"Đừng giở trò khích tướng." Đôi mắt hoa đào của Giang Từ rũ xuống, lười biếng nhìn cô.
"Trước tiên, tôi phải sửa một khái niệm cho rõ ràng. Cô không thực sự thích tôi." Anh nhìn thẳng vào cô, mỉm cười, từng chữ từng câu đều rõ ràng: "Cô chỉ muốn kiểm soát tôi mà thôi. Cái gọi là thích này ít nhất chín phần là sự tính toán, chuyện này cả hai chúng ta đều hiểu rõ."
"Nói bậy." Tạ Chiêu giận dữ, "Cùng lắm ba phần."
"Vậy thì bảy phần." Giang Từ nói.
"Bốn phần, không thể nhiều hơn."
"Đừng mặc cả với tôi." Giang Từ đứng thẳng, bình tĩnh nói: "Nếu cô thực sự có một chút tình cảm chân thành với tôi, thì cô sẽ tôn trọng lựa chọn của tôi. Mà lựa chọn của tôi là—tôi không thể làm việc cho cô, mong cô hiểu cho."
"Tại sao? Anh nghĩ điều đó đi ngược lại nguyên tắc của mình à?"
Giang Từ thở dài: "Tất nhiên, cô biết rõ tôi trước đây luôn điều tra những người như cô, làm sao có thể đột nhiên—"
"Sao lại không thể? Có biết bao công tố viên làm ba hay năm năm rồi nhảy sang làm cho những quỹ đầu tư mà họ từng truy quét, kiếm tiền từ chính những gã tài phiệt mà họ từng muốn lật đổ."
"Theo đuổi công lý bao nhiêu phần là vì chính nghĩa? Chẳng phải đều vì thành tích, vì tiền?" Tạ Chiêu chậm rãi dụ dỗ, "Anh không biết có bao nhiêu luật sư trong đội của chúng tôi được tuyển từ SEC và viện công tố sao?"
"Làm việc cho công tố hay làm việc cho quỹ đầu tư thì khác gì nhau? Cũng đều là làm công mà thôi. Ai cao quý hơn ai? Chỉ là chúng tôi trả giá cao hơn." Giọng cô đầy thuyết phục.
"Tôi không định biến anh thành bia đỡ đạn." Không đợi anh phản bác, Tạ Chiêu đưa tay chỉnh lại cổ áo anh. "Anh biết tôi luôn tuân thủ pháp luật, viện công tố không có bằng chứng thì chỉ có thể để mọi chuyện trôi vào quên lãng."
Nghe hai chữ "tuân thủ," Giang Từ không nhịn được bật cười, né tránh tay cô.
"Tất nhiên. Cô có đội ngũ luật sư giỏi, cũng có ý thức tránh rủi ro pháp lý rất tốt. Thế nên, cô không cần tôi, tôi thực ra chẳng có ích gì với cô cả."
"Tôi cần anh. Và anh cũng cần tôi." Tạ Chiêu nhìn thẳng vào mắt anh.
"Bỏ qua mối quan hệ nam nữ, tôi thật sự rất tán thưởng anh."
"Chưa từng ai nghi ngờ tôi, nhưng anh có thể từ manh mối nhỏ mà bám riết, gây cho tôi không ít phiền phức. Tôi công nhận năng lực của anh."
"Anh thông minh, có sự nhạy bén, nguy hiểm." Cô dừng lại, "Giống như tôi vậy."
"Cho nên tôi có thể đánh giá anh, tôi công nhận anh. Nhưng công tố viên của anh thì không thể. Năng lực của anh chưa từng được bồi dưỡng, ngược lại còn bị kìm hãm."
Giang Từ im lặng không phản bác. Về cuộc điều tra Tạ Chiêu và Isaac, anh đã có phán đoán chính xác từ rất sớm, nhưng công tố không ai ủng hộ, cũng không chia sẻ tài nguyên với anh.
"Anh khao khát sự thật, nhưng viện công tố không thể thỏa mãn khao khát đó của anh. Họ chỉ sai khiến anh đào xới những thứ có lợi cho thành tích của họ. Anh tiếp tục làm ở đó thì được gì? Một công lý giả tạo sao?"
"Chỉ có tôi hiểu anh, chỉ có tôi hiểu được anh. Tôi sẵn sàng bồi dưỡng năng lực của anh."
"Hãy làm việc cho tôi. Tôi cho anh không gian tự do, cũng trả lương cao, để anh có thể chăm sóc mẹ anh tốt hơn."
Tạ Chiêu ăn nói trôi chảy, lý lẽ chặt chẽ, nói thêm chút nữa thì thành "Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, chim khôn chọn cành mà đậu, hiền thần chọn minh chủ mà phò."
"Tôi thực lòng yêu quý nhân tài, anh xem tôi ba lần chân thành mời anh, cũng tính là ba lần mời Gia Cát Lượng rồi." Cô nói.
Giang Từ cười khổ: "Tôi chẳng làm Gia Cát Lượng được, mà có khi lại giống Từ Thứ vào Tào doanh hơn."
"Vậy sao? Nếu anh thực sự chán ghét làm việc cho tôi, thì sao bây giờ anh lại ở đây?" Tạ Chiêu mỉm cười.
"Nếu là Giang Từ của thời điểm ở Ý, thì căn bản anh sẽ không thèm nghe tôi nói nhiều như vậy, đúng không?"
Cô ghé sát vào tai anh, tựa như con rắn đang dụ dỗ Eva ăn trái cấm.
"Tôi đưa ra một cơ hội, mà trong thâm tâm anh, tiềm thức anh cũng biết đây là một cơ hội tốt."
Môi Giang Từ mím nhẹ. "Tôi không biết. Trong hai ngày tới, tôi có thể giúp cô xử lý một số việc không liên quan đến tranh chấp pháp lý. Cô không cần trả tiền cho tôi."
Anh nhìn cô: "Sau đó, tôi định về Anh."
"Gì?" Tạ Chiêu ngồi bật dậy, "Không được."
"Tôi không bàn bạc với cô." Giang Từ nói.
Tạ Chiêu chộp lấy cổ tay anh, Giang Từ khẽ giãy một chút, nhưng không thoát ra.
"Nhưng tôi thích anh, đừng rời xa tôi." Cô nghiêm túc nói.
"Cô không thực sự thích tôi." Giang Từ nhẹ giọng khuyên, "Chỉ là dục vọng chinh phục mà thôi."
Tạ Chiêu không nói gì, bất ngờ đẩy anh ngã xuống giường.
Cô xoay người đè lên, cúi mắt nhìn xuống anh.
Ánh mắt cô lướt qua vòng eo gọn gàng của anh, cổ áo xộc xệch để lộ xương quai xanh, chiếc cổ thon dài, yết hầu vì kinh ngạc mà khẽ chuyển động, cuối cùng dừng lại ở đôi môi.
Ngón tay cô chạm lên môi anh. Khóe môi anh hơi nhếch lên, đẹp đến mức khiến người ta thèm muốn.
"Nghe tôi nói." Đôi môi Giang Từ run nhẹ dưới đầu ngón tay cô.
"Không muốn nghe." Tạ Chiêu cúi đầu hôn xuống, nhưng anh khẽ nghiêng đầu, khiến cô chỉ hôn lên khóe môi.
Không cam tâm, cô giận dữ cúi đầu, cắn nhẹ lên yết hầu anh. Giang Từ bật ra một tiếng thở dốc.
Cô hôn lên cổ anh, rồi trượt xuống, dừng lại ở xương quai xanh.
Hương thơm lạnh nhạt trên người anh khiến cô mê mẩn, đầu óc có chút thiếu dưỡng khí. Quần áo anh bị cô kéo xuống, ngay trước mắt là nốt ruồi son trên ngực anh.
Cô đã khao khát rất lâu, không biết hôn lên đó sẽ có cảm giác thế nào?
Giang Từ thở gấp.
"Đừng như vậy." Giọng anh run nhẹ.
Bàn tay rộng lớn của anh nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút.
Ngón tay anh khẽ chạm lên môi cô như một liều thuốc giải.
Giang Từ nhìn cô, ánh mắt ướt át đầy bất lực xen lẫn chút lơ đãng.
"Dục vọng không phải tình yêu." Anh nhẹ nhàng vén tóc cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Giọng anh rất dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ, một đứa trẻ không có được viên kẹo.
"Vào cuộc đại nhảy vọt ở châu Phi 60.000 năm trước, loài người chúng ta bắt đầu trở thành sinh vật thông minh khác biệt với các loài khác. Nhưng 60.000 năm so với lịch sử tiến hóa dài đằng đẵng thì chỉ như một cái chớp mắt. Loài người và tinh tinh đã tách nhau ra tiến hóa được vài triệu năm, và suốt 99% thời gian đó, chúng ta chẳng có gì khác biệt quá lớn so với tinh tinh. DNA của chúng ta chỉ khác DNA của loài khỉ đột có 2,3% mà thôi." Giang Từ nói.
Tạ Chiêu trợn tròn mắt. Anh đang nói nhảm gì thế? Anh điên rồi sao?
"Ý tôi là, con người chưa bao giờ thực sự thoát khỏi bản năng động vật. Mặc dù hầu hết mọi người đều nghĩ rằng mình rất khác biệt với động vật, nhưng thực tế thì ngược lại." Giang Từ tiếp tục. "Tôi làm công việc thẩm tra nói dối, tôi đã thấy quá nhiều kẻ si mê và oán hận. Ngày trước yêu nhau sống chết, thề non hẹn biển, rồi cuối cùng phản bội, không chung thủy, hoài nghi và oán hận lẫn nhau."
"Vì giữa họ vốn dĩ chưa bao giờ có tình yêu. Phần lớn con người đều không thực sự có tình yêu. Họ gặp một người khác giới, bị hấp dẫn bởi ha.m muố.n tì.nh dụ.c, từ đó não tiết ra một lượng lớn dopamine. Đây là một phản ứng sinh học bản năng, nhưng họ lại tự huyễn hoặc nó thành tình yêu. Tuy nhiên, khi dopamine mất đi sau vài tháng hay vài năm, thứ tình cảm mà họ cho là tình yêu cũng theo đó mà biến mất. Nhưng đó tuyệt đối không phải là tình yêu. Tình yêu là một dạng tình cảm cao cấp, là thứ đi ngược lại bản năng con người." Anhnói với vẻ nghiêm túc.
"Chúng ta chỉ là vật chứa cho gen di truyền. Để tồn tại, gen sẽ điều khiển bản năng của chúng ta, thúc giục chúng ta sinh sôi nảy nở. Yêu đương, kết hôn, sinh con – tất cả những điều đó chẳng khác gì hành vi của động vật, chỉ phục vụ cho sự sinh tồn của loài, không phải lợi ích của cá nhân."
"Trong tình yêu và hôn nhân, con người không chung thủy, phản bội, chán ghét nhau rồi lại bị thu hút bởi người khác. Đó là vì họ chưa bao giờ thoát khỏi bản năng sinh học – muốn giao phối với nhiều cá thể khác nhau để tối ưu hóa sự sinh sản của gen."
"Vậy con người khác động vật ở điểm nào? Ở chỗ con người là sinh vật duy nhất có thể chống lại sự nô dịch của gen. Con người có đạo đức, có lý trí, có sức mạnh tinh thần." Giang Từ nói. "Nhưng không phải cứ biết nói tiếng người, mặc quần áo là có thể gọi là con người. Những kẻ bị chi phối bởi bản năng động vật vẫn là động vật. Họ không có khả năng yêu, vĩnh viễn cũng không bao giờ có được tình yêu. Dĩ nhiên, họ vẫn sẽ nghĩ rằng mình có tình yêu."
Tạ Chiêu không ngắt lời anh.
"Ý tôi là, phần lớn những gì người ta gọi là tình yêu thực chất chỉ là ảo tưởng, chỉ là tự lừa dối chính mình mà thôi. Tất nhiên, trong dòng chảy dài của lịch sử nhân loại, vẫn có người từng đạt được tình yêu đích thực – thứ tình cảm cao cấp đi ngược lại sự chuyên chế của gen, chống lại tâm lý học tiến hóa, chiến thắng bản năng sinh học."
"Nhưng xác suất có được tình yêu đích thực là bao nhiêu? Chắc chắn còn thấp hơn xác suất trúng số. Và tôi không nghĩ mình đủ may mắn để có được điều đó." Giang Từ nói.
"Xem ra anh là một kẻ bi quan." Tạ Chiêu nói.
"Tôi chỉ thực tế trong vấn đề này mà thôi." Giang Từ đáp. "Tôi không hiểu, tại sao mọi người đều biết mình không thể trúng số, nhưng lại luôn nghĩ rằng mình có thể gặp được tình yêu đích thực? Để rồi cứ thế mà lao vào yêu đương, kết hôn, ly hôn, chia tay. Trong mắt tôi, điều đó hoàn toàn vô nghĩa."
"Nhưng vẫn có người trúng số. Nếu anh chưa từng mua vé số, chẳng phải anh đã chặn đứng khả năng đó ngay từ đầu sao?" Tạ Chiêu đưa tay lướt nhẹ qua cằm anh.
"Không bắt đầu thì sẽ không có kết thúc." Anh nắm lấy tay cô.
"Không có niềm vui quá lớn, tự nhiên sẽ không có nỗi đau quá lớn." Giang Từ vén lọn tóc của cô ra sau vành tai.
"Tất nhiên tôi nhận ra ánh mắt cô dừng lại trên người tôi." Giọng anh trầm thấp, ánh mắt dịu dàng quấn lấy cô.
"Nếu tôi nói rằng mình hoàn toàn không bị cô hấp dẫn, vậy thì là nói dối."
Tạ Chiêu đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập dồn dập bên trong.
"Đúng vậy, tim tôi đập nhanh hơn, nhịp thở cũng rối loạn. Nhưng tất cả những điều này chỉ là phản ứng si.nh lý, còn cách tình yêu một trời một vực."
"Nhưng anh quan tâm đến tôi, anh không thừa nhận sao?" Tạ Chiêu hỏi.
"Tất nhiên là tôi quan tâm đến cô, tôi muốn cô sống tốt. Nhưng đó chỉ là sự quan tâm của một người bạn." Giang Từ nhẹ giọng nói. "Xin lỗi, điều cô muốn, tôi không thể đáp lại."
"Không phức tạp đến thế đâu. Điều tôi muốn rất đơn giản."
Tạ Chiêu cười khẽ, đôi tay linh hoạt cởi từng chiếc cúc áo của anh.
"Anh hoàn toàn có thể cho tôi."
"Thực tế là, anh vừa thuyết giảng một tràng dài như vậy, nhưng cơ thể anh dường như lại có ý kiến khác."
Nhịp thở của Giang Từ trở nên hỗn loạn.
"Đừng quậy." Anh nhíu mày cảnh cáo.
"Cứ quậy đấy." Tạ Chiêu khiêu khích.
Kinh điển Bản Hạnh có viết, Ma Vương Ba Tuần muốn dùng sắc đẹp để chiến thắng Thái tử Tất Đạt Đa, liền phái ma nữ đến mê hoặc ngài.
Ma nữ làm đủ mọi dáng vẻ kiều diễm mê người trước mặt anh.
Bàn tay cô càng lúc càng không ngoan ngoãn.
Áo quần của Giang Từ bị cô cởi tung hoàn toàn.
Giang Từ nắm chặt lấy tay ma nữ, trở mình đè cô xuống dưới.
"Cô chắc chắn thứ mình muốn là cái này sao?" Giọng anh lười biếng, hơi thở nóng bỏng rời rạc phả nhẹ lên vành tai cô.
Cô thở dốc.
"Tôi chắc chắn, anh hôn tôi rồi thì sẽ không nói ra mấy lời vô nghĩa đáng ghét đó nữa." Tạ Chiêu cười cong mắt.
Anh nắm lấy tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve cổ tay cô, sau đó đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
Anh vừa hôn vừa lười biếng ngước đôi mắt đào hoa lên nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng vụn vỡ. Chỉ là một nụ hôn lên mu bàn tay đơn thuần, gần như chỉ là một nghi thức lễ nghĩa, vậy mà eo cô lại run lên.
"Có phải anh chơi không lại không?" Giọng Tạ Chiêu mềm đi đôi chút.
Nụ hôn của anh men theo mu bàn tay chậm rãi đi lên, từ đầu đến cuối ánh mắt anh đều khóa chặt lấy cô, tỉ mỉ thưởng thức từng biến hóa dù nhỏ nhặt nhất trên gương mặt cô.
Giang Từ chậm rãi vén nhẹ lọn tóc cô, hôn lên bờ vai cô.
Căn phòng cô bật điều hòa rất thấp, mà môi anh lại nóng bỏng.
Nóng lạnh giao thoa, sống lưng cô như có dòng điện chạy qua, tê dại đến cùng cực.
Ngón tay cô vô thức siết lấy cổ áo anh, trên ga giường những nếp nhăn gợn sóng không ngừng lan ra.
Giang Từ nhẹ nhàng phủ lên cô như một tấm chăn, Tạ Chiêu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang truyền tới.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nụ hôn rơi trên bờ vai cô và tiếng tim cô đập dồn dập đến vô hạn.
Giang Từ cúi đầu nhìn cô một lúc, khuôn mặt cô nóng bừng.
Chiếc mũi cao thẳng của anh lướt qua gò má cô, chạm nhẹ vào chóp mũi cô.
Anh đặt một nụ hôn lên hàng mi đang run rẩy của cô.
"Đây có phải là thứ cô tưởng tượng trước đó không?" Giọng trầm khàn của anh len vào tai cô, cánh tay đang ôm lấy cổ anh của cô dần trở nên mềm nhũn.
Ánh mắt Giang Từ dừng lại trên đôi môi cô, hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cô.
Tạ Chiêu chờ đợi.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, anh ngồi thẳng dậy.
"Điều tôi muốn chứng minh chính là, tất cả những thứ này đều vô nghĩa, chỉ là bản năng động vật cấp thấp mà thôi." Giọng Giang Từ vẫn còn chút khàn khàn: "Chẳng qua chỉ là dopamine được giải phóng trong thần kinh mang lại khoái cảm. Nếu đặt một điện cực vào vùng dưới đồi của chuột, nó cũng sẽ có cảm giác tương tự. Chỉ tiếc rằng con người chúng ta không thể gắn điện cực mà thôi. Đây chính là lý do cô tự cho rằng mình thích tôi. Não cô không có điện cực, chúng ta chỉ đơn thuần bị bản năng động vật chi phối."
Thái tử Tất Đạt Đa nhìn thấu ảo ảnh của ma nữ, anh nhìn dung nhan tuyệt sắc mà lại chỉ thấy một bộ xương trắng.
Anh đã vượt qua được cám dỗ.
Đúng vậy, Giang Từ thừa nhận cô có sức hút, nhưng anh không hề khuất phục.
Tạ Chiêu nhìn bóng hình phản chiếu trong mắt anh, cô đang chìm đắm, còn ánh mắt anh lại vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn tách khỏi dục vọng.
"Cơ hội chỉ có một lần, tôi chỉ thổ lộ với anh một lần duy nhất." Tạ Chiêu nói, "Sau này anh nhất định sẽ hối hận! Đến lúc đó, anh sẽ ba quỳ chín lạy cầu xin tôi, cầu xin tôi thương hại."
"Lúc đó tôi sẽ thẳng thừng từ chối!" Cô nghiến răng nghiến lợi.
"Ngủ sớm đi, trong mơ cái gì cũng có." Giang Từ bình thản đứng dậy, chỉnh lại quần áo, còn giúp cô kéo chăn lên.
Tạ Chiêu tức giận đến mức nhấc gối ném mạnh qua.
Giang Từ né tránh, đi đến cửa còn tiện tay tắt đèn giúp cô.
"À, đúng rồi." Anh quay đầu lại, khóe môi như cong lên như có như không, "Vừa rồi làm cổ áo cô xộc xệch, xin lỗi nhé."
Lại một cái gối nữa bay tới thật mạnh.