Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 14

Khu nhà họ Hạ rộng lớn và bề thế hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Trước đây Ôn Tri Hòa từng đi ngang qua nơi này, là đạp xe xuyên qua để sưu tầm phong tục dân gian, vẫn luôn nghe người ta nói nơi này trị giá mấy trăm triệu, không phải quan lớn quyền quý thì cơ bản không ở nổi trong khu tứ hợp viện này.

 

Trước kia cô nghe cho vui vậy thôi, cũng chẳng ước ao, chẳng thấy ở đây thì có gì hay ho, dù sao cũng là nhà cũ.

 

Nhưng khi thực sự bước chân vào, cô mới hiểu, nơi này sau khi được tân trang lại, có người hầu kẻ hạ, thì chẳng kém gì mấy biệt thự, công quán mới xây kia. Hơn nữa, nói ra còn thấy nở mày nở mặt.

 

Ôn Tri Hòa nghĩ, mình đúng là một kẻ tầm thường như vậy đó.

 

Người gác cổng dẫn đường, cô không kiêng dè gì mà ngắm nhìn tứ phía sau lưng. Hạ Trưng Triều thấy hết, bắt đầu làm hướng dẫn viên, giọng

 

bình thản giới thiệu: “Ngày thường nơi này là chỗ tụ tập lễ tết, không ở thường xuyên, cũng không có mấy người tới. Bà nội tôi thích chơi mạt chược, ở đây quen được vài người bạn chơi bài, nên mới ở lại đây luôn, sửa sang lại cũng là chuyện năm kia.”

 

“Ồ…” Ôn Tri Hòa hoàn toàn quay đầu lại, đáp lại anh một câu lễ phép mà ngắn ngủi, gần như buột miệng: “Tốn không ít tiền nhỉ?”

 

Cô hỏi thẳng thắn, mắt cũng sáng lên. Khóe môi Hạ Trưng Triều khẽ nhếch, chậm rãi nói từng chữ: “Ừ, tốn không ít.”

 

“Sếp Hạ, đến muộn quá nha.”

 

Từ sân bên cạnh vọng tới một giọng nói lười nhác có chút cà khịa. Tối qua vừa mới tụ tập, không khó để nhận ra là của vị thiếu gia ăn chơi nào đó.

 

Hạ Trưng Triều nghiêng đầu liếc qua, chỉ một cái nhìn, không có ý định dừng bước.

 

Ôn Tri Hòa cũng nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc áo khoác da màu nâu sẫm, đi giày bốt Martin, trong lòng thầm đoán vai vế. Giọng điệu thân thiết thế này, em trai, hay cháu trai nhỉ?

 

Lận Ngôn không thèm nhìn sắc mặt Hạ Trưng Triều, từ xa đã nhìn chằm chằm cô gái nhỏ xinh đẹp mặc đồ trắng muốt kia. Anh ta sải bước tới gần, giọng kinh ngạc: “Ủa, vị này chẳng phải chị dâu sao.”

 

Nói rồi, Lận Ngôn giơ tay ra hiệu: “Chào chị dâu ạ.”

 

Ra là em trai. Ôn Tri Hòa chậm rãi chớp mắt, nhìn bàn tay trái đeo găng da của anh ta, vừa định đưa tay ra bắt thì người đàn ông bên cạnh khuỷu tay lại khẽ hạ xuống, lòng bàn tay bao phủ mu bàn tay cô.

 

“Tay lạnh thế này, vào nhà cho ấm.” Giọng nói bình đạm của Hạ Trưng Triều từ trên đỉnh đầu rơi xuống, anh cúi mi nói, “Đừng để bị cảm.”

 

Ôn Tri Hòa ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy của anh, khịt khịt cái mũi hơi đỏ lên, “Ừm” một tiếng, rất ngoan ngoãn, rất biết điều: “Tôi biết rồi.”

 

Hôm nay cô mặc áo khoác dạ cashmere dáng áo choàng, đội mũ nồi, tai được che kín bên trong, từ đầu đến chân trắng tinh, lông xù, chỉ lộ ra đôi tay, mặt bị gió thổi rát cả ra, đúng là nên vào nhà sưởi ấm, cần gì phải nghe lời anh.

 

Nhưng Ôn Tri Hòa vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, sau khi anh buông tay, cô từng bước theo người gác cổng vào nhà.

 

Thấy cô đi thẳng không ngoảnh lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung của Lận Ngôn đành hạ xuống, trong lòng thoáng kinh ngạc.

 

Được đấy, nghe lời thế này, bảo sao gả vào được.

 

Sân trông rộng nhưng không hề trống trải, từ sân trước đi đến sân giữa, quả thực là như qua một khúc quanh lại thấy một cảnh xuân tươi đẹp. Ôn Tri Hòa ngó nghiêng khắp nơi đến tận bây giờ, lòng không khỏi cảm thán, mình thật giống bà Lưu vào vườn Đại Quan*. Hạ Trưng Triều nói chuyện vài câu với Lận Ngôn rồi cũng đi theo tới, nhưng cô đi một mình phía trước, vẫn có chút sợ sệt.

 

(*Bà Lưu vào vườn Đại Quan: điển tích trong Hồng Lâu Mộng, chỉ người nhà quê lần đầu thấy cảnh giàu sang.)

 

“Ai, cứ để hết ở đây đi, em còn chưa chọn xong phòng đâu.”

 

“Chọn cái gì mà chọn? Tưởng đây là nhà mình thật à, anh cả mà biết mày bỏ học một năm về nước chơi bời, khéo lại gia pháp xử lý đấy.”

 

“Ai nói với anh là em bỏ học? Cái này gọi là gap year! G——A——P, anh có thể nói nhỏ chút được không, đừng tưởng em không có điểm yếu của anh, không biết anh bao nuôi mấy cô chị chị em em bên ngoài à.”

 

“Nói đi, ai thèm quản.”

 

Vào nhà trong, Ôn Tri Hòa nghe thấy tiếng một nam một nữ cãi nhau, lại có đứa bé ôm ô tô đồ chơi chạy vụt qua trước mắt.

 

Ồn ào một mảnh, một người phụ nữ trông có vẻ tinh ý thấy cô, chủ động lại chào hỏi.

 

Ôn Tri Hòa còn chưa kịp mở miệng, dì Vương dẫn đường bên cạnh đã chủ động giới thiệu, là vợ mới cưới của cậu Trưng Triều.

 

Nụ cười trên mặt đối phương rõ ràng càng thêm rạng rỡ, vội gọi đứa bé vừa chơi ô tô lại chào người, thằng bé cũng hiểu chuyện, giòn giã gọi cô là “mợ”, còn không quên nói “mợ xinh quá”.

 

Đôi nam nữ vừa cãi nhau cũng chú ý tới cô, sôi nổi nhìn sang, ai nấy đều tỏ ra kính trọng, thân thiết. Người phụ nữ thì thân thiện hơn, lập tức hùa theo khen cô xinh đẹp, hỏi vòng cổ trên cổ cô mua ở đâu, kim cương đủ lấp lánh; người đàn ông thì nói năng không được tự nhiên như vừa rồi, cả người hơi có vẻ ngại ngùng.

 

Giới thiệu lẫn nhau mới biết, đôi này là em họ của Hạ Trưng Triều, người bảo đứa bé gọi mợ kia là chị họ bên nội của Hạ Trưng Triều. Người trong phòng không ít, ít nhất cũng gom đủ hai bàn ảnh gia đình*, Ôn Tri Hòa giữa những lời giới thiệu, nụ cười trên mặt sắp cứng đờ.

 

Đi làm phim trường lâu ngày, Ôn Tri Hòa không còn sợ đám đông, nhưng đối mặt với cả một gia tộc lớn thế này, thật sự là có chút làm khó cô.

 

Đi sâu vào trong nữa, có một phòng mạt chược cửa hé mở, vọng ra tiếng cười nói vui vẻ của mấy bà lão, tiếng quân mạt chược bằng mã não va vào nhau lách cách. Ôn Tri Hòa đứng cách một khoảng xa, liếc mắt qua tấm bình phong nhìn vào trong, đại khái có thể đoán ra thân phận.

 

“Chị dâu, vừa nãy quên nói với chị. Em tên Hạ Bảo Tứ, Bảo trong bảo bối, Tứ trong phóng túng*, chị cứ gọi tên tiếng Anh của em là Grace là được.” Cô gái tự xưng về nước nghỉ gap year một năm ghé sát vào người cô, cười tủm tỉm nói nhỏ: “Trông chị trẻ quá đi, cảm giác bằng tuổi em ấy, sắp kém anh cả cả một thế hệ rồi nhỉ?”

 

Đúng thật. Ôn Tri Hòa mặt không biểu cảm, nói lời không thật lòng: “Cũng ổn mà, tôi thích kiểu đàn ông trưởng thành như… anh ấy.”

 

Khen ngợi thì chắc không sai đâu nhỉ? Còn có thể tạo dựng hình ảnh mình rất thích anh, chứ không thể nói là ham tiền của anh được.

 

Hạ Bảo Tứ khẽ ngửi mùi hương trên người Ôn Tri Hòa, định hỏi cô dùng nước hoa gì, thì khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn, đen trầm.

Cô nàng lập tức đứng thẳng lưng: “Anh cả!”

 

Cô ta răm rắp như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn chào hỏi. Ôn Tri Hòa nghe tiếng bên tai cũng giật mình, nghiêng đầu nhìn lại.

 

Hạ Trưng Triều đứng ngay bên cạnh cô, cách chưa đầy một bước chân, Ôn Tri Hòa lập tức đâm thẳng vào tầm mắt anh. Người đàn ông khom lưng cúi mi nhìn cô, đáy mắt đen như mực tựa hồ nhuốm chút khí lạnh, giọng nói từ tính trầm thấp cũng hơi nhạt đi: “Ừm, đều biết hết rồi à?”

 

Ôn Tri Hòa không biết anh có nghe thấy lời vừa rồi không, có cảm giác như bị bắt quả tang tại trận, dù mình chẳng làm gì sai. Tim cô đập rất nhanh, trả lời có chút lắp bắp: “V-Vâng, chắc là biết hết rồi.”

 

“Trí nhớ tốt thật.” Khóe môi Hạ Trưng Triều khẽ nhếch, dường như cười một cái, nhưng cũng không rõ ràng.

 

Anh còn ra vẻ khích lệ mà khẽ vuốt lọn tóc mái dưới vành mũ của cô, rồi ôm lấy eo cô, ngẩng đầu nói chuyện vài câu với những người khác.

 

Dưới sự che chở của anh, Ôn Tri Hòa như gà con được diều hâu bao bọc, được anh bảo vệ chu toàn, tảng đá lớn trong lòng vững vàng rơi xuống.

 

Có một dì giúp việc lại báo đồ ăn đã chuẩn bị xong, bày cả bàn rồi, sự náo nhiệt trong phòng mạt chược cũng tạm dừng, đến giờ ăn cơm.

 

Trên bàn ăn quả thực náo nhiệt, đèn lồng đỏ thẫm trong phòng khách còn chưa tháo xuống, thật sự có cảm giác ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm. Đúng như lời Hạ Trưng Triều nói, ở lại Yến Bắc phần lớn là người lớn tuổi và trẻ con. Nhưng chỉ thiếu người thôi mà đã tụ tập đông như vậy, có thể tưởng tượng Hạ gia là một đại gia tộc lớn thế nào.

 

Ôn Tri Hòa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dự định chuyên tâm ăn đồ ăn trước mắt, khi cần thiết thì lại nở nụ cười e thẹn mà không mất lễ phép. Cô vốn tưởng rằng gia phong nhà họ Hạ hẳn là lạnh nhạt, xa cách, có chút lục đục nội bộ, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Ôn Tri Hòa phát hiện, bọn họ cũng không khác người bình thường là mấy, nếu phải nói điểm khác biệt, thì có lẽ là những lời tâng bốc trên bàn ăn cũng không hẳn là giả, vài người dù trông có vẻ lớn tuổi như bác trai bác gái, cũng đều là người ăn nói văn nhã, học vấn cao.

 

Mà điều khiến cô bất ngờ nhất chính là, cho dù Hạ Trưng Triều trước đó tỏ thái độ kiêu ngạo thế nào với cô, cảm thấy cô không xứng cái này, không xứng cái kia, nhưng về mặt đưa cô về nhà ra mắt họ hàng, thì quả thực chu đáo đúng mực, cho cô đủ thể diện cả trong lẫn ngoài.

 

Thế nên trong đầu cô lại nảy sinh ba câu hỏi. Một là, bố mẹ Hạ Trưng Triều sao không có mặt? Hai là, anh có cần thiết phải tìm một cô gái như cô để đối phó với gia đình không?

 

Còn về câu hỏi thứ ba ——

 

Có lẽ là do xem quá nhiều phim truyền hình cẩu huyết. Ôn Tri Hòa luôn cảm thấy, mọi người sẽ cho rằng một nhân vật nhỏ bé như cô không xứng với Hạ Trưng Triều, hơn nữa còn có thể lôi ra một vị tiểu thư học vấn cao, nhan sắc đỉnh cao, hoàn toàn đối lập để nghiền ép cô, nói với cô rằng “Nếu không phải là cô, Hạ Trưng Triều đã sớm kết hôn với cô ấy rồi” kiểu như vậy.

 

Nhưng cho đến hiện tại, không khí vẫn náo nhiệt, và cực kỳ hài hòa.

 

Chỉ tiếc là bữa cơm này cô thật sự không thể ăn trong yên tĩnh, bởi vì cô ngồi cạnh Hạ Trưng Triều, ngay bên cạnh bà cụ. Bà cụ là bà nội của Hạ Trưng Triều, người chủ trì toàn bộ khu nhà này.

 

Những điều người khác không dám hỏi, ngại hỏi, bà đều hỏi hết.

 

Ví dụ như bọn họ quen nhau bao lâu, quen nhau thế nào, cô là người ở đâu, nhà cô ở đâu… Những câu hỏi rất có khả năng bị lộ tẩy trước mặt mọi người, cô còn chưa kịp đáp, Hạ Trưng Triều đều đã bình tĩnh trả lời đâu ra đấy, không chê vào đâu được.

 

Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ tới, anh lại có thể đóng kịch giỏi như vậy.

 

Nhất kiến chung tình, quen nhau qua một lần giúp đỡ, dần dần phát triển thành người yêu.

 

Người yêu.

 

Khác với tình nhân một chữ, nhưng cách xa vạn dặm. Mệt cho anh nói ra được mấy lời đó.

“Hai mươi tuổi… Vẫn đang học đại học nhỉ?”

 

Hỏi đến con giáp liền suy ra tuổi tác, bà cụ như có điều suy nghĩ hỏi, đôi mắt đầy nếp nhăn nhưng sáng ngời và không hề vẩn đục cong lên cười nhìn cô, “Trẻ như vậy đã lấy chồng rồi, không sợ sau này hối hận à.”

 

Sao lại thế được chứ.

 

Ôn Tri Hòa mím môi dưới, nhất thời có chút không nắm bắt được ý tứ trong lời nói của bà cụ, chỉ ngoan ngoãn nói: “Ở bên anh ấy thì sẽ không ạ, hơn nữa năm nay cháu sắp tốt nghiệp rồi.”

 

Diễn kịch phải diễn cho thật, lời thoại cũng phải thân mật một chút, nhưng đối mặt với cả bàn người thế này, Ôn Tri Hòa thật sự không thể gọi ra những tiếng “lão công”, “A Trưng”, “Trưng Triều” được.

 

Bà cụ cũng không làm khó, chỉ trêu chọc vài câu, lại hỏi cô về chuyện tốt nghiệp và công việc ở trường.

 

Vấn đề nằm ở đây. Ôn Tri Hòa vốn định nói mình học ngành máy tính,

Hạ Trưng Triều lại nói “Biên kịch đạo diễn.”

“Tri Hòa sau này muốn làm đạo diễn.”

 

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, như thật vậy, không quên gắp thức ăn cho cô.

 

Ôn Tri Hòa ôm bát canh, yên lặng nuốt lời muốn nói xuống bụng.

 

Diễn vai vợ chồng ân ái, ông chồng tốt cả buổi trời, đến cô học ngành gì cũng không biết.

 

Nhưng nói đến chuyện làm đạo diễn, Ôn Tri Hòa lại có thể nói lảng sang được, nói đến lĩnh vực mình yêu thích, ai mà chẳng thể thao thao bất tuyệt chứ.

 

Ăn xong bữa cơm này, trời đã tối, đã là bảy tám giờ tối.

 

Hạ Trưng Triều bị bà cụ gọi vào thư phòng nói chuyện, những người khác cũng tản ra.

 

Ôn Tri Hòa đến giờ cũng chỉ hơi thân thiết, có thể nói chuyện được vài câu với Hạ Bảo Tứ, dù sao cũng ngang tuổi, hơn nữa đối phương học nhiếp ảnh, cũng hơi dính dáng đến biên kịch đạo diễn.

 

Hạ Bảo Tứ dẫn cô đi chọn phòng đã chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn đang trong quá trình dọn dẹp, lại dẫn cô đi dạo trong sân vườn, tiếc là hoa đã tàn gần hết, không có gì đáng xem.

 

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, câu được câu không, nói chuyện khá hợp.

 

Có lẽ là đã cách xa đám đông ở sân giữa, lại có lẽ là mối quan hệ đã trở nên thân mật hơn, chủ đề nói chuyện giữa họ dần dần có chút không kiêng dè.

 

“Chị năm nay hai mươi, anh cả ba hai, kém mười hai tuổi…” Hạ Bảo Tứ bẻ ngón tay đếm, suýt một tiếng, “Đúng là trâu già gặm cỏ non!”

 

Cô nàng nói hùng hồn lý lẽ, thấy trong mắt Ôn Tri Hòa mang ý cười, vội ôm cánh tay cô cọ cọ: “Em nói anh cả như vậy, chị không giận chứ?”

 

Ôn Tri Hòa lắc đầu: “Không đâu.” Dù sao cũng là sự thật.

Hạ Bảo Tứ ngắm nghía cô một lát, dùng đầu ngón tay chọc vào má cô, một cái, hai cái.

 

Ôn Tri Hòa cũng không giận, mặc kệ cô nàng làm vậy.

 

Nhìn vào đôi mắt trong veo sâu thẳm của cô, Hạ Bảo Tứ thở dài: “Em cuối cùng cũng hiểu tại sao anh cả lại chọn chị rồi, chị còn trẻ mà tính cách điềm tĩnh quá.”

 

“Em chọc má chị thế này, anh cả nhất định sẽ mắng em không biết lớn nhỏ, mà chị lại chẳng hề tức giận.”

 

Ôn Tri Hòa: “…”

 

Chuyện này có gì đáng giận chứ.

 

Ôn Tri Hòa cảm thấy Hạ Bảo Tứ thật sự rất thú vị, đúng chuẩn một cô tiểu thư lớn lên trong nhà ấm, gặp ai cũng làm nũng, nhưng đối với Hạ Trưng Triều lại rất quy củ.

 

Nói đến đây, Hạ Bảo Tứ lại có chuyện muốn nói. Cô nàng trừng lớn mắt, giơ ngón cái với Ôn Tri Hòa: “Chẳng trách em nói chị giỏi mà, có thể gả cho anh cả!”

 

“Chị không biết đâu, anh cả ngày thường trông lịch sự nho nhã rất hiền hòa, nhưng đám tiểu bối em trai em gái bọn em mà phạm lỗi thật ấy, anh ấy là người đầu tiên dùng gia pháp xử lý, sống sượng như một Diêm La Vương mặt sắt!”

 

“Bọn em ai cũng từng bị anh ấy giáo huấn rồi, nói không ngoa chứ, họp phụ huynh nhà em cũng không dám mời anh ấy tới!” Hạ Bảo Tứ hít sâu một hơi, lấy tay làm quạt phe phẩy cho mình, như thể tức khí bốc lên.

 

Ôn Tri Hòa nhếch môi: “Có khoa trương vậy không?”

 

“Tất nhiên rồi.” Hạ Bảo Tứ quạt gió, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, ngậm lấy một điếu, “Anh ấy mà biết em hút thuốc, nhất định sẽ bắt em dùng tàn thuốc viết gia quy một trăm lần, còn phải đứng úp mặt vào tường sám hối ít nhất một tiếng.”

 

Cô nàng lại “Ngô” một tiếng: “Nhưng mà giờ em cũng thành niên rồi, anh ấy bận công việc cũng không quản được. Thiên cao hoàng đế xa*, nếu không thì cái thằng Hạ Dịch Hàng kia bao nuôi hotgirl mạng đã sớm bị mắng chết rồi…”

 

“Hơn nữa em còn có chị mà?” Đá lửa bật lên, khói thuốc lượn lờ, Hạ Bảo Tứ cười tủm tỉm ngẩng đầu, vỗ vai cô, “Em mà lỡ phạm chuyện gì lớn, chị còn có thể giúp em thổi gió bên gối.”

 

“Anh cả ấy à, em chưa từng thấy anh ấy yêu đương bao giờ, vậy mà lại kết hôn chớp nhoáng mang chị về nhà, chị tuyệt đối là cao thủ ngự phu! Anh ấy chắc chắn siêu yêu chị!”

 

Nghe mùi thuốc lá tượng trưng cho sự trưởng thành từ đầu ngón tay cô nàng, Ôn Tri Hòa vẫn cảm thấy Hạ Bảo Tứ thật ngây thơ hồn nhiên.

 

Ngự phu cái gì chứ, cô mới là người phải thuận theo vị kia. Yêu cái gì chứ, cơ bản không hề nói chuyện tình cảm.

 

Nhưng mà…

 

Hạ Trưng Triều, chưa từng yêu đương bao giờ?

 

Ôn Tri Hòa có chút mờ mịt chớp chớp mắt, cười nhạt một tiếng. Sao có thể chứ.

Nhưng cô lại tin nửa đầu lời nói của Hạ Bảo Tứ. Hạ Trưng Triều, con người này, quả thực rất gian xảo.

 

“Chị đi vệ sinh một lát, em cứ từ từ hút đi.” Ôn Tri Hòa không thích mùi thuốc lá, tìm cớ tránh đi.

 

Hạ Bảo Tứ dường như không nghe ra, thuận tay chỉ: “Phía trước rẽ trái, có cần em đi cùng chị không?”

 

“Không cần đâu, chị đi một lát rồi về.”

 

Ôn Tri Hòa đi về phía trước rẽ trái, quả nhiên nhìn thấy lối về sân trong.

 

Cô định đi dạo quanh đây, cho Hạ Bảo Tứ hút hết một điếu thuốc rồi quay lại, tránh để không nhận ra đường lại lạc mất cô ấy ở đó.

 

Không ngờ lại đi đến một phòng trà cửa hé mở, đèn đuốc sáng trưng, vô tình nghe lỏm được một đoạn.

 

Hơn nữa ngẫm kỹ lại, còn liên quan đến cô. “Cô gái kia bà thấy thế nào?”

 

“Tôi thấy không xứng với Trưng Triều lắm, nhỏ quá, căn bản không trấn được, chỉ được cái trẻ, đẹp thôi.”

 

“Đàn ông nào mà chẳng thích con gái trẻ đẹp? Giống hệt bố nó. Nhưng nói thật, lấy sắc thờ người thì được bao lâu, Trưng Triều cũng là đầu óc nóng lên, kết hôn rồi dắt về nhà luôn. Chơi thêm hai năm nữa nói không chừng lại hồi tâm chuyển ý cưới cô bé nhà họ Hà kia.”

 

Ôn Tri Hòa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không vì bị chế nhạo mà buồn bực, ngược lại có cảm giác “À, quả nhiên sẽ có tiết mục này”.

 

Giữa họ hàng thân thích, bất luận trên bàn ăn nói chuyện vui vẻ thế nào, bất luận bề ngoài hòa ái dễ gần ra sao, ngấm ngầm cũng sẽ có dị nghị thành kiến, chỉ là đối với một người ngoài như cô, lời nói sẽ hơi khó nghe một chút. Cũng đúng như lời Hạ Trưng Triều nói, có anh ở đó, mới không có ai dám xen vào chuyện của cô.

 

Nghe lỏm người khác có một chỗ tốt lại hiện ra. Cô có thể nghe được những chuyện riêng tư hơn, mà không ai biết.

 

Ví dụ như người ba không xuất hiện kia thích gái trẻ đẹp, ví dụ như nên hồi tâm chuyển ý cưới người nhà họ Hà.

 

Công bằng mà nói, một cô gái gả vào nhà chồng, đích thực nên tìm hiểu nhiều về gia đình đối phương, nhưng tình huống của Ôn Tri Hòa lại khác. Hôn kỳ của họ chỉ có một năm ngắn ngủi, hơn nữa nói thật… cô cũng không hứng thú lắm với chuyện nhà anh.

 

Đơn giản chỉ là những chuyện luân lý dơ bẩn cũ rích, nghe xong tức giận cũng vô ích, hà tất phải vậy, lo tốt chuyện của mình là quan trọng nhất, ví tiền của cô căng phồng mới là thật nhất.

 

Ôn Tri Hòa giãn mày.

 

“Trưng Triều với mẹ nó ở phòng bên cạnh đúng không? Các bà nói chuyện cũng không nhỏ tiếng chút nào.”

 

“Hầy, có gì đâu. Tôi đoán giờ này họ cũng nói xong rồi, không phải là chuyện chuyển Ninh Đường đến bệnh viện ở Linh Châu sao.”

 

“Trị mười năm rồi mà vẫn chưa khỏi, cũng thật đáng thương…” Ninh Đường. Chuyển viện. Linh Châu. Trị mười năm…

Cái gì với cái gì vậy.

 

Ôn Tri Hòa bỗng dưng bị khơi gợi lòng tò mò, nhưng theo tiếng người rời đi, cô chẳng nghe thêm được gì nữa.

 

Hơn nữa đứng ngoài gió lâu, cô thật sự có chút buồn đi vệ sinh. Ôn Tri Hòa xoa xoa má, rẽ vào sâu hơn trong sân trong.

Cô vừa đi vừa nhắn tin cho Hạ Bảo Tứ, để tránh cô ấy đợi ngoài lâu quá bị cảm lạnh, nào ngờ Hạ Bảo Tứ đã tự mình về phòng sưởi ấm, còn gửi định vị phòng cho cô, nói là có một lô túi siêu đẹp mua từ nước ngoài về, có thể tặng cô một cái.

 

Ôn Tri Hòa nhìn biểu tượng cảm xúc cô ấy gửi tới, khóe môi hơi nhếch lên, gõ chữ: Không cần đâu, chồng của chị sẽ mua cho chị.

 

Gửi xong cô lại phân tâm, cảm thấy câu vừa rồi quá sến súa, diễn kịch hà tất phải diễn đến mức này.

 

Đi đến bậc thang thứ ba, mũi chân Ôn Tri Hòa vấp phải gờ đá, không kịp thấy đau, cả người đã loạng choạng ngã về phía trước ——

 

Cú ngã dự kiến không xảy ra, Ôn Tri Hòa tim đập chân run, chỉ cảm thấy bị chặn lại ở xương sườn thứ ba, thứ tư… Hoặc là cả ba, bốn, năm đều đau quá, đau đến mức nước mắt cô sắp trào ra, cả người mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào khuỷu tay đang ôm lấy mình.

 

Mùi hương này rất quen thuộc, làm gà con ngoan ngoãn nép bên cạnh anh cả buổi chiều, sao Ôn Tri Hòa có thể không nhận ra chứ.

 

“Đi đường không nhìn đường, còn nghịch điện thoại”

 

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông cuốn theo gió lạnh, thổi vào vành tai cô.

 

Ôn Tri Hòa nghe ra được sự chất vấn trong giọng nói của anh, giống như là —— phụ huynh vậy.

 

Cằm cô gối lên chiếc áo khoác dạ lông mềm, ngẩng đầu lên liền đâm vào một ánh mắt trong veo sâu thẳm, cổ họng ngứa ngáy, theo bản năng nói: “Không chú ý mà…”

 

Đôi mắt Hạ Trưng Triều hơi sâu lại, khẽ thở dài: “Đứng vững được không?”

 

Ôn Tri Hòa mím môi, tìm đúng chỗ đất bằng, rất buồn bực ừ một tiếng.

 

Hạ Trưng Triều cụp mi buông cô ra, còn giúp cô vuốt lại mái tóc rối, chỉnh lại vạt váy nhàu.

 

Ôn Tri Hòa càng nhìn càng cảm thấy anh giống một ông bố già. Cô siết chặt lòng bàn tay trống rỗng, bỗng nhiên phát hiện điện thoại của mình

 

không thấy đâu.

 

Giây tiếp theo, Hạ Trưng Triều khom lưng, nhặt điện thoại của cô từ dưới đất lên.

 

Màn hình điện thoại không vỡ, chỉ hơi bẩn, hơn nữa còn đang sáng. Hạ Bảo Tứ trả lời tin nhắn vừa rồi của cô, liên tục gửi rất nhiều tin.

Bảo Tứ Grace: 【aaaaaaaa đây là anh cả mà em biết sao!!! Lại có thể chủ động tặng túi!!】

Bảo Tứ Grace: 【hừ a a a a để em xem anh ấy tặng chị cái gì nào!!】

Bảo Tứ Grace: 【Có phải chị hay gọi anh ấy là chồng không? Nên anh ấy mới hay tặng chị? a a a a ngọt xỉu trời ơi!! Anh ấy lại chịu thua chiêu này à!】

Nếu không phải nhìn gần, cũng khó cho Ôn Tri Hòa có thể đọc rõ nội dung trong chuỗi dài “a a a dấu chấm than” này.

 

Không chỉ cô thấy, người cầm điện thoại cũng có thể thấy. Hạ Trưng Triều khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, ánh sáng màn hình hoàn toàn phản chiếu trong đó.

 

Ý thức được đại sự không ổn, mặt Ôn Tri Hòa trắng bệch rồi nóng bừng lên, vội vàng giật lấy điện thoại từ tay anh.

 

Đồ vật trong tay bị giật đi, Hạ Trưng Triều khẽ nắm chặt tay, nghiêng mắt nhìn cô.

 

Ánh mắt anh quét tới, vẫn bình tĩnh, lãnh đạm, sâu không thấy đáy như ngày thường, nhưng Ôn Tri Hòa lại mơ hồ đọc ra được ý tứ kéo dài đầy ẩn ý.

 

Viên gạch hơi sáng trong lòng bàn tay như củ khoai lang nóng bỏng tay, Ôn Tri Hòa thẳng tắp lưng, lặng lẽ không một tiếng động, từ từ đưa ra sau lưng.

 

Đối mặt với anh, dường như trở lại thời cấp ba, phải giả làm học sinh ngoan ngoãn đứng chịu phạt. Nhưng cảm giác bị đè nén của Ôn Tri Hòa rất mãnh liệt, cực kỳ muốn cất bước bỏ chạy.

 

“Sao anh lại có thể tự tiện xem điện thoại của tôi chứ…” Rõ ràng là mình có lý, cô còn phải nhỏ giọng hỏi.

Hạ Trưng Triều phối hợp cúi đầu xuống, giọng điệu cong vút không nghe ra cảm xúc: “Chưa xem hết, sợ gì.”

 

Ôn Tri Hòa nắm chặt điện thoại nhìn anh, không muốn dây dưa nhiều: “Tôi đi trước, còn có việc gấp.”

 

Hạ Trưng Triều giơ tay ra, chặn đường đi của cô lại.

 

Ôn Tri Hòa gấp đến độ chân trái sắp vấp vào chân phải, cố tình Hạ Trưng Triều còn ôm eo cô không buông.

 

Anh cúi đầu, dùng lòng bàn tay nâng má cô, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của cô.

 

Hơi nóng phả vào mặt, gương mặt thanh tú cổ điển, văn nhã bình thản, nhưng đáy mắt lại mang ý vị dò xét: “Đi vội như vậy, đi làm gì?”

 

Anh tỏ rõ thái độ không nói ra chuyện chính thì không cho đi, điều này khiến Ôn Tri Hòa nhớ tới lời Hạ Bảo Tứ nói: Gia pháp xử lý, úp mặt vào tường sám hối.

 

Ôn Tri Hòa ổn định lại suy nghĩ, liều chết nói giọng nghèn nghẹn: “Còn làm gì nữa, đi vệ sinh chứ sao.”

 

“Anh muốn tôi nhịn chết à?” Cô nhìn thẳng vào anh, một tay níu lấy cà vạt của anh, đưa gò má ửng hồng lại gần, nửa như oán trách nửa như nghiêm túc: “Xem điện thoại xong lại không thả tôi ra, sao anh lại xấu tính thế.”

 

Cô nói như thật vậy, gò má giữa đám lông xù trắng muốt kề sát lại, phóng đại, chiếu vào võng mạc, giống như quả đào mật chín mọng.

 

Hạ Trưng Triều mi mắt cụp xuống, không truy cứu lý do vớ vẩn này của cô là thật hay giả, chậm rãi dặn dò: “Đi nhanh về nhanh, ra xe đợi tôi.”

 

Anh buông tay, vỗ nhẹ vào eo cô, giọng nói ôn hòa lơ đãng, lại mang một tia ý vị sâu xa:

 

“Đừng để nhịn hỏng người.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment