Chiếc xe RV quá mức khổng lồ, đi qua con đường lớn trong thôn, không thể tránh khỏi việc bị người khác chú ý.
Ôn Tri Hòa trở về phòng nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, chuẩn bị bắt đầu công việc thì Tiểu Tuyết liền ló đầu qua thấp giọng hỏi một câu: “Anh rể đi rồi ạ?”
Ôn Tri Hòa không đáp lời, đưa một chồng tài liệu cho cô bé: “Đi đưa cái này cho đạo diễn Tạ.”
Tiểu Tuyết “vâng vâng” hai tiếng, rất biết điều cầm lấy tài liệu, không nói hai lời xoay người rời đi.
Ôn Tri Hòa vốn định pha một ly cà phê rồi xuống lầu, nhưng cô cầm cốc nước đến chỗ máy nước nóng thì lại quên mang theo bột cà phê, quay đầu nhặt lên đổ vào ly, rồi lại không cẩn thận bật nhầm thành nước lạnh, lại đổi một gói mới để pha, điện thoại thì quên mất để đâu.
Loay hoay mất khoảng mười mấy phút, Ôn Tri Hòa mới thong thả đến trường quay.
Cô vốn không hậu đậu, ít nhất ngày thường sẽ không như vậy.
Ngồi trên ghế xếp, Ôn Tri Hòa chống khuỷu tay lên ôm mặt, lòng bàn tay lúc chạm lúc không vào má, khẽ thở dài một hơi.
Hai tuần tiếp theo, trường quay vẫn bận tối mắt tối mũi, thỉnh thoảng sẽ có tình huống nhỏ khiến người ta phiền lòng, nhưng phần lớn thời gian đều thuận lợi.
Hạ Trưng Triều nói sẽ cử một trợ lý ở lại, anh quả thực đã để một trợ lý đến, là một trợ lý họ Triệu. Ôn Tri Hòa cho rằng trước lúc chia tay cô đã nói những lời khó nghe như vậy, Hạ Trưng Triều sẽ dứt khoát mặc kệ cô, nhưng việc để lại trợ lý theo dõi, dường như cũng là chuyện đương nhiên.
Ôn Tri Hòa không để tâm, mỗi ngày nên làm gì thì làm nấy, cũng không vì thế mà làm khó người làm công ăn lương.
Cảnh quay ở thôn núi đã hoàn thành, ở nơi này lâu ngày, sinh hoạt có nhiều mặt không tiện, cho nên có thể chuyển đến thị trấn, Ôn Tri Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Địch sau khi chuẩn bị tư tưởng lần thứ 36, cuối cùng cũng từ bỏ công việc do cha mẹ giới thiệu, ngược lại nhảy việc sang công ty mình thích. Sau khi từ chức không phải nhận việc ngay, cô trống ra được ba ngày nghỉ, liền đặc biệt mua vé máy bay vé xe, tất tả chạy đến thăm đoàn.
Ngày chuyển đến thị trấn, Ôn Tri Hòa cố ý chuẩn bị một nồi lẩu nhỏ, đón gió tẩy trần cho Trần Địch.
Trần Địch cũng móc ra một khoản tiền không nhỏ, ra dáng fan cứng của cô, mời toàn bộ đoàn làm phim uống trà sữa, lại còn là loại trà sữa thương hiệu đi theo phân khúc cao cấp.
“Đây, vị xoài bưởi và nước cam cậu thích nhất, người khác một ly cậu hai ly, đủ ý tứ chưa.” Trần Địch xách túi đặt lên bàn, cực kỳ hào phóng.
Ôn Tri Hòa không vội mở ra, đưa bát cơm đã chuẩn bị sẵn cho cô bạn: “Phát tài hả, sao hào phóng thế.”
Trần Địch nhướng mày: “Không chi chút tiền mọn này, làm sao mặt dày đòi chia hoa hồng sau khi phim cậu chiếu được.”
Ôn Tri Hòa cười nhạt: “Cậu nghĩ hay nhỉ, nhiều lắm mua cho cậu hai bịch bắp rang bơ.”
“Hai bịch cũng đáng.” Trần Địch cười tủm tỉm, vừa nhúng thịt bò vừa cảm khái: “Không ngờ gặp lại lại là ăn lẩu.”
Ngày thường công việc ai bận việc nấy, Ôn Tri Hòa lại hiếm khi liên lạc với bên ngoài, bữa cơm này có biết bao nhiêu chủ đề để nói, nhưng mặc kệ nói đến hăng say thế nào, nói đi nói lại cũng chỉ là mấy chuyện tầm phào vặt vãnh.
Trần Địch đối với drama của Đỗ Dã vẫn bàn tán sôi nổi, Ôn Tri Hòa cũng mới biết được, tên đàn ông này không chỉ lừa bạn gái cũ, còn từng bị mấy phú bà thay phiên bao nuôi, từng người trong cuộc đứng ra tung tin nóng bóc phốt không thể đặc sắc hơn.
Nói đến Đỗ Dã thì không tránh khỏi nhắc tới Chung Gia Ý, nói đến Chung Gia Ý, lại kéo đến nhà họ Hạ.
Trần Địch ôm bát cơm, nhưng thực chất trong tay đang cầm là drama, hai mắt sáng rực liền tóm lấy cô hóng chuyện Chung Gia Ý.
Tin tức ngoại tình giả đã tự nó bị bác bỏ, chuyện Hạ Trưng Triều đến thăm đoàn Trần Địch lại biết được, cho nên Trần Địch theo bản năng cho
rằng bọn họ đã hòa hảo, có thể nhắc đến Hạ Trưng Triều cũng là chuyện không thể tránh khỏi, huống chi ai mà chẳng có máu hóng chuyện.
Ôn Tri Hòa rất hiểu, nhưng cô đối với nhà họ Hạ cũng không hiểu biết.
Hiểu lầm trước kia, tựa như một vết thương đã đóng vảy, cho dù không còn chảy máu, khi cô chạm đến, vẫn sẽ cảm thấy đau và ngứa âm ỉ.
Ôn Tri Hòa không có cách nào hoàn toàn buông bỏ, cho đến tận bây giờ, cô vẫn sẽ vì việc mình trộm rơi lệ, vì những lời nói ra với Hạ Trưng Triều hôm đó mà xấu hổ đến ngón chân bấu chặt xuống đất.
Nhưng trong cách đối nhân xử thế cô đã trưởng thành hơn nhiều, đối với những chuyện không trả lời được, có thể làm được việc tránh nặng tìm nhẹ mà lảng sang chuyện khác, nói về những chủ đề tự tin hơn, ví dụ như dăm ba chuyện ở trường quay, mạch lạc của bộ phim.
Trần Địch là một người lắng nghe rất tốt, sẽ không cố chấp vào một vấn đề không đầu không cuối mà truy hỏi đến cùng. Nói đến bộ phim có cảnh hôn, cô ấy mở to hai mắt: “Ối trời! Cậu còn phải dạy người ta hôn môi à?”
“Nhưng cũng phải thôi, có mấy đạo diễn nam còn tự mình ra trận dạy người ta đóng cảnh nóng…”
Ôn Tri Hòa bất đắc dĩ: “Thật ra tớ đang cân nhắc có nên bỏ đoạn tình tiết này không, phó đạo diễn Tạ nói có thể quay trước, đến lúc đó nếu không dùng được, cắt đi là xong.”
Trần Địch gật đầu: “Cũng tốt, dù sao đối tượng là Phó Chướng, cũng không thiệt.”
“Cậu biết Phó Chướng?” Ôn Tri Hòa ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, cậu không nhớ tớ từng nhắc đến anh ấy với cậu sao?” Ôn Tri Hòa thẳng thắn: “Không nhớ.”
Trần Địch e thẹn nhớ lại chuyện xưa: “Trước đây tớ chỉ thấy anh ấy trên màn ảnh, sau này anh ấy ít hoạt động hẳn, tớ còn tưởng đã giải nghệ rồi, còn cảm khái với cậu là giới giải trí lại mất đi một trai đẹp, không ngờ bây giờ anh ấy lại tham gia phim của cậu. Vừa nãy nhìn thấy người thật tớ sắp ngất đi rồi, nhưng tớ còn chưa nói chuyện được với anh ấy câu nào…”
Ôn Tri Hòa rất ít thấy Trần Địch để ý đến người đàn ông nào, chủ động nói: “Có muốn tớ sắp xếp hai người ngồi xuống tâm sự không? Anh ấy sắp đóng máy rồi.”
“Thôi thôi, tớ hơi mắc hội chứng sợ xã hội, hơn nữa tớ thật sự sợ anh ấy mở miệng ra lại là một ông già nhà quê thất học.” Trần Địch ôm cánh tay thở dài, “Tớ là dạng sapiosexual, không thể khoan dung cho người thất học chút nào, đừng làm vỡ mộng của tớ.”
Chuyện vừa chuyển hướng, Trần Địch lại chắp tay trước ngực, cầu xin cô: “Nhưng có thể phiền cậu giúp tớ xin WeChat được không?”
Ôn Tri Hòa bật cười: “Sao cậu không tự đi xin, chỉ là WeChat thôi mà.” Trần Địch: “Chẳng lẽ danh sách của cậu không có WeChat của anh ấy?” “Có thì có.”
Ôn Tri Hòa cầm điện thoại lên, bấm vào danh bạ Phó Chướng, định chuyển tiếp qua, nhưng cô vừa bấm chuyển tiếp liền hiện không thể đề
cử người liên hệ này. Thoát ra xem số WeChat của anh ta, dứt khoát đưa cho Trần Địch, “Cậu tự thêm đi, tớ chuyển không được.”
Trần Địch lấy khăn giấy ướt lau tay, vội vàng móc điện thoại ra nhập từng số một đối chiếu, khi thanh tìm kiếm hiện không tồn tại, cô ấy trợn tròn mắt, lại nhập thêm hai lần nữa, rồi từ bỏ: “Thôi xong, anh ấy căn bản không cho thêm bạn.”
Ôn Tri Hòa lại lần nữa khuyến khích: “Vậy cậu đi tìm anh ấy đi.”
Trần Địch xấu hổ không thôi, muốn thêm nhưng lại ngại tìm đối phương, miệng thì nói lát nữa muốn giám sát cô quay phim, đi các bộ phận dạo quanh mở mang kiến thức, đến cuối cùng vẫn là nằm vật ra giường ngủ say như chết.
Ở đoàn phim hai ngày này, Trần Địch hoàn toàn không có cảm giác làm bạn đồng hành, trừ hai đêm cùng chung chăn gối trò chuyện thâu đêm.
Cũng may có Trần Địch, khiến thời gian ngủ vốn không nhiều của Ôn Tri Hòa lại còn ít hơn cả ngày thường, cũng may cô đã quen với guồng làm việc căng thẳng tốc độ nhanh này.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, trước khi Trần Địch chuẩn bị phủi mông rời đi, Ôn Tri Hòa cố ý gọi Phó Chướng ra một bên, hỏi anh có thể cùng đến quán ăn gần đó ăn bữa tối không.
Đây vẫn là lần đầu Ôn Tri Hòa lạm dụng đặc quyền, nói ra cũng có chút hơi xấu hổ, ai ngờ Phó Chướng trực tiếp đồng ý, còn hỏi cô có phải muốn bàn về việc sửa lại cảnh quay nào đó không.
Ôn Tri Hòa dừng lại hai giây, hạ giọng nói: “Lần này là việc riêng, cô bạn thân kia của tôi rất thích anh.”
Phó Chướng hiểu ra: “Hiểu rồi.”
Nói chuyện chưa đầy vài phút, Ôn Tri Hòa để anh ta đi.
Chỉ là điều cô không chú ý tới chính là, cảnh tượng này bao gồm cả hướng đi của bữa tiệc, đều bị trợ lý Triệu ghi lại một năm một mười báo cáo.
Trợ lý Triệu tuy theo Hạ Trưng Triều chưa lâu, nhưng đối với mỗi một công việc đều đặc biệt có niềm tin, sếp bảo anh ta làm vệ sĩ tình yêu, anh ta phải làm cho tốt; sếp bảo anh ta theo dõi, anh ta mỗi ngày hai mắt mở ra nhắm lại chính là đứng gác, công việc này thú vị hơn nhiều so với việc thư ký văn phòng bình thường phải làm.
Đây là một công việc nhàn hạ cực kỳ thú vị, về mặt viết báo cáo, trợ lý Triệu cũng không hề qua loa, những gì cần có về hình thức đều viết rất rõ ràng.
Gõ xong chữ cuối cùng, xác nhận không có lỗi, anh ta liền gửi vào hộp thư. Đang định tắt máy tính, báo cáo vừa gửi đi liền lập tức hiện trạng thái “Đã đọc”.
Mỗi một báo cáo anh ta gửi đi, về cơ bản sẽ canh đúng 6 giờ tối gửi, mà ghi nhận thời gian sếp đọc, cũng thường xuyên rơi vào trong vòng một tiếng đồng hồ. Điều này khiến anh ta đối với công việc này càng thêm có động lực.
—–
Buổi tối anh có cuộc hẹn đối tác nói chuyện ở Duyệt Tấn Phủ, gần đây ra món ăn mới, rất được lòng đối tác.
Hạ Trưng Triều không phải lần đầu đến đây, lần gặp lại Ôn Tri Hòa ở Yến Bắc, cũng là ăn cơm ở đây. Anh đã dùng tài xế riêng lái chiếc Cullinan nóc sao hào nhoáng nhất để đưa đón; chọn nhà hàng cao cấp tiếng tăm lừng lẫy bậc nhất Yến Bắc để ăn cơm; đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng hạn mức kếch xù, sau đó mặt đối mặt gặp nhau bàn chuyện hôn sự, cuối cùng thành công dùng một tờ hợp đồng, một khoản chi tiêu liên tục không hề nhỏ, một căn hộ để mua chuộc cô.
Từ đó chứng thực, cô là một cô gái thực dụng, mặc dù lần trước tại phòng hạng sang khách sạn, tặng bộ quần áo không thể làm cô thuận theo, chẳng qua là vì tiêu tiền quá ít.
Cho nên cho đến tận bây giờ, Hạ Trưng Triều vẫn không hiểu, anh rõ ràng đã bày tỏ mình nguyện ý cùng cô đăng ký kết hôn,kết hôn thật sự, tại sao cô vẫn còn bất mãn.
Tìm một cô gái tương tự, xinh đẹp và thuận theo hơn để thay thế không phải chuyện khó, nhưng điều này vi phạm nguyên tắc trước nay của anh. Điều này không phải vì bà xã nhỏ vô lương tâm, không phục quản giáo kia, mà đơn thuần là anh không muốn làm vậy.
Hơn nửa tháng trôi qua, tròn 20 ngày không liên lạc.
Anh bận rộn công việc, mỗi ngày có những cuộc họp không hồi kết, những hợp đồng xem không xuể, rất rất nhiều cuộc xã giao lớn nhỏ, có đầy đủ lý do để không gặp cô, không nhớ cô, không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn, cuộc điện thoại nào. Nhưng mỗi khi đến 6 giờ 10 phút, anh sẽ bấm vào ứng dụng hộp thư trên điện thoại, đọc báo cáo công việc hàng ngày của cô.
Cô cũng bận rộn như vậy.
Từ lịch trình công việc dày đặc này có thể thấy được một phần.
Nhưng cô cũng có lúc rảnh rỗi.
Lại đối với anh chẳng hề quan tâm, không hề nhớ đến anh.
Hạ Trưng Triều gần như sắp quên, lần cuối cùng cô chủ động nhắn tin, gọi điện thoại đến rốt cuộc là khi nào. Suy nghĩ một lát, anh dường như nhớ ra, hình như là khoảng thời gian anh đi cùng Hạ Bảo Gia… ngày cô tốt nghiệp.
Cô đã hỏi anh, có phải căn bản không để tâm đến cô không.
Thật khó tưởng tượng, cô gái trước kia có thể hỏi ra vấn đề như vậy, bây giờ lại thờ ơ lạnh nhạt đến thế.
Màn hình trượt đến cuối cùng, Hạ Trưng Triều nhìn thấy một hàng ghi rõ thời gian ngày tháng địa điểm, cùng với một tấm ảnh vô cùng rõ ràng.
Qua lớp kính cửa không quá trong suốt, Ôn Tri Hòa ngồi đối diện nam diễn viên kia, cầm kẹp gắp một miếng thịt, cùng nam diễn viên hợp tác cắt thành từng miếng nhỏ.
Chỉ là đang ăn thịt nướng. Nhưng chỉ có hai người họ.
------oOo------