Người đàn ông đeo mặt nạ đồng chia cho mỗi người họ 500 chip, còn hắn giữ 2000 chip. Ai hết chip trước, kẻ đó chết trước.
Trong trò Xì Dách, thông thường người ta chỉ dùng một bộ bài 52 lá, nhưng các sòng bạc chuyên nghiệp đều sử dụng ít nhất 6 bộ bài trở lên để ngăn chặn việc đếm bài. Ngày nay còn có cả máy xào bài liên tục, khiến việc tính toán trở nên khó lường hơn.
May thay, đây không phải là một sòng bạc chính thống, Tạ Chiêu thầm nghĩ. Trên bàn hiện tại chỉ có hai bộ bài.
Tuy rằng việc đếm bài sẽ khó khăn hơn, nhưng vẫn có thể thực hiện được.
Hai lá bài của Tạ Chiêu và Giang Từ đều úp xuống, là bài tẩy. Người đàn ông đeo mặt nạ đồng vừa ngân nga một giai điệu, vừa chia bài—một lá ngửa, một lá úp.
Lá bài ngửa của hắn là A.
Tạ Chiêu nhìn lướt qua, cảm giác hơi căng thẳng.
Cô nhận được 5 và 7, tổng cộng 12 điểm. Ngón tay dài của Giang Từ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, truyền tín hiệu bằng mã Morse.
4 và 6, tổng cộng 10 điểm—đó là bài của anh.
Khởi đầu không thuận lợi. Tạ Chiêu hít sâu một hơi.
Nếu nhà cái có lá A, xác suất quắc (bust) thấp nhất chỉ 11%. Hắn rất có thể có Xì Dách (Blackjack), điều này cực kỳ bất lợi cho họ.
Bóng đèn trên trần bị bắn vỡ, thỉnh thoảng lóe lên vài tia lửa, căn phòng lúc sáng lúc tối.
"Mời người chơi đặt cược." Người đàn ông đeo mặt nạ đồng làm động tác lịch sự mời chào.
Hai người họ đều đặt cược nhỏ.
Lượt chơi bắt đầu từ bên trái nhà cái.
"Hit." Giang Từ gật đầu. Dựa theo chiến lược cơ bản của Thorp, cả hai đều chọn rút bài.
Anh rút được 8, tổng 18 điểm, dừng lại. Nếu nhà cái có 21 điểm, hắn vẫn thắng.
"Hit." Tạ Chiêu cũng rút bài.
Ngón tay cô lướt nhẹ qua lá bài, nhìn thoáng qua con số, tim cô đập mạnh một nhịp—9 điểm.
Tổng cộng 21 điểm.
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng lật bài tẩy lên—đó là một 10. Tổng điểm 21.
Hòa.
"Cô may mắn đấy." Hắn cười với cô.
Thực ra, cô không biết liệu hắn có đang cười hay không—chiếc mặt nạ của hắn mãi mãi giữ nguyên một nụ cười giả tạo.
Tạ Chiêu khẽ gõ ngón tay lên chip, truyền tin cho Giang Từ—sử dụng phương pháp đếm bài cao-thấp.
Edward Thorp, cha đẻ của quỹ phòng hộ định lượng trên phố Wall, đã biến Xì Dách thành một bài toán. Ông đã sử dụng Công thức Kelly để thiết lập mô hình toán học và đưa ra phương pháp đếm bài cao-thấp:
Bài nhỏ (2-6): +1
Bài lớn (10-A): -1
Bài trung bình (7-9): 0
Điểm số khởi đầu là 0.
Say khi trò chơi tiếp tục, Giang Từ gõ nhẹ lên bàn, báo hiệu cho Tạ Chiêu rằng chỉ số đếm bài đã tăng lên +3—tức là tỷ lệ bài lớn hiện đang cao hơn.
"Tăng cược." Tạ Chiêu nói.
Họ đặt cược nhiều hơn một chút.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ. Tiếng nổ cũng biến mất, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của các con tin vang vọng trong không gian trống rỗng.
Tiếng lật chip trên bàn vang lên rõ rệt, tựa như bị khuếch đại vô hạn.
Ngón tay Tạ Chiêu lạnh buốt, cứng ngắc như băng, nhưng cô vẫn cố gắng gõ nhịp để tiếp tục truyền tín hiệu với Giang Từ.
Vài ván trôi qua, chỉ số đếm bài tiếp tục tăng.
Tạ Chiêu chạm nhẹ vào bàn, thông báo rằng chỉ số đã lên đến +5.
Bài của Giang Từ là 9 và 2, tổng 11 điểm.
Bài của cô là 7 và A, tổng 18 điểm.
"Stand." Cô giữ nguyên bài.
"Hit." Giang Từ dựa vào chỉ số +5, quyết định rút bài.
Anh rút được 10 điểm, tổng 21 điểm.
Nhà cái lật bài lên: 6 và 4, tổng 10 điểm.
Hắn rút thêm một lá Q, tổng 20 điểm.
Giang Từ thắng ván này.
Thế cục đang dần có lợi cho họ, chip của họ liên tục tăng lên.
Chỉ cần tiếp tục như vậy, họ sẽ ổn.
Tạ Chiêu hít sâu, ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, chuẩn bị đặt cược tiếp theo.
Đột nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ nắm chặt lấy tay cô.
"Anh đang làm gì vậy?" Tạ Chiêu giật mạnh tay ra, nhưng hắn giữ chặt không buông.
"Thả cô ấy ra!" Giang Từ quát lên.
Toàn bộ súng đều lập tức chĩa về phía họ.
"Hai người này tay cứ không yên phận thế? Cứ gõ bàn làm gì vậy?"
"Nói cho hai người biết, đây là sòng bạc của tôi." Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh. "Tôi đã thấy không ít những kẻ có đầu óc toán học chạy khắp các sòng bạc trên thế giới, nghĩ rằng có thể đếm bài để thắng tiền."
"Từ giờ, hai người không được phép tính toán nữa. Tay của các người mà còn gõ xuống bàn, thử xem chuyện gì xảy ra?"
Tạ Chiêu không dám nhúc nhích. Giang Từ cũng bất động.
Những chấm đỏ từ ống ngắm của lính bắn tỉa trượt qua cơ thể họ, di chuyển liên tục.
Nhưng không thể nào ngừng đếm bài được.
Dù bị cấm giao tiếp, Tạ Chiêu vẫn tiếp tục tính toán trong đầu.
Tuy nhiên, tiếng khóc rấm rứt của các con tin và tiếng cầu nguyện nhỏ nhẹ khiến tâm trí cô rối loạn.
Trong những ván tiếp theo, vận may của Tạ Chiêu cực kỳ tệ.
Những lá bài xấu liên tục xuất hiện, cộng với sức ép từ người đàn ông đeo mặt nạ, số chip của họ nhanh chóng giảm sút.
Chỉ trong vài ván, họ chỉ còn 100 chip, trong khi đống chip của nhà cái vẫn chất cao như núi.
Nếu Tạ Chiêu thua hết chip, cô sẽ chết.
Lúc này, cô cảm thấy như mình đang trong một kỳ thi, chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ mà vẫn chưa làm được nửa bài. Phao cứu sinh đã bị tịch thu, còn giám thị thì đứng sát bên cô, quan sát từng cử động.
Những chấm đỏ từ súng bắn tỉa trượt qua áo cô, còn chân cô thì run lên không kiểm soát.
Mặc dù gương mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng đầu óc cô dần trở nên hỗn loạn.
Những con số trên bài hóa thành những con quái vật đỏ khổng lồ, nắm tay nhau nhảy múa quanh cô.
"Đặt cược nhanh lên! Còn chần chừ gì nữa?" Người đàn ông đeo mặt nạ thúc giục.
Đầu óc Tạ Chiêu trống rỗng.
Cô run rẩy đưa tay lên, sờ thấy một mảnh kính vỡ trên bàn.
"Cô định làm gì?" Người đàn ông đeo mặt nạ lùi lại một chút, toàn bộ súng chĩa về phía cô.
Tạ Chiêu cầm mảnh kính, đâm thẳng vào chân mình.
Cơn đau dữ dội khiến cô lập tức tỉnh táo.
Chỉ số đếm bài đã lên đến +6.
Cô nhìn sang Giang Từ.
Anh chớp mắt sáu lần.
Đúng vậy, anh cũng tính toán ra con số 6.
"All in."
Tạ Chiêu đẩy toàn bộ số chip của mình vào ván cược. Cô đặt cược tất cả.
"Nếu thua, cô sẽ chết ngay trong ván này." Người đàn ông đeo mặt nạ đồng cười nhạt.
Giang Từ nhận được 3 và 6, tổng 9 điểm.
Tạ Chiêu nhận được 5 và A, tổng 16 điểm.
Dựa trên chỉ số đếm bài cao, xác suất xuất hiện bài lớn rất cao. Họ đều quyết định rút thêm bài.
Giang Từ rút được K, tổng 19 điểm.
Tạ Chiêu rút được 9, tổng 15 điểm.
Cô tiếp tục rút bài.
Tim cô đập điên cuồng.
Giang Từ, người đàn ông đeo mặt nạ đồng hay tất cả mọi ánh mắt đều dồn lên người cô. Lá bài cuối cùng của cô sẽ là gì?
Cô lật bài—6 điểm. Tổng 21 điểm.
Cô đã thắng với Xì Dách.
Nhà cái lật bài: lá bài ngửa 8, lá bài úp 2, tổng 10 điểm.
Hắn rút thêm một 9, rồi một A, tổng 20 điểm.
Tạ Chiêu thắng.
Ầm!
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng đột ngột đứng dậy, đẩy toàn bộ chip trên bàn rơi xuống đất.
"Trò này kết thúc. Hai người gian lận, đếm bài." Hắn ta nói. "Trò này có lợi cho mấy kẻ đầu óc toán học như hai người, không phải trò chơi công bằng dựa vào may rủi."
Tạ Chiêu ngồi bất động trên ghế, lồng ng.ực phập phồng dữ dội, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
"Anh phải giữ lời. Chúng tôi thắng, anh phải thả chúng tôi đi." Giang Từ nói.
"Ai có súng, người đó không cần giữ lời, thưa ngài."
"Nhưng các người đừng lo, tôi sẽ không giết ngay đâu. Chúng ta sẽ chơi một trò khác—một trò công bằng hơn."
"Lần này, chúng ta chơi roulette."
Roulette là một trò chơi phổ biến trong sòng bạc.
Tỷ lệ thắng của roulette thông thường là -2.7%.
Tạ Chiêu tái mặt. Thực tế, nếu áp dụng các công thức vật lý để tính vận tốc và gia tốc của viên bi, có thể kéo tỷ lệ thắng lên 18%—nhưng phải có laser để đo lường, thứ mà bây giờ cô hoàn toàn không có.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu bánh xe roulette đã cũ, có thể sẽ có quy luật—chỉ cần có thể tính toán, vẫn có cơ hội.
"Roulette? Ở đây làm gì có roulette?" Giang Từ hỏi.
"Tất nhiên là có." Người đàn ông đeo mặt nạ đồng đặt một khẩu súng lên bàn.
"Russian roulette."
Không giống bất kỳ trò chơi cá cược nào khác, Russian roulette không sử dụng bánh xe quay, mà dùng súng lục ổ quay.
Người chơi đặt khẩu súng lên thái dương, bóp cò. Nếu đạn nổ, họ chết—họ thua. Nếu sống sót, họ thắng.
Tạ Chiêu mặt cắt không còn giọt máu.
Đây là trò chơi không thể tính toán được.
50% sống, 50% chết.
"Mời kiểm tra."
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng mở ổ đạn cho họ xem. Sáu khoang đạn, một viên đạn.
Hắn quay ổ đạn, rồi "cạch"—khóa lại.
"Lady first." Hắn mỉm cười, đưa khẩu súng cho Tạ Chiêu.
Tay cô run rẩy khi cầm lấy súng.
Cô bất ngờ nâng súng lên, chĩa thẳng vào trán hắn.
Hắn ta thản nhiên nhún vai.
"Bắn đi."
Tạ Chiêu kéo cò.
"Cạch."
Không có gì xảy ra. Khẩu súng trống.
"Tới lượt cô rồi, quý cô." Hắn mỉm cười nói.
"Đừng để cô ấy chơi." Giang Từ nói. "Tôi sẽ thay cô ấy."
"Không được, thưa ngài. Anh không có tư cách đó." Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nhún vai. "Và nếu anh còn nói thêm một câu nào nữa, tôi sẽ giết thêm một người ngay bây giờ."
"Pằng!"
Hắn giơ súng lên, bắn thẳng vào một con tin.
Tiếng hét vang lên.
Người bị bắn ngã xuống, co giật trong đau đớn.
"Đừng nói nữa." Tạ Chiêu thì thầm với Giang Từ.
Dù chơi hay không cô cũng chết.
Cô nhắm mắt lại, đặt súng lên thái dương.
"Chơi thôi."
Cô nhớ lại lúc ổ đạn xoay tròn.
Cạch!
Viên đạn thứ hai trống.
Cô đưa súng lại.
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nhận lấy, chĩa súng vào đầu mình, bóp cò.
Cạch!
Khẩu súng vẫn trống.
Phát bắn thứ tư—tỷ lệ dính đạn càng cao.
Tạ Chiêu nhắm mắt, siết cò.
Cạch!
Không có gì xảy ra.
Lượt thứ năm.
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nhanh chóng bóp cò.
Cạch!
Khẩu súng vẫn chưa nổ.
Hắn ta mỉm cười, đưa súng lại cho Tạ Chiêu.
Bây giờ, khả năng dính đạn là 100%.
Phát bắn cuối cùng chắc chắn có đạn.
Tạ Chiêu siết chặt súng.
Cô nâng tay lên—
—mục tiêu là hắn.
Dù cô chết, cô cũng phải kéo hắn theo.
Ngay lập tức, hàng loạt súng bán tự động chĩa thẳng vào các con tin.
"Dừng lại!"
Giang Từ giật lấy khẩu súng, đặt lên thái dương mình.
"Viên đạn cuối cùng."
"Tôi sẽ chơi thay cô ấy."
"Đừng bóp cò!"
Tạ Chiêu và người đàn ông đeo mặt nạ đồng đồng thời hét lên.
"Viên đạn cuối chắc chắn sẽ nổ! Ổ đạn có đạn!"
"Anh điên rồi sao? Bỏ súng xuống ngay! Chưa đến lượt anh chết." Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nghiến răng.
"Tôi biết là có đạn."
Đôi mắt xanh lục của Giang Từ lấp lánh dưới ánh sáng, như những mảnh vàng vụn đang lóe sáng.
Bàn tay thon dài, hoàn mỹ của anh nắm chặt khẩu súng, áp sát thái dương. Cực kỳ vững vàng, không hề run rẩy.
"Nếu anh định giết bất kỳ ai, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh. Tôi sẽ chết dưới họng súng của anh—hãy xem ông chủ của anh có tha cho anh không."
"Chỉ cần tôi còn ở đây, anh không được giết bất cứ ai—dù là khách hay nhân viên phục vụ, dù là quản gia hay tài xế. Bất kể họ nghèo hèn hay cao quý, anh không được giết một ai."
Giọng nói của anh bình thản, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Giang Từ đang uy hiếp hắn.
Anh dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy sự sống của những người khác.
Tạ Chiêu run lên bần bật.
"Bỏ súng xuống... bỏ xuống ngay!" Môi cô cũng run rẩy.
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng là một kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Không thể đoán trước hành động của hắn.
Biết đâu hắn sẽ tự bắn vào đầu chỉ vì cảm thấy thú vị.
Qua họng súng đen ngòm, ánh mắt họ giao nhau, gắt gao khóa chặt.
Tạ Chiêu lắc đầu với anh, nhưng Giang Từ chỉ khẽ mỉm cười, như muốn trấn an cô đừng sợ.
Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt anh, như một bức ảnh cũ bị lóa sáng, mang theo vẻ đẹp của sự vĩnh cửu, của khoảnh khắc vĩnh biệt—đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
"Vì tình yêu, anh muốn chết thay cho quý cô này thì cũng thôi đi. Nhưng còn bọn họ?"
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng chỉ vào đám nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi hoa đang co rúm ở góc tường.
"Anh muốn chết vì đám hạ tiện đó sao?"
Giang Từ thậm chí còn không hiểu ngôn ngữ của họ.
Họ không thể giao tiếp.
Tạ Chiêu nghĩ.
Đám nhân viên phục vụ ngước những gương mặt đen nhẻm lên, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Giang Từ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Họ cách nhau cả một đại dương—Đại Tây Dương, cả lục địa Châu Âu và dãy núi Bắc Mỹ.
Trong thế kỷ này, Giang Từ vẫn là một quý tộc.
Dòng dõi gia tộc anh có thể truy ngược về thời Tudor, thậm chí còn mang huyết thống hoàng gia.
Vậy mà anh sẵn sàng chết vì những người xa lạ này—những hậu duệ của thổ dân da đỏ, của nô lệ châu Phi.
Anh đứng dưới ánh mặt trời.
Mái tóc anh tựa như đang cháy rực trong ánh sáng.
"Thả họ đi, nếu không tôi sẽ bóp cò."
Nòng súng vẫn đặt trên thái dương anh.
Từng chữ, từng chữ rõ ràng.
Điên rồi.
Tên này hoàn toàn điên rồi.
Tạ Chiêu liên tục lắc đầu.
Cô chưa từng gặp một kẻ điên như vậy.
Cả đời này, cô chưa từng thấy ai sẵn sàng hy sinh vô điều kiện vì người khác—ngoại trừ chị gái của cô.
Nhưng đó là tình thân, là hai chị em dựa vào nhau mà sống.
Trong căn phòng này, Giang Từ không có bất cứ người bạn nào.
Anh xem John là bạn, nhưng John chỉ xem anh là con tin.
Vậy mà anh sẵn sàng chết vì cô—một kẻ thù của anh, một nữ tư bản mà anh ghét cay ghét đắng.
Và cũng sẵn sàng chết vì những con người xa lạ kia—những người thậm chí còn không nói chung một thứ tiếng.
Điên thật rồi.
Tạ Chiêu cảm thấy nơi khóe mắt có gì đó ươn ướt.
Chắc tại mặt trời quá chói chang.
"Được rồi. Tôi sẽ không giết ai cả. Bỏ súng xuống đi."
Lời uy hiếp đã có tác dụng.
Họ không thể để Giang Từ chết—nếu anh chết, họ không thể ăn nói với cấp trên.
Mà hậu quả của việc chọc giận ông chủ... không ai chịu nổi.
Một cái phẩy tay là có thể khiến họ muốn chết cũng không được.
Một tên lính nhanh chóng giật lấy khẩu súng từ tay Giang Từ.
Tạ Chiêu lao đến ôm chặt lấy anh.
Hai tay cô siết chặt quanh cổ anh không buông.
"Tên ngốc... Đồ ngốc không ai bằng!"
Cô răng va vào nhau lập cập.
"Ổn rồi. Không sao nữa."
"Chúng ta đều an toàn rồi."
Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Anh cũng ôm chặt lấy cô.
Cánh tay anh rắn rỏi, nóng rực, quấn chặt quanh eo cô.
Anh đón lấy nỗi run rẩy của cô, xoa dịu sự hoảng loạn và tủi thân của cô.
Hơi ấm từ anh lan tỏa vào lòng cô, khiến cơn run rẩy của cô dần dần lắng xuống.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên từ dưới lòng đất.
Trong căn phòng tràn ngập mùi khói và thuốc súng, giữa vòng vây của súng đạn—họ ôm chặt lấy nhau.