Khách sạn Bulgari, Thượng Hải
Tại một phòng suite trong khách sạn Bulgari, Thượng Hải.
Tạ Chiêu một mình cuộn tròn trên giường, đeo kính không độ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chỉ là đang xem phim.
Cô đến đây công tác mấy ngày, nhưng lại vô cùng rảnh rỗi.
Màn hình điện thoại và máy tính không ngừng hiện lên những quảng cáo khuyến mãi ngày lễ tình nhân từ các nền tảng.
Sao mà có lắm ngày tình nhân thế? Một năm có đến mười mấy cái? Tháng nào cũng có?
Lễ này trước nay không liên quan gì đến cô, hôm nay cũng chẳng có phần. Vì bạn trai mới quen của cô, Giang Từ, vừa được điều đến phòng điều tra tội phạm hình sự, đang theo dõi một vụ án mạng liên hoàn, bận tối tăm mặt mũi.
Quá trình điều tra thuộc trạng thái bán phong tỏa, trong thời gian làm việc, điều tra viên không được phép liên lạc với bên ngoài.
Vậy nên hai người đã lâu lắm không gặp nhau, chỉ có thể tranh thủ những lúc nghỉ ngơi buổi tối lén gọi điện thoại cho nhau.
Không có Giang Từ bên cạnh, cô chỉ có thể tự tìm niềm vui cho mình.
Tạ Chiêu trước giờ vẫn như một chiếc đồng hồ cơ được lên dây cót chặt chẽ, không ngừng chạy về phía trước. Bao nhiêu năm nay luôn bận rộn như vậy, đột nhiên rảnh rỗi lại cảm thấy có chút nhàm chán, chẳng biết phải làm gì cho qua thời gian.
Xem phim một lát cũng không thấy thú vị, cô bấm điện thoại nhìn giờ, đã 11 giờ đêm, giờ này Giang Từ thường tranh thủ nghỉ ngơi.
Cô gửi một tin nhắn trêu chọc anh: "Có đó không?"
Rất nhanh sau đó, một tin nhắn thoại được gửi đến.
"Vừa xong việc, tắm rửa rồi qua với em đây."
Giọng nói trong trẻo xen lẫn chút khàn khàn vì mệt mỏi truyền đến qua tai nghe.
Giọng anh thật dễ nghe.
Tạ Chiêu lăn qua lộn lại trên giường, lật người một vòng, dù đã nghe giọng này bao nhiêu lần rồi vẫn không thấy chán.
Anh định đi tắm à?
"Cho xem múi cơ nào." Cô cười, trêu chọc anh.
"?"
"Nhanh, chụp liền đi." Cô nhắn tin giục.
Một phút trôi qua, bên kia không có phản hồi.
Tạ Chiêu bật cười, biết chắc là anh xấu hổ rồi, thế nào cũng lờ cô đi mà đi tắm.
Cô lại nằm xuống, nhắm mắt định ngủ, bỗng nhiên điện thoại rung lên, Giang Từ gọi video đến.
Anh làm thật à? Tắm mà gọi video cho cô sao?
Tạ Chiêu có chút bối rối, tim đập nhanh hơn, điện thoại rung mấy lần cô mới ấn nút nhận cuộc gọi.
Video vừa mở ra, nhan sắc đập vào mắt khiến nhịp tim cô vô thức tăng tốc.
Anh đặt điện thoại tùy ý trên bồn rửa mặt, góc quay từ dưới lên. Giang Từ hơi ngửa đầu, không nhìn vào màn hình, đường viền cằm sắc nét lộ rõ, đôi tay thon dài cầm dao cạo râu chậm rãi chỉnh trang lại khuôn mặt.
Môi anh mím thành một đường.
Không có filter, nhưng ánh sáng vàng ấm trong phòng tắm lại như vô tình phủ lên anh một tầng hiệu ứng mờ ảo.
Anh khoác hờ một chiếc áo choàng tắm màu đen, phần ngực mở rộng, để lộ cơ bụng ẩn hiện, như thể nửa kín nửa hở, tựa như ôm tỳ bà che nửa mặt.
Dây lưng được buộc lỏng lẻo, dường như có thể tuột xuống bất cứ lúc nào.
Trên xương quai xanh vương chút bọt trắng, một giọt rơi xuống vùng cơ bụng lạnh lẽo. Không biết là vô tình hay cố ý.
Tạ Chiêu vô thức nuốt nước bọt, ngón tay cách màn hình dừng lại ở vệt bọt ấy.
"Mặc như vậy là cố tình quyến rũ em à?" Cô cười nói.
Giang Từ cúi xuống, nhàn nhạt liếc mắt về phía màn hình, đôi mắt vô cùng vô tội nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên đầy ý cười xấu xa.
"Không cẩn thận bấm nhầm video, xin lỗi nhé."
Nói xong, anh đưa tay định tắt điện thoại.
"Này, đừng cúp mà." Tạ Chiêu vội vàng lên tiếng.
Bên kia không cúp máy, tiếng vải vóc ma sát rồi rơi xuống sàn vang lên. Chắc là anh đang cởi đồ, nhưng góc quay chỉ còn lại bức tường trắng, vẻ đẹp ban nãy hoàn toàn biến mất.
"Xì, chơi không tới nơi." Cô bĩu môi.
"Cô Tạ Chiêu, nếu em muốn xem anh tắm, lần sau nhìn trực tiếp đi." Anh cười trầm, giọng nói lẫn vào trong tiếng gió và dòng điện, trầm thấp như thể có một chiếc đuôi mèo đang nhẹ nhàng cọ vào tai cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả hơi thở cũng trở nên rõ ràng.
Tạ Chiêu cảm thấy tai mình nóng lên, bị câu nói của anh chọc cho ngưa ngứa trong lòng.
"Được không?" Giọng nói lạnh nhạt lại buông ra những lời trêu chọc, âm cuối trầm xuống, xen lẫn ý cười.
Tai nghe có hiệu ứng âm thanh quá tốt, giống như anh đang nằm bên gối cô, vòng tay ôm cô vào lòng, hơi thở phả nhẹ bên tai, đôi môi nóng bỏng lướt qua và rời đi với một tiếng cười khẽ.
Nhịp tim Tạ Chiêu tăng nhanh.
Cô lăn qua lăn lại trong chăn, chỉ nghe giọng anh thôi mà đã thấy tê dại cả người.
Cô không kiềm chế được mà bắt đầu tưởng tượng ra cảnh trong phòng tắm.
Nếu như bây giờ cô và anh đang ở bên nhau, trong căn phòng tắm nhỏ hẹp và mờ tối này, hơi nước bốc lên, bồn rửa mặt lạnh lẽo.
Ánh đèn vàng nhạt rọi lên người hai người họ, anh đứng ngay trước mặt cô.
Chỉ cần kéo nhẹ, chiếc đai lưng kia sẽ rơi xuống—
Nhưng ngay sau đó, cổ tay cô bị nắm lấy từ phía sau.
Anh sẽ nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào gương, rồi hôn cô thật mãnh liệt.
Đôi tay to rộng, những ngón tay thon dài ấy sẽ đặt ở đâu trước tiên đây—
Càng nghĩ mặt cô càng đỏ, tim đập càng nhanh. Cô lăn qua lăn lại trên giường, tóc ma sát vào gối.
"Em đang làm gì đó?" Bên kia, Giang Từ không nghe thấy tiếng cô, chỉ nghe tiếng chăn cọ xát sột soạt.
"Không phải là em đang nghe giọng anh rồi làm chuyện gì kỳ lạ đấy chứ?" Anh lười biếng cười khẽ.
"Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là anh muốn làm chuyện kỳ lạ." Tạ Chiêu chột dạ.
"Anh nào có?" Anh cười khẽ, tiếng mũi trêu chọc càng khiến cô thêm ngứa ngáy.
"Thế này là không được rồi, anh không còn hứng thú với em nữa sao?" Cô giả vờ giận dỗi.
Bên kia bật cười bất đắc dĩ: "Có, có mà."
Giọng Giang Từ trầm xuống, mang theo hơi thở dịu dàng vây quanh cô.
"Có ý tưởng."
"Dạo này công việc bận quá, không thể hầu hạ bệ hạ, đợi về tùy người xử trí." Giọng nói trầm thấp vang lên, như tiếng hát của nàng tiên cá khiến lòng người rối loạn.
Tạ Chiêu nhắm mắt lại, giọng nói của anh vây lấy cô, như thể lúc này anh đang ôm cô vào lòng và dỗ dành.
"Được không?" Giống như một con mèo cọ cọ vào cằm và cổ cô để nũng nịu.
"Hửm?" Đuôi giọng kéo dài, lười biếng uể oải.
Khóe môi Tạ Chiêu cong lên, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ giận dỗi: "Chỉ biết nói suông! Chúng ta yêu nhau bao lâu nay mà vẫn chưa—" Đúng là sắc đẹp có thể ăn nhưng không thể chạm vào, thật khiến người ta tức giận.
"Không phải trước đây em bị thương chưa lành sao? Vừa khỏi một cái thì anh lại phải đi bắt tội phạm giết người hàng loạt rồi." Giọng điệu anh đầy ấm ức, như một con mèo bị bỏ rơi.
Đúng là cứ lỡ dở mãi.
"Chuyện trước đây em rộng lượng không tính toán nữa, nhưng lần tới gặp nhau, có phải em bảo anh làm gì anh cũng nghe theo không?" Cô cố ý gài bẫy.
"Tất nhiên rồi. Anh chỉ nghe lệnh cô Tạ Chiêu. Em bảo anh đi đông, anh tuyệt đối không dám đi tây." Giang Từ nghiêm túc trả lời.
"Vậy gọi một tiếng 'chị' cho em nghe xem nào." Cô cười khẽ.
"Không đời nào!" Anh lập tức từ chối dứt khoát.
Mái tóc mềm mại của Giang Từ thoáng xuất hiện trong màn hình. Khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng đôi tai đã đỏ bừng.
"Đã là người yêu rồi, sao còn ngại ngùng vậy?" Tạ Chiêu trêu chọc.
Mới có thế này đã đỏ mặt rồi, nếu thực sự ở trên giường mà như vậy thì—
Nếu Giang Từ ở trên giường, gọi cô là 'chị'—
Tạ Chiêu bỗng dưng cũng đỏ mặt theo.
"Là người yêu thì có thể nói mấy chuyện này sao?" Giọng anh vừa trong trẻo vừa vô tội.
"Dĩ nhiên, đây là chuyện tăng hứng thú mà." Cô phản bác, "Anh không có sở thích gì à? Nếu anh muốn em gọi anh là gì, em cũng chịu thôi."
Tạ Chiêu ôm điện thoại, uốn éo như một con rắn nhỏ.
"Được thôi, vậy em gọi 'anh' cho anh nghe nào." Giang Từ thản nhiên nói, giọng mang theo ý cười.
"Không đời nào!" Tạ Chiêu lập tức từ chối.
Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn, mà còn dám bắt cô gọi "anh", thật hết chỗ nói.
Đúng lúc đó, cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Hả? Dám cúp máy của cô sao?
Mấy chục giây sau, một tin nhắn được gửi đến.
"Em ra mở cửa đi."
Tim Tạ Chiêu đập thình thịch trong lồng ng.ực. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Giang Từ thực ra đã đến đây rồi? Muốn dành cho cô một bất ngờ vào đêm trước ngày lễ tình nhân sao?
Cô mở cửa là có thể gặp được anh sao?
Vậy thì tối nay bọn họ—
Cô vội vàng chỉnh lại tóc tai, đi ra cửa.
Nhưng khi cửa mở ra, chỉ có nhân viên khách sạn. Họ mỉm cười lịch sự, trang trọng đưa cho cô một hộp quà lớn.
"Cô Tạ Chiêu, đây là món quà bạn trai cô, anh Giang Từ, gửi tặng cô hôm nay. Chúc cô có một ngày lễ tình nhân vui vẻ."
Tạ Chiêu nằm trên giường, bóc từng lớp từng lớp gói quà. Bên trong là một chiếc hộp trang sức màu hồng, được buộc ruy băng lụa màu xanh nhạt. Mở hộp ra, ánh sáng lấp lánh rực rỡ ngay lập tức tràn ngập mắt cô.
Là một chiếc vương miện.
Trung tâm của vương miện là một viên kim cương hình trái tim cực kỳ sáng chói, xung quanh là những vòng tròn lấp lánh, điểm xuyết hơn chục viên kim cương hình trái tim nhỏ hơn. Những viên kim cương này được khai thác từ mỏ kim cương Botswana, sau đó được cắt gọt và chế tác lại.
Dưới vương miện có một tấm thiệp màu hồng, bên trên là dòng chữ màu xanh:
"Dành tặng cô Tạ Chiêu, em là Nữ hoàng duy nhất của anh, chúc cho vương triều của em mãi trường tồn.
—Thần dân mãi mãi trung thành của em, Giang Từ."
Người đàn ông này sẵn sàng dâng tặng trang sức đắt giá nhất, nhưng vẫn không chịu thừa nhận mình thua cuộc mà gọi cô một tiếng "chị".
Đồ trang sức rất đẹp. Nhưng lúc này, Tạ Chiêu lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Đã lâu rồi cô không gặp Giang Từ. Điều cô muốn nhìn thấy nhất bây giờ không phải là vương miện, mà là chính anh.
"Đừng tưởng có mấy thứ này là xong chuyện." Cô nhắn tin, đột nhiên điện thoại hiển thị một email mới.
Cô mở ra.
"Kính gửi cô Tạ Chiêu,
Tôi là cha của Giang Từ. Những năm gần đây, quan hệ cha con chúng tôi có phần xa cách, nhưng với tư cách là một người cha, tôi vẫn muốn gửi lời chúc phúc đến tình cảm của con trai mình.
Ngày mai tôi sẽ tổ chức tiệc gia đình, không biết cô có thể nể mặt đến gặp tôi, với tư cách là bạn gái của nó hay không?
Tôi có một số bức ảnh thời thơ ấu của Giang Từ, hy vọng cô Tạ có thể giúp tôi chuyển cho nó.
Tôi sẽ đợi cô tại nhà."
Dưới đó là địa chỉ.
Cha của Giang Từ hóa ra cũng đang ở cùng thành phố với cô. Ông ấy từ Hồng Kông đến đây sao?
Cuộc gọi thoại từ Giang Từ được kết nối. Trong âm thanh róc rách của nước chảy, giọng anh truyền đến.
"Em không cần quan tâm ông ấy, không đi cũng được."
Mối quan hệ giữa Giang Từ và cha anh thực sự không tốt. Cha mẹ anh ly hôn từ lâu, anh luôn đứng về phía mẹ, cho rằng cha mình sai.
Khi lớn lên, anh từng đích thân tố giác cha mình vì buôn bán dược phẩm phi pháp, coi thường tính mạng con người.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bảo ông ấy là người xấu thì cũng không hẳn. Giang Từ tố giác cha mình hoàn toàn vì muốn ngăn chặn việc hại người, hoàn toàn không có nhiều tư thù cá nhân.
Sau đó, dù từng xảy ra mâu thuẫn lớn, nhưng hai cha con cũng coi như đã giảng hòa. Bình thường không liên lạc, chỉ có dịp lễ tết thì gửi tin nhắn hỏi thăm.
"Không cần lãng phí thời gian của em, cũng không cần bận tâm ông ấy nói gì." Giang Từ nói, tiếng nước vẫn rì rào bên tai.
"Nhưng mà em đang rảnh." Tạ Chiêu đáp. Thực ra, cô rất muốn biết thời thơ ấu của anh thế nào.
Cô luôn tò mò về mọi thứ liên quan đến anh.
Hơn nữa, ngày mai là lễ tình nhân. Giang Từ đang ở Mỹ bận rộn truy bắt tội phạm, còn cô thì chẳng có gì để làm.
"Vậy cũng được." Giang Từ nói, "Nhưng nếu ông ấy nói chuyện không khách sáo, em nhớ cãi lại nhé. Ông ấy là kiểu gia trưởng truyền thống Đông Á, có thể sẽ nói mấy câu không lọt tai đâu." Anh có vẻ hơi lo lắng.
Chuyện này mà cũng cần anh lo sao? Tạ Chiêu thầm nghĩ.
Cô đang rất chán, đấu khẩu với một ông cụ cổ hủ cũng là một trò vui đấy chứ.
Chiếc xe dừng lại bên lề con đường vắng vẻ. Những tán lá xanh thẫm của cây ngô đồng phản chiếu ánh vàng dưới ánh mặt trời, phía sau tầng tầng lớp lớp lá rậm rạp, hiện ra những tòa nhà kiểu Tây cổ kính mang đậm phong cách Thượng Hải.
Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp, tất cả những tòa nhà cũ đều như đang chìm trong giấc ngủ dưới ánh nắng, tựa như sống lại trong giấc mộng trăm năm trước.
Khu vực này vô cùng yên tĩnh, trong không khí phảng phất mùi hoa quế nhè nhẹ. Tâm trạng của Tạ Chiêu rất tốt, cô thong thả dạo bước, dựa vào địa chỉ trên email mà tỉ mỉ tìm kiếm từng căn một.
Cuối cùng cũng tìm thấy. Cô dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng kiểu Tây. Tòa biệt thự trăm năm màu trắng ngà, ban công đúc sắt tinh xảo vươn ra ngoài, ánh nắng lấp lánh phản chiếu trên cửa kính.
Tạ Chiêu đi đến cửa tầng trệt, tấm kính trên khung vòm đôi phản chiếu bóng dáng cô.
Cô mặc một bộ áo sơ mi lụa màu bạc rộng rãi, phối cùng quần ống rộng cùng chất liệu, ánh nắng chiếu lên khiến lớp lụa trông như màu champagne. Đôi bông tai kim cương tinh xảo, chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay là Giang Từ chuẩn bị cho cô để phù hợp với bộ trang phục này.
Cô ấn chuông cửa, một người giúp việc mở cửa, trông có vẻ là người Philippines hoặc có thể là quốc tịch khác mà cô không nhận ra. Người giúp việc luyên thuyên một tràng rồi dẫn cô vào trong.
Tạ Chiêu thay giày ở cửa, đi qua một tấm bình phong để vào phòng khách. Phòng khách được bày biện toàn bộ bằng đồ gỗ, cô ngồi xuống ghế sô pha bọc da cứng, bên cạnh là một chiếc đèn chụp kính màu xanh lục. Bên ngoài khung cửa sổ vòm, bóng cây lay động, tất cả đều mang vẻ thanh lãnh tĩnh mịch.
"Là cô Tạ Chiêu phải không?" Một giọng nữ dịu dàng cất lên từ phía sau người giúp việc. Cô ấy nói tiếng Anh, với chất giọng Anh quốc rất đặc trưng.
Tạ Chiêu ngước nhìn lên, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua lớp kính màu lạnh, lướt qua cầu thang gỗ đỏ.
Một người phụ nữ Anh quốc xinh đẹp, mái tóc đen dài, chậm rãi bước xuống từ bậc thang. Cô mặc một chiếc váy dài hai dây màu lạc đà rộng rãi, khoác ngoài một chiếc áo len cashmere nhẹ nhàng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay mảnh màu vàng, trông vô cùng thong dong và lười biếng.
Vừa nhìn thấy gương mặt đó, Tạ Chiêu giật mình sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ này, mỹ nhân này, sao thoạt nhìn lại giống với mẹ của Giang Từ – bà Irene – đến kỳ lạ?
Mái tóc dài đen nhánh như gương soi, đôi mắt xanh xinh đẹp rực rỡ. Ngay cả phong cách ăn mặc cũng giống hệt nhau, chuẩn mực của giới thượng lưu lâu đời.
"Cô Tạ Chiêu vất vả rồi, mời cô đến đường đột như vậy, nếu có gì sơ suất mong cô bỏ qua." Cô ấy tao nhã đưa tay ra bắt tay với Tạ Chiêu, sau đó thản nhiên ngồi xuống sofa, bảo người giúp việc mang trà lên.
Thật đáng sợ, ngay cả giọng nói, cách nói chuyện cũng giống hệt.
Nếu không phải đang giữa ban ngày, ánh nắng chiếu thẳng lên người, có lẽ Tạ Chiêu đã hơi hoảng loạn.
Nhưng khi ngồi gần hơn, cô nhận ra vẫn có điểm khác biệt.
Khách quan mà nói, mẹ của Giang Từ – bà Irene là một người phụ nữ đẹp đến mức dị thường, dù đã ngoài năm mươi, vẻ đẹp kinh diễm ấy vẫn khiến người khác rung động.
Thật khó tưởng tượng khi còn trẻ, bà ấy sẽ đẹp đến mức nào.
Còn người phụ nữ trước mặt cô, cũng rất xinh đẹp, nhưng trẻ hơn bà Irene rất nhiều. Vẻ đẹp của cô ấy giống như ánh sáng của đom đóm, dù đẹp vẫn không thể gây chấn động lòng người như ánh trăng.
Người phụ nữ này không tự giới thiệu.
Tạ Chiêu không biết vì sao một người trông giống Irene đến vậy lại xuất hiện trong nhà cha của Giang Từ? Cô ấy là ai? Cô đành phải thuận miệng trò chuyện vài câu về thời tiết, chuyến bay, phong tục tập quán, không dám tùy tiện gọi tên.
"Cô Tạ Chiêu." Một giọng nam trầm thấp vang lên từ trên lầu, một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ thẳng tắp, từ từ đi xuống theo cầu thang gỗ chạm trổ.
Thân hình ông ta chìm trong bóng tối, không thấy rõ diện mạo.
Chắc hẳn đây chính là cha của Giang Từ, Tạ Chiêu thầm nghĩ.
Cô lịch sự đứng dậy bắt tay với ông ta. "Ông Lâm, đúng không?"
Giang Từ và Isaac, hai người con trai của ông ta, không ai chịu theo họ của ông.
Isaac trước đây một lòng muốn lấy họ quý tộc của mẹ mình, còn Giang Từ có hai cái tên, ngay cả khi đặt tên tiếng Trung, anh thà dùng họ Giang để tưởng niệm người bạn đã khuất cũng không chịu mang họ của cha.
Cả hai người con đều tránh xa ông ta vạn dặm.
Tạ Chiêu thầm nghĩ, không biết ông ta là một lão cổ hủ khó ưa đến mức nào.
Có khi nào lát nữa sẽ đột nhiên gây khó dễ cho cô? Nói gì đó như "Cô không xứng với con trai tôi" hay trách cô vì đã do dự giữa hai anh em?
Ông Lâm bước ra, đi vào vùng sáng, đưa tay bắt tay cô.
Dưới ánh nắng, Tạ Chiêu nhìn rõ diện mạo của ông. Hóa ra ông ấy là một người đàn ông rất đẹp, mang nét thanh lãnh, u buồn, thậm chí có phần mong manh.
Mái tóc bạc chải ngược về sau, ông mặc một chiếc áo len xám đen rộng rãi, dáng người cao lớn, khoảng 1m90. Rõ ràng ông không hoàn toàn là người phương Đông, nét lai hiện lên rất rõ, đường nét gương mặt sắc sảo.
Dù đã không còn trẻ, đôi mắt đào hoa năm xưa nay đã có rãnh nước mắt sâu hằn. Nhưng chính những dấu vết thời gian ấy lại càng khiến ông toát lên vẻ phong trần và dễ tổn thương.
Nhìn vào đôi mắt đó, Tạ Chiêu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Giang Từ luôn mang đến cảm giác sâu lắng khi nhìn ai đó.
"Cô Tạ Chiêu đến đột ngột như vậy, đã làm phiền cô rồi, thật ngại quá." Ông ta nói rất lịch sự, giọng điệu hòa nhã.
Người giúp việc bưng lên khay trà chiều kiểu Anh ba tầng, có mousse sung xanh và việt quất, một ít bánh chocolate, bánh quế cuộn, và sandwich trứng cá muối.
Ông Lâm mời cô ngồi xuống, đích thân rót trà, động tác vô cùng tao nhã.
"Không biết cô có quen uống hồng trà kiểu Anh không? Hôm qua tôi vừa mua thêm một ít trà Trung Quốc."
Ánh đèn từ chụp kính xanh chiếu lên khuôn mặt ông, vẽ nên những đường nét lạnh lùng mà thanh tao. Mỹ nam dù có già đi vẫn phong độ như xưa. Không khó để tưởng tượng, chỉ có một người như thế này mới có thể khiến một tiểu thư quý tộc vì ông mà bỏ trốn.
"Quen rồi, không sao đâu." Tạ Chiêu cũng khách sáo đáp.
Cha của Giang Từ trông cũng khá bình thường, lịch sự nhã nhặn, đâu có đáng sợ như hai anh em họ từng nói.
Cô vừa nhấp một ngụm trà thì nghe thấy giọng ông Lâm: "Chưa giới thiệu nhỉ." Ông lịch sự chỉ về phía người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh. "Đây là vợ tôi, Irene."
Tạ Chiêu lập tức sặc trà.
Cô phải rút lại lời nói trước đó về việc ông ta bình thường, lão già này hoàn toàn là một kẻ điên.
Ông ta tìm một người phụ nữ Anh Quốc có ngoại hình cực kỳ giống vợ cũ, rồi huấn luyện cô ấy từ giọng điệu, phong cách ăn mặc, cử chỉ, thậm chí ngay cả cái tên cũng đặt giống vợ cũ.
Ngay cả tách trà chiều kiểu Anh trước mặt, giờ đây, Tạ Chiêu cũng không còn uống nổi nữa. Người đàn ông này đang làm gì vậy? Đã một bó tuổi rồi còn chơi trò "thế thân" sao?
Ông Lâm nhấp một ngụm trà, sau đó uống cạn. Ông ta cầm tách trà lên, không thèm ngẩng mắt, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên thành cốc. Đây là động tác gọi người hầu rót trà, nhưng quản gia không hề nhúc nhích – mà là vợ ông ta.
"Irene" rất tự nhiên rót trà cho ông ấy.
"Cảm ơn, em yêu." Ông Lâm nói. "Anh vừa nhìn thấy máy hút khói trong bếp hơi bẩn một chút, thực đơn tối nay cũng có mấy món tráng miệng chưa làm xong. Em tiện thể lau máy hút khói, rồi làm nốt đồ ngọt nhé? Còn nữa, lồng chim ngoài vườn bẩn không chịu nổi rồi, một tuần rồi chưa ai dọn dẹp, khách đến mà nhìn thấy sẽ ra sao đây? Con trai sắp tan học rồi, điểm môn Vật lý gần đây không tốt lắm, em gọi cho gia sư đi, bảo cậu ta tăng thêm hai buổi học trong tuần này."
"Irene" ngoan ngoãn gật đầu.
Rõ ràng có quản gia, tại sao ông ta vẫn bắt vợ mình đích thân làm việc nhà?
Ông Lâm liếc nhìn Tạ Chiêu và nói: "Chúng tôi mới chuyển đến đây chưa lâu, chưa tìm được người giúp việc tốt. Dĩ nhiên, có tìm được cũng chưa chắc đáng tin, vẫn là vợ tôi tự làm thì yên tâm hơn."
"Đôi khi chỉ là tiện tay làm thôi." Tạ Chiêu đáp. "Thực ra thấy bừa bộn thì tiện tay dọn dẹp cũng nhanh mà."
Lão già này thà để lồng chim bẩn cả tuần đến mức chịu không nổi cũng không chịu tự tay dọn dẹp. Con trai điểm kém cũng nhất quyết phải đợi vợ liên hệ với gia sư, trong khi tự mình gọi điện cũng chỉ mất chưa đầy mười giây.
"Tôi rất tán thành." Ông Lâm nói, "Một người phụ nữ thành đạt như cô mà còn sẵn sàng làm việc nhà thì tôi càng yên tâm khi con trai mình yêu cô."
"Tôi chưa từng làm việc nhà. Người giúp việc của tôi rất chuyên nghiệp. Nếu giúp việc bận thì con trai ông sẽ làm." Tạ Chiêu mỉm cười.
Khi Giang Từ sống cùng cô, ngày nào anh cũng làm việc nhà, dù có quản gia và đầu bếp, nhưng anh luôn lo lắng đầu bếp nấu ăn không hợp khẩu vị của cô, nên thường tự tay nấu bữa tối cho cô.
"Xin lỗi nếu tôi mạo phạm, nhưng con trai tôi đã đi làm vất vả như vậy, tại sao còn phải nấu cơm cho cô?" Ông Lâm nhàn nhạt nói.
"Thằng bé từ nhỏ đã ốm yếu, là một người cha, tôi không thể không thương xót con mình. Cô và nó là người yêu, đương nhiên phải quan tâm nhau."
"Không phải ngày nào anh ấy cũng nấu." Tạ Chiêu đáp. "Phần lớn thời gian vẫn có đầu bếp, đầu bếp không có thì ra ngoài ăn hoặc gọi đồ về."
"Đồ ngoài không vệ sinh, sao có thể ăn những thứ đó? Đầu bếp cũng vậy, ai biết họ có sạch sẽ không?" Ông Lâm lắc đầu.
"Cô Tạ Chiêu, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Con trai tôi bận rộn công việc, thường xuyên tăng ca, tốt nhất là cô nên nấu sẵn cơm tối đợi nó về ăn."
Bắt cô – một nữ doanh nhân trong giới tài chính – tan làm là phải xắn tay áo vào bếp nấu cơm đợi bạn trai về ăn sao?
Thương con trai bằng cách không làm gì cho nó, mà bắt bạn gái hầu hạ nó?
"Có thể nào là tôi cũng bận rộn, công việc của tôi cũng rất căng thẳng, tôi cũng thường xuyên phải tăng ca không?" Tạ Chiêu mỉm cười.
Ông Lâm chợt im lặng, nhìn cô một lúc rồi thở dài: "Cô thực sự rất giống Irene."
"Có lẽ cô sẽ nghĩ tôi có thành kiến với những người phụ nữ thành đạt, nhưng không phải vậy." Ông Lâm nói, "Tôi chỉ cảm thấy, sự nghiệp là trách nhiệm của đàn ông. Bôn ba ngoài xã hội rất vất vả, phụ nữ không nên gánh chịu điều đó. Con trai tôi cũng vậy, nó nên gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, nó phải nuôi cô mới đúng! Để cô phải cực khổ kiếm tiền bên ngoài, thật không ra thể thống gì."
"Đàn ông bảo vệ phụ nữ là lẽ đương nhiên. Phụ nữ nên xinh đẹp, cầm thẻ của đàn ông đi quẹt mua sắm. Trách nhiệm duy nhất là chăm lo gia đình, dạy dỗ con cái, chỉ đạo người giúp việc."
"Cuộc sống sung sướng như vậy không tốt sao?" Ông ta nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời. Nhưng dường như không phải đang hỏi cô, mà qua cô, nói với một ai khác.
"Tôi nghĩ mỗi người có một chí hướng riêng." Tạ Chiêu mỉm cười. "Tự nhiên có người thích sống an nhàn, như ông và vợ hiện tại. Đã tìm được người hợp ý, vậy là hạnh phúc rồi."
Ông Lâm cười nhạt: "Vợ tôi hiện tại quả thật hiền lành, xinh đẹp, giỏi quán xuyến gia đình, cưới được cô ấy là phúc của tôi."
"Cô ấy không như Irene, suốt ngày cãi nhau với tôi, tranh luận hơn thua."
"Cô ấy trẻ đẹp hơn Irene, ăn mặc khéo hơn Irene, dịu dàng hơn Irene, giỏi việc nhà hơn Irene."
"Nhưng." Nụ cười của ông ta bỗng chua chát dưới ánh nắng. "Cô ấy không hiểu tôi, không đồng điệu với tôi. Những thứ tôi đọc, những điều tôi thích, cô ấy đều không quan tâm. Chúng tôi chẳng có gì để nói với nhau ngoài chuyện con cái và việc nhà."
Tạ Chiêu cuối cùng cũng hiểu.
Ông ta từng cưới một người phụ nữ trí thức, nhưng ghét cô ấy không chịu làm nội trợ. Bây giờ cưới một người vợ hiền, lại ghét cô ấy không có học thức, không nói chuyện được với mình.
"Thực ra, tôi cũng từng hối hận." Ông Lâm chậm rãi nói. "Khi đó còn trẻ đã ngông cuồng, không đủ bao dung với Irene."
"Cô ấy là tiểu thư danh giá, có chút kiêu kỳ là điều bình thường, huống hồ cô ấy đã theo tôi chịu khổ nhiều năm. Tôi là đàn ông, cô ấy là phụ nữ, có chút kiêu kỳ thì tôi cũng nên nhường nhịn, bao dung. Vậy mà tôi lại khiến cô ấy giận bỏ đi."
Bà ấy có gì mà cần ông nhường nhịn bao dung? Chỉ vì bà ấy không muốn làm nội trợ?
Tạ Chiêu kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Nhưng cô còn chưa kịp đưa ra ý kiến cao siêu nào, ông Lâm đã thao thao bất tuyệt tự nói tiếp.
"Tôi và cô ấy ly hôn xong phạm phải sai lầm rất lớn, chính là quá kiêu ngạo, không chịu cúi đầu cầu xin cô ấy quay về. Tôi cũng đợi một năm, nghĩ rằng có lẽ cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng không có. Sau đó tôi quyết định cưới người vợ hiện tại, lúc đó tôi nghĩ rằng tôi hận cô ấy, tôi muốn làm cô ấy đau lòng, tức giận. Tôi cố ý tìm mọi cách thông qua vòng tròn chung để cô ấy biết, muốn kí.ch thí.ch cô ấy một chút."
"Là tôi sai, là tôi quá sai rồi." Đôi mắt đẹp mà u buồn của ông ta dưới ánh mặt trời dường như có chút vệt nước mắt. "Tôi nghe nói cô ấy đến nay vẫn chưa kết hôn, vậy mà tôi lại cưới vợ sinh con. Là tôi có lỗi với cô ấy, để cô ấy đợi tôi cả một đời."
Da gà da vịt của Tạ Chiêu rơi đầy đất.
Chú à, không lẽ chú nghĩ rằng một nữ chủ tịch tập đoàn tài phiệt ở bên kia eo biển lại giống Vương Bảo Xuyến, khổ sở chờ chú quay đầu lại?
Người ta không kết hôn là vì hôn nhân chẳng mang lại lợi ích gì cho bà ấy cả.
Cuộc hôn nhân thất bại này đối với Irene chẳng qua chỉ là một đoạn trải nghiệm trong cuộc đời mà thôi.
Bà ấy không bị trói buộc trong gian bếp hay phòng khách, mà khéo léo xoay sở từ London, Washington đến tận Mỹ Latin – nơi nào cũng là phạm vi thế lực của bà ấy.
