Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 69

Từ Vinh Thái đi ra, bên ngoài trời vẫn nắng chang chang. Tính đi tính lại Ôn Tri Hòa cũng chỉ ngồi ở trong đó chưa đến một tiếng đồng hồ, quả thực không quá ảnh hưởng đến công việc.

 

Mà trên thực tế, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ, đợi khi tài xế đưa cô đến dưới lầu phòng làm việc, Ôn Tri Hòa tự mình qua đường đến khách sạn đối diện.

 

Quẹt thẻ vào cửa thả cặp tài liệu xuống, Ôn Tri Hòa gội mặt qua loa xong thay một bộ đồ ngủ rồi nằm lên giường.

 

Điện thoại ném trên bàn không ngừng rung lên, Ôn Tri Hòa lười biếng không muốn dậy, đến nỗi lễ tân đưa một món quà, cô cũng không mở ra, xoay người nhét nút bịt tai vào, đợi đến khi thế giới thanh tĩnh, lòng cô mới thoải mái hơn chút.

 

Nhắm mắt lại, lời nói của Hạ Hồng Trung như âm vang vòng vo, không ngừng quanh quẩn bên tai, cô muốn dùng một bài hát ma mị để lấy độc trị độc mà lăng lăng là nhớ không nổi nổi bài nào.

 

Trước khi gặp mặt, Ôn Tri Hòa cũng nghĩ đến khả năng ông ấy sẽ vì những yếu tố như gia thế và xuất thân mà trong ngoài bóng gió tỏ ý chê bai cô, lại không ngờ ông ấy lại nói trắng ra như vậy, mỗi một câu hỏi đều đâm thẳng vào ngực cô, không hề giữ thể diện.

 

Ông ấy hỏi cô có phải vì tiền mà làm đám cưới giả với Hạ Trưng Triều, muốn hưởng thụ nửa đời còn lại thanh nhàn hay không; ông ấy còn nói kiểu con gái như cô ông gặp nhiều rồi, đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện đi đường tắt, có ngày sẽ hại bản thân; ông liệt kê mấy đôi vợ chồng môn đăng hộ đối, từ gia thế và nhân mạch đến các mối quan hệ xã hội, toàn bộ đều là kiểu cường cường liên thủ, nói với cô chỉ có kiểu vợ chồng như vậy mới có thể đi đường dài, cớ gì còn muốn giả kết hôn.

 

Ông nói rất nhiều, Ôn Tri Hòa một câu cũng không xen vào được, nhưng cô cũng quả thật không có gì để nói, lỡ đâu há miệng cãi lại thì bị quy chụp tội láo xược hỗn hào thì mệt.

 

Lời của Hạ Hồng Trung cô đều ghi nhớ, nhưng cô coi như gió thoảng bên tai, vào tai này ra tai kia.

 

Cô đã gặp đủ loại thể loại đạo diễn, quay phim thần tượng đóng phim điện ảnh, béo gầy cao thấp, trẻ trung đến dày dặn kinh nghiệm, phần lớn đều tự nhận mình thanh cao là nghệ sĩ vĩ đại, thực chất chỉ là một đám ông chú dầu mỡ, Hạ Hồng Trung cũng như thế. Chẳng qua ăn cơm muối nhiều hơn cô; chẳng qua lăn lộn chốn phong ba rất biết kiếm tiền; chẳng qua quyền cao chức trọng có chút vốn liếng mà thôi…

 

“Đồ cổ hủ.”

 

Ôn Tri Hòa không nhịn được thốt ra một câu chửi thầm.

 

Mở mắt nhìn trần nhà, Ôn Tri Hòa không còn buồn ngủ, dạ dày quay cuồng nóng rát, còn có chút muốn nôn.

 

Cố gắng kiềm chế một chút, cô che miệng bật người dậy đi vào nhà vệ sinh, ói được một chút nước trong, không những không dễ chịu, ngược lại càng cồn cào đau quặn.

 

Nhất định là đồ ăn ở bữa tiệc kia quá dầu mỡ. Ôn Tri Hòa lấy nước rửa miệng, vịn vào bồn rửa mặt để ổn định lại hơi thở.

 

Điện thoại trong phòng ngủ phát ra tiếng chuông, Ôn Tri Hòa gắng gượng kéo dòng suy nghĩ về, trở về phòng nhặt điện thoại lên, là điện thoại của Tiểu Tuyết.

 

“Chị ơi, ngày mai em và Tiểu Nghiêm tiễn chị ra sân bay, tối nay chị muốn ăn gì không? Chỗ em có cả một khu phố ăn uống, lát nữa 7 giờ về em mua cho tỷ!”

 

Giọng Tiểu Tuyết vui vẻ vang lên, phần nào khiến sắc mặt Ôn Tri Hòa dịu đi một chút, cô xoa xoa cái bụng xẹp lép, khẽ thở dài: “Không cần đâu, mấy đứa cứ chơi cho vui đi.”

 

“Vậy được ạ!” Nói xong Tiểu Tuyết liền cúp điện thoại.

 

Màn hình vẫn sáng, Ôn Tri Hòa thấy tin nhắn của Hạ Trưng Triều, mở ra xem.

 

Mấy ngày nay anh gửi tin nhắn, nội dung đơn giản là hỏi cô khi nào về Yến Bắc.

 

Ôn Tri Hòa nhìn dòng chữ kia, định nói với anh hành trình của mình ngày mai, nhưng lại dự cảm được anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, còn đúng một tuần nữa, cô quyết định giấu giếm hành trình lần này.

 

Liếc mắt nhìn chiếc túi giấy trên bàn, Ôn Tri Hòa đoán là Hạ Trưng Triều tặng, nhặt lên tấm thiệp chúc mừng viết tay được mạ vàng, quả nhiên là vậy. Từ ngày không gặp nhau, anh thỉnh thoảng sẽ nhờ trợ lý Hà đưa một vài món quà đến, lần trước là chiếc túi hàng hiệu mới nhất của nhà L, tặng kèm một chiếc móc khóa búp bê vải thô, cô tiện miệng nói thấy vừa xấu vừa dễ thương; lần trước nữa là quà Halloween, quả bí ngô bằng vàng ròng đặt làm riêng, to bằng bàn tay; trở lên lần trước nữa…

 

Vì giá cả trên trời và kích thước không nhỏ, Ôn Tri Hòa bắt anh từ nay đừng có đưa nữa, có đưa thì phải gửi về nhà, để khách sạn thì tốn chỗ, gửi đi thì lại tốn phí vận chuyển.

 

Nhưng lần này anh vẫn gửi, chỉ là đổi thành một cách khéo léo hơn, vẫn là đóng gói nguyên vẹn chỉ có một tấm ảnh chụp và vé, cùng lời nhắn

 

viết tay của anh —— đếm ngược ngày gặp em.

 

Anh rất biết làm các chiêu trò lãng mạn, mức độ thành thục khiến người ta tức không chịu nổi, nhưng đồng thời lại thực sự khiến cô vui vẻ.

 

Không có cô gái nào lại không thích một người đàn ông hào phóng.

 

Mà những món đồ anh chọn cho cô, cũng biết là anh có mấy phần trăm kiên nhẫn.

 

—— Bởi vì là em, nên anh cái gì cũng biết, và cái gì cũng muốn học.

 

Ngay tại thời khắc này, Ôn Tri Hòa hoàn toàn nhận thức được, anh hơn cô những 12 tuổi, chuyện này là sự thật không thể lay chuyển, vượt qua giới hạn là không thể.

 

Nói lời ngon tiếng ngọt, tặng quà, tỏ tình. Mưa bom bão đạn anh b*n r* như thế, rõ ràng và mạch lạc, thẳng thắn và đúng trọng điểm, bao gồm cả lúc đầu.

 

Tắt màn hình điện thoại, Ôn Tri Hòa không tránh khỏi nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên ở cửa khách sạn và bữa tiệc hôm đó, cô khẽ cười một tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười, Hạ Trưng Triều và Hạ Hồng Trung quả không hổ là người một nhà, loại ngạo mạn thấm sâu vào xương tủy kia không hề sai khác.

 

Đợi đến khi Hạ Trưng Triều già đi, chẳng lẽ cũng sẽ trở thành kiểu người như vậy sao. Ôn Tri Hòa mím môi, ném những suy nghĩ này ra khỏi đầu, dù sao thì anh cũng đẹp trai hơn, cũng không hà khắc như vậy.

 

Tìm lý do trả lời tin nhắn xong, Ôn Tri Hòa liền lao đầu vào công việc riêng của mình.

 

Chuyến bay ngày hôm sau là lúc 3 giờ chiều, trước giữa trưa Ôn Tri Hòa thu dọn hành lý gọn gàng, xác nhận giấy chứng nhận không bị sót lại, rồi đến quầy lễ tân tầng một trả phòng khách sạn.

 

Tiểu Tuyết và tài xế đúng giờ lái xe đến tiễn cô, vào phòng nghỉ dành cho khách đợi, Ôn Tri Hòa lại nhận được tin nhắn của Hạ Trưng Triều, lần này là cuộc gọi.

 

Tiếng thông báo chuyến bay cách cô khá xa, điện thoại sẽ không thu được âm thanh vào, nhưng Ôn Tri Hòa vẫn có chút chột dạ, chần chừ một lát mới bắt máy.

 

“Đang làm gì thế?” Giọng nói dịu dàng, trầm ấm của anh truyền đến tai cô.

 

“Làm việc chứ còn làm gì.” Ôn Tri Hòa mặt không đỏ tim không đập mà nói dối.

 

“Còn chưa xong việc à?”

 

Ôn Tri Hòa “ừ” một tiếng kéo dài: “Còn chút cảnh quay đang cân nhắc xử lý thế nào, phải đợi thêm một tuần nữa, anh đổi lịch vé máy bay đi.”

 

Đang nói thì có một nhân viên phục vụ đi đến, rất có khả năng là muốn thông báo với cô thông tin đăng ký lên máy bay, Ôn Tri Hòa không nghe rõ Hạ Trưng Triều đang nói gì, vội nói: “Không nói nữa nhé, em đi xử lý chút việc, em cúp máy đây.”

 

Chặn trước lời nhắc nhở của nhân viên phục vụ, Ôn Tri Hòa nhanh tay nhanh mắt cúp điện thoại, xách túi đi về phía quầy đăng ký.

 

Khoang hạng nhất rất rộng rãi, chỉ có lác đác vài người, Ôn Tri Hòa tìm được chỗ ngồi, tựa vào lưng ghế hướng ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu

 

trời bao la, hành trình tiếp theo vừa mới lạ vừa hồi hộp. Cô lần đầu ra nước ngoài du lịch, vốn định đi vài nước châu Á chơi, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đi xa hơn một chút, Hawaii.

 

Trước đây khi còn nghèo, cô cũng muốn đi du lịch, dựa vào số tiền tiết kiệm được, nếu không mua nhà thì đi du lịch khắp trong nước vẫn đủ, nhưng cô luôn cùng đoàn làm phim tự bỏ tiền túi quay phim ngắn, căn bản không có thời gian.

 

Hiện tại quay một bộ phim điện ảnh chiếu rạp tốn kém hơn trước rất nhiều, kiên trì bỏ tiền để theo đuổi ước mơ, hơn nữa các công ty điện ảnh lớn nhỏ khác nhau cùng hợp tác, cô không cần phải tự trả tiền, mà giá trị thị trường của những phim như thế, tính sơ qua số lượng bán ra, đã lên đến hơn một trăm triệu. Con số này đủ để Ôn Tri Hòa cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa không phải lo ăn mặc.

 

Hạ Trưng Triều rất xa hoa, chưa bao giờ keo kiệt với cô, dù là hai tháng kia lúc đang làm mình làm mẩy, anh cũng không cắt thẻ của cô.

 

Nếu quan hệ giữa họ kết thúc, chia tay trong hòa bình, cô sẽ không tiếc nuối điều gì.

 

Nếu nói lời của Hạ Hồng Trung không hề ảnh hưởng đến cô, thì không thể nào, nhưng cô sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào, cũng thản nhiên chấp nhận bất cứ kết quả nào.

 

Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ một lát, Ôn Tri Hòa kéo tấm chắn xuống, đeo bịt mắt nghỉ ngơi.

 

Ôn Tri Hòa bay gần mười tiếng, điện thoại luôn không bật, thỉnh thoảng lúc tỉnh táo, cũng không có mạng, chỉ có thể xem những bộ phim đã tải sẵn, ngắt kết nối với mọi thứ bên ngoài.

 

Suốt 14 tiếng 07 phút, Hạ Trưng Triều vẫn chưa nhận được tin tức gì của cô, điện thoại cũng không gọi được.

 

Anh không cố chấp liên lạc với Ôn Tri Hòa, mở hộp đựng nhung, rũ mắt nhìn viên kim cương lấp lánh bên trong, cho rằng cô sẽ thích, nên định mang theo xem như một bất ngờ, cả việc đột ngột đến thăm cô cũng giấu nhẹm đi.

 

Đi chuyến bay xuống sân bay quốc tế Nam Thành, sau nửa tiếng đi vào nội thành, dừng chân tại khách sạn.

 

Xuống xe, vừa đúng 5 giờ chiều, Hạ Trưng Triều bảo trợ lý Hà đã đặt chỗ tại nhà hàng, tự mình vào đại sảnh.

 

Khách sạn Ôn Tri Hòa ở là một chi nhánh của Hằng Xuyên, được cái khoảng cách đến phòng làm việc gần, nên cô thà bỏ lại vài căn biệt thự ở Nam Thành cũng muốn ở đây.

 

 

Lễ tân khách sạn không hề hay biết thân phận của vị khách đến thăm, mãi đến khi tổng giám đốc có một cuộc gọi điện thoại, họ mới hiểu được người mà họ đang đón tiếp là một vị Phật lớn đến nhường nào, nhưng điều khiến họ bất lực là, tra ra căn phòng mà vị khách kia đang ở, thì biết đã trả phòng từ ngày hôm qua rồi.

 

Nhân viên lễ tân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, truyền đạt thông tin này cho Hạ Trưng Triều, còn không quên hỏi thêm một câu, có muốn làm thủ tục nhận phòng không.

 

Hạ Trưng Triều im lặng một lát: “Giữa trưa hôm qua?”

 

Nhân viên lễ tân ân cần: “Dạ vâng thưa tiên sinh, vậy có cần làm thủ tục nhận phòng không ạ?”

 

“Không cần.” Hạ Trưng Triều nói nhẹ bẫng, bước ra khỏi đại sảnh, vừa muốn gọi điện thoại cho trợ lý Hà, lại cảm thấy chi bằng hỏi trợ lý của Ôn Tri Hòa thì hơn, giây lát sau liền nhấp vào một dãy số khác.

 

Tiếng tút vang lên một lúc, Hạ Trưng Triều dâng lên một dự cảm nào đó, mơ hồ lay động tận sâu trong lòng.

 

“Chào Hạ tiên sinh?”

 

“Là tôi.” Hạ Trưng Triều nói ngắn gọn: “Ôn Tri Hòa không ở Nam Thành à?”

 

Đầu dây bên kia dừng lại một giây, “a” một tiếng: “Chị ấy không nói với anh sao? Chị ấy đi du lịch rồi.”

 

Hạ Trưng Triều nắm điện thoại chặt hơn mấy phần: “Đi đâu?”

 

“Tôi cũng không rõ, thị thực hộ chiếu vé máy bay đều là chị ấy tự làm, hành trình cũng không nói với chúng tôi, có lẽ chị ấy muốn tự mình đi ra ngoài giải sầu.” Tiểu Tuyết giải thích, mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng nói giảm nhẹ tình hình, “Hai ngày này chị ấy quá mệt mỏi, có than thở với tôi, sợ phim không được khán giả ủng hộ, nên chị ấy chắc chắn không phải cố ý đâu, dù sao bọn tôi cũng không ai biết chị ấy đi đâu.”

 

Hạ Trưng Triều không hỏi thêm gì nữa, lên xe, gọi điện thoại cho trợ lý Hà, thông báo không cần chuẩn bị nhà hàng nữa, bảo anh ta điều tra xem Ôn Tri Hòa bay chuyến nào và đích đến là đâu.

 

Thông tin cá nhân của Ôn Tri Hòa đối với anh là hoàn toàn minh bạch, chỉ cần cô không có ý định trốn tránh anh, thì có thể tra được mọi thứ.

 

Hạ Bác Dịch nghe vậy, cũng ngưng chơi với đồ trang sức trên tay, trong lòng cũng lo lắng không kém. Người ta thường nói phần lớn những người đàn ông có địa vị cao đều vô tình, thay đổi người phụ nữ như thay quần áo, nhưng anh xem cấp trên trực tiếp của mình, lại cảm thấy anh ấy là một loại người khác biệt so với phần đông.

 

Ở phương diện xử lý công việc, Hạ Trưng Triều thuộc tuýp người điềm nhiên đối diện với mọi chuyện, dù gặp phải khó khăn, vẫn có thể toát ra dáng vẻ gió mát trăng thanh, bởi vì anh khống chế được mọi thứ, ít khi có lúc tính toán sai. Gặp phải Ôn Tri Hòa, e rằng là đề bài khó nhất đời anh, bỏ qua mọi tính toán, trong mắt Hạ Bác Dịch, điều này khiến anh trở nên có sinh khí của người bình thường hơn.

 

Quan trọng nhất là, làm cho phu nhân vui vẻ, anh cũng có tiền thưởng, điều này ai mà chẳng để tâm.

 

Hạ Bác Dịch nghĩ đi nghĩ lại, nhớ ra một chuyện có khả năng liên quan, chủ động báo cáo: “Hạ tổng, khoảng thời gian trước anh nhờ tôi mang quà tặng cho phu nhân, tôi canh khoảng thời gian phu nhân có khả năng về đến, định đích thân giao quà cho cô ấy, nhưng tôi đợi lâu mà không thấy đâu, liền gửi lại ở chỗ lễ tân, vừa lúc nhìn thấy phu nhân lên một chiếc xe.”

 

Người đàn ông trong điện thoại im lặng, Hạ Bác Dịch liền tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi không để ý lắm, đến khi nhìn phu nhân lên xe mới để tâm một chút, người đi cùng xe với cô ấy dường như là trợ lý bên cạnh lão tiên sinh.”

 

Từ trước khi Hạ Hồng Trung thoái vị, Hạ Bác Dịch đã đảm nhiệm vị trí trợ lý, đối với những người đến gần vòng trung tâm kia, ít nhiều vẫn có chút ấn tượng, huống chi đây lại là cánh tay đắc lực của Hạ Hồng Trung.

 

“Chắc chứ?”

 

Người đàn ông trong điện thoại rất lâu sau mới lên tiếng, không hỏi vì sao anh ta không đề cập chuyện này trước đó, bởi dù sao chuyện đã xảy ra rồi, có truy cứu trách nhiệm cũng chẳng có ý nghĩa gì —— cũng bao gồm cả việc dò hỏi này.

 

Hạ Trưng Triều khép mắt lại, khẽ thở dài, giọng nói rất nhạt: “Tôi sẽ bảo Lý Dần xác nhận tình hình, nhanh chóng điều tra ra hành tung của vợ tôi.”

 

Hạ Bác Dịch nói “được”, sau đó điện thoại bị ngắt.

 

Khí hậu Nam Thành không lạnh buốt như Yến Bắc, gió đêm từng cơn tạt vào mặt, lại mang đến vài phần lạnh lẽo.

 

Hạ Trưng Triều hoàn toàn hiểu rõ vì sao trong lòng mình lại thấy trống rỗng, là vì Ôn Tri Hòa không có ở đây, là vì cô không nói thật với anh, là vì cô có điều giấu giếm anh.

 

Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách cô.

 

Anh hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, và cần thiết phải giải quyết nó.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment