Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 98

Sáng sớm, sau khi bước xuống máy chạy bộ, Tạ Chiêu tiếp tục tập Pilates. Sau khi vận động xong, cô tự mình vào bếp, cắt một quả cam.

Trên màn hình máy tính bảng, bản tin thời sự đang phát sóng:

"Tin tức buổi sáng: Vụ bê bối tì.nh d.ục của Nhạc Càn lại có bước ngoặt mới? Người tố giác tự thú rằng những cáo buộc trước đó không đúng sự thật."

Không lạ gì khi không thể liên lạc được với Văn Cảnh, hóa ra cô ta đã trở mặt, phản bội cô.

Tạ Chiêu khựng lại một chút khi cầm dao cắt trái cây, rồi ấn mở tin tức chi tiết.

"Hiện tại, tập đoàn Nhạc Càn đang bị cuốn vào một cơn bão dư luận liên quan đến bê bối tì.nh d.ục, trong khi đó, tình trạng sức khỏe của Chủ tịch Trần cũng khiến người ta lo ngại. Giá cổ phiếu lên xuống thất thường, tình hình trở nên mơ hồ. Để giải đáp những thắc mắc từ giới đầu tư và công chúng, hôm nay chúng tôi mời đến anh Trần Bân Hạo. Anh Trần, nghe nói hiện tại anh đang tạm thời đảm nhận chức vụ CEO?" Nữ MC đặt câu hỏi.

"Đúng vậy." Trần Bân Hạo ngồi ngay ngắn, khoác trên người bộ vest chỉn chu, trông đạo mạo vô cùng.

Xem ra lão già kia vẫn đang bệnh, không thể xuất hiện trước công chúng. Tạ Chiêu khẽ cười khẩy, rồi cắt thêm một nhát dao.

"Vậy anh có ý kiến gì về vụ kiện tập thể liên quan đến quấy rối tì.nh d.ục tại tập đoàn Nhạc Càn? Hiện đã có hơn 20 nữ nhân viên tố cáo họ hoặc đồng nghiệp của mình bị quấy rối bằng lời nói lẫn hành động. Một số người còn công khai tuyên bố rằng họ đã bị sa thải một cách bất hợp pháp vì từ chối quy tắc ngầm. Với tư cách là CEO, anh nghĩ sao về vấn đề này?"

Trần Bân Hạo vừa định trả lời, nhưng nữ MC đã ngắt lời, giọng sắc bén: "Trước đây, người phát ngôn của công ty các anh từng tuyên bố những cáo buộc này là vô căn cứ, rằng các nạn nhân đứng ra tố giác chỉ vì lợi ích cá nhân. Điều này có đúng không?"

"Tôi phải đính chính một điều." Trần Bân Hạo bình thản nói, "Công ty chúng tôi chưa từng phát biểu như vậy. Những lời nói đó vô trách nhiệm và vô cùng thiếu tôn trọng đối với phụ nữ."

"Hiện tại, tôi xin chính thức tuyên bố, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý tất cả các cáo buộc về hành vi sai trái, tiến hành điều tra nội bộ một cách toàn diện, nhằm đảm bảo một môi trường làm việc minh bạch và an toàn cho tất cả nhân viên." Kẻ hi.ếp d.âm đó ra vẻ đau lòng và căm phẫn.

"Tuy nhiên, tôi muốn nhấn mạnh rằng, nếu có hành vi quấy rối tì.nh d.ục thì đó chỉ là trường hợp cá biệt. Tập đoàn chúng tôi luôn đặt quyền lợi của phụ nữ lên hàng đầu. Tôi cam đoan sẽ loại bỏ những kẻ làm vấy bẩn môi trường làm việc của chúng tôi." Hắn nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt chân thành đến lạ thường.

Tăng cường giao tiếp bằng mắt với máy quay để tạo cảm giác gần gũi và tăng độ tin cậy – đây là kỹ năng mà một đứa con của ông trùm truyền thông như hắn quá quen thuộc.

"Nhưng có nhiều ý kiến cho rằng, nữ phóng viên từng tố giác vụ bê bối của các anh bỗng dưng đổi lời, rất có thể cô ta đã bị đe dọa hoặc nhận hối lộ." Nữ MC truy hỏi.

"Chúng tôi tuyệt đối không hăm dọa hay hối lộ bất kỳ ai. Cô ấy đổi lời vì lương tâm cắn rứt." Trần Bân Hạo đáp, "Tôi rất tôn trọng cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy là một người dũng cảm và chính nghĩa, nhưng đáng tiếc, cô ấy đã bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng. Có những kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ đã lợi dụng lòng chính nghĩa của cô ấy, cũng như lòng thương cảm và sự phẫn nộ của công chúng."

Tạ Chiêu nhanh chóng tìm kiếm những phát biểu mới nhất của Văn Cảnh.

Cô ta tuyên bố mình đã bị một số "nạn nhân" dẫn dắt sai hướng, rằng họ đã phóng đại sự thật và lừa gạt cô.

Vì Văn Cảnh đã phản bội và đứng về phía Nhạc Càn, điều mà Tạ Chiêu quan tâm nhất lúc này chính là: liệu cô ta có khai ra mình – kẻ đứng sau giật dây không?

Văn Cảnh có bán đứng cô để lập công không?

Cô chưa thể lộ diện lúc này. Việc thâu tóm tập đoàn giống như một viên đạn đã lên nòng chĩa thẳng vào đầu đối thủ – trước khi bóp cò, tuyệt đối không thể để con mồi cảnh giác.

Trước khi chính thức ra tay, tất cả phải giữ được vẻ ngoài yên bình, không được kinh động đến bất kỳ ai.

"Vậy còn những tin đồn về việc cha con các anh ép buộc nữ nghệ sĩ tham gia giao dịch tì.nh d.ục, dùng hối lộ để thao túng họ, thậm chí còn đẩy họ đến bước đường cùng?" Nữ MC tiếp tục tấn công.

"Đó là sự bôi nhọ trắng trợn của đối thủ cạnh tranh và phe bán khống!" Trần Bân Hạo lạnh nhạt đáp, "Không ai muốn chứng kiến bi kịch tự sát của một nữ nghệ sĩ. Nhưng có những kẻ vô đạo đức đã lợi dụng thảm kịch này để kiếm chác, dùng nó như một công cụ để công kích chúng tôi, dìm giá cổ phiếu của chúng tôi."

"Cha tôi xuất thân nghèo khó, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng." Trần Bân Hạo nói với giọng đầy nhiệt huyết.

Tạ Chiêu nhếch môi cười khẩy. Dù sao thì Chủ tịch Trần cũng đã hại chết hai đời vợ, đạp lên phụ nữ để tiến thân, làm sao mà không giỏi đóng vai người vô tội? Người chết không thể đứng lên phản bác hắn.

"Những kẻ hút máu của Phố Wall không tạo ra bất cứ giá trị gì, chỉ biết hút máu doanh nghiệp tư nhân như chúng tôi." Hắn tha thiết kêu gọi, "Bê bối tì.nh d.ục chỉ là một cái cớ. Đây là một cuộc đàn áp của bọn tư bản đối với doanh nhân tư nhân. Tôi tin rằng lẽ phải sẽ tự sáng tỏ, công chúng sẽ có phán xét của riêng mình."

Không có quấy rối tì.nh d.ục, tất cả chỉ là một âm mưu của giới tư bản. Một cách tiếp cận rất khéo léo – ai mà không ghét tư bản?

Tạ Chiêu lạnh nhạt nhai miếng cam.

"Nhưng xin lỗi, đây chỉ là lời biện hộ từ phía các anh. Các anh có bằng chứng nào không?" Nữ MC phản công, "Các cáo buộc về hành vi xâm phạm nữ nghệ sĩ đều có chứng cứ rõ ràng – từ ghi âm, nhật ký, đến lời khai của nạn nhân. Chỉ một lời đổi trắng thay đen từ người tố giác không đủ để xóa nhòa tất cả. Vậy các anh có gì để chứng minh mình vô tội?"

"Dĩ nhiên là có. Chúng tôi đã mời nhân chứng quan trọng." Trần Bân Hạo tự tin trả lời, "Họ không thể chịu nổi những lời vu cáo nhắm vào chúng tôi, họ sẵn sàng đứng ra làm chứng."

"Họ là ai? Hiện đang ở đâu?" Nữ MC hỏi.

"Đừng vội, hôm nay họ sẽ xuất hiện. Sau hôm nay, tất cả những lời đồn đoán bịa đặt về chúng tôi sẽ tự động sụp đổ."

Trần Bân Hạo đầy tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Rõ ràng hắn không chỉ nói suông để qua mặt người khác—hắn thực sự có người có thể giúp hắn rũ sạch mọi nghi ngờ.

Tạ Chiêu nhíu mày—mọi chuyện đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cô nhanh chóng lao về phía phòng ngủ của Giang Từ.

"Dậy ngay đi!"

"Mới mấy giờ chứ?" Giang Từ mơ màng thò đầu ra khỏi chăn.

"Trời sắp sập rồi mà còn ngủ hả?" Tạ Chiêu ném điện thoại lên giường của anh, rồi tiện tay lôi hai bộ quần áo từ trong vali của Giang Từ, vứt lên người anh.

"Mặc đồ nhanh lên! Tôi không chờ tài xế được nữa, anh lái xe đưa tôi đi ngay."

"Đi đâu?"

"Đến trụ sở Nhạc Càn."

Cô phải tự mình đến thăm dò tình hình. Hiện tại, cô vừa là cổ đông vừa là thành viên hội đồng quản trị của Nhạc Càn, hơn nữa còn có mối quan hệ cá nhân với Trần Bân Hạo, đến đó cũng là chuyện hợp lý.

"Hắn không hề nói suông, hắn thực sự có thứ gì đó." Giang Từ nhíu mày sau khi đọc xong tin tức trên điện thoại.

"Lúc nói về các chủ đề trước, cằm của hắn không hề động đậy, nhưng khi nhắc đến nhân chứng, hắn liên tục nâng cằm và nhướng mày—điều đó chứng tỏ hắn hoàn toàn tin tưởng vào những nhân chứng này."

Ai có thể làm chứng giúp hắn, giúp hắn rũ sạch mọi cáo buộc liên quan đến cái chết của nữ nghệ sĩ?

Tạ Chiêu và Giang Từ nhìn nhau, trong lòng cả hai đều dấy lên một dự cảm vô cùng tồi tệ.

Tạ Chiêu bảo Giang Từ đỗ xe ở bãi đỗ phía đối diện đường, rồi đợi cô trong xe. Dù sao, hai người họ cùng xuất hiện một lúc sẽ dễ gây sự chú ý không cần thiết.

Cô nhanh chóng bước qua cửa xoay bằng kính, đi thẳng đến quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân vừa thấy cô liền niềm nở chào đón.

"Xin lỗi, tôi quên đặt lịch hẹn rồi." Tạ Chiêu nói.

"Không sao đâu ạ, sếp Trần đã dặn rằng bất cứ khi nào cô muốn đến cũng được. Chúng tôi đều nhận ra cô."

"Anh ta đang họp ở phòng hội nghị tầng 19 đúng không?"

"Đúng vậy, cô có thể lên thẳng."

Cô bước đến khu vực thang máy, nhưng tất cả các thang đều đang bận.

Hít sâu một hơi, cô ngước lên nhìn màn hình quảng cáo phía trên thang máy.

Những người mẫu nội y với đủ màu da, quốc tịch, dáng người—có cao có thấp, có mảnh mai có đầy đặn, thậm chí có cả một cô người mẫu bạch tạng—tất cả đều đang tự tin mỉm cười.

Slogan của Nhạc Càn sáng lên: "Bạn đẹp theo cách của riêng bạn."

Một tiếng "Đinh!" vang lên, cửa thang máy mở.

Bên trong bước ra toàn những cô gái size 0, cao gầy một cách hoàn hảo.

Tạ Chiêu bước vào, cửa thang máy từ từ khép lại, lúc này vài nữ nhân viên đi giày cao gót, đeo thẻ nhân viên vội vã chạy đến, kịp thời chen vào trong.

Họ bấm tầng 11—có lẽ là những phát thanh viên của đài truyền hình.

Đứng lâu trên giày cao gót quá mỏi chân, họ dựa vào vách thang máy, kéo váy ngắn xuống một chút, rồi lại kéo cổ áo thấp lên một chút để tránh lộ hàng.

Để có thể làm việc tại một công ty truyền thông lớn như thế này, họ đều có lý lịch và năng lực chuyên môn tốt. Nhưng dù vậy, họ vẫn phải miễn cưỡng đóng vai những bình hoa di động.

"Hôm nay lại bị gọi lên nói chuyện à?" Một người lên tiếng.

"Ừ, lại kiểm tra nội bộ. Chẳng biết bao giờ mới xong chuyện này nữa."

Họ soi gương dặm lại lớp trang điểm, ai nấy đều trông vô cùng mệt mỏi.

Không ai trong số họ vui mừng vì việc quấy rối tì.nh d.ục trong công ty bị phanh phui. Thay vào đó, họ chỉ phàn nàn về những cuộc điều tra nội bộ rườm rà và giả tạo đang làm tăng thêm gánh nặng công việc.

Thấy Tạ Chiêu trong thang máy, họ không nói thêm gì nữa.

Mặt đá cẩm thạch bóng loáng của thang máy phản chiếu hình ảnh những đôi giày cao gót gót nhọn của họ—và đôi giày bệt của cô.

Ở nơi này, phụ nữ không cần đi giày cao gót và mặc váy ngắn—thân phận của cô đã quá rõ ràng. Cô là người đứng đầu chuỗi thức ăn.

Đến tầng 11, các nữ phát thanh viên lần lượt bước ra.

Nhìn những miếng băng dán cá nhân dính trên gót chân họ, Tạ Chiêu bỗng dưng thấy một nỗi buồn khó tả—nỗi buồn của những người phụ nữ đồng cảnh ngộ.

Cô dời ánh mắt đi. Không biết có phải do ở bên cạnh Giang Từ, một kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng ngây thơ quá lâu hay không mà dạo gần đây lòng cô càng lúc càng mềm yếu, có xu hướng dễ dàng động lòng trắc ẩn—điều này thực sự rất nguy hiểm.

Tầng 19, khu văn phòng điều hành vô cùng yên tĩnh. Trên sàn trải thảm thủ công, tường treo đầy các bức tranh danh họa sao chép.

Nhân viên tiếp đón cô cho biết Trần Bân Hạo vẫn đang họp trong phòng hội nghị và đề nghị cô chờ một lát.

Thế là Tạ Chiêu cầm tách cà phê nóng, đứng trong hành lang, ngắm bức tranh sơn dầu trên tường.

"Sếp Tạ."

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cô.

Tạ Chiêu quay đầu lại, Văn Cảnh đang đứng ngay phía sau.

Cô ta mỉm cười nhìn cô, ánh mắt không hề tỏ ra sợ hãi.

Tạ Chiêu khẽ nhướng mày, liếc nhìn thẻ nhân viên trên ngực cô ta.

"Tổng biên tập? Mảng tin tức giải trí quốc tế? Chúc mừng nhé."

"Cùng chúc mừng nhau đi. Chúc mừng sếp Tạ đạt được điều mình mong muốn." Văn Cảnh nói.

"Cô thay giày mới rồi à? Không tệ nhỉ." Đôi giày cũ sờn đã được thay thế bằng một đôi Jimmy Choo.

Tạ Chiêu mỉm cười, tiến sát lại gần, hạ giọng: "Dùng tiền của tôi? Hay tiền hối lộ từ kẻ quấy rối tì.nh d.ục?"

"Đương nhiên là đồng tiền tôi kiếm được từ công việc chính đáng của mình." Văn Cảnh cười.

Hai người đối diện nhau, đứng trước bức tranh sơn dầu trên vách gỗ.

Đó là một bức sao chép của Chân dung vợ chồng Arnolfini, tác phẩm do Jan Van Eyck vẽ vào năm 1434. Trong tranh, vợ chồng nhà Arnolfini—một đôi vợ chồng mới cưới thuộc giới thượng lưu—nắm tay nhau. Bàn tay phải của họ tạo thành cử chỉ thề nguyền, tượng trưng cho lòng chung thủy vĩnh cửu trong hôn nhân.

Tranh còn có đôi giày tượng trưng cho sự thiêng liêng, một chú chó nhỏ biểu trưng cho lòng trung thành, một chiếc đèn chùm mạ vàng và ngọn nến đang cháy.

Điểm đặc biệt nhất của bức tranh là chiếc gương tròn nhỏ trên bức tường phía sau hai vợ chồng. Trong gương, mọi thứ đều phản chiếu rõ ràng—ngoại trừ chú chó tượng trưng cho lòng trung thành đã biến mất.

"Đồng tiền cô kiếm được từ công việc chính đáng của mình, có phải là đem nạn nhân ra làm con bài mặc cả, đòi hỏi thêm lợi ích từ kẻ gây hại không? Cô thực sự không có chút giới hạn nào sao?" Tạ Chiêu nói khẽ.

"Có phải cô thích tôi vì điểm đó không? Cô chẳng phải rất ngưỡng mộ tham vọng của tôi sao?" Văn Cảnh mỉm cười. "Chính vì tôi không có giới hạn, chính vì tôi toàn là tham vọng, nên tôi mới có thể bất chấp tất cả để đưa tin tức ra ngoài. Nhiệm vụ cô giao, tôi đã hoàn thành rất tốt, tạo ra một cơn bão truyền thông lớn."

Văn Cảnh không hề lùi bước.

"Có người vì những lời giật gân bịa đặt của cô mà phải nhập viện. Giờ cô lại quay ngược tình thế, vu cho cô ta lừa dối mình, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô ta để bảo vệ bản thân, để dâng lên kẻ xâm hại một bằng chứng trung thành." Tạ Chiêu hạ giọng. "Cô định ăn thịt uống máu theo bao nhiêu cách nữa đây?"

"Tôi không hề nói dối. Góc nhìn khác nhau sẽ có cách diễn giải khác nhau." Văn Cảnh mỉm cười. "Chẳng hạn, từ góc nhìn của cô, cô muốn biến nạn nhân này thành một kẻ đáng thương bị quấy rối chốn công sở. Cấp trên lấy lý do sa thải và hủy visa làm điều kiện ép cô ta quan hệ. Khi cô ta từ chối, liền bị trả thù bằng cách đuổi việc. Phiên bản này phù hợp với lợi ích của cô."

"Nhưng nếu cùng một sự việc, chúng ta đổi cách diễn giải thì sao? Nếu nói rằng người phụ nữ này tự nguyện quan hệ với cấp trên, cô ta phản bội chồng mình, quyến rũ chồng người khác, là kẻ thứ ba. Và khi người tình không cho cô ta đủ lợi ích, cô ta liền vu cáo anh ta."

"Phiên bản này thế nào? Đàn ông sẽ không thương cảm một người phụ nữ lăng nhăng, đàn bà cũng sẽ không đồng cảm với kẻ giật chồng người khác." Văn Cảnh mỉm cười. "Mà phiên bản này lại chính là thứ Nhạc Càn cần, là thứ có lợi cho Nhạc Càn."

"Còn tôi chọn phiên bản nào, tất cả phụ thuộc vào việc bên nào trả giá cao hơn."

"Tôi trả cô không ít tiền rồi. Cô không thấy tham lam quá sao?" Tạ Chiêu nhìn cô ta. Nuôi hổ trong nhà, bây giờ hổ đã giương vuốt.

"Đúng vậy, số tiền cô trả cho tôi không ít. Nhưng cô phải biết rằng, thứ tôi cần không chỉ là tiền."

"Chức vụ này nếu không phải tôi tranh đấu hết sức, dù có làm mười mấy năm tôi cũng chưa chắc đạt được." Văn Cảnh thấp giọng. "Tôi có năng lực, nhưng chẳng ai cho tôi một cơ hội công bằng. Một cô gái không có chỗ dựa, không có ngoại hình như tôi thì phải làm sao? Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình."

"Đúng vậy, tôi nhờ 'ăn thịt uống máu' mà có được vị trí tổng biên tập. Còn cô thì sao? Sếp Tạ, cô có ít làm vậy sao?"

"Chẳng lẽ cô không đạt được thứ mình muốn sao? Cô với tôi khác nhau chỗ nào? Chính cô là người khởi xướng cuộc chiến dư luận này, tôi chẳng qua chỉ là một con tốt nhỏ trong tay cô mà thôi." Cô ta mỉm cười. "Cô chỉ tức giận vì một con tốt như tôi cũng có ý thức riêng, cũng muốn mưu cầu lợi ích cho bản thân."

"Tốt thôi, tôi không phải người tốt. Nhưng dù tôi có xấu xa đến đâu, tôi cũng không bao giờ đảo lộn trắng đen, không đẩy nạn nhân đến đường cùng để trục lợi, càng không bao giờ đứng về phía kẻ xâm hại."

Cô ta tất nhiên có thể tham vọng, có thể tranh đấu vì lợi ích của bản thân. Nhưng chuyện này đã đi quá xa.

Cuộc chiến dư luận cô khởi động nhằm vào Nhạc Càn, dù không xuất phát hoàn toàn từ chính nghĩa, dù có cả động cơ cá nhân, nhưng ít nhất, cô không thể chịu đựng cảnh kẻ xâm hại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Đây là một cách phản kháng quyết liệt. Nhưng tình thế vượt tầm kiểm soát, có người bị tổn thương, khiến cô mất ngủ triền miên.

Những ngày qua, cô cũng tự hỏi liệu mình có sai không.

Tạ Chiêu lạnh nhạt nói: "Dù thế nào, cô cũng không thể lấy mạng người làm chiến lợi phẩm, làm quân bài đàm phán. Những người phụ nữ đó vô tội."

"Vài ngày không gặp, cô nhạt nhẽo hẳn đi." Văn Cảnh nói. "Tôi không có thời gian nghe mấy lời đạo đức giả này."

"Cô phản bội tôi, không sợ tôi trả thù sao? Lá gan cô cũng lớn thật." Tạ Chiêu cười khẽ.

"Nếu tôi nhát gan, trước đây tôi có dám đối đầu với Nhạc Càn không?" Văn Cảnh cũng cười. "Tôi không sợ Nhạc Càn đe dọa, tôi cũng không sợ cô đe dọa. Tôi biết các người là nhân vật lớn, còn tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Các người nghĩ rằng, đè bẹp tôi cũng dễ như giẫm chết một con kiến."

"Tôi đâu có dễ dàng để các người giẫm chết như vậy. Cán cân đang nằm trong tay tôi. Yên tâm, tôi sẽ không bán đứng cô. Nhưng nếu cô manh động, thì chuyện đó lại khác. Chính cô là kẻ đứng sau giật dây, bảo tôi vu khống các lãnh đạo của Nhạc Càn." Văn Cảnh mỉm cười nhìn cô. "Câu chuyện thương chiến tàn khốc này thế nào? Cô nghĩ công chúng có thích không? Cổ đông của Nhạc Càn có thích không? Còn các kiểm sát viên thì sao?"

"Hơn nữa, cô cũng không nỡ trả thù tôi." Văn Cảnh nói. "Vì cô thích tôi. Vì cô thấy tôi giống cô."

"Cô đã có được thứ cô muốn, tôi cũng vậy. Sao cứ phải dây dưa mãi? Đừng ngăn tôi tiến lên nữa, được không?"

Tạ Chiêu cười nhạt. "Giống tôi? Cô nghĩ chỉ cần đủ điên, đủ độc ác thì có thể giống tôi sao? Cô gái à, tôi không ngu xuẩn và hèn hạ như cô."

"Sếp Tạ, để cô phải đợi lâu rồi." Trần Bân Hạo bước ra từ phòng họp, cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

"Xem ra cô đã gặp tổng biên tập mới của công ty chúng tôi rồi. Đây là nhân tài tôi mới chiêu mộ về, trẻ tuổi đầy triển vọng."

Văn Cảnh cúi mắt, tỏ ra rất khiêm nhường.

"Sếp Tạ, cô thấy thế nào?" Trần Bân Hạo cười tủm tỉm nhìn cô.

"Mới trò chuyện vài câu thôi, nhưng quả thực ăn nói không tầm thường, gan dạ hơn người, tiền đồ rộng mở." Tạ Chiêu mỉm cười.

"Cảm ơn sếp Tạ đã khen." Cô ta ngoan ngoãn cười. "Vậy tôi không làm phiền hai người bàn chuyện chính nữa."

"Hôm nay sếp Tạ có thời gian ghé qua sao?" Trần Bân Hạo làm động tác mời, nhường cô đi trước. "Ngày mai mới là cuộc họp hội đồng quản trị mà."

"Không biết sức khỏe của Chủ tịch Trần thế nào rồi? Trước đó tôi chưa có cơ hội đến thăm." Tạ Chiêu hỏi.

"Ôi, cha tôi vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà. Ông cứ khăng khăng nói có người hạ độc, suốt ngày đòi báo cảnh sát." Trần Bân Hạo lắc đầu.

"Thật ra chuyện cô đầu tư vào công ty đã khiến ông ấy nổi trận lôi đình, suýt nữa đánh chết tôi." Hắn hạ giọng. "Ông ấy nhất quyết không chịu chia cổ phần cho người ngoài. Cô biết đấy, ông ấy lo về quyền kiểm soát."

"Sợ gì chứ? Giờ anh mới là người nắm quyền. Cha anh bệnh rồi, không còn minh mẫn nữa. Anh mới là người thừa kế thực sự, là người có thực quyền." Tạ Chiêu nói.

Câu này chạm đúng tâm khảm Trần Bân Hạo, khiến hắn vô cùng hài lòng.

"Nhưng tôi vẫn rất cảm kích sự đầu tư của sếp Tạ. Nhờ đó mà giá cổ phiếu của chúng ta đã phục hồi. Nguồn vốn của cô thực sự mang đến vận may cho chúng tôi."

"Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng." Tạ Chiêu cố ý thở dài. "Vụ bê bối về cái chết của nữ minh tinh kia rất nhạy cảm. Nếu xử lý không tốt, e rằng thị trường vẫn chưa thể lấy lại niềm tin."

"Hôm nay cô đến thật đúng lúc, tôi sẽ giúp cô dẹp tan nỗi lo này." Trần Bân Hạo tỏ ra hứng thú. "May nhờ vị tổng biên tập nhỏ của tôi đã cho tôi một ý tưởng hay."

"Tôi đã mời gia đình nạn nhân đến, để họ đứng ra làm chứng cho chúng ta."

"Gia đình nạn nhân?" Tạ Chiêu bỗng có linh cảm chẳng lành.

"Chính là cha mẹ và người thân của Yến Yến – người chết đầu tiên ấy."

Chị của cô... cha mẹ của chị ấy... cũng chính là cha mẹ của cô... đã được đưa đến đây?

Không thể nào! Những người này vốn không có công việc ổn định, làm sao qua được cửa ải visa? Hơn nữa, cô đã cử người giám sát họ chặt chẽ, sao họ có thể lén lút qua mặt cô, lại còn đến đây nhanh như vậy? Chuyện này... sao đột nhiên mất kiểm soát rồi?

"Ồ, vậy sao? Thế thì tốt quá." Tạ Chiêu lạnh toát cả người. "Tôi chợt nhớ ra mình còn việc gấp cần xử lý. Thấy các anh ở đây ổn cả rồi, tôi cũng yên tâm."

"Được thôi, tôi tiễn cô xuống." Trần Bân Hạo tiễn cô ra thang máy.

Khi cửa thang máy mở ra, một nhóm nhân viên hộ tống một ông già ăn mặc rách rưới và một cậu bé bước ra.

Ông lão gù lưng, trông thật chất phác, thậm chí không dám nhìn ai trực diện.

"Chào ông, chào ông." Trần Bân Hạo tiến lên bắt tay ông ta.

"Đây là sếp Trần." Người bên cạnh giới thiệu. Ông lão run rẩy bắt tay với anh ta, rồi hướng ánh mắt về phía Tạ Chiêu.

Trong khoảnh khắc đó, ký ức ùa về như sóng dữ—

Ông ta giơ cao chiếc ghế, nện mạnh xuống cô.

Ông ta thả chó cắn cô.

Cô bệnh nặng, ông ta đuổi cô ra ngoài giữa trời tuyết.

Dòng máu trong người Tạ Chiêu như đông cứng lại trong giây phút ấy. Cô như quay về năm chín tuổi, bất lực và sợ hãi.

"Đây là sếp Tạ." Trần Bân Hạo giới thiệu.

Ông lão nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời.

"Chỉ là một lão già quê mùa chưa từng thấy thế giới bên ngoài, sếp Tạ đừng để ý." Trần Bân Hạo hạ giọng nói.

Tạ Chiêu chỉ khẽ gật đầu, nở một nụ cười giả tạo với người đàn ông trước mặt, giả vờ như không quen biết.

"Sếp Tạ." Ông lão đột nhiên nở nụ cười khiến Tạ Chiêu sởn gai ốc.

"Cuối cùng cũng gặp được cô rồi."

Bình Luận (0)
Comment