Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 80

Những dây leo rậm rạp phía trước như một tấm lưới vây chặt lấy họ. Giang Từ rút con dao đa năng Thụy Sĩ mang theo bên mình.

"Để tôi làm, anh cứ đi tiếp đi." Tạ Chiêu nhận lấy, vung tay chặt bớt những cành lá rậm rạp, mở ra một lối đi nhỏ vừa đủ để họ chen qua.

Không khí rừng ngập tràn hương thơm của đất ẩm và cỏ cây.

Đường phía trước bằng phẳng hơn một chút. Tạ Chiêu không muốn để anh tiếp tục giúp mình, nhất quyết đi bộ một mình.

Trên đoạn đường dốc xuống, rừng rậm tràn ngập những loài hoa rực rỡ và đủ loại nấm có màu sắc kỳ dị.

Những rễ cây khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất, khắp nơi đều có tổ kiến.

"Những con mối này chứa rất nhiều đạm, nếu đói quá chúng ta có thể ăn chúng." Tạ Chiêu nói.

"Tôi không ăn đâu, tôi đâu phải thú ăn kiến." Hàng lông mày đẹp của Giang Từ nhíu lại.

Họ tiếp tục đi trên con đường quanh co thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng thấy được một con suối nhỏ phía trước.

Nước suối róc rách chảy qua những tảng đá, dòng nước trong veo.

Cái nóng oi bức thật khó chịu, cổ họng Tạ Chiêu khô rát như bốc khói. Cô vội bước nhanh đến, ngồi xổm xuống vốc nước lên uống.

"Đừng uống, đây là nước suối chưa qua lọc." Giang Từ nói, "Phải đun sôi rồi mới uống được."

"Làm gì mà rắc rối thế, chờ đến lúc đun sôi chắc tôi chết khát mất." Tạ Chiêu nói, "Không sao đâu, tôi khỏe lắm, đâu có yếu ớt như anh."

Cô uống vài ngụm nước, rồi lại tạt nước lên mặt để hạ nhiệt. Nước suối mát lạnh giúp xua tan đi phần nào cái nóng mùa hè.

"Nhìn đằng kia kìa." Giang Từ chỉ về phía một cây cọ khổng lồ phía trước. Ánh sáng lốm đốm xuyên qua rừng ẩm ướt, trên cành lá thon dài của cây cọ treo lủng lẳng từng chùm quả mọng màu tím đậm.

Họ dìu nhau bước tới.

"Đây là quả acai." Giang Từ cẩn thận hái xuống, đặt trong lòng bàn tay. Những quả mọng nhỏ xinh, căng mọng, lấp lánh như những viên ngọc dưới ánh sáng lác đác.

"Loại quả này giàu chất chống oxy hóa và chất xơ." Giang Từ đưa cho Tạ Chiêu vài quả, "Ăn đi, tốt cho tim mạch."

Tạ Chiêu bỏ vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ hòa quyện với chút đắng, giống như chocolate đắng pha lẫn với quả mọng.

"Anh biết nhiều thật." Tạ Chiêu nói, "Chắc chắn chúng ta sẽ sống sót thôi."

Giang Từ giống như một cuốn bách khoa toàn thư sống, kiến thức phong phú.

"Tôi chỉ biết lý thuyết thôi, thực hành thì đừng mong chờ gì ở tôi."

"Trời sắp tối rồi, rừng mưa vào ban đêm rất nguy hiểm. Chúng ta đừng đi tiếp nữa, sáng mai hẵng tìm đường ra." Giang Từ nói.

Hai người tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, hái thêm một ít quả rồi quay lại.

Tạ Chiêu mở cửa xe, ngồi vào trong. Giang Từ đứng bên ngoài không vào.

"Chúng ta không thể ngủ trong xe được, rừng mưa có thể đổ mưa lớn bất cứ lúc nào. Chỗ này ở vùng trũng, nếu nước dâng lên sẽ rất nguy hiểm." Giang Từ nói, "Chúng ta nên tìm nơi trú ẩn khác, hoặc dựng trại tạm."

"Tôi không đổi đâu, trong xe là an toàn nhất." Tạ Chiêu mệt đến mức nhắm mắt lại, "Nếu ban đêm lỡ có heo rừng hay dã thú tấn công thì sao? Hơn nữa, trong này còn tránh được muỗi và côn trùng độc. Biết đâu đêm nay ta còn có thể sửa được xe rồi chạy tiếp thì sao."

