Tạ Chiêu đau đầu: "Không có vật tư khẩn cấp, không có công cụ cứu hộ. Không có nước ngọt, không có lương khô. Cái xe việt dã rách nát này chẳng có nổi một thứ dùng để sinh tồn khẩn cấp, gọi là xe việt dã cái gì chứ?"
"Anh nói chiếc xe này là của ai? Có phải của John không?" Tạ Chiêu lục lọi khắp nơi, "Người bạn này của anh thật sự chẳng đáng tin chút nào."
"Anh có mang theo điện thoại vệ tinh hay thứ gì tương tự không?"
Cô lầm bầm nửa ngày, vậy mà Giang Từ vẫn không đáp lời.
Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy anh đã mệt đến cực hạn, vậy mà lại tựa vào lưng ghế ngủ mất rồi.
Việc chính thì không lo, nhưng ngủ lại nhanh thật. Cô thở dài một hơi.
Gió lùa qua tán cây, lá cọ vào nhau tạo ra tiếng xào xạc.
Đôi mắt của Giang Từ khép lại một cách bình thản, ánh lửa ấm áp phản chiếu trên gương mặt anh, khiến đường nét gương mặt càng thêm rõ ràng. Mọi điểm giao nhau trên gương mặt ấy dường như được chạm khắc chính xác theo tỷ lệ vàng.
Ánh mắt của Tạ Chiêu không tự chủ mà dừng lại trên người anh.
Khi anh ngủ say, trông anh giống hệt một con búp bê tinh xảo. Chỉ có lồng ng.ực phập phồng nhè nhẹ mới cho thấy anh vẫn là một người sống.
Giang Từ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng riêng ngoại hình này thì đúng là không thể chê vào đâu được.
Mỗi lần cô muốn nổi giận cãi nhau với anh, chỉ cần nhìn vào gương mặt này là chẳng thể tức giận quá lâu.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tạ Chiêu nhanh chóng tha thứ cho chút yếu lòng trước cái đẹp của mình.
Gương mặt lúc ngủ của anh làm cô nhớ đến con mèo mà cô nuôi ở nhà. Bình thường nó hay vênh váo, nghênh ngang khắp nơi, nhưng lúc ngủ lại đáng yêu nhất. Cô luôn thích thừa lúc nó ngủ để trêu chọc, véo nhẹ móng vuốt của nó, khiến nó bày ra bộ dáng bất lực.
Bàn tay cô vô thức vươn ra.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt theo đường nét khuôn mặt anh, từ xương mày, sống mũi, đến bờ môi.
Môi anh đẹp đến mức cứ như được điêu khắc tỉ mỉ, tạo hóa quả thật ưu ái gương mặt này.
Thật tinh xảo, như một tác phẩm nghệ thuật. Đầu ngón tay cô lưu luyến nơi bờ môi ấy.
Có lẽ cảm nhận được sự quấy nhiễu, trong giấc ngủ, Giang Từ hơi nhíu mày.
"Ưm—" Anh khẽ bật ra một tiếng từ lồng ng.ực, giống như con mèo bị đánh thức khỏi giấc mộng, hờn dỗi vì bị làm phiền.
Tạ Chiêu thuận thế véo nhẹ cằm anh.
Giang Từ không mở mắt, chỉ đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Anh không dùng sức, đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng cọ qua mạch đập của cô.
Tay anh hai ngày nay lao động nhiều nên có phần thô ráp. Lớp da chai sạn ma sát vào cổ tay cô khiến cô run nhẹ một thoáng.
Giữa không gian tĩnh lặng, Tạ Chiêu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, như một ngọn lửa bập bùng trong lồng ng.ực.
Hàng mi dài của Giang Từ khẽ rung, anh chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy cô, giọng anh khàn khàn vì mới tỉnh ngủ: "Lại quấy rối tôi à? Không cho tôi ngủ?"
Nói rồi, anh đột ngột trở người áp sát.
Tạ Chiêu bị anh ép sát vào ghế ngồi, theo bản năng mà nép vào lưng ghế.
Giang Từ khẽ cong môi, trong bóng tối, đôi mắt sáng màu của anh rực lên, như chú mèo rình mồi.
"Cạch."
Tiếng khóa an toàn mở ra.
Đôi mắt anh dừng sâu nơi đáy mắt cô.
Giang Từ cúi người sát lại, cô muốn lùi nhưng không còn đường lui. Âm thanh ma sát của quần áo nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng trong không gian yên tĩnh của xe lại vang lên vô cùng rõ ràng.
Bóng anh bao trùm lên cô, đôi vai rộng che khuất phần lớn tầm nhìn của cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, như dòng nước chảy chậm trong rừng rậm, bề mặt tưởng như bình lặng nhưng thực chất lại cuộn trào sóng ngầm.
Một tay của Tạ Chiêu bị anh giữ chặt, tay còn lại muốn đẩy anh ra.
Bàn tay ấy bình thường cầm súng hay dao đều rất vững, nhưng không hiểu sao giờ đây lại không còn chút sức lực nào.
Giang Từ giữ chặt cổ tay cô, không để cô vùng vẫy.
Dưới lòng bàn tay cô, lồng ng.ực anh phập phồng. Cô cảm nhận được nhịp tim của anh.
Nhịp tim của anh rất nhanh.
Hoặc có lẽ là do tim cô đang đập quá nhanh, nên chẳng còn phân biệt được nữa.
Bỗng nhiên, lưng ghế của cô bị anh hạ xuống.
Cô ngã ra sau, Giang Từ giữ chặt cổ tay cô, cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng bị anh ấn xuống.
Bóng cây ngoài cửa sổ lay động, cửa kính đóng kín như một chiếc bể nước, mà cô chính là con cá bơi lội trong đó.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Giang Từ chỉ đơn thuần cấm cô nhúc nhích, nhưng không làm gì hơn.
Đôi mắt đào hoa của anh vốn lười biếng, giờ phút này lại nhìn cô vô cùng chuyên chú.
Chỉ một thoáng, cô như bị hút vào đó, rơi vào vực sâu không trọng lực.
Cổ áo sơ mi của Giang Từ vốn đã bị xé toạc khi bôi thuốc, ánh lửa lấp lóe chiếu rọi đường nét nơi yết hầu và xương quai xanh của anh.
Dưới ánh sáng, mạch máu mảnh trên cổ anh phập phồng, nơi tim anh đập có một nốt ruồi son nhỏ lộ ra.
"Không ngủ thì hậu quả thế nào, cô biết không?" Giọng anh trầm thấp, âm cuối kéo dài.
Như đuôi mèo nhẹ nhàng quét qua người cô.
Tạ Chiêu hạ mắt, đôi môi xinh đẹp của anh gần trong gang tấc.
Hơi thở anh hòa vào hơi thở cô, làn khí mỏng vấn vít nơi chóp mũi cô, lơ lửng trên môi cô.
Cô bỗng thấy khô cổ, chắc chắn là do uống nước quá ít.
Dưới ánh sáng, đôi mắt anh như phủ một tầng hơi nước, lấp lánh ánh phản chiếu của cô.
"Cho dù tôi có kiềm chế tốt đến đâu, tôi vẫn là một người bình thường, cũng có nhu cầu của một người bình thường."
Giọng nói lười nhác của Giang Từ thấm vào tai cô.
"Giữa chốn hoang vu này, cô còn không để tôi ngủ, cô có biết tôi sẽ làm gì không?"
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, trong đêm tĩnh mịch lại bị khuếch đại vô hạn.
Tạ Chiêu cảm thấy vành tai mình tê rần, thân thể mềm nhũn vô lực.
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh cũng đã lăn lộn cả ngày trong rừng, vì sao giờ đây trên người vẫn còn vương mùi hương lạnh lẽo đến thế?
Anh dựa sát lại, hương lạnh nhàn nhạt từ cổ lan tỏa ra.
Không ngừng quẩn quanh nơi chóp mũi cô.
Trái tim của Tạ Chiêu đập nhanh hơn, cô hơi hoảng hốt tránh ánh mắt của anh, tầm mắt rơi xuống những chiếc hộp vuông vắn bị họ vứt đầy trong xe.
Cô nhớ đến lời anh vừa nói, đôi tai bỗng nhiên nóng lên.
Tạ Chiêu đã gặp qua không ít đàn ông đẹp trai, nhưng chưa bao giờ cô lại xấu hổ trước mặt ai.
Cô là kẻ nắm quyền chủ động, chỉ có cô trêu chọc người khác, làm gì có chuyện bị trêu chọc thế này.
Cô phải giành lại thế chủ động.
"Tôi không ngủ thì sẽ có hậu quả gì?" Cô cố ý kéo dài giọng, như một con rắn nhẹ nhàng trườn lên cổ anh.
Ánh mắt cô lướt qua đôi môi anh, trượt xuống đến xương quai xanh.
"Anh không nói rõ ràng, tôi làm sao hiểu được?"
Mũi chân cô khẽ nâng lên, lướt qua cẳng chân anh.
"Anh dạy tôi đi?"
Giang Từ cụp mắt nhìn cô, hơi thở khi nói phả lên cằm cô, hơi ngưa ngứa.
"Được, vậy tôi nói rõ một chút."
Anh chăm chú nhìn cô.
"Nếu cô không ngủ, não bộ sẽ bị tổn hại, hệ miễn dịch suy giảm, rối loạn nội tiết, nghiêm trọng hơn còn có thể đột tử. Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến hạch hạnh nhân trong não, gây ra tâm trạng thất thường, dễ cáu gắt, lo âu. Ngoài ra, còn làm suy giảm chức năng của vỏ não trước trán, khu vực chịu trách nhiệm về thực thi, bao gồm ra quyết định, phán đoán và khả năng tự kiểm soát của con người. Nếu cô không ngủ, cô sẽ mất đi lý trí, suy giảm năng lực phán đoán..."
"Hậu quả anh nói chỉ có thế thôi hả?" Tạ Chiêu trợn mắt.
"Cô có đang nghe tôi nói không vậy? Thế này còn chưa nghiêm trọng à? Rem—"
"Vậy lúc nãy anh nói nhu cầu của một người bình thường cũng là đang nói đến ngủ?" Tạ Chiêu hỏi.
"Đương nhiên! Tôi đâu có như bọn tư bản Phố Wall các cô, có thể cắt giảm giấc ngủ. Tôi cần ngủ!" Giang Từ nghiến răng. "Tạ Chiêu, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn không ngoan ngoãn ngủ đi, tôi sẽ ném cô ra ngoài cho sói, hổ, báo, gấu ăn thịt! Dù sao thì ở vùng núi hoang dã này, động vật hoang dã không thiếu."
"Vậy tại sao anh lại hạ ghế của tôi xuống? Còn tháo dây an toàn của tôi nữa?"
"Chẳng phải cô vừa bị đau dạ dày sao? Nằm thẳng mới ngủ ngon được. Đeo dây an toàn chặt như thế, dạ dày không khó chịu à? Cô đúng là không hề có chút kiến thức khoa học nào." Giang Từ nói.
"Vậy anh nói chuyện thì cứ nói chuyện, làm gì mà—"
Làm gì mà cứ như đang quyến rũ cô, nhìn người ta như thể đang tán tỉnh vậy chứ.
Tạ Chiêu giận đến phát điên, tức tối đẩy mạnh anh ra.
Giang Từ bị đẩy lui một chút, đau đớn rụt người lại.
"Ngủ đi!" Tạ Chiêu tức giận quay lưng về phía anh.
Cô đang giận cái gì vậy? Thật là khó hiểu.
Giang Từ cũng nằm xuống quay lưng về phía cô.