"Anh không cần phải chết, mời ngồi, mời ngồi." Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nói.
Tay cầm súng của Giang Từ hơi hạ xuống một chút.
"Nhưng quý cô này thì không được." Toàn bộ súng tự động lại đồng loạt chĩa về phía Tạ Chiêu.
"Không thể, các người không thể giết cô ấy." Anh lập tức giương súng lên, nòng súng lạnh lẽo áp sát cằm người đeo mặt nạ.
"Lý do?" Hắn cười cười. "Sếp của tôi chỉ dặn bảo vệ anh, nhưng không hề nói phải giữ mạng người khác."
"Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn ngồi im, đừng để tôi trở mặt."
Tạ Chiêu đứng cách xa bọn họ, lại bị họng súng đen ngòm uy hiếp, tâm trạng hoảng loạn, không thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại.
Cô bị bọn kh.ủng bố ấn xuống, quỳ một gối trên sàn, qua tầng tầng lớp lớp nòng súng nhìn về phía Giang Từ.
Tay anh siết chặt khẩu súng, không hề nhúc nhích, nhưng hàng mi hơi run.
Cô vẫn phải chết, anh không cứu được cô.
Trong không khí nóng ẩm, cô quỳ trên nền đá cẩm thạch lạnh băng, hơi lạnh lan ra từ đầu ngón tay, cả người cũng run rẩy như sắp đông cứng.
"Bởi vì cô ấy là vị hôn thê của tôi." Giang Từ ngước mắt lên, ghé sát tai người đàn ông đeo mặt nạ, thấp giọng nói: "Cô ấy cũng là người trong gia tộc tôi. Nếu anh giết cô ấy, mẹ tôi sẽ không vui. Mà nếu bà ấy không vui, các người cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp."
Ngón tay anh lại đặt lên cò súng.
"Được rồi, được rồi." Người đàn ông đeo mặt nạ vẫy tay: "Thả vị hôn thê của hắn về chỗ ngồi trước đi."
Họng súng dời đi, Tạ Chiêu quỳ quá lâu, đầu gối tê cứng nên đứng không vững. Giang Từ lập tức bước nhanh tới đỡ cô dậy, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, kéo cô ra phía sau mình, che chắn trước nòng súng, đề phòng người đàn ông kia trở mặt.
Bàn tay anh rộng lớn, khô ráo và ấm áp, cô cũng vô thức siết chặt lại.
"Được rồi, hai vị đừng có nhìn nhau thâm tình như vậy nữa. Tình nhân có thể an tâm ngồi xuống trước đi, tạm thời tôi không làm khó các người."
Người đàn ông đeo mặt nạ thu súng về, sau đó bỗng nhiên đổi hướng, giơ tay lên nổ súng, một phát xuyên thẳng vào người phục vụ đang run lẩy bẩy bên cạnh.
"Không!" Giang Từ lao tới định cản, nhưng lập tức bị hàng loạt súng tự động chặn lại.
"Các người đều là những nhân vật có địa vị." Hắn ta cười cợt. "Ai cũng muốn uy hiếp tôi. Nếu tôi không làm gì được các người, chẳng lẽ tôi không thể ra tay với đám người này sao?"
Hắn ta lại giơ súng lên, bóp cò, một nhân viên phục vụ khác ngã xuống.
Trong vũng máu là một cô gái trẻ mặc áo sơ mi hoa, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại.
Có lẽ cô ấy định gọi điện, không biết là để nói lời từ biệt hay cầu cứu, nhưng số điện thoại này sẽ không bao giờ được kết nối nữa.
Đây chính là hành vi của một kẻ có nhân cách phản xã hội. Loại người này phát điên lên thì chẳng nể nang ai.
Tạ Chiêu lạnh đến mức run cầm cập, siết chặt cánh tay Giang Từ, không cho anh tiến lên.
Cô không biết mẹ của Giang Từ có ảnh hưởng tuyệt đối, vẫn tưởng anh chỉ được bảo toàn tính mạng nhờ thân phận thuộc cơ quan tư pháp Hoa Kỳ.
Cô sợ anh sẽ chọc giận đám kh.ủng bố.
Người đàn ông đeo mặt nạ lại giơ súng lên, ánh mắt hắn ta lướt qua đám nhân viên phục vụ, nhàn nhã huýt sáo.
Nam nữ trẻ tuổi bị ép đứng thành hàng, toàn thân run rẩy cầu xin.
"Dừng lại, tôi bảo anh dừng lại!" Giang Từ quát lên.
"Sao nào? Trong này lại có tình nhân của anh à? Không giết được sao? Anh đúng là kẻ đa tình đấy nhỉ?" Người đàn ông đeo mặt nạ hạ súng xuống. "Thôi được rồi, nể mặt khách quý một chút."
"Tôi cũng không phải kẻ không nói lý, các vị."
Những kẻ đeo mặt nạ, tay cầm súng tự động, vây chặt tất cả con tin vào giữa.
"Bây giờ, người của chúng tôi sẽ xuống hầm lôi hai con chuột nhắt kia ra ngoài. Trong lúc chơi trò đập chuột đó, tôi muốn chơi một trò chơi với các vị."
Hắn ta ngồi xuống bên bàn dài, vắt chéo chân, đặt súng lên bàn.
"Một trò chơi vô cùng công bằng. Dùng súng hay dao, các vị đều không giỏi, bắt ép chơi thì thật vô nhân đạo. Vậy đi, trong số các vị, chọn một người làm đại diện để đánh bài với tôi."
"Nếu người đó thắng, toàn bộ các vị được sống, tôi sẽ không giết ai cả."
"Còn nếu thua thì sao?" Hắn ta cười nhạt. "Người đó sẽ chết trước, rồi sau đó tất cả các vị cũng sẽ chết theo."
"Đem mạng sống phó thác cho trời xanh, chẳng phải rất công bằng sao?"
"Có ai tình nguyện không?" Hắn ta cười nói, "Đừng rụt rè, nào, hãy nhiệt tình đăng ký đi nào."
Hắn bước đến trước mặt Bill: "Sao hả? Ông lão, có muốn thử không? Người lớn tuổi có quyền ưu tiên đấy."
Bill vội vã lắc đầu.
"Không cần khách sáo như thế, tôi cai cờ bạc nhiều năm rồi, tôi không chơi."
"Còn cô gái nhỏ này thì sao? Phụ nữ được ưu tiên." Hắn ta ngồi xổm trước mặt Jane.
Jane khóc đến mức thở không ra hơi.
Hắn ta thở dài: "Mọi người sao lại ngại ngùng thế này? Nếu cứ như vậy, tôi sẽ đích thân điểm danh đấy."
Giang Từ muốn đứng ra chơi, nhưng gã đeo mặt nạ đã che giấu toàn bộ biểu cảm. Anh không thể phát huy ưu thế của mình, không thể đọc được lá bài qua sắc mặt đối phương.
"Anh muốn chơi thể loại nào?" Tạ Chiêu bình tĩnh cất giọng.
"Ồ?" Hắn ta ngẩng đầu, ngồi xổm xuống trước mặt cô. "Vị hôn thê này có hứng thú à?"
Tạ Chiêu không có hứng thú làm anh hùng, nhưng cô tuyệt đối không để số phận mình bị định đoạt bởi ông trời.
Nếu là một người bình thường bị chọn ra đấu bài với kẻ kh.ủng bố mắc chứng phản xã hội này, trong tình huống áp lực cao như vậy, xác suất thua quá lớn.
Phân tích lý trí mà nói, cô từng lăn lộn trên phố Wall, rất giỏi đánh bài, thậm chí có thể xem đây là sở trường của mình.
Chỉ có cô ra tay, xác suất thắng mới cao nhất.
"Xì dách. Chơi không?" Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nghiêng đầu nhìn cô.
"Được! Tôi chơi với anh." Tạ Chiêu đứng dậy.
"Sếp Tạ..." Susan đã nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện.
Chúa không đổ xúc xắc, Tạ Chiêu thầm nghĩ, nhưng cô thì có.
Giáo sư MIT Edward Thorp tin rằng toán học có thể giải mã mọi trò cờ bạc, ông đã phát minh ra phương pháp đếm bài cao-thấp.
Trong các trò chơi sòng bạc, phần lớn lợi thế thuộc về nhà cái, đây không phải là cuộc chơi công bằng.
Nhưng các nhà toán học có thể tính toán xác suất để nâng cao tỷ lệ thắng, trong tất cả trò chơi tại sòng bạc, xì dách là trò mà việc đếm bài có thể tăng lợi thế nhiều nhất.
Dù vậy, dù có giỏi đến đâu, cô cũng chỉ có 60% cơ hội thắng.
60% là đủ. Cô muốn nắm vận mệnh của mình trong tay.
"Vậy mời ngồi vào bàn đi."
Những tay súng bán tự động đồng loạt dạt ra, nhường cho cô một lối đi.
"Khoan đã." Giang Từ lên tiếng. "Tôi muốn chơi cùng cô ấy."
"Khách quý đã lên tiếng, chút yêu cầu nhỏ này đương nhiên có thể đáp ứng." Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nói. "Nhưng nói trước, nếu các người thua, tôi vẫn sẽ giết vị hôn thê của anh trước, sau đó là tất cả mọi người trừ anh."
Nếu hai người họ hợp tác, tỷ lệ thắng chắc chắn sẽ cao hơn.
Tạ Chiêu nghĩ, nhưng đây là hành vi gian lận, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
"Nhưng hai người không được thì thầm, cũng không được nắm tay nhau, hiểu chưa?"
Hắn ra hiệu cho họ buông tay ra ngay lập tức.
"Trên bàn cược, các người không được nói một câu dư thừa, một chữ cũng không. Nếu vi phạm, tôi lập tức nổ súng giết ngẫu nhiên một người."
Hắn ta cắt đứt hoàn toàn con đường giao tiếp bằng lời nói của họ.
Ba người ngồi xuống bàn. Tạ Chiêu và Giang Từ là người chơi, người đàn ông đeo mặt nạ đồng là nhà cái. Họ phải đánh bại hắn ta.
Trò chơi Xì Dách, còn gọi là Blackjack, luật chơi đơn giản:
Người chơi cố gắng đạt tổng điểm gần 21 nhất nhưng không được vượt quá.
Lá bài số có điểm tương ứng với số trên mặt bài.
Các lá hình (J, Q, K) có giá trị 10 điểm.
Lá A có thể tính là 1 hoặc 11 điểm.
Mỗi người chơi ban đầu nhận hai lá bài, có thể chọn "rút bài" để tăng điểm hoặc "dừng bài" để giữ nguyên số điểm.
Nhà cái có một lá bài ngửa, một lá bài úp. Người chơi phải dựa vào bài ngửa của nhà cái để đưa ra chiến lược.
Đếm bài là kỹ thuật theo dõi tỉ lệ bài lớn và nhỏ đã xuất hiện để dự đoán bài tiếp theo.
Bài lớn (10, J, Q, K, A) có lợi cho người chơi.
Bài nhỏ (2-6) có lợi cho nhà cái.
Họ có thể thắng theo một số cách:
Nhà cái "quắc" (bust) – nếu tổng điểm nhà cái vượt 21, họ thắng.
Tổng điểm của họ cao hơn nhà cái mà không vượt 21, họ thắng.
Nếu hai lá bài đầu tiên là A và 10 (Xì Dách/Blackjack), họ thắng trừ khi nhà cái cũng có Xì Dách.
Nếu điểm bằng nhà cái, kết quả hòa – trong trường hợp này, không ai chết, tức là họ vẫn thắng.
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng bắt đầu xáo bài. Hắn vừa trộn bài vừa huýt sáo vui vẻ.
Dưới hầm liên tục vọng lên tiếng nổ, có vẻ như căn cứ an toàn của ông Thẩm đang bị đánh bom.
Kính cửa sổ vỡ vụn, ánh sáng le lói rọi lên những chồng chip trên bàn.
Tạ Chiêu, Giang Từ và người đàn ông đeo mặt nạ đồng ngồi trong bóng tối.
Họ bị bao vây trong một góc nhỏ của chiếc bàn dài, xung quanh là dãy súng bán tự động, nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào họ.
Những chấm đỏ từ ống ngắm laze trượt trên bức tường trắng. Bên ngoài cửa sổ, lính bắn tỉa đã phục sẵn, bao quanh toàn bộ căn biệt thự.
Tạ Chiêu quay sang nhìn Giang Từ.
Hai người bị cấm nói chuyện, chỉ có thể giao tiếp bằng ánh mắt.
Lần cuối họ đánh bài là lần đầu gặp gỡ, khi còn ngồi ở vị trí đối lập.
Ánh mắt Giang Từ nhẹ nhàng lướt qua cô, tựa như ánh mặt trời ôm trọn lấy cô.
Chúng ta sẽ thắng. Đôi mắt anh nói.
Hàng mi anh dưới ánh sáng hắt vào nhuốm chút sắc vàng nhạt.
Tạ Chiêu cũng nhẹ nhàng chớp mắt.
Vận mệnh của chúng ta nằm trong tay chính mình. Chúng ta chắc chắn không thể thua.
"Hai vị tình nhân, đừng liếc mắt đưa tình nữa, tập trung đi."
Nhà cái bắt đầu chia bài.
Mỗi người nhận hai lá.
Trò chơi chính thức bắt đầu.