Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 44

Tạ Chiêu vung tay ném sợi dây chuyền kỷ vật của mình xuống, bởi vì trong tầm mắt cô đã thấy Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo đang men theo cầu thang xoắn đi về phía họ.

"Sếp Tạ." Trần Bân Hạo cười tươi như mọi khi, không có gì khác biệt.

"Hai người đứng ngây ra đó làm gì thế? Nhìn gì vậy?" Hắn ta liếc ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài, gió lướt qua rừng cây, sóng xanh cuồn cuộn.

"Đi thôi, cùng đi ăn trưa nào." Chủ tịch Trần mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai họ.

"Bữa trưa hôm nay ít người hơn, chỉ có người nhà chúng ta thôi."

Họ bước vào phòng ăn nhỏ.

Chiếc bàn dài đặt trước lò sưởi kiểu Pháp thế kỷ XVII, ngoài cửa sổ vòm lớn là hàng cây tùng xanh ngắt.

Tạ Chiêu ngồi bên cửa sổ, thoang thoảng ngửi thấy mùi hương hòa quyện giữa gỗ thông và đất.

Chủ tịch Trần, Trần Bân Hạo, Trần Khánh, Sophia, May, Giang Từ, và Tạ Chiêu lần lượt ngồi vào chỗ.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt dò xét của May lướt qua lại giữa cô và Giang Từ.

"Cháu trai, tối qua ngủ ngon không?" Bà ta hỏi.

"Cũng ổn." Giang Từ gật đầu.

Xem ra quản gia là do May phái đến, Tạ Chiêu nghĩ.

May cử người theo dõi cô vì chuyện gì?

Có thể là vì lần trước cô vô tình bắt gặp May ngoại tình. May đang bị Tạ Chiêu nắm thóp, nên bà ta cũng muốn nắm được điểm yếu của Tạ Chiêu để đôi bên kiềm chế lẫn nhau.

Nhưng cũng có thể May đã bắt đầu giám sát cô từ sớm hơn rồi.

May không muốn cô rót vốn vào, bởi vì trên danh nghĩa, Tạ Chiêu là bạn thân của Trần Bân Hạo. Nếu cô đầu tư thành công, cô sẽ có vị thế lớn hơn trong hội đồng quản trị, điều đó sẽ có lợi cho Trần Bân Hạo.

Bộ đồ ăn là sứ Hungary, món khai vị là thịt nguội và phô mai cừu.

Tạ Chiêu nhìn thấy những món béo ngậy này mà không hề thèm ăn, thậm chí còn thấy buồn nôn.

Nhưng Trần Bân Hạo lại cuộn từng miếng thịt đỏ tươi cho vào miệng, vừa ăn vừa mỉm cười nhìn cô.

"Sếp Tạ sao vậy, không có khẩu vị à? Bị tên điên kia dọa sợ rồi à?"

Tạ Chiêu dùng nĩa khẩy nhẹ rau cải bên cạnh đĩa thịt nguội.

Cô cười nhạt: "Chỉ là một kẻ điên mà thôi, có gì đáng sợ chứ."

"Đúng là xui xẻo thật." May lên tiếng, "Nhưng mà, cái người họ Kim đó cứ gào lên cái tên Yến Yến mãi, rốt cuộc là ai vậy?"

"Hình như là một nữ minh tinh nào đó?"

"Chỉ là một người mẫu nhỏ của Nhạc Càn thôi." Sophia hờ hững nói.

"Trước đây, cô ta cứ bám riết lấy Bân Hạo không buông."

"Những cô gái xinh đẹp từ vùng nghèo khổ lúc nào cũng nghĩ mình là Lọ Lem, muốn diễn vở kịch chim sẻ hóa phượng hoàng." Cô ta hừ lạnh một tiếng.

"Muốn gả vào hào môn mà không nhìn lại mình có đủ tư cách không."

Sắc mặt May có chút khó coi. Bà ta chính là kiểu phụ nữ xinh đẹp xuất thân nghèo khó, cũng đang tìm mọi cách để trèo lên cao.

"Cô ta thậm chí còn định có thai để lấy con ép cưới." Sophia tiếp tục nói.

Khóe miệng May càng trễ xuống. Bà ta cũng đang lên kế hoạch sinh con với Chủ tịch Trần để có thêm phần trong quỹ tín thác gia tộc.

"Cũng chỉ là một kẻ đáng thương không cha không mẹ dạy dỗ mà thôi." Sophia lạnh lùng nói.

Con của May và Trần Bân Hạo sẽ là đối thủ sống còn trong cuộc tranh giành quyền thừa kế.

Trước đây, mâu thuẫn giữa họ vẫn còn trong bóng tối, nhưng từ khi May tuyên bố muốn sinh con với Chủ tịch Trần, xung đột này càng trở nên rõ ràng hơn.

"Đúng vậy, chỉ có những đứa con gái không ai dạy dỗ mới đi bám lấy những gã đàn ông tai tiếng." May nhìn Sophia cười lạnh.

Món thứ hai được dọn lên là cá vược nướng than.

Miệng cá há to như thể muốn ăn thịt người, mắt cá lật trắng, trông đầy vẻ không cam lòng.

Tạ Chiêu nhìn mà buồn nôn, không muốn động đũa.

"Sếp Tạ, cô đã từng gặp Yến Yến chưa?" Trần Khánh ngồi đối diện chợt hỏi.

"Không nhớ ra."

"Sao lại không? Trong lễ đính hôn của em trai tôi, chẳng phải có di ảnh đen trắng cỡ lớn của cô ta sao?"

Trần Khánh nhìn thẳng vào mắt cô.

"Đúng vậy, cô ta xinh đẹp như vậy, khiến người ta gặp một lần là khó quên. Sếp Tạ không có chút ấn tượng nào sao?" Trần Bân Hạo cười hỏi.

Trần Bân Hạo và Chủ tịch Trần cũng đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô.

Bầy sói bao vây, bọn họ đang tấn công cô.

"Tôi không để ý những chi tiết đó." Tạ Chiêu bình tĩnh nói. "Tôi nghĩ người đến quấy phá hôn lễ của giám đốc Trần chắc chắn có liên quan đến những kẻ đầu cơ. Chỉ có những kẻ gây rối mới chú ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này." Cô nhìn Trần Khánh, mỉm cười nhẹ.

"Xem ra, các vị đều rất quen thuộc với cô gái tên Yến Yến này nhỉ?" Giọng cô bình thản.

"Đúng vậy, tôi và cha tôi rất quen thuộc với cô ta, từng chi tiết một." Trần Bân Hạo nhấn mạnh hai chữ "chi tiết".

"Cô gái đó rất dễ mến." Chủ tịch Trần cũng cười.

"Cô ta rất biết cách phục vụ, rất chuyên nghiệp."

"Không thể không nói." Trần Bân Hạo nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Chiêu. "Có những người phụ nữ sinh ra đã là nguyên liệu tốt cho nghề này."

"Nghề gì?" Sophia không vui.

"Gái điếm." Trần Bân Hạo bóp nhẹ mặt cô ta, cười. "Em yêu, loại đàn bà rẻ tiền như thế cũng khiến em ghen sao?"

Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo cố tình nói những lời này để kí.ch t.hích Tạ Chiêu, nhằm quan sát phản ứng của cô.

Tạ Chiêu siết chặt dao ăn, chậm rãi cắt miếng thức ăn trên đĩa. Tay cô rất ổn định, ngón tay không hề run.

Gương mặt cô dửng dưng như nước, như thể chẳng quan tâm đến những gì họ đang nói.

"Nói mới nhớ, có những người phụ nữ vì tiền mà vu khống người khác." Sophia lên tiếng. "Sếp Tạ, trước đây cô còn nhắc đến vụ kiện quấy rối tì.nh d.ục của Nhạc Càn. Tôi cũng chẳng muốn nói ra làm gì."

"Những người phụ nữ đó, lời nói của họ hoàn toàn không đáng tin."

Sophia thở dài: "Ai cũng nói là bị ép buộc, nhưng thực chất chỉ là do giá cả chưa thỏa thuận được. Họ giả vờ là nạn nhân yếu thế, làm ầm lên như vậy đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Nhạc Càn."

"Việc lợi dụng đặc quyền giới tính và quyền lực để thực hiện bóc lột tì.nh d.ục có cấu trúc trong các tập đoàn lớn vốn rất tinh vi. Những nạn nhân dám đứng ra tố cáo cần có rất nhiều dũng khí. Cô Sophia, vì cô không phải là người trong cuộc, tốt nhất đừng kết luận quá sớm." Giang Từ thực sự không chịu nổi nữa, cắt ngang lời họ.

Một món ăn khác được mang lên, là thứ thịt đỏ thẫm, kỳ lạ.

Tạ Chiêu đã bắt đầu thấy buồn nôn.

Chủ tịch Trần nhiệt tình đứng dậy, tự tay chia phần thịt trong đĩa cho từng người.

"Đây là gì?" May nhíu mày.

"Con không muốn ăn." Sophia nói.

"Ăn đi, ăn đi!" Chủ tịch Trần thúc giục. "Món này rất ngon."

May miễn cưỡng ăn một miếng.

"Mọi người đều biết trong căn nhà này có nội gián, đúng không?" Chủ tịch Trần cười mỉm.

"Nhưng mọi người còn chưa biết tôi sẽ xử lý nội gián thế nào, phải không?"

"Trước đây tôi từng có một con mèo nhỏ mà tôi cực kỳ yêu quý." Chủ tịch Trần nói, "Tôi cho nó mọi thứ tốt nhất. Nó thích ăn cá hồi, tôi còn đặc biệt thuê một người hầu để phục vụ nó."

Ánh mắt ông ta quét qua tất cả mọi người, chậm rãi đi vòng quanh bàn.

"Nhưng nó không biết điều, nó không biết ơn." Chủ tịch Trần thở dài. "Tôi đối xử tốt với nó như vậy, nhưng nó lại ăn cháo đá bát, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc bỏ trốn, bỏ trốn."

Ông ta dừng lại ngay phía sau lưng May, lạnh lùng nhìn bà: "Sao em không ăn đi?"

"Con mèo của em đâu?" May lấy tay bịt chặt miệng.

Chủ tịch Trần đột ngột túm lấy tóc bà từ phía sau, nhấc bổng khỏi bàn ăn.

"Con khốn! Có phải mày đã lén lút bán đi mấy món đồ cổ của tao không? Hả?"

Ông ta đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ vào đĩa thịt trên bàn.

"Những kẻ phản bội tao, lừa dối tao... sẽ có kết cục gì?"

Chủ tịch Trần túm một nắm thịt còn dính máu nhét thẳng vào miệng May.

Ông ta đã giết con mèo của bà ta rồi ép bà ta ăn nó sao?

May điên cuồng giãy giụa, nhưng ông ta lập tức giáng cho bà ta một cái tát mạnh.

Tóc tai bà ta rối bời, khuôn mặt sưng đỏ, đôi mắt ngập tràn nước mắt.

Tạ Chiêu không còn kiềm chế được nữa, cô sắp nôn ra rồi. Nhưng cô cố gắng nhịn xuống.

Chủ tịch Trần quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng buông May ra, tiến gần đến Tạ Chiêu hơn. Khóe miệng ông ta co giật, nở một nụ cười lạnh lùng vô cảm.

"Sếp Tạ, tôi cũng không coi cô là người ngoài. Để tôi nói thật với cô nhé, con đàn bà đê tiện tên Yến Yến đó... cô có biết nó chết như thế nào không?"

"Rất nhiều đàn ông." Ông ta cười.

"Nó còn mang thai, mà chẳng biết đó là con hoang của ai nữa."

Tạ Chiêu siết chặt con dao ăn trong tay.

Chủ tịch Trần càng lúc càng tiến lại gần, gương mặt sát cô đến mức cô có thể thấy rõ từng đường nét. Miệng ông ta như con cá trên bàn kia, há toang hoác như muốn nuốt chửng cô.

"Trước khi chết, nó luôn gào thét." Ông ta mỉm cười.

"Giọng nó lúc kêu la rất hay, thật đáng tiếc."

Bàn tay đang cầm dao của Tạ Chiêu càng siết chặt, siết chặt hơn nữa.

Cô chỉ muốn lập tức cầm dao đâm thẳng vào cổ ông ta.

"Nó muốn tố cáo chúng tôi, muốn kiện chúng tôi." Chủ tịch Trần nói khẽ.

"Chúng tôi đã đối xử tốt với nó như vậy, thế mà nó lại quay ra cắn ngược chúng tôi."

"Những kẻ phản bội chúng tôi... nhất định phải bị loại bỏ. Vậy nên Yến Yến nhất định phải chết."

Ông ta cười hỏi cô: "Cô nói có đúng không, sếp Tạ?"

Móng tay của Tạ Chiêu đã cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, nhưng cô không hề cảm thấy đau.

Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười bình thản: "Đúng vậy."

"Sếp Tạ và chúng tôi thật đúng là vừa gặp đã thân. Đã làm bạn nhiều năm như vậy, tôi tin rằng lần hợp tác này sẽ vô cùng suôn sẻ."

Chủ tịch Trần vươn tay nắm chặt lấy tay cô.

Ông ta muốn bắt mạch, muốn nhìn vào đồng tử của cô để xem cô có đang nói dối không.

Bàn tay cầm dao của Tạ Chiêu run rẩy.

Đâm xuống đi, đâm xuống đi, đâm xuống đi!

Cô nhìn chằm chằm vào cổ ông ta.

Cô sắp không kiềm chế nổi nữa.

Cô sắp mất kiểm soát.

Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về cô: Chủ tịch Trần, Trần Bân Hạo, Trần Khánh, May, Sophia.

Bọn họ đều là kẻ thù của cô, đều đang chờ đợi một sơ hở của cô.

"Đủ rồi!"

Giang Từ bước lên, nắm chặt cổ tay Chủ tịch Trần, kéo ông ta ra.

"Còn chưa xong à? Đừng quá đáng quá!"

Giang Từ giật mạnh khăn trải bàn, hất toàn bộ những món ăn kinh tởm xuống đất.

Anh đứng chắn trước Tạ Chiêu, che khuất gương mặt cô.

Tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy cô nữa.

Khoảng khắc ngắn ngủi ấy giúp cô lấy lại bình tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment