Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 55

Lúc Trần Địch không có ở đó, Ôn Tri Hòa vừa bàn bạc cảnh diễn với Phó Chướng, vừa gắp thịt nướng xong vào đĩa cho cô bạn.

 

Không bao lâu sau, Trần Địch đi vệ sinh dặm lại lớp trang điểm lúc này mới thong thả quay lại ngồi vào bên cạnh, trang điểm đậm, mặc chân váy da ngắn, rạng rỡ đến mức chính cô cũng cảm thấy chói mắt; bàn về kịch bản, nói về lý tưởng, lời lẽ tinh tế đến mức chính cô cũng có chút không chen vào nói được.

 

Đây đâu phải là hội chứng sợ xã hội, đâu phải sợ vỡ mộng, Ôn Tri Hòa trong lòng bất đắc dĩ, cúi đầu ăn thịt nướng, toàn bộ quá trình đóng vai người vô hình.

 

Bữa tiệc kết thúc, nhìn hai người thuận lợi thêm WeChat của nhau, nói chuyện cũng coi như không tệ, Ôn Tri Hòa thở phào nhẹ nhõm, rất có cảm giác nhiệm vụ bà mai đã hoàn thành.

 

Trần Địch sắp thu dọn về nhà, phút cuối Ôn Tri Hòa ngồi chung xe với cô ấy, đưa cô ấy ra sân bay.

 

“Đi đi về về mất hai tiếng, không làm chậm trễ thời gian của cậu chứ?” Trần Địch hỏi.

 

Ôn Tri Hòa nhún vai: “Không sao cả, tối nay không có sắp xếp gì.”

 

“Thế nào, anh ấy không phải kiểu nhà quê thất học chứ? Dù sao cũng là xuất thân chính quy, thi đậu đại học đàng hoàng mà.”

 

Trần Địch như có điều suy nghĩ: “Cũng khá tốt.” “Vậy cậu…”

 

Lời còn chưa nói xong, Trần Địch cười tủm tỉm: “Nhưng tớ cảm thấy anh ấy hình như thích cậu hơn.”

 

Ôn Tri Hòa nhíu mày: “Hả?”

 

“Cậu nhìn ra từ đâu thế, đừng nói hươu nói vượn nha.”

 

“Ánh mắt anh ấy nhìn cậu.” Trần Địch nhẹ nhàng nói, trở tay nâng cằm cô, “Thân ái, tớ đã nói kiểu người này, tớ rất hiểu.”

 

Ôn Tri Hòa gạt tay cô bạn ra, quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Đừng làm bậy.”

 

“Tớ biết, cậu là phụ nữ đã có chồng.” Trần Địch khẽ thở dài, “Nhưng tớ cũng không phải tùy tiện bịa chuyện đâu.”

 

Ôn Tri Hòa vẫn khó hiểu: “Cậu không thích anh ấy?”

 

“Thích chứ, giới hạn ở việc thích nhân vật anh ấy từng diễn thôi, tớ là fan nhân vật, không phải fan của anh ấy.” Trần Địch cúi đầu nghịch điện thoại, nhàn nhạt nói, “Anh ấy rất tốt, nói chuyện với anh ấy cũng rất vui vẻ, nhưng anh ấy còn muốn quay phim làm diễn viên, tớ sẽ không yêu đương với nghệ sĩ, cậu hiểu mà, một dạng PTSD vì scandal của vợ/bạn gái người nổi tiếng.”

 

Ôn Tri Hòa nhếch môi: “Bây giờ cậu lại tỉnh táo ghê, vậy sao lại nói những lời gây hiểu lầm như thế.”

 

“Không phải hiểu lầm đâu, tớ nghiêm túc.” Trần Địch nhìn thẳng cô, sờ sờ mặt cô, “Cậu xinh đẹp lại tài hoa như vậy, dù không có nhất kiến chung tình cũng sẽ lâu ngày sinh tình, hình mẫu lý tưởng Phó Chướng nói hoàn toàn khớp với cậu đấy, không tin cậu nghe này.”

 

Nói rồi Trần Địch liền nhét tai nghe vào tai cô, bấm nút ghi âm, vừa phát chưa đến giây thứ ba, Ôn Tri Hòa lập tức tháo ra trả lại, cốc vào trán cô bạn, tuôn một tràng mắng mỏ: “Trời ơi cậu đủ rồi nha, sao lại có thể tùy tiện ghi âm đối thoại, có tin người ta kiện cậu không hả?”

 

Trần Địch đau đến nhăn mũi ôm đầu: “Ui da… Tớ chỉ ghi lại một đoạn ngắn thế thôi! Không có ghi âm toàn bộ, hơn nữa sẽ xóa ngay.”

 

Dưới cái nhìn chằm chằm chết người của Ôn Tri Hòa, Trần Địch nhặt điện thoại lên, ngón tay lơ lửng trên nút xóa: “Cậu xem, tớ sắp xóa rồi, cậu thật sự không nghe sao?”

 

Ôn Tri Hòa mặt vô biểu tình véo ngón tay cái của cô bạn, ấn xuống: “Tớ bị điếc à? Ngồi ngay cạnh hai người nói chuyện mà tớ còn không nghe thấy được sao?”

 

Bản ghi âm bị xóa sạch, Trần Địch tuy tiếc nuối, nhưng cũng thực sự cảm thấy không ổn lắm, cô ấy thở dài một hơi, lời lẽ thấm thía nói: “Dù sao tớ cảm thấy, cậu có thể tiếp xúc một chút với đàn ông mới đi.”

 

Ôn Tri Hòa giơ tay lên: “Tuy tớ tháo nhẫn cưới rồi, nhưng cậu nên biết rõ chứ. Gần đây cậu có phải xem nhiều tiểu thuyết vô đạo đức kiểu này không?”

 

Trần Địch không trả lời câu hỏi của cô, bình tĩnh nhìn vào mắt cô: “Cậu thật sự định chung thủy với anh ta sao?”

 

Giọng nói vừa dứt, Ôn Tri Hòa bị hỏi đến ngơ ngác, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Ô tô hòa vào đường hầm tối đen, hình ảnh phản chiếu trên không như một cú chuyển cảnh tương tự trên màn ảnh, kéo Ôn Tri Hòa về lúc cô tâm sự với Trần Địch trong hoàn cảnh tối tăm đêm qua.

 

Đêm khuya khó tránh khỏi cảm xúc bộc lộ, Trần Địch là hốc cây duy nhất Ôn Tri Hòa tin tưởng, khi trong lòng cô không giữ được chuyện gì, liền phun ra hết sạch.

 

Ôn Tri Hòa tự nhiên có giữ lại đôi chút, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những bí mật không quan trọng, không đáng nhắc tới. Cô giống như trút hết gánh nặng, đem bí mật lớn nhất muốn nói và cũng không nên nói nhất ra ngoài – cô thích Hạ Trưng Triều, nhưng bọn họ không phải vợ chồng thật sự.

 

Ký ức của Ôn Tri Hòa vẫn còn mới nguyên, khoảnh khắc nói ra như trút được gánh nặng, cảm giác hoảng hốt nhận ra muộn màng sau khi vi phạm giao ước đó, cùng với tiếng hét chói tai của Trần Địch, ánh đèn đột nhiên bật sáng.

 

Nếu không phải nhìn thấy vỏ gối thấm ướt, cô cũng không biết mình lại khóc.

 

Rõ ràng trong ba bốn ngày giằng co với Hạ Trưng Triều, lúc anh nói đến việc kết hôn thật, trong hai tuần anh rời đi, cô cũng không hề rung động vì điều đó, ngược lại còn phẫn nộ, không vui, tâm phiền ý loạn… Nhưng có lẽ câu nói kia không sai, từ trái nghĩa của yêu không phải là hận, mà là sự thờ ơ không chút gợn sóng. Cô cũng không phải người có ý chí sắt đá, ít nhất đối với Hạ Trưng Triều thì không.

 

Cô vẫn có một chút thích anh.

 

Một chút có lẽ chỉ lớn bằng khoảng cách giữa hai ngón tay chụm lại, lại có lẽ là vô cùng lớn, giống như lỗ đen, cô không có cách nào đánh giá, cũng xấu hổ khi đo lường thứ tình cảm quá khổng lồ đó.

 

Ngủ ít có một điều tốt là không còn mơ mộng, cho nên cô hiếm khi mơ thấy Hạ Trưng Triều. Cô sẽ không nhớ nhung anh, cô không hạ tiện như vậy. Cô có chút hối hận vì đã thẳng thắn với Trần Địch, cho dù sau khi nói ra trong lòng cô thoải mái hơn nhiều.

 

Điều này không trách Trần Địch, trách chính bản thân cô, là cô muốn nói, muốn kéo Trần Địch vào phe đồng minh, thành thật với nhau để thảo luận xem sau này mình nên làm gì bây giờ.

 

Trần Địch là người chứng kiến duy nhất, nhưng không phải từ đầu đến cuối. Chuyện của cô và Hạ Trưng Triều rắc rối phức tạp, căn bản không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, vì thế Trần Địch chân thành nhưng lại thiên vị mà che chở an ủi cô, sau đó điên cuồng chửi bới Hạ Trưng Triều.

 

Trần Địch thử bày mưu tính kế cho cô, nhưng cũng biết chừng mực, không nói thêm gì.

 

Mà hiện tại, là lần đầu tiên cô ấy đưa ra cho cô một biện pháp không mấy đạo đức, nhưng có tính khả thi –

 

Không cần chung thủy, đi tìm một người đàn ông mới để phân tán sự chú ý.

 

Cho dù chỉ là mập mờ một thời gian như làm bạn tình.

 

Một tiếng rưỡi lộ trình nói dài không dài nói ngắn không ngắn, Trần Địch xuống xe.

 

Trước khi đi, Ôn Tri Hòa ôm cô bạn một cái, cũng không trả lời câu hỏi kia.

 

Nhưng trên đường đi đi về về, cô quả thực đã rơi vào trầm tư.

 

Trong đầu cô không có một đối tượng ngoại tình cụ thể nào, cũng không có sự kinh hãi vì phản bội đạo đức, mà là một loại trống rỗng bị ăn mòn.

 

Nếu chỉ có thể dựa vào hành vi này để dời đi sự chú ý, thì chẳng khác nào mẹ cô, mặc dù Hạ Trưng Triều không giống như Ôn Hà từng yêu thương cô.

 

Cô cần phải làm cho mình bận rộn lên, bớt nghĩ vẩn vơ. Ngoại tình hay tìm bạn tình cũng không phải cách hay, cô không nghĩ đến việc lập đền thờ trinh tiết giữ mình vì Hạ Trưng Triều, nhưng tiền đề là mối quan hệ phải kết thúc. Tập trung vào công việc có thể nhận được phản hồi tích cực, cũng không đến mức trở thành trò cười… Tóm lại, Hạ Trưng Triều sẽ không đến tìm cô nữa, cô đã đẩy anh ra xa rồi.

 

Xe taxi công nghệ dừng ở đầu con phố cách khách sạn khoảng 100 mét, 10 giờ tối, đã là đêm khuya.

 

Khách sạn ở thị trấn nhỏ này vẫn còn giữ lại cảm giác lịch sử đậm nét, một bộ phận nhân viên công tác ở tại đây, bộ phận còn lại thì ở khách sạn lớn xa hơn một chút. Ôn Tri Hòa muốn tiện lợi nên ở tại cái khách sạn cũ kỹ này, khu vực xung quanh đều là mấy quán ăn, quán net. Vừa xuống xe, Ôn Tri Hòa thấy mấy kẻ du côn đầu đường xó chợ ngồi xổm trên bậc thang hút thuốc.

 

Cô xách chặt túi đeo vai, cúi đầu dùng mũ tai bèo che khuất tầm mắt, không nhìn đám người kia, men theo hàng xe đậu lộn xộn đi vào trong.

 

Vốn dĩ tài xế có thể đưa đến tận cửa, nhưng chỗ này quá chật chội, lái vào e là cũng khó lái ra, cũng chỉ trăm mét đường, Ôn Tri Hòa đơn giản tự mình đi bộ.

 

Cô vừa đi chưa được mấy bước, liền cảm giác có người đang đi theo mình, càng đi càng nhanh đến mức muốn cất bước chạy, phía sau đột nhiên truyền đến: “Đạo diễn Ôn.”

 

Là giọng nói rất quen thuộc, Ôn Tri Hòa quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt Phó Chướng.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh dịu dàng cười với cô: “Dọa đến cô à?”

 

Trái tim lơ lửng đáp đất, Ôn Tri Hòa lắc đầu, ngửi thấy trên người anh có mùi khói thuốc: “Ra ngoài hút thuốc à?”

 

Phó Chướng xoa xoa ngón tay, không phản bác: “Ừ, cũng đang đợi cô.” “Dù sao đêm hôm khuya khoắt, nơi này vàng thau lẫn lộn.”

Ôn Tri Hòa nhìn anh ta vài giây, không phản bác thẳng thừng, nhẹ giọng nói một tiếng “Cảm ơn”.

 

“Không có gì, cùng về thôi.”

 

Cuộc đối thoại khô khan kết thúc, Ôn Tri Hòa cùng anh ta sóng vai về khách sạn, toàn bộ quá trình rất yên tĩnh, không có bàn chuyện diễn xuất như thường lệ.

 

Cô rất cảm kích Phó Chướng, chu đáo cẩn thận, nhưng nghe xong những lời nói vớ vẩn của Trần Địch, cô bỗng nhiên không biết nên đối mặt với anh ta thế nào.

 

Đó là một sự xấu hổ không rõ nguồn gốc, khiến cô rất muốn xa cách đối phương, nhưng ngày mai còn phải chỉ đạo anh ta đóng cảnh hôn, thật là…

 

Ôn Tri Hòa tạm nhắm mắt lại, cầu nguyện ngày mai đừng xảy ra sự cố gì.

 

Ngồi chung thang máy, đối diện có một tấm gương toàn thân, Ôn Tri Hòa xuất thần nhìn chính mình, ánh mắt chưa từng rời đi.

 

“Đạo diễn Ôn.” Phó Chướng lại lần nữa lên tiếng gọi cô. Ôn Tri Hòa giật mình, “A” một tiếng.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe môi Phó Chướng khẽ nhếch, rất là bất đắc dĩ: “Tôi hình như lại dọa cô mấy lần rồi, xin lỗi.”

 

“Không phải, là do gần đây chất lượng giấc ngủ của tôi rất kém, dễ bị mất tập trung.” Ôn Tri Hòa gãi gãi tóc, “Có chuyện gì sao?”

 

“Ừm, tôi nghe bạn cô nói rồi.” Phó Chướng gật đầu, “Chỗ tôi vừa hay có túi thơm an thần, là bà ngoại tôi làm, rất hiệu quả. Nếu cô muốn, tôi định tặng cô một túi.”

 

Dường như sợ cô từ chối, lại bổ sung một câu: “Coi như là món quà tôi tặng cô trước khi đóng máy đi.”

 

Anh nói năng đâu ra đấy, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía cô, Ôn Tri Hòa quả thực không tiện từ chối, lúc thang máy đến tầng, vội vàng nói một câu cảm ơn rồi trở về phòng.

 

Cắm thẻ phòng vào, treo áo khoác, mũ lên giá áo, Ôn Tri Hòa đột nhiên cảm thấy, để người ta mang đến tận cửa hình như càng kỳ quái hơn.

 

Đều tại Trần Địch.

 

Ôn Tri Hòa đấm ngực dậm chân, nhặt điện thoại lên định gõ một bài sớ tố cáo cô bạn, lại thấy màn hình hiển thị 86 cuộc gọi nhỡ – người liên hệ là Hạ Trưng Triều.

 

Ôn Tri Hòa hoảng hốt, vuốt màn hình xem, xác nhận là Hạ Trưng Triều gọi tới, có chút không dám tin.

 

86 cuộc… Đây không phải là bấm nhầm có thể giải thích được, sao anh lại gọi nhiều như vậy?

 

Mở WeChat, kéo anh ra khỏi trạng thái chặn, Ôn Tri Hòa không thấy có bất kỳ tin nhắn nào, có lẽ là vì chặn nên không nhận được.

 

Không biết vì sao, đáy lòng Ôn Tri Hòa bất chợt dâng lên một linh cảm không lành. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa giòn giã.

 

Tiếng thứ nhất vừa kết thúc, tiếng thứ hai liền theo sát, dai dẳng và thúc giục.

 

Trái tim dưới lồng ngực Ôn Tri Hòađập thình thịch hai tiếng, máu nóng từ lòng bàn chân chảy ngược lên, khiến cô tỉnh táo không ít.

 

Cô buông điện thoại đi qua, tay vịn vào then cửa, vừa vặn xuống, liền chần chừ muốn buông tay.

 

Nhưng hình như thần linh không cho phép cô đổi ý, cánh cửa đã bị đẩy vào trong.

 

Người đàn ông đứng trước mắt cao lớn vạm vỡ, không phải là Phó Chướng quay về phòng lấy túi thơm, mà là…

 

Ôn Tri Hòa theo bản năng muốn đóng sầm cửa lại, nhưng sức tay cô căn bản không địch lại đối phương, cánh cửa này rất nhanh đã bị đẩy vào tường.

 

Đèn hành lang ban đêm tối tăm, trong nhà cũng chỉ sáng đèn. Người đàn ông từng bước tiến về phía cô, bộ vest đen áo sơ mi đen, cổ áo để trống

 

là chiếc khăn lụa hoa văn xinh đẹp, mái tóc vuốt ngược hơi lệch được xử lý tỉ mỉ, trong thoáng chốc, Ôn Tri Hòa như trở lại đêm đấu giá đó.

 

Khác biệt ở chỗ, lúc đó anh là đấng cứu thế ôn tồn lễ độ, hiện tại lại giống như La Sát.

 

“Hạ…”

 

Ôn Tri Hòa kinh hãi đến không nói nên lời, vừa thốt ra một chữ, Hạ Trưng Triều liền ôm chặt cô vào lòng.

 

Cảm giác tiếp xúc da thịt thân mật như thế rõ ràng, chân thật, vòng tay ôm chặt hỗn loạn muốn nghiền cô vào xương thịt kia cũng thật, người đàn ông đáng lẽ phải ở Yến Bắc quả thực đã xuất hiện trước mắt.

 

Cúc áo vest của anh rất cộm, bàn tay ôm chặt bên hông cũng rất nóng, Ôn Tri Hòa sắp không thở nổi, bên tai tương tự là hơi thở không ổn định.

 

Tay từ khe hở chen ra trước ngực, muốn đẩy đấm anh ra nhưng căn bản vô dụng, Ôn Tri Hòa hơi thở yếu ớt: “Hạ Trưng Triều, anh làm gì…”

 

Cô định nói thêm gì đó, quay đầu chạm vào khuôn mặt cứng rắn, nụ hôn ướt át nóng bỏng kia lại lần nữa không cho phân trần mà phủ xuống.

 

Hạ Trưng Triều đầu tiên là hôn lên má cô, sau đó là m*t cắn đôi môi, cho đến khi cô không thở nổi, mới lệch xuống dưới.

 

Dưới cổ là những nụ hôn dày đặc, ướt át, mạnh mẽ, còn mang theo một tia si mê dính liền, là hormone tình yêu thuộc về anh, nhưng cơ thể Ôn Tri Hòa lại rung động đáp lại.

 

“Đến tìm em.” Giọng anh khàn đến cực điểm, giống như ngọn gió thu lạnh lẽo thổi qua cát sỏi, còn lộ ra vẻ mệt mỏi dày đặc, “Anh đến tìm

 

em.”

 

Mặt chạm mặt, ngực kề ngực, trong từng hơi thở ra vào, những âm thanh nhỏ bé khó nhận ra đó đều có thể lọt vào vành tai.

 

Ôn Tri Hòa rõ ràng nghe được, sự âm u lạnh lẽo dưới vẻ bình tĩnh của anh: “Nếu anh không đến, có phải em sắp ở bên người khác rồi không?”

 

Ôn Tri Hòa còn chưa tiêu hóa được câu hỏi của anh, anh liền đẩy kéo cô, không ngừng đi vào phòng ngủ, lệch đến trước tủ giày, n*ng m*ng cô một phát bế lên.

 

Hai đầu gối bị tách ra, kẹp chặt vào chiếc quần tây của anh.

 

Khoảng cách bị kéo xa, lại càng gần gũi, càng ái muội. Ôn Tri Hòa nhìn thấy vài sợi tóc rối lòa xòa trên trán anh, dưới xương chân mày sâu thẳm đó, là đôi mắt phủ đầy tia máu đỏ.

 

Anh nhìn cô trừng trừng, hai tay siết chặt bên hông cô, càng thêm giống ác quỷ La Sát từ địa phủ bước ra.

 

Ôn Tri Hòa thở không ra hơi, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, mày từ từ nhíu lại: “…Anh nói hươu nói vượn cái gì thế?”

 

“Tôi ở bên ai? Anh nghĩ tôi sẽ giống như anh, làm ra những chuyện gây hiểu lầm sao?”

 

“Thả tôi xuống…!” Ôn Tri Hòa nhấc chân đá anh, nhưng chỉ có thể cọ vào quần tây.

 

Hạ Trưng Triều đè lại đôi chân không an phận của cô, siết chặt, sắc mặt rất nhạt, ngay cả mày cũng không nhíu .

 

Ôn Tri Hòa hơi thở phập phồng rất mạnh, cơ thể run lên như cầy sấy. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai gặp lại.

Anh vẫn không mời mà đến, còn cứng rắn chiếm tiện nghi của cô.

 

“Anh tin em sẽ không nhanh như vậy chấp nhận người mới,bé yêu à.” Hạ Trưng Triều cúi đầu rũ mắt, kề sát vào cô, sắp chạm đến chóp mũi, “Ngưỡng tiêu chuẩn chọn bạn đời của em đã bị anh nâng lên rất cao rồi, hắn ta có thể tốt bằng anh sao?”

 

Giọng nói của anh vẫn thong dong ung dung, không nhanh không chậm, lộ ra một vẻ coi thường khinh miệt bình tĩnh.

 

Nói rõ ràng là tiếng Trung, lại còn là giọng Bắc Kinh chuẩn, Ôn Tri Hòa lại nghe không hiểu lắm.

 

Người đàn ông này là kẻ điên, b**n th**, thích xuất hiện trước mặt mà không hề báo trước, nói những lời khó hiểu. Cô lẽ ra nên sớm nhìn ra điều đó.

 

Ôn Tri Hòa không muốn giải thích, cũng không biết phản bác anh từ đâu, trầm giọng chất vấn: “Anh rốt cuộc đang nói cái gì?”

 

“Anh nhìn thấy rõ, chiều nay hai người cùng nhau ăn cơm, chỉ có hai người.” Hạ Trưng Triều đột ngột hỏi lại: “Còn làm gì nữa? Nói cho anh biết.”

 

Câu hỏi đơn giản này, cuối cùng cũng cung cấp thông tin hữu dụng. Ôn Tri Hòa xác nhận và khẳng định, “hắn ta” mà anh nói chính là Phó Chướng.

 

Chỉ vì một chuyện có lẽ có, một nam diễn viên bình thường, mà anh lại từ Yến Bắc, xa xôi vạn dặm bay qua đây?

 

Dưới lồng ngực Ôn Tri Hòa dâng lên cơn đau âm ỉ, nắm bắt được lý do có thể phản bác anh, cánh cửa bên cạnh lại vang lên tiếng chuông.

 

Chỉ có một tiếng chuông dài hoàn chỉnh, nghe ra người ngoài cửa rất thong dong bình thản.

 

Vừa rồi lúc Hạ Trưng Triều đi vào, cửa hình như không đóng chặt.

 

Ý thức được người bấm chuông cửa sẽ là ai, tim Ôn Tri Hòa thắt lại, những lời muốn nói ra nghẹn cứng trong cổ họng.

 

Hạ Trưng Triều không tiếp tục giằng co với cô nữa, lựa chọn đi mở cửa. Ôn Tri Hòa từ trên tủ giày nhảy xuống: “Anh đừng…”

Vừa mới nắm lấy vạt áo anh, cửa lại mở ra.

 

Tầm mắt lướt qua vai người đàn ông, Ôn Tri Hòa rõ ràng nhìn thấy, người đứng ngoài cửa chính là Phó Chướng.

 

Anh ta vừa định chào hỏi, thần thái ôn hòa trên mặt lại chuyển thành vẻ muốn nói lại thôi.

 

Không đợi anh ta mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Trưng Triều vang lên: “Tìm vợ tôi?”

 

Vừa dứt lời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không khí ngưng đọng lại.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment