Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 175

"Gen trong nhà anh đúng là cực phẩm, không ngờ em trai anh cũng đẹp trai đến vậy." Trên xe trở về, Tạ Chiêu nói.

"Lâu như vậy không gặp anh, xem ra tiêu chuẩn thẩm mỹ của em giảm đi không ít rồi." Giang Từ mỉm cười.

"Chỉ là một thằng nhóc thôi, có gì mà đẹp với không đẹp?"

"Anh thì biết gì? Đó là nam sinh trung học đấy, thiếu niên đấy. Trong trường chắc cũng có không ít cô gái thích em trai anh nhỉ?"

Thực ra tối nay, Tạ Chiêu vẫn luôn nhìn cậu nhóc đó, vì khi nhìn thấy cậu ta, cô cảm giác như đang nhìn thấy Giang Từ của những năm cấp ba.

Những năm tháng thanh xuân ấy, cô chưa từng tham gia vào, trong lòng không khỏi có chút bâng khuâng.

"Nam sinh trung học? Một thằng nhóc 16 tuổi vẫn còn học cấp ba mà thôi." Giang Từ cười nhạt. "Anh 16 tuổi đã vào Oxford rồi."

Năm 16 tuổi, anh học đại học ở Anh, năm 17 lại đến Mỹ tiếp tục học.

Nếu lúc học đại học đã gặp anh thì sẽ thế nào nhỉ?

Tạ Chiêu không nhịn được mà suy nghĩ.

"Nếu anh là đàn em của em, em nhất định sẽ theo đuổi anh." Tạ Chiêu bật cười.

"Vậy thì em sẽ không thành công đâu." Giang Từ cũng cười. "Anh 16 tuổi chỉ biết cắm đầu vào sách vở mà thôi."

"Chính những người khó theo đuổi như vậy mới càng thú vị." Tạ Chiêu cười khẽ, tiếc thật, không còn cơ hội được theo đuổi Giang Từ thời thanh xuân nữa rồi.

"Em trai anh giống anh thật đấy, dáng vẻ lạnh lùng, xa cách đó." Một chút kiêu ngạo, phớt lờ tất cả.

"Tối nay em đã nhắc đến thằng nhóc đó tám trăm lần rồi. Anh vất vả chạy từ Mỹ về đây, vậy mà em chẳng thèm nhìn anh lấy một cái." Giang Từ tỏ vẻ ấm ức.

"Không phải vì Giang Từ 26 tuổi em có thể gặp thường xuyên sao? Nhưng Giang Từ 16 tuổi thì chưa từng thấy, nên em mới nhìn thêm vài lần." Tạ Chiêu nói rồi xoa tóc anh, giống như đang xoa đầu một con thú nhỏ.

"Em có hứng thú với nam sinh trung học đến vậy à?" Giang Từ nheo mắt, giọng điệu có chút ghen tuông.

"Có cô gái nào không thích trai đẹp cấp ba?" Tạ Chiêu cố ý trêu chọc anh.

Hai người vẫn đang đấu khẩu thì xe đã dừng trước khách sạn.

Nhìn thấy logo khách sạn, nhịp tim Tạ Chiêu bỗng tăng nhanh. "Được rồi, đừng ghen nữa. Hôm nay là lễ tình nhân, em chỉ có hứng thú với mình anh thôi."

Nhưng Giang Từ lại nói: "Em lên trước đi, anh còn phải mua ít đồ dùng cá nhân, lát nữa sẽ lên sau."

Đã lâu không gặp, vậy mà anh vẫn có tâm trạng đi mua đồ? Không tranh thủ lên phòng cùng cô?

Tạ Chiêu khó hiểu nhìn anh một cái. Nhưng khuôn mặt Giang Từ vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

Hừm, đã yêu nhau rồi mà vẫn làm bộ làm tịch như thế, lát nữa cô nhất định sẽ khiến anh khuất phục!

Tạ Chiêu thầm nghĩ.

"Được thôi, vậy em lên trước tắm rửa rồi đợi anh nhé." Cô cố tình tỏ ra mập mờ, nhét thẻ phòng vào tay anh.

"Ừ." Giang Từ chỉ gật đầu bình tĩnh, không hề đùa cợt thêm câu nào rồi xuống xe.

Cái thái độ gì đây?

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng đạo mạo của anh xem, lát nữa cô nhất định phải khiến anh quỳ gối dưới chân cô, cầu xin cô!

Tạ Chiêu lại bừng bừng h.am mu.ốn chiến thắng.

Đây là chiến tranh!

Cô lập tức lao lên phòng, nhanh chóng tắm rửa, rồi lôi hết "chiến bào" của mình ra.

Áo khoét lưng, cổ chữ V sâu, bán trong suốt, thậm chí có bộ chỉ có vài sợi dây buộc—

Không hài lòng, không hài lòng, vẫn không hài lòng!

Ngay lúc đó, giữa đống chiến bào gợi cảm, một bộ quần áo cực kỳ đơn giản lọt vào mắt cô.

Đó là một bộ đồng phục kiểu học sinh, thực ra kín đáo nhất, nhưng lại khiến Tạ Chiêu có hứng thú.

Ừm, cô còn đeo thêm kính.

Tối nay, để cô gặp gỡ Giang Từ thời trung học nào.

Cô ngồi trên bàn trà, đổi vài tư thế, đảm bảo khi Giang Từ vào sẽ ngay lập tức thấy cô trong bộ đồng phục học sinh.

Hừ hừ, tối nay dù anh có giữ hình tượng chính nhân quân tử đến đâu cũng phải quỳ gối cầu xin cô!

