Mùa hè oi bức, không khí ngột ngạt. Tất cả món ăn trên bàn đều bị hất tung xuống đất, những mảng màu đỏ rực, tím thẫm, xanh lòe loẹt đập vào mắt khiến người ta choáng váng. Cửa nhà hàng khóa chặt, bên trong, mọi người đều trChủ tịch Trầng thái phấn khích đến điên loạn.
Bên ngoài, trợ lý của Chủ tịch Trần không ngừng gõ cửa.
"Vào đi."
Trợ lý chạy vội vào, ghé sát tai Chủ tịch Trần nói vài câu.
"Cậu chắc chứ?"
"Họ không nhầm chứ?"
"Tuyệt đối không có nhầm lẫn." Trợ lý đáp.
Ánh mắt Chủ tịch Trần dừng lại trên người Tạ Chiêu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô. Giang Từ đứng chắn trước mặt cô.
Họ không thể nhìn thấy gương mặt cô.
Ai cũng biết cuộc điện thoại của Chủ tịch Trần là để hỏi cha mẹ của Yến Yến, xác nhận xem Tạ Chiêu có phải con gái của họ không, cô có thật sự là em gái của Yến Yến không?
Trái tim Giang Từ đập loạn nhịp.
Nếu Chủ tịch Trần thực sự tìm được cha mẹ Yến Yến, nếu họ nhận ra Tạ Chiêu, vậy sai lầm của anh sẽ không thể cứu vãn nữa.
Chủ tịch Trần từng bước tiến về phía họ, Giang Từ vô thức chắn chặt trước cô.
Chủ tịch Trần đứng ngay trước mặt anh, nắm lấy tay anh.
"Cháu trai," Chủ tịch Trần cười, "Rất cảm ơn cháu vừa rồi đã kéo cậu ra, nếu không cậu đã phạm phải sai lầm lớn rồi."
"Sếp Tạ, tôi xin lỗi cô. Tất cả đều do tên điên đó gây ra."
Trần Bân Hạo lập tức hiểu ra – cô không phải em gái Yến Yến.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ đã là như vậy, làm sao có thể?
Một tinh anh phố Wall sao có thể đánh đồng với một người phụ nữ nông thôn không có học thức?
Đều là do kẻ điên gây họa, khiến họ cũng mất đi lý trí.
Trần Bân Hạo cũng trách cha mình quá vội vàng, chưa điều tra rõ ràng đã đem Tạ Chiêu ra thử nghiệm.
Tạ Chiêu thông minh như vậy, chắc chắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những gì họ vừa làm chắc chắn đã đắc tội nặng với cô.
"Sếp Tạ, thật sự xin lỗi, chúng tôi vừa rồi quá hồ đồ, cô đừng để bụng." Trần Bân Hạo vội vàng đứng lên xin lỗi.
Tạ Chiêu từ phía sau Giang Từ bước ra, đôi mắt phượng lạnh lẽo lướt qua họ.
"Xin lỗi cũng phải có quy tắc."
"Chủ tịch Trần, con trai ông vừa so sánh tôi với ai? Nói tôi giống ai? Gái điếm sao?"
Chủ tịch Trần lập tức tát thẳng vào mặt Trần Bân Hạo.
"Ai cho mày nói bậy bạ!"
Tạ Chiêu chán ghét ném khăn ăn xuống đất, đứng dậy.
Cô từng bước tiến đến trước mặt Chủ tịch Trần, cầm theo con dao ăn. Chủ tịch Trần sợ hãi lùi lại nửa bước.
Cô túm lấy cổ áo ông, kéo sát lại, dùng sống dao nhẹ nhàng vỗ vào mặt ông.
Cô ghé sát, giọng nói nhẹ nhàng: "Mẹ nó, đúng là tôi đã quá nể mặt các người rồi, đúng không?"
Lưỡi dao lạnh buốt áp lên cổ Chủ tịch Trần, ông lập tức im bặt.
"Tôi xem các người là bạn, tôi đã cứu các người khi các người gặp nạn, vậy mà các người đối xử với tôi thế nào?"
"Các người lén lắp máy nghe lén trong phòng tôi, các người nói tôi giống gái?"
"Còn trò gì nữa không? Chuyện đầu tư dẹp hết đi, các người muốn tìm ai thì tìm."
"Tôi đi ngay bây giờ." Tạ Chiêu quay người định rời đi, Chủ tịch Trần vội vàng ngăn lại.
"Sếp Tạ, sếp Tạ, thật sự là tôi nhất thời hồ đồ. Tôi bị bệnh!"
Chủ tịch Trần cũng hối hận vì hành động bốc đồng của mình. Chuyện nội gián khiến ông ta căng thẳng cực độ, mất ngủ mỗi đêm, tinh thần rối loạn. Ông ta bị ám ảnh đến mức trở thành chim sợ cành cong.
Nên khi kẻ điên kia vừa gào thét với Tạ Chiêu, ông ta đã ngay lập tức dao động, đã thực sự tin rằng cô là em gái Yến Yến.
Nghĩ lại đúng là quá hoang đường.
Rõ ràng hai người chẳng liên quan gì đến nhau. Ông ta hận chết ông Kim điên.
Sao mình lại tin vào lời của một kẻ điên? Đúng là bị quỷ ám.
Tạ Chiêu hất tay ông ra, không quay đầu lại mà đi thẳng. Chủ tịch Trần vội ra hiệu cho Sophia giữ cô lại.
Nhưng Sophia thấy cô đang giận dữ cũng không dám tiến lên.
Giang Từ đuổi theo.
"Đợi đã."
Tạ Chiêu không quay đầu, hai người bước đi trên hành lang trống trải, một trước một sau.
"Đợi đã." Giang Từ chặn cô lại, "Tôi có điều muốn nói."
Anh thật ra cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ cảm thấy day dứt tràn ngập.
"Tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ trở thành thế này."
Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, vượt xa dự đoán của anh.
Cô lách người, tiếp tục bước đi.
"Trước đây tôi thật sự không biết."
Anh không biết ân oán giữa Tạ Chiêu và nhà họ Trần sâu đến mức này.
Giang Từ vốn muốn điều tra động cơ của cô khi tham gia vụ bán khống Nhạc Càn, anh đã liên tục truy tìm sự thật. Nhưng đến khi sự thật bị lật ra, nó quá đau đớn, khiến anh không thể nào chịu nổi.
Giang Từ vẫn bám sát phía sau cô.
"Nghe tôi nói một câu thôi, chỉ mười giây."
Cô quay lại, lạnh lùng nhìn anh: "Mười."
Giang Từ mở miệng, muốn nói lời xin lỗi, nhưng "xin lỗi" lúc này quá nhẹ nhàng, chẳng có chút trọng lượng nào.
"Chín."
Đầu óc anh trống rỗng.
Anh chỉ muốn điều tra một vụ án kinh tế, chỉ làm công việc của mình. Nhưng không ngờ sự thật cuối cùng lại như thế này.
Anh không ngờ nhà họ Trần đã gây ra tổn thương lớn đến cô như vậy.
Anh thà rằng chưa bao giờ biết.
Anh không thốt lên được lời nào.
"Tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một." Cô lạnh lùng lướt mắt qua anh. "Hết giờ."
Anh không thể để cô rời đi, nhưng dù đã đưa tay ra, anh cũng không dám giữ cô lại.
Tạ Chiêu không hề ngoảnh đầu, dứt khoát rời đi.
Nước mưa chảy dọc theo kính cửa sổ. Trời mưa rồi.
Giang Từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Sợi dây chuyền... Nếu nước mưa làm nó chìm xuống đất, thì sẽ càng khó tìm hơn.
Tạ Chiêu chắc chắn sẽ không dám quay lại tìm nó vào lúc này, Giang Từ liền che ô lao vào cơn mưa.
Chỗ cô vừa vung tay ném xuống là một rừng cây.
Giang Từ cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất dưới cơn mưa. Anh tìm quanh mấy vòng nhưng vẫn không thấy.
Mưa càng lúc càng lớn, nước bắn tung tóe làm ướt giày và ống quần đắt tiền của anh.
Lạ thật, rõ ràng cô đã ném ở khu vực này, chẳng lẽ có ai đó nhặt mất rồi? Ý nghĩ ấy khiến tim anh thắt lại.
Nhưng đây không phải món đồ đắt giá gì, khách ở đây không có lý do để nhặt nó, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chẳng thèm để ý tới một thứ rẻ tiền như vậy.
Giang Từ ngẩng đầu quan sát kỹ, không xa đó có một tổ quạ trên cây thông La Mã.
Quạ rất thích nhặt những vật sáng lấp lánh. Có lẽ nó đã bị quạ tha lên tổ mất rồi. Giờ phải làm sao đây? Phải leo lên lấy sao?
Cây thông La Mã rất cao, mà tổ chim lại nằm ở một vị trí khá xa. Giang Từ hơi do dự, anh cực kỳ sợ độ cao.
Mưa xối xả lên tán ô, anh đặt ô xuống đất, ôm lấy thân cây xem có thể leo lên không.
Nước mưa làm thân cây vốn khô ráo trở nên trơn trượt. Anh thử leo lên vài lần nhưng đều trượt xuống.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là kỷ vật duy nhất chị gái để lại cho Tạ Chiêu, anh nhất định phải lấy lại để trả cho cô.
Đây là điều duy nhất anh có thể làm lúc này.
Mưa càng lúc càng to, không ai ra vườn vào lúc này, đây là cơ hội tốt để lấy lại dây chuyền mà không bị ai phát hiện.
Giang Từ tìm được một cành cây thấp, bám vào nó, từ từ tìm kiếm chỗ đặt chân để leo lên cao hơn.
Anh miễn cưỡng leo được đến nửa đường, vừa vươn tay bám vào một cành cây thì nó đột nhiên gãy rời vì sức gió, khiến anh rơi thẳng xuống đất. May mà bên dưới chỉ là đất bùn.
Giang Từ chưa từng có kinh nghiệm leo cây, nhưng sau cả buổi chiều không ngừng rơi xuống rồi lại leo lên, anh dần hiểu ra cách leo.
Mưa bắt đầu ngớt dần, cuối cùng anh cũng leo đến đích.
Anh nhìn vào tổ quạ, quả nhiên thấy chiếc dây chuyền của Tạ Chiêu nằm bên trong, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vươn tay lấy ra.
Dây chuyền nhẹ tênh, lạnh lẽo, anh cẩn thận nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Ngay khi anh chuẩn bị leo xuống, con quạ đột nhiên bay về, phát hiện kẻ trộm. Nó lập tức lao đến, dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ mạnh vào tay anh, ép anh phải buông tay.
Giang Từ đau điếng, nhưng vẫn cố nắm chặt dây chuyền không chịu buông. Quạ tiếp tục lao vào mặt anh.
Tiếng đập cánh làm gió rít lên bên tai, cản trở tầm nhìn của anh.
Một tay anh bám vào thân cây, tay kia giữ chặt dây chuyền, không thể che chắn khuôn mặt.
Cơ thể anh lảo đảo, suýt chút nữa rơi xuống. Nhìn xuống dưới, anh nhận ra mình đang ở độ cao tương đương hai tầng lầu, tim bỗng đập loạn xạ, nỗi sợ độ cao bùng lên dữ dội.
Anh nhắm chặt mắt, ôm lấy thân cây, không dám nhìn nữa.
Mưa càng lúc càng nhỏ, một khi tạnh hẳn, mọi người sẽ đi dạo ra vườn.
Anh nhất định phải xuống ngay bây giờ, không thể để người khác nhìn thấy dây chuyền này.
Giang Từ cố gắng mở mắt, nhưng vừa nhìn xuống, đầu óc anh lại quay cuồng.
Anh giữ chặt dây chuyền trong lòng, không để nó tiếp tục bị mưa làm ướt, rồi nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác để leo xuống.
Nhắm mắt lại khiến anh cảm thấy khá hơn, nỗi sợ hoàn toàn biến mất.
Nhưng anh vô tình bước hụt, cả người rơi xuống.
*
Tạ Chiêu đứng trước cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng bước chân của Giang Từ qua lại trước cửa, nhưng anh không dám gõ cửa.
Anh cầm dây chuyền trong lòng bàn tay, đổi từ tay trái sang tay phải, rồi lại từ tay phải sang tay trái.
Nhưng anh không dám đưa nó cho cô.
Đúng lúc ấy, anh thấy Delores đi đến từ phía hành lang, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội chạy lại.
"Làm ơn giúp tôi trả cái này cho cô Tạ Chiêu."
"Nói là anh đưa sao?"
"Không không." Giang Từ vội xua tay. "Cứ nói là cô nhặt được đi."
"Nói là cô tìm thấy nó trong vườn, chưa ai khác nhìn thấy."
Cạch— Cửa mở ra, Tạ Chiêu đứng ngay trước mặt anh.
Cô lạnh lùng nhìn anh.
Giang Từ toàn thân ướt sũng vì mưa, nước mưa chảy dài theo trán, lướt qua đuôi mắt đẹp đẽ của anh, rồi nhỏ xuống cằm.
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của anh, dưới cơn mưa lại càng trở nên nhợt nhạt hơn.
"Đưa cho tôi." Tạ Chiêu nói.
Giang Từ lúng túng bước lên, dáng đi tập tễnh vì bị ngã từ trên cây.
Anh cẩn thận mở lòng bàn tay, sợi dây chuyền vẫn nguyên vẹn.
Đôi tay thon dài đẹp đẽ của anh đầy vết cào xước vì cây cối.
"Anh leo cây à?" Tạ Chiêu liếc nhìn anh.
"Không." Anh chối ngay lập tức.
"Trên đường về tình cờ thấy nên nhặt lên thôi."
Tạ Chiêu hừ một tiếng, mở tay ra, nhận lấy dây chuyền.
Bàn tay cô trắng trẻo, nhưng lúc nãy trong nhà hàng vì dùng lực quá mạnh, móng tay đã để lại vết xước rớm máu.
Tim Giang Từ bỗng nhói lên, anh cúi mắt, không dám nhìn thêm.
Tạ Chiêu không thèm nhìn anh thêm một giây nào, dứt khoát đóng sầm cửa.
Giang Từ tập tễnh quay về phòng.
Điện thoại vang lên, là công tố viên gọi đến.
Giọng người bên kia khá hứng thú: "Anh Giang, trước đó anh nói cũng có lý đấy."
"Nói gì?" Giang Từ vẫn đang đờ đẫn.
"Người của chúng tôi theo dõi Isaac, phát hiện hành động của hắn quả thật có vấn đề."
"Chuyện tập đoàn L bị bán khống lần trước, một số giả thuyết âm mưu có lẽ không phải vô căn cứ. Không thể loại trừ khả năng Isaac và Tạ Chiêu có liên quan."
"Nếu tiếp tục đào sâu, có thể đây sẽ là một vụ án lớn."
"Tình hình bên anh thế nào?"
"Điều tra bên tôi..." Giang Từ lắp bắp. Anh đã chờ công tố viên nói câu này từ lâu rồi. Việc Tạ Chiêu và Isaac tham gia giao dịch nội gián, thao túng giá cổ phiếu luôn là điều anh nghi ngờ. Nhưng đến khi công tố viên thực sự đặt câu hỏi, anh lại khó trả lời, hoặc nói đúng hơn là không muốn trả lời. Anh không biết phải nói gì.
"Về động cơ của Tạ Chiêu khi tham gia bán khống? Về lý do cô ấy bị nghi ngờ giao dịch nội gián? Đặc biệt là tại sao cô ấy lại hành động cùng Isaac? Nếu hiện tại Isaac đã bán khống công ty Nhạc Càn, liệu có liên quan đến Tạ Chiêu không? Anh có biết gì về việc này không?" Công tố viên hỏi.
Anh hiểu rất rõ động cơ của cô. Anh thực sự không muốn hiểu nữa.
"Tôi cần thêm một chút thời gian." Anh nắm chặt chiếc USB trong tay nhưng không sao mở miệng nói rằng mình sẽ giao nộp tài liệu.
"Nếu anh không có bất kỳ bằng chứng nào về Tạ Chiêu, chúng tôi không thể tiếp tục điều tra. Anh tốt nhất nên nhanh lên!"
"Bấy lâu nay anh đã làm gì vậy?" Công tố viên hỏi.
"Tôi chưa có tài liệu về Tạ Chiêu. Nhưng tôi có thứ khác."
"Thứ gì?"
"Tài liệu về tội phạm kinh tế của tập đoàn Nhạc Càn, tôi có đầy đủ."
Khi điều tra Tạ Chiêu, Giang Từ tiện tay thu thập luôn những bí mật liên quan đến tội phạm kinh tế của nhà họ Trần. Anh đã chuẩn bị hai bộ tài liệu—cả cá lớn lẫn cá con, định quét sạch bọn họ trong một mẻ lưới.
"Vụ án nhỏ nhặt đó thì ai cần chứ? Giao cho Ủy ban Chứng khoán Mỹ (SEC) xử lý là được rồi." Công tố viên khó chịu. "Tôi cần một vụ án lớn, anh hiểu không?"
"Tôi cũng đã điều tra về những vụ án hình sự liên quan đến nhà họ Trần."
"Anh bị làm sao vậy? Anh được cử đi điều tra xem Tạ Chiêu có phạm tội kinh tế hay không! Anh thuộc bộ phận tội phạm kinh tế đấy!"
Công tố viên gần như gào lên.
"Thấy tội phạm mà tôi có thể làm ngơ được sao?" Giang Từ nói.
"Tội phạm nhiều như các vị chocolate vậy, chưa bóc ra thì không biết vị nào."
"Anh muốn điều tra thì cứ điều tra đi." Công tố viên thở dài. "Nhưng tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu ngày mai anh không giao được tài liệu chứng minh Tạ Chiêu có liên quan đến giao dịch nội gián, thì anh khỏi cần quay lại đây nữa."
Đầu dây bên kia cúp máy.
Giang Từ đứng dậy, cầm chiếc USB trong tay, đi qua đi lại khắp phòng không ngừng nghỉ.
Đầu óc anh hỗn loạn.
Cuối cùng, anh lấy ra một chiếc điện thoại dùng một lần từ trong ngăn kéo. Đây là vật chứng trực tiếp liên quan đến việc Tạ Chiêu liên lạc với Isaac mà anh đã giật được từ tay cô trong cuộc đối đầu ở thư phòng lần trước.
Mặc dù Tạ Chiêu chưa gửi tin nhắn nào từ chiếc điện thoại này, nhưng với công tố viên, nó đã đủ để mở một cuộc điều tra về cô.
Nếu ngày mai anh không giao nộp tài liệu về Tạ Chiêu, anh sẽ không thể quay lại Viện Kiểm sát nữa.
Giang Từ hít sâu một hơi, đặt chiếc điện thoại dùng một lần và USB lại với nhau.
Sau đó, đập nát cả hai.
Về những hành vi phạm tội của nhà họ Trần, trước đây anh không rõ, nhưng hôm nay, khi ở nhà hàng, anh đã bí mật ghi âm toàn bộ. Anh đang phân vân có nên nộp đoạn ghi âm này cho công tố viên hay không? Nhưng nếu giao nộp, Tạ Chiêu cũng sẽ bị liên lụy. Công tố viên chắc chắn sẽ nghi ngờ động cơ của cô.
Anh cần suy nghĩ thêm về đoạn ghi âm này.
Thực ra, đầu óc anh rất rối. Chính anh cũng không biết mình đang làm gì. Cứ thế bỏ mặc vụ giao dịch nội gián của Tạ Chiêu sao?
Nếu cô thực sự đã vi phạm pháp luật, chẳng lẽ anh vì thương cảm mà làm ngơ?
Nếu vậy thì tất cả những kẻ phạm tội kinh tế khác cũng có lý do để được tha thứ hay sao?
Chỉ cần có nỗi khổ riêng là có thể phạm tội ư?
Nhưng dấu vết máu trong lòng bàn tay cô vẫn cứ in sâu vào tâm trí anh, khiến trái tim anh đau nhói một cách kỳ lạ.
Giang Từ không biết. Anh cần thời gian để suy nghĩ. Anh phải thật bình tĩnh để suy nghĩ.
*
Tạ Chiêu nắm chặt sợi dây chuyền, đóng cửa lại, từng bước đi đến giường, ngồi xuống. Cô vùi mặt vào hai bàn tay. Bờ vai khẽ run rẩy.
Cô đang cười đến điên dại.
Giang Từ cuối cùng cũng đã mắc câu.
Tạ Chiêu tùy ý cầm sợi dây chuyền lên. Sợi dây chuyền mà Giang Từ đã mạo hiểm trèo lên cây không biết bao nhiêu lần, tay đầy máu mới lấy lại được, bị cô nhẹ nhàng giật một cái là đứt ngay.
Cô bước vào phòng tắm, vứt sợi dây chuyền vào thùng rác.
Sợi dây chuyền này hoàn toàn không phải di vật của chị cô. Thứ thực sự là di vật đã được cô cất giữ cẩn thận, còn cái cô đeo chỉ là một sợi giống hệt.
Nếu Giang Từ chịu suy nghĩ thêm một chút, anh đã nhận ra có điều bất thường. Hai người bọn họ đã xé toạc mặt nạ với nhau trong cuộc đối đầu ở thư phòng hôm ấy, anh đã biết rõ cô chính là kẻ nội gián. Trong tình huống nguy hiểm như vậy, cô còn đeo dây chuyền lộ liễu trước mặt anh sao?
Nhưng anh không nghi ngờ. Vì khi đó, anh quá áy náy. Xem ra bài phát biểu của cô bên cửa sổ về sợi dây chuyền đã rất thành công—anh đã tin.
Đương nhiên là cô cố tình.
Cô cố tình đeo sợi dây chuyền đó để anh nhìn thấy, để có cớ mà diễn vở kịch ấy.
Tên điên kia đúng là nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng sự xuất hiện của hắn lại đúng lúc. Nếu hắn không đến, cô còn chưa biết đến bao giờ Giang Từ mới chú ý đến sợi dây chuyền này và hỏi về câu chuyện của nó, để cô có thể dứt khoát vứt bỏ "di vật" vì lỗi lầm của anh.
Khiến anh chìm sâu trong cảm giác tội lỗi.
Tạ Chiêu bước đến trước bồn rửa mặt.
Tấm gương Baroque phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của cô.
Cô chậm rãi chải tóc.
Chỉ một kẻ điên mà cũng muốn lật đổ cô sao?
Đúng là một trò cười.
Mười hai năm—cô đã lên kế hoạch cho chuyện này suốt mười hai năm, tất nhiên đã tính đến mọi phương án và tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Nhà họ Trần tìm đến cha mẹ ruột của cô sao? Chuyện nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ cô lại không chuẩn bị trước?
Bọn họ muốn tìm em gái của Yến Yến ư? Vậy thì họ sẽ phát hiện ra quả thực có một người em gái đang làm công nhân trong một nhà máy ở tỉnh bên cạnh, mỗi năm vẫn gửi hai nghìn tệ về nhà.
Tất cả hóa đơn liên lạc đều đầy đủ.
Còn về cha mẹ cô? Chỉ cần em trai cô làm ăn bất chính, cô có thể tống hắn vào tù bất cứ lúc nào.
Chỉ cần họ dám hé răng nói bậy một chữ, thì đừng mong còn đứa con trai này nữa.
Tạ Chiêu mở vòi nước rửa tay.
"Xuýt..."
Lúc nãy cô tự cấu mình có hơi mạnh tay quá.
Cô nhìn dấu móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, nếu không làm thế, làm sao khiến anh đau lòng được?
Vì cảm giác tội lỗi, Giang Từ sẽ tạm thời không động đến cô. Hơn nữa, anh là kiểu người không thể nhắm mắt làm ngơ trước bất công. Với vụ án hình sự của nhà họ Trần, anh chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Dưới áp lực cao, hành động của tất cả mọi người đều sẽ bị bóp méo, tâm lý sẽ dần sụp đổ. Trên bàn ăn, nhà họ Trần tưởng rằng đang gây sức ép với cô, nhưng thực ra ông Kim—kẻ điên ấy—mới chính là áp lực lớn nhất đối với bọn họ. Bởi vậy, họ đã mất kiểm soát, đã phạm phải rất nhiều sai lầm.
Tạ Chiêu lấy từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm.
Cô đã ghi lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo.
Về cách bọn họ đã hại chết Yến Yến.
Bản ghi âm này ngày mai sẽ được giao vào tay Isaac. Chẳng mấy chốc, nó sẽ được phát sóng ra toàn thế giới. Chỉ cần đoạn ghi âm này và cuốn nhật ký của nghệ sĩ đã khuất, cũng đủ khiến nhà họ Trần chết không có chỗ chôn.
Chiếc vòng tay rắn vàng trên cổ tay Tạ Chiêu lấp lánh dưới ánh sáng.
Tay cô đã từng bị chó cắn đến tận xương, cô còn chẳng sợ. Chủ tịch Trần nghĩ chỉ cần nắm lấy tay cô một chút trên bàn ăn là có thể khiến cô khiếp sợ sao?
Nực cười hết mức.
Tạ Chiêu nhẹ nhàng lau đi vết hằn trong lòng bàn tay.
Nhưng không còn cách nào khác, cô vẫn phải diễn cho Giang Từ xem.
Người đàn ông này cực kỳ khó đối phó, không ăn mềm cũng chẳng chịu cứng. Tiền bạc, phụ nữ, đe dọa—tất cả đều vô dụng với anh.
Anh cứ bám riết lấy cô không buông, mà cô lại đang nắm giữ chứng cứ trong tay anh. Chỉ cần chiếc điện thoại dùng một lần kia bị giao đến viện kiểm sát, cô sẽ gặp nguy hiểm vô cùng.
Diễn kịch trước mặt anh thực sự rất khó. Muốn lừa được anh, trước tiên phải lừa được chính mình. Phải nửa thật nửa giả. Phải dấn thân vào cuộc thì mới có thể kéo anh vào.
Người này rất khó đối phó.
Nhưng chỉ cần là con người, thì sẽ có điểm yếu.
Từ căn phòng bên cạnh vang lên tiếng đàn piano ngắt quãng.
Cảm giác tội lỗi—giờ đây, anh đang vô cùng dằn vặt.
Tạ Chiêu mỉm cười.
Cô rút ra mấy bức ảnh Polaroid—những bức ảnh do Sophia chụp theo yêu cầu của cô từ trước.
Người đàn ông lai đẹp trai dịu dàng nhìn con mèo nhỏ dưới đất.
Đó là Giang Từ.
Ngón tay Tạ Chiêu khẽ lướt qua bức ảnh.
Chỉ cần là con người, thì sẽ có điểm yếu.
Còn cô giỏi nhất chính là tìm ra điểm yếu ấy.
Giang Từ không có bất cứ vết nhơ nào. Anh không tham tiền, không ngoại tình, không bao giờ làm điều gì sai trái. Ban đầu, tưởng như rất khó để tìm ra điểm có thể khai thác ở anh.
Nhưng từ khoảnh khắc anh nhảy xuống vũng bùn để cứu con thỏ, cô đã đoán được điểm yếu của anh rồi.
Anh là quân cờ quan trọng nhất của cô. Mà bây giờ, cuối cùng anh cũng chịu bước vào ván cờ rồi.
"Anh không tệ đâu, có thể đấu với tôi đến tận bây giờ," Tạ Chiêu mỉm cười. "Đáng tiếc, kẻ chiến thắng chỉ có một, người đó chỉ có thể là tôi."
Tạ Chiêu đứng trước gương, trên bức tường trắng phản chiếu hình ảnh của một bàn cờ đen trắng.
Cô đang chơi cờ trong đầu.
Tất cả quân cờ đã vào vị trí.
Ngày mai, cô sẽ đưa bức ảnh này cho Isaac để tìm ra tên thật của Giang Từ.
Tiếng đàn piano từ căn phòng bên cạnh như sắp đứt quãng.
Đúng là có một kẻ đang tan nát cõi lòng trong đêm nay.
Tạ Chiêu chợt nhớ đến con quái vật trong bức bích họa trong phòng.
Quái vật sẽ đọc lên tên của con người.
Cô nghĩ đến một cái cớ hoàn hảo cho cơn ác mộng của mình.
Tạ Chiêu kéo vạt áo ngủ xuống thấp hơn, khiến gương mặt trông càng tái nhợt.
Cứ để người đàn ông ở phòng bên cạnh chìm sâu hơn vào nỗi dằn vặt của anh đi.
Cô bôi vết máu lên trán, rồi đập vỡ chiếc bình hoa bên cạnh.