Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 47

Mưa phùn lất phất, sương mù mờ mịt, một mảng hơi nước chảy xuống đất theo sườn dốc, không khí trong lành xen lẫn mùi vị đỗ tùng của núi rừng, ẩm ướt lại bao phủ hơi nóng nồng đậm không tan.

 

Những giọt mưa liên miên thành sợi mỏng rơi trên lớp màng nhựa trên đầu, phát ra tiếng lách tách rất nhỏ.

 

Ôn Tri Hòa đi đến ven đường nhựa, con đường nhỏ chỉ rộng chừng đó, không tránh khỏi phải đi sát thân xe G-Wagon.

 

Lướt qua nó, tiến vào khu vực đèn nháy đôi chiếu sáng, càng lúc càng xa, Ôn Tri Hòa mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thẳng con đường phía trước.

 

Đêm mưa luôn đến rất nhanh, đèn đường nông thôn có vài bóng đèn còn hơn không có, đi đường đêm hoàn toàn dựa vào thị lực và đèn pin.

 

Khả năng thích nghi bóng tối của Ôn Tri Hòa không tốt lắm, cần phải chiếu đèn mới có thể thấy rõ con đường phía trước, cô mới vừa định cầm điện thoại, lại thấy mặt đất sáng hơn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

 

Nghiêng mắt quay đầu lại xem, đèn nháy đôi chói mắt từ phía trước chiếc G-Wagon khổng lồ kia chiếu tới, khiến cô không khỏi nheo mắt.

 

Khoảng cách giữa họ đã rút ngắn lại không ít, cửa sau xe mở rộng. Trước tiên xuất hiện là chiếc ô đen nhánh, theo sau một người đàn ông cao lớn mặc vest đi giày da xuất hiện trước mắt.

 

Thân hình anh cao dài, không khỏi trùng khớp với bóng người quen thuộc.

 

Gió táp mưa sa trong trẻo sâu thẳm đánh nghiêng ngả, đâm qua áo mưa trên người Ôn Tri Hòa, khiến nó căng phồng lên, tóc mái bay táp vào má, cào đến lòng cô đập thình thịch.

 

Chiếc ô đen phía trước cũng bị nâng lên một chút, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng của người đàn ông, sau khi thích ứng với ánh sáng dần dần rõ ràng.

 

Một bên mặt anh bị ánh sáng mạnh chiếu vào, một bên ở trong bóng tối, không âm không dương, khiến người ta nắm bắt không rõ cảm xúc, cặp mày đen kịt như chim ưng siết chặt lấy cô.

 

Tầm mắt chỉ giao nhau trong nháy mắt, chân Ôn Tri Hòa liền run lên, adrenalin tăng vọt.

 

Cô lập tức xoay người cúi đầu, gắt gao nắm chặt túi nilon, muốn cất bước chạy, lý trí lại nói cho cô biết chạy không qua được chiếc xe này.

 

Hai giây đấu tranh tư tưởng, máu trong hai chân cô chảy ngược, dần dần nóng lên, cuối cùng không nhịn được cắn răng chạy về phía trước.

 

Nhưng cô còn chưa chạy được vài bước, một cánh tay đã bị siết chặt, kéo về phía sau.

 

Trọng tâm lệch đi, hai chân lảo đảo, tầm mắt phía trên bị chiếc ô đen như mực che lấp, lưng đụng vào hàng rào cứng chắc.

 

Cảm giác va chạm làm tim Ôn Tri Hòa càng thêm hỗn loạn, đặc biệt khi cô nhìn gần đôi mắt kia.

 

“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

 

Cô tái nhợt lại vô lực mà kêu la, không thể thoát ra được, lòng bất chấp, trực tiếp vung chiếc túi nilon nặng trịch ném về phía người đàn ông.

 

Phạm vi hoạt động bị hạn chế, sức lực Ôn Tri Hòa lại không lớn như vậy, túi nilon chỉ đụng vào khuỷu tay anh.

 

Nhưng điều này cũng khá thành công, tay anh túm lấy cô lỏng đi hai phần.

 

Tận dụng hai phần lỏng lẻo này, Ôn Tri Hòa dùng hết sức lực toàn thân, đạp lên, cố gắng chạy về phía trước.

 

Cô chạy trốn quá mức vội vã, không để ý, một chiếc dép rơi xuống, lòng bàn chân đạp lên bùn đất có sỏi đá rêu xanh, không chú ý, cả người đều ngã chúi về phía trước.

 

Ngã vào bùn đất, lòng bàn tay đầu gối đều bị cọ xước, đau đến Ôn Tri Hòa nhíu chặt mày, huống chi nước mưa lạnh lẽo thấm vào hai ống tay áo.

 

Cô nghiêng đầu, chiếc mũ áo mưa dày rộng tuy hạn chế tầm nhìn, nhưng không khó nhìn thấy đôi giày da màu đen đi đến bên cạnh.

 

Ôn Tri Hòa còn chưa kịp phản ứng, người kia liền đặt một chiếc dép xuống, bung ô khom lưng kéo cô dậy, căn bản không cần cô tự mình chống đỡ.

 

Đỡ cô dậy, người đàn ông dịch đôi dép dưới chân, một tiếng thở dài từ đỉnh đầu rơi xuống: “Chạy cái gì, dép cũng rơi mất rồi.”

 

Âm thanh này thấm đẫm dấu hiệu sắp mưa, có loại ôn hòa không diễn tả được.

 

Lần nữa ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt Ôn Tri Hòa tái nhợt, tầm mắt khó có thể nhìn thẳng, bên tai ong ong.

 

Tất cả bên ngoài chiếc ô, tiếng mưa rơi, tiếng cây cối xào xạc, tiếng suối nhỏ chảy róc rách, dường như đều bị thính giác cô che chắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm dồn.

 

Một tháng không gặp, bộ dạng Ôn Tri Hòa chật vật đến cực điểm, cũng không che được đôi mắt xinh đẹp thanh lệ.

 

Đôi mắt này nhìn về phía anh không sáng ngời, hơi nhướng lên lộ ra nụ cười giảo hoạt như mọi khi, Hạ Trưng Triều chỉ tìm thấy sự sợ hãi và

 

kinh hoàng.

 

Tay anh nắm cánh tay cô không khỏi siết chặt thêm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, phóng đại khuôn mặt trên võng mạc cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Là không nhận ra tôi, hay là nhìn thấy tôi rất bất ngờ?”

 

Ôn Tri Hòa không biết nói gì, vẫn luôn run rẩy.

 

Tay kia của Hạ Trưng Triều buông ô ra, mặc cho chiếc ô đen theo gió lăn xuống ven đường, cũng không màng mưa to tầm tã làm ướt người,anh nâng mặt cô lên, nặng nề hỏi: “Trả lời tôi.”

 

Tay Hạ Trưng Triều dày rộng ấm áp, có một lớp chai mỏng, từng dịu dàng v**t v* cô, cũng từng cho cô những cái tát nồng nhiệt.

 

Nhưng điều này không hoàn toàn thuộc về cô, có khi còn dành cho người phụ nữ khác.

 

Đây không phải là địch ý đối với người phụ nữ khác, mà là một loại h*m m**n chiếm hữu mãnh liệt đối với bạn đời, mối quan hệ thân mật luôn đi kèm với tính chất độc nhất vô nhị, sự hủy diệt ngọc đá cùng tan chảy. Khi anh đem điều này trao cho người khác, không nói đến mặt tinh thần, dù chỉ là x*c th*t, Ôn Tri Hòa cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

 

Cô chán ghét việc phải chia sẻ không gian sống với người khác, chán ghét việc trao đổi quần áo mặc với người khác, chán ghét chiếc điện thoại cũ bị loại bỏ, chán ghét tình cảm không thuần khiết. Thật buồn cười, lúc ban đầu, cô đối với Hạ Trưng Triều rõ ràng không có những ý nghĩ này, nhưng nếu không phải là duy nhất, cô thật sự thà không cần còn hơn.

 

Anh chạm vào tay cô, làm cô có cảm giác buồn nôn, Ôn Tri Hòa cố nén loại cảm giác này, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, bất chấp tất cả

 

mà ra sức giãy giụa: “Nhận ra thì sao! Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi, đồ lưu manh! b**n th**!”

 

Âu phục không chống nước, mái tóc vuốt ngược của Hạ Trưng Triều cũng bị thấm ướt rũ xuống trán, xương cốt anh trong sáng ưu việt, dù bị ướt mưa cả người, cũng không rửa trôi được sự cẩn thận trên người anh.

 

Anh cũng không buông cô ra, vẫn ôm chặt lấy mặt cô, khuôn mặt hai người không ngừng kéo gần, cho đến khi hơi thở giao hòa.

 

“Ừm.” Đôi mắt Hạ Trưng Triều hơi rũ xuống, chậm rãi lặp lại: “Lưu manh, b**n th**.”

 

“Một tháng không gặp, thân phận của tôi ở chỗ em đã hạ cấp đến tình trạng này rồi sao?”

 

Anh nói thong thả ung dung, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ, không phủ nhận còn cười khẽ hứng thú, khiến người ta không rét mà run.

 

Đại não Ôn Tri Hòa loạn thành một đống hồ nhão, không biết nên trả lời thế nào.

 

Hạ Trưng Triều nhìn đôi môi mấp máy của cô, khoảnh khắc sau cúi đầu cướp lấy, nụ hôn như tuyết lở trên núi mùa đông đổ xuống, nặng nề lại lạnh lẽo, bàn tay to gắt gao giữ chặt cổ cô, m*t cắn môi cô, như muốn đem cô hòa tan vào giữa môi răng, xoa nát vào xương thịt.

 

Mưa to tầm tã, gió mạnh lạnh thấu xương.

 

Suy nghĩ của Ôn Tri Hòa lần lượt bị anh g*m c*n dài dằng dặc lại vô lực.

 

Hạ Trưng Triều nhân cơ hội ôm chặt cô, cô gái trong lòng ngực trên người vẫn còn mùi tanh bùn đất do bị ngã, nhưng khi xác nhận là cô,

 

nhìn thấy cô, nỗi ám ảnh sạch sẽ cao độ thường ngày không còn tồn tại, lời răn dạy, cơn giận tích tụ trong lồng ngực cũng không kịp biểu lộ.

 

Lời muốn nói, việc muốn làm, rõ ràng trên đường tới, trong đầu đã có ngàn vạn cách sắp xếp.

 

Nhưng những ý nghĩ cứng rắn, bình tĩnh, ôn hòa lại thích đáng đó, tất cả vì sự xúc động nhất thời này, nụ hôn không lý trí này mà bị lật đổ hoàn toàn.

 

Anh nhớ cô.

 

Cho nên hàng rào dù kiên cố đến đâu, cũng sẽ vì ánh mắt đầu tiên sau bao ngày không gặp mà sụp đổ.

 

Từ Mỹ trở lại Yến Bắc, từ Yến Bắc đến Gia Quận, thành thị đi sâu vào thị trấn, nông thôn, cần hơn 20 tiếng đồng hồ, ngàn vạn km, vượt qua biên giới, sau đó đi máy bay lại thay phiên xe việt dã đi đường núi quanh co khúc khuỷu.

 

Đường xá xa xôi cũng dày vò, anh tinh thần phấn chấn, suốt đường đi chưa hề chợp mắt.

 

Công việc tạm thời vứt lại sau đầu, để lại cho cấp dưới, phụ tá đắc lực đảm nhiệm, lặn lội đường xa đến nơi này, chỉ vì gặp mặt cô một lần, giải thích rõ ràng hiểu lầm… Đây không phải ý tưởng hay, cũng hoàn toàn không lý trí từ anh, vô cùng có khả năng tổn thất hàng ngàn hàng trăm triệu.

 

Vào khoảnh khắc khởi hành, trên đường dần dần tiến về phía cô, anh cũng không hối hận.

 

Cả đời này của anh, gặp phải rất rất nhiều lựa chọn, trên đề thi, trên bàn đàm phán, anh có thể nhìn thấy…. tất cả lựa chọn và hành động đều dựa vào ý chí lý trí tuyệt đối.

 

Trên thương trường, chỉ cần anh muốn, anh có trăm phần trăm tỷ lệ thắng, nhưng quá khứ tình cảm của anh lại trống rỗng. Ban đầu vì lẩn tránh tất cả phiền phức, cho nên giả kết hôn, ký hợp đồng, thiết lập giới hạn tuyệt đối, cho đến cuối cùng thì anh lại là người không ngại phiền phức, cầu xin cô, lại là không nỡ buông tay cô.

 

Lý trí và cảm tính, đều nói cho anh biết, cần phải mau chóng giải quyết phiền phức giữa họ.

 

Có lẽ Anh chỉ ngại phiền phức, cho nên làm chút chuyện nhìn như phiền phức để nhanh chóng giải quyết gọn gàng.

 

“Ư…”

 

Ôn Tri Hòa trong lòng anh khẽ rên, nhỏ bé dễ vỡ như vậy, vẫn sẽ vì nụ hôn của anh mà mặt đỏ tai hồng, bốc hơi nóng.

 

Cô cũng không phục tùng, vẫn ngoan cố chống cự, dùng hàm răng cắn xé ra mùi máu tanh gỉ sắt.

 

Hạ Trưng Triều rõ ràng kéo giãn khoảng cách để cô thở, lại không khỏi nuốt lấy giọng nói ngắc ngứ, đứt quãng của cô.

 

Anh đoán chắc những lời này cũng không dễ nghe.

 

Bức ép đến giới hạn dễ dàng bật ngược lại, Ôn Tri Hòa giơ tay lên, tát anh một cái.

 

“Bốp!”

 

Dưới tiếng tát giòn tan, khuôn mặt Hạ Trưng Triều bị đánh lệch đi, buông lỏng môi cô ra.

 

Anh hôn vội vàng mà cứng rắn, như muốn đem môi cô xé đi, dù tách ra, Ôn Tri Hòa cũng có thể thấy bên môi anh vương sợi tơ mỏng manh, ngay cả môi cô cũng tương tự nóng rát đến tê dại.

 

Tát vào mặt anh, đây là chuyện trước đây chưa bao giờ cô dám làm.

 

Lý trí trở lại, nhìn cặp mày đen kịt của anh, bên môi bị cắn chảy máu, Ôn Tri Hòa tuy không hối hận, đáy lòng lại nảy sinh sự sợ hãi.

 

Cô sẽ bị xử lý thế nào?

 

Không kịp suy nghĩ sâu hơn, người trước mắt bỗng dưng lên tiếng: “Lên xe với tôi.”

 

Hạ Trưng Triều không quản máu bên môi, cúi mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói thuần hậu trầm thấp: “Ướt mưa, dễ cảm lạnh.”

 

Điều này quá mức ôn hòa.

 

Không giống như phản ứng bị tát một cái.

 

Ôn Tri Hòa siết chặt bàn tay thủ phạm kia, giấu sau áo mưa, lại lùi bước.

 

Dù là mưa mùa hè, ướt cả người cũng sẽ lạnh, Ôn Tri Hòa vốn đã không có tự tin gì, lạnh đến khớp hàm run lên, giọng nói đặc biệt tệ: “Tôi không về, tôi muốn quay phim.”

 

“Tôi biết.” Hạ Trưng Triều nhìn chăm chú không rời, “Tôi đưa em đi.”

 

Mưa càng rơi càng lớn.

 

Anh rộng rãi, bình tĩnh mà thong dong đứng trong màn mưa, cả người ướt sũng, lại vẫn cao lớn trang trọng.

 

Loại cảm giác hình ảnh va chạm này quá mạnh, chỉ là anh xuất hiện trước mắt cô, ở nơi này, Ôn Tri Hòa vẫn còn cảm giác khó tin.

 

Cô nghẹn họng không nói nên lời, còn chưa có bất kỳ lời lẽ nào, Hạ Trưng Triều liền khom lưng, dùng tư thế vác lên eo mông bế cô lên.

 

Hai chân lơ lửng, lòng bàn tay anh đặt trên mông, Ôn Tri Hòa căn bản khó có thể chống cự, đặc biệt nhìn con đường nhựa lệch hướng kia.

 

Ôn Tri Hòa chỉ có thể phát ra tiếng kêu la sấm to mưa nhỏ, căn bản không dám cử động quá mức, nếu lại ngã một cú chó gặm bùn, cô sẽ đau chết mất.

 

Hạ Trưng Triều ôm cô lên xe, mông vừa chạm đất, Ôn Tri Hòa liền muốn xuống xe.

 

Nhưng không cho cô có hành động gì, Hạ Trưng Triều liền “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

 

Nhanh như chớp không kịp bịt tai, Ôn Tri Hòa bị dọa nhảy dựng, rụt tay lại, lại chạm vào chốt cửa, cửa bên kia bị mở ra.

 

Cô không dám quay người, tay cũng yên lặng leo lên chốt cửa, thử mở cửa.

 

Sau đó.

 

“Cạch” một tiếng. Là tiếng khóa trái. “…”

Thời tiết ẩm ướt nóng nực, trời phương Nam đặc biệt khó chịu, trong xe ban đầu tràn ngập khí lạnh khô ráo mát mẻ, lúc này lại tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt.

 

Tay Hạ Trưng Triều điều chỉnh điều hòa, đổi thành tuần hoàn không khí, tránh cho thổi lâu dễ bị cảm lạnh.

 

Bên trong chiếc xe đã qua cải tiến, bên ngoài xe bên trong xe cách nhau bởi cửa xe chắc chắn, kính một chiều chống nhìn trộm; ghế lái và thùng xe sau lại dùng vách ngăn tạo không gian riêng tư.

 

Hạ Trưng Triều coi trọng sự riêng tư, Ôn Tri Hòa luôn rõ ràng, bởi vì mỗi chiếc xe của anh đều như thế này, vài lần không kìm lòng được, anh sẽ bắt cô ngồi trên đầu gối anh, vịn cửa sổ một chiều quỳ cầu xin anh làm cô thỏa mãn.

 

Những hình ảnh đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, cảm thụ sâu sắc, càng nhớ lại, mâu thuẫn trong lòng Ôn Tri Hòa càng sâu hơn.

 

Tay cô vẫn ấn chốt cửa, còn đưa lưng về phía anh.

 

Hạ Trưng Triều nhìn thấy hết, cầm một chiếc chăn mềm mại, tự mình đi kéo áo mưa trên người cô.

 

Áo mưa nhựa bị kéo đi, Ôn Tri Hòa bỗng chốc phản ứng lại, hoảng hốt nhìn anh, không dưng dâng lên lòng cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

 

Không đợi Hạ Trưng Triều đáp lại, Ôn Tri Hòa lại nói: “Anh thả tôi xuống.”

 

Thái độ cô không dám quá mức cứng rắn, lại không phải giọng điệu cầu xin.

 

So với ban đầu, không còn sự nịnh nọt giả dối, nhìn anh ánh mắt như người xa lạ.

 

Bởi vì hiểu lầm.

 

Là vấn đề của những tin tức sai lệch đó.

 

Hạ Trưng Triều siết chặt chiếc chăn, anh kiên nhẫn: “Bị mưa dễ cảm lạnh, em muốn lăn lộn trong mưa, tôi cũng không phải không thể đi cùng em, xác định muốn xuống?”

 

Ôn Tri Hòa lại không hé răng.

 

Hạ Trưng Triều khẽ thở ra: “Cởi áo mưa trên người ra, dùng chăn lau qua một chút.”

 

“Tôi từ xa đến đây, một là muốn giải thích với em những lời đồn đãi trên mạng, hai cũng là muốn giám sát em quay phim. Tiền vốn đã rót vào rồi, hợp đồng cũng đã ký, em nghĩ tôi thật sự sẽ trói em về, chỉ vì em không trả lời tin nhắn của tôi, không nghe điện thoại của tôi, không nói một tiếng đến nông thôn quay phim?”

 

Anh nói bình tĩnh cũng hợp lý.

 

Ngược lại càng làm nổi bật sự làm màu của cô.

 

Khóe môi Ôn Tri Hòa khẽ nhếch, xuyên qua đèn trần sáng ngời, có thể thấy vết tát trên mặt anh còn chưa tan.

 

Cô đã tát.

 

“Vì sao?” Ôn Tri Hòa dùng hết sức lực, muốn tỏ ra thong dong, giọng nói lại run rẩy: “Tôi còn tưởng rằng loại chuyện này không đáng để anh phải đi giải thích cho tôi.”

 

Hạ Trưng Triều không trả lời, mà hỏi lại: “Cho nên em thật sự cảm thấy tôi ngoại tình, mới giận dỗi không để ý đến tôi?”

 

“Không phải.” Ôn Tri Hòa theo bản năng phủ nhận, siết chặt bàn tay run rẩy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh đã hứa với tôi chuyện mà anh không làm được.”

 

“…Anh nói sẽ không ngoại tình trong hôn nhân.” Nói ra bốn chữ cuối cùng, tim cô đều đang run.

Lý do thực sự đơn thuần ngây thơ, nhưng cô còn có thể giải thích thế nào nữa? Bởi vì thích? Bởi vì h*m m**n chiếm hữu?

 

Ngốc hết chỗ nói.

 

Loại lý do này càng ngốc hơn.

 

Để người khác nhìn thấu hết chính là ngu xuẩn, huống chi cô thật sự thích sao? Có thể nào là ảo giác?

 

“Ừm, tôi đã nói qua.” Hạ Trưng Triều trầm giọng nói, “Nhưng tôi cũng nói được làm được.”

 

“Chung Gia Ý, cũng chính là Hạ Bảo Gia, em ấy là em họ của tôi, giống như Hạ Bảo Tứ.”

 

“Anh không nói với tôi.” Ôn Tri Hòa cãi lại cực nhanh, hai tay nắm chặt thành quyền, “Cũng không gửi tin nhắn.”

 

Hạ Trưng Triều cười một tiếng, không có cảm xúc gì: “Em lôi tôi ra khỏi danh sách đen, là có thể thấy tin nhắn tôi gửi.”

 

“Tôi” Ôn Tri Hòa nghẹn lời, nhỏ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này tôi cũng đâu có chặn anh.”

 

“Anh gửi tin nhắn cho tôi lúc nào?”

 

“Lúc em đang ở trên trời.” Hạ Trưng Triều đột ngột nói.

 

Ôn Tri Hòa “Ồ” một tiếng, lý không thẳng nhưng khí vẫn hùng hồn: “Tôi không biết, tôi đổi điện thoại rồi.”

 

“…”

 

Hạ Trưng Triều hơi khép mắt thoáng gật đầu, không muốn dây dưa ai đúng ai sai: “Vậy bây giờ tôi lặp lại một lần.”

 

“Chung Gia Ý là em họ ruột của tôi, giống như Hạ Bảo Tứ đều là em gái lớn lên cùng tôi, đi cùng em ấy đến Cảng Thành hay Mỹ là vì có phẫu thuật quan trọng cần đi cùng, nếu em không tin, có thể xác thực với Hạ Bảo Tứ.”

 

Ôn Tri Hòa tiếp tục giữ im lặng.

 

Hạ Trưng Triều nhìn sâu vào cô: “Nghe hiểu chưa?” “Không hiểu.” Ôn Tri Hòa trả lời ngay lập tức.

Hạ Trưng Triều truy vấn: “Chỗ nào không hiểu?”

 

Lời đến bên miệng, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, Ôn Tri Hòa không biết nên nói thế nào.

 

Bầu không khí hiện tại cực kỳ hài hòa, Hạ Trưng Triều cũng không tránh khỏi quá mức… dễ nói chuyện một chút.

 

Im lặng không nói một lát, Ôn Tri Hòa không nhịn được, đánh một cái hắt xì.

 

Đôi mắt Hạ Trưng Triều càng sâu hơn, lướt qua giới hạn giữa chỗ ngồi của họ, duỗi tay vặn cổ áo mưa của cô.

 

Ôn Tri Hòa theo bản năng dùng cánh tay chống đỡ anh, nhưng không làm nên chuyện gì, sức lực Hạ Trưng Triều ở trên cô, cứng rắn mà từng nút lại từng nút, thậm chí là hai nút mà kéo ra.

 

“Anh đừng…”

 

Lời vừa nói ra, Hạ Trưng Triều lạnh giọng ngắt lời: “Chuyện không hiểu tự mình cân nhắc rõ ràng đi rồi hỏi lại tôi.”

 

“Bây giờ c** q**n áo ra.”

 

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment