"Hôm nay tôi trả tiền không phải để mời ông ăn ếch đâu."
Tạ Chiêu nén giận nhìn Bill ngồi đối diện. Trong suốt buổi đàm phán vừa rồi, ông ta không nói một lời, chỉ mải mê ăn phần đùi ếch khổng lồ chấm cùng bơ tỏi.
"Tôi cũng muốn nói chứ, nhưng đối phương quá cứng rắn, tôi có chen vào nổi đâu." Bill nói.
"Chúng ta đang thiếu tiền, mà bọn họ đang khóa chặt chúng ta bằng vấn đề tài chính. Nếu trong đại hội cổ đông, chúng ta không thể lôi kéo họ về phía mình, thì ít nhất cũng không thể để họ đứng về phía đối thủ." Bill nói rồi gạt xương sang một bên.
"Mấu chốt bị siết chặt như vậy chẳng khác nào con rắn bị bóp chặt bảy tấc."
"Nhưng mềm mỏng thì không thể nào." Tạ Chiêu đáp. "Bọn họ quá kiêu ngạo và vô lễ, nếu chúng ta cứ nhượng bộ, họ sẽ lấn tới mãi."
"Vấn đề quan trọng là chúng ta hầu như không biết gì về gia tộc này." Cô thở dài. "Họ thực sự cần gì? Họ thực sự e sợ điều gì? Chúng ta hoàn toàn không rõ, mà như vậy thì khi đàm phán cũng chẳng có lợi thế."
"Tôi sẽ cố gắng liên hệ qua trung gian, nhánh gia tộc của họ ở Pháp có một người bạn cũ của tôi." Bill nói. "Cô có cần tôi đến Anh không?"
"Ông đến thì có ích gì? Thứ nhất, bọn họ đang chơi trò làm giá, chưa chắc đã tiếp ông. Thứ hai, nếu chúng ta vội vàng qua đó, chẳng khác nào tự nhận thua, để mặc người ta chém giết."
Tạ Chiêu nói tiếp: "Ông hãy cố gắng thu thập thêm thông tin về họ. Trong thương vụ này, họ thực sự cần gì? Điểm yếu của họ là gì? Nếu không khai thác được những điều đó, chúng ta không thể đặt điều kiện trao đổi."
"Và cả người kiểm soát thực sự của gia tộc đó – vị phu nhân bí ẩn kia. Bà ta là kiểu người như thế nào? Điều này rất quan trọng. Cố gắng tiếp cận và tìm hiểu."
Tạ Chiêu giật lấy chiếc đùi ếch chiên giòn trong tay ông ta. "Được rồi, đừng ăn ếch nữa. Mau đi làm việc đi."
*
Tạ Chiêu đứng dậy, đúng lúc Giang Từ từ hướng nhà vệ sinh quay lại. Đại diện phía Anh vừa ngồi xuống không bao lâu thì anh đã rời đi và mãi chưa thấy quay lại.
"Chiều nay anh có về văn phòng công tố không?" Vừa thu dọn bàn, Tạ Chiêu vừa hỏi. "Có cần tôi cho xe đưa đi không? Bắt xe bây giờ hơi bất tiện."
"Không cần, tôi tự về được." Giang Từ đứng yên trước mặt cô, không nhúc nhích.
"Sao thế?"
"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói riêng với em." Khuôn mặt anh trông vô cùng nghiêm trọng.
"Được, nhưng anh nói nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc phải làm." Tạ Chiêu phất tay ra hiệu cho Bill rời đi trước, sau đó ngồi trở lại ghế sofa.
Giang Từ ngồi đối diện, uống nốt nửa ly nước khoáng, như thể đang lấy can đảm.
"Dạo này trông anh hơi lạ. Không khỏe à?" Tạ Chiêu quan sát anh.
Anh chần chừ một lúc lâu.
"Nói đi chứ." Cô giục.
"Tôi... thực ra tôi muốn hỏi em một chuyện." Giang Từ nói. "Nếu, giả sử, có một chàng trai rất giàu thuộc một gia tộc lớn thích em—"
"Trời ơi, sao tự nhiên lại nói mấy chuyện không đâu thế?" Tạ Chiêu thở dài.
Thì ra Giang Từ lo lắng có một chàng trai giàu có theo đuổi cô. Thật kỳ quặc, làm gì có chuyện đó, vậy mà anh lại ghen bóng ghen gió.
"Ý tôi là, em đang gặp rắc rối, tôi cũng muốn giúp em nhưng—" Giang Từ ấp úng.
"Tôi hiểu tấm lòng của anh." Tạ Chiêu cắt ngang.
Chắc hẳn Giang Từ cảm thấy tự ti.
Cũng đúng thôi.
Cô giàu như vậy, những người qua lại cũng đều là những kẻ quyền thế.
Còn anh ta chỉ là một người bình thường không có tiền, nhìn cô bị các tập đoàn tài phiệt chèn ép mà chẳng giúp gì được.
"Anh không cần tự ti." Tạ Chiêu an ủi. "Tôi không hề có hứng thú với mấy tên công tử quý tộc màu mè đó."
"Vậy nếu có một quý tộc thực sự nghiêm túc theo đuổi em, có cơ hội không?" Giang Từ căng thẳng nhìn cô.
"Tôi nhất định sẽ từ chối." Tạ Chiêu đứng lên, vỗ vai anh. "Giờ thì yên tâm chưa?" Giọng cô dịu dàng.
Giang Từ ngơ ngẩn gật đầu.
"Được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa." Cô xoa đầu anh như xoa đầu một chú chó. "Tôi còn phải làm việc, anh cũng nên mau chóng quay lại văn phòng công tố đi."
*
Hai người sóng vai đi xuống cầu thang, bỗng có người gọi tên Tạ Chiêu từ phía sau.
Cô quay lại.
Một cô gái tóc vàng mặc bộ Chanel màu vàng kim đứng ngay phía sau cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Julie.
Nữ luật sư nhân quyền từng ráo riết truy đuổi cô trước đây.
Vừa thấy cô ta, Tạ Chiêu liền biết có chuyện chẳng lành.
"Cô Julie, trùng hợp quá." Cô mỉm cười gật đầu.
Bây giờ đang là giai đoạn căng thẳng của thương vụ mua lại, Tạ Chiêu không muốn gây thêm kẻ thù, vì vậy cố gắng giữ thái độ hòa nhã.
"Không phải trùng hợp, tôi đã hỏi lịch trình của cô và cố ý chờ ở đây." Julie nói.
Cô ta chặn đường Tạ Chiêu.
"Tôi đã nhiều lần cảnh báo cô: dừng lại đi. Đừng ủng hộ vụ kiện quấy rối tì.nh d.ục của Nhạc Càn nữa, đừng xúi giục họ kháng cáo, đừng lấy nạn nhân làm vũ khí của cô."
"Tôi muốn hỏi cô, cô lấy tư cách gì để cảnh báo tôi?"
Julie hùng hổ như vậy, Tạ Chiêu cũng không nhịn nữa.
"Nguyện vọng của nạn nhân là gì, cô có quyền gì mà bóp méo nó? Cô lấy quyền gì để quyết định thay họ?" Julie tiến lên một bước, hạ giọng nói. "Lo chuyện bao đồng."
"Cô Julie, ở đây có hiểu lầm rất lớn." Giang Từ vội chen vào giữa hai người.
"Tôi và cô Tạ đã cùng đến bệnh viện thăm một trong số các nạn nhân. Cô ấy đã xác nhận rõ ràng là muốn kháng cáo."
Julie khẽ cười nhạt: "Cô ấy đã bị dồn đến mức tự sát phải nhập viện, còn có sự lựa chọn nào khác không? Tất cả thông tin của cô ấy đã bị lộ hết, mọi tổn thất đã xảy ra, nếu không tiếp tục kháng cáo, cô ấy sẽ không nhận được một xu nào.
Nếu kháng cáo, ít nhất cô Tạ có thể hỗ trợ một phần tiền cho cô ấy. Trong hoàn cảnh này, cô ấy còn có thể làm gì khác?"
"Các nạn nhân trong vụ án công tố này có đến hơn hai mươi người, không chỉ riêng mình cô ấy. Chẳng lẽ các người muốn để thảm kịch này tái diễn?"
"Nếu cô thích lo chuyện bao đồng đến thế, vậy hãy đi thuyết phục họ đừng kháng cáo đi." Tạ Chiêu lạnh lùng nói, "Việc này có liên quan gì đến tôi? Cô lấy tư cách gì mà chỉ tay năm ngón với tôi?"
"Trước đây có thể tôi không có tư cách." Julie cười nhạt, móc ra một chiếc thẻ từ túi áo.
"Trợ lý công tố viên?" Tạ Chiêu liếc nhìn, khẽ nhếch môi. "Cha cô cũng giỏi sắp xếp thật."
"Có người đã tố cáo cô liên quan đến giao dịch nội gián và thao túng thị trường chứng khoán. Tôi nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng." Julie nhìn thẳng vào mắt cô. "Tốt nhất cô đừng để tôi tìm thấy bằng chứng."
"Người thực sự cần bị điều tra thì cô không điều tra, lại cứ nhằm vào tôi. Tôi làm gì mà cô căm ghét tôi đến thế?" Tạ Chiêu hỏi.
"Cô Julie—" Giang Từ định lên tiếng nhưng bị Julie chặn lại.
"Ở đây không đến lượt anh nói chuyện, anh Giang." Julie chỉ chăm chăm nhìn Tạ Chiêu. "Cô Tạ rất giỏi diễn kịch, khéo léo giao thiệp. Nhưng cô có thể lừa được anh ta, không lừa được tôi. Tôi không phải loại đàn ông ngu ngốc dễ bị cô mê hoặc. Văn phòng công tố nhất định sẽ lật mặt thật của cô, kẻ giả tạo khoác lớp vỏ chính trị."
"Kẻ giả tạo trong lớp vở chính trị? Ý cô là như cha cô sao?" Tạ Chiêu mỉm cười. "Ông ta vừa mới giúp cô sắp xếp công việc, nói như vậy có ổn không?"
"Cô biết vì sao tôi ghét cô không?" Julie nói, "Tôi đã từng nói rồi, một người phụ nữ leo lên đỉnh cao bằng cách chà đạp đồng loại của mình, dùng xác của những người phụ nữ khác để trải đường cho bản thân, rồi lại nói những lời đạo đức giả, lấy việc bảo vệ phụ nữ làm cái cớ để đối phó với kẻ thù thương trường của mình. Đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực."
"Thành kiến của cô với tôi xuất phát từ sự ngu dốt và kiêu ngạo của chính cô." Tạ Chiêu nhìn chằm chằm cô ta. "Thay vì lên mặt dạy dỗ tôi, sao cô không về nhà dạy lại cha cô đi? Ông ta công khai phản đối quyền phá thai của phụ nữ, sao cô không vạch trần bộ mặt giả tạo của ông ta trước?"
Julie nghẹn lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
Tạ Chiêu nheo mắt, cười lạnh: "Không muốn làm vậy à? Vì bộ Chanel trên người cô đều đến từ chính gia đình chính trị giả tạo của cô sao?"
"Cô bé à, nếu muốn chơi trò anh hùng, thì anh hùng là kẻ dám rút đao chống lại kẻ mạnh. Còn cô thì sao? Định bóp nát một kẻ yếu hơn để thể hiện đạo đức của mình à?" Cô ghé sát tai Julie thì thầm. "Nhưng hãy nhớ kỹ, tôi không phải là kẻ yếu."
"Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô." Tạ Chiêu nói, "Nếu cô còn muốn chỉ trích tôi, vậy thì mang trát tòa đến đây."
"Cô cứ chờ đó!" Julie tức giận xoay người, giẫm mạnh gót giày cao xuống sàn, đi thẳng xuống cầu thang.
"Nhìn những kẻ thuộc gia tộc tài phiệt lâu đời này đi." Tạ Chiêu quay sang Giang Từ. "Tổ tiên của họ đã vắt kiệt người khác qua bao thế hệ, vậy mà giờ đây họ vẫn dám đứng trên đỉnh cao đạo đức để dạy dỗ tôi."
"Những kẻ giàu có lâu đời ở Anh hay Mỹ đều như nhau. Kiêu ngạo, ngu dốt, giả tạo, vô liêm sỉ." Tạ Chiêu nói. "Vậy lúc nãy anh hỏi tôi gì nhỉ? Làm sao tôi có thể thích một kẻ có xuất thân từ gia đình như vậy?"
"Tôi nói cho anh biết, họ không ưa tôi, tôi cũng chẳng ưa gì họ. Tôi có thành kiến, tôi căm ghét cái gọi là 'tiền cũ'."
Tạ Chiêu nhìn Giang Từ vẫn còn cười gượng, lại dịu giọng nói: "Tôi nói thật đấy, anh cứ yên tâm đi."
"Anh nghèo thì đã sao? Trong mắt tôi, anh đáng giá hơn đám quý tộc 'máu xanh' đó cả nghìn lần. Tôi còn chẳng thèm liếc nhìn bọn họ." Cô ôn tồn nói.
"Ừ, tôi yên tâm rồi, yên tâm lắm rồi." Giang Từ gượng gạo đáp.
"Vậy thì đừng suy nghĩ lung tung nữa." Tạ Chiêu lấy chìa khóa từ túi xách ra.
"Đây là chìa khóa phòng ngủ của tôi." Cô ghé sát tai anh, nói nhỏ. "Dạo này anh không khỏe, tối nay nếu về sớm, có thể ngủ trong phòng tôi trước. Giường của tôi thoải mái hơn."
"Có lẽ... tối nay tôi sẽ về cùng anh." Cô nói đầy ẩn ý.
Giang Từ nhận lấy chìa khóa.
"Sao tay anh lại run thế? Không đến mức cảm động đến vậy chứ?" Cô nhướng mày.
"Thôi... để sau đi." Giang Từ cười gượng, đưa chìa khóa lại cho cô. "Vẫn là... để sau rồi tính—"
Đúng là quân tử chính trực mà, Tạ Chiêu nhận lại chìa khóa, hài lòng vỗ vai anh.
"Hử? Sao anh run dữ vậy? Tối nay phải nghỉ ngơi sớm đi, đừng để đổ bệnh." Cô dặn dò.
Bệnh của tôi à... Giang Từ nhìn chiếc chìa khóa phòng ngủ trở lại trong túi xách của cô, bất lực nghĩ.
Bệnh của tôi là... tôi có quá nhiều tiền.