Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 46

Đoàn phim 《 Hà Quang Vạn Đạo 》 chỉ công bố ảnh chụp chung chính thức vào hôm khởi động máy. Trong đó, Ôn Tri Hòa có mặt trong bốn

tấm hình, mỗi tấm đều khá giống nhau, chỉ khác biệt ở số lượng người đứng cạnh cô.

 

Chỉ với mấy tấm ảnh như vậy, Hạ Trưng Triều xem đi xem lại vài lần, đột nhiên nhận ra, anh và cô dường như chưa từng có lấy một tấm ảnh chụp chung nào. Nếu là một cặp vợ chồng bình thường đã đăng ký kết hôn, ít nhất họ cũng nên có tấm ảnh nền đỏ chụp tại Cục Dân Chính.

 

Nhưng họ không có.

 

Bởi vì họ là vợ chồng hợp đồng. Bởi vì họ không hề đăng ký kết hôn.

 

Trong buổi hẹn hò chia tay vội vã đó, Ôn Tri Hòa từng chỉ vào một buồng chụp ảnh nhỏ ven đường, hỏi anh có muốn chụp chung một tấm không. Trung tâm thương mại lúc đó đông người qua lại, buồng chụp ảnh nhỏ thì chật chội, rẻ tiền và khó mà duỗi thẳng người. Hạ Trưng Triều vốn hiếm khi chụp ảnh, cũng không quen với việc này, nên đã thẳng thừng từ chối.

 

Lúc cô hỏi, vành tai cô ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh. Sau khi bị từ chối, cô cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đáp, được thôi, sau này có cơ hội cô sẽ cầm máy ảnh chụp cho anh vài tấm.

 

Lúc đó, anh đã đồng ý mà không cần suy nghĩ, nhưng cơ hội đó đã không xuất hiện trong một thời gian ngắn.

 

Trước đây, Hạ Trưng Triều rất ít khi vào phòng sách của Ôn Tri Hòa, bởi vì cô luôn cấm anh vào. Lần này cô đi rồi, anh cũng mặc kệ lệnh cấm chỉ mang tính hình thức của cô, lục tìm trong đống đồ sưu tầm và tìm thấy quyển album ảnh tác phẩm cô từng chụp.

 

Ban đầu, anh nghĩ mình sẽ tìm được vài tấm ảnh khác của cô mà anh chưa từng thấy, nhưng cũng không có.

 

Cô đã chụp phong cảnh khắp nơi, chụp tượng điêu khắc, người nộm, người qua đường, đủ loại ảnh chụp mang đậm hơi thở đời thường… chỉ duy nhất không có ảnh của chính cô.

 

Khi Hạ Trưng Triều tĩnh tâm, nghiêm túc xem xét các tác phẩm của cô, anh không khó nhận ra và cũng không thể phủ nhận rằng, dù cô không được đào tạo bài bản, không qua trường lớp chính quy, trình độ nhiếp ảnh của cô vẫn rất tốt, các bức ảnh đều giàu cảm xúc và rất đời.

 

Có lẽ, chất nghệ thuật và gu thẩm mỹ đặc biệt này thực sự không cần quá nhiều kỹ xảo phức tạp.

 

Anh hiểu rõ cơ thể tr*n tr** của cô, gương mặt ửng hồng của cô, sự phù phiếm tham lam, cả sự không thành thật trong lòng cô. Anh thích tự mình tiến vào cơ thể cô, cảm nhận hơi ấm đặc biệt ấy. Nhưng hôm nay, lại là lần đầu tiên anh nhìn thấy con người và thế giới qua lăng kính của cô.

 

Chỉ là để hiểu rõ hơn về tác phẩm, để biết bộ phim mình đầu tư rốt cuộc là như thế nào. Mang theo suy nghĩ này, Hạ Trưng Triều đóng album ảnh lại, đặt về vị trí cũ trên giá sách âm tường, rồi gọi điện thoại.

 

“Hạ tổng.” Giọng nói cung kính của Hạ Bác Dịch vang lên từ đầu dây bên kia.

 

“Ông Úc Phương Duy Đức vừa mới đến khách sạn ở Yến Bắc. Người của họ nói, hy vọng ngày mai có thể dùng bữa cùng sếp, bàn chuyện hợp tác.”

 

Việc hợp tác với Úc Phương đã được khởi động từ năm ngoái, nhưng do nhiều yếu tố khác nhau, đến bây giờ mới có những bước tiến triển mới. Theo thông lệ, việc đàm phán hợp tác đối ngoại thường do bộ phận kinh doanh phụ trách, nhưng để thể hiện thành ý, cộng thêm việc đã trì hoãn một thời gian trước đó, Hạ Trưng Triều không thể không đích thân gặp mặt.

 

Công việc và chuyện riêng tư, Hạ Trưng Triều trước nay luôn phân định rạch ròi. Cơ hội hợp tác quý giá này rất khó có được. Còn về việc đơn phương đề nghị “ly hôn” mà đến giờ vẫn chưa có hồi âm… Anh nhắm mắt, khẽ cau mày, lần đầu tiên vì chuyện riêng mà cảm thấy khó xử, cảm thấy bên nặng bên nhẹ.

 

Sau một tuần khởi động máy, với vai trò đạo diễn, Ôn Tri Hòa hai ngày đầu còn có chút non nớt, cảm giác không đủ sức trấn giữ trường quay.

 

Nhưng hiện tại, cô về cơ bản đã học được cách kiểm soát tình hình một cách thoải mái hơn. Kinh nghiệm làm cán bộ lớp trước đây, cùng với việc từng tham gia đoàn phim, hoạt động trên các nền tảng tự truyền thông, vào lúc này lại phát huy tác dụng. Hơn nữa, phó đạo diễn bên cạnh cô rất biết cách động viên người khác, là một người chị thẳng thắn và đáng tin cậy.

 

Ôn Tri Hòa biết mình còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nên đối với những tiền bối lớn tuổi và dày dặn kinh nghiệm hơn, cô không khỏi mang tâm lý kính trọng như một học sinh. Nhưng chị phó đạo diễn đã nói, ở phim trường này, cô chính là người nên giữ vị thế “duy ngã độc tôn”.

 

Sự tự tin không thể có được chỉ qua vài lời động viên của người khác. Chỉ khi bản thân thực sự lắng lại, nghiêm túc đối mặt với tác phẩm, dùng năng lực thuyết phục mọi người, khiến họ tin tưởng vào mình, thì mới tạo dựng được niềm tin hai chiều vững chắc. Nếu không, sự “tự tin” mù quáng đó chỉ là tự đại mà thôi.

 

Nhờ nhiều yếu tố, nội lực của Ôn Tri Hòa rất vững vàng, khả năng kiểm soát hiện trường cũng không tệ. Dù sao dự án này vẫn luôn do cô tự mình thúc đẩy. Từ trên xuống dưới, mọi vị trí lớn nhỏ trong đoàn, kể cả diễn viên quần chúng, vì cùng ở trong một thôn nhỏ, Ôn Tri Hòa cũng khá quen mặt, dễ dàng giao tiếp.

 

Những người bình thường trong đoàn phim tương đối nhiều, họ dễ dàng thích nghi với cuộc sống nông thôn. Ngược lại, mấy diễn viên đã quen sống sung sướng thì phải mất một thời gian mới quen được.

 

Nghiêm Ngữ Nhàn là người thay đổi rõ rệt nhất. Từ lúc ban đầu luôn yêu cầu trợ lý sinh hoạt phải tất bật lo trước lo sau, đến nay cô ấy đã có thể cho heo, gà, vịt ăn một cách thuần thục, thậm chí còn có thể trò chuyện với chúng. Ôn Tri Hòa cảm thấy cô ấy quả là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.

 

Thật ra Nghiêm Ngữ Nhàn cũng không muốn vậy đâu. Chẳng phải vì vào đoàn phim hơn nửa tháng mà không được dùng điện thoại, chỉ có thể

 

cầm chiếc điện thoại “cục gạch” cũ kỹ đó sao? Bây giờ lúc rảnh rỗi, ngoài việc trêu gà vịt, bò heo để tìm chút niềm vui, thì còn biết làm gì nữa?

 

Sau bữa tiệc hôm đó, cô ấy cũng không ngờ mình lại được Ôn Tri Hòa chọn trúng. Miệng thì nói muốn dựa hơi, tìm đường vào giới Bắc Kinh, nhưng một khi thật sự về nông thôn, phải đội nắng chang chang lại bị muỗi đốt, ai mà chịu nổi.

 

Ôn Tri Hòa cũng không phải ngay từ đầu đã nghiêm khắc như vậy. Thực sự là do mấy diễn viên không tĩnh tâm được, ban đêm lại thức khuya dùng điện thoại, cô mới bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này.

 

Cùng một thôn trang, cùng một đoàn phim, ngoài sự hòa hợp ở địa điểm quay, thì hoàn toàn có thể dùng cụm từ “đồng sàng dị mộng” để hình dung. Đương nhiên, vì Ôn Tri Hòa cũng tự mình làm gương, ngày thường mọi tin tức bên ngoài đều dựa vào trợ lý, nên hành động gương mẫu của cô đủ để khiến đám diễn viên chính nể phục.

 

Một tuần không để ý đến chuyện bên ngoài thôn trang, ban đầu Ôn Tri Hòa còn có chút “phản ứng cai nghiện”, nhưng hiện tại đã hoàn toàn hòa nhập, quen với nhịp độ công việc, cuộc sống không còn căng thẳng, thỉnh thoảng còn giúp bà chủ nhà nuôi gia súc ở đây.

 

Trong khoảng thời gian này, Trần Địch có gửi cho cô hai tin nhắn. Một là một đoạn văn cổ vũ, nói rằng chờ cô ấy xong việc sẽ đến thăm đoàn, đến lúc phim chiếu rạp muốn bao trọn cả rạp, ăn loại bắp rang bơ xa xỉ nhất, ngồi cạnh cô xem phim.

 

Tin nhắn thứ hai được gửi hôm qua, nói rằng scandal của Hạ Trưng Triều đã được làm sáng tỏ. Thực tế Chung Gia Ý không hề mang thai, cô ta còn là em họ của Hạ Trưng Triều, sang Mỹ là để làm phẫu thuật…

 

Nhìn thấy tin nhắn thứ nhất, lòng Ôn Tri Hòa rất cảm động, ngày thường không hay thể hiện tình cảm với bạn mình lắm, cũng trả lời lại một đoạn

 

văn nhỏ. Nhưng với tin nhắn thứ hai, cô không biết nên trả lời thế nào.

 

Nói nhiều thì có vẻ cô rất để tâm chuyện này, nên Ôn Tri Hòa chỉ đơn giản trả lời một câu nước đôi.

 

Ở nông thôn, cũng không phải ngồi tù, nếu không cố tình chặn tin tức bên ngoài, thì cũng không khó để nắm bắt các xu hướng trên mạng. Chỉ là Ôn Tri Hòa không muốn dính líu vào những chuyện này.

 

Nhưng cuối cùng cô vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng. Sau khi kết thúc công việc, cô liền tự mình lên mạng tìm kiếm từ khóa.

 

Vừa gõ chữ “Chung”, năm dòng đầu tiên hiện ra đều là từ khóa liên quan đến Chung Gia Ý. Không cần bấm trực tiếp vào, Ôn Tri Hòa cũng có thể đoán được nội dung từ những từ khóa ngắn gọn, nhạy bén này.

 

Loại từ khóa vừa dài vừa rõ ràng như thế này thường là do phòng làm việc của nghệ sĩ tự bỏ tiền mua, chiếm hết trang đầu, khu vực bình luận lại toàn là fan và “người qua đường” được thuê, chắc chắn đã tốn không ít tâm sức và tiền bạc.

 

Phòng làm việc ra thông cáo làm sáng tỏ, fan tự phát spam bình luận, mở thưởng kêu gọi chia sẻ, chạy đôn chạy đáo báo tin. Ngoài ra, hình tượng thiên kim tiểu thư “hòn ngọc quý nhà họ Hạ lộ diện” của Chung Gia Ý cũng được quảng bá mạnh mẽ, kết hợp với nhân vật trong phim truyền hình, hai tầng đảo ngược này lại thu hút thêm một lượng người qua đường hâm mộ sự giàu có.

 

Hơn nữa, điều khiến người ta nể phục nhất là một vài tài khoản truyền thông chính thống cũng vào cuộc, đăng lại tuyển tập những vai diễn kinh điển của Chung Gia Ý, ghim lên đầu trang đoạn biểu diễn trong tiệc tối…

 

Vừa giàu, vừa nổi tiếng, vế trước đã đủ để che lấp tất cả, vế sau hoàn toàn đóng đinh bốn chữ “trong sạch thanh bạch”. Đây không phải là kết quả ngẫu nhiên, mà là một kế hoạch “làm sáng tỏ” bài bản, được tiến hành từng bước.

 

Ẩn mình trong các nhóm buôn chuyện giải trí lớn nhiều năm, lại thường xuyên lăn lộn ở phim trường, Ôn Tri Hòa sao có thể không nhìn ra những uẩn khúc bên trong. Tương tự, trong những nhóm kín đáo, ít người biết hơn, cô cũng thấy được những phân tích mơ hồ, chỉ tiếc là đã không còn ai để ý, bởi vì mọi người đang bàn tán sôi nổi về những bê bối tình ái hoang dã của Đỗ Dã.

 

Ôn Tri Hòa có ấn tượng với Đỗ Dã, nhưng không sâu sắc. Không ngờ anh ta vừa mới nổi lên chưa được bao lâu, sắp “thăng hạng” thì đã bị tin đồn đen tối đánh gục trên đỉnh sóng.

 

Cô không hứng thú với anh ta, nhưng đối với Chung Gia Ý… và Hạ Bảo Tứ lại có những điểm nghi ngờ mạnh mẽ, cùng với h*m m**n tìm hiểu sâu sắc.

 

Người ta thường chỉ tin vào những gì họ muốn tin.

 

Ôn Tri Hòa đương nhiên nên tin vào cái gọi là chân tướng, vào sự minh oan này, nhắm mắt lại, không bận tâm, không để ý.

 

Nhưng cô lại không muốn nhắm mắt. Cô sẽ bận tâm, sẽ so đo, sẽ sợ hãi.

 

Nếu Chung Gia Ý thật sự là thiên kim nhà họ Hạ, tại sao ngay từ đầu ra mắt không công bố thân phận, như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Nếu cô ta thật sự là em họ nào đó của Hạ Trưng Triều, tại sao chưa từng nghe Hạ Trưng Triều hay Hạ Bảo Tứ nhắc đến? Nếu tất cả đều là giả, là hiểu lầm, tại sao Hạ Trưng Triều không giải thích với cô, không nói rõ ràng… Nỗi đau khổ hơn nửa tháng qua của cô, chẳng lẽ chỉ là một trò cười?

 

Việc tự dằn vặt bản thân không có ý nghĩa gì, điều đó chỉ khiến cô rơi vào vòng xoáy cảm xúc tiêu cực vô tận. Điều khiến cô sợ hãi không phải là không thể chấp nhận một sự thật nào đó, mà là cô phát hiện ra mình thật sự rất thích anh.

 

Đó là thứ tình cảm khó nói thành lời, lại vi phạm nguyên tắc ban đầu của cô. Cho dù đó là thích tiền tài của anh, thích cơ thể anh, thích bị anh hành hạ, loại tình cảm này cũng sẽ khiến cô trở nên không giống chính mình, trở nên xấu xí và cuồng loạn.

 

Khi hoảng sợ nhận ra sự thật này, cô chỉ muốn che kín miệng mũi, môi răng, và cả đôi mắt của mình.

 

Điều này thật sự quá mất mặt.

 

Ngay cả khi bề ngoài họ vẫn là vợ chồng.

 

Thích một người đàn ông coi thường mình, không yêu mình, vô tâm lại cực kỳ coi trọng lợi ích, trong ngoài bất nhất, lớn hơn mình cả 12 tuổi… chuyện này có thể ghi vào bệnh án được rồi, ví dụ như hội chứng Stockholm, lệch lạc t*nh d*c với người lớn tuổi, nghiện bị ngược đãi…

 

Trong những đêm thiếu vắng sự gần gũi thân mật, vết hằn trên cổ tay cô dần biến mất, vết hồng trên eo và mông cũng không còn dấu vết, hai b** ng*c cũng không còn bị m*t đến căng cứng. Nhưng cảm giác anh để lại trên người cô lại sâu tận xương tủy, vẫn luôn âm ỉ khó chịu trong lòng.

 

Nếu vứt bỏ những điều này, liệu cô có còn thích anh không? Ôn Tri Hòa không dám tưởng tượng. Tương tự, cô cũng sợ hãi việc chống đối anh, vi phạm hợp đồng.

 

Hạ Trưng Triều có thể làm được việc cắt đứt quan hệ với Chung Gia Ý, thậm chí dùng thủ đoạn biến đen thành trắng… Cô rất khó để không suy đoán rằng Hạ Trưng Triều cũng sẽ dùng cách tương tự để đối phó với cô.

 

Dù chỉ qua màn hình, nhìn những hình ảnh video không quá rõ ràng, Ôn Tri Hòa vẫn không thể tin vào thông cáo làm sáng tỏ trên mạng. Bụng Chung Gia Ý phình to như vậy, vị trí cổ lại vừa vặn, sao có thể chỉ là vấn đề góc độ và trang phục được.

 

Vậy nên, chuyện không mang thai có lẽ là giả, và thân phận em họ kia cũng có thể là giả nốt.

 

Vậy cái gì mới là thật?

 

Sự thờ ơ, qua loa của anh đối với cô là thật. Anh không có ý định giải thích, sự không để tâm của anh đối với cô, đối với chuyện này cũng là thật.

 

Chiếc điện thoại mới đổi số trong tay cô, đúng là không có bất kỳ thông tin liên lạc nào của anh. Nhưng nếu anh muốn, tìm được cô không hề khó.

 

Nhưng anh đã không làm vậy. Có lẽ anh cảm thấy đề nghị “ly hôn” đơn phương của cô thật nực cười, cảm thấy dù chuyện này là thật, thì một ngày nào đó cô cũng sẽ chạy về cúi đầu nhận lỗi với anh.

 

Nhà cửa, xe cộ, trang sức, túi xách hàng hiệu trong hợp đồng đều đã được công chứng tặng cho, nhưng nếu anh thật sự muốn thu hồi… cũng không phải là không có khả năng…

 

Nhưng nếu anh cho dừng việc quay phim, Ôn Tri Hòa tuyệt đối không thể nhượng bộ.

 

Thứ nhất, đây là ước mơ của cô. Thứ hai, là cả một ê-kíp đông người như vậy, đã tiêu tốn bao tâm sức, thời gian và tiền bạc, cô không thể nợ tiền công của họ.

 

Lo xa là chuyện tốt. Ôn Tri Hòa tưởng tượng nhiều như vậy, cả người trở nên mệt mỏi, chút tình cảm nhỏ bé tích tụ trong lòng cũng dần nguội lạnh đi rất nhiều, thay vào đó là nỗi sợ hãi tỉnh táo đến thấu xương.

 

Mặc dù cho đến nay, Hạ Trưng Triều vẫn chưa hề có động thái gì. Ôn Tri Hòa tắt điện thoại, mở cửa sổ cho thoáng khí.

Trong thôn, hai ngày nay đột nhiên có mưa. Để đuổi kịp tiến độ, việc cố gắng quay phim cũng không phải là không thể, nhưng nơi này không thể so sánh với thành phố an toàn. Thôn trang bốn bề là núi bao quanh, đường núi lầy lội, dễ xảy ra các tai họa địa chất. Không chỉ thiết bị quay phim dễ bị hư hại, mà sự an toàn của nhân viên cũng không được đảm bảo tuyệt đối.

 

Cảnh quay trong thôn không quá nhiều, dự tính nửa tháng đến một tháng là có thể quay xong. Tạm nghỉ hai ba ngày cũng không phải là vấn đề lớn.

 

Lúc này mưa đã ngớt dần, Ôn Tri Hòa định khoác áo mưa đi ra ngoài thư giãn một chút.

 

Cho đến hiện tại, thời gian ngủ mỗi ngày của cô luôn không quá năm tiếng. Không phải vì lệch múi giờ, mà là vì đầu óc quá hưng phấn không thể nào chợp mắt được.

 

Mỗi khi không ngủ được, Ôn Tri Hòa sẽ chạy bộ, đi dạo, chờ cơ thể mệt mỏi rã rời mới có thể ngủ thiếp đi.

 

Mùa mưa ở phương Nam ẩm ướt và oi bức, khoác thêm áo mưa càng thêm nóng nực. Bên trong, Ôn Tri Hòa mặc một chiếc áo thun, quần jean rộng thùng thình xắn lên đến giữa bắp chân, chân đi đôi giày thể thao đã chuẩn bị sẵn.

 

Không đi đường núi thì sẽ không bị ướt giày tất, mà có ướt cũng không sao. Dì Tần và Tiểu Tuyết ban đầu đã đóng gói cho cô tới năm vali đồ dùng cá nhân, nhưng Ôn Tri Hòa ngại chiếm chỗ, kiên quyết hành lý gọn nhẹ. Hậu quả là bây giờ chỉ có vài bộ quần áo, mấy đôi giày để thay phiên nhau.

 

Cách ăn mặc này của cô đã hoàn toàn hòa nhập với nông thôn, vừa quê mùa vừa giản dị. Nếu lúc trước Hạ Trưng Triều thấy dáng vẻ này của cô, có lẽ anh đã chẳng thèm nhặt cô về.

 

Ôn Tri Hòa tự giễu nghĩ, rồi đẩy cửa bước vào màn mưa bụi.

 

Buổi chiều, bầu trời xanh thẫm hơi tối lại. Ôn Tri Hòa đi dọc theo con đường nhựa, đeo tai nghe và đi xuống sườn núi.

 

Trên đường thỉnh thoảng gặp nhân viên trong đoàn hoặc người dân địa phương, đều là những gương mặt quen thuộc, dù sao cũng thường xuyên chào hỏi nhau. Có rất nhiều khoảnh khắc, ví dụ như lúc này, lòng Ôn Tri Hòa lại có được sự trong trẻo lạ thường.

 

Môi trường sống ở đây trước đó đã được cải tạo. Hai ngày đầu mới đến, cô quả thực không quen với cuộc sống nông thôn, người nổi không ít mẩn ngứa, còn từng bị sốt, cơm hộp của đoàn phim cũng hiếm khi ăn nổi.

 

Đây có lẽ chính là cái gọi là quen được hầu hạ. Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình lại có cái bệnh công chúa này.

 

Cô nên sớm quen với điều đó.

 

Càng đến gần cổng thôn, thôn trang càng mang dáng vẻ hiện đại hơn. Tiệm tạp hóa ở cổng đã là một căn biệt thự nhỏ hai tầng. Ôn Tri Hòa thường đến đây mua một ít đồ ăn vặt.

 

Cô vừa đến cửa, cô chủ tiệm liền tươi cười đón tiếp: “Đạo diễn Ôn, lại đến mua đồ ăn vặt à.”

 

Cô chủ là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm, nhưng vì Gia Quận và quê hương cô cùng thuộc một tỉnh, Ôn Tri Hòa ít nhiều vẫn có thể nghe hiểu được. Ngay cả các diễn viên cô tuyển cũng đa phần là người vùng Giang Nam.

 

Ôn Tri Hòa không đói, chỉ là thèm ăn vặt. Cô chọn mỗi loại vài phần, về còn có thể chia cho mấy diễn viên trẻ tuổi kia.

 

Cô chủ nhanh chóng đóng gói thành một bịch lớn. Nhìn chiếc túi căng phồng, cô nửa quan tâm hỏi: “Cô đi một mình ra mua à, nhiều thế này xách nổi không? Tôi có cái xe đẩy nhỏ ở đây này.”

 

“Được mà, không cần đâu ” Ôn Tri Hòa khéo léo từ chối, vì đã quen thân nên cũng nói thẳng không khách sáo: “Lên dốc mà kéo xe còn tốn sức hơn.”

 

Cô chủ không ép nữa, giúp cô lồng thêm một lớp túi nữa, buộc chặt miệng túi bên trong, dặn cô đi về cẩn thận.

 

Xách túi qua, một tay cảm nhận sức nặng gần chạm đất, Ôn Tri Hòa thừa nhận, là mình đã mạnh miệng quá rồi.

 

Cô không thể mặt dày xin lại xe đẩy, dứt khoát cứ thế xách về.

 

Cô vừa định rời đi thì nghe cô chủ nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, chiếc xe kia có phải BMW không vậy?”

 

Ôn Tri Hòa quay người nhìn ra ngoài. Tuy không rành về xe cộ lắm, nhưng được nuôi trong nhung lụa nửa năm, cô vẫn nhận ra được vài hãng xe thông dụng.

 

Ví dụ như chiếc xe đang bật đèn nháy đôi đậu ở cổng thôn kia, thực chất là một chiếc G-Wagon.

 

Cô bình tĩnh nghĩ, không hiểu vì sao, qua lớp kính cửa sổ hé mở của tiệm tạp hóa, nhìn về phía cửa sổ xe tối đen phía sau, lòng cô đột nhiên trĩu nặng.

 

Thôn trang nhỏ nơi đoàn phim lấy bối cảnh này nằm ở một góc hẻo lánh của Gia Quận, hiếm khi có người về quê xây dựng, đặc biệt là vào thời điểm không phải lễ tết như thế này. Hơn nữa, gần đây đoàn phim cũng không nghe nói có vật tư nào từ bên ngoài được chuyển đến.

 

Ôn Tri Hòa không muốn tự mình suy diễn những ý nghĩ không cần thiết, nhưng lúc kéo cửa ra, cô theo bản năng cúi đầu, kéo kéo vành mũ áo mưa.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment