Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 70

Những tay súng vũ trang bao vây toàn bộ biệt thự, nhốt tất cả khách khứa trong bức tường đồng vách sắt của nơi này.

Bức màn sắt hạ xuống, điện cũng bị cắt, họ bị mắc kẹt trong bóng tối không phân biệt ngày đêm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng ăn, khách mời đã trải qua đủ kiểu phản ứng: kêu cứu, ồn ào, phản đối, tìm cách thoát thân, chửi rủa, cầu nguyện... Ai nấy cũng đã vật lộn một hồi lâu, đến mức kiệt sức.

"Cha của cậu không thể cứ rút đầu vào mai rùa thế này được. Ông ấy phải ra mặt chịu trách nhiệm. Rốt cuộc bọn kh.ủng bố bên ngoài muốn gì? Chúng ta hoàn toàn không rõ." Luật sư Susan đã dần lấy lại bình tĩnh. "Chúng ta phải nhanh chóng mở cuộc đàm phán. Kéo dài càng lâu, chúng ta sẽ càng bị giam cầm lâu hơn. Trong tình cảnh thế này, tâm lý mọi người rất dễ sụp đổ, điều đó sẽ càng bất lợi cho chúng ta."

"Anh có chắc người bên ngoài là người Colombia không?" Tạ Chiêu hỏi John.

"Cũng chỉ là phỏng đoán thôi." John mệt mỏi đáp.

"Bọn họ có mâu thuẫn gì với cha cậu?" Giang Từ hỏi.

"Có thể liên quan đến đầu tư ở cảng biển." Anh ta nói. "Một số hoạt động buôn lậu của các tổ chức tội phạm Nam Mỹ cần có các cảng đặc biệt để thiết lập kho bãi phục vụ việc vận chuyển lậu—vận chuyển vũ khí, m.a t.ú.y và các hàng hóa bất hợp pháp khác."

"Hình như cha tôi đã xảy ra xung đột với bọn họ trong một dự án phát triển cảng. Chắc bọn họ muốn lợi dụng dự án này để buôn lậu hoặc rửa tiền, nhưng cha tôi chắc chắn không thể và cũng không dám đồng ý."

"Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, bởi vì tôi thật sự không hiểu rõ công việc kinh doanh của cha mình, tôi không tham gia vào những chuyện đó." Anh ta nhìn Giang Từ cầu cứu.

Giang Từ gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta không làm kinh doanh, không dính dáng đến gia nghiệp. Vậy nên thông tin cậu ta cung cấp chưa chắc đã chính xác. Chúng ta vẫn chưa thể xác định được danh tính của những kẻ bên ngoài."

Từ sau khi bọn kh.ủng bố xâm nhập hệ thống mạng và gửi lời cảnh cáo, đến giờ chúng vẫn hoàn toàn im lặng.

Không ai biết rốt cuộc bọn chúng muốn gì.

"Chúng ta đang đợi cái gì? Đợi lương tâm chúng thức tỉnh à?" Bill hỏi. "Chúng ta sẽ bị giam ở đây bao lâu nữa?"

"Chúng ta đương nhiên là đang đợi cứu viện." John đáp. "Mọi người đều đang liều mạng gửi tin cầu cứu ra ngoài. Dù hiện tại không có tín hiệu, nhưng chỉ cần đến ban ngày, nếu có chút tín hiệu nào xuất hiện, chỉ cần một tin nhắn được gửi đi, sẽ có người đến cứu chúng ta."

Tạ Chiêu nghĩ thầm, muốn được cứu viện trong khu biệt thự ẩn sâu giữa rừng mưa nhiệt đới này quả là khó khăn.

Khu rừng che giấu biệt thự này rất tốt, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, nếu bọn họ chết ở đây, có lẽ rất lâu sau mới có người phát hiện ra.

"Nếu chúng ta mãi không được cứu thì sao? Thức ăn và nước uống trong này có thể cầm cự bao lâu?" Bill hỏi. "Không lẽ chúng ta sẽ rơi vào thảm cảnh ăn thịt đồng loại sao? Điều này thật bất công với tôi. Người béo như tôi lúc nào cũng là kẻ bị ăn đầu tiên."

"Sẽ không ai ăn ai hết, được chưa? Ông đừng có diễn phim kinh dị ở đây nữa được không?" Tạ Chiêu nói. "Chúng ta đang ở giữa một khu rừng nhiệt đới trù phú, không phải vùng núi tuyết hoang vu. Hơn nữa, biệt thự này có đủ lương thực và nước uống dự trữ."

Bị vây hãm bởi những tay súng vũ trang, trong lòng Tạ Chiêu dĩ nhiên có chút hoảng sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ được bình tĩnh.

"Tôi cho rằng bọn chúng không có khả năng xông vào giết chúng ta. Nếu đúng như John nói, những kẻ có xung đột với ông Thẩm là các trùm m.a t.ú.y Colombia, thì chúng đều là những kẻ có danh tiếng và địa vị. Chúng là kẻ ác, nhưng không phải kẻ điên. Chúng bao vây chúng ta vì lợi ích của chúng, không phải để giết người hàng loạt." Tạ Chiêu nói.

"Những người trong biệt thự này đều là giới thượng lưu đến từ thế giới phương Tây, không phải du khách bình thường. Nếu giết chúng ta, chúng phải gánh chịu hậu quả gì? Một sự kiện nghiêm trọng như vậy, liệu chúng có thể chịu được cái giá phải trả không? Tùy tiện sát hại công dân Mỹ có địa vị, chúng không sợ bị trả thù sao?"

"Hơn nữa, giết chúng ta thì được lợi gì? Chúng ta chẳng có thù oán gì với chúng, chỉ là con tin, là quân cờ trên bàn đàm phán. Chi phí và rủi ro khi giết chúng ta cao hơn lợi ích mà chúng có thể nhận được. Đó là một vụ làm ăn lỗ vốn, bọn chúng có lý do gì để làm chuyện ngu ngốc như vậy?"

Những lời Tạ Chiêu nói rất có lý, khiến cả đám người xung quanh im lặng.

"Chúng ta nên nghỉ ngơi, giữ sức, và liên tục gửi tín hiệu cầu cứu ra ngoài. Có thể ban ngày sẽ có máy bay không người lái bay ngang qua và phát hiện ra điều bất thường. Hoặc có lẽ vào ban ngày, bọn vũ trang bên ngoài không dám bao vây chúng ta quá lộ liễu, lúc đó có thể sẽ có sơ hở để chúng ta lợi dụng. Chỉ cần có một chút tín hiệu, tin cầu cứu sẽ ngay lập tức được gửi đi." Tạ Chiêu nhìn quanh một lượt. "Lo lắng cũng chẳng có ích gì, giữ gìn thể lực mới giúp chúng ta sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Mọi người nghĩ sao?"

"Tôi đồng ý." Hiếm khi Giang Từ không phản bác cô.

Bill, Susan và Jane cũng gật đầu. Dù họ thường xuyên phàn nàn về sếp, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, trong tình huống này, Tạ Chiêu chính là liều thuốc an thần, là chỗ dựa tinh thần của họ.

"Các người có mang theo laptop không?" Tạ Chiêu hỏi.

"Có." Bill ngoan ngoãn trả lời. "Nhưng tín hiệu bị cắt rồi, còn dùng được vào việc gì?"

"Tôi muốn các người nhân lúc này rảnh rỗi, tính lại giá thu mua của tập đoàn Nhạc Càn."

"Chúng ta đang bị vây hãm bởi bọn kh.ủng bố, mà cô còn bắt chúng tôi làm việc?" Bill sững sờ.

"Chúng ta bị vây, nhưng thế giới bên ngoài thì không." Tạ Chiêu nói.

Cô không biết còn bị kẹt lại đây bao lâu nữa, nhưng chỉ cần kéo dài thêm một ngày, ông Trần kia sẽ sắp ra viện rồi.

"Chúng ta phải luôn sẵn sàng, một khi tình hình ổn định, sẽ lập tức tiến hành thu mua."

"Này, tư bản không cần ngủ sao?" Jane kinh ngạc.

"Nếu chúng ta lâm vào cảnh ăn thịt người, tôi sẽ bỏ phiếu ăn sếp Tạ đầu tiên." Bill nói.

"Tôi đồng ý." Susan và Jane gật đầu.

Tạ Chiêu lười để ý đến họ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

*

"Sếp Tạ, dậy đi." Một giọng nói khẽ gọi cô từ trong cơn mơ màng.

"Cậu quay lại rồi sao?" Giọng Bill vui sướng.

Tạ Chiêu mở mắt, nhìn thấy vệ sĩ của mình đang ngồi bên cạnh.

"Anh đã đi đâu?" Cô cũng bất ngờ vui mừng.

"Tôi đã đi thăm dò địa hình, tìm một tuyến đường thoát thân."

"Chúng ta đều bị bao vây, anh nghĩ có thể trốn thoát được sao?"

"Đương nhiên." Vệ sĩ nói, "Tôi là dân chuyên nghiệp, không thành vấn đề."

"Nhưng tôi chỉ có thể bảo vệ một người ra ngoài."

"Vậy chắc chắn là tôi rồi?" Tạ Chiêu nói, "Dù sao anh cũng là vệ sĩ riêng của tôi mà."

"Đương nhiên có thể." Vệ sĩ đáp.

"Vẫn là anh trung thành nhất. Mau, chúng ta đi thôi, tránh xa đám phản bội này."

Tạ Chiêu hài lòng nói.

Cô đắc ý quét mắt nhìn những người khác.

"Nhưng mà... phải trả thêm tiền." Vệ sĩ nói.

"Anh lại còn đòi tăng giá ngay tại chỗ à?"

"Chính xác mà nói, đây là đấu giá." Hắn cười.

"Giá cả không phụ thuộc vào giá trị, mà phụ thuộc vào cung cầu."

"Hiện tại trên thị trường chỉ có một mình tôi là vệ sĩ, nhưng lại có cả một đám tỷ phú ở đây."

"Ai trả giá cao nhất, tôi sẽ bảo vệ người đó thoát ra."

"Từ bao giờ anh đổi nghề sang làm con buôn thế?" Tạ Chiêu hỏi.

"Sếp Tạ, chẳng lẽ cô quên mỗi lần đàm phán tôi đều đứng bên cạnh nghe sao?"

"Tôi là một học trò xuất sắc, thầy giỏi tất nhiên trò cũng giỏi." Hắn tự hào nói.

Đúng lúc đó, bên ngoài biệt thự lại vang lên tiếng súng.

Lại một lượt cảnh cáo và thị uy.

Bây giờ cho dù có cơ hội thoát ra, e là cũng rất nguy hiểm, Tạ Chiêu thầm nghĩ.

"Cậu Giang Từ, có phải cậu làm việc trong viện kiểm sát không?" Susan đột nhiên hỏi.

"Sao vậy?" Giang Từ đáp.

"Vậy thì cậu là người an toàn nhất trong chúng ta rồi. Cậu làm trong cơ quan thực thi pháp luật của Mỹ, có nghĩa là có kim bài miễn tử."

"Trước đây từng có cảnh sát phòng chống m.a t.ú.y của Mỹ bị trùm m.a t.ú.y Colombia tra tấn đến chết, sau đó chúng ta đã tiến hành ám sát trả đũa. Từ đó trở đi, cảnh sát khi đến đó điều tra vụ án đều được đảm bảo an toàn tuyệt đối. Cậu đại diện cho quyền lực công của chính phủ Mỹ, bọn họ không dám động vào cậu đâu. Tôi nghĩ vậy."

"Chắc chắn là như thế. Bọn họ có thể giết chúng ta, nhưng tuyệt đối không dám đụng đến nhân viên thực thi pháp luật của Mỹ." Bill cũng đồng ý.

"Giết tỷ phú có thể không sao, nhưng giết người của chính phủ Mỹ thì chuyện sẽ hoàn toàn khác."

"Biết vậy hồi đó tôi đã làm kiểm sát viên rồi. Lương thấp nhưng đến lúc cần lại có thể giữ mạng." Susan thở dài.

"Cũng có lý đấy." Tạ Chiêu nói, "Nếu anh an toàn tuyệt đối, thì gia đình anh cũng vậy."

"Tôi làm gì có gia đình ở đây?"

"Tôi trả một triệu đô, mấy ngày này làm vợ anh." Tạ Chiêu nói.

Giang Từ còn chưa kịp từ chối thì đã có người cướp lời trước.

"Đừng bán cho cô ấy, bán cho tôi đi! Tôi trả giá cao hơn, để tôi làm vợ anh!"

"Tôi trả hai triệu!" Một người phụ nữ bế con hét lên, "Còn tặng kèm một đứa con trai!"

"Năm triệu!" Một quý bà người Nga mập mạp đập bàn.

"Sáu triệu!" Một người đàn ông trung niên đứng dậy.

"Đàn ông như anh thì tham gia làm gì?"

"Sao? Kỳ thị giới tính à?"

"Đằng nào cũng đang đấu giá, vậy tính luôn cả tôi đi! Mua một tặng một, tôi giảm giá cho các người!" Vệ sĩ nói.

"Tôi làm ba của anh có được không? Nếu làm ba thì có được giảm giá không?" Bill thò cái đầu hói ra, "Nhìn kỹ lại đi, chúng ta trông khá giống nhau đấy. Hồi trẻ tôi cũng đẹp trai như anh vậy."

"Một trăm ngàn đô một giờ!" Tạ Chiêu nghiến răng.

"Một trăm ngàn đô nửa giờ!" Một bà lão run rẩy đứng lên.

"Bất kể ai ra giá, tôi sẽ cộng thêm một trăm ngàn!" Tạ Chiêu nói, "Ai đấu với tôi, tôi sẽ trả giá cao hơn!"

"Anh ấy là của tôi, ai cũng không được giành!" Tạ Chiêu hùng hổ quét mắt khắp phòng.

"Đủ rồi!" Giang Từ quát, "Ai cho phép mấy người đấu giá tôi vậy? Tôi không cần vợ, cũng không cần chồng!"

Anh giống như một con mèo bị chọc giận, cả người bùng lên sự phản kháng.

"Không cho phép từ chối!" Tạ Chiêu hung dữ nói, "Chồng à, anh đừng bỏ lại em một mình!"

Bình Luận (0)
Comment