Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 73

Giang Từ và Tạ Chiêu nắm chặt tay nhau, dìu nhau cẩn thận bước xuống những bậc đá.

So với cái nóng ngột ngạt bên trên, dưới lòng đất lại lạnh lẽo đến rợn người.

Tầng hai là một vòng tròn các phiến đá khắc hình quan tài kiểu Maya bao quanh họ ở chính giữa.

Tạ Chiêu bước lên kiểm tra: "Những thứ khắc ở đây loạn cả lên."

"Toàn là về tế lễ, hiến tế bằng máu." Giang Từ nói, "Nhìn bức này đi, phu nhân dâng máu trong chiếc bát để triệu hồi Chiến thần Rắn hai đầu. Còn đây là hình ảnh Chim Báo, kẻ cai trị dùng máu của quý tộc bị bắt để hiến tế. Sau đó, người thừa kế nam của hắn mới ra đời."

"Đây đều là những nghi lễ rút máu của người Maya, trả lại máu thịt cho thần linh. Người Maya tin rằng tế máu là cách giao tiếp với thần linh. Thông qua nghi lễ này, họ cho rằng có thể nhận được sự quan tâm, ban phước hoặc chỉ dẫn từ thần thánh, như đảm bảo mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu hoặc vinh quang trong chiến tranh."

"Nhưng khắc mấy thứ này lên quan tài có gì hay ho? Tại sao lại đặt mấy thứ xui xẻo thế này dưới biệt thự?" Tạ Chiêu nói, "Ông Thẩm tám phần là không hiểu ý nghĩa thật sự của chúng, thấy có vẻ huyền bí thì tưởng là thứ tốt, bị thợ trang trí lừa rồi."

Chín phiến quan tài tạo thành chín cánh cửa, không biết cánh nào dẫn đến phòng an toàn.

Giang Từ áp sát vào tường, gõ nhẹ để tìm điểm yếu.

"Có tiếng nước chảy." Tạ Chiêu áp tai vào một bức tường, "Bên trong chắc có hệ thống thoát nước."

"Chắc là hướng này."

Họ xoay xoay một hồi trên phiến quan tài, quả nhiên tìm ra một cơ chế mở cửa.

Màn hình quét nhận diện khuôn mặt của họ.

Trên hệ thống xuất hiện cảnh báo đỏ, chỉ có vân tay hoặc nhận diện khuôn mặt chính xác mới có thể vào.

Loại cửa này không thể cạy mở, có khi còn được lắp thêm cửa chống nổ, ngay cả bom cũng chưa chắc phá nổi.

"Thảo nào bọn họ trốn ở đây, an toàn thật." Tạ Chiêu nói.

"Không mở được đâu." Một giọng nói nhỏ, yếu ớt vang lên, dường như truyền qua nhiều lớp tấm sắt dày.

Có thể phòng an toàn có hệ thống thông gió hoặc lỗ nhỏ giúp âm thanh lọt ra.

"John? Cậu có trong đó không? Là tôi đây." Giang Từ nói.

"Bọn kh.ủng bố ngoài kia sẽ xông vào trong một giờ nữa, chúng ta phải tìm lối thoát ngay." Tạ Chiêu nói.

"Không thoát ra được đâu." Ông Thẩm nói. "Quả thật có một lối dẫn ra rừng mưa, nhưng bên ngoài đã bị bao vây kín mít. Dù ra ngoài cũng sẽ bị bắn chết ngay lập tức."

"Vậy nói thật đi, rốt cuộc tình hình đã nghiêm trọng đến mức nào?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tôi đắc tội không chỉ một tổ chức xã hội đen..." Ông ta im lặng một lúc rồi nói, "Thật ra, ngay cả tôi cũng không biết lần này kẻ đến là ai."

"Tôi là một doanh nhân, từ lâu đã đầu tư vào cảng và bến tàu. Nhưng giờ đây, mấy băng đảng này đều muốn chiếm lấy dự án của tôi, muốn tôi làm kẻ rửa tiền cho chúng."

"Từ đó mới xảy ra một số hiểu lầm. Chúng cho rằng tôi từ chối hợp tác là vì làm việc cho phe đối địch."

"Đừng nói xa quá, nói chuyện trước mắt đi." Tạ Chiêu cắt ngang, "Chẳng lẽ bọn họ có thể lộng hành mãi? Trời sắp sáng rồi, đến sáng sẽ có máy bay hoặc drone đi qua."

"Không có máy bay nào bay qua đây đâu, vì sắp diễn ra hội nghị kinh tế quốc tế, hai ngày này không phận bị phong tỏa." Ông Thẩm thở dài.

"Vậy dù có gọi cứu viện cũng phải mất cả ngày để họ đến đây?" John nói.

"Một ngày?" Tạ Chiêu suýt đứng không vững, "Một ngày nữa thì tất cả chúng ta đều chết cả rồi."

"Cửa sắp bị phá. Mọi đường đã bị chặn, không thể trốn ra ngoài cũng không thể đợi viện binh. Dù có viện trợ, cũng phải mất ít nhất 24 giờ. Chúng ta làm sao chống đỡ nổi 24 giờ đây?" Giang Từ hỏi.

"Hai người có thể đến phòng ngủ của tôi, trong đó có súng. Dù không phải súng quân dụng, nhưng đủ để tự vệ." John nói.

"Tốt, may mà hai người đều giỏi bắn súng."

"Tốt ở chỗ nào? Tôi giỏi nhất là bắn bóng bay trong khu vui chơi thôi." Giang Từ nói. "Bọn kh.ủng bố coi người như bóng bay để bắn đấy. Vũ khí của chúng còn tinh vi hơn cả quân đội Panama, ngay cả lính chính quy cũng không dám nói mình giỏi trước mặt chúng."

"Anh nghĩ bọn kh.ủng bố sẽ đứng yên như những con vịt trong trường bắn để tôi nhắm bắn chắc?" Tạ Chiêu nói, "Tôi đến đây để mua cổ phần, không phải chơi trò sinh tồn!"

"Nếu các người đã trốn trong phòng an toàn, sao không cho chúng tôi vào luôn?" Tạ Chiêu tức giận hỏi.

"Chỗ này không đủ sức chứa nhiều người như vậy, hơn nữa, một khi mở cửa, ai dám chắc không có kẻ sẽ phản bội tôi? Tôi không thể mạo hiểm." Ông Thẩm nói.

"Ít nhất hãy để phụ nữ và trẻ em vào!" Giang Từ nói.

"Quy tắc văn minh chỉ có hiệu lực trong một tình huống, thưa ngài."

Ông Thẩm nói, "Trong phim viễn tưởng thôi."

"Nếu không cho chúng tôi vào, tất cả sẽ chết ngoài này!" Tạ Chiêu đập mạnh vào cửa.

"Bọn chúng có lẽ chỉ đang đe dọa, không dám thực sự ra tay. Thông thường, tổ chức này sẽ không tùy tiện tàn sát những doanh nhân giàu có phương Tây đâu." John nói.

"Thông thường?" Tạ Chiêu bật cười giận dữ, "Rõ ràng không phải tên tội phạm nào cũng có thần kinh ổn định!"

"Chúng ta rốt cuộc là con tin của ai?" Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Giang Từ.

"Chúng ta không phải con tin của bọn kh.ủng bố để đe dọa các người, mà là con tin của các người để đối phó bọn kh.ủng bố."

Giết mỗi ông Thẩm không tạo ra ảnh hưởng quá lớn, nhưng giết hết tất cả khách khứa ở đây thì sẽ thành thảm kịch nghiêm trọng.

Bắt giữ những doanh nhân giàu có làm con tin, dù là tổ chức tội phạm lớn cũng phải dè chừng hậu quả.

Nếu không có nhiều khách ở đây, bọn kh.ủng bố có lẽ đã xông vào từ lâu rồi.

"Tình hình rất phức tạp và đột ngột." John nói, "Nhưng tôi đảm bảo với hai người, chúng tôi tuyệt đối không cố ý lôi mọi người vào để chịu trận."

"Tôi coi cậu là bạn." Giang Từ nói.

"Tôi thực sự vô cùng xin lỗi, nhưng bây giờ hai người tốt nhất hãy mau chóng vào phòng ngủ của tôi, tìm súng và đạn dược đi! Khi bọn chúng xông vào, có vũ khí trong tay vẫn hơn là chờ chết một cách vô ích!" John nói, "Cầu Chúa phù hộ hai người!"

Tạ Chiêu lúc này thực sự muốn kéo bọn họ ra ngoài ném cho bọn kh.ủng bố xử lý, nhưng cách một cánh cửa chống nổ, cô không làm được.

Không ai có thể làm được, bọn kh.ủng bố cũng chưa chắc có thể phá được cửa phòng an toàn. Chúng có lẽ sẽ tức giận đến mức giết hết những vị khách còn lại.

Tất cả bọn họ đều trở thành vật tế thần xui xẻo, những con tốt thí mạng.

*

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hạn chót đã đến gần. Tạ Chiêu và Giang Từ nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của John.

Giang Từ ấn nút bên cạnh bức tranh treo tường, bức tranh từ từ nâng lên, lộ ra một kho vũ khí chứa đầy súng ngắn.

"Glock 17, súng lục bán tự động, cỡ nòng 9mm." Tạ Chiêu nhanh chóng lấy xuống một khẩu, bắt đầu chọn vũ khí.

Loại súng này có độ tin cậy cao, dễ sử dụng, là lựa chọn hàng đầu của nhiều cơ quan thực thi pháp luật cũng như người dân để tự vệ.

"Smith & Wesson M&P Shield, súng lục bán tự động, cỡ nòng 9mm và .40 S&W."

"Khá nhỏ gọn." Giang Từ cầm lên thử, cảm thấy khá nhẹ.

"Colt 1911, súng lục bán tự động, cỡ nòng .45 ACP."

Tạ Chiêu cầm thử, thấy trọng lượng và kích thước quá lớn nên lại đặt xuống.

Bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn.

Thời gian đã hết, bọn kh.ủng bố đã bắt đầu phá cửa.

Cả hai lập tức núp vào tường, dùng tường làm lá chắn.

Cuối cùng, Tạ Chiêu chọn khẩu Glock 17—loại súng này phù hợp với việc bắn chính xác.

Cô bắt đầu nạp đạn.

Cô lấy ra một băng đạn, đây là băng đạn 9mm tiêu chuẩn, có thể chứa 17 viên.

Ngón tay cô hơi run, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh.

Tạ Chiêu nắm chắc băng đạn, dùng ngón tay cái đẩy viên đạn đầu tiên vào rãnh lò xo ở phía trên cùng.

"Cạch"—viên đạn khớp vào vị trí.

Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nổ, Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn Giang Từ.

Ánh sáng ban mai xuyên qua khe hở của tấm rèm sắt, chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh.

Giang Từ cụp mắt xuống, vẻ mặt tập trung. Anh nghiêng đầu, ánh sáng khắc họa rõ ràng đường nét sắc sảo của cằm.

Ngón tay thon dài của anh cẩn thận nạp viên đạn cuối cùng, chiếc đồng hồ kim loại trên cổ tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Giang Từ kiểm tra lại băng đạn một lần nữa, đảm bảo rằng tất cả các viên đạn đều được sắp xếp chính xác.

Sau đó, anh lắp băng đạn vào tay cầm của khẩu Glock, "Cạch"—băng đạn đã khóa chắc chắn vào vị trí. Anh nạp đạn một lần, để viên đạn đầu tiên vào buồng đạn. Giờ đây, khẩu súng đã sẵn sàng để khai hỏa.

Tạ Chiêu tiếp tục nạp đạn.

Cô đẩy từng viên, từng viên vào băng đạn.

Khi băng đạn gần đầy, lực cản của lò xo càng lớn, cần dùng nhiều sức hơn để ấn đạn vào.

Có lẽ vì căng thẳng, viên đạn cuối cùng cô không thể nào đẩy vào được.

Dù gan lớn đến đâu, đứng trước bọn kh.ủng bố trang bị vũ khí tận răng còn chuyên nghiệp hơn cả quân đội chính quy cũng không thể không lo sợ.

Tiếng nổ bên ngoài ngày càng dữ dội, dường như có cả tiếng kính vỡ. Những tiếng hét sợ hãi và tiếng khóc của một số vị khách vang lên từ xa, nhưng rất nhanh đã bị tiếng nổ át đi.

Ngón tay Tạ Chiêu siết chặt viên đạn, sau đó khẽ khựng lại.

Lúc này, một bàn tay rộng lớn và ấm áp đặt lên mu bàn tay cô.

Giang Từ nắm lấy tay cô, vững vàng đẩy viên đạn cuối cùng vào vị trí.

Tạ Chiêu ngước mắt nhìn anh.

Dưới hàng mi dài của Giang Từ là đôi mắt màu xanh nhạt, sắc lạnh nhưng trấn tĩnh, giống như màu của thuốc an thần.

"Đừng lo." Anh mở miệng, giọng hơi khàn, có chút mệt mỏi nhưng vẫn bình tĩnh. "Chúng ta nhất định sẽ thoát ra ngoài."

"Tôi muốn hút một điếu thuốc." Tạ Chiêu nói, nhìn xuống hộp thuốc lá mà John để lại trên sàn.

Giang Từ nhấc hộp thuốc, kẹp một điếu giữa hai ngón tay thon dài, rồi đưa đến bên môi cô.

Khoảng cách giữa họ càng gần hơn, vai chạm vào nhau.

"Tách"—ngọn lửa cam tím bùng lên từ chiếc bật lửa giữa ngón tay anh, phản chiếu trên đôi mắt đẹp đẽ của anh.

Tia lửa lóe lên, một làn khói trắng nhạt lan ra.

Trong tiếng súng vang rền, Tạ Chiêu nhìn vào mắt anh. Giang Từ khẽ gật đầu với cô.

Cô đẩy mạnh băng đạn vào súng, "Cạch", sau đó kéo chốt nạp đạn.

Viên đạn đã lên nòng.

Bình Luận (0)
Comment