Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 170

"Em chắc chắn không cần anh đi cùng sao?" Giang Từ quỳ một chân trên sàn, giúp cô thu dọn hành lý.

"Có những việc chỉ có anh đi làm, em mới yên tâm." Tạ Chiêu đứng dựa lưng vào tường phòng ngủ.

"Dù thế nào cũng phải nghĩ cách không để Trần Tân xuất cảnh. Nếu bây giờ hắn ôm tiền bỏ trốn sang những nơi mà Mỹ không thể dẫn độ, thì em thực sự chẳng làm gì được hắn cả."

Hiện tại, Chủ tịch Trần vẫn là người tự do. Hắn bị tình nghi phạm tội, nhưng không có đủ chứng cứ để bị bắt ngay lập tức, vậy nên bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bỏ trốn.

"Anh không còn lời nào muốn nói với em sao?"

Tạ Chiêu đã thành thật kể lại mọi chuyện mà Julie nói với cô. Giờ đây, cách duy nhất để bắt Trần Tân, để ngăn hắn chạy trốn ra nước ngoài, chính là sử dụng nhân chứng hoàn hảo kia ngay lập tức.

Nhưng theo lời Julie, để cô bé thiểu năng trí tuệ kia ra làm chứng có khả năng rất lớn sẽ khiến em ấy tái phát bệnh, hoặc trở thành mục tiêu của dư luận, hủy hoại cuộc sống vốn dĩ bình yên của em ấy.

"Em không cần nghe lời anh, cũng đừng bị ai tác động." Giang Từ đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói.

"Chỉ cần đối diện với trái tim mình, lắng nghe điều mà em thực sự mong muốn."

Có những con đường mạo hiểm mà cô bắt buộc phải tự bước đi, không ai có thể thay thế.

"Khi xong việc ở đây, anh sẽ bay sang Trung Quốc ngay để gặp em." Giang Từ nhẹ giọng nói.

"Cùng lắm một ngày là em quay lại rồi." Tạ Chiêu cười, "Anh bám người thật đấy, một ngày cũng không chịu xa em sao?"

"Nói gì vậy? Anh chỉ sợ em nhớ anh quá thôi." Giang Từ hừ nhẹ, tiếp tục thu dọn hành lý. Cô vươn tay xoa mái tóc mềm mại của anh.

"Đừng lo cho em, trông nhà cẩn thận nhé."

Tạ Chiêu kéo vali ra cửa, đi dọc hành lang đến thang máy.

"Về đi, tài xế đang chờ dưới lầu rồi."

Giang Từ gật đầu, xoay người vào nhà.

Tạ Chiêu một mình ngồi trong thang máy đi xuống. Nhìn qua lớp kính trong suốt, ngắm cảnh vật trôi qua trước mắt, cô đột nhiên cảm thấy không quen.

Thật kỳ lạ, từ khi quen Giang Từ, họ cứ cãi vã, quấn quýt bên nhau mỗi ngày. Dù có xa nhau cũng chưa từng quá 24 giờ.

Lần này họ đã chính thức bên nhau, vậy mà lại phải chia xa ngay hơn một ngày.

Giang Từ cũng không ra tiễn cô, bảo anh về là anh về thật.

Tạ Chiêu bĩu môi thầm nghĩ.

Cô kéo vali ra khỏi thang máy, luật sư Susan, nhóm vệ sĩ và tài xế đã chờ sẵn. Người lái xe nhận hành lý, cất vào cốp sau.

"Mọi thứ đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi."

Ngay lúc đó, có người gọi tên cô từ phía sau.

Tạ Chiêu quay đầu lại.

Giang Từ thở hổn hển chạy tới, mồ hôi lấp lánh trên trán dưới ánh mặt trời. Đôi mắt anh cũng ánh lên lấp lánh.

Anh lao đến ôm chầm lấy cô.

"Được rồi, nhiều người đang nhìn kìa." Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, nhưng anh vẫn ôm chặt không chịu buông.

"Anh sẽ nhớ em." Anh thì thầm bên tai, như một con mèo hiếm khi làm nũng.

Cô cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.

"Em cũng vậy." Cô ôm anh, "Em sẽ sớm quay về."

Mấy người xung quanh lặng lẽ quan sát, "Làm ơn đi, hai người chỉ xa nhau một ngày thôi mà?" Susan sốt ruột lên tiếng, "Chứ có phải một năm đâu."

*

Vừa xuống máy bay, Tạ Chiêu nhận được cuộc gọi từ Isaac bằng điện thoại dùng một lần.

"Tôi nghe nói vụ kiện công đã có biến chuyển?" Isaac nói, "Đã có một nhân chứng hoàn hảo, cô nhất định phải đưa cô bé về đây."

"Tôi chưa thể chắc chắn—"

"Không có gì mà chưa chắc chắn cả. Cô nên nhớ, chúng ta đầu tư vào quỹ từ thiện là để trốn thuế và kiếm tiền, không phải thực sự làm từ thiện."

"Vụ kiện công nhất định phải tiếp tục." Isaac quả quyết, "Chẳng lẽ cứ để nó kết thúc mập mờ thế này, ngay lúc chúng ta đã kiếm lời xong? Như vậy chẳng phải sẽ dễ bị điều tra hơn sao?"

"Anh lo lắng quá rồi."

"Tôi bắt buộc phải lo cho bản thân." Isaac nói, "Nhưng có vẻ cô lại đang có ý nghĩ khác."

"Tôi phải nói rõ, nếu thật sự bị điều tra đến mức đó, tôi sẽ khai ra cô để bảo vệ chính mình."

"Dù gì chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm."

"Chính vì thế tôi mới nói thẳng. Tôi hy vọng cô cân nhắc kỹ trước khi hành động."

"Xem ra, chúng ta cũng đến lúc đường ai nấy đi rồi." Isaac cúp máy.

Tạ Chiêu nắm chặt điện thoại. Những gì Isaac nói không phải là lo lắng vô căn cứ. Nếu cô làm theo lời Julie, đến gặp nhân chứng, có thể cô sẽ rơi vào một cái bẫy.

Có thể việc này sẽ khiến cô bị buộc tội ngầm móc nối với các nạn nhân của Nhạc Càn, sử dụng tiền để hậu thuẫn họ công kích đối thủ. Julie có thể đang chờ cô rơi vào bẫy, rồi đột ngột siết chặt lưới.

Nhưng cô vẫn phải đi. Giọng nói trong lòng cô thúc giục cô phải tận mắt chứng kiến sự thật.

Xe chạy lên đường núi, núi non trùng điệp, con đường quanh co khúc khuỷu. Những biển cảnh báo đỏ xuất hiện liên tục, nhắc nhở đây là đoạn đường thường xảy ra tai nạn.

"Chỗ này thật sự quá hẻo lánh." Susan cảm thán, "Nếu lạc đường ở đây, chắc chắn rất khó ra ngoài."

"Không lạc đường cũng khó mà thoát được." Tạ Chiêu nói.

Đây cũng chính là lý do mà những người phụ nữ bị buôn bán vào đây gần như không thể trốn thoát.

Xe rời khỏi con đường nhựa, tiến vào con đường đất lầy lội. Những ngôi làng bắt đầu xuất hiện.

Đã hơn mười năm rồi cô chưa quay lại đây.

Nơi này đã thay đổi nhiều, có phần hiện đại hơn trước một chút.

"Alo? Ở đây sóng yếu quá." Điện thoại vang lên tín hiệu ngắt quãng. Cô không nghe rõ lắm.

Đó là anh trai của Sophia gọi đến, báo rằng Sophia đã về nhà an toàn.

"Vậy thì tốt quá." Tạ Chiêu nói. Cô không quá quan tâm đến sự an toàn của Sophia, điều quan trọng hơn là, nếu Sophia đã trở về, chứng tỏ Trần Bân Hạo hoặc đã chết, hoặc đã bị phế.

Quả nhiên, anh trai của Sophia nói rằng Trần Bân Hạo đã nếm trải chút bài học nhỏ ở Đông Nam Á. Hắn bị đánh đến tàn phế, bị thiến, sau đó còn bị bán qua tay nhiều lần để hầu hạ những lão già b.iến th.ái.

"Cảm ơn anh đã gọi báo cho tôi một tin tốt như vậy."

"Đáng tiếc, tôi gọi để báo tin xấu." Anh trai Sophia thở dài. "Trần Bân Hạo, sau tất cả những đau đớn đó, đã trốn thoát."

"Không thể nào, sao hắn có thể trốn thoát được chứ?" Cô không thể ngồi yên được nữa.

"Có lẽ hắn đã tìm được cơ hội để gọi điện cầu cứu trước đó." Anh trai của Sophia nói.

"Mặc dù cha hắn gần như đã từ bỏ hắn, nhưng bên nhà ngoại ở đại lục của hắn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để chuộc hắn, tìm mối quan hệ, hối lộ một số người trong mạng lưới, tạo cho hắn một con đường trốn thoát."

"Vậy bây giờ hắn đã quay về Trung Quốc?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tôi nghĩ là vậy, nhưng dù gì thì hắn cũng là tội phạm bị Mỹ truy nã." Anh trai của Sophia nói. "Chắc chắn hắn không thể ngang nhiên trở về nhà ngoại của mình, có lẽ vẫn còn đang lẩn trốn."

"Các anh đã liên hệ với cảnh sát chưa?"

"Thân phận của chúng tôi không tiện để liên lạc với cảnh sát trong nước." Anh trai của Sophia từ chối.

"Nhưng khi hắn trốn thoát, trên người đã bị gắn thiết bị theo dõi. Theo tôi được biết, đến giờ thiết bị đó vẫn chưa bị tháo ra, vì vậy chúng tôi vẫn có thể xác định được vị trí đại khái của hắn. Tôi có thể chia sẻ thông tin này với cô. Nếu cô có bất kỳ manh mối nào trong nước, có thể lập tức báo cảnh sát để bắt hắn."

Tạ Chiêu nhìn chấm sáng màu xanh lục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, đó chính là vị trí của Trần Bân Hạo.

Hắn và cô, hiện đang ở cùng một thành phố.

Nếu Chủ tịch Trần không bị bắt, thuận lợi ôm tiền trốn thoát, vậy thì hai cha con bọn họ sẽ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Không chừng chẳng bao lâu nữa, cả nhà chúng còn có thể đoàn tụ.

Điều đó là tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Tạ Chiêu không đời nào để chuyện này xảy ra.

"Cô có nhiều kinh nghiệm." Cô hỏi luật sư tư vấn của mình, Susan. "Cô nghĩ thế nào về cô gái đó? Cô ấy có hơi khờ khạo, nhưng không thuộc dạng khiếm khuyết trí tuệ thực sự. Liệu cô ấy có thể đột ngột phát bệnh chỉ vì ra tòa làm chứng không?"

"Tôi không phải bác sĩ." Susan nói. "Nhưng theo tôi, Julie toàn nói nhảm. Nếu cô gái đó đầu óc không nhanh nhạy, thì dù luật sư bên kia có chơi trò công kích ngầm trên tòa, cô ấy cũng chưa chắc hiểu được, hoặc có hiểu thì cũng quên ngay thôi. Nếu cô ấy thực sự có vấn đề nghiêm trọng về trí tuệ, thì đã không đủ tiêu chuẩn làm nhân chứng ngay từ đầu rồi."

Cũng có lý. Tạ Chiêu thầm nghĩ.

Julie, người luôn lo lắng cho sự an nguy của chim cánh cụt, có khả năng đã nói quá lên.

Không cần để ý đến những lời vô căn cứ của cô ta. Trước mắt, cứ đưa cô gái này đi trước rồi tính sau.

Cô ấy chính là tấm vé để có lệnh bắt giữ, khiến cha con Chủ tịch Trần vĩnh viễn không thể lật lại thế cờ.

"Phía trước xe không đi vào được nữa." Tài xế nói.

Tạ Chiêu cùng luật sư và vài vệ sĩ xuống xe, đi bộ tiếp. Con đường lát đá vừa bị mưa làm cho trơn trượt.

Xung quanh toàn là những ngôi nhà tự xây lộn xộn của vùng nông thôn.

Trên những bức tường đá màu đất in dòng chữ trắng: "Sinh con trai hay con gái đều tốt như nhau."

Dây điện trên cột kéo chằng chịt, bên trên dán đầy những tờ quảng cáo nhỏ: sửa mái ngói, mở khóa, chuyên đòi nợ, phá thai không đau.

Một nhóm bé trai và một bé gái đang ngồi xổm trên mặt đất chơi bài, một bé gái khác ngồi trên ghế nhựa bên vệ đường, lim dim mắt đẩy một chiếc xe lắc cũ kỹ. Cô bé mệt quá sắp ngủ gật, nhưng tiếng khóc của em trai trong xe lại vang lên, khiến cô bé phải mở mắt ra đẩy xe tiếp.

Bà nội cô bé phe phẩy quạt nan, ngồi cùng mấy bà hàng xóm dưới gốc cây đa hóng mát, tán gẫu. Thấy cô bé sắp ngủ, bà bất ngờ bước tới, quạt mạnh vào sau gáy cô bé.

Một nhóm người ngoại quốc ăn mặc sang trọng đột nhiên đi vào làng, khiến dân làng nhìn họ với ánh mắt thờ ơ và dò xét.

"Mấy gã đàn ông vừa rồi nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi cực kỳ khó chịu." Susan nói.

"Đừng nhìn, đừng nói chuyện, cứ nhanh chóng đi qua." Tạ Chiêu dặn dò. "Chúng ta làm xong việc thì lập tức rời đi, đừng nán lại."

Nhóm người đi đến một căn nhà có sân khá rộng. Vừa đến gần, đàn chó trong sân lập tức sủa ầm lên.

"Chó ở đây dữ thật." Susan nhận xét.

Chủ nhà bình thường sống trên thành phố, nhưng gần đây người già trong nhà đổ bệnh, cả nhà mới về quê thăm nom.

Họ đến không đúng lúc, nhưng cũng đành chấp nhận.

Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc chải chuốt bước ra.

"Chào các vị, mời vào nhà!" Còn chưa đợi họ ngồi xuống, bà ta đã vội vàng rút một điếu thuốc ra: "Hút không?"

Chắc hẳn đây chính là mẹ của cô gái kia.

Tạ Chiêu biết bà ta rất chủ động.

Các luật sư đã dàn xếp trước, bà ta nghe nói sẽ nhận được một khoản tiền lớn, sau khi thắng kiện còn có thể nhận tiền bồi thường, nên sốt ruột muốn ngay lập tức đưa con gái sang Mỹ.

"Chúng tôi có mang chút quà cho con gái bà." Tạ Chiêu nói. Vệ sĩ đem ra hai thùng lớn đưa cho người phụ nữ.

Bên trong không chỉ có quà cho cô gái mà còn có cả cho cha mẹ cô. Người phụ nữ nhìn thấy, cười tít mắt.

"Tiểu muội, ra đây nào, khách đến đông thế này rồi." Bà ta kéo một người từ trong phòng ra.

"Gọi chị đi nào." Bà ta tinh ý nhìn một lượt, lập tức nhận ra trong nhóm người này, Tạ Chiêu mới là người quyết định.

Một đôi tay trắng trẻo thò vào thùng, lấy ra một con gấu bông.

Cô gái ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chị", giọng nói rõ ràng, mạch lạc.

Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn. Cô vốn tưởng đối phương còn nhỏ lắm, không ngờ lại là một cô gái trẻ trung, trông khoảng 20 tuổi.

Cô gái có nhan sắc bẩm sinh, dáng cao, thân hình thon thả, nói thế nào cũng là một đại mỹ nhân.

Nhưng cô lại cúi đầu, chăm chú chơi với món đồ chơi, ngồi yên một chỗ, không để ý đến cuộc trò chuyện của những người xung quanh. Cử chỉ này không giống một thiếu nữ đôi mươi mà giống một đứa trẻ hơn.

"Đầu óc con bé..." Tạ Chiêu lo lắng. Không lẽ cô ấy bị khiếm khuyết nghiêm trọng đến mức mất năng lực hành vi dân sự? Như thế thì không thể làm chứng được.

"Nó vẫn là người bình thường, chỉ là chậm chạp hơn bạn bè cùng trang lứa, tính cách hướng nội, ít nói thôi." Mẹ cô bé vội giải thích.

Cô gái nghịch con gấu một lát, rồi lấy điện thoại ra chơi game.

Tạ Chiêu ghé mắt nhìn, cô gái chơi khá giỏi, khiến cô yên tâm phần nào.

"Lần này chúng tôi đến..." Cô còn chưa nói hết câu, mẹ cô gái đã đột nhiên bật khóc.

"Ôi con gái số khổ của tôi!"

"Con gái tôi từ nhỏ đã xinh xắn. Đến mười ba, mười bốn tuổi thì nổi tiếng xinh đẹp. Ai cũng bảo nó có điều kiện tốt, có thể ra nước ngoài tham gia thi người mẫu, sau này sẽ thành công lớn.

Ai ngờ lại bị cái lão súc sinh, ông trùm tổ chức cuộc thi đó hãm hiếp, rồi sau đó thì càng trở nên điên dại..."

"Lão súc sinh! Lừa gạt nó quan hệ rồi hứa hẹn cho nó làm ngôi sao lớn, kết quả thì sao? Chơi chán rồi làm cho nó ngớ ngẩn!"

"Đừng nói trước mặt con bé chứ." Tạ Chiêu giật mình.

Nhưng cô bé này đang dán mắt vào màn hình điện thoại, nhìn con hình nhân nhảy nhót và thanh máu, trò chơi mở âm lượng rất lớn, dường như hoàn toàn không để ý mẹ đang nói gì.

"Không sao đâu, ngốc nghếch có cái may của ngốc nghếch. Nó bây giờ căn bản không hiểu chúng ta đang nói gì đâu." Người phụ nữ nói, "Từ sau chuyện đó, nó bị sốc mạnh nên càng ngốc hơn trước."

"Nhưng cũng có cái tốt, nó hình như hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đã xảy ra. Người lớn chúng tôi xót xa khóc trước mặt nó, nó chỉ nhìn chúng tôi đầy lạ lẫm, như thể đang nghe chuyện của người khác. Sau này chúng tôi cũng dần dần không nói trước mặt nó nữa."

"Không phải. Nếu nó hoàn toàn mất trí nhớ, mất đi đoạn ký ức bị xâm hại đó, điều này được chứng nhận về mặt y học, thì không thể làm chứng được nữa rồi!" Susan nãy giờ nghe nãy giờ bỗng nhiên sốt ruột nói.

"Làm được! Làm được!" Mẹ cô bé còn sốt ruột hơn cả Susan, bà giật lấy cái điện thoại trên tay cô bé.

"Tiểu muội, mẹ đã nói với con thế nào rồi? Cái lão súc sinh đó có hãm hiếp con không? Con mau nói với khách đi."

Tạ Chiêu đứng bên cạnh tim đập thình thịch, cô sợ cô bé này đột ngột suy sụp tinh thần.

Cô bé ngước mắt lên, đôi mắt cô bé rất đẹp nhưng hoàn toàn là ánh mắt của trẻ con.

Sự ngây thơ trong sáng đến đáng kinh ngạc, như một con cừu non đáng thương.

Khi cô bé nhìn bạn như vậy, bạn chỉ cảm thấy cả thế giới này nợ cô bé.

"Vâng, cái lão súc sinh đó đã hãm hiếp con." Cô bé nói rất bình tĩnh, rành rọt, giọng nói có chút trẻ con, rất thành khẩn.

Trong khoảnh khắc, Tạ Chiêu hiểu ra, cô bé này căn bản không hiểu mình đang nói gì, hoàn toàn không có khái niệm gì về những lời mình nói.

"Hoàn hảo, quá hoàn hảo." Susan khen không ngớt. Chỉ cần cô bé này ra tòa, dù không nói gì, chỉ cần nhìn bồi thẩm đoàn một cái thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người xót xa rơi lệ.

"Con gái tôi tuy ngốc, nhưng ngốc có cái hay của ngốc." Mẹ cô bé đắc ý nói. "Cô bảo nó nói gì, nó sẽ ngoan ngoãn lặp lại y hệt, tuyệt đối không có vấn đề gì."

"Đây chính là nhân chứng hoàn hảo của chúng ta." Susan nói.

Những nạn nhân khác đều ít nhiều nói dối để bảo toàn bản thân.

Họ sẽ bị luật sư đối phương công kích tại phiên tòa, rất có thể bị vạch trần, bị dẫn dắt đến những bất lợi.

Nhưng cô bé này thì khác.

Cô bé không nói dối chút nào, mà là mỗi một câu đều là lời nói dối được người khác dạy cho, nhưng bồi thẩm đoàn sẽ vô điều kiện tin tưởng cô bé, thương xót cô bé.

Bởi vì cô bé là một đứa trẻ ngốc nghếch, thuần khiết không tì vết, mà trẻ con ngốc nghếch thì tuyệt đối không nói dối.

"Ngay cả khi cô bé nói sai, nói năng lộn xộn trước sau cũng hoàn toàn không sao cả." Susan nói, "Bởi vì cô bé vốn dĩ là một đứa trẻ ngốc nghếch. Nhớ nhầm hoặc căng thẳng là chuyện rất bình thường. Bồi thẩm đoàn sẽ hiểu cô bé không cố ý."

"Vậy nếu luật sư đối phương công kích cô bé, kích động cô bé, khiến cô bé nhớ ra điều gì đó, rồi tinh thần suy sụp ngay tại chỗ thì sao?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tuy nói điều này có vẻ vô nhân đạo, nhưng tình huống đó thì càng tốt hơn nữa." Susan nói, "Bởi vì bồi thẩm đoàn sẽ càng thương xót cô bé vô điều kiện, càng căm ghét luật sư đối phương vô nhân tính."

Bà nhận thấy Tạ Chiêu có chút do dự, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Đứa trẻ này chính là nhân chứng hoàn hảo nhất, có cô bé này chắc chắn sẽ tống được Trần Tân vào tù."

"Cô phải biết rằng những gì bồi thẩm đoàn muốn căn bản không phải là sự thật là gì, mà là công lý mà họ tự cho là đúng. Những nạn nhân nữ khác rất dễ bị luật sư đối phương gắn cho đủ loại nhãn mác. Ví dụ như gái hám tiền muốn leo lên bằng quy tắc ngầm vì lợi ích, gái cố ý gài bẫy tống tiền không thành công nên vu khống. Gái ăn nói mập mờ dụ dỗ cấp trên, chủ động làm tiểu tam.

Cô biết bồi thẩm đoàn gồm những ai không? Đều là những công dân bình thường. Có những người tư tưởng rất bảo thủ, thậm chí không ủng hộ phụ nữ phá thai. Một khi nạn nhân bị gắn cho những nhãn mác này, những người trong bồi thẩm đoàn sẽ không thương xót họ.

Có người phụ nữ nào trong bồi thẩm đoàn có thiện cảm với tiểu tam không? Có người đàn ông bảo thủ nào trong bồi thẩm đoàn có thiện cảm với một cô gái hám tiền dùng quy tắc ngầm để leo lên rồi lật mặt tống tiền không?

Đúng vậy, họ thực sự đã bị bóc lột t.ình d.ục, bị xâm hại, nhưng điều đó không quan trọng. Đối với bồi thẩm đoàn, đó là điều ít quan trọng nhất.

Điều quan trọng là nạn nhân này có thực sự vô tội, thuần khiết không tì vết, đáng thương cần họ giải cứu, có thực sự xứng đáng được thương xót hay không.

Chỉ có đứa trẻ này đáp ứng mọi điều kiện, cô bé là một đứa trẻ ngốc nghếch, thật sự hơi ngốc, lại chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi khi bị xâm hại. Cô bé một mình tham gia thi ở bên ngoài, cha mẹ cũng không ở bên cạnh. Cô bé không thể là gái hám tiền, cũng không thể chủ động dụ dỗ làm tiểu tam.

Dù công kích thế nào cũng không đứng vững được. Quan trọng hơn là đứa trẻ này tuy ngốc, nhưng nói năng rất rõ ràng, trí nhớ cũng tốt, chúng ta dạy nó nói gì nó sẽ nói y như vậy."

Mẹ cô bé tuy không hiểu Susan đang nói gì, nhưng bà ta nhìn sắc mặt, vừa thấy là biết chuyện thành công liền càng tươi cười rạng rỡ.

"Các sếp, trước đó mấy cô gọi điện liên lạc với chúng tôi nói chỉ cần chúng tôi sang Mỹ làm chứng là sẽ cho trước một khoản tiền mà..."

"Đứa trẻ này đã hơi ngốc, tâm trí yếu hơn so với những người cùng tuổi, tại sao lại để con bé một mình đi thi ở nơi xa khi mới mười ba, mười bốn tuổi?" Tạ Chiêu đột ngột hỏi.

Người phụ nữ sững người, "Chẳng phải con bé có giáo viên dẫn đi sao? Con gái tôi xinh đẹp như vậy, không làm người mẫu, ngôi sao thì chẳng phải lãng phí nhan sắc này sao? Cô đừng thấy con gái tôi hơi ngốc, chụp ảnh tạo dáng các thứ đều chuyên nghiệp lắm, đâu có ảnh hưởng đến công việc của nó."

"Vậy hai vợ chồng bà bận công việc lắm à?" Tạ Chiêu hỏi.

Cô thấy nhà này trang trí rất hiện đại, rõ ràng là gia đình có điều kiện không tệ.

Sao lại để con gái còn nhỏ đã phải đi làm người mẫu nhí kiếm tiền?

"Người làm chủ như cô không biết nỗi khổ của chúng tôi đâu." Người phụ nữ vội vàng than thở, "Ở quê già còn có ông bà phải phụng dưỡng, hai vợ chồng tôi lại đi làm ăn xa nhà, còn phải nuôi ba đứa con, thật sự là không xoay sở nổi."

"Nhà bà có con trai không?" Tạ Chiêu đột ngột hỏi.

Người phụ nữ bỗng nghẹn lời: "Có hai đứa con trai, haiz, có hai đứa con trai thì cực lắm, còn phải mua nhà cho chúng, sau này còn phải chuẩn bị sính lễ cưới vợ nữa."

Tạ Chiêu đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài. Người phụ nữ thấy sắc mặt cô thay đổi, không biết mình đã lỡ lời ở đâu, bèn cẩn thận hỏi: "Sếp, có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn nói chuyện riêng với con gái bà một chút, không phiền chứ?" Tạ Chiêu mỉm cười, "Tôi cần kiểm tra xem con bé nói năng có rõ ràng không, có nhớ lời thoại được không."

"Cứ hỏi thoải mái đi. Đi nào, sếp lớn có chuyện muốn hỏi con đấy." Người mẹ vỗ nhẹ lên đầu cô bé, như thể đang bán một con cừu non cho khách mặc cả bên đường.

Cô bé ngoan ngoãn đứng dậy như một con cừu con, ôm chặt con gấu bông, ngoan ngoãn theo Tạ Chiêu đi ra ngoài.

Hai người đi đến dưới gốc cây đa bên ngoài cửa hàng tiện lợi xây bằng gạch đất, vài bà lão đang ngồi tán gẫu dưới bóng cây, Tạ Chiêu tránh đi chỗ khác.

Họ đi đến đầu hẻm, nơi có một bãi rác chất đầy đồ đạc lộn xộn, những chiếc xe đạp bị bỏ hoang, vài con chuột chạy qua chạy lại giữa đống phế thải.

Tạ Chiêu vốn không thích trẻ con, cô hiếm khi nói chuyện với chúng, nên lúc này đứng đối diện với cô bé có chút ngượng ngùng.

Cô bé hơi rụt rè, chỉ cúi đầu nghịch con gấu bông trong tay, xoay xoay đôi tay nhỏ của nó.

"Chị ơi, chị sẽ đưa em đến Mỹ sao?" Cô bé đột nhiên nhỏ giọng hỏi, mắt vẫn cúi xuống.

Tạ Chiêu sững sờ.

"Đi Mỹ xa lắm, nếu em sợ thì—"

"Em muốn đi Mỹ!" Cô bé kiên quyết ngắt lời Tạ Chiêu.

"Tại sao vậy? Em muốn đi chơi à?" Tạ Chiêu cố gắng dịu giọng.

"Nếu không đi, nhà em sẽ không có tiền, không mua được nhà." Cô bé đáp.

"Nhưng không phải nhà em đã rất lớn rồi sao?" Tạ Chiêu hỏi. "Hơn nữa, ba mẹ em ở thành phố cũng có nhà mà?"

"Em trai chưa có nhà." Cô bé nói, "Mẹ bảo là vì chữa bệnh cho em nên đã tốn rất nhiều tiền rồi."

"Em không sợ sao?" Tạ Chiêu hỏi, "Nếu đi Mỹ, có thể sẽ có rất nhiều người nói những lời không hay với em, thậm chí nói những lời rất đáng sợ, sẽ có nhiều người mắng em."

"Giống như nói lão cầm thú đã làm hại em sao? Sao phải sợ?" Cô bé nhìn cô, đôi mắt tràn đầy tò mò. "Chuyện giả mà, em sợ gì?"

Chuyện giả? Cô bé nghĩ rằng những gì mình đã trải qua đều là giả sao?

"Thầy Dương nói, tất cả những điều này đều không có thật, ma quỷ cũng không có thật, thế giới này không có ma." Cô bé bắt đầu nói chuyện hơi lộn xộn, nhưng Tạ Chiêu cũng hiểu đại khái.

Có lẽ "thầy Dương" này là bác sĩ tâm lý đã can thiệp điều trị cho cô bé sau sự việc kia.

Vậy nên, cô bé tin rằng những chuyện kinh khủng đó không hề tồn tại, chỉ như một cơn ác mộng, một câu chuyện đáng sợ, hoàn toàn là hư cấu.

Tạ Chiêu nhận ra vấn đề nghiêm trọng nhất.

Cô bé này tin rằng tất cả chỉ là một giấc mộng, là giả, nên mới có thể dễ dàng lặp lại những lời mà người lớn dạy bảo, có thể thoải mái làm chứng trước tòa.

Nhưng cô bé sẽ phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi truy vấn, từ công tố viên đến luật sư bên kia.

Họ sẽ cố gắng khiến cô bé xác nhận rằng những điều cô trải qua không phải là hư cấu, không phải là tưởng tượng, mà là sự thật.

Cô bé sẽ nhận ra cơn ác mộng đó thực sự đã xảy ra, rằng ma quỷ là có thật.

Nếu để cô bé lên tòa làm chứng, thì tất cả những gì bác sĩ tâm lý đã dày công xây dựng cho cô sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Cô bé sẽ nhận ra hiện thực mới là giả, còn cơn ác mộng mới là thật.

Mặt trời chiếu xuống người Tạ Chiêu, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Dù hơi ngốc nghếch, nhưng cô bé vẫn như một con thú nhỏ nhạy bén, lập tức cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt Tạ Chiêu.

"Chị ơi, chị sẽ đưa em đi Mỹ chứ?" Cô bé lại hỏi dồn.

"Em có nói sai gì không?"

Tạ Chiêu vỗ nhẹ lên vai cô bé.

"Đi thôi, chúng ta quay về đã. Chị sẽ nghĩ cách, được chứ?"

Chỉ vài bước ngắn ngủi nhưng cô bước đi rất nặng nề.

Còn cô bé thì vẫn vui vẻ, vừa đi vừa nhảy nhót.

Người phụ nữ đã đứng đợi sẵn ở cửa từ sớm. Tạ Chiêu bảo mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

"Con bé rất lanh lợi." Tạ Chiêu nói. "Nhưng chúng tôi cần bàn bạc lại, sau đó sẽ báo cho bà biết."

"Tôi nhất định sẽ đợi tin của sếp." Người phụ nữ vui vẻ đáp.

Cô bé cũng háo hức chơi với mấy món đồ trong vali, đeo một chiếc đồng hồ nhỏ vào tay, giơ lên khoe với mẹ.

Đó là một chiếc đồng hồ trẻ em mà Tạ Chiêu đã tặng.

Vì trước đó cô không rõ trí tuệ của cô bé thế nào, nên đã chọn đồ dành cho trẻ nhỏ. Khi đeo vào tay cô bé, có chút kỳ cục.

"Chị ơi, chị nhất định phải liên lạc với em nhé." Cô bé quyến luyến khi Tạ Chiêu rời đi.

Cô bé tưởng rằng nơi mình sắp đến là thiên đường, mà không hay biết tất cả mọi người ở đó đều có thể sẽ đẩy em trở lại địa ngục.

"Đây là cách liên lạc." Cô bé đeo chiếc đồng hồ trẻ em, còn có chức năng gọi điện thoại.

Cô bé chớp mắt, nhìn Tạ Chiêu đầy mong đợi, không thể qua loa.

Tạ Chiêu đành phải lấy điện thoại ra ghi lại.

"Được rồi, em xem này, chị có thể thấy vị trí của em." Tạ Chiêu nói, "Em đang ở đây."

"Vậy là dù em ở đâu, chị cũng có thể tìm thấy em." Cô bé ôm gấu bông, nói với nó: "Hãy nói tạm biệt với chị nào."

"Được rồi, chị sẽ đến tìm em." Tạ Chiêu chỉ có thể nói vậy.

Bình Luận (0)
Comment