Tạ Chiêu ngồi trong lòng anh, cố tình bắt đầu viết một cách chậm rãi.
Cô lật qua một trang trong tập bài tập dày cộp, toàn là những bài toán vật lý cao cấp bằng tiếng Anh. Mấy thứ này với cô mà nói chỉ là trò trẻ con, nhưng cô lại cố ý viết rất chậm, giả vờ như không biết làm.
Giang Từ chỉ đơn thuần ôm lấy eo cô, không có bất kỳ hành động nào quá giới hạn.
Anh tựa hờ ra sau một chút, giữ một khoảng cách nhỏ với cô. Không nhìn cô, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ tính thời gian.
Thế nhưng bộ đồng phục trên người cô lại cực kỳ mỏng, mỏng đến mức gần như trong suốt.
Anh rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay vẫn xuyên qua lớp vải mỏng manh mà truyền đến làn da cô.
Eo cô tê dại đến ngứa ngáy, vô thức dựa sát về phía anh.
"Ngồi thẳng lại." Giang Từ lạnh nhạt nhắc nhở.
Bàn tay anh trượt xuống, váy cô khẽ lay động. Anh vỗ nhẹ một cái như cảnh cáo, nhưng chính hành động đó lại k.ích thí.ch những luồng điện nhỏ chạy rần rật khắp cơ thể cô. Tạ Chiêu lập tức kẹp chặt hai chân.
Nhiệt độ trong phòng không cao, nhưng lúc này lại nóng đến mức cô phải kéo cổ áo xuống một chút.
Giang Từ chẳng có phản ứng gì.
"Còn năm phút nữa." Anh nghiêm túc thông báo.
"Đàn em, chỗ này tôi đọc không hiểu, có phải đề bài viết sai rồi không?"
Tạ Chiêu lại cố tình thả lỏng eo, dựa sát vào anh, dán chặt lấy anh hơn.
Mặt anh không cảm xúc, nhưng bàn tay đặt trên eo cô lại khẽ ma sát với lớp vải, đầu ngón tay chậm rãi vẽ từng vòng tròn. Hết vòng này đến vòng khác.
Tạ Chiêu khẽ run.
Cô ngửa đầu, cố ý thổi nhẹ một hơi vào gương mặt lạnh lùng ấy.
Khoảng cách giữa hai người quá gần.
Giang Từ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như nước, nhưng yết hầu lại khẽ trượt lên xuống.
Bị cô bắt được sơ hở rồi.
Tạ Chiêu bật cười, đưa tay chạm nhẹ vào yết hầu anh, chậm rãi vuốt xuống dưới, men theo đường cong trượt đến xương quai xanh.
Hơi thở của Giang Từ thoáng gấp gáp hơn, nhưng không có hành động nào khác.
Tạ Chiêu tựa đầu lên vai anh, giả vờ ngồi không vững, đôi môi lướt nhẹ qua phần cổ anh.
Yết hầu anh lại chuyển động.
"Chị đang làm gì thế?" Giang Từ nhàn nhạt nói, "Học hành là chuyện nghiêm túc, chị ngồi đàng hoàng lại đi."
Tạ Chiêu lập tức bị anh giữ chặt tay.
Anh cố tình nhấc chân lên một chút, khiến cô mất trọng tâm, hoàn toàn ngã vào lòng anh.
Cánh tay anh siết chặt eo cô hơn, hơi thở lạnh lẽo vây lấy cô, giam chặt cô trong vòng ôm.
Cô thuận thế dụi mặt vào cổ anh, trong khoang mũi đầy mùi hương thanh lạnh thoang thoảng.
Giang Từ cúi đầu, sống mũi cao thẳng chạm vào mũi cô.
Ánh mắt anh như có sóng biển cuộn trào, nhưng giọng nói vẫn trầm tĩnh, lạnh nhạt.
"Nếu chị không giải được bài, tất nhiên tôi sẽ giúp hết sức."
Môi anh lướt qua môi cô, thoáng chạm rồi rời đi.
"Nhưng hình phạt đã nói trước cũng không thể thiếu."
Anh nhếch môi, ánh mắt thấp thoáng ý cười lười biếng.
Gương mặt anh gần trong gang tấc.
Cái chạm môi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khiến tim Tạ Chiêu đập rộn ràng.
Nhưng ngoài miệng, cô vẫn tỏ ra thản nhiên: "Muốn phạt gì thì phạt đi, nhưng trước hết cứ giải xong bài đã."
"Nếu tôi giải xong, chị chấp nhận mọi hình phạt?" Giọng anh lạnh nhạt, không có chút trêu chọc nào.
Anh cầm lấy bút, nghiêm túc viết trên giấy.
Nhưng bàn tay còn lại đã kéo khóa áo đồng phục của cô xuống tận cùng.
Không khách sáo chút nào, cứ thế luồn vào.
Tạ Chiêu không nhịn được mà khẽ kêu lên.
"Chú tâm vào, đừng mất tập trung."
Bàn tay nóng bỏng như cảnh cáo cô.
Một con chim bồ câu bị nắm chặt, cánh không thể đập, vô lực thoát ra.
Mặt cô đỏ bừng, cắn chặt môi.
"Đàn chị, bài này với chị phải là rất đơn giản mới đúng?"
Giang Từ vẫn chỉ nhìn vào đề bài, tập trung giải từng bước, chẳng liếc cô lấy một lần.
So với cô lúc này đang hoàn toàn mất tập trung, dáng vẻ chuyên tâm của anh càng khiến người ta phát điên.
Nhưng bàn tay anh thì—
Hơi thở Tạ Chiêu dần trở nên gấp gáp.
Lúc này cô cảm giác như mình đang nằm trên bãi cát, từng đợt sóng vui sướng không ngừng ập đến, cuốn cô đi, dìm cô xuống.
"Chậm lại chút, nhanh quá... À, ý tôi là, cậu giảng bài chậm lại một chút..."
Tạ Chiêu mặt đỏ bừng như uống rượu, thở hổn hển nhìn anh: "Giảng chậm lại đi."
Giang Từ lắc đầu: "Không được, học tập phải có cường độ cao và tập trung, chị phải theo kịp suy nghĩ của tôi."
Anh lật sách, kéo quyển bài tập đến trước mặt cô.
"Cách giải của tôi có thể hơi ngắn gọn, chị có theo kịp không?"
Giọng anh cố ý thấp xuống, như sóng biển cuộn trào bên tai cô.
Từng cơn sóng êm ái đánh tới, khiến người ta tê dại, mềm nhũn.
Anh chậm rãi khoanh từng vòng tròn trên giấy bài tập.
Bàn tay còn lại cũng làm hành động y hệt.
"Đương nhiên là được." Mặt Tạ Chiêu đỏ ửng, cắn răng, th.ở d.ốc nhưng tuyệt đối không chịu cúi đầu.
"Rất tốt." Giang Từ bình thản nói, "Vậy chị hãy nhắc lại cách giải vừa rồi đi."
Anh nói với giọng điệu nghiêm túc như thật, cứ như đang giảng bài.
Nhưng Tạ Chiêu chỉ nhìn anh, ánh mắt dán vào đôi môi đầy đặn gần ngay trước mặt.
Ăn cái gì mà ăn kiến thức?
Cô chỉ muốn ăn cái này.
Cô tiến lại gần, nhưng Giang Từ lại thản nhiên né đi.
"Đàn chị, tối nay chị không tập trung chút nào, như vậy là không tốt đâu." Anh nghiêm nghị nói, đúng là một bậc quân tử quang minh lỗi lạc.
Bàn tay của anh cũng giống như một quân tử, ngoan ngoãn trở lại bên ngoài lớp áo. Chiếc áo đồng phục xộc xệch vừa được vuốt thẳng lại bị làm cho nhăn nhúm trở lại.
Chất liệu váy đồng phục không phải là loại tốt, hiện tại lại quá mỏng, mỗi một lần ma sát của đầu ngón tay anh, mỗi một động tác đều truyền đến một cách rõ ràng.
Cảm giác mờ ám như xem hoa trong sương này lại càng giày vò hơn là trực tiếp. Trán của Tạ Chiêu đã lấm tấm mồ hôi. Hơi thở của cô ngày càng gấp gáp, toàn thân bủn rủn, không kìm được đưa tay nắm lấy chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của anh làm cho nhăn nhúm.
"Đàn chị, xin chị nói nhanh lên đi." Giang Từ không màng đến sự run rẩy của cô, tỏ ra rất thản nhiên, anh không ngừng thúc giục, "Rốt cuộc chị có hiểu cách giải của tôi không đây?"
Lúc này Tạ Chiêu hoàn toàn không thể mở miệng, nếu không sẽ phát ra âm thanh mất.
Cô bất giác hơi khom người, muốn tiến lên một chút, cách xa anh một chút, nhưng lập tức bị kéo mạnh trở lại. Cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô, những đường gân xanh trên cánh tay dưới ánh đèn hơi nổi lên. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt lấy, lòng bàn tay rộng lớn của anh dính chặt vào lòng bàn tay cô, từ đầu ngón tay đến kẽ tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh nắm hai tay của cô lại, hai cổ tay của cô bị anh dùng một tay nắm chặt, khóa chặt lên bàn. Hai tay của cô bị anh trói buộc, cho nên càng vùng vẫy trong lòng anh dữ dội hơn.
"Đàn chị, một chuyện nghiêm túc như học tập mà chị cũng không đối đãi đàng hoàng? Vậy tôi chỉ còn cách mạo phạm một chút, trừng phạt chị thôi." Giang Từ chậm rãi tháo dây lưng.
Mặt khóa kim loại lạnh lẽo của dây lưng khẽ gõ vào mép bàn, vén một góc váy lên.
"Trẻ con không chịu làm bài tập thì hình phạt nguyên thủy nhất là gì? Chị có biết không?"
"Cậu dám!" Mặt Tạ Chiêu đỏ bừng.
"Tôi có gì mà không dám?" Anh cười tùy tiện.
"Hoặc là." Anh dùng một tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo cổ cô, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hơi nghiêng đầu cô sang một bên. "Đàn chị, bây giờ chị cầu xin tôi cũng được." Anh nói bên tai cô, lại k.ích th.ích một trận run rẩy khe khẽ, cô nghiêng đầu muốn tránh, anh ghé sát lại, cực kỳ nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.
Con rắn nằm trong suối nước nóng sắp tan chảy ra mất.
Nó cũng dần dần từ bỏ giãy giụa, lười biếng, không động đậy nhiều nữa.
Váy bị giật mạnh, vải vóc cọ xát phát ra tiếng sột soạt.
"Sao chị lại không mặc..." Anh đột nhiên dừng lại, gương mặt luôn bình tĩnh như nước cũng đỏ bừng lên.
Tay anh rút về nhưng lại bị Tạ Chiêu nắm chặt.
"Vì sao ư?" Cô ngước mắt, nhìn anh với vẻ như cười như không cười, "Chẳng phải là vì cậu em đây sao?"
Đến lúc Tạ Chiêu phản công rồi.
"Tôi không hiểu." Giang Từ vừa nói vừa lùi lại một chút, hoàn toàn từ bỏ việc trói buộc cô.
"Chuyện cậu không hiểu còn nhiều lắm, trong ba người cùng đi, tất có một người là thầy. Cậu em à, xem ra cậu chỉ biết học thôi, những chuyện khác đều không biết gì cả." Cô cúi đầu nhìn anh, khuyên bảo từng chút.
"Thật ra thì... tôi cũng có rất nhiều thứ có thể dạy cậu." Tạ Chiêu nói.
"Không thể nào, không có thứ gì tôi chưa từng học." Giang Từ ngạo nghễ nói.
Ngón tay cô từ chóp mũi anh vuốt xuống đến môi dưới.
Tạ Chiêu ngước mắt mỉm cười, "Vậy còn hôn?"
Mặt anh đỏ lên, hơi nghiêng đầu.
Cánh tay cô chậm rãi leo lên vai anh, Tạ Chiêu cúi người, hôn lên môi anh một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại lập tức lùi lại.
"Chị đây có thể dạy cậu hôn." Giọng cô rất nhẹ, đôi mắt như sương như khói bao phủ lấy anh.
Ngón tay cô cách lớp đồng phục trường quốc tế màu trắng thẳng thớm từng chút từng chút vẽ lên cơ bụng của anh từng nét một. Cách lớp đồng phục mỏng manh, cô cũng có thể cảm nhận được làn da nóng bỏng của anh, bỏng rát cả lòng bàn tay cô.
Giang Từ ngồi thẳng dậy, hơi thở nóng rực bao phủ lấy cô.
Anh cũng hôn lên môi cô một cái như chuồn chuồn lướt nước, ngón tay nhẹ nhàng nhéo lấy cằm cô, đầu ngón tay khẽ ma sát.
Anh cười khẽ, bằng giọng nói khe khẽ nói: "Đây gọi là hôn?"
"Đàn chị, chị lừa trẻ con ba tuổi đấy à." Giọng anh lạnh nhạt, âm cuối vểnh lên, hoàn toàn khinh thường.
Giang Từ rũ mắt, chăm chú nhìn vào mắt cô, tim Tạ Chiêu lại đập nhanh hơn. Trong ánh đèn mờ ám của khách sạn, cô đối diện với anh, có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh khi rũ xuống. Bàn tay nóng rực của anh lại di chuyển đến eo cô, rồi từ từ chậm rãi di chuyển đến sau lưng, cuối cùng dừng lại ở gáy cô.
Bàn tay anh nâng gáy cô lên, kéo cô về phía mình một chút. Không khí càng ngày càng nóng, càng ngày càng oi bức.
"Về chuyện hôn, tôi thấy mình cũng chưa chắc sẽ thua." Anh lơ đãng gạt những sợi tóc lòa xòa bên tai cô ra sau tai, Giang Từ chăm chú nhìn cô, "Thế nào, không tin thì chúng ta thử xem?"
"Thử thì thử." Tạ Chiêu nhướng mày, cô đột ngột túm lấy cổ áo anh, cúi đầu hôn anh, Giang Từ không hề phản kháng chút nào, rất ngoan ngoãn để cô hôn. Đôi môi mềm mại ấm áp dán chặt vào nhau, cô dễ dàng cạy môi anh ra, xâm nhập vào, đầu lưỡi anh cũng rất phối hợp đáp lại.
Ý thức của cô bị xúc cảm dịu dàng này làm cho mơ hồ, da đầu tê dại, các dây thần kinh đều run rẩy. Bất giác muốn càng dán chặt vào anh hơn.
Giang Từ một tay vu.ốt ve mái tóc dài của cô, giữ chặt gáy cô, một tay ôm chặt lấy eo cô, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên eo cô, chiếc áo đồng phục ngắn vốn đã bị kéo cho xộc xệch lại càng bị kéo lên cao hơn.
Tạ Chiêu nhắm mắt, ôm chặt lấy cổ anh, quần áo xộc xệch ngồi trong lòng anh, cúi đầu hôn anh. Hơi thở của cô ngày càng loạn nhịp, muốn đứng dậy điều chỉnh lại hô hấp, nhưng cô vừa muốn rời đi một chút, bàn tay to lớn của anh lại mạnh mẽ ấn gáy cô xuống, không cho cô rời đi.
Vốn dĩ đây là một nụ hôn dịu dàng, nhưng cả hai càng hôn càng sâu, khó mà rời nhau. Tạ Chiêu lúc này thực sự không thở nổi nữa.
Cô đưa tay đẩy anh không ngừng, Giang Từ cuối cùng cũng chịu nới lỏng tay một chút. Cô lập tức mềm nhũn trong lòng anh, nghiêng đầu tựa vào hõm vai anh th.ở d.ốc để nghỉ ngơi.
Giang Từ cũng th.ở d.ốc, có chút khẽ khàng, nghe đến tai cô nóng bừng. Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt xanh xinh đẹp dưới ánh đèn lấp lánh ánh nước, ướt át long lanh.
Ánh mắt như con mèo săn mồi, khiến tim cô đập như trống.
Giang Từ một tay giữ chặt eo cô, ngăn không cho cô trốn thoát, tay kia tùy ý cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn mở, ngửa đầu uống mấy ngụm, yết hầu anh trượt lên xuống, trên môi lại dính nước, lấp lánh ánh sáng.
Tạ Chiêu nhìn mà cảm thấy có chút khô miệng, bất giác nuốt nước miếng.
"Khát không?" Giọng anh trầm thấp lại cố ý khàn khàn.
Ánh mắt Giang Từ như cười như không nhìn cô, ánh mắt trượt xuống môi cô.
"Đàn chị, có cần tôi đút cho chị uống không?" Vừa nói, tay anh lại vu.ốt ve cổ cô, xuyên qua mái tóc dài của cô muốn giữ gáy cô lại, rõ ràng là lại muốn hôn cô.
"Không cần cậu đút bằng miệng." Tạ Chiêu hơi giãy giụa, nhưng lập tức bị anh ôm chặt hơn, không động đậy được. Đôi chân dài của anh duỗi ra, hơi đổi tư thế, để cô ngồi trong lòng, ngồi về phía trước một chút, dính sát vào anh hơn.
Giang Từ ngước đầu nhìn cô, ánh mắt dán chặt vào môi cô, bàn tay tùy ý di chuyển trên lớp quần áo mỏng manh của cô.
Toàn thân cô hơi run rẩy, liếc anh một cái. Cổ áo anh xộc xệch, lại vừa bị cô cào. Đôi môi cũng đỏ một cách không tự nhiên, hiển nhiên là nụ hôn vừa rồi quá kịch liệt.
Đôi mắt anh lấp lánh ánh nước câu dẫn cô, đây là lời mời gọi không lời.
Tim Tạ Chiêu lại bị anh câu cho ngứa ngáy.
Nóng quá, cô ngồi trong lòng anh bị bỏng mất rồi. Tạ Chiêu theo bản năng ngồi thẳng dậy, lại giả vờ không hiểu gì.
"Cậu em à, tôi thấy hôm nay cũng muộn rồi. Cậu cũng đã dạy tôi cách giải bài tập rồi." Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, giống như cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bạn học ở trường.
"Tôi cũng đã dạy cậu hôn rồi, tôi thấy hôm nay chúng ta đến đây thôi, cũng không làm lỡ thời gian của cậu để về nghỉ sớm." Cô nghiêm túc nói, còn đẩy đẩy kính.
Tạ Chiêu đứng dậy, Giang Từ không hề ngăn cản cô, chỉ ngước đôi mắt lười biếng nhìn cô biểu diễn. Cô cố ý quay lưng về phía anh, cúi người xuống dọn dẹp bài tập trên bàn, váy vốn dĩ đã ngắn, cô lại -
Tạ Chiêu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau lưng trở nên càng nóng bỏng hơn, trong đêm tĩnh lặng, tiếng thở cũng bị khuếch đại đến vô hạn.
Tiếng thở của hai người.
Nhưng Giang Từ không làm gì cả, chỉ rất yên tĩnh lười biếng tựa vào ghế sofa nhìn cô.
Tạ Chiêu chần chừ mãi một hồi, đang đợi anh không nhịn được.
"Sao vậy? Sao chị vẫn chưa dọn dẹp xong vậy? Hay là tôi giúp chị nhé?" Giang Từ đứng dậy phía sau cô, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ống quần đồng phục vô tình hay hữu ý cọ vào váy cô.
"Không còn cách nào, trên bàn có nhiều đồ quá, có chút khó dọn." Tạ Chiêu nói.
"Vậy à, tôi có cách." Giọng anh ở bên tai cô, rất nhẹ nhưng trầm thấp.
Bàn tay thon dài của Giang Từ nhấc cuốn sách trên bàn lên, rồi anh "xoạt" một tiếng, hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất.
"Làm gì vậy?" Tạ Chiêu biết rõ còn cố hỏi.
Rồi anh đột nhiên bế ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Ngồi yên." Giang Từ rũ mắt nhìn xuống cô, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt sạch sẽ, dường như không chứa một chút tạp chất.
Ngón tay anh nhẹ nhàng tháo kính của cô xuống.
"Đàn chị, tôi không thể không phê bình chị một chút. Chị đối với việc học thật sự không có thái độ nghiêm túc, chăm chỉ nghiên cứu gì cả." Anh rũ mắt nhìn cô, dùng chiếc kính nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác.
Bàn tay anh trắng lạnh thon dài cực kỳ đẹp, nghĩ đến bàn tay này lát nữa sẽ làm gì -
Nhiệt độ trên mặt Tạ Chiêu không ngừng tăng lên.
Giang Từ cúi người lại gần, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi và môi cô.
"Chị có biết một vấn đề quan trọng là kính có ảnh hưởng bao nhiêu đến nụ hôn không?" Anh lạnh lùng nói.
"Không biết." Tạ Chiêu duỗi chân, cố ý khẽ câu lấy ống quần anh.
"Cho nên, tôi cho rằng rất cần thiết phải làm một thí nghiệm đối chứng, dùng cảm giác của hai chúng ta làm một cơ sở để đánh giá." Giang Từ nghiêm túc nói, anh vừa nói vừa chậm rãi xắn tay áo lên, giống như một tiến sĩ đang chuẩn bị làm thí nghiệm.
Rồi anh đột ngột ấn lấy vai cô, bàn tay nóng bỏng từ vai trượt xuống lưng, cuối cùng ôm chặt lấy eo cô, lại hôn xuống.