"Dù có sửa được, cũng không thể lái vào ban đêm." Giang Từ nói, "Con đường này ban ngày còn khó đi."

"Chúng ta cần tìm một nơi cao hơn, như vậy dù có mưa cũng không bị ngập."

Tạ Chiêu miễn cưỡng động đậy một chút, rồi lại ngả lưng ra ghế: "Vậy anh định dựng trại kiểu gì?"

Giang Từ cũng rất mệt, dựa vào cửa sổ xe.

"Trước tiên, chúng ta cần tránh chỗ trũng, tìm nơi cao ráo để tránh nước lũ. Tránh dựng trại gần nguồn nước để tránh dã thú. Cũng phải tránh chỗ có nguy cơ đá rơi hoặc cây đổ. Tốt nhất là tìm hang đá tự nhiên, nếu không, có thể chặt vài cành cây, dùng dây leo và lá cây để—"

"Khoan! Khoan! Khoan!" Tạ Chiêu vội ngắt lời. "Anh làm gì mà nghĩ phức tạp thế, cứ rập khuôn theo sách vở. Tôi thấy trời không có dấu hiệu mưa đâu. Chúng ta cứ nghỉ tạm trong xe một đêm, sáng mai dậy rồi đi tiếp."

"Mưa hay không đâu phải do cô quyết định. Chiếc xe này đang mắc kẹt trong bùn, nếu mưa lớn, cộng thêm cây ngã xuống—"

Tạ Chiêu cắt ngang: "Nếu mưa thì ta dời đi sau. Giờ cả hai chúng ta đều quá mệt, cần nghỉ ngơi để giữ sức. Không thể lãng phí sức lực dựng trại nữa."

Cô ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại: "Tiểu Giang, anh đúng là thiếu kinh nghiệm sinh tồn."

"Tạ Chiêu, cô đúng là không có tinh thần khoa học."

"Dù sao tôi cũng không đi đâu hết, tôi cứ ở đây." Hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ trong rừng mưa dần dịu đi, Tạ Chiêu thoải mái nhắm mắt lại, "Anh muốn đi thì cứ đi."

"Muốn làm gì tùy cô, tôi cũng chẳng muốn chết chìm cùng cô đâu." Giang Từ hừ lạnh.

Tạ Chiêu nghe tiếng bước chân anh giẫm lên lá khô, xào xạc xa dần.

Cô chẳng thèm để ý, dựa vào ghế, mơ màng ngủ thiếp đi. Đột nhiên, một cơn đau quặn thắt dội lên từ dạ dày.

Tạ Chiêu bật cửa xe, cúi xuống nôn thốc nôn tháo.

Không biết có phải do ngộ độc thực phẩm hay do nước suối ban chiều mà bụng cô quặn đau dữ dội.

Cô ngước lên.

Giang Từ quay lưng lại với cô, đang đi về phía trước. Bước chân anh hơi khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn tiếp tục đi mà không ngoảnh lại.

Tạ Chiêu cũng không gọi anh. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối, nếu thừa nhận mình uống nước có vấn đề, chẳng phải anh sẽ có cớ để châm chọc sao?

Chỉ là đau bụng thôi, không có gì ghê gớm cả.

Nhưng cơn đau không thuyên giảm mà càng lúc càng dữ dội.

Trong rừng chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng vượn hú vang vọng giữa màn đêm nghe rợn người.

"Cái đồ vô tâm! Nếu không phải vì cứu anh, tôi đã lên thuyền từ lâu rồi!" Tạ Chiêu thầm chửi rủa trong lòng.

"Đang chửi ai đấy?" Một giọng nói lười biếng vang lên.

Tạ Chiêu ngẩng đầu.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Giang Từ quay lại, quần áo lấm lem bùn đất, trên tay anh là một đoạn rễ cây.

"Ăn đi."

"Anh bảo tôi ăn vỏ cây, rễ cây à?"

"Đây là cây non của cây sữa," Anh dùng dao quân dụng Thụy Sĩ cắt một đường trên vỏ, "Bây giờ ở đây không có thuốc, nhưng nhựa trắng này uống vào có thể giúp giảm đau dạ dày."

"Phương thuốc dân gian, cứ xem như cứu ngựa chết thành ngựa sống đi." Giang Từ thở dài, "Dù sao cũng còn hơn là nôn đến mức mất nước."

Tạ Chiêu cúi mắt, nhìn đôi giày của anh đã bị bùn đất bám đầy, quần áo cũng bị cành cây sắc nhọn cào rách lỗ chỗ.

"Cái cây này không dễ tìm nhỉ?" Ở nơi tầm nhìn thấp, rừng cây rậm rạp thế này, muốn tìm được loại cây đó hẳn không đơn giản.

"Không phải tìm cho cô." Giang Từ nói, "Tình cờ đi qua thấy, tiện thể mang về một ít thôi."

Vừa nói, anh vừa ngồi xuống, chặt nhánh cây nhóm lửa.

"Anh không đi nữa à?" Tạ Chiêu hỏi.

"Mặt trăng đã lên, chắc sẽ không mưa." Giang Từ lục lọi trong xe tìm bật lửa.

Nơi hoang vu này có Giang Từ bên cạnh vẫn tốt hơn là ở một mình, Tạ Chiêu cười nhạt nhưng miệng vẫn nói: "Tôi không muốn ở cùng anh đâu."

"Chiếc xe này đâu phải của riêng cô, tôi việc gì phải đi?" Anh nói trong khi tay vẫn bận rộn nhóm lửa.

Trong khu rừng tối om, ánh lửa cam ấm áp soi sáng gương mặt anh.

Gương mặt Giang Từ dưới ánh sáng trông vô cùng rõ nét.

Ánh sáng khắc họa bờ vai rộng, chiếc cổ thon dài và xương quai xanh sắc nét của anh.

Giang Từ tập trung làm đuốc, đôi môi hơi mím lại.

"Nhìn tôi làm gì? Đỡ đau bụng rồi à?" Anh hạ mắt, lười biếng hỏi.

"Tôi đâu có yếu ớt như anh, một lúc là khỏi thôi." Tạ Chiêu đáp.

"Tiểu Giang, trời không còn sớm nữa, chúng ta đều đói rồi." Tạ Chiêu dựa vào ghế, nói: "Anh đi bắt ít cá về nướng đi, đừng bắt con nhỏ quá, ít thịt, mà cũng đừng bắt con to quá, béo quá ăn ngán lắm. Khi nướng nhớ để hơi cháy một chút, nhưng đừng cháy quá."

"Tôi không phải người hầu của cô, càng không phải cấp dưới của cô. Muốn bắt cá thì tự đi mà bắt, đừng sai khiến tôi." Giang Từ cười nhạt.

"Trong hoàn cảnh khó khăn thế này, chúng ta nên hợp tác giúp đỡ lẫn nhau."

"Hợp tác chỗ nào?" Giang Từ nhướng mày, liếc cô một cái.

"Hợp tác ở chỗ tôi chỉ huy, còn anh thi hành." Tạ Chiêu thản nhiên nói.

Giang Từ bật ra một tiếng cười lạnh từ trong cổ họng.

"Đừng có mơ. Cô cứ chờ khỉ bắt cá cho đi."

Nửa tiếng sau.

Tạ Chiêu, người vừa mới "mơ mộng viển vông," thấy Giang Từ mặt lạnh trở về, tay cầm cây đuốc, quần áo đã ướt một nửa.

"Ăn đi, không có cá, chỉ có tôm thôi."

Anh ngồi xuống, nướng tôm trên lửa rồi đưa cho Tạ Chiêu.

"Ăn xong đừng nói nhảm nữa."

"Anh không ăn à?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tôi là người ăn chay." Giang Từ đáp.

"Hôm trước tôi thấy anh ăn hải sản."

"Ăn chay gián đoạn, không được à?" Giang Từ bực bội nói.

Tạ Chiêu ăn hết tôm, Giang Từ ăn xong mấy quả mọng. Hai người dọn dẹp sơ qua rồi quay lại xe.

"Xem trong xe có thứ gì dùng được không."

Hai người lục lọi một hồi lâu. "Hộp cứu thương, cũng coi như may mắn."

Tạ Chiêu nhìn Giang Từ.

"Tôi thấy lúc trước anh bị mảnh kính cứa vào, tốt nhất nên xử lý đi, kẻo nhiễm trùng."

Giang Từ cởi hai cúc áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.

Lúc kính vỡ, anh ta đã đè Tạ Chiêu xuống trước nên vai bị cứa một chút.

Giang Từ lấy cồn i-ốt tự sát trùng.

"Để tôi làm đi, thế này bất tiện lắm." Tạ Chiêu cầm lấy bông tẩm cồn, Giang Từ cũng không khách sáo, ngoan ngoãn cúi đầu mặc cô xử lý.

Không gian hàng ghế trước không rộng, Tạ Chiêu cúi người sát vào.

Hơi thở ấm áp của anh phả lên cằm cô, lúc thì trên cổ cô.

Khoảng cách quá gần, những sợi tóc mềm mại của Giang Từ thỉnh thoảng lướt qua tóc mai cô, khiến tim Tạ Chiêu đập nhanh hơn, tay run lên một chút.

"Đau chết mất, cô làm gì vậy?" Môi anh mím lại, không hài lòng.

"Yếu đuối." Tạ Chiêu mạnh tay bôi thuốc cho anh.

"Tạ Chiêu, cô cố ý đúng không?" Giang Từ giữ chặt tay cô.

"Cô cũng bị thương ở chân, để tôi giúp luôn." Anh cười, giật lấy chai cồn i-ốt.

Giang Từ tiến lại gần, ép cô vào ghế, hai cánh tay giam cô trong không gian nhỏ hẹp này.

Hơi thở của anh bao trùm lấy cô, gương mặt đẹp trai sát ngay trước mắt, ánh mắt chứa ý cười khóa chặt cô.

Dưới sống mũi cao thẳng, khóe môi anh cong cong.

Môi anh có đường nét rất đẹp, nhân trung sâu, môi trên đầy đặn, đường cong khóe môi trơn tru, khi cười mang theo chút tà mị.

Tạ Chiêu hơi hoảng, giơ chân đạp anh một cái.

Giang Từ đưa tay ra, bàn tay rộng lớn với đốt ngón tay rõ ràng dễ dàng giữ lấy cổ chân cô.

Tạ Chiêu quay mặt đi, cô hoàn toàn có thể đạp anh ra, nhưng lại không làm vậy.

"Được rồi, để tôi giúp cô." Giang Từ chỉ chăm chăm muốn trả đũa.

Lúc trước, để giữ tỉnh táo, Tạ Chiêu đã tự cứa chân mình. Giang Từ dùng cồn i-ốt sát trùng cho cô.

Ngón tay anh ấm áp, đầu ngón tay liên tục ấn nhẹ quanh vết thương.

Cảm giác tê rần lan ra từ đầu ngón tay anh đến khắp người cô, Tạ Chiêu siết chặt dây an toàn.

Giang Từ tưởng cô sợ đau, liếc nhìn cô đầy đắc ý.

Ánh lửa hắt lên gương mặt cô rực rỡ vô cùng, lớp lông tơ trên má cô hiện rõ trong ánh sáng.

Tạ Chiêu cúi mắt, không biết có phải vì ánh lửa hay không mà mặt cô hơi đỏ.

Trong khu rừng tăm tối chỉ có hai người họ trong xe, anh bỗng nhận ra mình đang ở rất gần cô, chỉ cúi thêm chút nữa là có thể chạm môi.

Giang Từ lập tức rụt tay về.

"Cô tự bôi đi." Anh quay mặt đi, không nhìn cô nữa.

Không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ.

Tạ Chiêu cũng lúng túng ho một tiếng: "Chúng ta xem thử hộp cứu thương còn gì không."

"I-ốt, băng cá nhân." Giang Từ lôi đồ ra. "Ừm, cũng khá hữu ích."

"Cái này là gì?" Anh cầm một hộp vuông nhỏ.

"Bao... cao su?"

Giang Từ lập tức quăng nó đi.

"Đồ vô dụng."

Tạ Chiêu cười khan hai tiếng, "Xem thử còn gì khác không."

Cô đưa tay vào, lại lấy ra một hộp vuông nhỏ.

Giang Từ xoa mũi, có chút xấu hổ.

"Đổ hết ra luôn đi."

Thế rồi, từ trong hộp cứu thương đổ ra cả đống hộp vuông giống hệt nhau.

Giang Từ tối sầm mặt, rốt cuộc chẳng có thứ nào hữu ích cả!

Bình Luận (0)
Comment