Tạ Chiêu cuối cùng không chọn bộ váy nào, vì mỗi khi thay một chiếc, cô lại cảm thấy có lỗi với những chiếc còn lại.
Trái lại, Bill thì chẳng chút khách sáo, khoác ngay lên mình bộ vest vải lanh màu hồng mà Giang Từ đã đặc biệt chọn cho ông.
Hai người xuống ga tàu, có tài xế đến đón.
Trong buổi chiều hè hổ phách, họ lái chiếc xe cổ mui trần màu bạc hà băng qua vùng nông thôn nước Anh.
Xa xa là cánh đồng xanh rợp bóng những chú cừu trắng, gần đó là những khóm cúc nhỏ màu hồng tím, không khí tràn ngập hương thơm thanh mát của mùa hè.
"Lâu đài này có diện tích gần 6000 mẫu Anh, phần lớn đất đai hiện nay đều cho nông dân thuê canh tác." Tài xế giới thiệu.
6000 mẫu Anh, khoảng 33 lần diện tích Tử Cấm Thành, Tạ Chiêu thầm tính toán.
"Những cánh đồng, rừng cây, trang viên thậm chí cả khu bảo tồn động vật hoang dã mà các vị nhìn thấy quanh đây đều thuộc tài sản riêng của gia tộc Ravenscroft." Tài xế tiếp tục.
Chiếc xe lướt qua những cánh rừng du xanh um và đồng cỏ bạt ngàn, rẽ vài khúc ngoặt rồi băng qua một cây cầu đá cổ kính. Tài xế nhắc họ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên dưới cầu là một hồ nước khổng lồ lấp lánh ánh bạc. Qua làn sóng lăn tăn, một tòa lâu đài lộng lẫy mang sắc xám tím theo phong cách Baroque thấp thoáng ẩn hiện giữa những tán cây xanh mướt.
Lâu đài có mái vòm tròn, trên cùng là cấu trúc đèn lồng bằng đá, cùng với vòm lớn tựa như đỉnh của Nhà thờ St. Paul, dưới ánh chiều tà phủ lên một lớp viền vàng rực rỡ.
"Một trong những kiến trúc sư thiết kế lâu đài này từng là học trò của kiến trúc sư Nhà thờ St. Paul." tài xế nói.
"Thật giống như trang bìa của một cuốn sách tranh thiếu nhi." Bill trầm trồ.
Bãi cỏ tựa nét vẽ sáp màu, lâu đài cũng như tranh sáp màu.
"Gia tộc Ravenscroft sở hữu nhiều lâu đài và trang viên khắp châu Âu, đây chỉ là một trong số đó, chưa phải là nơi hoành tráng nhất." Tài xế nói.
Chiếc xe càng lúc càng tiến gần, men theo con đường rợp bóng cây, rồi chạy thẳng vào bãi cỏ trước lâu đài.
Đập vào mắt họ là khu vườn kiểu Anh rộng lớn, vườn hoa hồng màu hồng phấn được cắt tỉa gọn gàng, đài phun nước bằng đá cẩm thạch có thể phun cột nước cao đến 150 feet, nhà nguyện trên đồi, mặt hồ rộng lớn phản chiếu dãy núi xanh thẫm trập trùng.
Những chú công xanh thảnh thơi dạo bước trong vườn, bên hồ có thiên nga hoang dã và vịt con nhởn nhơ tản bộ.
"Nơi này rộng quá, cứ như một công viên quốc gia khổng lồ," Bill thốt lên. Tạ Chiêu gật đầu, chỉ riêng việc ngồi xe tham quan cũng phải mất khá nhiều thời gian.
Tài xế đóng vai hướng dẫn viên, kể cho họ nghe về lịch sử nơi đây: vào thế kỷ XVIII, 20% diện tích đất đai cả nước nằm trong tay 400 gia tộc quý tộc Anh, sang thế kỷ XIX, con số này tăng lên gần 25%.
Suốt hai thế kỷ, các đời Công tước thuộc giới quý tộc không ngừng chạy đua mở rộng quy mô điền trang, từ vài nghìn đến hàng vạn mẫu Anh, chỉ để khiến những quý tộc khác cảm thấy tự ti khi so sánh.
Xe dừng lại, quản gia và người hầu mặc lễ phục đen mở cửa xe, che chắn cho Tạ Chiêu bước xuống trước, sau đó là Bill.
Hương cỏ tươi mới cắt xộc thẳng vào mũi. Tạ Chiêu đặt chân lên bãi cỏ, hít một hơi thật sâu.
Không khí đầu hè của nước Anh mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, hòa quyện với hương hoa hồng và cây cỏ.
Ngước mắt nhìn lên, dưới nền trời xanh thẳm, lâu đài chính mang phong cách Baroque kết hợp tinh hoa kiến trúc Pháp và Ý, những ô cửa sổ trang trí chạm khắc kiểu Hy Lạp vô cùng tinh xảo.
Ở cánh trái lâu đài, từ nhà thờ trung cổ vang lên tiếng đàn organ.
Cổng chính của lâu đài ngày thường không mở, khách đến đều đi cửa bên. Chỉ khi chủ nhân đích thân tiếp đón những vị khách quan trọng, cổng chính mới mở, như khi Nữ hoàng Victoria hay hoàng tộc ngày nay ghé thăm.
Tạ Chiêu và Bill bước lên bậc thang xoắn ốc lát đá cẩm thạch rộng lớn, tay vịn cầu thang chạm khắc hoa văn vô cùng cầu kỳ. Cửa bên là cánh cửa gỗ cổ kính, người hầu đã vào thông báo trước.
Chưa đầy một phút sau, một ông lão tóc bạc hơi rối bước ra – vị Công tước đời mới nhất của gia tộc Ravenscroft.
Mái tóc ông dày đến mức có phần bù xù.
Tạ Chiêu thầm nghĩ, xem ra huyết thống Anh quốc của gia tộc họ cũng không hẳn thuần khiết lắm, nếu không thì sao tóc ông vẫn còn dày đến vậy?
"Cảm ơn các vị đã lặn lội đường xa đến đây." Công tước niềm nở bắt tay họ.
"Cảm ơn ngài đã mời chúng tôi." Tạ Chiêu đáp.
"Cô là Tạ Chiêu phải không? Hy vọng tôi không phát âm sai. Tôi từng nhìn thấy cô từ xa tại giải đua ngựa Hoàng gia. Cứ gọi tôi là William được rồi."
Công tước mặc bộ vest vải lanh màu xanh nhạt cùng cà vạt lụa đồng màu, tay áo ông thậm chí còn chưa được ủi phẳng, Tạ Chiêu lúc này mới hiểu vì sao gu ăn mặc của Giang Từ lại bừa bộn như vậy.
"Hai người đến sớm nhất, những vị khách khác vẫn chưa đến đâu." Người hầu bưng tới một khay cocktail ướp lạnh.
"Đây là champagne hương hoa hồng, do chính chúng tôi làm," Công tước nói. "Các vị đã tham quan vườn hoa phía sau chưa? Chính từ đó mà loại rượu này được ủ."
"Chúng tôi chưa có cơ hội, nơi này thực sự quá rộng lớn." Tạ Chiêu đáp.
Bill cần nghỉ ngơi, Công tước liền bảo người hầu đưa ông về phòng khách.
Tạ Chiêu đứng trên ban công nhìn xuống, xa xa là những cánh đồng cỏ non xanh mướt, những chú nai con nhởn nhơ dạo bước trong rừng, xa hơn nữa là dãy núi xanh biếc trập trùng, mặt hồ lấp lánh sóng gợn.
Dòng nước từ đài phun lộng lẫy cổ kính dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh vàng rực rỡ, đẹp tựa giấc mơ, như bước ra từ sách tranh cổ tích, như những thước phim Disney thời kỳ đầu.
Ở nơi này, luôn có cảm giác sẽ xuất hiện một con kỳ lân bạc trong khu rừng tràn ngập ánh trăng. Đây là vùng đất của những quý tộc cổ xưa, qua hàng thế kỷ vẫn tĩnh lặng như vậy.
"Đây là nhà của tôi và cháu trai tôi. Khi còn nhỏ, nó từng chơi bên đài phun nước kia, chạy nhảy trong vườn cây ăn quả."
Thì ra đây chính là nơi Giang Từ đã lớn lên.
Bảo sao... tính cách của anh đôi lúc ngây thơ đến mức khó tin.
Chỉ có một nơi như cổ tích mới có thể nuôi dưỡng một con người như trong cổ tích.
"Cô Tạ, vẫn còn sớm, tôi đưa cô đi dạo một vòng nhé?"
Công tước chìa khuỷu tay, Tạ Chiêu nhẹ nhàng khoác tay ông.
Khu vườn rộng bao la trông như vô tận, họ ngồi lên chiếc xe điện do người hầu lái.
Lối đi trong vườn cây ăn trái lát đá cuội, hai bên là những cây hoàng dương và chanh xanh, những người làm vườn đang chăm sóc cây cối.
Công tước thuần thục cắt một vài quả sung tươi đưa cho Tạ Chiêu.
"Quản lý cả trang viên này chắc hẳn không dễ dàng?" Cô hỏi.
"Đúng vậy, bình thường chúng tôi không có nhiều nhân viên ở đây, rất nhiều việc phải tự làm." Công tước đáp, "Chi phí bảo trì lâu đài mỗi năm lên tới 200.000 bảng, ngày nào tôi cũng phải lái xe đi kiểm tra xem chỗ nào chưa cắt cỏ xong hay bức bích họa nào cần được phục chế."
"Phía trước là vườn rau hữu cơ của chúng tôi, gần như tất cả thực phẩm chúng tôi dùng mỗi ngày đều đến từ đây." Công tước chỉ tay về phía trước.
Đó là một khu vườn kiểu Victoria nguyên bản, phần lớn rau củ quả trong nhà hàng của lâu đài đều do người làm vườn và nhân viên của ông ấy trồng trọt.
Công tước nhảy xuống xe, chào hỏi người làm vườn rồi tự tay cầm kéo cắt vài nhánh hương thảo.
"Gửi vào bếp đi, lát nữa dùng cho bữa tối."
Ông đưa kéo cho Tạ Chiêu.
Họ cùng nhau cắt thêm một ít thì là đồng, loại gia vị này có thể dùng để nướng bánh mì Focaccia.
Công tước làm việc nhà nông rất thành thạo, có vẻ như đã quen tay. Một vài chiếc lá nhỏ rơi xuống bộ quần áo cao cấp của ông, nhưng ông chẳng hề để tâm.
Chiếc xe điện lại tiếp tục vòng quanh khu vườn kiểu Ý phía sau tòa lâu đài chính.
Khác với khu vườn kiểu Anh tự nhiên và phóng khoáng, khu vườn Ý được thiết kế hết sức ngay ngắn, đối xứng hoàn hảo với những hàng cây cắt tỉa tỉ mỉ, vườn hồng, đài phun nước và các bức tượng điêu khắc.
"Lại đây, chúng ta vào trong xem." Công tước khoác tay Tạ Chiêu, dẫn cô đi vào hành lang cổ bằng đá cẩm thạch, qua hành lang để đến sảnh lớn.
Mái vòm cao vút, hai bên hành lang trưng bày vô số bức tượng cổ màu ngà đại diện cho các nhân vật Hy Lạp và La Mã, ánh nắng xuyên qua những ô kính màu, khiến các bức tượng tỏa ra sắc vàng rực rỡ.
"Những tác phẩm này do Bá tước thời thế kỷ XVIII mua về từ Ý, cổ nhất trong số đó có niên đại từ thế kỷ thứ hai sau Công nguyên." Công tước nói.
Thế kỷ thứ hai, đó là thời kỳ hoàng kim của Đế chế La Mã, trong khi ở phương Đông, nhà Đông Hán vẫn còn trị vì.
Quả là một khối tài sản kếch xù đáng kinh ngạc, Tạ Chiêu thầm nghĩ.
Đi qua hành lang, họ đến một căn phòng khách màu lam ngọc, dưới chân là tấm thảm đỏ viền vàng.
Trên mái vòm là một bức tranh khắc họa thần Apollo rơi khỏi cỗ xe mặt trời trong thần thoại Hy Lạp.
Trên tường, trong những khung tranh mạ vàng treo đầy các kiệt tác hội họa – Canaletto, Holbein, Reynolds, Gainsborough...
Tạ Chiêu rất am hiểu, với kinh nghiệm lăn lộn trong các nhà đấu giá, cô biết chỉ cần một bức tranh ở đây thôi cũng có thể có giá khởi điểm hàng triệu bảng Anh.
Nơi này chẳng khác nào một bảo tàng hay một phòng triển lãm nghệ thuật, thậm chí có thể tổ chức đấu giá ngay lập tức. Nhưng với Công tước và Giang Từ, đây chỉ đơn thuần là một hành lang và một phòng khách bình thường.
Họ lại bước vào một đại sảnh trưng bày đầy vũ khí.
"Đây là đại sảnh quân giới." Công tước chỉ lên trần nhà cao vút, nơi có một huy hiệu, đó chính là gia huy của dòng tộc họ.
Trên tường xếp dày đặc các loại vũ khí lạnh, tổng cộng hơn 800 món, bao gồm súng hỏa mai và kiếm từ thế kỷ XVI. Công tước lấy xuống một khẩu súng và một thanh kiếm cho Tạ Chiêu xem.
"Tổ tiên của chúng tôi lần đầu tiên lập chiến công vào thời kỳ Chiến tranh Hoa Hồng, khi đứng về phía Nhà York."
Họ bước lên cầu thang gỗ du xoắn ốc, trên tường treo đầy chân dung các đời Công tước và quý tộc khác.
"Dòng tộc chúng tôi có nhiều phân nhánh khắp châu Âu, nhưng dòng chính ngày càng suy tàn." Công tước chỉ tay vào phả hệ gia tộc và huy hiệu mạ vàng trên tường.
Tới đời này, chỉ còn lại Công tước và em gái ông – mẹ của Giang Từ, những người khác đều là nhánh phụ.
"Tại sao vậy?" Tạ Chiêu hỏi.
"Gia tộc chúng tôi gần như bị xóa sổ sau hai cuộc chiến tranh thế giới, bất kể là đàn ông hay phụ nữ."
"Nhưng các ngài là quý tộc, là những người có tiền và quyền lực nhất, tại sao không chạy trốn?" Tạ Chiêu thắc mắc. Theo lẽ thường, người giàu đáng lẽ phải có cơ hội thoát thân tốt hơn chứ?
"Cô bé, cô không hiểu quý tộc ở đây có ý nghĩa gì." Công tước cười nhạt. "Tôi biết bây giờ từ 'quý tộc' nghe có vẻ lỗi thời, thậm chí mang hàm ý tiêu cực – kiêu ngạo, giả tạo, phù phiếm."
"Nhưng trong lịch sử, quý tộc không phải như vậy. Quý tộc là danh dự, là tinh thần hy sinh."
Trong Thế chiến thứ nhất, tỷ lệ thương vong của binh sĩ thông thường là 12%, nhưng với những học sinh quý tộc xuất thân từ trường Eton, tỷ lệ này lên đến 45%, vì họ phải là người đứng lên đầu tiên và rút lui sau cùng.
Tạ Chiêu từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ thực sự thấu hiểu.
"Khi có chiến tranh hay những tình huống hiểm nghèo, quý tộc phải là người đầu tiên đứng ra bảo vệ thường dân." Công tước lau huy hiệu trên tường – những cái tên thuộc về những người thân đã mất trong gia tộc.
"Làm quý tộc không phải là sở hữu tước hiệu hay bao nhiêu điền trang, mà là trách nhiệm.
Nếu lúc nguy nan mà cô bỏ mặc những người yếu thế hơn mình để trốn chạy, nếu cô trốn đằng sau lưng họ, thì cô không xứng đáng là quý tộc."
"Hai cuộc chiến tranh, kháng chiến chống phát xít... Từ chủ nhân kế thừa tòa lâu đài này, đến con trai, con gái của ông ấy, bất kể là nam hay nữ, tất cả đều ra trận. Gần như không ai sống sót, kể cả người thừa kế. Lâu đài này cũng từng bị trưng dụng trong Thế chiến thứ hai." Giọng ông vẫn rất điềm tĩnh.
"Thật cao thượng, nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ bỏ chạy. Đi ra chiến trường chẳng khác nào tự sát." Tạ Chiêu ngừng lại một chút rồi nói. "Sống trong nhung lụa quen rồi, ai mà chấp nhận nổi chuyện chết vô nghĩa như vậy?"
"Cô bé , cô hoàn toàn có thể trốn chạy, vì cô chưa từng được hưởng đặc quyền. Chính vì chúng tôi có nhiều đặc quyền hơn dân thường, nên khi nguy hiểm, chúng tôi phải đứng ra gánh vác. Đó là công bằng." Công tước mỉm cười.
"Đương nhiên, ngày nay mọi thứ về quý tộc đang dần biến mất. Nếu nhắc đến tinh thần quý tộc, e rằng chỉ khiến người ta bật cười." Ông khẽ mỉm cười.
Ánh nắng chiếu lên những huy hiệu trên tường, phản chiếu ánh sáng chói lóa. Đó là những cái tên của những người đã khuất – những quý tộc đã ngã xuống trên chiến trường chống phát xít, chiến đấu trước cả thường dân.
Những chàng trai, cô gái – những người thừa kế của các điền trang rộng lớn, của những gia sản khổng lồ – tất cả họ đều được hưởng nền giáo dục tốt nhất, đáng lẽ có thể trở thành nhà ngoại giao, luật sư, nghệ sĩ. Nhưng cuối cùng, họ chỉ còn lại những huy hiệu gia tộc đen thẫm dưới tiếng cầu siêu trong nhà thờ.
Khoảnh khắc đó, Tạ Chiêu chợt hiểu Giang Từ đã thừa hưởng tinh thần lý tưởng thuần khiết như cổ tích từ đâu.
Trong bóng tối và hỗn loạn, anh luôn đứng lên. Chính điều đó đã khiến cô rung động. Nhưng cô vẫn luôn thắc mắc, trong một thế giới đầy rẫy hỗn loạn này, làm sao vẫn còn một con người gần như hoang đường như Don Quixote?
Thì ra anh không phải Don Quixote.
Anh là một hiệp sĩ của thế kỷ XXI – một người vẫn chưa tuyệt chủng.