"Tôi thấy đứa bé đó đáng tin," Susan nói. "Cô còn gì phải do dự nữa?"
"Tôi đã nói rồi, con bé đó dù có nói không tốt thì bồi thẩm đoàn cũng sẽ không trách nó. Nếu bị luật sư phía bên kia kích động mà phát tác, cảm xúc sụp đổ ngay tại tòa, thì bồi thẩm đoàn chỉ càng thêm thương cảm mà thôi. Dù thế nào, chúng ta cũng nắm chắc phần thắng."
"Nhưng nếu không hành động ngay, đối phương có thể trốn thoát trong ngày hôm nay và ra nước ngoài đến nơi không thể dẫn độ. Đến lúc đó, dù có mang nhân chứng về cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nhân chứng dù hoàn hảo đến đâu, lời khai dù chặt chẽ đến mấy, cũng chẳng thể cứu vãn nổi."
"Tôi hiểu, tôi đang suy nghĩ." Tạ Chiêu khẽ vu.ốt ve chiếc vòng tay hình rắn bằng vàng trên cổ tay mình.
Nếu Trần Tân trốn thoát thành công, con trai hắn cũng sẽ cùng chạy thoát. Khi đó cả hai sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Suốt mười hai năm qua, cô chỉ có một mục tiêu—đẩy kẻ thù của mình vào chỗ chết.
Bao nhiêu năm tính toán, bao nhiêu năm nỗ lực, chẳng lẽ lại đổ sông đổ bể chỉ vì lần này sao?
Nhưng ánh mắt đầy tin tưởng và khẩn thiết muốn đến Mỹ của cô bé đó khiến lòng cô chùng xuống.
Tạ Chiêu không thể tàn nhẫn ngay lập tức, cô chưa thể đưa ra quyết định.
"Chúng ta đang lái xe đến đâu đây?" Susan hỏi. "Nơi hẻo lánh thế này, tôi thấy người ở đây ai cũng kỳ lạ. Tốt nhất chúng ta đừng qua đêm ở đây."
"Chúng ta sẽ không ở lại qua đêm," Tạ Chiêu trấn an bà. "Đây chỉ là điểm dừng chân cuối cùng của tôi. Tôi phải đến đây thì mới có thể đưa ra quyết định."
"Cái nơi quỷ quái này thì có gì để giúp cô quyết định? Nếu lương tâm cắn rứt thì cô nên đến nhà thờ thì hơn!"
"Nơi này chính là nhà tôi lúc nhỏ, là nhà của chị tôi." Tạ Chiêu đáp.
Suốt mười hai năm, cô chỉ có một mục tiêu—hủy diệt tất cả kẻ thù để báo thù cho chị mình.
Chị gái đối với cô ân trọng như núi, nhưng lại chết thảm như vậy, làm sao cô có thể để bọn chúng sống ung dung ngoài vòng pháp luật được chứ?
Chỉ vì một cô bé xa lạ, một người có thể vài ngày sau đã quên mất cô, hoặc thậm chí từ đầu còn chưa bao giờ nhớ tên cô—cô có thể vì một kẻ ngốc mà từ bỏ mối thù của mình sao?
Tạ Chiêu phải trở về ngôi nhà cũ, trở lại nhà của chị cô để nhìn lại mọi thứ.
Nơi đó sẽ cho cô sức mạnh, giúp cô hạ quyết tâm—kiên định mang cô bé kia đi.
Chiếc xe dần chạy vào một vùng hoang vắng. Tòa nhà hai tầng bằng gạch đất sét được quét vôi trắng, đối diện là những căn nhà ngói thấp bé, trên tường còn dán khẩu hiệu: "Xây dựng quan niệm hôn nhân văn minh, khoa học."
Đây chính là ngôi nhà cô lớn lên, là nơi chị cô từng sinh sống. Mười hai năm, có lẽ còn lâu hơn nữa, cuối cùng cô đã quay về.
Lúc rời đi, Tạ Chiêu chỉ là một đứa trẻ gầy gò, suy dinh dưỡng, chạy trốn khỏi nơi này vì sợ bị mẹ nuôi bắt lại rồi bán cho đàn ông già.
Bây giờ cô đã trở lại, mang theo luật sư giỏi nhất, mang theo vệ sĩ.
Khải hoàn về quê—nhưng nơi đây chẳng còn ai nhận ra cô nữa.
"Đến nơi rồi. Các cô không cần xuống xe, cứ đợi ở đây, nửa tiếng nữa tôi sẽ ra." Tạ Chiêu mở cửa xe bước xuống.
Tòa nhà hai tầng bằng gạch đất, cánh cửa gỗ sơn đỏ đã phai màu gần hết.
Trên bức tường xi măng ngoài cổng, những tấm quảng cáo nhỏ in đỏ chằng chịt, kèm theo dãy số điện thoại.
Tạ Chiêu tiến đến, con chó nhà hàng xóm cũng chẳng buồn sủa, có lẽ nó đã đói đến mức không còn sức.
Cô dùng sức phá khóa cửa, đẩy cửa bước vào. Không có hàng xóm tốt bụng nào xuất hiện để ngăn cô lại.
Đưa tay chạm vào lớp bụi bám dày đặc.
Bước vào sân, giữa sân chất đầy đồ đạc lộn xộn, ánh mặt trời chói chang tràn ngập không gian.
Ngôi nhà trống rỗng, ánh nắng hoang hoải len lỏi khắp nơi.
Tạ Chiêu đi vào tòa nhà cũ. Không có điện, đèn không thể bật, cả căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có những hạt bụi lơ lửng trong ánh sáng xuyên qua cửa sổ.
Căn nhà hai tầng đủ rộng, nhưng chưa bao giờ có phòng ngủ dành cho cô. Cô luôn phải ngủ ngoài phòng khách, ngoài sân, hoặc trong kho chứa đồ.
Nhưng chị cô thì có một căn phòng nhỏ.
Tạ Chiêu bước lên lầu.
Cửa phòng chị không khóa, cô dễ dàng đẩy ra.
Bên trong, căn phòng đã biến thành nhà kho—chiếc xe đạp của em trai, mũ bảo hiểm xe máy của nó. Phòng ngủ của chị cô từ lâu đã trở thành kho chứa đồ của cậu em trai.
Cô mở tủ quần áo—trống rỗng.
Những di vật của chị, quần áo của chị hẳn đã bị bọn họ bán hết rồi.
Cô lục từng ngăn kéo, hy vọng tìm được thứ gì đó của chị để lại.
Nhưng mỗi ngăn kéo mở ra đều trống trơn.
Bọn họ đã bán sạch mọi thứ thuộc về chị.
Chị đã hy sinh cả cuộc đời cho bọn họ, vậy mà đến chút di vật cuối cùng, bọn họ cũng không buông tha, vắt kiệt từng chút giá trị.
Trên giường đầy đồ đạc, không thể ngồi, Tạ Chiêu ngồi bệt xuống sàn xi măng mà không bận tâm đến bụi bẩn.
Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh, tiếng gà gáy vang vọng đâu đó.
Một cách kỳ lạ, gà ở vùng quê này lại gáy cả buổi chiều.
Tạ Chiêu chui vào gầm giường của chị.
Bụi bặm khiến cô hắt hơi liên tục.
Cô điều chỉnh tư thế, tìm một góc nằm thoải mái.
Hồi nhỏ, cô thường trốn dưới gầm giường của chị như thế này. Khi cha mẹ nuôi lồng lộn chạy khắp nhà tìm cô để đánh đập, họ luôn không tìm thấy.
Chỉ cần có chị, bọn họ không thể đánh cô.
Dù chị không có ở nhà, chỉ cần cô trốn trong phòng của chị, trốn dưới gầm giường là an toàn.
Chiếc gầm giường phủ đầy bụi này chính là nơi trú ẩn của cô, giống như nhà thờ có thể xua đuổi tà ma.
Chỉ cần trốn vào đây, cô sẽ an toàn.
Nằm ở đây, đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nếu bây giờ không đưa cô bé đi, nếu không nộp bằng chứng ngay lập tức, thì Trần Tân rất có thể sẽ trốn thoát.
Cô có lẽ sẽ không bao giờ bắt được kẻ thù của mình nữa.
Nếu bỏ lỡ cơ hội đơn giản nhất này, thì những con đường trả thù sau đó sẽ gian nan gấp bội.
Cơ hội chỉ có một.
Đã đến lúc phải quyết định.
Dẫn cô bé ra tòa làm chứng, chịu sự tra vấn từ nhiều phía—liệu có khiến con bé phát bệnh không?
Liệu con bé có rơi lại vào cơn ác mộng?
Không ai có thể đưa ra kết luận chắc chắn về việc này, ngay cả những bác sĩ chuyên nghiệp cũng không thể đưa ra một kết quả chính xác.
Đây là một canh bạc, là một vấn đề xác suất, không có điều gì là tuyệt đối.
Chỉ là có tồn tại một mức độ rủi ro nhất định.
*
Tạ Chiêu là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, cô hiểu rõ rủi ro hơn ai hết.
Để cô gái ngốc nghếch kia làm chứng, dù thắng hay thua thì đây vẫn là một quyết định không thể lỗ, rủi ro gần như bằng không.
Cô gái đó dù có nói năng lộn xộn, cũng có thể thắng. Nếu bị kích động đến phát điên, cũng vẫn có thể thắng.
Nhưng nếu rủi ro thực sự xảy ra, nếu nó giáng xuống đầu cô gái kia, thì sẽ thế nào?
Cha mẹ cô bé sẽ nhận được một khoản tiền hòa giải lớn, nhận được tiền quyên góp từ quỹ từ thiện do Tạ Chiêu kiểm soát. Số tiền này được dùng để khuyến khích họ giúp Tạ Chiêu tấn công kẻ thù của mình.
Tất nhiên, vì lý do nhân đạo và lương tâm, chắc chắn họ cũng sẽ trích ra một khoản để chữa bệnh cho cô gái đó.
Nhưng liệu số tiền ấy có thực sự đến tay cô ấy không?
Những nạn nhân khác có thể thực sự nhận được số tiền mà họ đáng được nhận.
Cô gái đó có hai người em trai, mà em trai thì cần có nhà cửa.
Cha mẹ cô ấy sẽ dùng số tiền hòa giải để làm gì đây?
Cô ấy sẽ chẳng nhận được gì cả.
Cô ấy vui vẻ, háo hức muốn sang Mỹ, cô ấy nghĩ rằng mình sẽ nhận được tiền, nhưng đó không phải là tiền thuộc về cô ấy.
Tạ Chiêu sẽ thắng, luật sư sẽ thắng, có lẽ Isaac cũng có thể được lợi. Cha mẹ và em trai cô ấy càng đại thắng, chỉ riêng cô gái ấy...
Cô ấy phải trả một cái giá khổng lồ, phải gánh vác toàn bộ rủi ro, nhưng lại chẳng được hưởng chút lợi ích nào.
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Tạ Chiêu nghĩ.
Tôi không quen biết cô ấy, cô ấy cũng không quen biết tôi. Cô ấy sẽ không nhớ tên tôi.
Cô ấy là một đứa trẻ ngốc nghếch, mà người ngốc thường có phúc, cô ấy sẽ không sao đâu.
Chị gái tôi mới là người thân duy nhất của tôi, tôi phải báo thù cho chị ấy.
Đây mới là điều đúng đắn, là điều hợp lý.
Những thứ khác đều là sự hy sinh không thể tránh khỏi, những hy sinh nhỏ bé.
Đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn đúng đắn rồi.
Cô xoay chiếc vòng tay rắn vàng, con rắn vàng ngoan ngoãn bám vào cổ tay cô, như thể đang tán đồng với cô vậy.
Mười hai năm, tôi đã đánh đổi tất cả. Chiến thắng đã gần ngay trước mắt, gần như tấm ván giường ngay trước mắt tôi lúc này.
Tạ Chiêu đưa tay chạm vào tấm ván giường.
Ngay khi vừa chạm vào, đột nhiên một vật rơi xuống, suýt nữa đập vào mặt cô.
Thì ra bên trong giường có một ngăn bí mật, vật rơi xuống là một cuốn sổ tay.
Cuốn sổ bám đầy bụi. Ánh sáng quá yếu, cô không nhìn rõ chữ, đành phải bò ra khỏi gầm giường.
Ánh nắng vàng óng tràn ngập căn phòng, chiếu lên cuốn sổ phủ đầy bụi.
Từ xa vọng lại tiếng trẻ con nô đùa, xen lẫn vài tiếng chó sủa.
Đây là nhật ký của chị sao?
Tạ Chiêu tò mò lật mở.
Chị cô không học cao, bỏ học từ sớm, bình thường cũng chẳng mấy khi đọc sách hay viết lách.
Nhưng đây không phải là nhật ký.
Nó là một cuốn sổ đầy những bức vẽ nhỏ, những hình minh họa bé xíu.
Không có nhiều chữ, nhưng lại đầy những mảnh ghép ký ức—bằng khen của Tạ Chiêu khi học tiểu học, giấy chứng nhận giải thưởng khi học cấp hai, thành tích trong các cuộc thi, những lời khen ngợi của giáo viên.
Hầu như tất cả đều được lưu lại, gần như kín cả một cuốn sổ dày.
Những cuộc thi, những tấm bằng khen mà chính Tạ Chiêu cũng không còn nhớ rõ, nhưng chị gái cô lại ghi nhớ tất cả.
Từng cuộc thi, từng giải thưởng, từng mốc thời gian, thậm chí cả thời tiết hôm đó cũng được ghi lại.
Thời tiết được vẽ bằng hình ảnh:
Nắng là mặt trời, âm u là mây, mưa là những giọt nước và một chiếc ô nhỏ.
Chị không viết nhiều chữ, chỉ vẽ những hình vẽ nhỏ—những khuôn mặt cười, những con chó con để thể hiện cảm xúc.
Chị vẽ rất đẹp.
Tạ Chiêu chưa từng biết chị gái mình lại có năng khiếu vẽ như vậy, những bức tranh sống động như thật.
Và rõ ràng, chị ấy rất thích vẽ.
Trong cuốn sổ có vô số bức vẽ minh họa.
Nhưng càng lật về sau, tranh vẽ càng trở nên nặng nề, kỳ quái.
Cho đến trang cuối cùng—không còn tranh vẽ nữa.
Hiếm hoi lắm, chữ viết của chị gái cô mới xuất hiện.
"Tôi bị mắc kẹt ở đây rồi, tôi không thể thoát ra được nữa.
May mắn là tôi đã đưa em gái rời khỏi nơi này."
Chữ của chị ấy nguệch ngoạc, không đẹp, nhưng lại được viết rất mạnh mẽ.
"Em gái, nếu có duyên, khi em nhìn thấy cuốn sổ này, chắc cũng đã là nhiều năm sau rồi. Từ nhỏ em đã rất thông minh, thành tích luôn đứng đầu. Bây giờ chắc hẳn em đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành nhà thiên văn học hoặc nhà vật lý học rồi nhỉ?
Đây là những gì chị đã lưu giữ, tất cả thành tích học tập của em từ bé đến lớn.
Chị mong nó có thể khích lệ em, để khi em gặp khó khăn trong việc học và nghiên cứu, em đừng bỏ cuộc.
Vì đây là ước mơ từ nhỏ của em, là tài năng lớn nhất của em.
Chị đặt tất cả hy vọng vào em.
Em có được tự do, cũng chính là chị được tự do.
Hy vọng em có thể thay chị bước đi thật xa, mãi mãi đừng quay đầu lại."
Nước mắt thấm ướt những tấm bằng khen.
Tạ Chiêu run rẩy, cố gắng hết sức để không bật khóc thành tiếng.
Chị chưa bao giờ muốn cô báo thù.
Chị đặt tất cả hy vọng vào cô—người em gái không cùng huyết thống này.
Trong mắt chị, Tạ Chiêu là phiên bản thông minh và dũng cảm hơn của chị, là tất cả những kỳ vọng tốt đẹp nhất.
Điều chị muốn duy nhất chính là Tạ Chiêu có một tương lai tự do.
Nhưng chị à, em không trở thành nhà thiên văn học, cũng không trở thành nhà vật lý học.
Mười hai năm trước, em đã từ bỏ ước mơ của mình rồi.
Tạ Chiêu gần như không thở nổi.
Cô không thể đứng dậy.
Chiếc vòng tay rắn vàng siết chặt lấy cổ tay cô, đau đớn khôn tả.
*
"Sếp Tạ, cô sao thế?"
Bên ngoài, đám vệ sĩ chờ quá lâu, sốt ruột phá cửa xông vào.
"Chuyện gì vậy? Cô bị hạ đường huyết à? Có cần đến bệnh viện không?"
Susan vội vàng đỡ cô dậy.
"Không thể..."
Tạ Chiêu thều thào, gần như không còn sức.
"Cái gì?"
Susan cúi xuống, nghe không rõ.
"Không thể đưa đứa trẻ đó sang Mỹ." Tạ Chiêu nói.
"Cô chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn, tuyệt đối không thể." Tạ Chiêu đứng dậy.
"Nếu những nạn nhân khác muốn kiện, tôi sẵn sàng tài trợ vô điều kiện, dù thắng hay thua. Nhưng cô gái ngốc đó thì không được. Cô ấy bị thao túng, không phải tự nguyện làm chuyện này – một việc mang rủi ro quá lớn đối với cô ấy. Vì vậy, tuyệt đối không thể."
Chị gái cô có thể là một người yếu đuối nhưng vô cùng lương thiện, một người theo chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối. Vì một cô em gái hoàn toàn không có quan hệ máu mủ, chị ấy đã hi sinh rất nhiều.
Bây giờ Tạ Chiêu không thể nào hy sinh một cô gái vô tội để hoàn thành cuộc báo thù vĩ đại này.
Vì cuộc báo thù này nhân danh chị gái cô, điều đó chắc chắn đi ngược lại tâm nguyện của chị. Cô không thể làm được.
"Đi thôi, về thôi. Tôi sẽ nghĩ cách khác, dù sao cũng còn nhiều thời gian."
Cho dù Trần Tân có chạy trốn, chỉ cần họ còn sống, cô vẫn có cơ hội.
"Đúng rồi, cái này tôi không hiểu, mọi người có hiểu không?"
Tạ Chiêu mở điện thoại, mở tập tin mà anh trai Sophia đã chia sẻ với cô và hỏi vệ sĩ.
Nếu Trần Bân Hạo vẫn còn trong nước, liệu có thể báo cảnh sát bắt hắn không?
"Cái này hình như có thể phóng to đấy." Vệ sĩ nghịch một hồi rồi kéo màn hình.
"Cô nhìn này, sau khi phóng to sẽ thấy vị trí động chính xác hơn."
Một chấm xanh xuất hiện trên bản đồ, ở gần một bệnh viện phụ sản bỏ hoang trong ngôi làng này.
Hắn trốn trong bệnh viện phụ sản làm gì?
Thật kỳ quặc.
Bỗng nhiên, trên màn hình xuất hiện một chấm đỏ.
"Cái này là gì?" Tạ Chiêu hỏi.
"Hình như là một trong những liên hệ gần đây cô vừa thêm vào." Vệ sĩ nói.
Đứa bé gái ngốc nghếch với chiếc đồng hồ trẻ em, chẳng phải mới chia tay vài tiếng trước sao?
Chấm xanh và chấm đỏ rất gần nhau.
Chấm xanh và chấm đỏ ở cùng một vị trí.
"Mau báo cảnh sát, nhanh!" Tạ Chiêu nói.
Điện thoại của cô rung lên, chấm đỏ cũng rung lên.
Đồng hồ trẻ em gọi đến.
Tạ Chiêu biết chuyện không ổn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh bật ghi âm.
"Sếp Tạ, người bạn cũ thân yêu nhất của tôi." Giọng Trần Bân Hạo vang lên.
"Mỗi ngày ở Đông Nam Á tôi đều nhớ cô, nhớ đến phát điên, mong ngóng từng giây phút có thể gặp lại cô – người bạn cũ của tôi."
"Sếp Trần, bắt cóc là trọng tội, tốt nhất là thả đứa trẻ đó ra." Susan giật lấy điện thoại. "Anh biết cảnh sát có thể bắn chết anh ngay lập tức mà, anh chạy không thoát đâu, làm vậy có đáng không?"
"Cảnh sát tất nhiên có thể bắn tôi, các người cũng có thể báo cảnh sát ngay bây giờ, không sao cả, tôi không quan tâm." Trần Bân Hạo nói. "Gọi tôi là sếp làm gì nữa, tôi giờ chỉ là một kẻ tàn phế."
"Nhưng mà, trước khi cảnh sát bắn tôi, tôi còn có rất nhiều trò mới học được ở Đông Nam Á có thể thử nghiệm trên đứa trẻ này. Dù sao thì, cảnh sát muốn vào được con đường núi này cũng cần thời gian, đúng không?"
"Anh muốn gì?" Tạ Chiêu bình tĩnh hỏi.
"Vẫn là sếp Tạ, vẫn là sếp Tạ. Mãi mãi sắc bén như vậy, mãi mãi đi thẳng vào vấn đề." Trần Bân Hạo nói. "Yêu cầu của tôi rất đơn giản: tôi muốn gặp lại người bạn cũ của tôi, chúng ta mặt đối mặt nói chuyện, đàm phán. Chỉ cần tôi gặp được sếp Tạ, lập tức thả người."
"Dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi sẽ mạo hiểm vì một đứa trẻ không liên quan, đến gặp một tên tội phạm truy nã như anh?"
"Con bé đó quan trọng với cô." Trần Bân Hạo nói.
"Tôi không ngu ngốc, sếp Tạ. Nếu nó không quan trọng, tại sao cô phải vượt ngàn dặm từ Mỹ đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để tìm nó?"
Giọng hắn âm u, mang theo vài phần ẻo lả như một thái giám.
"Người bạn cũ của tôi, tôi hiểu cô mà. Cô là một kẻ thích mạo hiểm, cô sẵn sàng đánh cược vì sự nghiệp của mình.
Vậy thì, xin mời cô đến đây đi.
Tôi đợi cô tại bệnh viện phụ sản bỏ hoang này.
Đây sẽ là cuộc chia tay cuối cùng giữa chúng ta."