừ lạnh, "Cô vốn dĩ đã điên. Cô không biết điều!"
"Tôi là nội gián! Cậu Giang, cậu nói gì đi! Uống nước cái gì mà uống?" Bill giật lấy chai nước của anh.
"Cậu, phân xử đi, cô ta nói thế có phải là lời của người bình thường không? Tôi không phải là nội gián, vậy ai là nội gián?"
"Cậu Giang, nội gián là ai?"
Giang Từ bị hỏi đến hoảng loạn.
"Đúng đó, Giang Từ. Anh nói xem ai là nội gián?" Tạ Chiêu nắm chặt vai anh mà lay.
"Anh là chuyên gia nói dối mà, thử kiểm tra đi. Ông ta có phải nội gián không?"
"Kiểm tra đi! Nhanh lên! Kiểm ngay đi!" Bill cũng túm lấy vai còn lại của anh mà lay mạnh.
"Nào, xem đi, tôi có nói dối không? Tôi có phải nội gián không?"
Giang Từ bị kéo qua kéo lại, hai bên tai chỉ còn vang vọng tiếng gào thét "Nội gián! Nội gián! Nội gián!"
"Đừng cãi nhau nữa!" Giang Từ không chịu nổi hét lên.
"Được rồi! Tôi là nội gián!"
"Tôi là nội gián được chưa? Chính tôi!"
Tạ Chiêu và Bill đều im bặt.
"Xin lỗi nhé, vừa rồi chúng tôi có hơi kích động." Bill cười gượng.
"Đúng vậy, anh không khỏe à? Có hơi say xe không?" Tạ Chiêu lại đưa chai nước khoáng cho anh.
"Chúng ta cần nói chuyện." Giang Từ nói với Tạ Chiêu, "Thật đấy, tôi có chuyện muốn nói với em."
Không thú nhận thì sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Ông xem, người ta dù không khỏe vẫn cố gắng đi cùng tôi để bàn bạc, Tạ Chiêu nói với Bill, "Đây mới gọi là trung thành."
"Tất nhiên rồi, cậu Giang là người duy nhất cô tin tưởng, bọn tôi làm sao sánh bằng?" Bill chế nhạo.
Câu "Tôi thật sự là nội gián" của Giang Từ lại bị nuốt ngược vào.
"Anh nói đi, vừa rồi chúng tôi quả thực hơi kích động, vì gần đây có quá nhiều chuyện tồi tệ xảy ra." Tạ Chiêu nói, "Tôi nhất thời không chịu nổi sự áp bức, nên hơi mất kiểm soát."
"Lý trí mà nói, có nên đàm phán không?" Bill lại hỏi Giang Từ.
Tạ Chiêu cũng nhìn anh.
Lúc này chính là thời điểm anh phát huy tác dụng, quân cờ này được cài vào đây chính là để có hiệu quả vào lúc này.
Là bồ câu hòa bình, vì lợi ích đôi bên, vừa vì Tạ Chiêu, vừa vì gia tộc anh.
Nếu thật sự nghĩ cho Tạ Chiêu, anh nên khuyên cô đàm phán.
Nhưng nếu giờ anh khuyên, sau này khi thân phận bị bại lộ, Tạ Chiêu nhất định sẽ nổi giận.
Nếu thật sự muốn bảo vệ lợi ích của cô, anh nên nói những lời lý trí, nhưng cái giá sẽ là cô và anh từ đó mà cắt đứt.
Nói hay không nói, đó là một lựa chọn khó khăn.
Giang Từ nhíu chặt mày.
"Lý trí, khách quan mà nói, tôi nghĩ bây giờ nên đàm phán."