Chín giờ sáng ở Ý, Tạ Chiêu ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Maybach, nhắm mắt dưỡng thần. Hai trợ lý của cô vẫn đang kiểm tra công việc.
"Warner vẫn đang gọi đến, có cần từ chối không?" Trợ lý Tô hỏi cô.
Từ khi vụ bê bối nổ ra hôm qua đến giờ, anh ta vẫn liên tục gọi cho cô, nhưng Tạ Chiêu chưa từng bắt máy.
"Nghe đi." Tạ Chiêu cầm lấy điện thoại.
"Sếp Tạ." Giọng Warner rất dễ nghe, từ trước đến nay vẫn luôn được khen là giọng thiếu niên trong trẻo nhất. Dù sao thì ngay từ khi ra mắt, anh ta đã nổi tiếng nhờ chất giọng trong vắt như suối trên núi.
"Có chuyện gì?" Tạ Chiêu hỏi, dù trong lòng đã rõ.
"Cô giúp tôi đi... Không, cô phải cứu tôi, chỉ có cô mới cứu được tôi." Bây giờ là ba giờ sáng ở trong nước, giọng anh ta đã có chút khàn, nghe vô cùng đáng thương.
"Đương nhiên là tôi muốn giúp cậu rồi." Tạ Chiêu thở dài, "Chỉ là chuyện của cậu ầm ĩ quá, tôi lực bất tòng tâm thôi."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời đẹp thật.
"Cầu xin cô, nể tình chúng ta từng quen biết." Giọng anh ta nhỏ dần, "Tôi không phải cầu xin cô với tư cách một người bạn, chẳng lẽ cô không biết tôi nghĩ gì sao? Tôi từ chối bao nhiêu người là vì ai chứ? Bao năm nay tôi đối với cô—"
Anh ta vốn quen đóng vai nam chính trong phim thần tượng, những lời thoại thâm tình được điều chỉnh đúng nhịp điệu.
Khi một người gấp gáp, họ sẽ làm chuyện ngu ngốc, nói những lời ngu xuẩn.
Tạ Chiêu nhẹ nhàng thở dài, anh ta thật sự không tự lượng sức.
Trước đây, Warner đang ở đỉnh cao, trẻ trung, đẹp trai, trong vòng xoáy danh lợi, cô cũng từng cười đùa vài câu với anh ta, nhưng chẳng qua chỉ xem anh ta như một chú chim họa mi có giọng hót hay để trêu chọc mà thôi. Vậy mà anh ta lại thật sự cho rằng cô yêu thích anh ta, còn tự cho mình là người tình cũ.
Ban đầu, vì xét đến việc anh ta từng là một quân cờ tốt, giúp khách hàng của cô xử lý vấn đề tài sản một cách sạch sẽ, cô vốn định chỉ điểm cho anh ta đôi câu, để anh ta không rơi vào kết cục quá thảm.
Nhưng bây giờ, anh ta lại dùng chiêu trò rẻ tiền của nam tiếp viên để lừa cô, điều này thật sự khiến người ta mất hứng.
"Chiếc đồng hồ cô tặng tôi trước đây đã ngừng chạy rồi, nhưng tôi vẫn luôn đeo nó." Anh ta tiếp tục đánh vào tình cảm.
"Đủ rồi." Tạ Chiêu mất kiên nhẫn cắt ngang, "Những chuyện trước đây nói nữa cũng vô ích. Cậu còn trẻ, lại có chí tiến thủ, tôi tin rằng với sự nỗ lực của cậu, chẳng mấy chốc cậu sẽ tìm được chỗ dựa khác thôi."
"Chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp của tôi bị hủy hoại sao? Tôi đã nỗ lực bao nhiêu năm, chịu đựng bao nhiêu cay đắng, cô cũng biết mà! Tôi cũng từng giúp cô! Cô qua cầu rút ván sao?"
Cô lạnh lùng cúp máy, chặn số.
Một con bọ cánh cứng sặc sỡ từ khe cửa bò vào, chậm rãi bò trên bệ cửa sổ. Cô đưa ngón tay cản đường nó, nó định bò lên tay cô.
Tạ Chiêu ngắm nghía lớp vỏ xinh đẹp của nó, sau đó hơi nâng cằm. Trợ lý lập tức dùng khăn giấy trắng b.óp ch.ết con bọ, rồi ném xác nó ra ngoài cửa sổ xe.
"Đừng bao giờ để cậu ta và người đại diện của cậu ta gọi đến nữa." Ánh nắng rực rỡ, Tạ Chiêu lại nhắm mắt.
*
Khi Giang Từ thức dậy, Tạ Chiêu đã ra ngoài. Nghe nói hôm nay cô có công việc quan trọng cần xử lý, buổi trưa cũng không ăn cùng họ.
"Nghe nói cô ấy muốn thu mua công ty Hàn Quốc JU, đang đi đàm phán với hội đồng quản trị." Trên hành lang, Trần Bân Hạo hạ giọng nói với anh, "Cướp từ tay Isaac đấy."
Nhạc Càn và JU đều là những gã khổng lồ.
Là một công ty cổ phần tư nhân, nếu muốn thu mua bất kỳ công ty nào, chắc chắn đều là dùng đòn bẩy tài chính, mà còn là đòn bẩy cao.
Rắn nuốt voi vốn đã khó, huống hồ lại nuốt hai con voi cùng lúc.
Cô đánh lạc hướng thế này, hội đồng quản trị của Chủ tịch Trần nhất định càng cảm thấy cô vô hại. Giang Từ thầm nghĩ.
Anh đứng trên bậc cầu thang tầng hai nhìn xuống.
Dưới hành lang treo tranh, trước bức tranh sao chép về thành tựu thiên văn học của Ptolemy, Trần Khánh đang lớn tiếng chất vấn cô bé phục vụ tóc màu lanh Delores.
Anh ta ép buộc, còn Delores thì đang khóc.
Trần Khánh chắc chắn muốn ép cô bé khai ra ai đã đặt chiếc điện thoại dùng một lần vào phòng ngủ của anh ta.
Giang Từ bước xuống.
"Tôi đâu có nói gì nặng nề, cô ta tự dưng như vậy, cứ làm như tôi ức hiếp cô ta vậy." Trần Khánh thấy Giang Từ đến, vội vàng giải thích, vẻ mặt đầy tức giận.
Nhưng lúc này, anh ta cũng không dám làm gì, vì lát nữa Tạ Chiêu sẽ quay lại, nếu chuyện ầm ĩ quá sẽ rất khó giải quyết.
Sự phản kháng thụ động. Giang Từ liếc nhìn Delores, cô bé này thực ra rất thông minh.
Giang Từ lạnh nhạt nhìn Trần Khánh: "Anh còn dám đắc tội sếp Tạ, Chủ tịch Trần có vui không?"
Nghe thấy cha mình, lòng Trần Khánh trầm xuống.
Chủ tịch Trần vẫn chưa tuyên án tử đối với anh ta, chỉ nói sẽ điều tra kỹ lưỡng trong mấy ngày tới rồi xử lý, nhưng quá trình chờ đợi bị xử phạt là đau khổ nhất.
Anh ta đã bị đẩy lên đoạn đầu đài, chờ đợi, không biết thanh đao trên đầu có rơi xuống hay không.
Trong mắt anh ta, Giang Từ rõ ràng đang bảo vệ Tạ Chiêu. Anh ta không muốn nói nhiều với Giang Từ, chỉ trực tiếp rời đi.
Giang Từ không nói gì, chỉ đưa khăn giấy cho Delores.
Ngón tay cầm khăn giấy của anh thon dài, đẹp đẽ, động tác tao nhã.
Delores vốn có ấn tượng tốt với anh, vì anh cũng từng giúp đỡ cô. Hơn nữa, anh còn có ngoại hình cực kỳ tuấn tú, cử chỉ lại dịu dàng.
Anh đứng trước bức tranh, trên đầu chính là Helios.
Helios là thần ánh sáng, con mắt của thế gian, không một bí mật nào của con người hay thần thánh có thể thoát khỏi ánh mắt của ông. Ông thích chiếu sáng mọi bí mật ẩn giấu trong bóng tối.
"Tôi không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào." Cô bé cúi mắt, không quên lời dặn dò của Tạ Chiêu.
"Cô không cần trả lời gì cả." Anh dịu dàng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Delores càng cúi thấp đầu hơn.
Giang Từ không đến mức làm khó một cô bé, hơn nữa anh cũng không cần nghe câu trả lời mới có thể phán đoán liệu cô bé có đang nói dối hay không.
Anh mỉm cười dịu dàng: "Cô chỉ cần nghe tôi nói là đủ rồi."
*
Tạ Chiêu muốn thu mua Nhạc Càn, nhưng cô không trực tiếp ra tay, mà theo kế hoạch ban đầu, cô chọn cách thu mua công ty Hàn Quốc JU trước.
Nhạc Càn là một doanh nghiệp gia tộc, rất khó nhằn, nếu tấn công trực diện sẽ là một trận chiến cứng rắn. Cô cần đi đường vòng.
Theo thông tin từ Isaac, cổ đông lớn nhất của Nhạc Càn là ông Thẩm, hơn nữa ông ta còn là giám đốc ngân hàng Hợp Thuận, cổ đông lớn thứ hai của Nhạc Càn. Hiện tại, thứ ông ta thèm khát nhất chính là cổ phần của JU để thực hiện kế hoạch hợp nhất ngành, nhưng ông ta chưa tiện ra tay, vẫn còn trong giai đoạn quan sát.
Cô phải nhanh chóng giành được cổ phần của JU trước ông Thẩm, sau đó đàm phán hoán đổi cổ phần, để ông Thẩm ra tay giúp cô thâu tóm Nhạc Càn.
Du thuyền của Tạ Chiêu lướt nhẹ trên mặt biển. Những hàng cây bách đứng sừng sững trên bờ như những gã khổng lồ.
Ánh nắng và bóng cây loang lổ liên tục lướt qua khuôn mặt cô.
Không lâu sau, cô đã đến biệt thự nổi của mình ở Toscana.
Những vị giám đốc đến hôm nay đều thuộc phe phản đối việc thu mua.
*
Các thành viên hội đồng quản trị của JU đã chờ sau tấm bình phong dát vàng khá lâu, ai nấy đều tỏ ra bất mãn.
"Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu." Từ sau tấm bình phong vang lên giọng nói của Tạ Chiêu.
Bước qua bức bình phong vàng thế kỷ XIX, trước mắt hiện ra một chiếc bàn cổ bằng gỗ óc chó đen kiểu phương Tây.
Trên bàn đặt một mô hình thu nhỏ bằng vàng của một tòa lầu gác Trung Hoa, tinh xảo đến mức có thể nhìn thấy những bóng người nhỏ bé trên tầng lầu. Bên cạnh lầu là một gốc cây xanh rợp lá. Đột nhiên, một bàn chân lông xù trắng muốt lao tới tấn công cung điện, khiến lá cây rụng lả tả. Một con mèo khổng lồ đang rình rập những bóng người qua ô cửa sổ của cung điện, chuẩn bị tấn công.
Ngay sau đó, nó bị một đôi tay thon dài nhẹ nhàng bế lên, giúp mô hình thoát khỏi tai họa.
Tạ Chiêu ôm con mèo trắng, ngồi tựa lưng vào sofa trong góc tối, dáng vẻ lười nhác.
Cô mặc một chiếc váy đen cao cấp kiểu cổ điển, thắt lưng được điểm xuyết bằng một bông hoa trà trắng. Trên cổ quấn hai vòng dây chuyền ngọc trai.
Do ngồi trong bóng râm, biểu cảm trên gương mặt cô không rõ ràng.
Một vệt nắng xuyên qua song cửa sổ, rọi xuống đầu gối cô. Trên cổ tay trái, chiếc vòng rắn vàng lấp lánh dưới ánh sáng.
Con mèo trắng giãy giụa một chút, nhưng khi được bàn tay cô nhẹ nhàng xoa đầu, nó liền ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng cô, chỉ có chiếc đuôi vẫn phe phẩy qua lại.
Cuộc họp hội đồng quản trị không chính thức bắt đầu.
Cô khách sáo mời các giám đốc ngồi xuống, sau đó đích thân rót trà, cung kính và lễ độ.
Bốn vị giám đốc đều là những người đàn ông trung niên, mắt trũng sâu, bụng bia, trông chẳng khác gì một phiên bản sao chép của nhau, chỉ có điều người thì hơi gầy, người thì hơi đẫy đà hơn một chút.
Hai người đàn ông cao lớn như hộ pháp nhẹ nhàng đặt từng đĩa bánh ngọt nhỏ lên bàn.
Giám đốc Jang phẩy tay: "Chúng tôi không đến đây để uống trà."
Người phiên dịch ngồi bên cạnh, dịch lại câu nói của các giám đốc từ tiếng Hàn sang tiếng Anh cho Tạ Chiêu.
Cô mỉm cười: "Tất nhiên rồi. Tôi hiện đang nắm giữ hơn năm phần trăm cổ phần của quý công ty, chính thức trở thành cổ đông lớn. Các vị lo lắng rằng tôi có ý định kiểm soát công ty?"
"Không cần đoán nữa, tôi thực sự muốn thu mua JU."
Cô điềm tĩnh nói: "Nhưng đây là một thương vụ thân thiện. Tôi đưa ra mức giá cao hơn thị trường 20%, điều này phù hợp với lợi ích của đa số cổ đông."
Sau khi lời cô được dịch lại, các giám đốc nhìn nhau, liên tục lắc đầu.
Giám đốc Jang lên tiếng đầu tiên: "Chúng tôi sẽ không bao giờ thông qua phương án thu mua của cô."
Tạ Chiêu mỉm cười ôn hòa: "Nhưng các vị còn chưa xem qua phương án của tôi."
"Không cần xem, chắc chắn chúng tôi sẽ không hài lòng."
Nếu Tạ Chiêu nắm quyền kiểm soát, ban lãnh đạo công ty chắc chắn sẽ bị thay máu, đồng nghĩa với việc các giám đốc này sẽ mất chỗ đứng. Họ chính là những người chịu tổn thất nhiều nhất nếu thương vụ thu mua này diễn ra.
Cô chân thành nói: "Tôi không có ác ý, các vị hẳn cũng biết, hiện tại đã có ba vị giám đốc, bao gồm cả chủ tịch hội đồng quản trị, ủng hộ tôi."
Trong hội đồng quản trị hiện tại, ba người ủng hộ, năm người phản đối.
"SếpTạ quả thực rất giỏi thuyết phục người khác." Giám đốc Jang nói.
"Đừng để con đàn bà này dọa." Một gã béo bên cạnh cười khẩy, nói bằng tiếng mẹ đẻ: "Một người phụ nữ trẻ như thế này, cô ta đã dùng cách gì để leo lên vị trí này?"
"Cô ta thuyết phục đàn ông bằng cách nào trên suốt con đường này?"
Những người khác nghe vậy, lập tức cười hiểu ý.
Họ hoàn toàn không xem Tạ Chiêu ra gì.
Giám đốc Choi quay sang Tạ Chiêu, giọng điệu đầy kiêu ngạo: "Chúng tôi muốn nghe xem sếp Tạ có kế hoạch gì cho ban quản lý sau khi hoàn tất thương vụ thu mua?"
Phiên dịch viên tất nhiên chỉ dám dịch câu hỏi cuối cùng, không dám dịch những lời xúc phạm trước đó.
Tạ Chiêu lắng nghe bản dịch một cách nghiêm túc, sau đó lễ độ trả lời: "Tôi đã chuẩn bị hai phương án để các vị lựa chọn."
"Phương án A thể hiện sự chân thành và tôn trọng. Sau khi thu mua, chúng tôi sẽ chi một khoản phí giải tán hậu hĩnh cho các vị và ban quản lý."
"Bao gồm thưởng cổ phần, tiền lương ba năm kèm theo các khoản tiền thưởng khác, cùng toàn bộ quỹ lương hưu. Giá trị cụ thể có thể thương lượng—"
Sau khi nghe dịch lại, các giám đốc bắt đầu thảo luận bằng ngôn ngữ mẹ đẻ.
Giám đốc Kim nói: "Điều kiện này cũng khá hậu hĩnh."
Trong điều lệ công ty của họ không có cơ chế "dù vàng" (golden parachute). Vì vậy, nếu thương vụ thu mua này diễn ra như một cuộc trảm tướng, về nguyên tắc, họ sẽ không nhận được nhiều bồi thường.
Nhưng Giám đốc Jang phản đối: "Đàm phán mà ngay từ đầu đã đồng ý thì còn đàm phán gì nữa?"
Tên béo khinh miệt cười nhạt: "Con đàn bà ngu ngốc này sốt sắng muốn thu mua, cứ kéo dài thời gian, con tiện nhân này sẽ phải nhượng bộ nhiều hơn."
Mấy lão già lại hiểu ý nhau, đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Họ quay sang phiên dịch viên: "Nói với cô ta, chúng tôi vẫn chưa hài lòng."
Tạ Chiêu kiên nhẫn chờ dịch lại, sau đó khẽ gật đầu.
"Nếu các vị không hài lòng với phương án A, thì tức là các vị đã chọn phương án B." Giọng cô hoàn toàn bình thản.
"Phương án B là gì?"
"Phương án B chính là tôi sẽ không trả một xu nào." Tạ Chiêu nhẹ nhàng vu.ốt ve đầu con mèo, giọng nói dịu dàng: "Ai phản đối thương vụ thu mua, tôi sẽ lập tức triệu tập đại hội cổ đông để bãi nhiệm người đó."
Phiên dịch viên thuật lại nguyên văn.
Nghe xong, các giám đốc giận tím mặt.
Cô giơ tay lên, hai người khổng lồ lập tức đặt một chiếc hộp nhỏ trước mặt mỗi giám đốc.
"Đây là món quà gặp mặt dành cho các vị."
Sắc mặt họ dịu đi đôi chút, nhưng vẫn tỏ vẻ cao ngạo: "Mấy thứ tầm thường thì chúng tôi không có hứng thú."
Tạ Chiêu mỉm cười: "Món quà này vô giá đấy."
Hộp mở ra, bên trong chỉ là một chồng giấy A4.
"Cái này là gì?"
"Gọi là báo cáo điều tra, trong đó có những bức ảnh rất quý giá."
Cô hờ hững lật từng trang cho họ xem.
"Ví dụ như có người lấy danh nghĩa công ty để thuê máy bay riêng khi công tác tại Ý, ở căn hộ cao cấp, đi xe sang có tài xế riêng."
Giọng cô mềm mại nhưng không chút dao động.
Sắc mặt Giám đốc Jang lập tức thay đổi: "Cô đang ám chỉ chúng tôi biển thủ công quỹ? Đây đều là các khoản tiếp đãi thương mại hợp lệ."
Tạ Chiêu mỉm cười: "Thế còn căn biệt thự ven biển mà ông lén lút mua thì sao?"
Giám đốc Jang nhìn chằm chằm vào báo cáo điều tra, mặt đỏ bừng như gan lợn, không thốt nên lời.
Giám đốc Kim giận dữ lật mấy trang: "Toàn là bôi nhọ! Chủ tịch chắc chắn sẽ không tin cô."
Tạ Chiêu gật đầu: "Đúng vậy, chủ tịch nhất định tin ông."
"Dù sao thì nước hoa ông đang dùng cũng giống hệt của phu nhân chủ tịch mà."
Mặt giám đốc Kim tái mét: "Cô vu khống!"
Cô cúi đầu, nhàn nhã gãi cằm con mèo: "Đừng căng thẳng thế, tôi tin rằng ông chỉ đang quan tâm đến gia đình chủ tịch thôi."
Tạ Chiêu lại quay sang Giám đốc Choi: "Báo cáo tài chính của các ông rất đẹp, biên lợi nhuận gộp cao hơn hẳn các công ty cùng ngành."
"Đó là nhờ chúng tôi quản lý giỏi."
Tạ Chiêu mở một bức ảnh vệ tinh: "Theo hình ảnh giám sát, nhà máy này mỗi ngày có rất nhiều xe cộ ra vào."
"Đơn hàng nhiều thì bận rộn là chuyện đương nhiên, có vấn đề gì sao?"
"Tôi chỉ thắc mắc... một nhà máy không có công nhân thì sao lại bận rộn đến thế?" Cô mỉm cười.
"Khu vực này chủ yếu là người già và trẻ em, theo điều tra dân số, ở đây gần như không có lao động."
Cả phòng chìm vào im lặng.
"Khoan đã, giám đốc Park sao vẫn chưa tới?" Giám đốc Jang lau mồ hôi.
Tạ Chiêu hờ hững: "Không cần lo, ông ta đang nghỉ ngơi rất thoải mái ở một nơi yên tĩnh."
"Hội nghị quan trọng như vậy mà không đến, rốt cuộc là ở đâu?"
"Trong tù." Cô khẽ cười: "Ông ta bị bắt vì giao dịch nội gián."
Sắc mặt Giám đốc Jang tái nhợt: "Sao có thể như vậy?"
Cô cúi đầu chơi đùa với mèo, thản nhiên nói: "Có lẽ ai đó đã thực hiện nghĩa vụ công dân của mình và tố cáo các hành vi phạm pháp."
Các giám đốc ai nấy sắc mặt đều u ám.
Biển thủ công quỹ, quan hệ nam nữ bừa bãi, gian lận tài chính, giao dịch nội gián. Cô thong thả liệt kê từng tội danh.
Tạ Chiêu khẽ cụp mắt, tay vẫn nhẹ nhàng vu.ốt ve con mèo. Nó lăn người, vươn móng vuốt đùa nghịch.
"Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là giả thiết, những giả thiết rất đáng sợ. Trong báo cáo còn có nhiều giả thiết khác, thậm chí còn đáng sợ hơn."
Cô nở một nụ cười nhạt: "Có thể có, cũng có thể không."
"Trong trường hợp nào thì không tồn tại?" Giám đốc Jang run giọng hỏi.
Cô ngước mắt nhìn ông ta, không nói một lời.
Lúc này ông ta mới nhận ra, cô cố tình để họ ngồi trong vùng sáng, còn bản thân lại luôn ngồi trong bóng tối, quan sát từng biểu cảm của họ.
"Xin hỏi sếp Tạ." Giọng điệu ông ta đã nhún nhường hơn rất nhiều.
Tạ Chiêu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Phương án B nghe có vẻ không tệ, phải không?"
Tên béo hét lên: "Cô đang uy hiếp chúng tôi!"
Tạ Chiêu lễ độ nói: "Không, đây chỉ là một gợi ý thân thiện."
"Sshi-bal!" Hắn ta dùng tiếng mẹ đẻ chửi rủa.
Tay Tạ Chiêu đang vu.ốt ve mèo khẽ dừng lại, đôi mắt cô bỗng nhiên mở hé.
Gã khổng lồ đứng trong bóng tối lập tức lao đến, túm tóc hắn, đập mạnh đầu hắn xuống bàn.
Cô đứng dậy, từ trong bóng tối bước ra ánh sáng.
Chỉ đến lúc này, bọn họ mới nhìn rõ dung mạo của cô.
Một đôi mắt phượng dài hẹp, mờ sương như khói, không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Cô rút con dao bạc sáng loáng, chậm rãi đi về phía hắn...
Gã béo hoảng sợ đến mức giãy giụa dữ dội, nhưng cô không thèm nhìn hắn, chỉ cúi đầu, chăm chú quan sát lưỡi dao, như thể đang chiêm ngưỡng chính bóng hình mình phản chiếu trong đó.
Cô ghé sát tai hắn, giọng nói đầy giáo dưỡng vang lên: "Nếu dám sỉ nhục tôi thêm một câu nữa, tôi đảm bảo từ nay về sau, cái miệng này của ông sẽ không bao giờ thốt ra được một lời nào nữa."
Lưỡi dao trong tay Tạ Chiêu hạ xuống, mấy vị giám đốc sợ đến mức bản năng nhắm nghiền mắt lại.
Ánh thép lóe lên, nhưng cô chỉ đơn giản cắt một miếng bánh bông lan.
"Cái này mới gọi là đe dọa, hiểu chưa?" Cô mỉm cười, hóa ra từ đầu đến cuối, cô đều nghe hiểu tất cả.
Tạ Chiêu ung dung xoay nhẹ chuôi dao.
"Tôi đã cài đặt một email hẹn giờ, vì cuộc trò chuyện vui vẻ vừa rồi của chúng ta đã tiêu tốn khá nhiều thời gian, nên chỉ còn bốn phút nữa, bản báo cáo điều tra sẽ được gửi đến toàn bộ cổ đông và giới truyền thông."
"Muốn giữ thể diện hay muốn thân bại danh liệt?" Giọng điệu cô nhẹ nhàng mà chân thành, "Tự các ông chọn đi."
Cô buông tay, con dao găm thẳng vào quả táo trước mặt.
Sau một cuộc trao đổi "thân mật", các giám đốc ôm theo phương án B mà cuốn gói khỏi biệt thự của Tạ Chiêu.
Chuông cửa vang lên.
Trợ lý bước vào: "Sếp Tạ, có người gửi cho cô một bông hồng."
"Không có lời nhắn sao?"
"Người đó nói chỉ cần cô nhìn thấy hoa hồng, cô sẽ hiểu ý nghĩa của nó."
"Under the rose" trong văn hóa phương Tây tượng trưng cho sự giữ bí mật.
Truyền thuyết kể rằng, khi thần Vệ Nữ—nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp—đang vụng trộm, thần Im lặng Harpocrates đã bắt gặp. Vì vậy, bà đã hái một bông hồng gửi cho thần Ái tình, con trai mình, nhờ chuyển đến Harpocrates, cầu xin ông giữ kín chuyện này.
Harpocrates nhận lấy bông hồng và giữ bí mật giúp bà.
Đây là hoa do Isaac gửi. Anh ta biết Tạ Chiêu đã mất chiếc điện thoại dùng một lần, liên lạc tạm thời bị gián đoạn.
Tạ Chiêu có dự cảm chẳng lành—anh ta truyền tin nhất định là vì có chuyện gấp.
Cô mở lớp giấy bọc hoa hồng. Trợ lý đứng bên cạnh không nhìn ra điều gì bất thường, nhưng cô vừa xem xong đã lập tức xé nát tờ giấy.
Isaac yêu cầu cô một lần nữa vào đường hầm bí mật. Anh ta cần thêm thông tin để xác định chính xác vị trí nhân chứng.
Nhưng bây giờ, Giang Từ, Trần Khánh và cả Chủ tịch Trần đều đang theo dõi cô sát sao, chú ý đến từng cử động bất thường của cô.
Làm sao cô có thể đi được đây?