Còn hai tiếng nữa là bắt đầu đại hội cổ đông.
Tạ Chiêu tựa lưng vào ghế ngáp một cái, cô sắp xếp lại tài liệu trong văn phòng trước khi xuất phát.
Jane bước vào, đưa cho cô một ly cà phê.
"Tôi đâu có bảo cô mang cà phê vào?" Tạ Chiêu thắc mắc.
"Là anh Giang gửi."
Trên cốc cà phê dán một mẩu giấy nhỏ: Tối qua vất vả rồi, uống cốc cà phê cho tỉnh táo nhé.
Mặt Tạ Chiêu thoáng đỏ lên, cô xé mẩu giấy ra.
Cô chụp ảnh rồi gửi tin nhắn: Viết linh tinh cái gì thế? Tối qua chúng ta có làm gì đâu—
Đáng lẽ tối qua là một đêm cuồng nhiệt, tiếc là sự cuồng nhiệt ấy kéo dài không lâu. Tạ Chiêu định chuốc say Giang Từ, ai ngờ chính mình lại uống quá nhiều rồi ngủ luôn.
"Anh nói là chúng ta dậy từ rạng sáng để kịp chuyến bay vất vả chứ gì". Giang Từ trả lời. "Em đang nghĩ cái gì thế? Giữa ban ngày ban mặt."
Xì, Tạ Chiêu vừa định đấu khẩu vài câu, đột nhiên ngoài văn phòng ồn ào hẳn lên.
"Có chuyện gì vậy?" Cô đứng dậy.
"Cô không được vào!" Trợ lý của cô đang ngăn cản ở bên ngoài.
Rầm! Cánh cửa bị đẩy mạnh, một người phụ nữ trẻ tuổi khí thế hùng hổ lao vào.
"Cô Julie? Không biết phép lịch sự gõ cửa trước khi vào sao?" Tạ Chiêu thản nhiên nói.
Đại hội cổ đông sắp bắt đầu, cô ta xuất hiện vào lúc này chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Xem ra cô đã thành công thuyết phục được đa số cổ đông, lát nữa phiếu bầu chắc chắn sẽ nghiêng về phía cô." Julie mỉm cười.
Tạ Chiêu không để tâm, cô vòng qua cô ta.
"Chuẩn bị xe, chúng ta đi thôi." Cô nói với Jane, rồi ra lệnh cho bảo vệ: "Mời cô gái này ra ngoài."
"Đừng vội thế." Julie cười, "Nếu cô không muốn tôi ở đây, vậy nếu một lát nữa tôi—trợ lý kiểm sát trưởng—xuất hiện tại hội trường đại hội cổ đông, thì giới truyền thông và các cổ đông khác sẽ nghĩ gì?"
Nếu cô ta và Tạ Chiêu giằng co trước công chúng, tin đồn trước đó về việc Chủ tịch Trần tố cáo Tạ Chiêu liên quan đến giao dịch nội gián và đang bị kiểm sát điều tra sẽ càng thêm chắc chắn.
"Nếu cô có trát bắt giữ thì cứ bắt tôi, còn không thì mời lập tức rời đi." Tạ Chiêu mỉm cười.
"Trát bắt giữ thì tôi không có." Julie bước tới gần cô. "Nhưng tôi đã tìm được nhân chứng."
"Cô không tò mò đó là ai sao?" Cô ta đi vòng quanh Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu không liếc mắt.
"Chính là người của cô. Cô phóng viên nhỏ đó miệng không chặt chút nào." Julie cười, "Cô và Isaac đã tiếp cận, kiểm soát, kích động các nạn nhân kiện tập đoàn Nhạc Càn như thế nào, rồi làm sao thông qua giới truyền thông để dẫn dắt dư luận."
Cô ta ghé sát tai Tạ Chiêu, thấp giọng nói: "Những chuyện này, cô nghĩ truyền thông và các cổ đông có muốn nghe không? À không, là trước khi đại hội cổ đông diễn ra."
Jane gõ cửa nhắc nhở xe đã chuẩn bị xong, phải lập tức xuất phát.
Đại hội cổ đông sắp bắt đầu, nếu để người phụ nữ này làm loạn, mọi công sức đều uổng phí.
"Nếu cô muốn đi theo thì đi đi." Tạ Chiêu rảo bước ra khỏi văn phòng, tiến về phía thang máy, Julie lập tức bám theo.
Cửa thang máy đóng lại, bên trong chỉ còn hai người.
"Nghe nói số phiếu của Chủ tịch Trần chắc chắn không thể lật đổ cô, đáng lẽ cô đã nắm chắc phần thắng. Lát nữa chẳng phải rất đáng tiếc sao?" Julie dựa vào vách thang máy.
"Cô vẫn muốn tôi ngừng tài trợ cho vụ kiện tập thể của các nạn nhân?" Tạ Chiêu hỏi.
"Đúng vậy."
"Nếu không thì cô sẽ phá rối đến cùng?" Giọng Tạ Chiêu nhàn nhạt.
"Đúng thế, tôi sẽ phá rối đến cùng." Julie nhìn thẳng vào mắt cô, không hề lùi bước.
Hai người không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đối đầu nhau. Đột nhiên, phụt—
Bóng tối ập đến, đèn trong thang máy vụt tắt.
Một trận rung lắc nhẹ.
"Chuyện gì vậy? Thang máy trục trặc à?"
Julie điên cuồng bấm nút.
Hai người lập tức tựa sát vào vách thang máy, ôm đầu ngồi xuống, phòng trường hợp thang máy rơi tự do.
Một lúc sau, không có gì xảy ra. Thang máy không lên cũng không xuống mà dừng lưng chừng giữa hai tầng.
"Có ai không? Có ai không?" Julie bò dậy đập cửa thang máy. "Mau thả tôi ra ngoài!"
Cô ta gào khản cổ nhưng bên ngoài vẫn im ắng.
"Chắc chúng ta kẹt ở khoảng cách giữa các tầng." Tạ Chiêu ngồi dưới đất, nhàn nhạt nói. "Đừng hét nữa, bên ngoài nghe không thấy đâu."
"Công ty lớn thế này chẳng lẽ không ai dùng thang máy? Hỏng rồi mà không ai phát hiện sao?" Julie tức giận. "Chúng ta phải ở đây bao lâu?"
"Khó nói."
"Sao lại khó nói? Một lát nữa người ta phát hiện thang máy không hoạt động, chẳng lẽ không đến sửa sao?"
"Nhưng đây là thang máy chuyên dụng của tôi." Tạ Chiêu chậm rãi nói. "Nhân viên không dùng thang máy của sếp, cô không có kiến thức à?"
"Cô—" Julie giận tím mặt.
"Là cô tự muốn vào, đâu thể trách tôi." Tạ Chiêu thản nhiên.
Julie điên cuồng bấm điện thoại gọi cứu trợ, nhưng tín hiệu bị chặn hoàn toàn.
Trong bóng tối, giọng cô ta run lên thấy rõ.
"Thang máy hỏng, vậy chúng ta bị nhốt trong đây bao lâu? Oxy càng lúc càng ít, chúng ta sẽ bị ngạt chết mất."
Tạ Chiêu không đáp.
"Cô làm sao thế? Sao vẫn bình thản vậy?" Julie nổi giận.
"Chà, đại hội cổ đông sắp bắt đầu, người gấp gáp phải là tôi chứ." Tạ Chiêu nói. "Nếu không phải cô đột nhiên lao vào, tôi đã không bị kẹt ở đây."
Julie đứng dậy đập cửa, thử nạy khe thang để cưỡng chế mở ra.
"Đừng động lung tung, cứ đợi cứu hộ đi." Tạ Chiêu nói. "Nhỡ cô chui ra một nửa mà thang máy đột nhiên chạy thì sao?"
Julie nghe vậy thì lập tức rụt tay về.
Cô ta ngồi xuống, khẽ dịch lại gần Tạ Chiêu.
"Cô sợ bóng tối hay sợ không gian kín?" Tạ Chiêu hỏi.
"Đừng có hả hê." Julie tức giận.
Hai người im lặng hồi lâu. Trong bóng tối, Julie không nhịn được mà hỏi: "Sao cô không sợ chút nào?"
"Thế này thì có gì? Nếu gọi bị nhốt là trừng phạt, thì đây đúng là kiểu trừng phạt thiên đường." Tạ Chiêu thản nhiên đáp.
"Không ai đánh cô, không ai hắt nước lạnh vào cô giữa mùa đông, cũng không có ai thả chó cắn cô. Cô chỉ đơn giản là bị nhốt trong một căn phòng tối đen, thoải mái và an toàn, không ai làm hại cô cả."
"Có phải vì bị tra tấn từ nhỏ nên tâm lý cô mới méo mó như vậy không?" Julie im lặng một lúc rồi nói, giọng cô ta dịu lại nhiều so với trước.
"Bị tra tấn thời thơ ấu, nhưng tôi không hề méo mó." Tạ Chiêu đáp. "Bởi vì chị tôi rất tốt với tôi. Khi tôi bị nhốt trong phòng tối, chị ấy còn lén mang đồ ăn cho tôi. Thế nên đối với tôi, bị giam cầm thực ra là khoảng thời gian thoải mái nhất—còn tránh được lao động. Vì chị ấy sẽ thay tôi làm tất cả việc nhà."
"Các người không có luật bảo vệ trẻ em sao?"
"Nếu luật pháp thực sự có tác dụng, thì bây giờ chúng ta đâu phải mắc kẹt ở đây mà tranh cãi với nhau nữa?" Tạ Chiêu đáp.
"Chị cô tốt như vậy, sao lại có một đứa em gái gây sóng gió như cô? Chị ấy không khuyên nhủ cô bao giờ à?" Julie hỏi.
"Chị ấy chết rồi." Tạ Chiêu lạnh nhạt nói. "Bị Trần Tân và con trai ông ta hại chết. Vì vậy, tôi nhất định phải tham gia đại hội cổ đông. Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ dùng vốn của mình để hỗ trợ vụ kiện. Thắng hay thua, tôi cũng sẽ ủng hộ. Đây chính là lý do của tôi."
Trong bóng tối, Julie im lặng một lúc.
"Cho dù vậy, những gì cô đang làm cũng vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Làm trong quỹ đầu tư tư nhân, cô phải có trách nhiệm với tất cả nhà đầu tư của mình, không phải vì tư thù cá nhân. Hơn nữa, thao túng dư luận để tiến hành chiến tranh thương mại cũng liên quan đến việc thao túng thị trường và giao dịch nội gián."
"Đúng vậy, điểm yếu của tôi đang nằm trong tay cô. Thế nên tôi đã đủ thẳng thắn với cô rồi." Tạ Chiêu nói. "Tôi đã nói lý do tôi phải làm vậy. Còn cô thì sao? Tại sao cô cứ cản trở tôi?"
"Nếu chị cô cũng từng là nạn nhân, thì cô nên hiểu phụ nữ phải chịu áp lực thế nào trong những vụ án bóc lột tình d.ục như thế này."
Julie chậm rãi nói: "Có thể cô xuất phát từ lòng tốt. Cô nghĩ rằng bất kể thế nào cũng phải kiên quyết đấu tranh với bọn họ, phải làm lớn chuyện, phải kiện tụng, đó mới là công lý. Nhưng đó là một suy nghĩ kiêu ngạo và đầy chủ quan."
"Bởi vì trước đây tôi cũng đã từng nghĩ như vậy." Julie nói. "Lúc mới tốt nghiệp, khi còn là một luật sư nhân quyền đầy nhiệt huyết, tôi khinh thường nhất là những người phụ nữ bị xâm hại nhưng lại ngập ngừng, không dám báo cảnh sát, không dám kiện, không dám trả đũa.
Tôi thấy họ quá yếu đuối và vô dụng. Làm phụ nữ mà như vậy thật đáng xấu hổ. Chính sự im lặng của họ đã tiếp tay cho kẻ bạo hành, khiến những kẻ đó có thể tiếp tục gây hại cho người khác mà không bị trừng phạt."
"Lúc đó tôi nhận một vụ án, một vụ rất phức tạp liên quan đến một người đàn ông cực kỳ quyền lực và giàu có.
Nạn nhân là một nữ sinh bình thường của một trường danh tiếng.
Cô ấy bị hắn xâm hại sau một buổi tiệc rượu, nhưng lại do dự, không dám báo cảnh sát.
Thậm chí ngay sau khi sự việc xảy ra, bảo vệ còn đến tận nơi hỏi cô ấy có an toàn không, người đàn ông đó có làm hại cô ấy không?
Cô ấy lại nói không sao, cô ấy rất an toàn, người đó là bạn của cô ấy."
"Lúc ấy tôi vô cùng tức giận, không chỉ đối với kẻ gây án mà còn đối với chính nạn nhân. Tôi ra sức khuyên nhủ cô ấy, bảo cô ấy đừng yếu đuối như vậy, hãy mạnh mẽ lên.
Tôi nói với cô ấy rằng nếu cô ấy sợ hãi quyền lực của người giàu mà bỏ qua chuyện này, vậy những cô gái khác phải làm sao? Hắn nhất định sẽ càng ngang ngược, tiếp tục xâm hại những nữ sinh khác."
"Dưới sự động viên của tôi, cô ấy không chỉ dũng cảm báo cảnh sát mà còn công khai câu chuyện của mình trên tất cả các phương tiện truyền thông để gây áp lực dư luận, đồng thời cũng để cảnh báo những nạn nhân khác."
"Cô ấy thua kiện à?" Tạ Chiêu hỏi.
"Vừa đúng mà cũng vừa không đúng. Cuối cùng đối phương đã chi ra một khoản tiền hòa giải khổng lồ." Julie nói.
"Sau đó, cô ấy liên tục bị vu khống. Chỉ vì lúc đầu cô ấy quá sợ hãi mà không lập tức báo cảnh sát, lại nói dối bảo vệ rằng mình vẫn ổn.
Tất cả những chi tiết đó bị bóp méo và phóng đại lên, để rồi người ta nói rằng cô ấy có động cơ không trong sáng, cố tình quyến rũ kẻ giàu có, nhưng sau đó không đạt được thỏa thuận về giá cả nên quay lại cắn ngược một cái, vu cáo doanh nhân kia."
"Có quá nhiều người mắng cô ấy là kẻ gài bẫy, hoặc nói đây là chiêu trò thương mại, là một âm mưu của đối thủ để hạ bệ doanh nhân kia.
Còn về kẻ bạo hành, quá nhiều người tiếc nuối cho ông ta—một doanh nhân tài giỏi lại bị một người phụ nữ hủy hoại."
"Nhưng nếu kẻ gây án đã chi ra khoản tiền hòa giải lớn như vậy, chẳng phải chứng tỏ hắn có tội sao? Nếu hắn trong sạch thì sao lại phải bỏ tiền ra?" Tạ Chiêu hỏi.
"Chính số tiền đó mới là giọt nước tràn ly." Julie nói.
"Sau khi câu chuyện của cô ấy bị thổi phồng trên truyền thông, ngày nào cô ấy cũng bị chỉ trích và lăng mạ, chịu tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Số tiền đó vốn dĩ là để bù đắp tổn thương cho cô ấy, nhưng cô ấy đã không còn sức lực để đấu tranh tiếp.
Thế nhưng chỉ vì cô ấy nhận số tiền đó, dư luận hoàn toàn quay lưng với cô ấy.
