Tiệc tối của ông Thẩm được tổ chức trong phòng ăn kín ở tầng một.
John giải thích: "Mùa này nhiều muỗi, nếu dùng bữa trong vườn thì khách có thể bị côn trùng nhiệt đới đốt."
Phòng ăn có cửa sổ kính 270 độ, bên ngoài vườn đèn đuốc sáng trưng, đảm bảo mọi khách mời đều có thể thưởng thức cảnh quan rừng mưa nhiệt đới.
Sinh nhật ông Thẩm sắp tới, nhiều đối tác làm ăn và bạn bè thân thiết đã bay tới để chúc mừng ông.
Khách mời đa phần là người châu Âu và châu Mỹ.
Tạ Chiêu tham gia buổi tiệc với chiếc váy xanh rực rỡ, điểm xuyết bằng họa tiết vàng mang phong cách Inca, kết hợp với khuyên tai và vòng cổ ngọc bích viền vàng.
Cô cùng cố vấn tài chính Bill và luật sư Susan được mời ngồi chung bàn. Ông Thẩm không ra mặt, nói rằng ông đang không khỏe. Bàn này cũng không có đối tác kinh doanh quan trọng nào, nên mọi người đều khá thoải mái.
Bàn làm từ gỗ óc chó Nam Mỹ, khăn trải bàn là vải nhuộm sáp màu xanh đậm in họa tiết thổ dân da đỏ.
Trên bàn có những ngọn nến thủ công, bộ đồ ăn là gốm sứ màu trơn, in vài họa tiết Latin đen trắng. Ở giữa bàn đặt một giỏ đan thủ công, bên trong là các loại trái cây nhiệt đới như mãng cầu gai, chanh dây và ổi.
Tạ Chiêu ngồi xuống.
Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy những cây cọ nhiệt đới xanh tươi bên ngoài, lũ khỉ nhỏ leo trèo, chim toucan cổ xanh đậu trên cành và chim ruồi chân đỏ tung tăng bay lượn.
Hệ thống âm thanh thông minh trong phòng đang phát nhạc mariachi truyền thống của Mexico, giai điệu vui tươi của đàn dây và kèn đồng hòa quyện.
Cô mở điện thoại, lướt qua tin tức.
Ông Trần kia tuy bị dị ứng nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nghe nói đã tỉnh lại từ cơn hôn mê, có lẽ ngày mai sẽ xuất viện. Khi ông ta biết Trần Bân Hạo đã ký thỏa thuận với mình, hẳn sẽ nổi cơn lôi đình.
Tạ Chiêu rất vui, thương vụ với ông Thẩm có lẽ đã nắm chắc trong tay. Cô thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khiến ông Thẩm từ chối giao dịch. Chỉ cần tối nay cô lấy được cổ phiếu Nhạc Càn trong tay ông Thẩm, cô có thể chính thức phát động việc thâu tóm thù địch và ép buộc hội đồng quản trị.
Dù ngày mai ông Trần có bò ra từ bệnh viện, muốn phản kháng thì cũng đã muộn.
Đầu ngón chân cô nhẹ nhàng gõ nhịp theo điệu nhạc sôi động Nam Mỹ, tua rua vàng trên váy cũng xoay theo.
Giang Từ ngồi xuống bên cạnh cô, ngón chân cô lập tức ngừng nhịp.
"Anh dựa vào đâu mà ngồi cạnh tôi?" Cô vẫn giữ nụ cười lịch sự, nói nhỏ.
"Cô Tạ ngồi ở đây có được không? Các vị ở đất nước xa lạ này lại gặp gỡ bạn cũ, hẳn là vui lắm nhỉ?" John nói. Anh ta cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ nên muốn hòa giải, nghĩ rằng để họ ngồi cùng nhau trò chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.
"Vui chứ." Tạ Chiêu nói. Công tố viên hóa thân ngồi ngay bên cạnh, lúc nào cũng giám sát một nhà tư bản như cô. Làm sao cô không vui cho được?
Những người phục vụ mặc trang phục sặc sỡ mang rượu ra.
Đó là rượu rum đặc sản Panama Ron Abuelo Añejo, được làm từ siro agave, siro raspadura, rượu Port và rượu thảo mộc. John rót rượu cho mọi người, Giang Từ xua tay từ chối.
"Vẫn không uống rượu à?"
"Xin thứ lỗi cho bạn tôi." John nói với Tạ Chiêu.
"Cậu ấy là một người kỳ lạ, hồi đi học đã thế rồi."
"Tôi từng ở chung phòng với cậu ấy một thời gian. Mỗi lần tôi rủ cậu ấy ra ngoài chơi buổi tối, dù là tiệc tùng hay hoạt động gì khác, cậu ấy đều từ chối, nói rằng buổi tối có việc quan trọng."
"Sau này tôi phát hiện 'việc quan trọng' của cậu ấy chính là nằm trong phòng xem phim khoa học về côn trùng nhiệt đới."
"Tôi còn tưởng cậu ấy có vấn đề với mình, nhưng rồi nhận ra ai rủ cậu ấy cũng đều bị từ chối."
"Đó là bọ ngựa hoa lan, rất thú vị." Giang Từ biện minh, "Các người lúc nào cũng ra ngoài uống rượu, rồi lặp đi lặp lại những màn giới thiệu bản thân vô nghĩa với đủ loại cô gái. Ethanol là chất gây ung thư, sẽ tổn hại tế bào não. Tôi phải bảo vệ bộ não của mình."
"Vậy nên thời đại học cậu không có bạn gái, không chỉ đại học, mà đến giờ vẫn không có." John cười nói với Tạ Chiêu, "May mà cậu ấy cũng lạnh nhạt với đàn ông, không thì tôi phải nghi ngờ giới tính của cậu ấy rồi."
"Thật khó tưởng tượng đúng không? Lần đầu gặp cậu ấy, tôi còn nghĩ ít nhất cậu ấy cũng có mười cô bạn gái cùng lúc ấy chứ."
"Không có cô gái nào thích anh, thật đáng thương." Tạ Chiêu cười khẩy, cuối cùng cũng tìm được điểm để công kích anh.
"Có người tuy xinh đẹp nhưng não không bình thường, tự nhiên chẳng có cô gái nào để mắt đến anh ấy." Tạ Chiêu chậc lưỡi, "Đúng là thất bại nhỉ."
Khóe miệng Giang Từ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
"Thật nực cười, số lượng hành vi tìm bạn đời của động vật linh trưởng thì liên quan gì đến giá trị bản thân chứ."
Món khai vị được mang lên là ceviche, một món ăn phổ biến trong thực đơn của Peru và các quốc gia ven biển Nam Mỹ khác, được chế biến bằng cách ngâm cá sống trong nước cốt chanh.
Tạ Chiêu nếm thử một miếng, nước sốt chanh màu cam trong suốt có vị mặn đậm đà, làm nổi bật vị ngọt tự nhiên của thịt cá.
"Cũng không hẳn như vậy." John nói, "Vẫn có nhiều cô gái thích cậu ấy, muốn theo đuổi cậu ấy, đặc biệt là các cô gái châu Á. Mặc dù cậu ấy lúc nào cũng lười biếng nằm ì trong phòng, chẳng bao giờ ra ngoài giao lưu."
"Nhưng kiểu con trai như thế này thực sự quá khó theo đuổi." Anh ta cười, "Căn bản không thể nắm bắt được cậu ấy, có lẽ chỉ có thể chờ đợi một tình yêu phá cửa mà vào thôi."
Thích anh sao? Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, hàng mi dài rủ xuống, rõ ràng từng sợi. Anh đang tao nhã gắp những miếng chanh ra khỏi đĩa, đôi tay cầm nĩa thon dài và đẹp đẽ.
Tạ Chiêu khẽ hừ một tiếng, những cô nàng ngốc nghếch thật đáng thương, bị vẻ ngoài đẹp đẽ của anh lừa gạt, chỉ có kẻ ngốc mới thích anh.
Người phục vụ mang đến một khay gỗ lớn, dùng tiếng Anh với giọng Tây Ban Nha giới thiệu rằng đây là taco cá sống, được bày trong đĩa sứ, đi kèm với sốt lê và sốt harissa.
Anh ta đặt khay ở giữa bàn, để khách tự mình lấy phần.
Tạ Chiêu đang có tâm trạng tốt, nên khẩu vị cũng rất tốt.
Cô ăn xong một chiếc, thấy trong khay vẫn còn một cái chưa ai lấy, liền đưa tay ra.
Cô còn chưa kịp vươn người, miếng cuối cùng đã bị Giang Từ nhanh tay lấy mất. Cô lườm anh một cái, không thèm so đo.
Tiếp theo, người phục vụ mang lên một đĩa sò điệp nướng lớn đặt giữa bàn, vẫn để khách tự phục vụ.
Những con sò điệp nướng tươi ngon, béo mềm, rưới thêm sốt bơ tỏi thơm lừng, kết hợp với rượu Pisco Sour mát lạnh.
Không khí ngập tràn hương thơm của hải sản nướng hòa quyện với mùi trái cây nhiệt đới.
Tạ Chiêu ăn uống thoải mái, đang định lấy thêm, miếng cuối cùng lại bị Giang Từ nhanh chóng cướp đi.
Cô nhịn.
Người phục vụ lại lần lượt mang đến cho khách món bạch tuộc ướp bạc hà đen Peru, kết hợp với chanh dây và quả lulo. Còn có một số chanh dây và lulo đã được cắt ra bày trên bàn.
Tạ Chiêu đưa tay định lấy thêm một quả chanh dây, lại bị Giang Từ nhanh chóng đoạt mất.
Khuôn mặt cô vẫn giữ nụ cười lịch sự, nghiến răng nghiến lợi nói khẽ: "Anh là ma đói đầu thai à? Không biết nhường nhịn phụ nữ chút sao?"
Đôi mắt đẹp của Giang Từ cong lên. "Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, thích nghi thì sống sót, cô không giành được thì đói chết đi." Anh nói khẽ.
Rất tốt. Tạ Chiêu tức đến bật cười, người đàn ông nhàm chán này lúc nào cũng dùng lời cô nói để chặn họng cô.
Cô siết chặt nĩa, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, thích giành đúng không, tôi sẽ khiến anh không ăn được một miếng nào.
Giang Từ cũng giơ nĩa lên.
Người phục vụ mang đến một đĩa lớn nghêu và hàu nướng đặt ở giữa bàn, đi kèm với sốt ớt và sốt chanh sả.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Tạ Chiêu và Giang Từ đồng thời đưa nĩa ra.
Tạ Chiêu chọc vào con nghêu, nĩa của Giang Từ chắn đường cô, anh cứng rắn giật lấy con nghêu mà cô vừa chọc tới.
Anh từ tốn đưa vào miệng nhai, mỉm cười khiêu khích cô.
Tạ Chiêu lại chọc, Giang Từ lại chặn.
Hết lần này đến lần khác, Giang Từ nhanh chóng giành lấy từng miếng hải sản mà cô sắp có được.
Lúc này, đây không còn là những chiếc nĩa bình thường nữa, mà là cây đinh ba của thần biển Poseidon. Đây không chỉ là giành giật hải sản, mà còn là khơi mào một trận đại chiến.
Tạ Chiêu từ bỏ phòng thủ, chuyển sang tấn công, cô cầm nĩa chọc thẳng vào đĩa của Giang Từ, trực tiếp giành lấy miếng thức ăn bên miệng anh.
Anh vừa đặt vào đĩa một miếng, cô liền giành ngay.
Những chiếc nĩa liên tục tấn công, phòng thủ, quấn lấy nhau.
Toàn bộ khách trên bàn đều dừng lại, có một đứa trẻ cất giọng non nớt, "Mẹ ơi, con cũng muốn chơi đánh nhau bằng nĩa."
John nhìn họ đầy ngượng ngùng.
Anh ta cười gượng vài tiếng, "Chắc là hai người đi đường dài nên đói quá rồi, đừng vội, phía sau còn nhiều món."
Tạ Chiêu và Giang Từ vẫn muốn đấu khẩu.
Đúng lúc này, hệ thống âm thanh thông minh đột nhiên ngừng phát nhạc, một tiếng súng vang lên ngoài sân.
Trên màn hình nhà hàng, vốn đang chiếu video nhảy múa truyền thống Mỹ Latin, đột nhiên chuyển sang hình ảnh giám sát bên ngoài cổng trang viên.
Vài người mặc đồ đen đeo mặt nạ thổ dân da đỏ, vũ trang đầy đủ, tay cầm súng đứng trước cổng.
"Chuyện gì vậy? Vệ sĩ đâu rồi? Tại sao không thấy vệ sĩ đâu cả?" Cố vấn tài chính của Tạ Chiêu, Bill, hoảng hốt đầu tiên.
"Đừng lo, tôi sẽ ra ngoài xem thử tình hình." John nói.
"Cậu đừng tùy tiện ra ngoài." Giang Từ nói, "Không an toàn đâu."
"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đến cái nơi quỷ quái này." Bill hốt hoảng nói. "Mấy tên đeo mặt nạ đó là ai? Kh.ủng bố à? Hay là bọn phiến quân? Chúng định vào giết chúng ta sao?"
"Thật sự không nên đến đây."
"Bình tĩnh nào," Tạ Chiêu an ủi ông, "Chúng ta đến đây để bàn chuyện làm ăn lớn. Đừng nhát gan như vậy, nghĩ xem nếu thành công thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Điều quan trọng nhất của chúng ta là gì?"
"Tất nhiên là mạng sống!" Bill nói.
"Ông xem Susan bình tĩnh biết bao, dũng cảm biết bao. Người ta vẫn là một quý cô đấy." Tạ Chiêu chỉ vào luật sư của mình làm gương.
Susan là một phụ nữ da trắng trung niên với mái tóc ngắn màu vàng kim, lúc này cô đang ngồi đoan trang, mắt cụp xuống.
"Nói thật là tôi đang lên cơn lo âu nên không thể cử động được." Susan nói, "Chúng ta nên nhanh chóng yên lặng cầu nguyện thôi."
"Nếu họ vào thì làm sao đây? Chúng ta đâu có súng." Bill nói.
"Đừng sợ," John an ủi ông, "Hệ thống an ninh của chúng ta rất tốt, vững như thành đồng, bọn nguy hiểm này không vào được đâu."
Giang Từ vẫn đang cố gắng gọi cảnh sát, nhưng tín hiệu đã bị cắt đứt.
"Mạng đã bị xâm nhập rồi, còn tốt đến đâu được nữa." Anh nói.
"Chúng ta mua hệ thống an ninh tiên tiến nhất của Mỹ, là công ty lớn được niêm yết trên sàn chứng khoán, chất lượng đảm bảo." John không hài lòng.
"Đợi đã, anh mua của hãng nào?" Tạ Chiêu hỏi.
John nói ra một cái tên, nét mặt điềm tĩnh của Tạ Chiêu xuất hiện vết nứt.
"Vậy e rằng cũng không vững như thành đồng đâu."
"Cô đã từng đầu tư vào đó?" Giang Từ hỏi, "Lại quảng cáo sai sự thật à?"
"Quảng cáo lúc nào cũng sẽ có chút khác biệt tinh tế so với thực tế mà." Cô cười gượng.
"Nhưng sẽ xảy ra vấn đề ở đâu, điều quan trọng nhất của hệ thống an ninh là gì? Là sự răn đe và cảnh báo, đại diện cho khu vực của người giàu, mà tỷ lệ tội phạm ở khu nhà giàu luôn thấp nhất, chỉ có kẻ điên mới tấn công khu nhà giàu." Cô nói.
"Vậy nên hệ thống an ninh này thực ra chưa từng được kiểm chứng đầy đủ đúng không?" Giang Từ hỏi.
"Làm gì có nhiều phiến quân và kh.ủng b.ố xuất hiện ở khu nhà giàu mỗi ngày?" Tạ Chiêu nói.
Hệ thống phát thanh trong nhà hàng đột nhiên vang lên, "Thưa quý ông quý bà." Một giọng nói tiếng Anh pha âm Tây Ban Nha phát ra.
"Xin đừng hoảng sợ. Chúng tôi chỉ là những người bạn mới cần làm quen với mọi người một chút."
"Có thể không quen được không?" Bill thì thầm, "Tôi... tôi là người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, không dám quen người lạ."
Tạ Chiêu vừa ngẩng đầu, John đã biến mất.
Trên màn hình lớn, những kẻ mặc đồ đen vũ trang cũng không thấy nữa.
"Xong rồi xong rồi, chúng định giết chúng ta sao?" Bill bắt đầu hoảng loạn, nói không ngừng, trên cái đầu hói vài sợi tóc cũng dựng đứng lên vì sợ hãi.
"Không sao đâu." Tạ Chiêu an ủi cố vấn của mình, "Panama và Mỹ có hiệp ước dẫn độ, họ không dám giết chúng ta đâu."
"Phải không?" Cô chọc nhẹ vào Giang Từ.
"Phải cái gì, dù có hiệp ước dẫn độ, nhưng hiến pháp Panama đã sửa đổi, quy định rằng công dân Panama có thể không bị dẫn độ!" Giang Từ nói.
Đột nhiên, bên trong tối om, nguồn điện cũng bị cắt.
Xem ra nhà tư bản không có lương tâm.
Trong bóng tối có người bắt đầu cầu nguyện.
"Lạc quan lên, đừng hoảng sợ, đừng sợ hãi." Tạ Chiêu nói, "Nỗi sợ lớn nhất đến từ chính bản thân bạn."
"Nói rất đúng, cô Tạ Chiêu." Giang Từ nói, "Nhưng cô có thể buông tay ra trước không, cô ôm chặt quá, tôi bị siết đến không thở nổi rồi."