Tạ Chiêu chạy nhanh, tầm nhìn của cô dao động theo từng bước chân trong hành lang dài.
"Chúng ta đi đường thủy rời khỏi đây." John nói.
"Còn ông Thẩm thì sao?"
"Cha tôi bị bắt đi rồi, tôi trốn thoát được."
"Vậy còn cổ phần của Nhạc Càn thì tính sao?" Tạ Chiêu vừa hỏi.
"Bây giờ đâu có thời gian lo chuyện đó!" Bill thở hổn hển, "Mạng sống quan trọng hơn, mau chạy đi!"
Cuối hành lang quanh co uốn lượn, cuối cùng ánh sáng cũng xuất hiện.
Mặt trời phản chiếu trên dòng sông, ba chiếc thuyền gỗ nhỏ đậu bên bờ.
John nhảy lên thuyền trước, cởi dây neo và khởi động động cơ.
"Mau lên hết đi."
Dòng sông uốn lượn dẫn vào khu rừng rậm rạp, vài con chim vỗ cánh bay lên trời, một con lười chậm rãi bò trên ngọn cây rồi nhanh chóng bị tán lá che khuất.
Tạ Chiêu nhanh chóng nhảy lên thuyền, những người còn lại cũng vội vàng bám víu nhau trèo lên.
"Đủ người chưa? Chúng ta phải đi ngay."
John đếm số người trên thuyền.
"Còn đếm làm gì nữa? Mau đi thôi! Không đi bọn dân kia đuổi kịp bây giờ." Bill giục.
Tạ Chiêu chợt nhận ra Giang Từ không có ở đây.
Những vị khách quý là những người chạy trước tiên, một số nhân viên phục vụ vẫn còn trong biệt thự, có lẽ họ đã bị đám đông chặn lại. Giang Từ chắc chắn muốn đảm bảo tất cả mọi người rời đi an toàn.
Không thể quan tâm đến anh được. Tạ Chiêu nghĩ. Anh muốn làm anh hùng, cô không thể cùng anh chịu chết.
Cô sẽ không mạo hiểm tính mạng vì một người chẳng liên quan gì đến mình.
Tạ Chiêu đã bị mắc kẹt ở đây hơn một ngày một đêm, nơi này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Hơn một ngày trôi qua, bên ngoài chắc chắn đã có biến động lớn. Chủ tịch Trần chỉ cần ra viện, chắc chắn sẽ đề phòng cô. Hơn nữa, cổ đông lớn đã bị bắt, cô không thể nào mua lại cổ phần trong tay ông ta.
Tạ Chiêu lo lắng tột độ, chỉ muốn nhanh chóng bay về New York.
"Mau đi thôi, chúng ta phải rời đi. Không thể để tất cả mọi người chết chung ở đây được." Tạ Chiêu nói. "Để lại một chiếc thuyền cho anh ta, rồi nhanh chóng gọi cứu viện để cứu những người còn lại."
"Không thể đi! Con gái tôi vẫn chưa tới!" Một người phụ nữ trẻ đeo chuỗi vòng dài hai tầng hét lên.
Giọng cô ta khàn đặc, gào lên tên con gái.
Mọi người trên thuyền im lặng nhìn cô.
Ánh mặt trời gay gắt làm người ta choáng váng, tiếng thét của cô như một con mèo mẹ mất con, cứ gào khóc từng hồi.
"Phu nhân." Một người đàn ông đeo kính, ăn mặc chỉnh tề, lên tiếng, "Chúng ta thật sự phải đi thôi. Ở lại đây lâu càng nguy hiểm hơn."
"Nếu không, bà có thể quay lại tìm con gái mình rồi tìm nơi an toàn ẩn nấp, chắc chắn cứu viện sẽ đến sớm." John nói.
"Các người thật quá đáng, bỏ lại phụ nữ và trẻ em mà vẫn dám tự nhận là đàn ông sao?" Một ông lão tóc vàng run rẩy đứng lên. "Phu nhân, tôi sẽ đi tìm con gái bà với bà."
Người phụ nữ trẻ nhìn ông bằng đôi mắt xanh như lam bảo, giọng khàn đặc vẫn không ngừng gọi tên con gái, hoang mang vô định.
"Xin lỗi, nhưng chúng ta thật sự phải rời đi. Nếu bà muốn xuống thuyền thì nhanh lên."
"Các người không thể đi! Hãy đưa con gái tôi theo! Tôi có thể ở lại, nhưng con bé phải đi!" Giọng cô ta lạc đi, nói năng lộn xộn.
Tạ Chiêu nhìn người phụ nữ, những giọt nước mắt rơi xuống như những viên ngọc trai.
Giọng cô ta the thé, khàn đục, nghe vô cùng khó chịu, giống như tiếng mèo gào trong tuyệt vọng.
Nhưng khoảnh khắc đó, lòng Tạ Chiêu chợt mềm đi một chút.
Ánh mắt người mẹ gọi con làm cô nhớ đến chị gái mình. Hồi nhỏ, có lần chị không tìm thấy cô cũng đã cuống quýt gọi cô như vậy.
"Súng đâu?" Tạ Chiêu hỏi.
"Ở đây làm gì có súng, chỉ có súng săn bắn chim thôi." John đưa khẩu súng săn cho người phụ nữ. "Cầm lấy mà phòng thân."
Người phụ nữ mặc váy lụa trễ vai màu kem, mang dép vàng, trông yếu ớt đến nỗi cầm súng cũng không vững.
"Đưa tôi." Ông lão đứng dậy.
Mọi người trên thuyền im lặng nhìn bọn họ, những người đàn ông cúi mắt xuống.
Tạ Chiêu nhíu mày, thở dài một hơi.
"Đưa súng cho tôi. Tôi sẽ đi đưa con gái bà về. Nếu sau năm phút tôi không quay lại, các người cứ đi đi."
*
Hành lang lắc lư, Tạ Chiêu nghe thấy tiếng thét yếu ớt của một bé gái, giống như tiếng mèo con kêu, nhanh chóng bị nhấn chìm bởi tiếng cười của đàn ông.
Cô áp sát tường, lên đạn, nhanh chóng tiến gần.
Một số kẻ đã trèo qua cửa sổ vỡ vào trong, vô số cánh tay vươn ra túm lấy chân cô bé. Chiếc váy lụa màu sen của cô bé bị xé rách.
Dù chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, cô bé đã cao, ánh mắt tham lam của những gã ngoài cửa sổ dán chặt lên người cô bé.
Tiếng cười tràn ngập, sự căm hận người giàu của họ trút lên cô bé con của gia đình giàu có.
Tạ Chiêu giương súng nhắm bắn.
Cô biết mỗi phát bắn của mình đều phải chính xác, vì băng đạn chỉ còn ba viên.
Một gã đàn ông leo vào, kéo chân cô bé.
Tạ Chiêu bóp cò, một phát trúng ngay lưng hắn, đám còn lại hoảng hốt tản ra vì tiếng súng.
"Cút hết đi! Không thì chết!" Tạ Chiêu giương súng, lao tới nắm chặt cánh tay cô bé.
"Chạy mau! Chạy theo đường này, đi tìm mẹ em!"
Họ chạy xuyên qua sảnh tiệc, băng qua nhà ăn, Tạ Chiêu nghe thấy từ xa có tiếng đánh nhau.
Cô nhặt mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, dúi vào tay cô bé.
"Chạy thẳng về phía trước, đường đó chắc chắn an toàn. Nếu có ai chặn lại, cứ đâm thẳng vào cổ hắn, hiểu chưa?"
"Em... em không dám." Tay cô bé run bần bật.
"Em đã 13 tuổi rồi. Đừng giống như một kẻ vô dụng ngay cả việc đâm người cũng không biết." Tạ Chiêu nói.
"Cô đùa sao? Bảo một đứa trẻ cầm mảnh kính đâm người? Điên rồi à?" Giang Từ thở hổn hển lên tiếng sau lưng cô.
"Tôi cũng muốn đưa cho con bé một khẩu súng, nhưng bây giờ chỉ có một khẩu thôi."
Tạ Chiêu vừa chạy vừa nói: "Nếu anh có dao thì lấy ra đưa cho con bé cũng được."
"Cô giáo dục trẻ con kiểu vậy đó sao? Cô có biết làm vậy sẽ ảnh hưởng tâm lý trẻ con đến mức nào không?" Giang Từ nói.
"Anh quá nuông chiều trẻ con rồi, như vậy chỉ làm nó trở thành một kẻ vô dụng thôi." Tạ Chiêu nói.
"Phải chạy nhanh lên, không phải đang đi dạo đâu."
"Con bé sợ hãi, cô thúc giục nó làm gì?"
"Nếu không nhanh lên mà cứ chậm chạp như anh, thì đến lúc mọi người lên thuyền hết rồi chỉ còn mình anh còn ở đây." Tạ Chiêu nói.
"Sao nóng nảy thế." Giang Từ cười cười. "Không lẽ cô đang lo cho tôi sao?"
"Ai lo cho anh? Tôi lười quan tâm đến anh." Tạ Chiêu nói. "Tốt nhất là anh cứ ở lại đây làm thổ dân đi, khỏi phải quay về tìm tôi gây sự nữa."
Ánh sáng đã xuất hiện ở phía xa, chỉ cần một đoạn đường cuối cùng là có thể lên thuyền.
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của những cô gái trẻ, là những nhân viên phục vụ còn sót lại trong nhà hàng chưa kịp thoát thân. Giang Từ lập tức quay đầu chạy về.
Lại lo chuyện bao đồng nữa rồi.
"Em cứ chạy tiếp, đừng quay đầu lại, đi thêm vài bước nữa là có thể gặp mẹ em rồi." Tạ Chiêu nói với cô bé.
Cô giơ súng lên, chạy theo Giang Từ.
Tạ Chiêu không thể thực sự để anh chết được. Dù sao anh cũng là em trai của Isaac, vì nể mặt đối tác, cô sẽ cố gắng bảo vệ anh.
Trong nhà hàng có ba tên côn đồ trèo vào từ cửa sổ, tay cầm lưỡi hái rượt đuổi một cô gái.
Giang Từ xé một mảnh vải trên áo bọc vào tay, đập vỡ tủ kính đựng bình cứu hỏa, rồi lấy bình ra.
Cô gái trốn sau lưng anh. Giang Từ giơ bình cứu hỏa xịt thẳng vào mắt bọn chúng.
Sau đó, anh vung mạnh bình thép, nện xuống đầu bọn chúng. Nhân viên phục vụ nhân cơ hội này nhanh chóng chạy thoát.
Một tên bị đập ngã, hai tên còn lại lao tới ôm chặt lấy eo Giang Từ. Anh lập tức nâng chân đá mạnh, tung nắm đấm giáng thẳng vào cằm một tên, liên tiếp ra đòn, rồi quăng hắn ra ngoài cửa sổ. Nhưng tên còn lại vẫn cố gắng siết chặt, dùng tay siết cổ anh từ phía sau.
Giang Từ giãy giụa điên cuồng, ánh sáng lạnh lóe lên, tên đó đã mò được con dao làm bếp.
Hắn ta tức giận chửi rủa, nhưng Giang Từ không hiểu hắn nói gì.
Lưỡi dao giơ cao, đầu anh bị ấn chặt xuống bệ cửa sổ.
Không ngờ ở đây vẫn còn giữ kiểu chặt đầu cổ xưa thế này.
Anh cố gắng vùng vẫy, một tiếng súng vang lên, máu nhỏ xuống.
Giang Từ ngẩng đầu lên. Nhưng đó không phải là máu của anh.
Tạ Chiêu đứng không xa, giơ súng lên.
Tay cô rất vững, bắn rất chính xác. Giữa lúc hai người đang quần nhau, cô vẫn bình tĩnh ngắm bắn trúng mục tiêu.
"Ít ra cô cũng phải ra hiệu gì đó chứ? Không sợ bắn nhầm tôi sao?" Giang Từ giật mình thót tim.
Tạ Chiêu nhún vai: "Anh còn chưa chết mà, đúng không?"
Bên ngoài, đám bạo loạn lại tụ tập một lần nữa.
Chúng giận dữ gào thét.
Tạ Chiêu giơ súng lên. Cô không quay đầu lại, nói với Giang Từ: "Anh mau đưa những người chưa chạy thoát rời khỏi đây đi."
Cô đứng chắn trước cửa sổ.
Một người giữ cửa, vạn người không qua.
"Ai dám xông lên, tôi sẽ bắn chết kẻ đó." Cô không biết tiếng Tây Ban Nha, câu này là cô vừa mới học được từ một người Mỹ Latin.
Nhưng trong băng đạn chỉ còn ba viên, cô đã dùng mất hai viên rồi.
Tạ Chiêu giơ súng nhắm ra ngoài, nhất thời không ai dám tiến lên.
Những kẻ bên ngoài như bầy sói, đối đầu với cô trong thế giằng co.
Đây là một cuộc đấu tâm lý, xem ai chùn bước trước.
Nhưng trong súng của Tạ Chiêu, giờ chỉ còn lại một viên đạn duy nhất.