Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 84

"Này, anh chạy cái gì?!"

Giang Từ mặc áo vào, không quay đầu lại mà đi thật nhanh về phía trước.

"Làm ơn đi, tôi đáng sợ đến vậy sao?" Tạ Chiêu theo sát phía sau.

"Cũng không hẳn là đáng sợ... Chỉ là ánh mắt lúc nãy của cô rất giống mấy nhân vật nữ trong phim hoạt hình mà hồi nhỏ tôi sợ xem." Giang Từ giữ khoảng cách với cô.

"Nhân vật nữ trong anime hả?" Tạ Chiêu mỉm cười. Hẳn là kiểu mỹ nữ phản diện có ánh mắt sắc bén như rắn rồi.

"Cô ta đẹp không?" Cô chớp mắt.

Giang Từ suy nghĩ một chút.

"Đẹp, nếu xét theo quan điểm của bọ ngựa đực thì chắc vậy. Dù sao thì ánh mắt của cô khi nãy giống hệt ánh mắt của con bọ ngựa cái trong phim hoạt hình, lúc nó chuẩn bị ăn thịt chồng mình sau khi kết hôn."

"Anh dám nói tôi là bọ ngựa cái?!" Tạ Chiêu lao tới đá anh mấy cái.

"Cô có trẻ con không đấy? Bao nhiêu tuổi rồi còn đánh người?" Giang Từ né tránh.

"Đàn ông mà thấy phụ nữ liếc mắt đưa tình mà chỉ liên tưởng đến phim hoạt hình thì không đủ tư cách nói người khác trẻ con." Tạ Chiêu đuổi theo đá tiếp.

"Ồ, cô gọi đó là liếc mắt đưa tình à? Tôi còn tưởng là cô bị liệt cơ mi, thần kinh vận động mắt tê liệt nữa chứ." Giang Từ lùi lại.

"Đừng có trốn!" Tạ Chiêu cười lạnh hai tiếng, xoay cổ tay, "Tôi sẽ cho anh biết thế nào là tê liệt thần kinh thực sự."

Cô lại tung một cú đá về phía anh.

"Thấy cô trở lại bình thường là tôi yên tâm rồi, lúc nãy còn tưởng cô bị ma nhập." Giang Từ cười.

"Anh chọc tức tôi chết mất!" Tạ Chiêu nghiến răng, giơ tay bóp cổ anh.

"Dám nói thêm một câu nữa thử xem!"

Giang Từ không phản kháng, cứ để mặc cô lắc qua lắc lại.

"Anh nói tiếp đi nào!"

Bỗng nhiên, Giang Từ không nói nữa, vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn.

"Giả vờ gì chứ? Tôi có dùng sức đâu." Tạ Chiêu buông tay.

Anh lảo đảo vài lần rồi đột nhiên ngã xuống đất.

Tạ Chiêu nhẹ nhàng đá anh một cái: "Này, dậy đi!"

Giang Từ cố gắng ngồi dậy mấy lần nhưng rồi lại ngã xuống.

"Giang Từ?" Tạ Chiêu vội ngồi xuống kiểm tra tình trạng của anh. "Anh sao vậy?"

Sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

"Tôi cũng không biết... từ lúc leo cây khi nãy đã thấy khó chịu rồi, bây giờ thì chẳng còn chút sức lực nào nữa."

Những ngày qua anh liên tục bị hành hạ bởi sự mệt mỏi, hoảng sợ, thiếu ngủ và đói khát.

Suốt hai ngày rưỡi, anh chỉ ăn được vài loại quả dại cầm hơi, nước uống cũng không đủ.

"Có khi nào là say nắng hoặc tụt đường huyết không?" Tạ Chiêu nhíu mày.

Tối qua họ bị nhiễm lạnh, hôm nay lại là ngày nóng bức. Nhiệt độ và độ ẩm cao khiến nguy cơ say nắng và sốc nhiệt càng lớn. Môi trường rừng rậm khắc nghiệt đúng là không dễ sống sót.

"Đưa tay lên nào." Tạ Chiêu đỡ anh dậy, dìu anh đến chỗ râm mát.

"Nghỉ một lát rồi đi tiếp."

"Không thể dừng lại quá lâu, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây." Giang Từ nhắm mắt. "Tôi không biết triệu chứng này có phải do dị ứng, nhiễm khuẩn hay bị muỗi rừng truyền bệnh không."

Ở đây thiếu nước sạch, thiếu thực phẩm, hoàn toàn không có thuốc men.

Nếu để bệnh nặng hơn, có khi bọn họ không thể ra khỏi khu rừng này được nữa.

"Chắc không nghiêm trọng vậy đâu, anh chỉ quá mệt lại thiếu dinh dưỡng thôi." Tạ Chiêu nói. "Anh phải bổ sung protein, tôi sẽ ra suối xem có cá hay tôm không, bọ cạp cũng được."

Giang Từ yếu ớt gật đầu, tựa lưng vào gốc cây trong bóng râm. "Đừng đi xa quá, cẩn thận nhé." Anh nói với giọng yếu ớt.

Xung quanh là những tán cây rậm rạp đặc trưng của rừng nhiệt đới, những thân cây cao lớn che khuất bầu trời, chỉ có một vài tia nắng xuyên qua tán lá, rơi xuống dòng suối, tạo thành những vệt sáng loang lổ. Không khí ẩm ướt thoảng mùi bùn đất, thi thoảng có tiếng chim hót vọng lại từ xa.

Tạ Chiêu bước đến bên bờ suối nhỏ quanh co, ánh mắt dán chặt vào làn nước trong veo. Dưới ánh mặt trời, dòng suối phản chiếu ánh sáng bạc, những con cá và tôm nhỏ lượn lờ bơi lội. Cô cẩn thận vén váy lên, xoắn lại, buộc chặt quanh eo.

Cởi đôi giày đã sờn rách, cô nhẹ nhàng bước xuống nước, cố gắng không làm động đến bất cứ thứ gì.

Cô nhấc một cành cây, dùng dao Thụy Sĩ vót nhọn một đầu, định dùng làm lao xiên cá.

Nhưng từng cú đâm xuống, cá lại nhanh chóng né tránh, chỉ để lại những bọt nước tròn xoe.

Tạ Chiêu đành chuyển mục tiêu sang tôm, chúng nhỏ hơn, cô cúi xuống dùng tay bắt trực tiếp.

Nhưng lũ tôm cũng vô cùng lanh lẹ, chúng luồn lách qua những đám rong rêu, mỗi lần tay cô chạm tới, chúng lại biến mất vào kẽ đá.

Mấy lần như vậy, cô chỉ bắt được vài cọng lá rụng.

Tạ Chiêu thở dài.

Hóa ra bắt cá tôm bằng tay lại khó đến thế, vậy mà hôm trước Giang Từ bắt được cả nắm tôm rồi để lại hết cho cô.

Lòng cô khẽ gợn lên một tầng sóng nhỏ.

Mặt trời dần khuất bóng, dòng suối trong veo chuyển sang ánh vàng rực rỡ.

Tạ Chiêu ngồi bên bờ, nhìn mặt nước gợn sóng, lòng đầy lo lắng.

Tình trạng của Giang Từ rất tệ, anh đã nhịn đói hai ngày, nếu không bổ sung protein, e rằng khó trụ nổi để ra khỏi khu rừng.

Đột nhiên, một loạt tiếng ếch kêu vang lên thu hút sự chú ý của cô. Ánh hoàng hôn xuyên qua những tán cây, rải rác trên mặt đất ẩm ướt. Tạ Chiêu cẩn thận bước dọc theo mép suối, tay nắm chặt một cây gậy gỗ thô ráp.

Bùn đất ven suối trơn trượt, cô bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt không bỏ sót bất kỳ chuyển động nào trong ánh sáng mờ nhạt. Tiếng ếch kêu vang vọng trong khu rừng mưa lúc chạng vạng dẫn lối cho cô.

Cuối cùng, bên cạnh một tảng đá phủ đầy rêu xanh, cô phát hiện một con ếch lớn. Làn da của nó phản chiếu ánh sáng ẩm ướt dưới ánh chiều tà.

Tạ Chiêu nín thở, chậm rãi tiến lại gần, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm nó hoảng sợ bỏ chạy.

Đây chính là bữa tối của cô và Giang Từ hôm nay. Anh cần nó để tiếp tục sống sót, cô nhất định phải bắt được nó.

Tạ Chiêu nâng cao cây gậy, chuẩn bị ra tay thật nhanh và chính xác trước khi con ếch kịp nhảy đi.

Cô cần phải thật chuẩn xác. Chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến cô trở về tay không.

Ngay khoảnh khắc đó, con ếch dường như cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể hơi co lại, chuẩn bị bật nhảy.

Tạ Chiêu siết chặt cây gậy, tim đập nhanh hơn, đồng tử chăm chú theo dõi từng chuyển động nhỏ bé của nó.

Rồi, đúng vào khoảnh khắc con ếch lao lên không trung, cô dồn hết sức lực, vung mạnh cây gậy xuống.

Gậy gỗ vẽ nên một đường cong trong không khí, đánh trúng con ếch giữa chừng, vang lên một tiếng "bịch" trầm đục trong khu rừng yên tĩnh. Tạ Chiêu lập tức bước tới, cẩn thận nhặt con ếch lên.

Tốt quá rồi, cuối cùng cô cũng nở nụ cười.

Cảm giác lạnh lẽo và trơn trượt lan ra trong lòng bàn tay, Tạ Chiêu không ngờ một người giàu có như cô lại có ngày vui mừng chỉ vì bắt được một con ếch chết.

Nhưng dù sao đi nữa, bữa tối của họ đã có.

Trên đường trở về, Tạ Chiêu nhìn thấy những quả sung trên cây liền hái thêm một ít.

Cô vui vẻ quay lại, nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến nụ cười trên môi cô lập tức vụt tắt—Giang Từ ngã gục dưới gốc cây, cơ thể cao lớn của anh co quắp lại thành một khối.

Tạ Chiêu vội lao tới, đặt tay trước mũi anh để kiểm tra hơi thở. Nhịp thở của Giang Từ hỗn loạn, hàng lông mày nhíu chặt.

"Giang Từ! Giang Từ! Anh nghe thấy tôi nói không?" Cô lớn tiếng gọi.

Tiếng hét của cô làm chim chóc trên cây giật mình bay tán loạn.

Giang Từ chỉ khẽ rên một tiếng, nhưng không mở mắt.

Sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ.

Xem ra đêm nay họ lại phải ngủ lại trong rừng mưa. Nhưng không thể ở đây—nơi này hoàn toàn không có gì che chắn, rất nguy hiểm.

"Chúng ta phải đi tiếp, tìm một chỗ trú ẩn." Tạ Chiêu nói. "Anh cố ngồi thẳng lên một chút." Cô nắm lấy cánh tay anh, "Đi nào, tôi cõng anh."

Trong khu rừng mưa rậm rạp, tối tăm, Tạ Chiêu cẩn thận cõng Giang Từ trên lưng. Lúc này anh đã hoàn toàn bất tỉnh.

Hơi ẩm ngột ngạt và bầu không khí dính bết của rừng mưa gần như khiến cô nghẹt thở. Những thân cây rậm rạp và dây leo chằng chịt như một tấm lưới khổng lồ quấn lấy họ.

Mồ hôi hòa với bụi bẩn lấm tấm trên mặt Tạ Chiêu. Quần áo của cô đã bị mồ hôi và nước mưa làm ướt sũng, dính chặt vào da thịt. Mỗi bước đi đều đòi hỏi cô phải dốc hết sức lực, bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút, Giang Từ sẽ trượt khỏi lưng cô. Mặt đất lầy lội khiến cô suýt trượt ngã nhiều lần, chưa kể những rễ cây chằng chịt luôn chực chờ quật ngã cô.

Rừng mưa lúc này yên tĩnh đến đáng sợ. Lá cây thỉnh thoảng rơi xào xạc, vài tiếng côn trùng vang lên rải rác. Nhịp thở hỗn loạn của Giang Từ và những tiếng rên đau đớn của anh dường như bị phóng đại trong không gian tĩnh lặng.

Tạ Chiêu thỉnh thoảng phải dừng lại để điều chỉnh tư thế, tránh để sức nặng của anh dồn hết lên lưng cô.

Dù cô luôn duy trì thói quen rèn luyện thể lực, việc cõng một người cao lớn như Giang Từ vẫn là một gánh nặng không nhỏ. Hơn nữa, cô cũng đang rất mệt mỏi và kiệt sức, lượng nước và protein nạp vào những ngày qua quá ít, chân lại còn có vết thương cũ.

Cô chỉ có thể không ngừng nghỉ, cố gắng tiếp tục đi, thỉnh thoảng dừng lại cho cả hai ăn vài quả dại và uống chút nước để duy trì sức lực.

Xa xa vọng lại tiếng chim kêu, gần hơn là tiếng côn trùng và ếch nhái. Nhưng Tạ Chiêu gần như không nghe thấy gì cả, toàn bộ sự tập trung của cô đều dồn vào con đường mờ mịt phía trước.

Màn đêm dần buông xuống, họ nhất định phải tìm được nơi dừng chân để tránh mưa và thú dữ.

Mặt trời đã lặn gần hết, ánh sáng trong rừng càng trở nên mờ nhạt. Cuối cùng, Tạ Chiêu cũng tìm được một chỗ tương đối khô ráo. Cô nhẹ nhàng đặt Giang Từ xuống đống lá khô.

Dù đã mệt lả, cô không nghỉ ngay mà vội vã đi nhặt cành khô và lá rụng, dùng phương pháp cổ xưa nhất—dùng gỗ cọ sát tạo lửa. May mắn thay, chỉ sau chưa đầy mười phút, cô đã nhóm lên được một đốm lửa nhỏ.

Tạ Chiêu nhóm lửa thành một đống lớn hơn để xua đuổi thú hoang và côn trùng.

Màn đêm buông xuống. Cô ngồi cạnh đốm lửa yếu ớt, nhìn Giang Từ đang say ngủ. Ánh lửa màu cam phản chiếu trên gương mặt tuấn tú của anh.

Cô đưa tay lên trán anh để kiểm tra.

Nóng.

Anh đang sốt cao.

Tạ Chiêu cau mày. Không biết rốt cuộc anh mắc bệnh gì, nhưng lên cơn sốt giữa rừng mưa thế này tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt.

Bỗng nhiên, ngón tay Giang Từ khẽ động, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.

Hàng mi anh khẽ rung, rồi chậm rãi mở mắt, nhìn cô một thoáng.

"...Cảm ơn cô." Giọng anh yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy. "Tạ Chiêu... Xin lỗi, đã làm phiền cô."

Lông mi anh run lên nhẹ nhàng.

"Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó." Tạ Chiêu bịt miệng anh lại, ngăn anh tiếp tục.

Bây giờ họ đã trở thành đồng đội bất đắc dĩ, bắt buộc phải giúp đỡ nhau. Một mình cô cũng khó mà thoát khỏi khu rừng này.

"Anh nghỉ ngơi đi, mau khỏe lại, chúng ta còn phải lên đường."

Giang Từ gật đầu một cách khó khăn, rồi lại nhắm mắt.

Tạ Chiêu lấy con dao đa năng gọt nhọn một cành cây rồi xiên con ếch, đặt lên lửa nướng.

Nghe nói thịt ếch có lượng protein gấp năm lần thịt bò.

Nướng xong, cô đưa phần lớn cho Giang Từ, còn mình chỉ ăn một ít. Bây giờ anh là bệnh nhân, cần bổ sung protein nhiều hơn. Nhưng cô cũng phải giữ sức để tiếp tục cõng anh đi.

Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy một tiếng gầm trầm thấp—tiếng của một con báo đốm.

Một đàn chim bị kinh động, vỗ cánh bay lên khỏi tán rừng.

Dựa theo âm thanh, con báo đốm ở rất gần họ.

Tạ Chiêu lập tức cắm cây gậy vào đống lửa, rút ra một cây đuốc cháy rực.

Báo đốm có thể cảm nhận tình trạng sức khỏe của con mồi thông qua khứu giác và thính giác.

Giang Từ vẫn đang mê man, chân mày nhíu chặt vì cơn sốt.

Gặp phải báo đốm, điều quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh. Tạ Chiêu siết chặt cây đuốc trong tay.

Nếu nó đang rất đói và cảm nhận được con mồi yếu ớt, nó sẽ ra tay trước.

Đột nhiên, tiếng gầm gừ biến mất. Khu rừng trở nên im lặng đến mức đáng sợ.

Đây là dấu hiệu của một cuộc tấn công sắp diễn ra.

Nó sẽ lặng lẽ ẩn nấp trong bụi rậm, rình rập con mồi.

Sương mù mỏng manh bao phủ khu rừng. Ánh trăng xuyên qua những tán cây dày đặc, rải xuống mặt đất ẩm ướt những đốm sáng loang lổ.

Bàn tay Tạ Chiêu ướt đẫm mồ hôi lạnh, suýt chút nữa không cầm chắc được cây đuốc.

Rắc.

Một tiếng nhánh cây gãy rất nhẹ vang lên.

Tạ Chiêu lập tức nín thở để lắng nghe.

Một con báo đốm lặng lẽ xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Đôi mắt sắc lạnh của nó sáng lên trong bóng tối.

Chỉ cách cô ba mét.

Với khoảng cách này, nó có thể vồ đến chỉ trong nháy mắt.

Cô không có súng, không có cung tên, chỉ có một con dao quân dụng không mấy sắc bén.

Sau lưng cô, Giang Từ vẫn còn đang bất tỉnh.

May mà cô vẫn còn lửa.

Thú hoang sợ lửa.

Tạ Chiêu nâng cao cây đuốc. Cô biết lúc này không thể hoảng sợ, cũng không thể quay đầu bỏ chạy. Nếu cô quay lưng, nó sẽ lập tức coi cô là con mồi và lao đến.

Cô không được phép tỏ ra sợ hãi.

Cô nhìn thẳng vào mắt con báo đốm.

Hai kẻ săn mồi lặng lẽ đối diện nhau.

Bình Luận (0)
Comment