Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 72

Tiếng tích tắc của đồng hồ đếm ngược vang lên rõ ràng trong bóng tối yên lặng.

Tạ Chiêu lập tức cắt nguồn điện độc lập của hệ thống giám sát, khiến những kẻ bên ngoài không thể theo dõi họ nữa, đồng thời cũng cắt đứt kênh liên lạc với bọn cướp bên ngoài.

"Cô nghĩ nên làm gì?" Giang Từ im lặng vài giây rồi hỏi.

"Chúng ta không thể đầu hàng nhanh như vậy, không thể giao ông Thẩm ra ngay lúc này," Tạ Chiêu nói. "Hiện tại, thông tin chúng ta có quá ít, chưa thể đánh giá toàn diện tình hình."

"Bọn kh.ủng bố đe dọa chúng ta, yêu cầu trong vòng hơn một tiếng phải giao người ra. Nhưng ai biết được, liệu sau khoảng thời gian đó viện binh có đến hay không? Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt, bọn chúng vẫn có thể ngang nhiên bao vây chúng ta thế này sao? Ít nhất, chúng ta phải cầm cự qua đêm nay." Cô nói.

"Chúng ta phải tìm ông Thẩm và John trước." Giang Từ nói, "Một căn biệt thự như thế này mà không có lối thoát hiểm thì quá vô lý. Chỉ có ông Thẩm mới biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Nếu chúng ta tìm được ông ấy trước, có thể còn bảo vệ được ông ấy."

Hiện tại, gần một nửa số người trong biệt thự ủng hộ việc bắt ông Thẩm giao ra ngoài. Chắc chắn bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm trong biệt thự.

Hai người sóng vai bước đi trong hành lang tối om. Ở phía xa, vẫn vang lên tiếng cãi vã của những vị khách, lẫn tiếng bước chân tìm kiếm khắp nơi.

Họ đi xuống tầng một, dù có tấm màn sắt chắn nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười quái dị vọng lên từ khu vườn.

Thỉnh thoảng có vài tiếng súng vang lên, chim chóc và thú hoang trong vườn hoảng sợ bay tán loạn, phát ra những tiếng kêu bi thảm.

Bản năng khiến Tạ Chiêu và Giang Từ vô thức tiến sát lại gần nhau. Tay cô không ngừng chạm vào mu bàn tay anh, nhưng anh không tránh né.

Đi tới gần khu bếp, một khe hở nhỏ trên tấm màn sắt để lọt vào một tia sáng yếu ớt.

Bên ngoài cửa sổ, một bàn tay đầy máu tươi gõ lạch cạch lên mặt kính.

Tạ Chiêu thoáng nhìn qua, nhận ra đó là một bàn tay cứng đờ, không còn sự sống. Đó là tay của một xác chết!

Cô giật bắn mình, suýt nữa hét lên nhưng kịp thời kiềm chế.

"Mở cửa đi!" Một giọng cười quái dị cất lên ngoài cửa sổ.

Tạ Chiêu theo phản xạ lùi về phía sau, mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau.

Giang Từ lập tức đỡ lấy vai cô, khiến cô ngã vào lòng anh.

Mặt cô tựa vào bên cổ anh, hơi ấm từ người anh truyền đến đôi má lạnh ngắt của cô. Một mùi hương thoang thoảng vây lấy cô.

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua lớp vải trên vai cô như an ủi.

Tạ Chiêu ngẩng đầu lên. Qua kính nhìn ban đêm, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trong đôi mắt anh.

Đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ xanh lặng, tựa như một liều thuốc trấn an. Cô lập tức lấy lại bình tĩnh.

Bên ngoài vẫn là những tràng cười quái dị và tiếng súng vang lên. Giữa tình cảnh ấy, họ nhìn nhau, lập tức hiểu ý đối phương.

Đừng sợ, tiếp tục tiến lên.

Hai người tiếp tục đi về phía trước. Giang Từ khoác tay lên vai cô, bảo vệ cô phía sau, mùi hương nhè nhẹ quẩn quanh bên cánh mũi cô.

Tạ Chiêu cảm thấy như đang bước trong rừng thông trên núi tuyết. Cảm giác bất an vơi đi quá nửa, đầu óc cũng dần trở nên sáng suốt hơn.

Họ đi tới lối vào tầng hầm.

"Nếu có phòng an toàn, khả năng cao nó sẽ nằm dưới lòng đất." Tạ Chiêu nói.

Cầu thang gỗ kéo dài xuống bóng tối, sâu hun hút không thấy đáy.

"Tôi xuống trước. Tôi sẽ đỡ cô ở bên dưới." Giang Từ nói.

Anh trèo xuống trước.

"Từ từ xuống, đừng sợ, không sâu lắm đâu."

Tạ Chiêu xoay người, nắm chặt hai bên thành thang rồi từ từ trèo xuống.

Đột nhiên, phía trên truyền đến tiếng bước chân.

"Có khi nào trốn dưới đó không?" Là giọng của một trong những vị khách đang lùng sục.

Tạ Chiêu lập tức leo xuống nhanh hơn.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Giang Từ vội vươn tay ra.

Tạ Chiêu nắm chặt cánh tay anh.

Anh dùng một tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô rời khỏi thang.

Cô mất thăng bằng nên vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay vô tình lướt qua mái tóc mềm mại của anh.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng.

Tim Tạ Chiêu đập thình thịch.

Có lẽ là do bị dọa sợ quá nhiều lần, dẫn đến rối loạn nhịp tim thôi. Cô nghĩ.

"Đi mau!"

Chờ đến khi chân cô chạm đất, Giang Từ lập tức đóng cửa tầng hầm lại.

Ngón tay cô lướt qua mu bàn tay anh, liền bị anh nắm chặt.

Giang Từ kéo cô chạy về phía trước.

Bố cục tầng hầm giống hệt tầng trên nhưng phức tạp hơn nhiều.

Những hành lang ngoằn ngoèo và các căn phòng khép kín tạo thành một mê cung.

Tạ Chiêu nhìn thấy phòng họp, phòng gym, phòng ngủ...

Không biết tầng hầm này còn bao nhiêu tầng nữa.

Nếu ông Thẩm thực sự trốn trong một căn hầm chống bom nổ, chống cháy, vậy thì dù bọn kh.ủng bố có xông vào cũng chưa chắc tìm thấy họ.

Nhưng bây giờ, ngay cả họ cũng chưa chắc tìm ra ông ấy.

Bởi vì cửa vào phòng an toàn quan trọng nhất là phải được che giấu.

Dọc hai bên hành lang là các bản sao điêu khắc của nền văn minh Maya.

Bên tay trái của Tạ Chiêu là một bức tượng ngọc lục bảo của vua Palenque.

Bức tượng mô phỏng hình ảnh vị vua trường sinh bất tử, khuôn mặt xanh lục, miệng hé mở để lộ một hàng răng hình chữ "T" giống như thần Mặt Trời.

Cô bước tới, chạm vào răng của bức tượng nhưng không có gì bất thường.

Dọc theo hành lang có vô số tượng điêu khắc bằng đất nung, đồng xanh, ngọc thạch... mỗi bức đều có hình dáng kỳ quái.

Cô không hiểu nhiều về văn hóa nơi đây, nếu cửa vào thật sự được giấu sau một trong những bức tượng này, chẳng lẽ lại phải vặn thử từng cái một? Hoàn toàn không đủ thời gian.

Họ đứng trong bóng tối, bị những bức tượng cổ quái tỏa ra hơi thở nghìn năm bao quanh.

"John bỏ chạy cũng không kéo anh theo. Xem ra nhân phẩm của anh chẳng ra gì, đến bạn bè cũng không muốn dắt anh chạy trốn." Tạ Chiêu nói.

"Sao mà sánh được với cô? Nếu bây giờ bỏ phiếu quyết định có giao cô ra ngoài hay không, tôi chắc chắn đám thuộc hạ của cô sẽ giơ tay đầu tiên." Giang Từ mỉm cười.

"Chuyện quái quỷ này đều tại anh! Mỗi lần gặp anh là tôi lại xui xẻo!"

"Cô tưởng tôi muốn gặp cô chắc?" Giang Từ hừ lạnh. "Lần trước gặp cô tôi suýt mất việc. Lần này suýt nữa mất mạng!"

"Mạng gì mà mất? Anh có thân phận của cơ quan tư pháp bảo vệ cơ mà." Tạ Chiêu nói. "Đám người kia xông vào, người đầu tiên chúng giết chính là tôi. Anh không nghe thấy sao?"

"Đó là vì kỹ năng đàm phán của cô có vấn đề." Giang Từ đáp. "Chuyện này có thể đổ lên đầu tôi sao? Hay là tôi xé thẻ công tác ra đưa cô, cô dán ảnh mình lên đó đi?"

Chỉ cần có cơ hội, hai người lại bắt đầu tranh cãi.

"Chờ một chút," Tạ Chiêu đột nhiên nói, "Anh nhìn bức tượng Quetzalcoatl kìa."

"Góc đặt của bức tượng Quetzalcoatl này có vẻ không đúng."

"Trong phòng ngủ của tôi cũng có một bức tượng y hệt thế này, nhưng ở đây nó bị xoay đi 90 độ."

"Có thể là lúc John rời đi quá vội vàng nên vặn lệch, chưa kịp chỉnh lại." Giang Từ tiến lên, thử xoay lại bức tượng.

Ngay sau đó, một ổ khóa mật mã hiện ra phía sau bức tượng.

"Sau khi mở ra, có lẽ đây chính là đường dẫn đến lối đi tiếp theo. Đi xuống theo lối này, cuối cùng sẽ đến phòng an toàn." Anh nói.

"Đúng vậy." Tạ Chiêu cũng phấn khích.

"Mật mã là gì?"

"Anh biết mà." Tạ Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói, "John là bạn thân của anh—"

Giang Từ cau mày, đầy nghi hoặc.

"Đừng động đậy!"

Đột nhiên, một bàn tay từ trong bóng tối thò ra, siết chặt cổ cô từ phía sau rồi kéo mạnh về sau.

Giang Từ quay đầu lại. Một con dao sáng loáng đang kề sát cổ Tạ Chiêu.

"Thả cô ấy ra!"

Một con dao khác cũng nhắm thẳng vào anh.

Không chỉ có một người, mà tổng cộng ba kẻ đang cầm dao.

Bọn họ là những người đã ẩn nấp trong bóng tối từ lâu. Cũng đến tìm ông Thẩm, nhưng mãi không tìm được lối vào nên đã mai phục tại đây, chờ đợi kẻ nào tìm ra mật mã.

"Chúng tôi biết các người phản đối chuyện đưa ông Thẩm ra ngoài."

"Nhưng ông ta nhất định phải đi. Chúng tôi không muốn chết một cách vô nghĩa vì ông ta."

"Bình tĩnh lại đi!" Tạ Chiêu nói, "Không thể chỉ nghe lời bọn kh.ủng bố. Chúng chưa chắc đã có thể vào nhanh như vậy, viện trợ bên ngoài cũng chưa chắc đến quá trễ."

"Hơn nữa, nếu chúng ta mở cửa đưa ông Thẩm ra ngoài, bọn kh.ủng bố có thể nhân cơ hội đó xông vào thì sao?" Giang Từ tiếp lời.

"Câm miệng!"

Lưỡi dao lạnh buốt áp sát vào cổ cô.

"Mở khóa ngay."

Lưỡi dao sáng loáng chỉ thẳng vào Giang Từ.

"Nếu không, tôi giết cô ấy trước, sau đó đến lượt anh."

Người cầm dao run rẩy.

Bọn họ đều là những người có thân phận, nhưng trong thời khắc kinh hoàng này, vì tự bảo vệ mình, họ đã không màng đến mọi thứ.

"Nói lý một chút đi? Tôi thực sự không biết mật mã. Anh giết chúng tôi cũng vô ích thôi. Giết người phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy." Giang Từ nói.

"Chờ đến khi bọn bên ngoài vào, dù sao tất cả chúng ta cũng phải chết. Ai giết thì có gì khác biệt?"

Lưỡi dao lia qua cổ Tạ Chiêu.

"Đừng giả bộ! Tôi nghe rõ ràng cô ta nói anh biết mật mã."

"Anh ấy không biết." Tạ Chiêu nói.

Kẻ kia siết chặt cổ Tạ Chiêu hơn.

Cô vùng vẫy.

Mũi dao đã rạch qua da khiến máu rỉ ra.

"Được rồi! Tôi mở! Anh thả cô ấy ra." Giang Từ vội nói.

Nhưng mật mã là gì? Anh thực sự không biết!

"Mở mau! Cho anh 10 giây."

"Mười."

"Chín."

Giang Từ nhìn sang Tạ Chiêu.

Ngón tay cô đang gõ nhẹ lên cánh tay.

Kẻ bắt cóc nghĩ rằng đó chỉ là phản ứng run rẩy do sợ hãi.

Nhưng Giang Từ lập tức nhận ra, cô đang truyền mã Morse cho anh.

Bởi vì trước đây, tại biệt thự nhà Trần, họ từng đấu trí, anh đã bắt được tín hiệu Tạ Chiêu truyền tin cho Isaac bằng cách này.

Nên anh cực kỳ quen thuộc.

Ngón tay Giang Từ cũng gõ nhẹ bên người.

"Tám."

"Bảy."

"Sáu."

Trong bóng tối, ngay giữa cuộc bắt cóc, họ lặng lẽ trao đổi bằng mật mã.

Giang Từ nhìn Tạ Chiêu một lần cuối.

Gương mặt cô không có biểu cảm, nhưng anh đọc được sự khích lệ rõ ràng trong mắt cô.

Tiếp tục mở đi.

Anh quay người, bắt đầu nhập mật mã.

Bíp, bíp, bíp...

Giang Từ nhập sáu chữ số.

Một cánh cửa nhỏ bật mở.

Ba kẻ cầm dao lập tức thò đầu nhìn vào.

Từ trong cửa tối, những mũi tên bắn ra.

Giang Từ nhanh chóng cúi xuống.

Mũi tên lao thẳng tới.

Kẻ bắt giữ Tạ Chiêu hoảng loạn thả tay.

Tạ Chiêu nhanh chóng cúi xuống tránh tên, rồi chộp lấy một cái bình đồng bên cạnh, dốc sức nện mạnh vào đầu kẻ đó, khiến hắn ngất xỉu ngay lập tức.

Hai tên còn lại—một bị tên bắn trúng nên ngã xuống đất, tên còn lại vừa định đâm vào lưng Tạ Chiêu.

Giang Từ đá mạnh từ phía sau, khiến hắn ngã nhào, con dao cũng văng đi.

Hắn định lồm cồm bò dậy, nhưng Tạ Chiêu lập tức đạp lên lưng hắn.

Giang Từ nhặt con dao lên, cúi xuống nhìn hắn.

"Nghe cho rõ. Chúng tôi sẽ để các người đứng dậy, mang theo đồng bọn bị thương của mình, đi ngược lại con đường cũ. Lo mà xử lý vết thương trước đi. Tuyệt đối không được quay lại."

"Nếu dám quay lại—"

Anh nâng con dao trong tay lên.

Giọng Giang Từ rất bình thản, không hề có chút cảm xúc.

Nhưng lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng trong bóng tối.

"Hiểu chưa?"

"Rất hiểu."

Tên kia đứng dậy, cõng theo đồng bọn ngất xỉu và dìu tên bị thương lảo đảo rời đi.

"Cô bị thương không?"

Giang Từ khẽ vén tóc cô, cúi sát để nhìn vết thương bên cổ.

Hơi thở ấm nóng của anh phả lên trán cô.

Tạ Chiêu lùi lại một bước.

"Không sao, đi thôi."

Khi họ đi xa, Tạ Chiêu nhanh chóng nhập lại đúng mật mã.

Cánh cửa bí mật mở ra.

Bóng tối sâu hun hút trải dài trước mắt.

Họ nhìn nhau.

Giang Từ đưa tay ra.

Tạ Chiêu nắm chặt lấy.

Bàn tay anh rộng lớn, khô ráo, trong lúc hỗn loạn lại mang đến cảm giác an tâm.

Cả hai cùng nhau bước vào bóng tối.

Bóng tối như thủy triều nhanh chóng nuốt chửng họ.

Cánh cửa bí mật khép lại sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment