Ôn Tri Hòa vốn đang không sao, bị anh vỗ nhẹ vào eo một cái, cái eo tám mươi tuổi* của cô thật sự thiếu chút nữa muốn gãy làm đôi.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào xấu tính như vậy!
Ôn Tri Hòa đương nhiên không nghe lời anh đi nhanh về nhanh, cô thậm chí còn hơi hối hận vì đã nói toạc ra hết vừa rồi, nhưng lời đã nói ra, xong việc dù có hối thế nào cũng vô dụng.
Cô cũng không đi gặp Hạ Bảo Tứ, dù sao cũng không cần thiết phải lợi dụng người ta, rửa sạch tay rồi chậm rãi đi dạo bên ngoài một lúc mới vòng về.
Hạ Trưng Triều quả nhiên đã đợi cô khá lâu trong xe. Anh đóng tập hợp đồng cứng nhắc lại, liếc nhìn đồng hồ, không hề hỏi cô sao lại về muộn như vậy.
Ôn Tri Hòa sẽ không tự tìm rắc rối, đơn giản làm người câm, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trong lúc cô đang chìm sâu vào phiền muộn về nhà phải lừa anh thế nào, thì xe đã về đến biệt thự, Hạ Trưng Triều lại chỉ thả cô xuống.
Sếp tổng quả nhiên bận rộn, kết thúc bữa tiệc còn phải vội đi làm việc. Mà cô lại chịu đựng cả một ngày, thật không dễ dàng gì.
Ôn Tri Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm. “Thấy tôi sắp đi, vui vẻ vậy sao?”
Qua cửa sổ xe đã đóng lại, Hạ Trưng Triều bình thản hỏi.
Ôn Tri Hòa hơi ngẩn ra, nhìn khuôn mặt sâu thẳm của anh, bàn tay xách túi siết chặt lại.
“Vui vẻ hay không thì sao chứ… tôi không vui thì anh sẽ ở lại sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời mơ hồ ẩn hiện lúm đồng tiền.
Cô gái không trực tiếp phủ nhận, ung dung nói lời không chê vào đâu được, nụ cười khoe ra cũng thật xinh đẹp.
Mây tụ mây tan, gió nhẹ nhàng thổi. Lọn tóc mai bên má cô bay phất phơ.
Hạ Trưng Triều nhìn đôi mắt cong cong cười của cô, không lên tiếng, không phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này.
Chỉ là trong giây lát trầm mặc ngắn ngủi ấy, tiếng lá cây xào xạc, dường như bị phóng đại vô hạn.
Anh bỗng nhiên cảm giác một vị trí nào đó trong lồng ngực đang rung động, rất khẽ, nhưng đến mức không thể bỏ qua.
Nhưng anh có thể ý thức được, và bắt giữ được nó.
Hạ Trưng Triều khép hờ mắt, trầm thấp cười một tiếng. “Ừm.”
“Có lẽ thế.”
Anh cũng không phải người rảnh rỗi, thời gian đối với anh quý như tiền bạc, mà anh cũng tự nhận, mình không phải kiểu người sẽ đứng ở cửa,
lưu luyến không rời nói lời ngọt ngào với bạn đời.
Một bữa tiệc không tính là dài, những người một năm gặp không được mấy lần, còn có mười năm bị căn bệnh quấn thân… Giống như một mớ hỗn độn có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng lại không thể bỏ qua, đang cuộn trào trong lòng anh.
Anh theo bản năng cho rằng, “bà xã” quá trẻ tuổi, diễn xuất không tính là thượng thừa này sẽ giận dỗi, sưng mặt, nói cho anh biết “Đúng là vui vẻ”.
Nhưng cô không hề.
Cô quá mức tận tâm tận lực, quá mức nghe lời.
Ngược lại khiến anh không biết nên trêu chọc cô thế nào. “—Thế cũng không được.”
Ôn Tri Hòa đột nhiên mở miệng, một bước hai bước lại gần, hai cánh tay gập lại chống lên thành cửa sổ xe, mày mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Anh phải đi làm chứ, nếu không tháng sau lấy đâu tiền tiêu vặt cho tôi.”
“Sếp Hạ.” Ôn Tri Hòa đặt cằm lên mu bàn tay, nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Chút cô đơn này tôi vẫn chịu được.”
“Chẳng lẽ anh lại không thể sao?” Giọng điệu của cô không thể gọi là ái muội, mà là uyển chuyển, nhẹ bẫng… tựa như làm nũng.
Đôi mắt Hạ Trưng Triều chậm rãi sâu hơn, thả lỏng khớp cổ tay đang đặt trên đầu gối, vươn qua cửa sổ xe, giơ tay ch*m r** v**t v* mặt cô.
Cằm, gò má, cánh môi… Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông, từ trên xuống dưới từng tấc một lướt qua.
Ôn Tri Hòa giãn mày, bất giác mím môi. Bị Hạ Trưng Triều sờ đầu sờ mặt cũng không phải chuyện lạ, ban đầu cô còn thấy ngượng ngùng, không thoải mái, cảm thấy rất giống sờ mèo con chó con, nhưng bây giờ… thật kỳ lạ.
Ôn Tri Hòa không nói được sự kỳ lạ này ở đâu. Cô chỉ mơ hồ cảm giác, cái v**t v* trong lòng bàn tay anh dịu dàng hơn trước kia, ánh mắt nhìn cô không còn là trêu chọc dò xét, mà là thưởng thức.
Hạ Trưng Triều cụp mắt, sửa lại chiếc mũ nồi màu trắng của cô, đôi khuyên tai ngọc trai bị tóc vướng vào.
“Chồng của em còn chưa đến mức nợ lương, chút tiền ấy mà không cho nổi em sao.”
Anh nói bình thản, tự phụ đến mức hiển nhiên, đáy mắt chậm rãi nhuốm một ý tứ sâu xa, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy:
“Không phải còn phải mua túi cho em sao.” Mua túi.
—— Không cần đâu, Chồng của chị sẽ mua cho chị.
Suy nghĩ của Ôn Tri Hòa dừng lại, đột nhiên nhớ tới câu nói sến súa trong lịch sử trò chuyện kia.
Không khí vốn đã kiều diễm đến khó tả, cố tình, cố tình…
Trái tim Ôn Tri Hòa không thể kiểm soát mà rung lên, một cảm giác vô lực dâng lên trán, gần như muốn ngất đi, là kiểu nóng bừng, mặt đỏ tai hồng ấy.
Trong cơn choáng váng này, Ôn Tri Hòa cũng có thể ý thức rõ ràng, tai và má mình sẽ đỏ đến mức nào. Cô lùi về sau một bước, khóe môi trề ra: “Ai thèm anh mua chứ.”
Thấy đáy mắt thanh tĩnh của anh nhuốm một chút ý cười, Ôn Tri Hòa trừng mắt, giải thích đâu ra đấy: “Tôi bịa chuyện linh tinh thôi, anh cũng tin.”
“Vợ chồng giả tạo, diễn cho nhau xem chút thôi mà… tôi đi đây, bên ngoài lạnh chết đi được.” Ôn Tri Hòa kéo lại chiếc khăn quàng cổ buông lỏng trên cổ, giọng nói nghèn nghẹn: “Anh ngồi trong xe thì ấm rồi, có nghĩ đến tôi không vậy.”
“Ừm.” Hạ Trưng Triều cụp mi gật đầu, giọng điệu vững vàng như thường ngày, “Là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
“Anh biết à?” Ôn Tri Hòa không phân biệt được lời xin lỗi của anh là thật hay giả, dù sao anh cũng quen diễn trò rồi.
Giống như loại đàn ông địa vị cao như anh, sợ rằng 32 năm qua, chưa từng thật lòng xin lỗi ai.
Ôn Tri Hòa cũng lười phân biệt ý tứ trong lời nói của anh, khi cần thiết mới giả ngoan, nói vài lời tỏ vẻ phục tùng, ví như bây giờ ——
Cằm cô vùi vào khăn quàng cổ, giọng càng ồm ồm: “Sẽ không trách tôi không nghe lời ngài chứ.”
Hạ Trưng Triều cười khẽ: “Sẽ không.”
“Vậy tôi đi nhé.” “Ừm.”
“Bai bai.”
Ôn Tri Hòa rất lễ phép, giơ tay lên, vẫy vẫy với anh với biên độ rất nhỏ.
Ngoài cửa sổ phong cảnh tiêu điều, Ôn Tri Hòa một thân tuyết trắng đứng lặng giữa khung cảnh ấy, tựa như một con hồ ly trắng tràn đầy sức sống, nụ cười cũng tươi tắn bắt mắt.
Hạ Trưng Triều giãn mày, cũng hơi nhấc tay lên, còn chưa kịp vẫy đáp lại, cửa sổ xe đã từ từ đi lên.
Tài xế mới nhận chức ở hàng ghế trước cung kính hỏi: “Hạ tiên sinh, ngài muốn đến công ty hay về nhà ạ?”
Ý cười của Hạ Trưng Triều dần tắt, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn anh ta, giọng điệu bình thản: “Về nhà.”
Tài xế hơi khựng lại: “Là về Thiên Phong Cảng ở khu Bắc, đúng không ạ?”
Hạ Trưng Triều rất khẽ và chậm rãi “Ừm” một tiếng.
Xe chạy ổn định, Hạ Trưng Triều cúi mi xem tài liệu một lát, đột nhiên hỏi: “Tôi nhớ cậu vừa từ cơ quan điều phối xe tới, lái xe bao nhiêu năm rồi?”
“5 năm ạ, đây là lần đầu tôi làm tài xế riêng cho người ta, trước đây toàn chạy Didi*.” Tài xế cười cười.
(*Didi: Ứng dụng gọi xe phổ biến ở Trung Quốc.)
Hai người cách hàng ghế trước sau, câu được câu không tán gẫu, tài xế tưởng đang nói chuyện phiếm, mở máy hát ra liền nói không ngừng.
Hạ Trưng Triều đeo kính gọng vàng, hai chân bắt chéo. Đôi mắt sau cặp kính thờ ơ bình tĩnh, giọng nói lại ôn hòa: “Vậy sao.”
Anh nhướng mi liếc về phía tài xế, nhìn bộ vest không vừa người của người đàn ông, bất giác nhớ tới Ôn Tri Hòa mặc đồ trắng muốt, vẫy tay với anh vừa rồi.
Cô và tài xế là cùng một loại người, bản chất không khác nhau, đều dựa dẫm vào người khác. Khác biệt ở chỗ cô không còn mặc bộ áo lông rẻ tiền không tên bị xù lông kia, bôn ba khắp phim trường chỉ vì chút tiền lương ít ỏi, một cơ hội; trên người hàng hiệu túi xách, váy thiết kế riêng trị giá hàng vạn, cả ngày ru rú trong nhà làm phu nhân nhà giàu, giả ngoan bán khéo chỉ để lấy lòng anh…
Một năm.
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Một năm sau, cô còn quen được với cuộc sống trước kia sao?
Khóe môi Hạ Trưng Triều khẽ nhếch, đôi mắt đen láy bình tĩnh. Nhìn bàn tay vừa định giơ lên kia, chiếc nhẫn cưới giữa ngón tay giữa được tháo xuống, không dấu vết mà bỏ vào túi, không chút cảm xúc mà nghĩ.
Chỉ là một cô bé biết diễn kịch mà thôi.
Trong biệt thự hơi ấm hừng hực, Ôn Tri Hòa mặc đồ kín mít, khó chịu vì nóng, lập tức cởi khăn quàng cổ và áo khoác trên người.
Dì Tần giúp cô cất quần áo, báo rằng bồn tắm nước ấm đã đầy.
Ôn Tri Hòa tự mình xếp gọn đôi giày da, gật gật đầu: “Cảm ơn dì, phiền dì rồi.”
Phòng ngủ có bồn tắm, nhưng bể tắm trên tầng thượng còn lớn hơn, tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn, từ khi mở khóa nơi này, Ôn Tri Hòa vẫn luôn ngâm mình ở đó.
Ùm một tiếng, cơ thể trắng nõn ngâm vào bồn tắm đã được pha chế tỉ mỉ, Ôn Tri Hòa ngửi mùi hương tinh dầu du dương, nhặt lên một đóa hoa khô nổi lềnh bềnh, thần kinh thả lỏng, cả người thư thái hơn rất nhiều.
Cô nhắm mắt hưởng thụ, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện xảy ra hôm nay.
Lời xin lỗi qua cửa sổ xe của anh, những lời đã nói; cái đỡ tay giúp cô tránh ngã sau đó; sự hai mặt trên bàn ăn, câu trả lời sai về chuyên ngành; và cả chiếc nhẫn anh tặng…
Ôn Tri Hòa giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.
Hơi nước lượn lờ, bàn tay khớp xương rõ ràng của cô ướt đẫm, chiếc vòng trên cổ tay cỡ hơi lớn, nhưng nhẫn cưới lại cực kỳ vừa vặn.
Một cuộc hôn nhân không tình cảm, theo nhu cầu; một chiếc nhẫn cưới không được chúc phúc, đeo vào thuận tay, đều là hoa trong gương, trăng trong nước, gió thổi qua liền tan.
Ôn Tri Hòa khẽ thở dài, lười tháo xuống, cũng đỡ bị anh bắt bẻ. Cô lại hít sâu một hơi, vùi mặt vào nước, cố gắng dùng tay rửa sạch từng chỗ anh vừa chạm qua.
Xong việc cô còn không quên súc miệng, dù sao vừa rồi đã nói nhiều lời trái lương tâm như vậy.
Tắm xong đã là 9 giờ tối, Ôn Tri Hòa ngồi trên ghế, mặc kệ máy sấy tự động sấy tóc, còn mình thì ôm điện thoại cúi đầu đọc tin tức gần đây.
Nhìn những tin tức liên quan đến các dự án lớn của Hằng Xuyên Ảnh Thị*, cô rất khó không động lòng, nhưng lại không biết làm thế nào để chủ động mở lời với Hạ Trưng Triều.
(*Hằng Xuyên Ảnh Thị: Công ty phim ảnh Hằng Xuyên.) Tin nhắn trong tay soạn rồi lại xóa, xóa rồi lại soạn.
Ngay lúc Ôn Tri Hòa tắt điện thoại định đứng dậy, phía trên đột nhiên hiện lên một thông báo.
Trần Địch: 【 ha ha ha ha ha ha bảo bối! Tớ về nhà rồi! 】
Trần Địch: 【 cuối cùng cũng rời khỏi cái làng quê nhỏ bé, mẹ kiếp, chỗ này rắn rết siêu nhiều, mạng thì siêu kém 】
Trần Địch: 【 tớ có nhiều kiện hàng gửi đến chỗ cậu đó, có phải cậu không nhận giúp tớ không, thế thì tớ tự đi lấy vậy 】
Trần Địch là bạn học đại học của Ôn Tri Hòa, khác lớp nhưng cùng chí hướng, học chuyên ngành biên kịch truyền thông. Gia đình nhờ quan hệ tìm cho cô ấy một công việc ở đài truyền hình, ngoài việc xuống nông
thôn thì là viết bản thảo, thường xuyên đi công tác không về, nên rất nhiều kiện hàng đều gửi nhờ Ôn Tri Hòa nhận giúp, dù sao cũng ở gần.
Quen nhau đã lâu, tam quan hợp nhau, sống chung cũng hòa hợp, có thể nói là cặp chị em không có gì giấu nhau.
Không có gì giấu nhau…
Quen với việc Trần Địch xuống nông thôn mất liên lạc, Ôn Tri Hòa đã lâu không chủ động nhắn tin cho cô ấy.
Nhưng không thẳng thắn tình hình với cô bạn thân, cô ít nhiều có chút không phúc hậu.
Ôn Tri Hòa mím môi, trong thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào, Trần Địch lại nhảy ra một câu hỏi xoáy vào tâm can ——
【 Ủa? Cậu không ở chỗ đó nữa à? Sao mở cửa lại là một ông chú? 】
“…”
Ôn Tri Hòa tối sầm mặt mũi.
Gặp mặt nói sẽ rõ ràng hơn, nên ngày hôm sau Ôn Tri Hòa gửi định vị cho Trần Địch, là nhà hàng họ thường xuyên tụ tập. Ngày thường làm xong công việc trong tay, họ đều sẽ đến quán ăn Tây hơi xa xỉ này để tự thưởng cho mình.
Ôn Tri Hòa dù sao cũng là người hẹn, đến tự nhiên sớm hơn Trần Địch, hơn nữa cô còn gọi trước những món ăn như mọi khi, Trần Địch đến là có thể thưởng thức ngay.
Mặc dù Hạ Trưng Triều đã lấp đầy cả tường tủ quần áo hàng hiệu cho cô, nhưng Ôn Tri Hòa gặp bạn tốt, vẫn quen mặc áo len và quần jean của mình.
Trần Địch đứng ở cửa từ xa đã có thể thoáng thấy cô, rất tự nhiên đi tới.
Nhân viên phục vụ phía sau đang chia thức ăn, Trần Địch đặt túi xuống, cười tủm tỉm nhướng mày: “Ồ, đủ tự giác nha, vừa đúng lúc lên món.”
“Tớ mời, không cần khách sáo.” Ôn Tri Hòa nhẹ nhàng thở ra. “Loại người như tớ sao có thể khách sáo với cậu được.”
Trần Địch giơ điện thoại lên, không ngừng đổi góc độ chụp ảnh, chờ phần quy trình kinh điển này qua đi, cô mới bắt đầu ăn.
Ôn Tri Hòa cũng quen với việc chụp ảnh trước khi ăn, nhưng lần này cô không làm vậy, mà không ngừng suy tính trong đầu.
Tối qua cô chỉ nói thật với Trần Địch, rằng mình chuyển đi vì chủ nhà vi phạm hợp đồng, Trần Địch vì thế cũng bày tỏ một tràng dài đồng cảm và căm phẫn, sau đó hỏi cô, môi trường chỗ ở mới thế nào, giao thông có thuận tiện không, tiền thuê có đắt không, có thể chụp ảnh cho cô xem không…
Điều này thật sự làm khó Ôn Tri Hòa, nhưng sau khi cô đấu tranh tư tưởng dữ dội rồi gửi cho Trần Địch một tấm ảnh góc phòng ngủ, Trần Địch liền im bặt.
Rồi, chắc là nói chuyện một hồi rồi ngủ quên mất.
Hai người trước nay đều là ăn cơm trước rồi mới bàn chính sự, nên đợi Trần Địch ăn hơn nửa phần mỳ Ý, chủ động nối lại chủ đề tối qua, Ôn
Tri Hòa mới chậm rãi nói: “Thật ra… Tấm ảnh tớ chụp cho cậu tối qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi.”
“Ừm?” Trần Địch ngước mắt.
“Căn hộ đó ở trung tâm thành phố, diện tích 300 mét vuông, biệt lập một căn, hơn nữa còn có ba tầng lầu, tự kèm bãi đỗ xe và tầng hầm.” Ôn Tri Hòa nói một hơi, nhìn về phía Trần Địch, phát hiện cô đang nhai đứt sợi mỳ Ý, mặt mày ngơ ngác.
“Tốt vậy sao? Không lừa tớ chứ.” Trần Địch cầm khăn giấy lau miệng, “Sao thế, tìm được công việc trông coi biệt thự cao cấp cho người ta à?”
“Giỏi lắm đạo diễn Ôn*, không chỉ tìm được việc nhẹ nhàng, còn giải quyết được vấn đề cấp bách.” Trần Địch hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, nửa người trên nghiêng về phía trước, “Ai” một tiếng, “Tiện tiết lộ cho tớ chút là tìm thế nào không? Biệt thự của phú hào nào vậy? Có thể tiện thể kéo tớ theo không? Tớ trực tiếp xách vali vào ở giúp quét nhà, không quá đáng chứ?”
Ôn Tri Hòa muốn nói lại thôi, theo phản xạ uống một ngụm nước chanh: “…”
Mặc dù cô sớm có dự cảm Trần Địch sẽ không tin, nhưng cảm giác nghẹn ở cổ họng thật không dễ chịu.
Trần Địch lại đòi xem ảnh, muốn nhìn kỹ một chút, còn không quên cẩn thận hỏi cô, có xâm phạm đến quyền riêng tư của đối phương không, nhưng cô lại đổi giọng: “Thôi, cho tớ xem đi, dù sao chỉ có hai đứa mình, tớ không thể đâm bị thóc chọc bị gạo lên đầu phú hào được.”
Ôn Tri Hòa lại trầm mặc: “…”
Trần Địch định giật điện thoại, Ôn Tri Hòa nắm chặt không cho, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói từng chữ một: “Không phải công việc trông coi biệt thự, nhà cũng không phải của ai khác, là của tớ đó, Trần Địch.”
Không đợi Trần Địch phản ứng, Ôn Tri Hòa mở ảnh chụp giấy chứng nhận bất động sản ra, phóng to tên, đưa cho cô: “Nè.”
Trần Địch cúi đầu nhìn màn hình, không ngừng phóng to, thu nhỏ, phóng to, thu nhỏ, đồng tử trong suốt cũng biến ảo khôn lường.
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Tri Hòa: “Không phải photoshop chứ?” Ôn Tri Hòa gật đầu.
Trần Địch lại nhìn lần nữa, hít sâu, thốt lên câu chửi thề kinh điển: “Đệt.”
“Cậu được bố mẹ phú hào chưa từng gặp mặt đón về rồi hay là trúng số độc đắc?!”
Giống hệt phản ứng của cô lúc trước. Ôn Tri Hòa đã đoán được bạn mình sẽ nói như vậy.
Mà tiếp theo, cô lại phải tung ra một tin tức sét đánh kinh thiên động địa khác: “… Thật ra, chủ yếu là tớ kết hôn với người tặng tớ căn nhà này.”
“Cái này, là một trong những món sính lễ của anh ấy.” Ôn Tri Hòa duỗi tay, chỉ chỉ màn hình.
Trần Địch trước khi suýt ngất đi, đã kịp thời bấm vào huyệt nhân trung của mình.
Hoàn hồn lại, cô hít sâu: “Đối tượng kết hôn là ai vậy?” Ôn Tri Hòa yên lặng thu điện thoại lại: “Cậu tin tớ à?”
“Thế thì cũng không hẳn.” Trần Địch tâm trạng phức tạp: “Nhưng tớ không nghĩ cậu sẽ đùa kiểu này, còn cố ý photoshop loại giấy tờ này.”
Công bằng mà nói, Ôn Tri Hòa tuy không phải người hay đùa kiểu này, nhưng cô cũng không phải kiểu người có thể vì tiền mà kết hôn chớp nhoáng, hơn nữa Trần Địch không mù, có thể thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, mặc dù cô ấy cũng vừa mới phát hiện ra.
Đương nhiên, đổi lại là cô ấy nói…
“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” Trần Địch lấy lại bình tĩnh hỏi.
Ôn Tri Hòa giơ một bàn tay lên, rồi nắm chặt thành ba vòng tròn*.
Trần Địch trừng lớn mắt, trong lòng tin phục: “… Là tớ tớ cũng kết hôn.”
“Không được nha, mới nửa tháng thôi, sao cậu lại lắc mình biến thành phú bà rồi? Cậu quá không có nghĩa khí, đến một viên kẹo mừng cũng không chia cho tớ!” Trần Địch đau đớn tột cùng, ngược lại lại nhanh chóng đổi sang bộ mặt khác, cung kính hết mực: “Vậy Ôn đại tiểu thư, chuyện tiếp theo có tiện kể tỉ mỉ cho lão nô nghe không?”
Trần Địch đổi mặt quá nhanh, Ôn Tri Hòa rất khó không cười.
Cô nhếch khóe môi, đem đầu đuôi câu chuyện kể hết cho Trần Địch, thậm chí còn thêm thắt tình tiết kịch tính hấp dẫn, đề cập đến việc họ
từng khẩu chiến* cách đây không lâu.
Khả năng biểu đạt của Ôn Tri Hòa rất tốt, tài ăn nói cũng không tồi, dù sao bốn năm làm blogger phim ảnh không phải để trưng, huống hồ chuyện giữa cô và Hạ Trưng Triều, vốn dĩ đã đủ kịch tính, kể ra bất kỳ sự kiện nào, cũng đủ khiến người nghe thổn thức không ngừng.
Ôn Tri Hòa cũng chỉ có Trần Địch là bạn bè để tâm sự, tự nhiên cái gì cũng sẽ chia sẻ với đối phương. Đương nhiên, những chuyện quá sốc, quá riêng tư, Ôn Tri Hòa sẽ không nói, cô còn cần mặt mũi mà, huống hồ Trần Địch cũng không phải kiểu người thích nghe chuyện phòng the.
Trần Địch lại lần nữa hít sâu, cách bàn vươn tay vỗ vai cô, cảm khái: “Ôn Tri Hòa, đạo diễn Ôn Ôn đại tiểu thư, cậu đúng là được việc đấy, có chuyện kết hôn là cậu kết thật!”
“Vận may 20 năm qua của cậu chẳng lẽ đều dồn hết vào vụ này sao? Đối tượng lại còn là Hạ Trưng Triều, ông vua độc thân kim cương lừng lẫy Yến Bắc! Chỉ riêng cái mặt cái dáng đó, tặng nhiêu đây tiền với nhà, cậu đều không lỗ!”
Hạ Trưng Triều con người kín tiếng, nhưng điều hành cả tập đoàn Hằng Xuyên lớn như vậy, không thể tránh khỏi việc lộ mặt trên báo chí kinh tế tài chính. Huống chi ngoại hình của anh cũng thật sự không thể chê, không cần bối cảnh hiển hách tô điểm thêm, cũng đủ khiến người ta tin phục.
Ôn Tri Hòa bất đắc dĩ, chẳng trách Trần Địch là bạn tốt của cô, sóng não hoàn toàn khớp nhau, thấy những lợi ích này liền không quan tâm gì nữa
—— mặc dù đại đa số người đều sẽ động lòng.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi: “Cậu không thấy tớ bốc đồng à?”
“Bốc đồng cái gì chứ, đừng nói mỗi tháng hạn mức trăm vạn tiền tiêu vặt, chỉ cần cho tớ một căn nhà tớ cũng có thể quỳ l**m giày da của Hạ tổng, làm trâu làm ngựa cho anh ấy.”
Ôn Tri Hòa không nhịn được: “… Cũng không cần đến mức đó.”
“Đương nhiên không cần.” Trần Địch tỉnh bơ ngồi vào bên cạnh cô, cười nịnh nọt, như gấu chó cọ cây mà cọ vào người cô, “Tớ l**m cậu là được rồi, có người bạn phú bà như cậu, là vinh hạnh của tớ.”
Ôn Tri Hòa yên lặng đè cái mặt đang dí sát vào của cô nàng lại.
“Nhưng mà.” Trần Địch suýt một tiếng, có chút ghét bỏ nhíu mày, “Tớ thật không ngờ lão già đẹp trai mặt mày sáng sủa như anh ta, lại cũng ham mê gái trẻ đẹp.”
“Mạo muội hỏi một câu nha.” Giọng Trần Địch nhuốm vẻ ái muội, dùng giọng nói thì thầm: “Hai người làm sao rồi?”
Ôn Tri Hòa rất dứt khoát: “Chưa có gì.”
“Chưa có gì?” Giọng Trần Địch cao lên một chút, bị Ôn Tri Hòa dùng tay đè xuống, cô thức thời nói nhỏ lại, “Anh ta không phải là kiểu cây lớn treo ớt hiểm*, khoản đó không được à?”
(*Cây lớn treo ớt hiểm: Ý nói vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng thực tế yếu.)
Trần Địch thật không hổ là làm trong ngành tin tức, lý do gì cũng nghĩ ra được, nói có đầu có đuôi, còn không quên nắm cổ tay cô tỏ vẻ tiếc nuối.
Ôn Tri Hòa dù không thích Hạ Trưng Triều thế nào, cũng có cảm giác vinh nhục cùng hưởng, cô từ tốn giải thích: “Thật ra cũng không phải,
chủ yếu là tớ chưa thích ứng được, anh ấy không thể cưỡng gian trong hôn nhân được chứ.”
Trần Địch hiểu rõ: “Ồ, vậy xem ra anh ta cũng chưa đến mức cầm thú như vậy.”
Không khí yên lặng ba giây, Ôn Tri Hòa im lặng không nói, Trần Địch thì cắn ống hút uống nước chanh.
Cơn chấn động qua đi, Trần Địch không còn nhe nanh múa vuốt, mà bình tĩnh đặt câu hỏi: “Cậu thích anh ấy không? Hay đơn thuần chỉ vì tiền?”
“Vì tiền.” Ôn Tri Hòa không chớp mắt đáp, “Nếu anh ấy không cho tớ nhiều lợi ích như vậy, tớ tuyệt đối chạy xa tám mét.”
Trần Địch thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi.”
vẻ mặt cô phức tạp: “Nói thật, hôn nhân chênh lệch quá lớn, căn bản không đi xa được đâu.”
Bị giới hạn bởi hợp đồng, Ôn Tri Hòa không thể nói thật với Trần Địch, rằng cuộc hôn nhân này của họ là có thời hạn.
Nhưng Ôn Tri Hòa trước sau đều rõ ràng, mặc dù Hạ Trưng Triều ban đầu không hề thẳng thắn công khai nói rõ tình hình với cô, cô cũng sẽ giữ vững bình tĩnh, không ngừng cảnh tỉnh bản thân, những thứ được tặng trước mắt chỉ là sự bố thí nhất thời.
Tình yêu của đàn ông là thứ không đáng tin nhất, đặc biệt là trong mối quan hệ bất bình đẳng, loại tình yêu này dễ dàng bị thu hồi và cũng không ổn định, tùy thời đều có thể chuyển dời sang người khác, hoặc là nói —— đàn ông, chỉ yêu chính mình.
Lời Trần Địch khuyên nhủ tận tình, Ôn Tri Hòa hiểu rõ, cũng lắng nghe và ghi nhớ.
Người bạn này của cô dù có không đứng đắn thế nào, cuối cùng vẫn sẽ vì cô mà suy nghĩ tốt, lo lắng cái này cái kia.
Ôn Tri Hòa cũng đúng lúc cho cô một viên thuốc an thần: “Tớ kết hôn với anh ấy, thật ra còn có một mục đích khác, đó chính là lợi dụng anh ấy để làm phim điện ảnh.”
Cô nhìn chăm chú vào mắt Trần Địch, có chút do dự: “Có phải quá đào mỏ không?”
“Đào mỏ cái gì mà đào mỏ, chuyện tình nguyện đôi bên, anh ta chẳng lẽ còn có thể keo kiệt đến mức đó, đến làm phim điện ảnh cho cậu cũng bủn xỉn à?” Trần Địch đập bàn một cái, hận sắt không thành thép, “Ôn Tri Hòa, ngày thường cậu không phải hay nói với tớ, đại nữ nhân chúng ta làm việc không cần quá có điểm mấu chốt đạo đức sao? Đây mà là đàn ông, đã sớm cam tâm tình nguyện vì tiền mà cong, chủ động dâng hiến cửa sau của mình rồi!”
“…”
Lời nghe thô nhưng lý không thô, đúng là như vậy.
Ôn Tri Hòa thở dài, thật ra cũng không phải thật sự tự kiểm điểm. Cô chỉ là ý thức sâu sắc được rằng, Hạ Trưng Triều không dễ lừa gạt.
“Mỹ nhân kế nha mỹ nhân kế.” Trần Địch làm mặt quỷ với Ôn Tri Hòa, “Dù sao ngủ với anh ta cũng không lỗ, nằm gai nếm mật trăm ngày, lên làm đại đạo diễn nổi tiếng, nhớ chuyển cho tớ 5 triệu nha.”
Ôn Tri Hòa nhếch môi dưới, thầm chửi cậu nghĩ hay thật.
Nói chuyện quá khí thế ngất trời, đồ ăn trên bàn đều nguội cả rồi.
Trần Địch chủ động yêu cầu gói mang về, hóa đơn tự nhiên là Ôn Tri Hòa trả.
Đi dạo trung tâm thương mại, Ôn Tri Hòa đặc biệt hào phóng, mua tại chỗ cho Trần Địch hai bộ quần áo và túi xách hàng hiệu.
Trần Địch ban đầu còn hơi ngại ngùng, cho đến khi biết đây chỉ là số lẻ trong thẻ tín dụng của Ôn Tri Hòa, lập tức thẳng lưng, chỉ về phía tiệm vàng cách đó không xa: “A Hòa, Tiểu Địch muốn cái kia.”
Ôn Tri Hòa không nói gì liếc nhìn cô nàng, nhưng cũng nhả ra: “Được, chiều cậu một lần.”
Trần Địch thiếu chút nữa ôm cô lên xoay vòng hét chói tai, nhưng cô nàng 1m6 đối mặt với Ôn Tri Hòa 1m7, ít nhiều có chút không biết tự lượng sức mình.
Ôn Tri Hòa hơn nửa tháng đều ru rú trong nhà, đây là lần đầu tiên đi dạo bên ngoài lâu như vậy. Trần Địch một bên yên tâm thoải mái đòi cái này cái kia, một bên lại buồn rầu có phải đã tiêu quá nhiều tiền không, tiêu hết cả vốn làm đại đạo diễn của cô.
Ôn Tri Hòa không để tâm, dù sao Trần Địch làm bạn bè, đi dạo phố cùng cô đã cung cấp giá trị tinh thần rồi.
Dạo đến chiều, chân Ôn Tri Hòa mỏi nhừ, hẹn cùng Trần Địch đi làm móng.
Cô nằm trên ghế dựa thả lỏng gân cốt, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì cơn đau nhói ở lòng bàn chân lập tức khiến cô bật dậy trợn mắt.
Người phục vụ vừa định giúp cô chườm nóng mắt lại, chuông điện thoại di động vang lên.
Ôn Tri Hòa xua tay nói không cần, vớ lấy điện thoại xem, người gửi tin nhắn rõ ràng là Hạ Trưng Triều.
Anh hỏi cô đi đâu.
Ôn Tri Hòa có chút bất ngờ, chút buồn ngủ còn sót lại tức khắc tan thành mây khói. Dù sao Hạ Trưng Triều cũng không bao giờ chủ động tán gẫu với cô, lướt lên giao diện, lịch sử trò chuyện của họ còn dừng lại ở lần yêu cầu thanh toán trước.
Gọi là đến —— là một trong những yêu cầu phải nghe lời.
Ôn Tri Hòa không có cách nào giả chết, thành thật gõ màn hình, lời ít ý nhiều: 【 Đi dạo phố. 】
Hạ Trưng Triều trả lời rất chậm, vài phút sau, cũng kiệm lời như vàng:
【 Định vị. 】
Ôn Tri Hòa bĩu môi, lúc gõ chữ vẫn cung kính hết mực: 【 Anh muốn đến đón tôi sao sếp Hạ? 】
Hạ Trưng Triều không trả lời, trạng thái phía trên cũng không thay đổi.
Ôn Tri Hòa cuộn cuộn ngón tay, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhấn vào nút gửi định vị.
Nhưng cô đang làm móng tay, ngón tay trượt đi, lại nhấn nhầm thành cuộc gọi thoại.
Màn hình sáng lên giao diện cuộc gọi trong một cái chớp mắt, tim Ôn Tri Hòa như ngừng đập.
Nhưng không đợi cô ngắt máy, đối diện đã kết nối.
Ting một tiếng, tai nghe truyền đến tiếng dòng điện rè rè.
Ôn Tri Hòa không để ý đến bên này, lại vì người phục vụ tăng thêm lực đạo, không nhịn được khom người, tiếng rên khẽ thoát ra giữa môi răng: “Đau quá…”
Cô biết rõ tiếng hít hà này có bao nhiêu dễ khiến người ta suy nghĩ miên man, nên sau tiếng đầu tiên, liền lập tức che miệng cố nén.
Chuyên viên làm móng ngẩng đầu nhìn cô, nói sẽ chú ý.
Ôn Tri Hòa không đáp, gò má ửng hồng, tim đập đang dồn dập trong lồng ngực.
Bởi vì qua tai nghe, giọng nói trầm thấp và lệch tông của người đàn ông, mang theo chút dịu dàng mê hoặc: “Đau chỗ nào?”
------oOo------