Tạ Chiêu ngồi ngay ngắn, đầy tự tin chờ đợi kẻ địch.

"Tít!"

Tiếng quẹt thẻ mở cửa vang lên, cánh cửa khách sạn được đẩy ra.

Tạ Chiêu vừa ngẩng lên nhìn, lập tức thầm kêu không ổn, lần này cô quá sơ suất rồi.

Chỉ thấy Giang Từ đứng ở cửa trong bộ đồng phục trường quốc tế.

Bộ đồng phục phẳng phiu, một tay đút túi quần, cổ áo hơi mở rộng.

Tiêu chuẩn thiếu niên đẹp trai, đẹp gấp mười lần so với cậu em trai buổi chiều.

Tóc mái trên trán anh hơi rối, đôi mắt lười biếng nhìn cô.

"Đàn chị Tạ Chiêu." Giọng anh rất trong, có nét của thiếu niên.

Ngón tay thon dài kẹp thẻ phòng, nhẹ nhàng xoay trong không trung.

"Đàn chị cho tôi thẻ phòng này là có ý gì? Tôi không hiểu." Giang Từ đứng thảnh thơi, nhìn cô với vẻ lười nhác mà đầy ẩn ý.

Tạ Chiêu lập tức ngồi thẳng dậy, kéo cổ áo cao hơn một chút, nghiêm túc đẩy gọng kính.

"Đàn em Giang Từ, tôi có một số bài không hiểu, muốn nhờ cậu giảng giúp. Vì vậy mới gọi cậu đến vào giờ này, thật ngại quá nếu đã làm phiền cậu."

Giang Từ sải bước đến gần, cúi nhẹ xuống, khoảng cách giữa hai người thu hẹp.

Tạ Chiêu có thể ngửi thấy mùi hương lành lạnh như tuyết trên người anh.

"Trễ thế này rồi, nếu chị thật sự có bài vở cần trao đổi với tôi, xem ra chị đang rất khát khao học hỏi." Giang Từ thì thầm bên tai cô, giọng nói lạnh nhạt nhưng cố ý trầm thấp.

Khiến cô ngứa ngáy khó chịu.

Ngón tay Tạ Chiêu không yên phận mà nghịch cổ áo anh, thực sự rất muốn đẩy anh xuống sofa ngay lập tức, xé toạc bộ đồng phục cao cấp này.

Nhưng không được.

Phải để anh cúi đầu trước, phải để cậu em Giang Từ lạnh lùng, kiêu ngạo này chủ động cầu xin cô—

"Đàn em, cậu nghiêm túc như vậy, tôi cảm động lắm đấy. Nếu tối nay cậu có thể giải đáp hết thắc mắc của tôi, tôi sẽ thưởng cho cậu một chút." Thân hình mềm mại của Tạ Chiêu quấn lấy anh như một con rắn.

"Không cần." Giang Từ cứng rắn cắt ngang đòn tấn công của cô, lấy từ trong balo ra một quyển sách bài tập dày cộp.

"Học là để chúng ta cùng tiến bộ, tôi không cần phần thưởng gì cả. Mau bắt đầu thôi."

Không biết anh kiếm từ đâu ra một quyển sách bài tập vật lý bằng tiếng Anh.

"Vậy cậu vào phòng ngủ với tôi đi." Tạ Chiêu cắn môi, ánh mắt lấp lánh.

"Không cần." Giang Từ lạnh nhạt nói.

"Ngay tại đây là được rồi, ánh sáng ở đây tốt hơn. Chị xem bài nào không hiểu thì khoanh vào, tôi sẽ giảng cho chị."

Anh ngồi xuống sofa, dáng vẻ nghiêm túc ngay ngắn.

Tạ Chiêu liền ngồi thẳng lên đùi anh, vặn vẹo thân người. Giang Từ không đẩy cô ra, cũng không phản kháng, nhưng hai tay vẫn giữ nguyên tư thế ngay ngắn, không hề chạm vào cô.

"Phải rồi." Giọng nói lạnh nhạt của Giang Từ vang lên. "Đàn chị, để nâng cao hiệu quả học tập, nếu chị làm sai bài thì có phải tôi nên đưa ra một hình phạt nhỏ không?"

"Không được đâu, vậy thì tôi không muốn học nữa." Tạ Chiêu vờ như muốn đứng dậy.

Nhưng cánh tay của Giang Từ đột ngột siết chặt, giam chặt eo cô trong lòng mình.

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai, ngưa ngứa, từ tai chạy thẳng vào tim, rồi lại lan ra khắp người. Tạ Chiêu vô thức kéo nhẹ váy xuống, nhưng ngay lập tức bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt.

"Đàn chị Tạ Chiêu, không được lười biếng, phải biết chăm chỉ chứ." Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai.

Lưng cô áp sát vào lồng ng.ực rắn chắc của anh, từng nhịp tim mạnh mẽ truyền đến rõ ràng.

Ngón tay thon dài của Giang Từ chậm rãi lướt dọc từ bàn tay cô xuống vạt váy, nhẹ nhàng đẩy váy lên từng chút một.

Tim cô như váy áo, bị anh trêu đùa đến hỗn loạn.

"Viết nhanh lên, bắt đầu tính giờ."

Ngón tay anh hơi mở ra, dường như đang đo đạc vòng đùi cô nhưng vẫn chưa chạm hẳn vào.

Môi anh lướt nhẹ qua vành tai cô, giọng nói lười biếng kéo dài: "Nếu không thì chị sẽ bị phạt ngay bây giờ đấy, đàn chị Tạ."

Bình Luận (0)
Comment