Nhiều người cho rằng nếu cô ấy thực sự muốn chứng minh sự trong sạch của mình, thì không nên nhận dù chỉ một xu, không nên hòa giải. Còn bây giờ, mọi người đều tin rằng cô ấy kiện hắn chỉ vì tiền.
Rằng phụ nữ tố cáo cưỡng hiếp chỉ để kiếm chác. Họ thương cảm cho kẻ bạo hành, thậm chí kêu gọi hắn kiện ngược lại cô ấy vì tội tống tiền."
"Cuối cùng, cô ấy hoàn toàn sụp đổ về tinh thần. Còn kẻ gây án, hầu hết đàn ông và thậm chí một số phụ nữ đều tin rằng hắn vô tội, bị vu cáo. Họ nói hắn chỉ là nhất thời vui vẻ quá đà, không kiềm chế được. Chuyện này chỉ là một vụ bê bối tình ái nhỏ nhặt, chẳng đáng gì. Nhắc đến hắn, người ta chỉ cười cợt mà thôi."
"Công lý ở đâu?" Julie nói. "Cô ấy đã làm tất cả những gì một người dũng cảm nên làm, nhưng chỉ vì một mắt xích nhỏ bị lỗi, nếu kẻ gây án không thực sự bị tống vào tù, thì cô ấy sẽ không bao giờ nhận được công lý."
"Tôi hiểu lo lắng của cô." Tạ Chiêu nói. "Nhưng Chủ tịch Trần nhất định sẽ vào tù, luật sư của chúng tôi đã thu thập đủ bằng chứng."
"Không." Julie nói. "Hắn sẽ không vào tù đâu. Bởi vì những nạn nhân sẵn sàng đứng ra làm chứng... hầu hết đều đã nói dối."
"Cái gì? Ý cô là hầu hết nạn nhân đều nói dối sao?" Tạ Chiêu kinh ngạc.
"Không thể nào, chuyện tập đoàn Nhạc Càn bóc lột tì.nh d.ục chắc chắn là sự thật."
"Chuyện bóc lột tì.nh d.ục đúng là sự thật." Julie nói, "Nhưng các nạn nhân đều nói dối về những điểm bất lợi của họ. Ví dụ như cô gái mà tôi vừa kể, ban đầu cô ấy nói dối tất cả mọi người rằng mình không bị xâm hại. Điều đó đã dẫn đến những hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
"Tôi là người tiếp xúc vụ này từ sớm, tôi nắm được nhiều thông tin hơn cả đội ngũ luật sư của các cô. Các nạn nhân cũng đã nói dối với luật sư của các cô." Julie nói.
"Ví dụ như nhân chứng số 1, cô ta khai rằng mình bị công ty ép buộc đi công tác, sau đó bị chuốc rượu trong tiệc xã giao rồi bị xâm hại tại khách sạn. Việc bị xâm hại là thật, nhưng trước đó, cô ta không hề bị ép đi công tác, mà là chính cô ta tự nguyện xin đi.
Tại bữa tiệc, cô ta cũng không bị chuốc rượu mà chủ động nâng ly mời rượu. Trước khi bị xâm hại, mối quan hệ giữa cô ta và những kẻ hại mình không hề căng thẳng, thậm chí còn có những bức ảnh họ cười nói vui vẻ cùng nhau.
Tất cả những bằng chứng này đều đã được lưu lại, chắc chắn sẽ bị bóc trần tại phiên tòa."
"Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sự thật về vụ xâm hại. Nói dối về những chuyện khác thì có gì quan trọng?" Tạ Chiêu nói. "Là một nhân viên, một người có địa vị thấp, cô ấy phải lấy lòng cấp trên để tồn tại trong môi trường làm việc. Đó là điều quá bình thường. Lẽ nào không mắng chửi cấp trên thì có nghĩa là đồng ý bị xâm hại sao?"
