Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 69

Sau khi hệ thống điện bị cắt, điều hòa ngừng hoạt động, biệt thự trở nên ngột ngạt.

Bóng tối và cái nóng bức sinh ra nỗi sợ hãi.
Bên trong phòng ăn đã trở nên hỗn loạn, tiếng trẻ con khóc vang lên không ngớt.

Mắt của Tạ Chiêu dần thích nghi với bóng tối, ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ sát đất giúp tầm nhìn trong phòng cải thiện đôi chút.

Cô phát hiện mình đang nắm chặt ống tay áo của Giang Từ. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt sắc nét của anh gần trong gang tấc. Tạ Chiêu vội vàng đẩy anh ra.

"Tôi phải đi tìm John." Giang Từ đứng dậy.

"Đừng hành động một mình," Tạ Chiêu nói, "Bây giờ tất cả chúng ta ở cùng nhau thì an toàn hơn. Trong phim kinh dị, người đi lẻ luôn là kẻ chết đầu tiên."

"Cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi nhất định phải tìm cậu ấy." Giang Từ nói. "Hơn nữa, chúng ta cần biết rõ tình hình hiện tại. Những kẻ có vũ trang bên ngoài là ai? John chắc hẳn biết được ít nhiều. Liên lạc đã bị cắt, chúng ta phải tìm cách khác để cầu cứu."

"Tôi sẽ đi cùng anh." Tạ Chiêu nói. "Anh cần tôi bảo vệ."

"Thật ra là cô sợ phải ở lại đây một mình đúng không?" Giang Từ cười khẩy.

Tạ Chiêu đoán John có thể đã trốn vào phòng an toàn. Anh ta và Giang Từ là bạn thân, có lẽ sẽ để Giang Từ vào đó cùng. Nếu vậy, họ có thể bỏ lại những người khác mà chạy thoát một mình.

Chuyện đó không được. Cô cũng phải vào phòng an toàn.

"Đi thôi."

Giang Từ bật đèn pin trên điện thoại, cả hai đi xuyên qua hành lang tối om.

Tạ Chiêu nắm chặt tay áo Giang Từ, bám sát sau lưng anh. Cô lo rằng đã có những kẻ có vũ trang lẻn vào biệt thự, có thể bất ngờ xuất hiện ở ngã rẽ phía trước và xả súng vào họ. Vì vậy, cô trốn sau lưng Giang Từ, nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất còn có anh che chắn phía trước.

"Không ngờ sếp Tạ ngày thường hống hách như vậy, thực ra lại nhát cáy như chuột." Giang Từ mỉa mai.

"Mồm mép thế này sao không ra cửa thương lượng với bọn kh.ủng bố luôn đi?" Tạ Chiêu đáp trả.

Hành lang tối tăm yên tĩnh đến rợn người, gió lùa qua khe cửa, chuông gió vỏ sò trên hành lang phát ra những âm thanh trong trẻo.

Tạ Chiêu giữ cảnh giác cao độ.

Bỗng nhiên, một tiếng "bộp" vang lên, thứ gì đó rơi xuống ngay trước mặt hai người. Cô lập tức nấp sau lưng Giang Từ.

Là một chiếc mặt nạ thổ dân treo trên tường bị gió thổi rơi xuống.

Bên ngoài, những kẻ có vũ trang cũng đeo mặt nạ thổ dân, chỉ là kiểu dáng không giống.

Dưới ánh sáng đèn pin, chiếc mặt nạ trông vô cùng dữ tợn.

"Cô định xé rách áo tôi luôn đấy à?" Giang Từ nói.

Tạ Chiêu buông tay khỏi tay áo anh, đổi sang ôm chặt lấy cánh tay anh.

Giang Từ vùng vẫy một hồi không thoát ra được, đành cam chịu để cô bám lấy.

"Mau đi thôi." Tạ Chiêu giục. Họ đang đứng ở đầu cầu thang, phía trên và phía dưới đều tối om, không biết có kẻ nào đang ẩn nấp hay không.

Giang Từ bước lên bậc thang.

"Chờ đã." Tạ Chiêu nói. "Tôi muốn đi trước."

Đi sau làm cô có cảm giác có ai đó đang theo dõi, khiến gáy cô lạnh toát. Cô liên tục tưởng tượng ra cảnh một tay bắn tỉa đang ngắm bắn vào đầu mình.

"Anh đi sau đi." Cô nhanh chóng trèo lên cầu thang.

"Tùy cô." Giang Từ đứng sau lưng cô.

Cả hai nhanh chóng leo lên tầng hai.
Vừa rẽ qua một góc, một bóng đen đột ngột xông ra.

"Đứng yên!"

Tạ Chiêu và Giang Từ giật mình ôm chầm lấy nhau.

"Đừng bắn! Đừng bắn!" Tạ Chiêu hét lên.

"Là tôi đây!" Một giọng nói quen thuộc vang lên—John. "Hai người đừng sợ."

"Tình hình bây giờ ra sao?" Giang Từ hỏi.

"Trước tiên, tin tốt là biệt thự của chúng ta tạm thời an toàn, những kẻ có vũ trang bên ngoài chưa xông vào được." John nói.

"Tin xấu là gì?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tôi vừa thử dùng radio cầu cứu, nhưng có nhiễu điện từ rất mạnh. Chắc chắn là bọn kh.ủng bố bên ngoài đã gây nhiễu để ngăn chúng ta liên lạc."

"Chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm cách cầu cứu." Giang Từ nói.

"Chúng ta có thể dùng tín hiệu ánh sáng." Tạ Chiêu đề xuất. "Cửa kính phòng ăn là kính sát đất, nếu tất cả khách trong biệt thự dùng đèn pin trên điện thoại phản chiếu ánh sáng ra ngoài, có thể sẽ thu hút sự chú ý?"

"Trước tiên về phòng ăn đã." John gật đầu.

*

Bên trong phòng ăn đã rối loạn hết cả lên, John leo lên bàn, cố gắng làm đám đông hoảng loạn bình tĩnh lại.

"Mọi người đừng sợ! Chúng ta cần đoàn kết!"

Anh chỉ huy tất cả dùng đèn pin điện thoại để chiếu sáng qua cửa kính, tạo tín hiệu SOS.

Từ xa, có vẻ như có một chiếc máy bay bay qua. Nhưng nó bay quá cao, liệu có thể nhìn thấy tín hiệu dưới mặt đất không?

Chưa kịp đợi phản hồi, một loạt tiếng súng vang lên, lần này nhắm thẳng vào cửa kính.

Đây là một lời cảnh báo rõ ràng—cấm họ tiếp tục cầu cứu.

Mọi người trong phòng ăn hoảng loạn chạy tứ tán.

May mắn thay, cửa kính là kính chống đạn, hơn nữa hệ thống an ninh cuối cùng đã kích hoạt, một bức màn thép tự động hạ xuống, phong tỏa toàn bộ biệt thự.
Bọn kh.ủng bố bên ngoài không thể vào, nhưng những người bên trong cũng không thể ra ngoài.

"Chúng ta nên tiết kiệm pin, đừng lãng phí điện thoại nữa." Tạ Chiêu nói.

Những người khác cũng đồng tình, căn phòng rơi vào bóng tối sâu hơn.

John cố gắng giữ trật tự, phân phát kính nhìn đêm cho mọi người—loại dùng để quan sát chim vào ban đêm.

Trong bóng tối, cuối cùng họ cũng có thể nhìn rõ nhau.

"Trước mắt, chúng ta vẫn an toàn, bức màn thép bảo vệ chúng ta, bên ngoài không vào được." Anh nói.

"Tôi không thích chiều hướng phát triển của chuyện này." Bill nhận lấy kính. "Tôi già rồi, nếu bọn kh.ủng bố muốn chơi trò thanh trừng, bắt chúng ta cầm súng tự đấu với nhau, tôi không theo nổi đâu."

"Ông không già, ông chỉ trông già thôi." Susan an ủi.

"Tôi sắp 70 tuổi rồi!"

"Ông mới 50 thôi, sao làm tròn dữ vậy?" Tạ Chiêu nói.

"Tốt nhất là cậu nói thật đi, bên ngoài rốt cuộc là ai? Cha cậu đang trốn ở đâu?" Bill hỏi.

Ông Thẩm chắc chắn đã trốn vào phòng an toàn một mình.

"Có thể là người Colombia. Đừng lo quá. Họ chỉ là dân kinh doanh, chỉ có điều là... làm ăn không hợp pháp lắm." John nói.

"Không hợp pháp thế nào? Cụ thể đi?"

"Cũng chỉ là buôn bán người, buôn nội tạng, và những tên trùm m.a t.ú.y muốn lập chính phủ mới thôi." Anh ta cười khan. "Cha tôi có một chút mâu thuẫn với đám người Mỹ Latin đó."

"Mâu thuẫn ở mức độ nào?" Giang Từ hỏi. "Kiểu như Hitler với người Do Thái à?"

"Tôi cảm thấy khó thở, bọn chúng có thả khí độc không đấy?" Bill hỏi.

"Luật sư! Luật sư!" Ông ta gọi Susan. "Tôi có thể lập di chúc ngay bây giờ không?"

"Là do ông thắt cà vạt chặt quá đấy." Tạ Chiêu nói.

Gần đây ông ta ăn hơi nhiều, lại còn thắt cà vạt quá chặt, làm cổ bị siết.

"Tại sao ông lại gom khăn ăn thế?" Tạ Chiêu hỏi.

"Để giơ cờ trắng đầu hàng chứ sao." Bill nói.

"Mới có 5 phút mà đã đầu hàng kh.ủng bố, tổ tiên ông là người Pháp à?" Tạ Chiêu mỉa mai.

"Theo luật quốc tế thì tù binh không bị giết đúng không? Công ước Geneva ấy? Luật sư?" Ông ta lại gọi Susan.

"Ông nghĩ bọn trùm m.a t.ú.y Colombia sẽ nói chuyện bằng luật quốc tế à?" Giang Từ cười khẩy.

"Không nghiêm trọng đến vậy đâu." Tạ Chiêu nói. "Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn an toàn, còn có bức màn sắt bảo vệ, nó chống đạn và chống nổ."

"Cô không thấy bọn chúng đang cầm súng hạng nặng à? Chắc chắn còn có vũ khí hạng nặng khác." Giang Từ nói. "Bức màn sắt có thể chống đỡ được bao lâu hoàn toàn phụ thuộc vào hỏa lực của bọn chúng."

"Chúng sẽ không tấn công trực diện." John nói. "Ít nhất là chưa đâu. Nếu chúng muốn xông vào, chúng đã làm từ lâu rồi. Hiện tại, chúng không hề lộ diện, cũng không đưa ra yêu cầu nào, chỉ bắn vài phát súng để cảnh cáo, ngăn chúng ta manh động. Tôi nghĩ chúng đang muốn bao vây chúng ta, tạo áp lực tâm lý."

"Vậy bây giờ chúng ta đều là con tin. Cha cậu có thể làm một người đàn ông có trách nhiệm một chút, tự mình ra khỏi phòng an toàn để thương lượng với bọn Mỹ Latin không?" Bill hỏi.

"Tôi nghĩ chúng không có ý định gây sát thương đâu." John nói. "Chúng chỉ muốn tạo áp lực để đàm phán mà thôi. Chúng tôi sẽ tìm cách giải quyết."

"Chúng ta tạm thời bị mắc kẹt, nhưng ít nhất trong biệt thự vẫn an toàn, thức ăn và nước uống cũng rất đầy đủ. Mọi người đừng quá lo lắng, hãy nghỉ ngơi một chút và giữ bình tĩnh."

Những lời này hoàn toàn vô dụng, vì trong phòng ăn, ai nấy vẫn hoảng loạn.

Luật sư Susan bắt đầu lẩm bẩm như đang niệm chú, hy vọng vào phép màu.

Cái đầu hói của Bill phản chiếu ánh sáng trong bóng tối.

"Bọn chúng rất man rợ, có khi nào chúng sẽ cưỡng bức tôi không? Nếu chúng định làm vậy thì tôi phải làm sao? Tôi có vợ rồi."

"Ông cứ nói thẳng với chúng, có khi chúng sẽ thấy ghê tởm mà bỏ qua ông đấy." Tạ Chiêu đáp.

"Sếp Tạ." Trợ lý của Tạ Chiêu – Jane, không biết đã lẻn đến từ lúc nào. Cô ta chen vào chỗ của Tạ Chiêu rồi bắt đầu ăn đồ ăn của cô.

Cô bé này điên rồi sao? Tạ Chiêu nhìn cô ta đầy ngạc nhiên.

"Một kẻ lương tháng chỉ mấy nghìn như tôi không nên phải chịu cảnh này." Jane nói. "Các người ăn uống xa hoa như vậy, thật không thể chấp nhận được! Trước khi chết, tôi phải làm một con ma no đủ."

"Không ai sẽ chết cả." Tạ Chiêu nói. "Lạc quan lên nào, được không?"

"Các người đều là những tinh anh mà tôi chọn lọc, cứ coi như đây là buổi xây dựng đội nhóm đi."

"Cô biết không, trong hồ sơ LinkedIn của tôi ghi là chuyên gia mua bán & sáp nhập, không phải chuyên gia đấu súng với bọn m.a t.ú.y." Bill nói.

"Cả đời tôi chưa làm gì sai cả. Tôi là một tín đồ Cơ Đốc ngoan đạo, tôi không đáng bị thế này." Susan liên tục làm dấu thánh giá.

"Cô từng bào chữa vô tội cho một nghi phạm giết người hàng loạt đấy." Bill nói.

"Tôi hy sinh danh tiếng cá nhân để bảo vệ công lý cho hệ thống tư pháp Hoa Kỳ! Chúa sẽ tha thứ cho tôi."

"Nói thật nhé, người duy nhất thực sự có tội ở đây là sếp Tạ." Bill nói. "Dù sao, hệ thống an ninh này là cô xây dựng. Giăng bẫy người khác thì thôi, đằng này còn giăng bẫy chính mình."

"Này? Trí nhớ của ông có vấn đề à? Ông là cố vấn tài chính của tôi đó, từng khoản đầu tư của tôi đều thông qua ý kiến của ông." Tạ Chiêu phản bác.

"Tôi cũng đồng ý là sếp Tạ có tội!" Jane vừa nhai vừa nói, miệng vẫn còn đầy thức ăn.

"Cô bóc lột sức lao động, bắt nhân viên làm thêm giờ điên cuồng. Tôi luôn cảm thấy mình như một công nhân khổ sai ở thế giới thứ ba."

"Tôi cũng đồng ý." Susan nói. "Là một luật sư, tôi có nghĩa vụ giữ bí mật cho khách hàng, nhưng những điều cô kể khiến tôi cảm thấy áp lực kinh khủng. Mỗi lần nghe xong, tôi đều phải vào nhà thờ xưng tội. Ngay cả khi tôi từng bào chữa cho một kẻ giết vợ, tôi cũng chưa từng thấy nặng nề đến thế."

"Trước đây các người không nói vậy." Tạ Chiêu nói. "Các người chẳng phải đều khen tôi là người sếp tốt nhất sao?"

"Đó là vì trước đây chúng tôi sợ cô." Bill đáp.

Họ từng e dè trước uy quyền của Tạ Chiêu, nhưng giờ đây, khi phải đối mặt với tử thần, họ không còn sợ cô nữa. Thế là buổi hội nghị 'nhân viên phê bình sếp' chính thức bắt đầu.

"Cô luôn để điều hòa quá lạnh, lại còn không cho phép nhân viên mặc áo khoác." Jane nói.

"Đó là để giữ cho mọi người tỉnh táo, duy trì trạng thái lý trí khi ra quyết định." Tạ Chiêu nói: "Được rồi, mọi người cứ thoải mái góp ý đi."

"Cô là một kẻ kiểm soát thái quá! Từ dấu chấm câu trong biên bản họp cho đến thành phần của cà phê, cái gì cô cũng phải kiểm soát!"

"Cô còn can thiệp vào đời tư nhân viên!" Jane tố cáo.

"Đời tư? Tôi có bao giờ—"

"Mỗi lần tôi không muốn làm thêm để đi hẹn hò, cô đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Như thể tôi là một đứa ngu ngốc, chỉ biết yêu đương mà không có chí hướng sự nghiệp."

"Tôi thật sự không nghĩ ánh mắt của tôi có thể khiến cô cảm thấy bị xúc phạm."

"Rất xúc phạm! Vì tôi đúng là một đứa ngu ngốc như thế mà!" Jane òa khóc. "Nếu tôi chết, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Nhưng anh ấy đã ngủ với người khác rồi."

"An ủi cô ấy đi." Tạ Chiêu huých Giang Từ, người vẫn đang suy nghĩ cách cầu cứu.

"Cô Jane, đừng lo lắng. Nếu cô muốn tìm kiếm tình yêu vô nghĩa, thì đàn ông khao khát tình yêu ngoài kia không thiếu." Giang Từ nói hờ hững.

Jane khóc càng to hơn.

"Tôi muốn xưng tội, tôi cũng đã phạm sai lầm." Cô nói với Tạ Chiêu.

"Không sao đâu, tôi là một ông chủ rất rộng lượng." Tạ Chiêu đáp.

"Tôi ghét cô vì đã bắt tôi làm thêm giờ, nên mỗi lần tôi đều lén bỏ đường vào cà phê không đường của cô."

"Con nhóc chết tiệt! Tôi cứ tưởng vị giác của mình có vấn đề!"

"Đây là lời nguyền của người da đỏ." Bill nói.

"Những kẻ bên ngoài cũng là hậu duệ của người da đỏ sao? Tôi biết họ muốn giết chúng ta, vì chúng ta là người Mỹ. Gương mặt Âu-Mỹ của chúng ta chính là nguyên tội, họ muốn thực hiện một cuộc diệt chủng ngược."

"Nhưng họ sẽ không giết người cùng chủng tộc chứ? Thật ra tôi cũng có một chút dòng máu da đỏ đấy, trông có giống không?"

"Ông chỉ là bị cháy nắng khi đi nghỉ ở Fiji thôi." Tạ Chiêu bực bội nói.

"Xem ra chỉ có sếp Tạ — kẻ ác nhất ở đây – mới có thể sống sót nhờ màu da 'đúng chuẩn'." Bill nói.

Tạ Chiêu mỉm cười: "Các người biết không, nếu bọn chúng không giết các người, tôi vẫn là sếp của các người."

Bình Luận (0)
Comment