Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 30

Tạ Chiêu dọc theo từng khung cửa sổ vòm cao mà bước tới, băng qua đại sảnh rộng lớn rồi từ sảnh tiệc đến phòng khách nhỏ.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời đêm xanh cobalt, trong phòng khách chỉ có ánh đèn đứng màu cam nhàn nhạt, ánh sáng mờ ảo. Trên sofa, Chủ tịch Trần cùng một vài giám đốc cấp cao đang trò chuyện với Sếp Hoa. Trên màn hình lớn, tin tức vẫn đang phát sóng.

Cô chăm chú quan sát bọn họ. Sếp Hoa bề ngoài vẫn vui vẻ trò chuyện với Chủ tịch Trần, nhưng rõ ràng không còn thân thiết như khi mới đến vào buổi sáng.

Vụ bê bối của Warner—nam chính trong kế hoạch "xuồng cứu sinh" của họ—vẫn đang ở trên đỉnh hot search. Chủ tịch Trần vẫn chưa giải quyết được vấn đề này.

Sếp Hoa vẫn giữ thái độ quan sát, chưa đưa ra quyết định đầu tư vào Nhạc Càn.

"Vài ngày tới, chúng tôi sẽ dập tắt chuyện này." Chủ tịch Trần nói.

"Vậy thì đợi vài ngày nữa khi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta hãy bàn lại." Sếp Hoa đáp.

Vài ngày tới, bê bối của Warner có thể bị ém nhẹm, nhưng đến lúc đó, chính ông ta mới là người bị phanh phui.

Tạ Chiêu thầm nghĩ.

Isaac đã đi tìm nhân chứng. Chỉ cần cô kiên trì thêm ba ngày, ba ngày không để bị bại lộ, chờ nhân chứng mang chứng cứ ra, tất cả sẽ kết thúc.

Trên màn hình lớn vẫn đang phát tin tức.

Công ty thám hiểm vũ trụ Star K vừa thực hiện một thử nghiệm bay mới của tên lửa, và một lần nữa thất bại.

Trước đó, công ty này tuyên bố họ đã phát triển công nghệ mang tính đột phá. Nếu thử nghiệm thành công, đây sẽ là một bước tiến mới trong lịch sử du hành không gian của loài người. Nhưng do sự cố với van áp suất, tên lửa bị vỡ ngoài kế hoạch sau khi phóng lên, rồi nổ tung trên không.

Thị trường chứng khoán Mỹ, chịu ảnh hưởng từ sự kiện này, cổ phiếu của công ty vũ trụ này lập tức giảm 8%.

"Cổ phiếu công nghệ cũng bị ảnh hưởng." Tạ Chiêu khẽ thở dài.

"Những ai đánh lệnh mua sẽ thua lỗ." Sếp Hoa nói.

"Sếp Tạ, trước đó cô đặt lệnh bán khống công ty này, phải không? Vậy là cô thắng rồi." Một người bên cạnh mỉm cười nói với cô.

"Phải." Tạ Chiêu gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm, không chút cảm xúc.

Từ nãy đến giờ, Giang Từ vẫn đứng ở cửa phòng khách, nhìn cô từ xa.

Cô đang tập trung theo dõi màn hình lớn.

Trên bản tin, một nhà vật lý thiên văn đang nói: "Nếu nghiên cứu phát triển tên lửa lần này thành công, chi phí phóng sẽ được giảm xuống đáng kể, nâng cao năng lực thám hiểm vũ trụ của con người. Vì trong gần hai mươi năm qua, các nhiệm vụ không gian đều bị giới hạn bởi khả năng phóng thiết bị. Đây lẽ ra đã là một cuộc cách mạng trong lĩnh vực vật lý thiên văn không gian."

Những người khác đã đổi sang chủ đề khác, chỉ có Tạ Chiêu vẫn ngồi bất động, chăm chú theo dõi từng hình ảnh về vụ phóng tên lửa trên màn hình.

Ánh sáng xanh lạnh lẽo từ màn hình lướt qua khuôn mặt cô.

Nhìn cô có vẻ buồn bã.

Giang Từ có khả năng cảm nhận cảm xúc của cô ngày càng tốt hơn. Lúc này, anh có thể cảm nhận được sự mất mát trong cô.

Thật kỳ lạ.

Nếu cô đã đặt lệnh bán khống cổ phiếu công ty này, đáng lẽ cô phải vui mừng vì kiếm được tiền.

Tạ Chiêu im lặng, chăm chú nhìn những hình ảnh tư liệu về các cột mốc trong hành trình thám hiểm không gian của con người.

Đó đều là những đoạn phim cũ, không phải tin tức gì mới. Nhưng cô vẫn nghiêng người về phía trước, chăm chú dõi theo, như một đứa trẻ đang xem phim hoạt hình đầy háo hức.

Giang Từ đứng bên cạnh quan sát cô.

Bình thường cô luôn cảnh giác, nhưng lúc này lại không hề quay đầu nhìn anh.

Cô thật sự thích vũ trụ đến vậy sao?

Bỗng nhiên, Giang Từ nhớ ra, Tạ Chiêu từng học cử nhân ngành vật lý tại MIT.

Nếu sau này cô không bước chân vào Phố Wall, không biết bây giờ cô sẽ nghiên cứu về lĩnh vực gì nhỉ?

Nếu có thế giới song song, có lẽ ở một thế giới khác, cô đã trở thành một nhà vật lý. Còn anh, ngành của anh là tâm lý học hành vi.

Trong trường hợp đó, liệu họ có cùng nhau làm nghiên cứu không?

Suy nghĩ của Giang Từ đột nhiên nhảy xa một cách kỳ lạ.

*

Trên đường về phòng ngủ, Tạ Chiêu bị Giang Từ gọi lại.

Bên ngoài cửa sổ hành lang, lá cây bách bị gió thổi lật từng lớp, tựa như biển xanh mênh mông. Giữa biển xanh ấy, một vầng trăng sáng nhô lên. Tấm rèm trắng bay phần phật trong gió, nhẹ nhàng lướt qua vạt áo anh.

"Dạo này, bầu trời đêm mùa hè ở Ý có thể nhìn thấy mưa sao băng Perseid." Anh tiến lên một bước.

"Muốn cầu nguyện à?" Tạ Chiêu cười hỏi, "Cầu gì nào?"

"Tôi mang theo kính viễn vọng. Cô thích ngắm sao, tôi nghĩ cô sẽ thích nó." Anh nói, "Tôi tặng cô."

Lúc này, lông mi của Giang Từ bị ánh trăng nhuộm thành màu bạc, mang một vẻ đẹp mơ hồ.

Tạ Chiêu vừa rồi còn đang tươi cười, nhưng khi nghe câu này, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Không thích." Cô lạnh lùng nhìn anh.

"Và tôi cũng không có hứng thú." Tạ Chiêu bước tới một bước, giọng đã có chút tức giận, "Tôi nói lần đầu cũng là lần cuối, đừng tùy tiện đoán mò suy nghĩ của tôi."

Tạ Chiêu quay người, bước nhanh trở lại phòng ngủ.

Bước chân vội vã, mang theo sự tức giận.

Cảm giác giận dữ khi bí mật bị xâm phạm.

Khi cô còn là một đứa trẻ, bị mắc kẹt trong vùng quê nghèo nàn, lạc hậu, tăm tối.

Người cha sinh học của cô luôn tìm đủ lý do để đánh đập cô, như là không nấu cơm tốt, như là không trông chừng em trai, hay là khi cô đang học bài.

Mỗi khi cô phản kháng, ông ta lại nửa đêm đuổi cô ra khỏi nhà, để cô phải ngủ lang ngoài phố.

Đói rét, giữa những con phố bẩn thỉu, những con chó hoang kéo nhau đuổi theo cô, như thể đang đuổi theo một con mèo hoang.

Tạ Chiêu co ro trong góc, thường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vũ trụ rộng lớn luôn giúp cô quên đi nỗi đau thể xác.

Cô biết mình rất thông minh, tin rằng chỉ là tạm thời bị kẹt lại.

Cha mẹ của Tạ Chiêu không yêu cô, mà rất ghét cô.

Nhưng cô chẳng quan tâm, cô không bao giờ lãng phí cảm xúc vào những người ngu ngốc đó. Tạ Chiêu yêu thích vũ trụ vô hạn.

Khi còn nhỏ, cô rất thích những phần trong sách giáo khoa nói về không gian, du hành vũ trụ của loài người, chỉ là một trang giấy hẹp, cô đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Cô đặc biệt yêu thích bức ảnh về một tên lửa đang phóng lên.

Ngày đó nghèo khó, nhà không có máy tính, không có tivi, tất nhiên nếu có thì họ cũng không cho cô dùng.

Khi còn nhỏ, Tạ Chiêu không biết cảnh tượng cụ thể của một tên lửa phóng lên như thế nào, cô chỉ có thể tưởng tượng dựa vào bức ảnh đó.

Tờ giấy mỏng đó cô đã xé ra, vào những đêm đau đớn không thể chịu đựng nổi, cô dán nó lên ngực mình để làm điểm tựa.

Cuối cùng, cô vất vả lắm mới thoát khỏi nơi đó, cô vào được ngôi trường mà mình mong muốn, học ngành học mà cô yêu thích.

Tạ Chiêu tưởng rằng nỗi khổ của mình đã kết thúc.

Cô sẽ trở thành nhà vật lý thiên văn như mình đã mơ ước từ bé.

Nhưng tai họa lại ập đến.

Sau khi chị gái cô qua đời, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi.

Cô tất nhiên có thể tiếp tục học ngành mình yêu thích, tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình.

Nhưng chị gái chính là người duy nhất yêu thương cô trên thế giới này, chị đã đánh đổi cả máu và nước mắt để đưa cô sang Mỹ du học.

Người duy nhất mà cô yêu thương trên đời là chị gái cô. Mà giờ đây, người chị yêu quý đã bị đạp chết dưới chân như một con kiến. Cô làm sao có thể giả vờ không có chuyện gì, tiếp tục sống cuộc đời lý tưởng của mình?

Tạ Chiêu chỉ có thể bình thản vùi lấp lý tưởng của mình, ngay từ khi nó còn nằm trong nôi, giống như một người mẹ bình thản b.óp ch.ết đứa con mà mình yêu thương.

Cô cũng từng nghĩ đến việc rơi nước mắt, nhưng cuối cùng lại không rơi, vì không có thời gian.

Đêm nay, ánh trăng thật đẹp, ánh sáng trăng chiếu qua cửa sổ hành lang, chiếu lên người cô.

Dải Ngân Hà thật đẹp, nếu cô quay đầu lại nhìn.

Nhưng Tạ Chiêu không quay lại nhìn.

Cô đã không thể quay lại, đã không còn con đường quay lại nữa.

Giang Từ đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng cô rời đi mà không đuổi theo.

Anh một lúc không biết có phải mình nhìn nhầm không. Giang Từ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, anh chỉ cần nhìn vào đồ trang sức một chút là có thể ước chừng được giá trị của chúng.

Vừa rồi khi ở gần cô, anh đã nhìn thấy rõ chiếc vòng cổ trên cổ cô, đó rõ ràng là một món đồ rất rẻ tiền, có lẽ chỉ giá vài đồng.

Nhưng Tạ Chiêu lại rất giàu có, khác xa với cách ăn mặc xuề xòa của Giang Từ, cô rất chú trọng đến trang phục và đồ dùng, có thể nói là rất xa hoa.

Cô thích đồ cổ, thích mua đồ trang sức cổ.

Vậy mà sao cô lại đeo chiếc vòng cổ rẻ tiền, kém chất lượng này?

Bình Luận (0)
Comment