"Những lời nói dối về các tình tiết khác lại cực kỳ quan trọng." Julie đáp, "Vì chúng có thể khiến luật sư đối phương dẫn dắt phiên tòa theo hướng cô ta là kẻ muốn dùng quy tắc ngầm để leo lên, nhưng thất bại, không đạt được thỏa thuận nên quay sang tố cáo."
"Tiếp theo là nhân chứng số 2. Chắc hẳn các cô có đoạn ghi âm cô ấy cung cấp, trong đó có những lời quấy rối và đe dọa từ Chủ tịch Trần cùng các lãnh đạo cấp cao khác. Xem ra đây là một chứng cứ rất vững chắc. Nhưng vấn đề là, đoạn ghi âm đó không đầy đủ."
"Trước đó, trong đoạn ghi âm còn có một phần đối thoại khá mập mờ. Khi bị Chủ tịch Trần trêu ghẹo, cô ấy đáp rằng mình không khỏe, đợi khi nào khỏe lại thì để ông ta muốn làm gì thì làm. Dù đó chỉ là một cái cớ để cô ấy tìm cách thoát thân, nhưng cô có tưởng tượng được nếu đoạn ghi âm này bị công khai thì sẽ dẫn đến hậu quả gì không?" Julie thở dài.
"Còn những nhân chứng khác, tôi không nói nữa, nhưng họ cũng có những vấn đề tương tự. Hoặc từng ngấm ngầm yêu cầu Chủ tịch Trần bồi thường một khoản tiền lớn, mà hành vi này có thể bị coi là tống tiền."
"Luật sư bên kia chắc chắn sẽ dẫn dắt vụ kiện theo hướng này."
"Vậy hóa ra chỉ cần là đàn ông xâm hại phụ nữ, thì phụ nữ tố cáo chắc chắn là do không đạt thỏa thuận về giá cả sao?" Tạ Chiêu nói.
"Thật đáng tiếc, trong mắt rất nhiều đàn ông, thậm chí cả một số phụ nữ, thế giới này đúng là như vậy." Julie nói. "Vậy nên vụ kiện này không thể không cẩn trọng. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Các cô không thể thắng. Chỉ cần Chủ tịch Trần không bị bỏ tù, thì dù phải nộp phạt hay bồi thường bao nhiêu tiền, hậu quả vẫn sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả những người phụ nữ kia sẽ bị lột trần trước dư luận. Liệu họ có chịu đựng được áp lực hay không? Có ai trong số họ sẽ chọn cách tự sát, gia đình tan vỡ? Còn Chủ tịch Trần, ông ta sẽ được rửa sạch tội danh."
"Tôi không tin." Tạ Chiêu nói, "Nhiều nạn nhân như vậy, chẳng lẽ không có ai mà luật sư bên kia không tìm được điểm yếu sao? Không có ai cung cấp đủ chứng cứ để hắn ta phải ngồi tù sao?"
"Chỉ có một người." Julie nói, "Chính vì có một người như vậy, nên tôi mới kiên quyết ngăn cản cô."
"Tại sao?"
"Vì đó là một bé gái chưa thành niên, bị thiểu năng trí tuệ nhẹ."
"Cô bé ấy là nhân chứng hoàn hảo duy nhất của các cô. Bằng chứng của cô bé đủ để khiến Chủ tịch Trần phải ngồi tù."
"Vấn đề là gì?" Tạ Chiêu hỏi.
"Nếu để cô bé ra làm chứng, có thể cô bé sẽ phải trải qua nỗi đau ngày xưa thêm một lần nữa."
"Có thể? Cô cũng không chắc chắn." Tạ Chiêu nói. "Biết đâu chúng ta không cần để cô bé ra tòa."
"Không thể. Nếu cô bé ra làm chứng, khả năng thắng kiện là 100%. Bồi thẩm đoàn chắc chắn sẽ đứng về phía cô bé. Nhưng một người có lương tâm sẽ không dám mạo hiểm như vậy." Julie nói.
"Nhưng cô đã nói điều này với tôi." Tạ Chiêu nói.
"Đúng vậy, tôi đã hoàn toàn thành thật với cô." Julie nói. "Vì tôi tin rằng cô vẫn còn một chút lương tâm."
Cửa thang máy mở ra, ánh sáng tràn vào.
"Sếp Tạ, hai người không sao chứ? Thang máy bị trục trặc một chút, trễ mất 10 phút."
Julie bước ra trước. "Tôi sẽ không gây rối. Ít nhất là hôm nay không. Quyết định nằm trong tay cô."
Cô rời đi mà không ngoảnh lại.
"Sếp Tạ, sao rồi? Có vẻ như đã dẹp yên cô ta rồi nhỉ?" Jane thì thầm bên tai.
Trước đó chính Tạ Chiêu đã ra lệnh tạm dừng thang máy một lúc.
Dùng hiệu ứng cầu treo để xoa dịu địch ý của cô ta.
"Dẹp yên? Dẹp yên cái đầu cô ấy!" Tạ Chiêu nhức đầu, "Cô ta còn để lại cho tôi một rắc rối lớn hơn."
*
Đại hội cổ đông diễn ra không có bất ngờ. Với sự ủng hộ của nhiều cổ đông, các quỹ đầu tư và gia tộc Ravenscroft, đề xuất bãi nhiệm toàn bộ hội đồng quản trị và sa thải Chủ tịch Trần đã được thông qua với số phiếu áp đảo.
Tạ Chiêu ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Nhạc Càn, danh hiệu CEO đã chính thức thuộc về cô.
Cô đã đạt được mục đích của mình, nhưng lúc này trong lòng lại rối bời.
Vừa rồi Giang Từ báo cho cô biết, Chủ tịch Trần có dấu hiệu tẩu tán tài sản, có lẽ đang chuẩn bị bỏ trốn ra nước ngoài.
Sau đại hội cổ đông, gia tộc Ravenscroft đã công khai liên minh với cô, thế cục đã định.
Hắn ta biết rằng đại cục đã mất, dù sợ vụ kiện công tố hay lo rằng sẽ bị lộ thêm các tội danh kinh tế khác, bỏ trốn vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Tạ Chiêu đã xác nhận lại với đội ngũ luật sư của mình, từng lời Julie nói đều là sự thật.
Nếu bằng chứng không đủ để xin lệnh bắt giữ, thẩm phán sẽ không ký lệnh bắt.
Nhưng đội ngũ luật sư của cô bảo đảm với cô rằng họ đã tiếp xúc được với nhân chứng hoàn hảo kia.
Họ sắp đưa cô bé từ Trung Quốc sang Mỹ.
Chỉ cần chứng cứ đầy đủ và lệnh bắt giữ được ban hành, Chủ tịch Trần sẽ bị bắt và không thể trốn ra nước ngoài.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, họ phải hành động ngay lập tức để đưa nhân chứng sang đây.
"Tôi sẽ đích thân đi." Tạ Chiêu gọi điện thoại, dặn luật sư cố vấn Susan mang theo vệ sĩ, chuẩn bị lên đường ngay lập tức.
Nếu Chủ tịch Trần bỏ trốn lúc này, thì tất cả những nỗ lực của họ sẽ đổ sông đổ bể.
Nhưng những gì Julie nói, cô cũng không thể hoàn toàn bỏ ngoài tai. Dù thế nào đi nữa, cô phải hiểu rõ tình hình một cách chính xác trước khi đưa ra quyết định.
"Cô bé đó hiện đang ở đâu tại Trung Quốc?"
Đầu dây bên kia đọc ra một địa chỉ.
Tạ Chiêu cúp máy, vô thức xoay chiếc vòng tay hình rắn bằng vàng của mình.
Cô đứng lặng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài mà không nhúc nhích hồi lâu.
Đó là quê hương của cô, nơi cô đã sinh ra.