Nhà hàng nằm cạnh Đại lộ số Năm, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hoa nồng nàn xộc thẳng vào mũi.
Người phục vụ trong bộ vest chỉnh tề lập tức tiến lên đón tiếp.
"Chỗ đặt trước ở tầng ba." Bill chỉ nói một câu rồi im lặng, Tạ Chiêu và Giang Từ cũng không lên tiếng. Ba người đều trầm mặc, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng.
Đây là một nhà hàng Pháp vô cùng truyền thống, tất cả hoa tươi trong nhà hàng đều được vận chuyển bằng đường hàng không trong ngày.
Tiếng đàn piano gỗ cất lên từ tầng một, ai đó đang chơi nhạc jazz.
Sàn nhà là đá cẩm thạch hồng phấn, tường và trần được trang trí bằng những chiếc đèn đồng mạ vàng.
Tạ Chiêu đi trước dẫn đường, theo chân người phục vụ lên tầng ba, khu vực VIP.
Phái đoàn đàm phán của người Anh vẫn chưa tới.
Toàn bộ nội thất trong nhà hàng đều được bọc nhung cắt đỏ của Ý. Tạ Chiêu là người đầu tiên ngồi xuống chiếc ghế sofa nhung đỏ sẫm.
"Ra vẻ thật đấy, còn bắt chúng ta đợi. Hôm nay ai đến?" Nhà hàng Bill chọn chỉ đạt hai sao Michelin, Tạ Chiêu đoán rằng người đến hôm nay sẽ không phải nhân vật cấp cao.
"Là đại diện từ Cục Đầu tư trực thuộc Quỹ tài sản của gia tộc Ravenscroft." Bill đáp.
Ba người ngồi chờ gần 20 phút.
Một gia tộc tài phiệt phái đến một nhân vật nhỏ bé, còn cố ý đến muộn để khiến cô phải đợi.
Đây là một cuộc chiến tâm lý. Tạ Chiêu kìm nén cơn giận. Một cuộc tiếp xúc không chính thức, đối phương cố ý đến trễ để áp chế cô về khí thế.
Họ muốn tỏ thái độ khinh thường cô, không e ngại cô, từ đó giành lợi thế tâm lý trên bàn đàm phán.
Xét về mặt tâm lý học, sự chờ đợi kéo dài sẽ bào mòn kiên nhẫn của con người, dễ khiến họ hành động vội vàng và ra quyết định hấp tấp.
"Gọi món đi." Tạ Chiêu nói.
"Nhưng đại diện của họ vẫn chưa đến." Bill nhắc nhở.
"Nếu muốn ăn thì nên đến đúng giờ." Tạ Chiêu đáp, "Đến trễ thì ăn đồ thừa vậy."
Giang Từ đã uống đến ly nước khoáng thứ ba.
Người đại diện của Cục Đầu tư vẫn chưa đến, nhưng mùi thuốc súng trên bàn ăn đã bắt đầu lan tỏa.
Bất chấp lời can ngăn của Bill, Tạ Chiêu đã mở champagne, tự mình uống nửa ly.
Rượu lạnh khiến cô dịu đi phần nào. Mặc dù mọi việc đều không suôn sẻ, nhưng chúng vẫn phải được giải quyết từng bước một.
Dù đối phương kiêu ngạo, nhưng họ sở hữu nguồn vốn vô hạn và nắm giữ một phần cổ phần mà cô cần.
Để phế truất Chủ tịch Trần khỏi hội đồng quản trị, cô cần tập hợp hơn 50% quyền biểu quyết trong Đại hội cổ đông.
Tạ Chiêu đã nhận được sự ủng hộ từ tất cả các nhà đầu tư tổ chức, hiện tại tổng số phiếu bầu của cô đã ngang ngửa với nhà họ Trần, thậm chí có phần nhỉnh hơn. Nhưng Chủ tịch Trần vẫn không ngừng thu mua cổ phiếu Nhạc Càn trên thị trường thứ cấp để gia tăng quyền biểu quyết, nâng cao cơ hội chiến thắng.
Lúc này, gia tộc Ravenscroft, một bên thứ ba độc lập đang quan sát cuộc chiến giữa họ, có thái độ thế nào lại trở thành yếu tố quyết định.
Nếu gia tộc tài phiệt này liên minh với cô trong Đại hội cổ đông, cô sẽ giành chiến thắng.
Nếu họ đứng về phía nhà họ Trần, cô có khả năng sẽ thất bại.
Khi phiếu bầu cuối cùng được đưa ra trong Đại hội cổ đông, bên nào có sự ủng hộ của họ, bên đó sẽ thắng. Quyền lựa chọn đang nằm trong tay họ.
Liệu họ sẽ chọn ai?
Hay sẽ không chọn ai cả?
Ngư ông đắc lợi—có lẽ họ muốn để cô và nhà họ Trần đánh đến kiệt sức rồi mới ra tay thu dọn tàn cuộc.
"Nếu đã chủ động liên hệ với họ," Tạ Chiêu hỏi Bill, "Gia tộc Ravenscroft này rất bí ẩn, vô cùng coi trọng quyền riêng tư, có phát hiện nào hữu ích mới không?"
"Trăm năm vương triều, ngàn năm thế gia. Họ là dòng dõi quý tộc lâu đời của châu Âu, hậu duệ của dòng máu xanh." Bill trả lời.
"Thời Trung Cổ, máu xanh là do ngộ độc kim loại nặng mà ra đấy." Tạ Chiêu cười khẩy, "Đừng nói mấy câu vô nghĩa ai cũng biết như vậy."
Gia tộc Ravenscroft, trong ghi chú của Tạ Chiêu, cô quen gọi tắt là tập đoàn R.
Về gia tộc R này, cô biết rất ít, bởi thông tin công khai có thể tìm được quá ít ỏi. Cô chỉ biết đây là một gia tộc lâu đời có nguồn gốc từ Anh, có chi nhánh ở các quốc gia châu Âu khác.
Gia tộc này đã tồn tại gần một nghìn năm.
Tương truyền, từng có thời điểm, đất đai mà họ sở hữu còn nhiều hơn cả hoàng thất châu Âu.
Tập đoàn R không niêm yết công khai mà do gia tộc sở hữu.
Trong bất kỳ bảng xếp hạng tài sản nào, rất khó tìm thấy tên của tập đoàn này. Nếu có cũng chỉ là một vài nhánh nhỏ của nó—bởi những người thực sự giàu có luôn giỏi che giấu tài sản của mình.
Cấu trúc sở hữu tư nhân đồng nghĩa với việc tập đoàn R không bao giờ phải công khai báo cáo tài chính, cũng không chịu sự giám sát và kiểm soát như một công ty niêm yết.
Nhiều gia tộc quý tộc lâu đời chọn mô hình này vì họ có thể kiểm soát tài sản của mình một cách tuyệt đối mà không chịu ràng buộc, vừa bảo mật vừa linh hoạt, có lợi cho các khoản đầu tư dài hạn trong nhiều lĩnh vực.
Mặc dù không niêm yết, nhưng tập đoàn R nổi tiếng với những khoản đầu tư hào phóng trên toàn cầu, sở hữu khối lượng lớn đất đai trải dài khắp năm châu. Truyền thông từng dự đoán giá trị tài sản ròng của họ vượt quá hàng chục tỷ đô la, nhưng con số này có chính xác hay không thì chẳng ai biết được.
Việc một gia tộc lâu đời duy trì được sản nghiệp qua nhiều thế hệ không phải là điều dễ dàng. Trên toàn thế giới chỉ có 30% doanh nghiệp gia đình có thể truyền lại cho thế hệ thứ hai, đến thế hệ thứ ba chỉ còn 13%, và thế hệ thứ tư chỉ còn 3%.
Vì vậy, người đứng đầu kiểm soát gia tộc đóng vai trò vô cùng quan trọng.
"Hiện tại ai là gia chủ?" Tạ Chiêu hỏi Bill.
"Bề ngoài thì là Công tước đời thứ 12." Bill nói, "Theo thông tin công khai, ông ấy chỉ làm từ thiện và quản lý bất động sản của gia tộc."
"Ý tôi là ai mới thực sự kiểm soát tập đoàn tài chính của gia tộc?" Tạ Chiêu không tin rằng một ông lão làm từ thiện lại là người nắm quyền.
"Chuyện đó chỉ có Chúa mới biết." Bill nhún vai. "Chỉ có thể nói rằng người thực sự kiểm soát gia tộc này đã giấu thân phận rất kỹ. Người bình thường như chúng ta không thể nào tìm ra được."
"Những người như vậy thường ẩn mình sau vô số cái tên giả. Dù hắn có là cổ đông của tập đoàn nào đi nữa, thì cũng luôn có người khác đứng ra sở hữu thay hắn." Bill nói.
"Vậy thì người mà chúng ta cần tìm có khi lại là một ma cà rồng." Tạ Chiêu nói, "Trốn trong một lâu đài đen tối, hắn sẽ không bao giờ chịu xuất hiện gặp chúng ta."
"Vậy chúng ta phải tìm hắn ở đâu?"
"Có thể hắn sẽ gửi bồ câu đưa tin cho chúng ta." Bill nói, "Hoặc có khi hắn đã liên tục ám chỉ điều gì đó, chỉ là trước đây chúng ta không để ý đến."
Giang Từ im lặng uống cốc nước khoáng thứ tư.
"Anh sao thế?" Tạ Chiêu quay đầu nhìn anh, "Hôm nay anh thấy không khỏe à? Sao cứ uống nước mãi thế?"
"Hơi khàn giọng." Giang Từ chỉ vào cổ họng.
Món khai vị nhanh chóng được mang lên, là cua vỏ mềm ăn kèm măng tây trắng.
Ngay khi Tạ Chiêu sắp ăn xong măng tây trắng, đại diện của Tập đoàn R cuối cùng cũng xuất hiện.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc bạc, mặc bộ vest xanh đậm với đường cắt may tinh xảo, kết hợp với cà vạt và khăn cài túi cùng tông màu.
Tóc hắn được chải ngược một cách chỉnh tề, bám sát vào da đầu, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn dấu cổ bằng vàng.
Mặc dù vừa chửi rủa đối phương gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng khi người ta đến, Tạ Chiêu lập tức đổi nét mặt, nở một nụ cười tiêu chuẩn của giới kinh doanh.
Mọi người đứng dậy, bắt tay chào hỏi nhau.
"Thật xin lỗi, tôi có chút việc gấp cần xử lý, hơn nữa đường ở đây lúc nào cũng tắc." Đại diện nói.
"Không sao, mọi người cứ thoải mái." Tạ Chiêu mời hắn ngồi xuống.
Gan ngỗng và soufflé nấm truffle được mang lên.
Đại diện có vẻ không được khỏe, chỉ ăn tượng trưng một chút.
"Cô Tạ, cô thấy thế nào về tuyên bố mới nhất của Chủ tịch Trần vào hôm nay?"
Tuyên bố gì? Cô không biết gì cả, cô vẫn chưa xem qua!
"Năm phút trước, ông ta vừa công khai một lá đơn tố cáo chính danh, yêu cầu SEC và Công tố viên New York ngay lập tức vào cuộc điều tra, đơn phương cáo buộc cô có khả năng tham gia giao dịch nội gián và thao túng thị trường trong vụ thâu tóm Nhạc Càn." Đại diện chậm rãi nói, "Ông ta cũng cáo buộc nguồn vốn mà cô sử dụng để thâu tóm không hợp lệ, yêu cầu cơ quan quản lý điều tra triệt để."
Cô bị cáo buộc vi phạm pháp luật, không đủ tư cách thu mua ư? Ngay khi vừa đến, đối phương đã có lời lẽ không hề khách sáo.
"Giao dịch nội gián, thao túng thị trường? Đây là chuyện bịa đặt mà chỉ có kẻ ngu mới tin." Tạ Chiêu mỉm cười, "Bộ phận pháp lý của chúng tôi sẽ lập tức đưa ra tuyên bố pháp lý, kiện ông ta vì tội phỉ báng."
"Hiện tại Chủ tịch Trần đang vướng vào hàng loạt vụ kiện phức tạp, đương nhiên ông ta muốn tấn công người khác để đánh lạc hướng dư luận." Cô thản nhiên nói.
"Cô Tạ đang nhắc đến vụ kiện tập thể của Nhạc Càn về hành vi quấy rối tì.nh d.ục nhân viên nữ?" Đại diện tóc bạc chậm rãi nói, "Chúng tôi có theo dõi, trong tuyên bố hôm nay của ông ta, có một phần đáng kể nhắc đến vấn đề này."
"Nếu cô không phiền, tôi sẽ đọc lại nguyên văn những gì ông ta nói."
"Tôi không phiền." Tạ Chiêu nói.
Hắn mở điện thoại ra đọc: "Trong tuyên bố, nguyên văn như sau: 'Bên thâu tóm là một nhóm cá nhân có động cơ thù địch, đứng đầu là cô Tạ Chiêu, kẻ điều hành một quỹ đầu tư tư nhân.'"
"Cô ta vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng nạn nhân, công khai rêu rao thông tin riêng tư của họ. Cắn xé đồng loại để trục lợi, dùng nỗi đau của phụ nữ làm bàn đạp cho sự thăng tiến của mình. Đây là một kẻ không có đạo đức, vô nhân tính, ủng hộ cô ta chính là thờ ơ với những người thực sự yếu thế—"
Không thể phủ nhận rằng công tác truyền thông của ông ta được xử lý rất tốt.
"Tôi không dám tự nhận mình có nhân tính hay không, nhưng ít nhất tôi chưa từng xâm hại hay quấy rối tì.nh d.ục bất kỳ ai." Tạ Chiêu nói.
"Tôi ủng hộ vụ kiện tập thể là điều đáng bị lên án ư? Trong khi kẻ xâm hại lại là người quan tâm đến quyền riêng tư của phụ nữ?"
"Đây không phải là quan điểm cá nhân của tôi." Đại diện tóc bạc thản nhiên nói, "Tôi chỉ đang lặp lại lời của Chủ tịch Trần."
"Chúng ta không cần phải vòng vo mãi thế này." Tạ Chiêu mỉm cười. Đối phương liên tục gây sức ép, lúc thì đề cập đến kiện tụng về giao dịch nội gián, lúc lại xoáy vào vấn đề đạo đức của cô.
"Tôi đến đây vì các vị chủ động liên hệ với cố vấn tài chính của tôi." Tạ Chiêu nói, "Nếu các vị muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác với tôi, vậy hãy nói thẳng vấn đề đi."
"Không, cô Tạ. Tôi nghĩ lúc này là cô đang cần sự ủng hộ của chúng tôi, không phải ngược lại." Đại diện nói.
"Trong cuộc bỏ phiếu của cổ đông, chúng tôi ủng hộ bên nào thì bên đó sẽ thắng. Cô có lật đổ được hội đồng quản trị hiện tại hay không là phụ thuộc vào chúng tôi."
"Chẳng lẽ các vị sẽ ủng hộ một kẻ bị tình nghi xâm hại tì.nh d.ục? Các vị không cần danh dự của quý tộc châu Âu nữa sao?" Tạ Chiêu hờ hững nói.
"Xin cô dùng từ ngữ chính xác hơn một chút." Đại diện nói, "Theo tôi được biết, Chủ tịch Trần hiện chưa bị kết án. Kết quả của vụ kiện này vẫn chưa rõ ràng. Ngược lại, ông ta còn đang kiện cô vì tội phỉ báng danh dự của mình."
"Hơn nữa, theo thông tin chúng tôi nắm được, có vẻ cô đang gặp khó khăn về tài chính." Hắn ngẩng cao đầu.
"Trong thời gian ngắn không có nhiều tổ chức có thể cung cấp số tiền khổng lồ như cô cần. Nhưng chúng tôi là một trong số đó."
"Tôi đương nhiên biết các vị có tiềm lực tài chính mạnh mẽ." Tạ Chiêu mỉm cười, "Nhưng dù có nhiều tiền đến đâu, thì vẫn là nguồn vốn nước ngoài, vẫn là một thương vụ mua bán xuyên quốc gia."
"Các vị muốn thâu tóm một công ty truyền thông địa phương bằng hình thức thu mua thù địch, lại còn muốn tư nhân hóa nó. Truyền thông hoàn toàn nằm trong tay một tập đoàn châu Âu, điều này liên quan đến rất nhiều vấn đề về an ninh dữ liệu. Ủy ban Đầu tư nước ngoài của Mỹ chắc chắn sẽ không thông qua việc này."
"Gia tộc của các vị từ lâu đã chiếm một phần lớn trong thị trường truyền thông ở đây. Việc sáp nhập này chỉ càng củng cố sự thống trị của các vị trong lĩnh vực này, liệu có thể vượt qua được cuộc điều tra chống độc quyền không? Thương vụ mà các vị nhắm đến đang vướng phải hàng loạt rào cản từ quy định và chính sách, nó sẽ không qua được vòng kiểm duyệt." Tạ Chiêu khẳng định. "Vậy nên các vị cần đến tôi. Các vị chỉ có thể hợp tác với tôi – một người bản địa, một cầu nối."
"Tất cả những gì cô nói hoàn toàn không phải là vấn đề." Đại diện thản nhiên đáp, "Người lãnh đạo của chúng tôi có rất nhiều bạn bè ở đây."
"Ý ông là bạn bè ở Washington?" Tạ Chiêu không hề nao núng. "Ai mà chẳng có bạn bè ở đó? Nhưng chính sách của họ lại không giống nhau. Trung Quốc có câu 'phong thủy xoay chuyển', nhưng các vị đâu thể kiểm soát được vị trí đó rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai.
Cuộc bầu cử mới sắp diễn ra rồi, nếu người lên nắm quyền lại có chính sách bất lợi cho các nhà đầu tư nước ngoài như các vị thì sao?"
"Cô Tạ quả thật có tài ăn nói và tư duy rất sắc bén." Đại diện nói, "Được thôi, hãy nói xem, cô mong muốn một phương thức hợp tác như thế nào?"
"Các vị có thể góp vốn, nhưng tôi phải nắm quyền kiểm soát. Và tôi nhất định phải trở thành CEO mới của Nhạc Càn." Tạ Chiêu đáp.
"Điều đó là không thể." Đại diện lắc đầu. "Chúng tôi phải có quyền kiểm soát, CEO nhất định phải là người của chúng tôi."
"Tôi nghĩ rằng nếu đã là đối tác, chúng ta nên giữ thái độ tôn trọng lẫn nhau và đảm bảo tính công bằng, minh bạch." Tạ Chiêu nói.
Món tráng miệng – soufflé hạnh nhân và chanh dây – được mang lên bàn.
"Có lẽ cô đã hiểu nhầm." Đại diện đứng dậy. "Chúng tôi không cần đối tác."
"Các vị chỉ cần một con rối đứng ra làm bức bình phong." Tạ Chiêu lạnh nhạt nói. "Nhưng tôi không phải con rối."
"Cô Tạ, cô có rất nhiều suy nghĩ, nhưng chúng tôi không cần một người có quá nhiều suy nghĩ." Đại diện nói. "Xem ra chúng ta không còn gì để bàn bạc nữa."
"Tuy nhiên, nếu cô thay đổi ý định, hãy đến Anh." Đại diện đưa cho cô một phong thư.
"Đây là thư mời. Người lãnh đạo của chúng tôi đang đợi cô ở Anh."
"Tại sao không phải là ông ta đến Mỹ?" Tạ Chiêu hỏi. Công tước già rồi, không còn đi lại được sao?
"Là bà ấy." Đại diện đáp.
Bà ấy? Một gia tộc lâu đời, một tập đoàn tài chính hùng mạnh, một dòng dõi quý tộc lâu đời – hóa ra người đứng đầu lại là một người phụ nữ.
Người phụ nữ ẩn mình sau những cái tên đàn ông giả tạo.
Người phụ nữ thực sự có thể xoay chuyển tình thế chỉ bằng một cái phất tay.
Tạ Chiêu nhận lấy thư mời. Đây không phải là một lời mời – đây là một bức chiến thư.
Cuộc đàm phán đầu tiên thất bại, chiến tranh chính thức bắt đầu.