Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 177

Đêm khuya, khách sạn yên tĩnh.

Một mớ hỗn độn trên sàn nhà, đồ đạc trên bàn trà vương vãi khắp nơi.

Tạ Chiêu ngồi trên bàn trà, Giang Từ cúi người xuống, bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô, luồn qua mái tóc dài nâng lấy sau đầu, ép cô ngửa lên để hôn anh.

Anh hôn rất nhẹ, rất chậm, dùng môi tỉ mỉ phác họa bờ môi cô, như thể đang thực hiện một cuộc thí nghiệm tinh tế. Nhưng dần dần, nụ hôn càng trở nên mãnh liệt, đầu lưỡi anh tiến vào, như một nhà thám hiểm hiếu kỳ không ngừng đi sâu hơn.

Anh khuấy động, mỗi lúc một mạnh hơn.

Thân thể Tạ Chiêu run rẩy dưới lòng bàn tay anh, eo cô vô thức vặn vẹo. Bàn tay Giang Từ hờ hững ôm lấy eo cô, chậm rãi trượt lên trượt xuống, vừa như đang xoa dịu, vừa như đang trêu chọc. Chiếc áo ngắn vốn dĩ đã ngắn của cô theo động tác tay anh mà dần dần bị kéo lên, để lộ phần eo thon.

Chiếc tivi trong phòng khách sạn vẫn đang phát mà không có tiếng. Cánh cửa đóng chặt hé ra một khe nhỏ, nhà thám hiểm hiếu kỳ lập tức lấn sâu hơn.

Những ngón tay thon dài của anh vẽ vòng tròn, không ngừng ma sát lớp vải mỏng trên eo cô, khiến cô run rẩy dữ dội hơn.

"Chậm lại..." Tạ Chiêu bị hôn đến đỏ mặt, hai tay yếu ớt vòng quanh cổ anh. Nhưng trái ngược với cô, anh càng ghì chặt lấy gáy cô, hôn sâu hơn, nhanh hơn, cố tình không để cô có thời gian thở.

Cơ thể cô như một món đồ sứ mong manh bị bàn tay anh nhẹ nhàng vu.ốt ve, vừa cẩn thận, vừa lưu luyến, như thể cô là một báu vật vô giá.

Những đầu ngón tay nóng rực của anh lướt trên lớp vải, khiến trong người cô như có dòng điện chạy qua, vừa tê dại, vừa ngọt ngào đến khó chịu.

Tạ Chiêu không chịu nổi muốn khép chân lại, nhưng anh đứng ngay trước mặt cô, hai chân chống lên bàn trà.

Cách nhau một lớp váy mỏng và chiếc áo đồng phục của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng bỏng rẫy từ cơ thể anh truyền đến, mạnh mẽ, cuồng nhiệt không ngừng.

Tạ Chiêu toàn thân mềm nhũn, bị hôn đến mức ngả ra sau, nhưng Giang Từ lại vòng tay ôm lấy eo cô, giữ chặt cô trong lòng.

Chỉ cần môi cô vừa tách khỏi anh một giây, anh lập tức cúi xuống, đè môi lên lần nữa. Người này làm gì cũng lười nhác, nhưng khi hôn lại đặc biệt cuồng nhiệt, thậm chí có phần dữ dội, còn hơn cả cô.

Giang Từ cúi xuống hôn cô, càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh.

Đôi môi Tạ Chiêu bị hôn đến tê dại, da đầu cũng tê rần. Trong lúc giằng co, áo cô càng bị đẩy lên cao, cảm giác tê liệt lan dọc sống lưng, chạy khắp tứ chi.

Tạ Chiêu th.ở d.ốc, cánh tay đang ôm cổ anh dần dần mất lực, bắt đầu bám lấy cổ áo anh, vo thành một nắm nhăn nhúm. Cô cố ý đẩy nhẹ bờ vai anh ra.

Nhưng lồng ng.ực anh như tường đồng vách sắt, từ bốn phương tám hướng vây chặt lấy cô, giam giữ cô, bất kể cô đẩy thế nào cũng không nhúc nhích được.

"Dừng một lát..." Cô thở hổn hển, đôi chân giãy giụa.

Cuối cùng, Giang Từ cũng chịu ngừng lại, cúi xuống nhìn cô.

Cổ áo cô hơi xộc xệch, mái tóc dài rối tung.

Đến khi Tạ Chiêu tưởng anh cuối cùng cũng có chút nhân tính, Giang Từ dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, rồi dùng giọng điệu rất có giáo dưỡng nói: "Không được."

"Cậu đang bóc lột đối tượng thí nghiệm—ưm!" Tạ Chiêu phản đối, nhưng còn chưa nói hết câu, bàn tay mang khớp xương rõ ràng của Giang Từ lại một lần nữa siết chặt, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

"Ưm..." Eo cô run lẩy bẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, nhưng ngay sau đó lại bị nụ hôn của anh nhấn chìm, cuốn vào vòng xoáy nóng bỏng nơi môi lưỡi.

Lần này nụ hôn của anh hoàn toàn mất kiểm soát, như thể lý trí đã bị vứt bỏ. Giang Từ nâng mặt cô lên hôn sâu, đầu lưỡi tùy ý càn quét, hơi thở thanh mát mùi bạc hà lan tỏa giữa môi răng hai người.

Trước khi hôn mà còn ăn kẹo sao? Đúng là quá có tâm cơ. Tạ Chiêu thầm nghĩ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã không còn tâm trí để suy nghĩ gì nữa. Hơi thở nóng rực của anh cùng tiếng th.ở d.ốc trầm thấp đầy mê hoặc khiến toàn thân cô vô lực, không tự chủ phát ra vài tiếng rên khe khẽ theo nhịp điệu của anh.

Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có những âm thanh mập mờ khiến người ta tim đập loạn nhịp vang vọng.

Dù nụ hôn đã không còn kiềm chế, nhưng bàn tay anh vẫn giữ đúng quy củ. Bàn tay Giang Từ đã rời khỏi áo cô, dừng lại ở mép váy, nhưng vẫn chỉ lướt qua, chưa hề thật sự vượt ranh giới.

Ngón tay anh lướt nhẹ trong lớp váy mỏng, bỗng nhiên như chạm phải thứ gì đó.

Anh thò tay vào túi váy cô, rút ra một thứ mỏng manh.

"Bao cao su?" Giang Từ cúi xuống, chậm rãi nâng mi mắt, đôi mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển động.

"Đàn chị, nửa đêm nửa hôm gọi tôi đến dạy kèm, tại sao lại chuẩn bị thứ này?"

"Tôi không hiểu lắm."

Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt mang theo chút thú vị, nhìn chằm chằm cô.

"Bởi vì tôi đã quan sát cậu rất lâu rồi." Tạ Chiêu từ từ nâng mắt lên, không chớp mắt nhìn anh. Cô đưa tay nắm lấy cà vạt đồng phục của anh, kéo anh lại gần, mắt đối mắt. Chóp mũi hai người chạm nhau, trong đôi mắt xanh lục của Giang Từ phản chiếu hình ảnh cô.

"Quan sát tôi? Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, có gì đáng để chị chú ý?" Anh thờ ơ nói, nhưng những ngón tay thon dài lại nhẹ nhàng chạm vào đầu gối cô, dọc theo đó chầm chậm lướt lên trên, như chiếc lông vũ lướt qua, nhột nhạt khiêu khích.

"Cậu là kẻ kiêu ngạo, không để ai vào mắt, chảnh chọe đáng ghét." Tạ Chiêu nói, ngón tay giữ cằm anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

"Hóa ra chị ghét tôi, nên mới gọi tôi qua để hôn?" Anh khẽ cười, hơi đẩy cô ra, chóp mũi vẫn chạm nhau, ngón tay thon dài kẹp lấy bao cao su, giơ lên trước mắt cô.

"Chị ghét tôi, nên mới muốn dùng cái này với tôi sao?"

"Ồ, tôi chỉ muốn xem một kẻ cao cao tại thượng trên giường sẽ cúi đầu, quỳ xuống cầu xin tôi như thế nào." Tạ Chiêu vừa nói vừa đưa tay khéo léo cởi từng chiếc cúc áo tinh xảo trên bộ đồng phục của anh.

Tay cô trượt vào trong lớp áo ngoài, chạm loạn xạ lên cơ thể anh, đầu ngón tay không ngừng miết nhẹ, ma sát từng đường nét.

"Vậy à? Nghe có vẻ là một lý do rất hợp lý." Giang Từ chậm rãi vén lọn tóc lòa xòa trên cổ cô, nhẹ nhàng bóp cằm, nâng mặt cô lên.

"Ai không chịu nổi trước thì phải nói dừng lại. Ai nói trước là thua." Anh cúi mắt nhìn cô, nở một nụ cười nhàn nhạt. "Chị thấy luật chơi này thế nào?"

"Tôi thấy... người thua chắc chắn là cậu rồi." Tạ Chiêu khẽ cười, đầu ngón tay kẹp lấy dây kéo trên đồng phục của anh, từ tốn kéo xuống một chút.

Trên màn hình tivi, nhà thám hiểm đang săn bắt. Hắn vòng chặt quanh yết hầu con mồi, nhưng vẫn giữ vòng vây lỏng lẻo, chưa hề dùng đến sức.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Giang Từ đỏ bừng.

Trán anh nhanh chóng lấm tấm mồ hôi, tựa như một lớp men sứ mịn màng phủ lên bề mặt một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.

Hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

Kh.oái cả.m quá mức không thể tiếp tục cũng là một dạng dày vò.

"Bây giờ kêu một tiếng 'chị', cầu xin tôi tha cho, thì tôi sẽ—" Cô ghé sát bên tai anh, hơi thở phả nhẹ, thì thầm vài câu khiến anh đỏ mặt tía tai.

Giang Từ nghiến răng: "Không, tuyệt đối không thể nhận thua!"

Bộ đồng phục cao cấp, sang trọng của một trường quốc tế danh giá trên người anh đã bị cô làm rối tung, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như không.

Nếu Tạ Chiêu đã ra tay trước, anh cũng không cần giữ vẻ phong độ lịch thiệp nữa. Làn váy trắng của cô dưới ánh đêm càng trở nên nổi bật, vạt váy khẽ đung đưa như từng đợt sóng bạc.

Đôi tay của Giang Từ thon dài, khớp xương rõ ràng, chưa từng làm qua việc nặng, đến cả móng tay cũng ánh lên sắc ngọc.

Đây là đôi tay dùng để chơi đàn piano.

Đây là đôi tay dùng để cầm súng săn, siết chặt dây cương trên lưng ngựa.

Đôi tay này cực kỳ linh hoạt, có thể chơi bài bridge, có thể gõ nhịp theo mã Morse.

Thanh lịch, có nhịp điệu, bất kể là khi chơi đàn, tháo lắp súng, hay ngay lúc này đây.

Giữa đêm khuya, trong căn phòng khách sạn, có một bản nhạc đang được chơi.

Chiếc đàn piano kia có lẽ không muốn được dạo lên, nhưng vẫn phát ra những thanh âm mê hoặc. Kẻ dạo phím khẽ nhếch môi cười khi nghe thấy âm thanh tuyệt diệu này.

Tạ Chiêu theo bản năng rụt người lại, lùi về phía sau.

Cô quơ quào, cố đạp anh ra, nhưng chân chỉ đá vào khoảng không. Bàn tay to lớn của Giang Từ đặt lên eo cô, nhẹ nhàng kéo cô trở lại vị trí cũ.

"Bây giờ nhận thua đi." Anh cúi sát, môi kề bên tai cô, khẽ hôn lên vành tai.

"Gọi tôi một tiếng 'anh', xin tôi tha cho, thì tôi sẽ..." Anh cố tình hạ giọng, nhẹ nhàng mê hoặc, "...chiều theo ý em."

"Đừng hòng!" Tạ Chiêu ngửa đầu, khuôn mặt đỏ ửng nhưng ánh mắt vẫn không hề có dấu hiệu chịu thua.

Những sợi tóc lòa xòa dính trên môi, Giang Từ dịu dàng vén chúng ra sau, khẽ vuốt dọc theo mái tóc dài của cô. Mái tóc đen mượt của cô quấn lấy cổ tay trắng lạnh của anh.

Anh nâng mặt cô lên, không chút do dự lại tiếp tục hôn xuống.

Mạnh mẽ, áp đảo, cuồng nhiệt, nụ hôn của anh giống như đôi tay anh—

Chỉ muốn cô hoàn toàn mất kiểm soát,

Chỉ muốn cô lập tức gục ngã.

Tiếng đàn vang lên giữa đêm khuya.

Ý thức của cô hoàn toàn bị cuốn vào bản nhạc ấy, những nốt nhạc uốn lượn như cá đang bơi lội. Bản thân cô cũng như một chú cá, chìm nổi mà th.ở d.ốc, càng không có điểm tựa.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm thăm thẳm, ánh trăng e thẹn trốn sau mây, có lẽ vì xấu hổ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Ánh sao lạnh lẽo rọi qua cửa kính, chiếu sáng những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay anh.

Tạ Chiêu sao có thể dễ dàng đầu hàng, tha cho kẻ địch như vậy?

Cô giỏi nhất là đối đầu giằng co, trước đây cô từng giương súng đấu trí với bọn tội phạm.

Lúc này cũng chẳng khác gì. Dù nắm súng hay nắm thứ khác, đối đầu quan trọng nhất vẫn là sự kiên nhẫn, là bản lĩnh chịu đựng.

Quả nhiên, gương mặt Giang Từ càng lúc càng nóng, hơi thở cũng hoàn toàn rối loạn. Giọng nói anh khàn khàn trầm thấp, khiến cơ thể vốn đã mềm nhũn của cô lại khẽ run lên.

"Cầu xin tôi đi, quỳ xuống xin tôi đi." Cô cười khẽ, buông lỏng tay.

Anh thực sự quỳ xuống trước cô, như một kỵ sĩ quỳ gối trước nhà vua. Nhưng trong mắt anh không hề có chút cầu xin, chỉ toàn là sự khiêu khích. Tạ Chiêu thầm kêu không ổn, cô vội lùi về sau, nhưng mắt cá chân đã bị anh giữ chặt.

Con rắn cuối cùng cũng bị cuốn vào vũng lầy ấm áp, càng vùng vẫy lại càng lún sâu.

Nó uốn éo không ngừng, ngửa đầu giãy giụa.

Nhưng cô chỉ yếu ớt đẩy kẻ săn mồi, cánh tay anh siết chặt lấy eo cô, giam cầm cô trong dòng suối nóng, cô không thể trốn thoát.

Hoặc có lẽ, cô cũng không muốn trốn.

Tạ Chiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió thổi qua ngọn cây phát ra những tiếng xào xạc.

Một con mèo nhỏ lững thững trên vỉa hè, tiến đến bên hộp cá ngừ ai đó vừa mở nắp.

Nó cúi xuống, tò mò li.ếm thử.

Tạ Chiêu ngửa đầu nhìn đèn chùm giữa phòng, ánh sáng vàng ấm đột nhiên trở nên chói lòa. Cô vươn tay, những ngón tay không ngừng luồn sâu vào mái tóc anh, nắm lấy, rồi lại buông ra.

"Nhận thua chưa?" Giọng anh trầm thấp vang lên.

Giang Từ quỳ trước cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Đôi mắt anh rực sáng trong bóng tối, như ánh mắt của loài dã thú săn mồi đỉnh cao.

Anh nhìn con cá xinh đẹp trên bàn trà đang th.ở d.ốc giãy giụa, cô cần nhiều oxy hơn nữa.

"Nhận thua đi." Anh độ lượng ban phát.

Cô nằm trên bàn trà, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, chỉ hơi hé miệng, khẽ nói gì đó.

Không nghe rõ, cô đang nói gì vậy?

Anh đứng dậy, cúi người xuống gần hơn, ghé tai lại sát môi cô, muốn lắng nghe tuyên bố thất bại của cô.

"Tôi nói là, không bao giờ." Khóe môi Tạ Chiêu nhếch lên, bất ngờ quàng tay qua cổ anh, đôi môi nóng bỏng phủ xuống vành tai anh.

Nụ hôn mãnh liệt.

Đôi chân Giang Từ khẽ run.

Cô vừa hôn vừa mạnh tay kéo tung chiếc cà vạt lụa trên cổ anh. Chiếc cà vạt mềm mại quấn quanh cổ tay cô.

"Còn anh thì sao? Mau nhận thua đi nào." Cô ghé sát bên tai anh, thì thầm. Chiếc bàn trà rung lắc dữ dội theo từng cử động của cô.

Hơi thở Giang Từ ngày càng dồn dập, vòng tay siết chặt lấy eo cô, kéo cô sát lại, ôm cô chặt hơn nữa, như thể đang ra sức kiềm chế điều gì đó.

Cả hai đều cắn răng thở gấp, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Cả hai đều đã đi đến ranh giới chịu đựng, nhưng chẳng ai chịu cúi đầu trước.

Hai kẻ kiêu ngạo nhất thế giới coi đối phương là kẻ thù duy nhất, cũng là người duy nhất yêu đến điên cuồng.

Không chịu thua trên thương trường, không chịu thua trên tình trường, đến trên giường cũng không chịu nhận thua.

"Mau cầu xin tôi đi." Cô vừa thở gấp vừa nâng mặt anh lên, hôn loạn xạ lên khuôn mặt điển trai ấy.

Giang Từ cảm giác như mình đang lênh đênh giữa đại dương mênh mông trong đêm tối, biển cả dậy sóng, có tiếng hát của nàng tiên cá vọng lại, mị hoặc anh, dụ dỗ anh đi chệch hướng, khiến anh dừng lại, quỳ gối trước cô.

Giờ phút này, tiên cá đã nổi lên mặt nước, mái tóc dài quấn lấy anh, đôi tay quấn lấy anh, ngay cả chiếc đuôi cá kia cũng—

Cô muốn kéo anh chìm vào đáy biển sâu, bằng đôi tay ấm áp này, bằng đôi môi mềm mại này.

"Em thích cà vạt của tôi lắm sao?" Anh nâng cằm cô lên, vừa hôn lên môi cô vừa hỏi.

"Không thích chút nào." Tạ Chiêu bật cười, lại càng làm loạn thêm bộ đồng phục vốn đã xộc xệch của anh.

"Thì ra em thích cà vạt của tôi đến vậy." Giang Từ hôn dọc xuống, cô bị hôn đến mức phải ngả đầu ra sau, chậm rãi nằm dài trên bàn trà.

Tạ Chiêu nằm đó ngước mắt nhìn anh, ánh mắt quyến rũ như thể một nàng tiên cá, lại như một con rắn, một sinh vật nguy hiểm, một người phụ nữ nguy hiểm.

"Tiếp tục đi, sao lại dừng?" Cô khiêu khích, "Anh sợ rồi? Định đầu hàng sao?"

Giang Từ chống hai tay xuống bàn, cúi sát, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, ánh mắt gắt gao khóa chặt đối phương, không ai lùi bước, không ai nhượng bộ, không ai tránh né.

Giang Từ chậm rãi nắm lấy hai tay cô, đan chéo lại, cố định phía trên đỉnh đầu cô, rồi dùng chiếc cà vạt của mình từng vòng từng vòng quấn chặt lại.

"Thích đến vậy thì tặng chị luôn." Anh khẽ cười.

"Chơi lớn thật nhỉ, đàn em." Tạ Chiêu mỉm cười, "Không ngờ bình thường nhìn ngoan ngoãn mà lại hư hỏng như vậy."

"Vậy là do đàn chị chưa quan sát tôi đủ kỹ, chưa hiểu tôi đủ sâu thôi." Giang Từ bình thản nói, "Tôi vốn là kẻ xấu. Em đã rước sói vào nhà rồi, bây giờ định làm sao đây?"

"Tôi còn xấu hơn anh nhiều." Tạ Chiêu cười, liếc nhìn thứ mỏng manh nằm trên bàn trà.

Trong ánh mắt cô, Giang Từ vươn tay nhặt lấy bao cao su, rồi tùy tiện ném nó xuống đất.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, Tạ Chiêu cuối cùng cũng hơi lùi lại, nhưng nhanh chóng bị anh siết eo kéo lại.

"Cậu... đừng có mà quậy với tôi." Cô cảnh cáo.

Ánh sáng lờ mờ, bóng tối che giấu biểu cảm của anh, nhưng đường nét đôi môi sắc bén lại hơi nhếch lên thành một nụ cười.

Giang Từ bế ngang cô lên, dễ dàng đặt xuống sofa. Cô theo phản xạ lùi về sau, nhưng lại bị anh siết eo kéo lại, thân hình anh phủ xuống.

Hơi thở nóng rực của anh phả lên vành tai cô, khiến từng sợi lông tơ trên cánh tay cô dựng lên.

"Em mua nhầm cỡ rồi, em yêu, nó quá nhỏ." Giọng anh trầm thấp cố ý làm nũng, càng khiến cô run rẩy.

"Số lượng hình như cũng hơi ít nhỉ? Một cái sao đủ?" Anh nghiêm túc hỏi, giọng điệu bình thản như thể đang hỏi một bài toán đơn giản.

Trái tim Tạ Chiêu đập mạnh đến mức sắp văng khỏi lồng ng.ực.

"Nhưng đừng lo." Anh lấy ra một hộp mới từ túi quần đồng phục.

Tạ Chiêu xoay người, giả vờ muốn bò đi.

Giang Từ nhanh chóng ôm chặt lấy cô từ phía sau, bàn tay lướt tới, từng chiếc cúc áo bằng gỗ trên váy cô bung ra, rơi xuống đất tạo thành âm thanh nhỏ.

"Chẳng phải đến giảng bài sao? Mang theo mấy thứ này làm gì?" Tạ Chiêu hờn trách.

"Cho nên tôi mới nói, đàn chị quan sát tôi không đủ kỹ." Anh ôm chặt eo cô, bàn tay thon dài như đang chơi đàn piano, ngón tay lướt loạn khắp thân thể cô.

"Tôi luôn thầm thích em, em không biết sao?" Anh nói khẽ trong bóng tối, đôi mắt sáng rực, nghiêm túc đến tận cùng.

"Bất kể ở hoàn cảnh nào, bất kể gặp nhau năm bao nhiêu tuổi, tôi đều sẽ yêu em."

Bất kể là Giang Từ năm 16 tuổi hay 26 tuổi,

Bất kể ở thế giới song song nào, trong tình huống nào, dù là bạn học hay kẻ thù, tôi đều sẽ yêu em.

Tim Tạ Chiêu khẽ rung động.

Cô ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, không còn giãy giụa nữa.

Cô khẽ quay mặt lại, hai người gần sát đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau cùng hòa quyện.

Vòng tay anh nóng rực, nhưng vẫn giữ lễ độ, không vượt quá giới hạn, trong đêm tối se lạnh này lại trở thành nơi ấm áp nhất.

Một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi, không liên quan đến dục vọng, chỉ có tình yêu.

Vòng tay anh giống như một chiếc chăn ấm, khiến cô có thể ngủ yên giấc bất kể bên ngoài có giông bão thế nào.

Gió lùa qua rừng cây xào xạc. Cả thành phố lặng xuống, chỉ còn ánh đèn leo lắt tỏa ra chút hơi ấm.

"Đàn chị, tôi thật sự thích chị từ lâu lắm rồi. Chị có thể làm bạn gái của tôi không?" Giang Từ lại nói.

"Không thể." Tạ Chiêu cố tình đáp, "Chỉ nói thích thì có ích gì? Phải hành động thực tế."

"Xem tối nay cậu thể hiện thế nào đã, thể hiện tốt thì mới có tư cách, mới có suất xếp hàng."

"Hiểu rồi." Giang Từ rất ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy thì gọi một tiếng chị nghe xem nào." Tạ Chiêu cười nói.

"Chị." Anh siết chặt vòng tay hơn, đôi môi nóng bỏng hôn lên vành tai cô.

Tạ Chiêu khẽ thở gấp.

"Tôi muốn chị." Giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ của anh vang lên.

Mặt Tạ Chiêu lập tức đỏ bừng. "Sao cậu lại hư hỏng như thế?"

"Tôi vốn dĩ là kẻ xấu mà." Giang Từ siết chặt cổ tay cô, chiếc cà vạt vẫn còn trói tay khiến cô không thể vùng vẫy.

Tiếng đàn piano lại vang lên, từng âm thanh phiêu lãng quấn lấy thần trí của cô.

Trong đêm se lạnh, một nụ hôn nóng bỏng như dòng điện lan ra khắp cơ thể, khiến cô run rẩy không thôi.

"Chị đã tự rước sói vào nhà rồi." Giang Từ lạnh lùng nói.

"Nếu chị không thích tôi, không chịu đồng ý, thì tôi chỉ còn cách cố gắng thôi. Đêm nay nhất định phải khiến chị đồng ý."

Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mái tóc cô, như muốn để lại từng dấu vết khắc sâu vào da thịt. Ánh mắt anh trầm xuống, đầy thành kính, như một tín đồ đang hôn lên thánh vật.

Tạ Chiêu khẽ giãy giụa, nhưng bàn tay anh lại nhẹ nhàng nâng cằm cô, buộc cô quay mặt lại.

Giang Từ cúi xuống, hôn cô thật sâu.

Đầu lưỡi anh cuốn lấy cô, mạnh mẽ xâm nhập và khuấy đảo.

Thân thể nóng bỏng của anh áp sát lưng cô, cô thậm chí có thể cảm nhận từng đường nét trên cơ bụng anh.

Nhịp tim cô hỗn loạn, như đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ng.ực.

"Chị nóng lắm thì phải." Giang Từ vén lọn tóc lòa xòa trên trán cô, khẽ nói. "Để tôi giúp chị nhé?"

"Mặc nhiều thế này, có khi nào bị say nắngkhông?"

Say nắng gì chứ? Rõ ràng bây giờ không phải mùa hè.

Tạ Chiêu nghĩ vậy, nhưng lại không thể thốt lên lời. Cô đang cắn chặt răng để chống lại từng cơn tê dại lan khắp cơ thể.

Vừa dứt lời, Giang Từ đã cởi bỏ áo khoác đồng phục quốc tế của mình.

Trong ánh trăng nhàn nhạt, bờ vai rộng rãi và cơ bụng rắn chắc của anh hiện lên rõ ràng.

Đôi mắt xanh đầy ám muội như một con mèo săn mồi nhìn chằm chằm vào con mồi sắp bị bắt lấy.

"Để tôi giúp chị nhé?" Anh khẽ cất giọng trầm thấp, đầu ngón tay lướt nhẹ dọc theo tà váy cô.

Chất vải đồng phục mỏng nhẹ, nếu rơi xuống đất chắc chắn sẽ mềm oặt.

Tạ Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh đêm rực rỡ.

Cô có cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt chạy xuyên màn đêm, gió ùa vào, một cơn gió dịu dàng và ấm áp.

Cô chìm trong làn gió ấy.

Cô bị anh ôm gọn trong lòng, anh không ngừng hôn cô, thì thầm gọi tên cô bên tai, hàng chục lần, hàng trăm lần, hàng ngàn lần.

Những nụ hôn nóng rực rơi xuống tai, môi, xương quai xanh, rồi chạm đến nơi trái tim cô đập rộn ràng.

Cô không ngừng siết chặt lấy anh.

Mỗi một nụ hôn mãnh liệt, mỗi một âm thanh run rẩy của cô đều bị anh nuốt trọn.

"Anh thật sự rất yêu em." Anh ghì chặt eo cô, kéo cô sát lại, trong đôi mắt xanh chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của cô.

Giữa thành phố bê tông cốt thép, trong một căn hộ cao cấp, lại như đang ở giữa rừng rậm nguyên thủy.

Kẻ cứng đầu nhất cuối cùng cũng buông một câu mềm mại, một câu xuất phát từ trái tim.

"Em biết mà, em luôn biết."

Tạ Chiêu khẽ vuốt mái tóc mềm mại của anh, dịu dàng nói.

Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm, từng chùm pháo hoa rực rỡ bừng lên, sắc màu lặng lẽ lan tỏa trên bầu trời.

Đây là món quà anh dành tặng cô.

Trong ánh sáng huy hoàng của pháo hoa, Giang Từ khẽ th.ở d.ốc, đặt xuống một nụ hôn.

"Chúc mừng ngày lễ tình nhân, Tạ Chiêu."

*

Quần áo, thắt lưng, cà vạt vứt lung tung khắp phòng khách, từ bàn trà đến sofa, kéo dài đến tận giường ngủ.

Tạ Chiêu nằm trong vòng tay anh, cả hai quấn lấy nhau trong bóng tối.

Giang Từ giống như một con mèo lười biếng sau khi ăn no, để trần nửa người, chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi.

Tạ Chiêu tùy tiện khoác một chiếc váy ngủ, gối đầu lên ngực anh, mân mê ngón tay dài của anh.

Thỉnh thoảng anh đan mười ngón tay với cô, kéo tay cô lên môi khẽ hôn.

Lúc thì vân vê mái tóc cô, lúc lại quấn từng lọn quanh cổ tay mình, hoặc giữ lấy gáy cô, bất ngờ hôn sâu đến khi cô không thở nổi mới đắc ý buông ra.

Trên kệ tủ đặt một hộp bao cao su đã mở, Giang Từ thản nhiên cầm lấy, lật qua lật lại xem xét.

"Đừng nhìn nữa." Tạ Chiêu hơi hoảng hốt, "Sắp sáng rồi."

"Sáng thì sao? Ngày mai anh đâu có ra ngoài, có thể ở lại khách sạn cả ngày mà." Anh nghiêm túc quay sang nhìn cô.

"Nhưng mà... em buồn ngủ rồi." Tạ Chiêu tìm lý do thoái thác.

"Ồ, không sao." Anh trở mình, lại đè cô xuống.

Chiếc váy ngủ bằng lụa bị kéo lên một đoạn.

"Này! Đừng mà!" Tạ Chiêu vội vàng giữ lấy bàn tay đang làm loạn của anh.

"Chỉ có anh bận rộn, em đâu bận gì?" Cô đỏ bừng mặt, hai chân vô thức khép chặt lại.

Giang Từ nhếch môi, nở nụ cười ranh mãnh.

Anh cúi xuống, chóp mũi gần sát cô, nhẹ nhàng véo má cô.

"Không ngờ cô Tạ Chiêu cũng có lúc sợ hãi nhỉ?"

"Sợ cái đầu anh ấy! Em mà sợ anh chắc?" Tạ Chiêu hừ lạnh, nhưng ánh mắt lại lảng tránh.

Cô đúng là hơi sợ thật.

Giang Từ luôn là người lịch thiệp, giữ khuôn phép. Một chính nhân quân tử suốt 26 năm chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn.

Anh luôn kiềm chế cảm xúc của mình, hoặc có lẽ anh luôn nghĩ rằng bản thân vốn dĩ không có cảm xúc, vì vậy chưa từng qua lại với bất kỳ cô gái nào.

Vì cực kỳ ghét những hành vi mang tính bản năng của động vật, nên đương nhiên anh cũng sẽ không vì nhu cầu s.inh lý mà tùy tiện lên giường với ai.

Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với anh, nhưng anh lại là một học sinh xuất sắc, đầy tò mò, luôn thích khám phá và học hỏi những điều mới.

Tạ Chiêu có chút e ngại. Chỉ riêng chuyện hôn tối qua thôi mà anh suýt nữa khiến cô phát điên, cứ thử hết cách này đến cách khác như thể không biết mệt.

Cô lại không chịu thua, vì vậy đã bị anh hành đến mức toàn thân mệt lử.

Người này bình thường trông lười biếng, là một tên mèo lười chính hiệu, nhưng đến lúc này lại tràn đầy năng lượng, còn bền bỉ hơn cả cô—một người lúc nào cũng tràn đầy sinh lực.

Không phải là không thoải mái, mà là quá mức thoải mái, nhưng Tạ Chiêu không thể nhanh chóng sa đọa trong vòng tay này được. Như những bạo quân trong lịch sử, một khi đắm chìm vào sự hưởng lạc, thế nào cũng sẽ bỏ bê chính sự. Nếu cô hoàn toàn nghiện cảm giác này, e là sẽ có chuyện không hay xảy ra.

"Cái gì cũng nên có chừng mực, anh không đi làm à?" Tạ Chiêu nói. Ban ngày không đi làm, cứ ở khách sạn cả ngày như vậy—quá mức không phù hợp.

Cứ thế này mãi, cô sẽ trở nên sa đọa mất thôi.

"Công việc không quan trọng bằng việc ở bên bạn gái anh." Anh siết chặt eo cô, cúi đầu hôn cô một cái.

Nụ hôn của anh dịu dàng, chậm rãi, lặp đi lặp lại đến khi hơi thở cô rối loạn mới nhẹ nhàng buông ra.

"Chỉ muốn ở bên em lâu hơn một chút, được không?" Anh dụi đầu vào hõm cổ cô, giọng nói trầm thấp đến mức khó cưỡng lại.

Tim Tạ Chiêu như bị một bàn ủi nóng lướt qua.

Anh ngoan ngoãn như vậy, ngũ quan tuấn tú, đường nét khuôn mặt dưới ánh sáng mờ càng khiến cô rung động.

Nhất là đôi môi đầy đặn ấy, dưới ánh sáng dường như còn hơi ánh nước.

Anh ngoan ngoãn nhìn cô, trông như thể để mặc cô muốn làm gì thì làm.

"Đừng đuổi anh đi được không? Để anh ở bên em thêm một lúc nữa." Giọng anh đầy vẻ đáng thương, như một con mèo lớn lo lắng bị chủ bỏ rơi.

Linh hồn của Tạ Chiêu như bị anh níu lấy, ba hồn bảy vía lơ lửng trên không.

Cô túm lấy cổ áo anh, kéo xuống, ngửa đầu hôn anh một lúc.

Giang Từ không chút khách khí ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng.

Bàn tay nóng bỏng của anh men theo eo lưng cô, vu.ốt ve từng đường nét trên sống lưng.

Cảm giác tê dại như dòng điện chạy khắp cơ thể, Tạ Chiêu áp sát vào lồng ng.ực anh, cánh tay vòng qua cổ anh, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

"Em yêu, anh muốn—" Dưới ánh sáng lờ mờ, trán anh lấm tấm mồ hôi, trên xương quai xanh cũng có vài giọt.

Đôi mắt anh ướt át và lấp lánh, vành tai đỏ ửng.

"Không được nghĩ!" Tạ Chiêu mặt đỏ tai nóng, nhìn thấy yết hầu anh chuyển động, biết ngay anh định làm gì, lập tức giơ tay vỗ nhẹ anh một cái.

Trời sắp sáng rồi, không thể để người ta nghỉ ngơi một lát sao?

Anh nhẹ nhàng đè cô xuống gối, mười ngón tay đan chặt lấy tay cô, sau đó khẽ hôn xuống, những nụ hôn nóng ẩm dừng lại bên cổ.

Chẳng bao lâu sau, cô lại bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, chủ động ôm lấy eo anh.

Bàn tay Tạ Chiêu lướt trên cơ bụng anh, sao eo lại nhỏ thế này?

Bờ vai thì rộng, vòng ba lại cong vút.

Quan trọng nhất là, gương mặt này quá mức điển trai, đến nỗi lại còn đáng thương gọi cô là "em yêu", hỏi cô có được không.

Thật sự rất khó từ chối.

Còn thể lực nữa, bình thường thì lười chảy thây, trông như chẳng có chút sức lực nào, đến lúc này lại bền bỉ đến đáng sợ.

Đây thực sự là một chàng trai rất thích hợp để ôm ngủ. Mà chàng trai này lại chính là bạn trai cô.

Tạ Chiêu đột nhiên cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Thôi vậy, tự kỷ luật mỗi ngày có ý nghĩa gì? Thỉnh thoảng sa đọa một lần chắc cũng không sao.

Ngày mai em sẽ ở bên anh cả ngày." Cô nói, "Nhưng sau đó, chúng ta nhất định phải quay về làm việc."

Cô còn chưa nói xong, chiếc váy ngủ bằng lụa trắng đã rơi xuống sàn.

Giang Từ tiến sát hơn, kéo tay cô lên môi hôn bừa bãi.

"Anh đúng là chẳng biết khách sáo chút nào." Tạ Chiêu bật cười.

"Chẳng lẽ em không muốn sao, em yêu?" Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở nóng rực cố ý phả vào tai cô, khiến cô theo bản năng muốn né tránh.

Bàn tay anh ngay lập tức khóa chặt eo cô, kéo cô vào lòng, hai người dính sát vào nhau.

Mái tóc mềm mại của anh cọ vào má cô, quấn quýt bên tai.

"Em không muốn." Cô cứng miệng, dù lưỡi khô khốc và cảm thấy thiếu dưỡng khí.

"Vậy à." Anh ôm cô, nhưng đột nhiên không làm gì nữa.

"Vậy nếu em không muốn thì thôi, anh ngủ đây." Giọng điệu rất bình thản, nói xong thật sự nhắm mắt lại.

Tạ Chiêu nhìn chiếc váy ngủ rơi trên sàn, lại nhìn anh đang nhắm mắt, lập tức tức đến mức khó chịu.

Thế này rồi mà anh bảo ngủ sao?!

Một tay anh ôm chặt lấy cô, để cô dựa vào lòng mình.

Trong đêm yên tĩnh, hai người ôm nhau thật chặt.

Cô có thể cảm nhận được hơi nóng trên người anh, bản thân cũng bị thiêu đốt, nhưng Giang Từ lại cứ nhắm mắt, không hề nhúc nhích.

Đùa à?

Bàn tay cô bắt đầu làm loạn, môi cũng không chịu yên.

Cô hôn rất khẽ, không có động tác phức tạp, chỉ khẽ đặt môi lên xương quai xanh, lên tai anh, thỉnh thoảng lại khẽ chạm vào.

Cô rút dây lưng quần thể thao của anh ra.

Đúng lúc cô đang chơi vui vẻ thì bàn tay bị anh siết chặt.

Anh lập tức kéo cô lại, xoay người đè lên, cúi đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên.

"Không buồn ngủ sao?"

"Vừa nãy còn đòi ngủ mà, em đang làm gì đấy?" Anh ôm chặt cô vào lòng, rồi cúi đầu hôn xuống, nụ hôn càng lúc càng sâu. Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến cô mềm nhũn, không kiềm chế được mà phát ra một tiếng khe khẽ.

Tạ Chiêu nhẹ nhàng đẩy anh ra, cố tình nói: "Không muốn hôn."

"Khóe môi hướng xuống chứng tỏ em không tin vào chính lời mình, nghĩa là em đang nói dối." Đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua môi cô.

Giang Từ nắm hờ lấy cổ tay cô, chăm chú nhìn vào gương mặt cô: "Đồng tử em giãn nở, mạch đập nhanh hơn, tim em đang đập mạnh."

Ngón tay anh dừng lại trên vị trí trái tim cô, nơi lồng ng.ực đang phập phồng dữ dội.

"Nếu không phải em bị viêm cơ tim, cần đến bệnh viện gấp vào buổi tối, thì chứng tỏ em đang có h.am m.uốn với anh."

"Anh điên à?"

Cả hai đột nhiên bật cười.

"Tạ Chiêu." Cười cười, đột nhiên anh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

"Anh còn một món quà quên chưa tặng em."

Ánh mắt anh khóa chặt trên đôi mắt cô, chuyên chú đến mức khiến người ta không thể dời đi.

"Không phải anh đã tặng rồi sao?" Cô thắc mắc.

Trước đó, anh đã nhờ nhân viên khách sạn gửi cho cô một chiếc vương miện.

Sau đó lại tặng cô một màn pháo hoa.

"Không phải."

Giang Từ đứng dậy, nhanh chóng đi ra phòng khách, lấy từ ba lô của mình một chiếc hộp nhỏ.

Tim Tạ Chiêu đập thình thịch.

Anh ngồi xuống bên cạnh, trịnh trọng mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc chìa khóa nhỏ.

Chìa khóa này có thể mở cánh cửa nào đây?

"Em hẳn biết anh là người thừa kế quỹ tín thác gia tộc, quản lý toàn bộ tài sản của gia đình."

"Những tòa lâu đài, trang viên em thấy ở Anh đều thuộc về cậu anh. Sau này chúng không phải do anh trực tiếp thừa kế."

"Nhưng anh vẫn có một số lâu đài ở châu Âu."

Anh mở tay cô ra, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô, để cô nắm chặt lấy.

"Đây là quà Valentine anh muốn tặng em, là món quà thực sự."

Anh tặng cô... một tòa lâu đài ở Pháp?

Tạ Chiêu ngồi trên giường, quấn chăn quanh người, mái tóc rối bù, trong tay lại cầm chìa khóa một tòa lâu đài.

"Nơi đó có ánh nắng đẹp, phong cảnh tuyệt vời, có thể nhìn ra biển. Anh còn có thể nuôi một vài con vật nhỏ ở đó. Nếu em muốn cưỡi ngựa, còn có cả một trường đua nhỏ. Còn có một con hào bao quanh."

"Anh tặng em một lâu đài ở Pháp? Làm quà Valentine?"

Cô vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp.

"Tất cả tài sản của anh đều thuộc về em." Giang Từ nói, "Chỉ là lâu đài này hiện tại đã có thể cho em dọn vào ở, hoặc em có thể đến đó nghỉ ngơi."

"Một lâu đài ở Pháp..." Cô lẩm bẩm.

"Em không thích Pháp sao?"

Anh bắt đầu căng thẳng.

Trong đêm trăng sáng trong, Giang Từ ngồi bên mép giường, yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

"Em thích."

Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh qua lớp chăn, nắm lấy bàn tay anh.

"Chỉ là em cảm thấy quá bất ngờ thôi."

"Anh biết không? Khi còn nhỏ, hoặc có lẽ là khi em còn niên thiếu, em lớn lên ở một nơi nghèo khó, gần như không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài."

"Em không giống những đứa trẻ thành phố, thậm chí còn không như những đứa trẻ thị trấn, không có một chút khái niệm gì về giới thượng lưu hay hàng xa xỉ."

"Nhưng dù sao cũng có trường học, có một tiệm tạp hóa có TV, có nhà hàng xóm mà em có thể lén xem ké."

"Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng em được xem những bộ phim hoạt hình của Disney."

"Những gam màu xanh nhạt, những vì sao lấp lánh sáng rực—đó là những bộ hoạt hình cũ kỹ từ thế kỷ trước."

"Em không có hứng thú đặc biệt với công chúa, hoàng tử hay phù thủy, nhưng những tòa lâu đài nguy nga trong đó thực sự làm em kinh ngạc. Trong mắt em lúc đó, chúng là một thế giới thần tiên."

"Lúc nhỏ, em không phân biệt được nước Anh với nước Pháp. Dù trong giờ học tiếng Anh, giáo viên có giảng rằng nước Anh thường mưa, còn nước Pháp thì có nắng đẹp."

"Khi ấy, chị gái em thường ra ngoài làm việc, thỉnh thoảng sẽ mang về cho em vài tạp chí thiếu nhi."

"Có hình ảnh của chuột Mickey, của các nhân vật hoạt hình khác. Nhưng em thích nhất là những hình ảnh về lâu đài."

"Khi em nằm trên chiếc giường ọp ẹp trong căn phòng chật hẹp của khu ổ chuột, em thường tự hỏi, không biết những người sống trong lâu đài sẽ như thế nào. Em luôn cho rằng họ phải là những nàng tiên, hoặc là những người giàu nhất thế giới."

"Thực ra, lâu đài ở châu Âu không còn quá đắt đỏ, chi phí bảo trì rất cao, nhiều quý tộc thường rao bán chúng." Giang Từ nói, "Với tài chính của em, mua một tòa lâu đài là chuyện không hề khó."

"Ừ, đúng thế." Cô bật cười. "Nhưng lâu đài không đơn thuần chỉ là một tòa nhà, mà là biểu tượng của một giấc mơ—một giấc mơ mà những đứa trẻ nghèo khổ từng mơ đến."

"Anh có hiểu không?"

"Tại sao khi lớn lên, em lại điên cuồng tiêu tiền để mua những món trang sức lấp lánh, những bộ váy cao cấp cầu kỳ, xa hoa?"

"Vì đó là những thứ em chưa từng thấy, chúng chỉ tồn tại trong những bộ phim hoạt hình. Chúng đại diện cho một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc."

"Những thứ khác em không dám nói, nhưng nếu là trang sức và váy áo cao cấp, với anh, đây là chuyện dễ dàng nhất." Anh ôm lấy bờ vai cô, để cô dựa vào lòng mình. "Em thích bao nhiêu, anh sẽ mua bấy nhiêu. Cả tòa lâu đài cũng sẽ được trang hoàng theo ý em."

Tạ Chiêu tựa vào ngực anh, rất lâu không lên tiếng.

"Sao vậy? Anh nói gì sai à?" Giang Từ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, thấy khóe mắt cô lấp lánh nước.

"Em luôn cảm thấy cuộc đời mình như một giấc mơ—không biết là cơn ác mộng đã kết thúc, hay là em đang sống trong một giấc mộng đẹp."

"Sếp Tạ đúng là biết cách ăn nói."

Giang Từ mỉm cười, ôm lấy bờ vai cô.

Tạ Chiêu luôn là người cực kỳ tự tin, dũng cảm, kiên cường, có thể đánh bại hết kẻ thù này đến kẻ thù khác. Nhưng khi tất cả kẻ thù đã bị cô đè bẹp, vào những đêm khuya tĩnh lặng, cô vẫn có những khoảnh khắc man mác buồn.

"Không sao cả, vào ban đêm, mức serotonin trong cơ thể giảm xuống, nên em có thể cảm thấy một chút buồn vu vơ." Giang Từ nhẹ giọng nói.

"Không, em chỉ là quá hạnh phúc thôi." Tạ Chiêu mỉm cười, ngước nhìn anh dưới ánh trăng. "Em rất hài lòng với tất cả những gì mình có lúc này, và có cả anh ở bên cạnh."

Giang Từ siết chặt tay cô.

"Em đã chịu rất nhiều khổ cực, anh đều biết cả. Từ hôm nay trở đi, mọi đau khổ đều chấm dứt, em đã đánh bại tất cả kẻ thù của mình. Sau này mọi chuyện sẽ có anh cùng em gánh vác. Anh hứa sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."

"Em tin anh."

Tạ Chiêu cẩn thận cất chiếc chìa khóa đi.

Giang Từ kéo cô vào lòng, đắp chăn cho cô cẩn thận.

Hai người cuối cùng cũng có một giấc ngủ bình yên.

*

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Chiêu ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng từ phòng khách—hương bánh ngọt cùng bơ tan chảy, cà phê và cả mùi trái cây tươi.

Cô đảo mắt nhìn quanh. Bàn ăn trong phòng khách đầy ắp đồ ăn, giống như một bữa buffet thu nhỏ—bánh mì vòng phết bơ, trứng chiên, thịt xông khói, các loại trái cây và rau củ, nước ép, sữa chua, cà phê... đều là những món cô thường ăn vào buổi sáng.

"Chắc chắn không phải do khách sạn chuẩn bị nhỉ? Bữa sáng của khách sạn đâu có phong phú thế này." Cô lên tiếng hỏi, nhưng không có ai trả lời.

Trong phòng tắm, tiếng nước vẫn đang chảy.

Tạ Chiêu đẩy cửa phòng tắm một chút, nghe thấy có người vừa tắm vừa hát.

Tâm trạng của Giang Từ dường như rất tốt. Giọng hát của anh trong trẻo, vang vọng trong làn nước ấm, mang theo một sự tươi trẻ đầy sức sống.

Ánh sáng ban mai len lỏi qua cửa kính, tràn vào phòng tắm.

Tạ Chiêu khoanh tay, tựa vào tường, vừa đánh răng vừa hỏi anh: "Này, bữa sáng ngoài kia là anh mua thêm hả? Khách sạn chẳng phải có phục vụ sao? Sao phải mua thêm làm gì?"

"Bữa sáng của khách sạn Bulgari lúc nào cũng dở tệ. Anh biết chắc em không thích, nên đã chọn những món em thường ăn."

Giọng Giang Từ vang lên, đứt quãng vì bị ngăn cách bởi lớp kính mờ.

Rồi cửa kính trượt mở ra.

Anh bước ra ngoài, chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm.

Tạ Chiêu vẫn còn đang đánh răng, vô thức liếc mắt nhìn anh một cái.

Anh đứng trước cửa sổ, ánh nắng buổi sáng đổ xuống, đường nét khuôn mặt vốn đã sắc nét của anh lại càng trở nên dịu dàng hơn.

Ánh mắt cô từ trên xuống dưới lướt qua người anh.

Mái tóc anh còn ướt, từng giọt nước trượt từ trán xuống khóe mắt sắc sảo, hơi nước trong phòng tắm khiến đuôi mắt anh hơi ửng đỏ.

Bờ vai rộng rãi, xương quai xanh sắc nét đọng lại vài giọt nước, cơ bắp rắn chắc kéo dài xuống vòng eo thon gọn, những đường nét trên cơ bụng rõ ràng, căng chặt trong buổi sớm.

Đường nhân ngư trên cơ thể anh chạy dọc xuống dưới, nước không ngừng nhỏ giọt theo từng thớ cơ, mà chiếc khăn tắm thì lại được buộc hờ hững đến mức như thể có thể tuột xuống bất cứ lúc nào.

Có lẽ do nhiệt độ trong phòng tắm hơi cao, Tạ Chiêu cảm thấy mặt mình có chút nóng.

Nhưng cô không hề né tránh ánh nhìn mà còn quan sát chăm chú hơn.

Một giọt nước từ mái tóc anh lăn xuống theo xương quai xanh, chậm rãi trượt đến hõm bụng sâu bên dưới.

Trong làn hơi nước mờ ảo, cô vô thức đưa tay định lau giúp anh, nhưng cổ tay cô bị anh giữ chặt ngay lập tức.

"Sáng sớm mà định làm gì vậy?" Anh nhướng mày, ánh mắt như có như không mang theo ý cười.

Anh sải bước đến bên cạnh cô, lấy cốc, thản nhiên súc miệng.

Anh cao lớn, dáng người thon dài, nhưng tư thái lại lười biếng tùy ý. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Tạ Chiêu có thể ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt trên người anh.

Nhìn anh súc miệng một cách chăm chú, bỗng nhiên cô nảy ra ý định trêu chọc.

Cô cúi mắt, ngón tay thon dài khẽ kéo khăn tắm của anh, vuốt qua vuốt lại, như thể chỉ cần hơi mạnh tay là sẽ khiến nó rơi xuống.

Giang Từ vẫn điềm nhiên súc miệng, mặc cô nghịch ngợm.

Tạ Chiêu cảm thấy anh chẳng khác nào một chú mèo Maine tính khí tốt, cứ để cô tùy ý chọc ghẹo.

Cô thử chọc vào cơ bụng anh, vỗ nhẹ lên vai anh, rồi kéo kéo chiếc khăn tắm kia.

Cuối cùng, cô càng ngày càng táo bạo, trực tiếp luồn tay vào trong.

Cổ tay cô lập tức bị anh giữ chặt.

Anh cúi xuống, nhếch mày.

"Hôm qua ai còn bảo hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi, không được làm chuyện—"

Tiếng nước bị ngắt đột ngột.

Cả hai vừa mới súc miệng xong.

Giang Từ nâng cằm cô lên, nhưng Tạ Chiêu nhanh chóng né tránh, cười nói: "Em chỉ đùa chút thôi, sao anh nghiêm túc thế?"

"Ưu điểm lớn nhất của anh là rất nghiêm túc." Anh từng bước áp sát.

Tạ Chiêu lùi dần, cho đến khi lưng chạm vào bức tường gạch lạnh lẽo trong phòng tắm.

Anh cúi đầu, ánh mắt giao nhau với cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, khiến cô hơi ngửa đầu lên.

"Tránh ra đi, sáng sớm em không muốn hôn anh đâu." Cô cố tình nói.

"May mà em đang sống trong thế giới thực, cô Tạ Chiêu. Nếu không, không biết mũi em sẽ dài đến mức nào rồi." Anh cong mắt, khẽ cười.

Rồi anh cúi xuống, nhẹ nhàng cọ mũi cô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Em cứ yên tâm đi, hôm nay anh nhất định sẽ không hôn em đâu."

Giang Từ đứng thẳng dậy, giọng nói lạnh nhạt.

Anh xoay người đi ra phòng khách, để lại một bóng lưng cao ráo, mạnh mẽ.

Hừm, chỉ là trò chơi mèo vờn chuột thôi.

Tạ Chiêu hừ một tiếng, chỉnh lại nhiệt độ nước, chuẩn bị tắm.

Đồ đạc vương vãi khắp nơi trong phòng khách, dấu vết hỗn loạn của đêm qua vẫn còn rõ ràng, hương vị mờ ám còn chưa tan hết.

Giang Từ miễn cưỡng lấy một chiếc quần thể thao màu xám từ đống đồ đạc bừa bộn, giũ nhẹ rồi chậm rãi mặc vào.

Anh thoải mái ngồi xuống sofa, lưng tựa hờ hững vào ghế, lấy iPad ra định xử lý vài việc nghiêm túc.

Chưa kịp bắt tay vào công việc đầu tiên, anh đã nghe thấy giọng Tạ Chiêu gọi từ trong phòng tắm.

"Này, giúp em một chút!"

Khoé môi Giang Từ hơi nhếch lên, nhưng vẫn lười biếng ngồi yên tại chỗ, kéo dài giọng hỏi: "Lại chuyện gì nữa đây?"

Giữa tiếng nước chảy lách tách, giọng Tạ Chiêu vang lên: "Không có áo choàng tắm! Mau lấy giúp em một cái."

"Sao lại không có được? Anh đã chuẩn bị sẵn, để ngay trong phòng tắm rồi mà. Em tìm thử lại xem, chắc chắn sẽ thấy."

"Được rồi, em tự tìm vậy."

Giang Từ nghe ra sự bực tức trong giọng nói cô, nhếch môi cười nhẹ, rồi tiếp tục công việc của mình.

Nhưng chỉ được một lát, tiếng hét của Tạ Chiêu lại vang lên.

"Này, Giang Từ! Mau giúp em chút nữa!"

"Lại có chỉ thị gì nữa đây, cô Tạ?" Anh uể oải đáp.

"Lấy giúp em một cái váy ngủ!"

"Em không mặc váy ngủ vào à? Nó đang treo ngay trên giá đấy."

"Anh nói nhiều làm gì? Bảo lấy thì cứ lấy đi! Cái cũ em đã mặc cả đêm rồi, sao có thể mặc lại được?"

"Là lỗi của thần, ngay lập tức đi lấy đây." Giang Từ bật cười. "Vậy xin hỏi cô Tạ muốn mặc cái nào đây?"

"Tùy anh."

Anh bước vào phòng ngủ, lục tìm trong tủ quần áo của cô.

Hở lưng, cổ chữ V sâu, xuyên thấu, hoặc chỉ có vài sợi dây mảnh mai.

Giang Từ nhíu mày, lắc đầu liên tục.

Toàn là mấy thứ gì thế này?

Ít vải đến mức này, có thể gọi là quần áo sao?

Trời đã sang thu, mặc thế này không lạnh à?

Lục tung cả tủ vẫn không tìm thấy bộ nào đủ dày để gọi là "quần áo giữ ấm".

Không còn cách nào khác, anh lập tức gọi người mang đến một bộ đồ ngủ dài tay, quần dài, chất liệu mềm mại nhưng vô cùng kín đáo.

Cao cổ, tay dài, ống quần rộng, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Giang Từ nhìn kỹ lại một lượt, hài lòng gật đầu.

Tuy kiểu dáng hơi lỗi thời một chút... nhưng không sao, hôm nay chỉ có hai người bọn họ trong khách sạn, quan trọng là giữ ấm và dễ vận động.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

"Sao rồi?" Tạ Chiêu hỏi. "Chẳng lẽ lấy một bộ váy ngủ cũng khó đến vậy? Hay là anh lại rơi vào tình trạng khó chọn đồ?"

Cô cố ý để anh lục lọi tủ đồ, muốn kí.ch th.ích anh một chút.

Sáng sớm anh lại biến thành một chính nhân quân tử nghiêm túc như vậy, thật nhàm chán.

Tạ Chiêu tùy tiện quấn khăn tắm quanh người, đẩy cửa bước ra.

"Tìm thấy chưa?"

"Tìm rồi, chắc chắn em sẽ thích."

Giang Từ rất tự tin, đưa bộ đồ cho cô.

Tạ Chiêu dựa vào khung cửa, đôi mắt lấp lánh trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy bộ đồ trên tay anh, mắt cô tối sầm lại.

Vào một buổi sang, hai người yêu nhau ở một mình trong khách sạn cả ngày.

Cô bảo anh lấy váy ngủ, vậy mà anh lại đưa cho cô một bộ đồ ngủ dài tay dài chân y như đồ mùa đông.

"Anh có vấn đề à?" Cô không nhịn được mà mắng.

"Em sờ thử chất vải đi, mềm lắm, giữ ấm tốt, còn rất tiện lợi khi hoạt động nữa." Giang Từ nghiêm túc giới thiệu.

Cô nghi ngờ anh cố tình trêu cô.

"Em không mặc."

"Nhưng trong tủ của em chẳng có cái nào đủ ấm cả." Anh thản nhiên nói. "Những thứ đó mặc vào sẽ lạnh, cả ngày em mặc như thế, chắc chắn sẽ bị cảm."

"Ai nói là em mặc cả ngày?" Tạ Chiêu sắp phát điên.

Những bộ đồ đó là để mặc khi cần thiết, mặc xong còn chẳng giữ lại.

Cô chỉ muốn ẩn ý mời anh vào phòng tắm thôi, vậy mà...

Dường như cuối cùng Giang Từ cũng hiểu ra.

"Ồ, anh sai rồi." Anh gật gù.

"Bộ này đúng là quê mùa thật, vậy anh sẽ lập tức đi mua cái khác."

"Không cần nữa."

"Không mặc không được."

Anh giữ lấy cổ tay cô.

"Anh có mang theo vài chiếc áo sơ mi dài tay, vải rất đẹp, mặc như váy ngủ tạm cũng ổn mà?"

Anh cao gần 1m90, áo sơ mi của anh đủ rộng để cô mặc như áo choàng.

Tạ Chiêu thở dài đầy cố ý. "Em cảm thấy sáng nay anh rất lạnh nhạt với em."

"Không có đâu, anh vẫn vậy mà. Chỉ là trêu em chút thôi." Giang Từ lập tức giải thích.

"Thế sao anh cứ giữ khoảng cách với em từ sáng đến giờ?" Cô nhìn anh đầy ẩn ý.

Mặt Giang Từ hơi đỏ, yết hầu khẽ di chuyển.

Anh nắm chặt tay cô.

Tạ Chiêu hiểu ngay, ánh mắt cô liếc xuống chiếc quần thể thao màu xám của anh.

Quả nhiên—

Sóng gió dâng trào.

"Tự chủ của anh không mạnh như em nghĩ đâu." Giang Từ nói, giọng khàn khàn.

"Sáng sớm chỉ có hai chúng ta trong phòng tắm nhỏ hẹp, mà em cứ trêu anh như thế... Anh không thể đảm bảo mình kiểm soát được."

Giọng anh uể oải, nhưng đôi tai thì hơi ửng đỏ, hiếm khi nào anh lộ vẻ bối rối như vậy.

"Có ai bảo anh phải kiểm soát đâu." Tạ Chiêu nhẹ nhàng vu.ốt ve ngón tay anh, giọng nói nhỏ dần.

"Nhưng hôm nay anh chỉ muốn ở lại bên em cả ngày thôi." Giang Từ siết chặt tay cô, ánh mắt kiên định nhìn cô. "Chúng ta có thể ngồi trên sofa ôm nhau, xem phim, trò chuyện. Anh không muốn em nghĩ rằng anh chỉ muốn làm chuyện khác mới ở lại."

"Em biết mà." Tạ Chiêu bước tới, vòng tay ôm lấy eo anh, tựa cằm lên bờ vai rộng.

Ánh nắng sớm chiếu lên gương mặt hai người.

Họ yên lặng ôm nhau trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng.

Giang Từ hơi đỏ mặt, ấp úng nói: "Hơn nữa, dù sao thì hôm qua..."

"Đêm qua anh với em..."

"Em vốn đã ngủ không ngon, anh sợ hôm nay nếu tiếp tục... thì em sẽ càng thêm mệt mỏi."

"Đừng nói nữa." Tạ Chiêu hơi xấu hổ, nhẹ giọng cắt ngang.

Vòng tay anh rất ấm áp. Cô tựa sát vào lồng ng.ực anh, cảm nhận hơi thở và nhịp tim vững chãi của anh.

Giang Từ đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, động tác dịu dàng như đang nâng niu vật quý giá nhất đời mình.

Tạ Chiêu ngẩng lên ôm chặt lấy anh, cất giọng mềm mại: "Nhưng mà... hôn thì không sao mà, đúng không?"

"Vậy bây giờ anh có thể hôn em không?"

Giọng nói của Giang Từ trầm thấp, lười biếng nhưng đầy nghiêm túc, chậm rãi lướt qua vành tai cô, khiến sống lưng cô bất giác run lên.

Tạ Chiêu ngước lên nhìn anh, đối diện với ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút trêu chọc.

Hàng mi dài của anh in bóng dưới ánh nắng sớm, từng sợi rõ ràng, rung động theo từng nhịp thở.

Giang Từ nhẹ nhàng nâng cằm cô, ánh sáng buổi sáng chiếu lên bàn tay anh, làm nổi bật những đường xương tinh tế cùng những mạch máu mờ nhạt.

"Được không?"

Giọng anh trầm ấm, mang theo chút khàn khàn lười nhác, nhưng lại rất nghiêm túc. Đuôi mắt hơi cong, đôi môi nhếch lên một đường cung nhẹ.

"Được."

Tim cô đập loạn nhịp, hai mắt dần khép lại.

Ngay sau đó, hương thơm mát lạnh tựa băng tuyết hòa lẫn với mùi sữa tắm nhàn nhạt quấn lấy hơi thở của cô. Mùi hương này cũng giống như hương trên người anh, khiến cô rất thích.

Giang Từ cẩn thận nâng lấy sau gáy cô, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn chậm rãi.

Anh hôn cô một cách trân trọng, như thể đang hôn lên món bảo vật quý giá nhất của đời mình.

Dưới ánh sáng màu mật ong của buổi sáng, đôi mắt anh dường như phủ một tầng sương mờ.

Giang Từ chạm nhẹ vào môi cô, dịu dàng triền miên, chậm rãi dây dưa, từng chút một khắc sâu.

Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề hơn, hô hấp của cô cũng bị cuốn theo nhịp điệu ấy mà trở nên rối loạn.

"Đây là nụ hôn chào buổi sáng."

Ngón tay anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô không rời.

Tạ Chiêu không đáp, chỉ kéo anh xuống, chủ động hôn lên lần nữa.

Nụ hôn lần này sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như một cơn sóng lớn đang dâng trào.

Nhưng dù vậy, tay Giang Từ vẫn rất quy củ, chỉ ôm nhẹ lấy eo cô, mặc dù trên người cô chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, mơ hồ như sắp trượt xuống bất cứ lúc nào.

Cổ họng anh khẽ trượt lên xuống, yết hầu hơi động.

Tạ Chiêu ôm lấy cổ anh, ép mình sát vào anh hơn.

Hơi thở nặng nề của Giang Từ vang lên, mang theo một chút khàn khàn mơ hồ, xen lẫn một tia lười nhác đầy cám dỗ.

"Hôn thêm chút nữa, được không?" Giọng anh trầm thấp, tiếng nói như cọ nhẹ qua vành tai cô, khiến toàn thân cô như tê dại.

Bình Luận (0)
Comment