"Lão gia đã từng thấy thế giới rộng lớn, hẳn đã thấy sếp Tạ của chúng tôi trên bản tin tài chính rồi đúng không?" Trần Bân Hạo tỏ ra rất hòa nhã. Vừa khi ông lão bước ra khỏi thang máy, tất cả máy quay lập tức chụp lấy những bức ảnh sắp đặt, đèn flash chớp liên tục.
Họ cần chụp càng nhiều cảnh càng tốt, hình ảnh CEO và các giám đốc của Nhạc Càn tiếp đón gia đình nạn nhân đầy thân thiện, tạo nên bầu không khí hòa hợp.
Ông lão với đôi môi nứt nẻ khô cằn cười một cách khiêm nhường.
Tạ Chiêu từng nghe một câu chuyện ma: có một người đàn ông sống ở nhà bạn gái, ông nội của cô ấy qua đời, di ảnh của ông được đặt trên bàn. Khi còn sống, ông rất ghét người đàn ông này.
Vào ban đêm, hồn ma trong bức di ảnh liên tục bò ra quấy rối anh ta. Vì sợ hãi, anh ta quyết định chuyển nhà.
Tưởng rằng xa rời bức ảnh thì hồn ma sẽ không còn tìm thấy mình nữa, nhưng đến nửa đêm, hồn ma vẫn đứng bên giường anh. Hóa ra, bạn gái anh đã lén mang theo bức ảnh và giấu trong tủ quần áo.
Oán hồn không tan, xuyên suốt hai mươi chín năm, vượt nửa vòng trái đất, ác quỷ vẫn đuổi theo cô không buông.
Bàn tay khô quắt của lão vươn ra định nắm lấy tay Tạ Chiêu.
Cô lập tức né tránh.
Thấy vậy, Trần Bân Hạo lập tức ra hiệu dừng quay.
"Đừng kéo qua kéo lại, làm bẩn quần áo của sếp Tạ chúng ta mất."
Trên ống tay áo màu ngà bằng taffeta của cô đã in một dấu tay đen nhẻm – dấu vết của quỷ đã đánh dấu cô.
Ông lão bối rối cúi đầu, cười khờ khạo: "Tôi thấy cô gái này thân thiết quá, trông giống hệt con gái nhà tôi."
Nhìn dáng vẻ đáng thương ngờ nghệch của ông ta, những người xung quanh liếc nhìn Tạ Chiêu đầy bất mãn, như thể cô quá kiêu ngạo, ngay cả với một lão già nghèo khổ cũng không chịu giả vờ thân thiện, không hiểu cô đang vênh váo cái gì.
Tạ Chiêu đứng thẳng lưng, không bận tâm đến ánh mắt của họ.
"Thưa ông, vị sếp Tạ này là cổ đông lớn của công ty chúng tôi, không phải con gái trong thôn của ông đâu." Trợ lý bên cạnh đỡ lấy ông ta, tốt bụng nhắc nhở nhỏ giọng. "Ông cũng phải chú ý lời nói, đừng khiến người khác khó chịu."
"Cổ đông lớn sao? Còn trẻ vậy mà đã có tiền đồ như thế rồi." Ông lão cười khờ khạo, nhưng ánh mắt đen đầy tham lam vẫn ghim chặt vào cô, nhấm nháp nỗi sợ hãi đang lan tràn trong cô.
Hắn đang ám chỉ điều gì? Hắn định vạch trần thân phận của cô ngay tại đây sao?
Cha mẹ cô là ai? Cô quên rồi sao? Cô có thể quên được sao? Đôi mắt tham lam của con quỷ dữ đang cười cợt cô.
Khu văn phòng tầng 19 im phăng phắc, nhưng tiếng cười không lời của hắn xuyên thấu màng nhĩ cô.
Trong mắt người khác, hắn chỉ là một lão già quê mùa đáng thương chưa từng thấy sự đời.
Nhưng chỉ mình Tạ Chiêu thấy rõ, hắn chính là ác quỷ.
Ác quỷ đang nhạo báng cô.
Giờ đây cô là sếp Tạ, là sếp Tạ, là cổ đông lớn, thì sao chứ?
Cô khoác lên mình những bộ đồ cao cấp, tưởng rằng mình đã trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu sao? Cô đang diễn trò gì vậy? Cha mẹ cô không phải là doanh nhân ngành dược ở Thụy Sĩ, cô cũng không phải thiên kim tiểu thư của giới thượng lưu.
Dòng máu chảy trong người cô là dòng máu của kẻ hèn mọn, của quỷ dữ.
Bất kể cô trốn ở đâu trên thế giới, bất kể cô chạy đến đâu, cô và ác quỷ vẫn có mối liên kết bằng huyết thống. Cô không thể trốn thoát.
Dấu tay đen trên quần áo cô như giọt mực loang ra, bóng tối từ mặt đất tràn lên, như dây leo quấn chặt lấy cô, muốn kéo cô xuống địa ngục.
Bên cạnh lão già hiền lành là một cậu bé ngoan ngoãn – về mặt sinh học mà nói, đó là em trai cô.
Thằng bé cao lớn, đứng yên như một học sinh tiểu học.
Nó cũng là một con quỷ.
Tạ Chiêu không thể quên ngày xưa nó đã bắt nạt cô thế nào. Cô phải làm tất cả việc nhà, trong khi thằng em trai luôn la hét, cố tình làm đổ đồ, chọc cho bố mẹ đánh cô.
Nếu cô dám dạy dỗ nó, cô sẽ bị đánh càng dữ hơn.
Cô là một nô lệ thấp hèn nhất trong nhà, vậy mà dám giáo huấn thái tử, chẳng phải là tạo phản sao?
Có những lúc, cô thậm chí không hề động đến nó, nhưng thằng bé vẫn nằm vật xuống đất, khóc lóc rằng chị gái bắt nạt nó.
Lập tức, ông bà nội cưng chiều cháu trai sẽ mắng chửi cô là tiện nhân, hận không thể lăng trì cô thành từng mảnh.
Sau nhiều năm, gặp lại đứa em trai này, cô vẫn chỉ muốn vặn cổ nó xuống đá như một quả bóng.
Nhưng trên mặt Tạ Chiêu vẫn là một sự bình thản.
"Sếp Trần đã cất công mời thân nhân nạn nhân đến đây, hẳn là rất vất vả." Cô lạnh lùng lướt nhìn hai người họ.
Chắc chắn họ đã giả mạo giấy tờ để nhập cảnh trái phép. Cô sẽ lập tức gọi cho cơ quan di trú để trục xuất bọn họ về nước.
"Mọi người đến đây không dễ dàng, vậy hãy tận hưởng chuyến tham quan doanh nghiệp của chúng tôi, đừng phụ lòng hảo tâm của sếp Trần." Cô lễ độ gật đầu, mỉm cười.
Chờ đấy, lát nữa sẽ có người trục xuất các người.
"À đúng rồi, thưa ông, còn vợ ông đâu?" Trần Bân Hạo hỏi.
"Bà ấy là phụ nữ, biết gì đâu, sợ làm hỏng chuyện nên tôi không cho đi cùng." Ông lão rụt rè đáp.
"Ồ không được, không thể được." Trần Bân Hạo vỗ đùi, sốt ruột. "Bà ấy rất quan trọng, thân phận người mẹ vô cùng quan trọng." Nói thật, lão già này và thằng bé có đến hay không cũng chẳng quan trọng, điều họ cần nhất bây giờ là một người phụ nữ lên tiếng.
"Mau gọi bà ấy đến đây, chờ bà ấy rồi hãy chụp tiếp." Hắn chỉ đạo người bên cạnh, "Mọi người chuẩn bị lại đi. Tôi đi một lát rồi quay lại."
"Sếp Tạ, để tôi tiễn cô xuống." Trần Bân Hạo tự mình bấm thang máy, cùng trợ lý Linda đứng hai bên giữ cửa, mời cô bước vào trước.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ông lão đứng trong đám đông, cung kính nhìn cô. Đột nhiên, khóe miệng hắn giật giật nở nụ cười.
Hắn lặng lẽ mấp máy hai từ, chỉ có cô hiểu được.
"Yểu Yểu."
Hắn đang gọi nhũ danh của cô.
Khi cô sinh ra là con gái, họ đã mong cô chết sớm, ông nội có chút chữ nghĩa liền đặt tên cô là Yểu Yểu – nghĩa là chết yểu, tốt nhất là không sống nổi.
Quỷ đang gọi tên thật của cô, nhắc nhở cô đừng quên thân phận thật của mình.
Cô đã bò ra khỏi vũng bùn, khó khăn lắm mới leo lên đến đỉnh cao này, nhưng hắn có khả năng kéo cô rơi xuống vực thẳm ngay lập tức.
Hắn sẽ xé rách tấm màn tinh anh của cô trước mặt thế gian – một cô gái xuất thân hèn mọn ở tầng đáy lại dám giả mạo gia thế thượng lưu.
Yểu Yểu, hắn ta lặng lẽ gọi tên cô, đây là lời đe dọa, đây là sự khiêu khích.
Tạ Chiêu nhìn chằm chằm vào đèn chỉ tầng của thang máy với vẻ mặt vô cảm, nhưng ngón tay cô lại run rẩy không kiểm soát. Cô hận không thể lao ra ngoài b.óp ch.ết con ác quỷ kia ngay lập tức.
Nhưng không thể, bây giờ cô nhất định phải giả vờ không quen biết hắn ta.
Cánh cửa thang máy đóng lại hoàn toàn.
"Lão già này nói chuyện chẳng kiêng nể gì, sếp Tạ đừng chấp ông ta làm gì." Trần Bân Hạo nhận thấy sự không vui của Tạ Chiêu.
"Đúng đấy, lão ta thật không đứng đắn." Trợ lý Linda nói: "Tôi thấy ông ta cứ nhìn chằm chằm vào váy ngắn của nữ nhân viên công ty mình, cứ dán mắt vào đôi chân lộ ra ngoài."
"Sếp Trần, sao lại nghĩ đến việc mời lão già này đến vậy? Ông ta nói năng lung tung, lỡ gây thêm rắc rối thì sao?" Tạ Chiêu mỉm cười hỏi.
"Không còn cách nào khác, đây là ý của bộ phận quan hệ công chúng. Chúng tôi đã liên hệ với tất cả gia đình của các nạn nhân, chỉ có bố mẹ và em trai của Yến Yến là chịu hợp tác với chúng ta." Trần Bân Hạo đáp. "Sếp Tạ không biết đấy thôi, gia đình này thật sự chẳng ra gì, tham lam vô độ. Con gái họ chết rồi mà vẫn tìm mọi cách tống tiền chúng ta."
"Hồi đó họ khóc lóc kêu gào, nói con gái họ chết khiến họ chịu tổn thất kinh tế lớn, bắt chúng ta phải bồi thường."
"Họ bảo cả nhà họ sống dựa vào đồng lương làm công của con gái, con gái họ chết rồi thì họ cũng không sống nổi nữa, nhất là thằng em trai, không còn tiền đi học."
Trần Bân Hạo lắc đầu: "Sếp Tạ, cô nói xem có phải buồn cười không? Ai cũng nói chúng ta ép cô nghệ sĩ đáng thương đó phải giao dịch tì.nh d.ục, truyền thông còn thổi phồng chuyện hối lộ tì.nh d.ục lên mức nghiêm trọng như vậy. Nhưng thực tế thế nào? Chúng ta cũng thấy cô ta đáng thương, cô ta cần tiền, chúng ta chỉ giới thiệu vài mối làm ăn cho cô ta thôi mà, đâu phải không trả tiền. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, tự nguyện với nhau, nào có ghê gớm như báo chí viết."
Tạ Chiêu cảm thấy bi thương vô cùng. Ngay cả cha mẹ ruột cũng xem con gái mình như con lừa con ngựa để lợi dụng, những cô gái không có ai chống lưng lại càng dễ bị bắt nạt hơn.
"Cuối cùng họ đòi bao nhiêu?" Cô khẽ hỏi.
"Sáu mươi ngàn." Trần Bân Hạo cười khẩy. "Sáu mươi ngàn là họ vui mừng hớn hở rồi, đúng là đồ quê mùa chưa từng thấy nhiều tiền."
Sáu mươi ngàn chính là giá trị mạng sống của chị cô. Tạ Chiêu siết chặt cổ tay áo.
"Lần này lão già đó còn đòi hỏi trắng trợn hơn, muốn chúng ta giúp con trai ông ta tìm việc ở Mỹ." Trần Bân Hạo cười khẩy. "Nghe nói thằng đó từng đi tù, thế mà cũng dám mở miệng."
"Cầu thần dễ, tiễn thần khó. Với loại người không biết điểm dừng như vậy, cẩn thận vẫn hơn." Tạ Chiêu nói.
"Không sao đâu, cô lo xa rồi. Chỉ là quay video dựng cảnh một chút thôi, để mọi người thấy chúng ta quan tâm đến nhóm yếu thế." Trần Bân Hạo đáp. "Chỉ cần gia đình họ ra mặt, quay một đoạn video tại công ty, nói rằng cái chết của con gái họ là một bi kịch độc lập, không liên quan đến cha con chúng tôi. Còn chúng tôi thì giúp đỡ gia đình họ, quyên góp tiền về quê họ. Quay xong là đuổi họ về nơi họ đến."
Cửa thang máy mở ra.
"Hôm nay sếp Tạ không mang theo trợ lý sao? Tài xế đến chưa? Cần chúng tôi sắp xếp xe đưa cô về không?" Trần Bân Hạo tiễn cô ra tận cửa.
"Không cần đâu, tôi chỉ tiện đường ghé qua xem một chút thôi." Tạ Chiêu từ chối. "Nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến cha anh. Chúng ta sẽ bàn tiếp trong cuộc họp hội đồng quản trị."
Tạ Chiêu chạy băng qua đường, Giang Từ đã đợi cô trong xe từ lâu.
"Sao rồi? Sao mặt cô trông khó coi vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Anh lo lắng nhìn cô.
"Gặp quỷ rồi." Sắc mặt Tạ Chiêu tái nhợt, cô đưa tay cài dây an toàn nhưng thử mấy lần đều không cài được.
"Gọi điện trừ tà đi." Cô đưa điện thoại cho anh.
"Gọi cho ai?" Giang Từ ngơ ngác. "Linh mục à?"
"Gọi cho Cục Hải quan và Di trú."
*
"Cô chắc chắn muốn đến đó bây giờ?" Xe dừng trước cổng bệnh viện. "Có thể sẽ bị người ta thấy đấy." Giang Từ nhắc nhở cô.
"Tôi chỉ lên xem cô ấy một chút rồi đi ngay." Cô muốn đến thăm người bị hại đã tự sát vì áp lực dư luận mà Julie nhắc đến.
Văn Cảnh hiện giờ đã đổ hết trách nhiệm lên cô, nói rằng mọi phát ngôn của cô ta đều do cô lừa gạt dẫn dắt. Tạ Chiêu không biết tình trạng cô ấy hiện tại thế nào.
Văn Cảnh phản bội cô, cha mẹ cô lại không ngừng bám riết, lòng cô giờ đây như bèo trôi, phiêu bạt vô định trên mặt nước, không có điểm tựa nào.
Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Tạ Chiêu đeo khẩu trang, đi đến trước cửa phòng bệnh riêng biệt.
Cô do dự đứng trước cửa, không dám nhìn vào bên trong.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hiện tại tình trạng khá ổn." Y tá thấy cô cứ đi qua đi lại liền tốt bụng nhắc nhở. "Nhưng nếu cô không có hẹn trước, tốt nhất đừng làm phiền bệnh nhân."
Y tá đuổi cô đi, nhưng Tạ Chiêu lại thở phào nhẹ nhõm, vì cô không biết nên đối diện với người trong phòng bệnh bằng biểu cảm gì.
"Không sao là tốt rồi." Cô để lại một tấm séc ở khu quyên góp.
Khi Tạ Chiêu chuẩn bị rời đi—
"Cô đến thăm Tiểu Tần nhà chúng tôi à?" Một người phụ nữ trung niên với gương mặt mệt mỏi gọi cô lại.
"Bệnh nhân là con gái bà sao?"
"Phải, cảm ơn những người tốt bụng đã quyên góp." Bà mệt mỏi mỉm cười. "Mời cô vào ngồi một lát nhé."
"Không cần đâu, tôi còn có việc, tôi phải đi trước." Tạ Chiêu gần như bỏ chạy.
"Vào nhìn con bé một chút đi, nó cần thấy có người ủng hộ nó." Bà tha thiết cầu xin.
Chân tay Tạ Chiêu cứng đờ, cô lặng lẽ bước vào phòng bệnh.
Bệnh nhân đang say ngủ, chăn trắng tinh phủ lên người, mái tóc dài xõa ra. Người phụ nữ đi đến cửa sổ, kéo rèm ra để ánh sáng mặt trời tràn vào.
Trên tủ đầu giường có mấy loại trái cây và một vỏ chuối—cô ấy thích ăn chuối.
Trong chiếc cốc sứ còn nửa cốc nước, trên cốc in một bức tranh trẻ con vẽ—là con gái cô ấy vẽ tặng.
Tạ Chiêu chậm rãi tiến đến tủ đầu giường, nơi đặt tấm ảnh của bệnh nhân từng bước một.
Một người phụ nữ rạng rỡ và tràn đầy sức sống đang ôm con gái nhỏ của mình, mỉm cười vui vẻ trước ống kính.
Nụ cười trong tấm ảnh quá rực rỡ, đến mức Tạ Chiêu không dám nhìn thẳng vào nó.
Từng món đồ nhỏ mang hơi thở của cuộc sống đều nhắc nhở cô rằng, người bị tổn thương, bị hy sinh không chỉ là một con số vô tri trong báo cáo tài chính của cô. Mà đó là một con người thật sự, một sinh mạng đang sống.
Cô ấy cũng có mẹ, có con gái, có gia đình của riêng mình.
Người phụ nữ đang gọt táo cho con gái.
Tạ Chiêu lùi lại, không muốn ở đây lâu hơn nữa. Không khí trong phòng bệnh thoang thoảng hương táo, khiến cô gần như nghẹt thở.
"Cô uống nước không?" Người phụ nữ đứng dậy, đi đến máy nước nóng.
"Không cần đâu, không phiền cô nữa." Tạ Chiêu ngồi trên ghế mà lòng đầy bồn chồn.
"Mẹ, pha cà phê cho khách đi." Bệnh nhân khẽ mở mắt.
Tạ Chiêu muốn chạy trốn.
Nhưng tách cà phê của người phụ nữ đã giữ chân cô lại.
"Cẩn thận nóng." Cô nhận lấy chiếc cốc giấy, có chút lúng túng.
Cô vội uống một ngụm lớn, đầu lưỡi bỏng rát, lập tức đặt ly xuống.
Thấy bệnh nhân nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Chiêu lại nâng ly lên.
Nên nói gì đây? Đừng bận tâm dư luận, đừng nghĩ quẩn, chuyện này không phải lỗi của cô?
Tạ Chiêu biết, trước đây cô ấy là một nữ MC đầy triển vọng. Chính cô ấy đã dũng cảm đứng lên tố cáo cấp trên quấy rối tì.nh d.ục, để rồi bị sa thải một cách tàn nhẫn.
Cô ấy có gia đình, có chồng, còn gã cấp trên kia cũng có vợ.
Cuối cùng, mọi chuyện bị bóp méo thành việc vợ của cấp trên lên tiếng tố cô ấy là "tiểu tam", dụ dỗ chồng mình.
Cô ấy đấu tranh vì công lý, nhưng lại rơi vào bẫy của dư luận độc ác, suýt nữa mất mạng.
Tạ Chiêu nghĩ, kẻ đã làm tổn thương cô ấy là Nhạc Càn có tội, những kẻ lăng mạ và bôi nhọ cô ấy cũng có tội, Văn Cảnh—người đã thổi phồng câu chuyện và tiết lộ thông tin cá nhân của cô ấy—cũng có tội.
Còn cô thì sao? Vì lợi ích của bản thân, cô đã không bảo vệ họ, thậm chí còn đẩy họ ra giữa cơn bão dư luận.
Bệnh nhân nằm đó, bàn tay đầy dấu kim tiêm. Khung cảnh này mang lại một cú sốc thị giác trực tiếp, hoàn toàn khác với những lời miêu tả đơn giản của Julie trước đó.
Tạ Chiêu cúi mắt xuống.
Có lẽ... có lẽ cô không nên trách họ yếu đuối, không kiên cường, không chịu nổi sự nhục mạ nên mới tìm đến cái chết.
Tay cô không ngừng sắp xếp đồ đạc trên tủ đầu giường, tâm trí cô lơ lửng, không thể quay về với thực tại.
"Cảm ơn cô." Bệnh nhân bất ngờ lên tiếng.
"Không..." Chữ "cảm ơn" này quá nặng nề, Tạ Chiêu cảm thấy khó thở.
"Không quan trọng cô là ai, không quan trọng trước đây thế nào, chỉ cần cô có mặt ở đây lúc này, chỉ cần cô ủng hộ tôi, tôi đã rất biết ơn rồi." Cô ấy nắm lấy tay Tạ Chiêu.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính, chiếu lên ga giường trắng, tạo thành một bóng thập giá lớn.
Mái tóc cô ấy cháy sáng trong ánh nắng vàng rực.
Tạ Chiêu quỳ nửa người bên cạnh giường bệnh.
Cô đã từng phạm sai lầm, cô nghĩ.
Bệnh nhân vươn đôi tay tái nhợt, cắt một miếng táo đưa cho Tạ Chiêu.
Đôi mắt cô ấy dưới ánh sáng có màu nhạt như một bức tượng thần, dịu dàng và nhân từ nhìn cô.
Trong Phúc Âm Matthew, trước khi bị đóng đinh, Chúa Jesus đã chia bánh mì cho các môn đồ, nói rằng: Đây là thân thể của ta. Ngài rót rượu, bảo họ uống, nói rằng: Đây là huyết của ta, là giao ước ta lập để chuộc tội cho nhân gian.
Chúa đã đổ máu vì mọi người, để chuộc tội cho họ.
Ánh nắng chảy tràn trên người họ, Tạ Chiêu thành kính đón lấy miếng táo như đón nhận Thánh Thể.
Ăn Thánh Thể, con chiên sẽ kết nối với Chúa, mọi tội lỗi sẽ được tha thứ.
"Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để tâm đến những lời dị nghị." Tạ Chiêu đứng dậy.
"Không, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của mọi người. Tôi sẽ tiếp tục kiện tụng."
"Cô biết chuyện này rất khó khăn mà. Tôi phải nói thật, cô đang chống lại một trong những tập đoàn truyền thông quyền lực nhất. Theo kiện là một con đường dài đầy gian nan." Tạ Chiêu nói. Trước đây cô từng hết lòng kêu gọi mọi người cùng khởi kiện tập thể, nhưng bây giờ cô chỉ muốn khuyên họ suy nghĩ thận trọng.
"Tôi đã chết một lần rồi, tôi còn gì để mất đâu? Tôi không có gì để sợ cả." Cô ấy nói. "Tôi chỉ cần sự ủng hộ của cô. Sự ủng hộ về tinh thần."
Tạ Chiêu im lặng một lúc. "Vậy thì cô sẽ có sự ủng hộ của tôi."
Ở cuối hành lang bệnh viện, Giang Từ đang chờ cô. Ngoài cửa sổ, bầu trời rực lên sắc hồng của hoàng hôn.
Ngón tay thon dài của anh kẹp lấy điện thoại, mắt hơi rũ xuống nhìn màn hình.
Nghe thấy tiếng bước chân cô, anh ngẩng đầu lên.
"Hôm nay cô dám đến đây, tôi thấy cô rất dũng cảm." Giang Từ nhẹ giọng nói.
"Tôi đã từng phạm sai lầm. Hôm nay tôi mới thực sự nhận ra điều đó." Tạ Chiêu nhìn ra ngoài, nơi những đám mây hồng trôi lơ lửng.
"Tất cả chúng ta đều từng phạm sai lầm. Dù cô mạnh mẽ đến đâu, cô cũng chỉ là con người chứ không phải thánh thần. Cô không thể lường trước mọi chuyện, cũng không thể đảm bảo lòng mình mãi trong sạch."
"Con người thường né tránh sự thật, không dám đối diện với sai lầm của mình. Nhưng cô rất dũng cảm, cô đã dám nhìn thẳng vào vấn đề." Anh cúi mắt, nhẹ giọng nói.
"Tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ vụ kiện này." Tạ Chiêu nói. "Không phải để kéo dài thời gian, không phải để thu mua gì cả. Chúng ta nhất định phải thắng kiện, phải trả lại công bằng cho những người phụ nữ dám lên tiếng."
"Đương nhiên, cô nên làm điều mà mình cho là đúng." Giang Từ nói.
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Trong lòng Giang Từ thầm thán phục—đôi mắt cô thật đẹp.
Sương mù đã tan, đôi mắt ấy lúc này trong suốt và sáng ngời.
Một đôi mắt tràn đầy quyết tâm.
*
Khi Tạ Chiêu và Giang Từ cùng trở về công ty quỹ, Jane lập tức tiến đến bên tai cô thì thầm rằng có một lão già đang đợi cô.
Tạ Chiêu vừa nghe liền biết con quỷ đó lại bám theo rồi.
"Không gặp. Đừng có kéo bất cứ tên lang thang nào vào công ty, kêu bảo vệ đuổi hắn đi ngay. Bên an ninh làm ăn kiểu gì vậy? Đừng để những kẻ không rõ lai lịch đến gần." Tạ Chiêu cau mày.
"Không tiện lắm đâu, nếu đuổi ông ta đi, lão già đó sẽ nói nhảm ở cửa, nói linh tinh đủ thứ." Jane cẩn trọng liếc nhìn cô một cái.
"Nói nhảm gì?"
"Hắn nói... hắn nói..." Jane do dự, không dám mở miệng. "Hắn nói CEO của công ty chúng ta là con gái của hắn. Hắn nói... sếp Tạ, cô là con gái hắn."
"Bao nhiêu người đã nghe thấy lời mê sảng của tên điên đó?" Tạ Chiêu kìm nén cơn giận.
"Không sao đâu, hắn nói bằng tiếng Trung, phần lớn nhân viên ở đây cũng không hiểu." Jane vội trấn an cô. "Chúng tôi đã lập tức đưa hắn vào phòng nghỉ, bảo hắn không được nói lung tung nữa."
"Lẽ ra các người phải báo cảnh sát ngay từ đầu mới đúng."
"Đương nhiên rồi, nhưng hình như hắn có mấy tấm ảnh gì đó. Chúng tôi lo hắn sẽ phát tán bừa bãi ở cửa." Jane nói nhanh.
"Chúng ta đừng kích động hắn vội." Giang Từ nói với Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu cố gắng đè nén cơn giận.
Bây giờ không phải lúc liều mạng với lão già đó. Nếu ầm ĩ lên, lão già chết tiệt này chạy đến chỗ Trần Bân Hạo nói bậy bạ thì sẽ rắc rối lớn.
"Hắn mò đến đây chẳng qua là muốn tống tiền một chút, chưa đạt được mục đích thì sẽ không dám công khai thân phận của tôi." Chỉ cần kéo dài thời gian, đợi Cục Di trú đuổi hắn đi, chuyện này coi như xong. Tạ Chiêu nói: "Được rồi, vậy thì xem thử lão súc sinh này muốn giở trò gì."
"Đúng rồi, tắt hết camera. Không cho bất cứ ai không liên quan đến gần phòng nghỉ." Cô dặn dò Jane.
Lão súc sinh và tiểu súc sinh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ, nghịch ngợm sờ mó lung tung.
Tạ Chiêu bảo vệ sĩ đứng ngoài, để Giang Từ cùng cô vào trong để đảm bảo an toàn.
Cô không mang theo vệ sĩ vào vì không muốn người khác nhìn thấu chuyện riêng tư của mình.
"Sếp Tạ." Lão già vừa thấy Tạ Chiêu bước vào liền cung kính đứng dậy, còn vỗ vai con trai mình bảo nó cúi đầu chào Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu nhìn vẻ mặt ghê tởm của bọn họ mà chỉ cảm thấy chán ghét.
"Nói ngắn gọn đi, hai người muốn gì?" Giang Từ lên tiếng.
"Con gái chúng tôi, Yến Yến, là nhân viên của Nhạc Càn. Nó gặp chuyện không may, chúng tôi muốn nhận được khoản bồi thường xứng đáng."
"Sếp Trần của tập đoàn Nhạc Càn không phải đã bồi thường cho các người rồi sao? Chuyện bồi thường, các người có thể thương lượng với anh ta mà." Giang Từ nói.
"Đúng vậy, sếp Trần đã bồi thường rồi, nhưng sếp Tạ còn chưa bồi thường." Lão già cười hề hề nhìn Tạ Chiêu.
"Tại sao tôi phải bồi thường?"
"Cô sẽ tự nguyện bồi thường thôi. Dù sao thì với mối quan hệ giữa cô và Yến Yến, cô chắc chắn không muốn để sếp Trần biết đâu, đúng không?" Đôi mắt già nua trông có vẻ hiền lành lại lóe lên tia xảo trá.
"Thứ súc sinh như ông mà cũng dám nhắc đến tên chị ấy à?" Tạ Chiêu cười lạnh.
"Cô đang gọi ai là súc sinh đấy?" Tiểu súc sinh lập tức nhảy lên, chắn trước mặt cha mình.
Đúng vậy, từ nhỏ hắn đã quen lấn lướt chị gái, giờ đây lại chẳng coi Tạ Chiêu ra gì.
"Đang nói cha mày đấy. Đồ cầm thú, vì tiền mà bán con gái ruột của mình, lại còn biện hộ cho kẻ sát nhân." Tạ Chiêu nói. "Trước khi tôi gọi bảo vệ vào đập chết hai người, tốt nhất là tự giác mà cút đi."
"Chị mày ra ngoài kiếm tiền cũng là để nuôi mày ăn học, mày phải có lương tâm chứ." Lão già đứng dậy, lưng hắn cũng không còn giả vờ còng xuống nữa.
"Ông nói ai đi kiếm tiền bằng cách đó hả?" Tạ Chiêu giận dữ.
"Chị mày đã cực khổ kiếm tiền nuôi mày ra nước ngoài học. Đó là món nợ của mày với gia đình, bây giờ mày giàu rồi, không thể quên cội nguồn được."
Lão già mặt dày, cười hề hề lươn lẹo.
"Bây giờ mày làm ông chủ lớn rồi thì cũng phải kiếm cho em trai mày một công việc trong công ty chứ?"
"Nghe nói mày là cổ đông lớn, chắc chắn có rất nhiều tiền, vậy mua cho em trai mày một căn nhà, cưới vợ cho nó đi."
"Dù sao thì cũng là người một nhà. Trước đây ba có lỗi với mày, nhưng đạo làm con hiếu thảo là trên hết. Thiên hạ này làm gì có đứa con nào không hiếu thuận với cha mẹ?"
Tạ Chiêu tức giận đến mức bật cười: "Biết vì sao đến giờ tôi còn để các người sống không?"