Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 79

Trước dòng người đông nghịt, Tạ Chiêu giương súng đối đầu với đám đông dưới bệ cửa sổ.

Tạm thời không ai dám tiến lên, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ tìm được cách khác để xâm nhập. Có lẽ đã có người vào biệt thự rồi.

Ngón tay Tạ Chiêu đặt lên cò súng, cô lùi lại vài bước, suy tính đường thoát thân.

Chờ lát nữa bắn một phát vào đám đông rồi lập tức bỏ chạy, chạy nhanh có lẽ sẽ thoát được. Chỉ là không biết thuyền đã đi chưa?

Họ ít nhất cũng sẽ để lại một chiếc thuyền nhỏ cho cô chứ?

Đúng lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen lao thẳng vào đám đông, khiến mọi người hoảng loạn tản ra.

"Mau nhảy xuống!" Cửa kính xe hạ xuống, Giang Từ gọi cô.

May mà tầng không quá cao, Tạ Chiêu dùng cả tay lẫn chân nhảy xuống, Giang Từ mở cửa xe, lập tức kéo cô vào, cửa kính nâng lên, xe phóng đi với tốc độ cao.

"Anh vội cái gì thế? Anh sắp bẻ gãy tay tôi rồi!" Tạ Chiêu nói, "Không đúng, lúc nhảy xuống hình như tôi bị trật chân rồi."

"Không nhanh thì thuyền đi mất."

Giang Từ đạp ga, Tạ Chiêu vội vàng thắt chặt dây an toàn.

Chiếc xe lao đến bờ sông.

Mặt sông trống trơn, ánh nắng chiếu lặng lẽ trên mặt nước, không có lấy một con thuyền.

"Họ đi trước cũng đành, nhưng sao lại không để lại một chiếc thuyền nào? Không có thuyền thì chúng ta làm sao đi?" Tạ Chiêu nói.

Trong gương chiếu hậu, Giang Từ lại thấy bóng dáng mờ mờ của đám người, những kẻ cầm lưỡi hái và rìu đang chậm rãi áp sát.

Anh chỉ có thể quay đầu xe, lao vào rừng rậm.

"Vượt qua rừng chắc sẽ tìm được đường lớn." Giang Từ nói, "Dù không ra ngoài được, ít nhất có thể trốn vào đó, cắt đuôi bọn họ rồi chờ cứu viện."

Vừa tiến vào rừng mưa, xung quanh lập tức tối lại.

Tạ Chiêu nhìn ra ngoài, tán cây dày đặc che kín bầu trời, gần như không thấy được chút ánh sáng nào, mang đến một cảm giác đè nén.

Không khí nồng mùi đất ẩm và cây cối nhiệt đới, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang vọng khắp nơi.

Bánh xe liên tục trượt trên bùn lầy, vì va phải rễ cây và cây cối um tùm, thân xe rung lắc dữ dội.

Tạ Chiêu kéo chặt dây an toàn.

Không khí oi bức, ẩm ướt của rừng mưa tràn vào qua cửa sổ, quần áo cô cũng bắt đầu ướt nhẹp.

"Cẩn thận." Cây cối quá rậm rạp khiến tầm nhìn của họ bị cản trở.

Bất chợt, xe rung mạnh rồi lún hẳn xuống bùn, chết máy hoàn toàn.

"Chuyện gì vậy?" Tạ Chiêu hỏi.

"Xe chết máy, chẳng phải quá rõ rồi sao?" Giang Từ nói. "Có thể do độ ẩm cao khiến hệ thống điện bị hỏng."

Giọng anh rất bình thản, sau chuỗi chuyện xui rủi liên tục xảy ra, anh cũng chẳng còn sức để tức giận nữa.

May mà họ đã cắt đuôi đám người kia, rừng mưa tĩnh lặng, không một tiếng người, chỉ có tiếng chim và côn trùng từ xa vọng lại.

"Hay thật, vậy là chúng ta lại bị kẹt trong rừng mưa?" Tạ Chiêu nói.

Tán cây dày đặc chỉ để lọt vài tia sáng yếu ớt, dưới đất chỉ có vài bông hoa nhỏ còi cọc vì thiếu ánh nắng.

Trong ánh sáng mờ mịt, ngón tay thon dài của Giang Từ gõ liên tục lên vô lăng đầy sốt ruột.

"Chúng ta không thể dừng ở đây. Lỡ mưa lớn trút xuống, sạt lở đất hay lũ lụt thì chúng ta chết chắc." Tạ Chiêu nói.

"Phải tranh thủ tìm đường ra trước khi mặt trời lặn, ban đêm ở đây càng nguy hiểm, lỡ gặp thú dữ như sói hay báo thì toi mạng."

"Nhưng bây giờ chúng ta chẳng có gì, ngay cả la bàn cũng không. Lạc trong rừng mưa thì tỉ lệ sống sót còn thấp hơn." Giang Từ nói.

Rừng mưa mỗi năm đều nuốt chửng không ít nhà thám hiểm.

"Chúng ta sẽ không lạc đường." Tạ Chiêu nói. "Tôi thường đi săn, cũng có chút kinh nghiệm trong rừng."

"Những kẻ chết đa phần là dân nửa mùa, rừng mưa cực kỳ nguy hiểm, không thể tùy tiện đi lung tung."

"Vậy thì anh cứ ngồi đây đi, tôi tự đi." Tạ Chiêu mở cửa xe, nhảy xuống.

Giang Từ bất đắc dĩ cũng phải xuống xe đi theo cô.

"Nếu muốn tìm đường, chúng ta phải tìm được con sông, men theo sông mà đi sẽ ra ngoài được." Anh nói.

Tạ Chiêu vẫn tiếp tục đi về phía trước, cô thực sự rất khát, muốn tìm nguồn nước.

Dưới chân toàn là bùn lầy, những chiếc lá mục nát che phủ lớp bùn nhão nhoét, mỗi bước đi đều có thể bị lún sâu xuống.

Cô vươn tay nắm lấy những cành cây hai bên để giữ thăng bằng.

"Đừng chạm vào!" Giang Từ từ phía sau lao tới, nắm lấy tay cô. "Đó là rắn, không phải cành cây."

Tạ Chiêu ngẩng đầu lên, một con rắn dài hơn một mét, mảnh mai, màu nâu sẫm đang lơ lửng trên cây, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cô, lặng lẽ không một tiếng động.

Cô lùi lại nửa bước, đụng vào vai Giang Từ.

"Là rắn hổ mang." Giang Từ đỡ lấy cô, hạ giọng nói. "Có độc."

Anh nắm lấy cổ tay cô, hai người dò dẫm giẫm lên bùn đất, cẩn thận né tránh nó.

Tạ Chiêu vừa nóng vừa mệt, lại bị trật chân, đi trong bùn lầy càng kiệt sức.

"Rốt cuộc anh có biết lái xe không? Chính vì anh chạy ẩu nên chúng ta mới bị kẹt ở đây."

"Tôi chạy ẩu?" Giang Từ buông tay cô ra. "Không phải tôi đang vội cứu cô sao?"

"Anh cứu tôi?" Tạ Chiêu cười khẩy. "Là tôi cứu anh thì có! Chính vì anh chạy loạn, tôi mới phải cứu anh, rồi chúng ta mới lỡ chuyến thuyền."

"Tôi chạy loạn?" Giang Từ cười nhạt. "Được, nếu cô cảm thấy tôi là gánh nặng, vậy thì tự đi một mình đi."

"Tôi vốn định đi một mình, anh cũng chẳng giúp ích gì."

Giang Từ sải bước đi trước, kéo giãn khoảng cách với cô.

Tạ Chiêu giẫm lên bùn lầy, mặt cũng bị bắn bẩn.

Cô lại đá vào rễ cây, đau đến mức khụy xuống. Khi ngẩng đầu lên, bóng dáng Giang Từ đã biến mất.

Anh di chuyển nhanh nhẹn như mèo rừng, thoắt cái đã không thấy đâu.

Tên này kiêu ngạo thật, chỉ nói vài câu đã không vui rồi.

Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, tán cây che kín bầu trời, không có lấy một khe hở.

Những con khỉ mặt đen leo trèo trên cành cao, đuôi vung qua vung lại.

Đột nhiên, một con nhảy xổ ra trước mặt cô, cái đuôi quét qua như muốn tát vào mặt cô vậy.

Cái nóng oi bức cộng với tình trạng mất nước, cộng thêm mệt mỏi và hoảng sợ, khiến cô hơi chóng mặt.

Tạ Chiêu từ từ ngồi xuống, mặt trời cũng đang dần lặn. Ban đêm trong rừng mưa càng nguy hiểm, cô phải mau chóng đi tiếp.

Cô hối hận vì đã đôi co với Giang Từ vào lúc này, muốn gọi anh quay lại nhưng lại thấy ngại mở miệng.

Một đôi giày dừng lại trước mặt cô.

Tạ Chiêu ngẩng đầu lên, Giang Từ lười biếng cúi mắt nhìn cô.

"Lên đi, tôi cõng cô." Anh ngồi xổm xuống.

Tạ Chiêu đặt tay lên vai anh, dưới lớp áo mỏng, cơ bắp anh căng chặt.

"Đi xa vậy mà còn quay lại, lo cho tôi đến thế sao?"

Cô ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào lưng anh.

"Cô tưởng tôi muốn cõng cô chắc? Tôi chỉ sợ cô chết ở đây, sau này ra tòa thẩm phán lại buộc tội tôi thấy chết không cứu." Giang Từ cười nhạt.

Anh nhẹ nhàng đứng dậy, hai tay vòng qua chân cô, đôi chân cô áp sát vào eo anh.

Bước đi trên lớp bùn đầy lá mục, lúc này Giang Từ chẳng buồn để ý đến phong thái lịch thiệp nữa, tay anh giữ chặt lấy đùi cô để tránh cả hai ngã nhào xuống bùn.

Những con vẹt đuôi dài màu đỏ nhìn họ từ trong lùm cây, thỉnh thoảng có tiếng vượn hú vang vọng.

Ánh sáng trong rừng càng lúc càng tối, phía xa chỉ có những tán cây rậm rạp vô tận, không biết bên trong có loài thú dữ nào rình rập, chực chờ lao ra.

Tạ Chiêu siết chặt tay ôm cổ anh hơn.

"Giang Từ, anh sợ đi một mình lạc đường phải không?"

"Không có tôi dẫn đường, anh đi không nổi chứ gì?"

Cô ghé sát vào tai anh, mái tóc dài rũ xuống, lướt qua vai anh.

"Đồ phiền phức." Giang Từ hơi nghiêng đầu, đôi mắt lười nhác đối diện với ánh mắt cô.

Khóe môi anh cong lên: "Nói thêm câu nữa là tôi quăng cô xuống đấy."

Tạ Chiêu ôm chặt hơn.

Ở thế giới văn minh, họ khách sáo gọi nhau là 'anh Giang' và 'cô Tạ'. Nhưng ở đây, họ đã chẳng cần kính ngữ nữa.

"Con ếch xanh kia ăn được không? Giang Từ, anh bắt nó đi, tối nay nướng lên ăn."

"Đó là ếch phi tiêu xanh, có độc, nó ăn chúng ta chứ không phải chúng ta ăn nó."

"Thế con gà rừng kia thì sao?"

"Ăn được, nhưng không bắt được. Nếu cô giỏi thì tự đi mà bắt."

Mặt trời dần khuất bóng, Giang Từ cõng cô chậm rãi đi trong bùn lầy.

Chẳng bao lâu, bóng họ khuất dần sau những tầng dây leo chằng chịt.

Bình Luận (0)
Comment