Đối với một nữ doanh nhân lãnh đạo tập đoàn tài chính lớn như vậy, đàn ông chẳng khác nào quần áo.
Vị người chồng trước đẹp trai u buồn này cũng chỉ là một chiếc áo cũ mà thôi. Có thể đẹp, có thể lúc vứt đi cũng có chút tiếc nuối, nhưng mất rồi thì cũng thôi. Dù sao trên đời này thứ không thiếu nhất chính là quần áo.
"Ông Lâm này, tôi có thể lấy một số bức ảnh thời thơ ấu của Giang Từ không?" Tạ Chiêu cắt ngang những suy nghĩ viển vông của ông ta.
"Tất nhiên, suýt nữa tôi quên mất." Ông Lâm đứng dậy, cười khổ một cái. "Con trai tôi, Giang Từ, nó cũng không muốn gặp tôi à?"
"Anh ấy đang tăng ca, chắc là không thể qua được." Tạ Chiêu chỉ có thể trả lời như vậy.
Ông già này thật sự có ý thức tự ngã quá mức rồi, thực ra vợ cũ và con trai ông ta căn bản chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của ông ta, không phải là vì hận mà không thể tha thứ nên mới không gặp mặt.
Ông Lâm dẫn cô lên lầu, tìm trong thư phòng mấy tấm ảnh cho cô xem. Ảnh của Giang Từ từ khi sinh ra đến năm 5 tuổi đều có ở đây.
"Đáng yêu quá." Tạ Chiêu ghé sát nhìn, hồi bé Giang Từ có đôi mắt to tròn như búp bê vậy.
"Tiếc là tôi không có nhiều ảnh thời niên thiếu của nó." Ông Lâm nói. "Nghe nói con trai tôi hồi nhỏ sống không tốt lắm, thường xuyên bị nam sinh cùng trường bắt nạt."
"Cũng là do nó không có cha, người ta bắt nạt nó là đứa trẻ không có bố. Lỗi tại tôi."
Tạ Chiêu nghe thấy chuyện Giang Từ từng bị bắt nạt ở trường nam sinh hồi nhỏ, bỗng cảm thấy đau lòng.
Khi thích một người, ta sẽ muốn biết tất cả về anh ấy.
Khi cô gặp anh, anh đã 26 tuổi.
Còn 26 năm trước đó đối với cô lại là một trang giấy trắng, cô chưa từng tham dự vào. Cô thực sự muốn được nhìn thấy thời niên thiếu của Giang Từ.
Khi anh bị bắt nạt, có thể khích lệ anh một chút, ôm anh một cái.
"Tôi cũng chưa từng thấy ảnh thời thiếu niên của Giang Từ." Tạ Chiêu nói, dường như là vì khi đó anh quá xinh đẹp, lại từng bị bắt nạt và bài xích, nên có thói quen không thích chụp ảnh.
Lúc này, chuông cửa vang lên, người giúp việc líu ríu chạy đi mở cửa.
"Chắc là con trai tôi tan học về rồi." Ông Lâm nói.
Hai người cùng nhau xuống lầu, vừa đứng ở góc cầu thang thì cửa đã mở ra.
"Giang Từ?" Tạ Chiêu vui mừng gọi tên, bóng hình mà cô đã mong nhớ suốt bao lâu phong trần mệt mỏi xuất hiện ngay trước cửa. Mái tóc anh hơi rối, đôi mắt xanh xinh đẹp khẽ cong lên, mỉm cười với cô.
"Em tưởng anh vẫn phải tăng ca tiếp?"
"Anh đã cố tình trốn một hôm, dù sao cũng là Lễ Tình Nhân, anh phải ở bên em chứ." Giang Từ dịu dàng nhìn cô, nhận ra cha mình cũng có mặt, mới khẽ liếc mắt qua chào một tiếng: "Bố."
Trong phòng khách, hai giọng nói đồng thanh vang lên, đều gọi "Bố".
Tạ Chiêu ngạc nhiên nhìn ra phía sau Giang Từ, một thiếu niên mặc đồng phục trường quốc tế từ sau lưng anh bước ra.
Cô sững người ngay tại chỗ.
Thật kỳ lạ, đứa trẻ này – ánh mắt lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ pha trộn dòng máu lai – có nét giống hệt với Giang Từ.
Cứ như là phiên bản thiếu niên của anh vậy.
Vị ông Lâm điên rồ này đã cưới một người phụ nữ rất giống vợ cũ, rồi lại sinh ra một đứa con trai rất giống con trai của vợ cũ.
"Có khách đấy." Ông Lâm nói với cậu con trai nhỏ.
Nhìn thấy Tạ Chiêu đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, thiếu niên đẹp trai lễ phép gật đầu chào: "Chào chị."
Tạ Chiêu cười tươi như hoa, ánh mắt không rời khỏi cậu một chút nào.
Giang Từ đứng bên cạnh, khuôn mặt vốn rạng rỡ bỗng chốc như mặt trời lặn, anh trừng mắt lườm em trai mình một cách đầy tức tối.