Khi Tạ Chiêu mở mắt, Giang Từ đã dậy từ lâu, anh đang quay lưng về phía cô để mặc quần áo.
Ánh sáng lờ mờ len qua khe hở, phác thảo rõ ràng bờ vai rộng và vòng eo thon của anh.
Anh đã qua loa mặc xong quần, lúc này đang cài cúc áo.
Nhờ dáng người ưu việt, bộ quần áo vừa nhăn vừa rách vẫn được anh mặc ra phong thái đặc biệt.
Eo đẹp thật, đủ thon, tỉ lệ eo-hông hoàn hảo. Tạ Chiêu đánh giá, hàng miễn phí, không ngắm thì uổng quá.
Giang Từ tùy tiện ném đống quần áo về phía cô, che luôn cả mặt.
Tạ Chiêu kéo quần áo xuống, liếc nhìn anh.
Anh nghiêng đầu, đường nét quai hàm sắc sảo hiện lên rõ ràng.
"Dậy rồi thì mau chuẩn bị đi, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường." Giang Từ chỉnh lại áo sơ mi, nhưng cổ áo vẫn tùy tiện mở rộng.
Sau đó, anh quay người, để lại không gian cho cô thay đồ.
Thật ra anh có quay đi hay không cũng chẳng quan trọng, Tạ Chiêu hoàn toàn không ngại.
Ở bãi biển châu Âu, phụ nữ cởi trần tắm nắng đầy ra đấy, chuyện này với cô chẳng có gì lạ lẫm cả.
Cô ngồi dậy, miễn cưỡng khoác lên chiếc váy rách tơi tả.
Tạ Chiêu đứng lên, bước ra khỏi đống lá khô bị họ làm rối tung cả đêm qua.
Cô giãn người một chút.
"Eo đau quá." Cô nhíu mày, "Chân cũng mỏi, tất cả là do anh."
"Bó tay, rõ ràng là cô gọi tôi dậy giữa đêm vì lạnh. Chính cô năn nỉ tôi mãi, tôi mới miễn cưỡng giúp cô."
Giang Từ thản nhiên nói: "Cô tưởng tôi muốn tập thể dục giữa đêm với cô chắc? Eo tôi cũng đau đây này."
"Sáng sớm tôi không muốn cãi nhau với anh." Tạ Chiêu đẩy vai anh, "Đi đi đi."
Mưa rơi suốt cả đêm, không khí ngập tràn mùi cỏ cây và đất ẩm ướt sau cơn mưa.
Hai người men theo vách đá dựng đứng mà trèo xuống, Giang Từ rút dao quân dụng Thụy Sĩ ra, khắc ký hiệu lên thân cây để tránh bị lạc đường.
Họ băng qua rừng rậm và đầm lầy, từng bước giẫm lên lớp lá mục trơn trượt.
Mặt trời lên cao, lúc này nhiệt độ trong rừng mưa đã tăng lên khoảng 30 độ.
"Nghe nói trong rừng này có báo Mỹ." Giang Từ nói.
"Chắc không xui xẻo đến vậy đâu." Tạ Chiêu vừa xua đuổi lũ côn trùng vừa nói. Ở đây muỗi độc quá nhiều, bị đốt một phát là vừa đau vừa ngứa.
Chưa đi được bao lâu, mồ hôi đã chảy xuống dọc theo thái dương. Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn, tán cây cao lớn che kín bầu trời, tạo nên một cảm giác bức bối.
"Muốn ra khỏi rừng, trước tiên phải tìm được sông." Giang Từ nói, "Chúng ta phải leo lên ngọn cây cao nhất để quan sát toàn cảnh, tìm phương hướng."
"Tôi thấy cây này khá cao." Tạ Chiêu xoay cổ, chuẩn bị trèo lên.
Nhưng cô chưa leo được bao lâu đã nhíu mày.
"Thôi, để tôi trèo." Giang Từ thở dài, "Hôm qua chân cô bị trật, còn chưa khỏi hẳn. Cái cây này cao quá, trèo lên nguy hiểm."
"Nhưng hình như anh hơi sợ độ cao thì phải?" Tạ Chiêu nhướng mày. Hôm qua leo lên một vách đá không cao lắm, anh đã có chút chần chừ rồi.
"Không đến mức đó, tôi không nhìn xuống là được."
Giang Từ ngẩng đầu nhìn cây trước mặt. Những cái cây ở đây đều cực kỳ cao, thấp nhất cũng phải ba bốn tầng lầu.
Miệng nói không sợ, nhưng trong lòng anh cũng hơi run.
Giang Từ đi vòng quanh, chọn lọc kỹ càng, cuối cùng chọn một cái cây to khỏe và vững chắc nhất để bắt đầu trèo lên.
Anh bám chặt vào những phần gồ ghề trên thân cây, từng bước leo lên. Lớp vỏ cây trơn trượt phủ đầy rêu. Những con côn trùng nhỏ bò lổm ngổm ngay bên tay anh, Giang Từ cố tránh những thứ đó.
Càng lên cao, điểm tựa ngày càng ít, độ khó cũng tăng dần.
Anh siết chặt dây leo làm điểm bám, nhưng dây leo có thể đứt bất cứ lúc nào.
Toàn bộ cơ thể đều căng cứng, hai tay và chân bắt đầu mỏi, cơ bắp đau nhức vì liên tục dùng sức.
Một con khỉ đu trên cành cây vẫy đuôi lướt qua mặt anh. Giang Từ nhắm mắt, nghiến răng chịu đựng.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy một con rắn.
Giang Từ giật bắn mình, suýt chút nữa buông tay.
May mắn là con rắn không để ý đến anh.
Anh cẩn thận né tránh, tiếp tục trèo lên.
Đến hai phần ba độ cao, gió rít bên tai, lũ khỉ đã bị bỏ lại phía dưới.
Giang Từ bắt đầu run chân, chứng sợ độ cao lại trỗi dậy.
"Nhìn lên trên, sắp tới rồi!" Tạ Chiêu hô to từ phía dưới.
Nhưng càng lên cao, gió càng mạnh, cây cối bắt đầu lay động. Anh trèo ngày càng khó khăn, chỉ sợ một cơn gió lớn quật anh ngã xuống.
Cuối cùng, Giang Từ cũng đến đích.
Anh dừng lại, thở dốc từng hơi. Ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá thưa thớt, hắt xuống những đốm sáng loang lổ.
Cúi xuống, trước mắt là biển rừng xanh bát ngát.
Không khí đẫm hơi nước, hương cỏ cây tươi mát.
Từ xa vọng lại tiếng chim hót và thú dữ gầm rú.
Anh phóng tầm mắt nhìn xa, thấy một vùng trũng thấp hẳn xuống – đó chính là con sông.
Chỉ cần tìm được sông, men theo dòng nước là họ có thể ra khỏi rừng.
*
Lúc Giang Từ leo xuống, do vận động quá sức và sợ độ cao, cả chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.
"Ổn không?" Tạ Chiêu có chút áy náy nhìn tay anh bị cành cây cào xước.
"Biết đường đi rồi. Nhưng tôi phải đi tắm trước, không chịu nổi nữa." Giang Từ trực tiếp cởi áo xuống suối.
Ánh sáng xuyên qua tán cây, loang loáng phản chiếu trên mặt nước, lấp lánh như mảnh vàng vụn đang cháy.
Giang Từ đứng ở vùng nước cạn, mực nước vừa chạm eo anh.
Nắng chiếu lên hàng mi anh nhuộm thành màu vàng kim. Những giọt nước trên tấm lưng trắng ngần lấp lánh dưới ánh sáng.
Tạ Chiêu ngước lên nhìn khoảng trời xanh qua kẽ lá.
Bầu trời trong vắt như mặt kính pha lê.
Giống như đôi mắt anh.
Thời tiết nóng nực, Giang Từ liên tục vốc nước dội lên người.
Nước chảy từ gáy xuống, lướt qua bả vai, sống lưng, eo hẹp...
Những giọt nước đọng lại trên làn da trắng mịn, tựa như một lớp men sứ trong suốt.
Tạ Chiêu bỗng nhiên thấy khát nước, muốn uống một lon soda vị đào.
Khi đang say sưa thưởng thức cảnh đẹp nam thần tắm rửa, bỗng nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
"Chuyện gì vậy?" Tạ Chiêu vội vã chạy đến.
"Có đỉa! Mau mau mau, giúp tôi với!" Giang Từ nhảy phắt lên bãi cỏ, chỉ trong chốc lát mà mấy con đỉa đã bám đầy chân và lưng anh.
"Không sao đâu, đừng sợ, thứ này không có độc." Tạ Chiêu trấn an.
"Nhưng nó quá kinh tởm, tôi không dám động vào!" Giang Từ hoảng loạn.
"Đồ nhát gan!" Tạ Chiêu chẳng hề chớp mắt, trực tiếp đưa tay ngắt con đỉa trên lưng anh, ném xuống đất và giẫm chết.
"Nó hút không ít máu của tôi!" Giang Từ giọng run rẩy đầy kinh hãi.
"Làm gì mà hoảng loạn thế? Đỉa sinh ra là để hút máu mà." Tạ Chiêu bình thản nói.
"Cô có mang theo đồ sát trùng không? Tôi phải khử trùng và cầm máu ngay."
Đỉa khi hút máu sẽ tiết ra chất chống đông, khiến vết thương chảy máu lâu hơn bình thường và khó cầm máu.
"Tôi đâu có mang mấy thứ đó theo. Nếu cần thì anh nên tự chuẩn bị chứ."
"Xong rồi, tôi chết chắc rồi! Đỉa có thể truyền bệnh, cô có biết không? Vi khuẩn, virus, đủ thứ kinh khủng!" Giang Từ càng hoảng sợ.
Tạ Chiêu mất kiên nhẫn: "Anh đừng làm quá lên thế! Nhìn cái dáng hoảng hốt của anh kìa, đúng là công tử bột."
"Tôi bị chảy máu mãi không ngừng thì làm sao? Lưng tôi có sưng lên không? Cô nhìn giúp tôi xem!"
"Trên lưng tôi còn con đỉa nào không?" Giang Từ sợ bị nhiễm bệnh, lại có chút ám ảnh tâm lý về vết thương.
"Không có, không có." Tạ Chiêu trả lời hờ hững. "Rửa vết thương bằng nước sạch là được rồi, chỉ là vết cắn của côn trùng thôi mà."
Cô kéo Giang Từ quay lại bên suối, nhưng anh sợ trong nước còn đỉa nên không dám bước xuống.
"Giúp tôi một chút đi."
Tạ Chiêu cực kỳ qua loa, múc nước lên tay rồi đổ lên lưng anh để rửa sạch vết cắn.
"Cô nhìn kỹ chưa? Còn con đỉa nào không?"
"Ai dà, nhìn kỹ rồi! Sao mà anh lắm lời thế? Phiền quá đi mất!"
"Cô chắc không?"
"Anh có thể đừng bé xé ra to không? Chỉ bị đỉa cắn có tí mà làm như sắp chết đến nơi!" Tạ Chiêu vỗ vai anh. "Rửa sạch rồi chứ? Đi thôi, đừng lề mề nữa."
Giang Từ vẫn chưa hoàn hồn, nhất quyết bắt cô kiểm tra thêm lần nữa.
Tạ Chiêu mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn qua.
Nhưng chỉ trong một giây, ánh mắt cô dừng lại.
Giang Từ chỉ mặc chiếc quần dài đã ướt sũng, lớp vải mỏng dính hoàn toàn ôm sát cơ thể, không chừa lại gì cho trí tưởng tượng.
Ánh mắt Tạ Chiêu trợn tròn.
"Thật ra... cũng không cần đi gấp làm gì." Giọng điệu cô bỗng nhiên thay đổi, trở nên dịu dàng đầy thiện ý.
"Vết thương vẫn nên được làm sạch cẩn thận."
Cô áp lòng bàn tay lên lưng anh.
Làn da anh mịn màng, ấm áp, giống như lụa thượng hạng.
Ánh mắt cô dán chặt vào đường nét cơ thể anh.
Bờ vai rộng, lưng thẳng, đường cơ bụng rõ ràng nhưng không bị tập luyện quá mức, tạo thành tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ.
Tay cô chầm chậm trượt xuống.
Giang Từ vội lùi lại, liếc cô đầy nghi ngờ.
"Lúc nãy cô còn nói tôi làm quá lên?"
"Cẩn thận vẫn hơn." Cô mỉm cười dịu dàng.
Giang Từ lập tức nắm lấy tay cô. "Tôi không nghĩ phần đó trên cơ thể tôi bị đỉa cắn đâu."
"Đỉa có tiết ra chất gây tê, bị cắn cũng không cảm nhận được."
"Nhưng cô vừa bảo chỉ là vết cắn nhỏ, chẳng có gì đáng lo cơ mà?"
Tạ Chiêu cúi mắt, ánh nhìn trượt xuống.
"Đó là vì tôi không ngờ con đỉa này lại—"
"Lại?"
"Lại lớn hơn cả tưởng tượng của tôi." Cô hắng giọng. "Ý tôi là, con đỉa rất to."
Tầm mắt cô từ từ rời khỏi quần anh, chậm rãi nhìn lên. Cô nghiêm túc nói: "Vậy nên cần kiểm tra kỹ càng."
Cô nhìn con mồi trước mặt mình.
Giang Từ ngước mắt nhìn cô. Lông mi dài khẽ rung động như đôi cánh bướm, hàng mi cong vút rủ xuống, phủ bóng mờ trên đôi mắt anh.
Đôi mắt trong veo, hiền lành như một con vật ăn cỏ xinh đẹp, không hề hay biết mình đang đứng trước bờ vực nguy hiểm.
Tim Tạ Chiêu bất giác đập loạn.
Tóc anh còn ướt, từng giọt nước lăn từ mái tóc, trượt qua xương quai xanh rồi chảy xuống.
Cô nhìn sâu vào mắt anh.
"Vết thương phải được xử lý cẩn thận, tôi sẽ giúp anh kiểm tra kỹ xem còn con đỉa nào sót lại không." Giọng cô mềm mại và nhẹ nhàng.
"Sao giọng cô lại trở nên như vậy?" Giang Từ nghi hoặc. "Sao lại the thé thế? Cổ họng cô bị làm sao à?"
"Cái gì mà the thé? Tôi vẫn luôn nói chuyện dịu dàng thế này mà." Tạ Chiêu tỏ vẻ bất mãn.
"Anh còn chỗ nào thấy khó chịu không?" Cô nở nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn không còn vẻ hung dữ, mất kiên nhẫn ban nãy.
Giang Từ rùng mình.
"Tạ Chiêu, cô đừng nói chuyện kiểu đó nữa. Tự nhiên cô đối xử tốt với tôi như vậy, tôi thấy sợ thật đấy."
"Tôi lúc nào mà chẳng tốt với anh, A Từ?" Cô giả bộ thẹn thùng.
Giang Từ lùi nửa bước.
"Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng thực sự... cô đang dọa tôi đấy."