Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 70

Máy bay hạ cánh. Ôn Tri Hòa về khách sạn ngủ liền tù tì hai tiếng. Vừa tỉnh giấc, cô vốn định ra bờ biển hóng gió, nhưng ông trời không chiều lòng người, đổ một trận mưa rào khiến mọi kế hoạch ngoài trời phải hủy bỏ. Ôn Tri Hòa đành tìm việc gì đó làm trong khách sạn.

 

Khách sạn này thuộc chuỗi nghỉ dưỡng hạng sang, thái độ phục vụ của nhân viên cực kỳ tốt, bữa trưa được đưa tới tận phòng cũng rất ngon miệng. Bên trong còn có cả một thủy cung mini. Ôn Tri Hòa dạo một vòng mà không khỏi trầm trồ trước sự xa hoa nơi đây, thậm chí còn bắt gặp cả dãy cửa hàng hiệu đắt đỏ. Đúng là đắt xắt ra miếng.

 

Cô cũng không keo kiệt với bản thân, thấy món nào thích là mua ngay, nhờ người gửi về nước. Mấy món đồ lưu niệm nhỏ xinh, đáng yêu, cô nghĩ Trần Địch và Tiểu Tuyết có lẽ sẽ thích, cô cũng mua luôn.

 

Chỉ trong một buổi chiều, cô đã quẹt thẻ hết gần mười vạn đô la Mỹ… đổi ra tiền Việt cũng hơn bảy mươi triệu rồi?

 

Ôn Tri Hòa thoáng giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng thấy thoải mái. Dù sao thuế ở đây cũng thấp, tiêu ít tiền hơn mà mua được nhiều đồ hơn, cũng chẳng thiệt đi đâu.

 

Xách theo hóa đơn cùng túi lớn túi nhỏ quà về khách sạn, trời vừa lúc quang đãng trở lại, rất thích hợp để ra biển. Ôn Tri Hòa thử không biết bao nhiêu bộ đồ bơi trong phòng, trong đó có cả bikini.

 

Ngắm nhìn vóc dáng mảnh mai nhưng không hề gầy gò của mình trong gương, Ôn Tri Hòa tự thấy hài lòng ra phết. Cô học theo mấy kiểu tạo dáng trên mạng xã hội, cầm điện thoại chụp vài tấm gửi cho Trần Địch.

 

Trần Địch: 【Trời đất ơi!!!!! Cháy quá má ơi!!! Hồi hai năm trước đi tắm chung tớ đã biết cậu ngon nghẻ rồi [icon ngoắc tay][icon ngoắc tay]】

 

Trần Địch: 【Mà cậu đang ở đâu thế, sao lại mặc cả bikini thế kia?】

Ở một mình không có nghĩa là phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với thế giới bên ngoài, như vậy chỉ tổ tự làm khổ mình. Ôn Tri Hòa thành thật chia sẻ với Trần Địch, còn chụp cả hai hộp quà, nói là quà mang về nước cho cô nàng, coi như quà hậu mãi chúc mừng thăng chức.

 

Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình điện thoại gần như không chứa nổi những dấu chấm than và icon phấn khích của Trần Địch.

 

Trần Địch: 【Tiểu Tri Hòa của chúng ta sau này nhất định phải bao nuôi tớ, bao nuôi đến già luôn!】

 

Trần Địch: 【Bộ này với bộ này đều đỉnh! Chồng cậu có biết cậu gửi ảnh cho tớ không hả? Hử? Nói đi xem nào 】

 

Ôn Tri Hòa lười đáp lại giọng điệu như mấy gã trai dầu mỡ của cô bạn, gửi lại một cái meme rồi kết thúc cuộc trò chuyện, thay một bộ đồ khác để ra ngoài.

 

Sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng hiện rõ trên bầu trời. Ôn Tri Hòa ngẩng đầu, dùng máy ảnh ghi lại khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp này. Kế hoạch của cô là trải nghiệm nhảy dù và lặn biển, làm hết những việc mình chưa từng làm, như thể để bù đắp cho những tiếc nuối thời thơ ấu không được đi dã ngoại, không được đến Cung thiếu nhi. Vì vậy, cô quyết định nâng cấp tiêu chuẩn vui chơi một cách “trả thù” – cô muốn lên trời xuống biển.

 

Ngày đầu tiên, Ôn Tri Hòa dạo dọc bờ cát, check-in những món ngon phải thử ngoài hải sản. Ngày thứ hai, cô chính thức bước vào thử thách đầu tiên: nhảy dù.

 

Đến trung tâm nhảy dù, sau khi cân trọng lượng và mặc đồ huấn luyện là có thể lên máy bay. Đây là lần đầu Ôn Tri Hòa ngồi trực thăng, nhìn mặt đất ngày càng xa dần, sắp đạt đến độ cao nhảy khỏi khoang, adrenaline trong người cô bắt đầu tăng vọt.

 

Huấn luyện viên nhảy dù ra hiệu bằng tay ở cửa khoang, sau đó không chút do dự kéo cô nhảy xuống.

 

Cảm giác không trọng lượng ập đến, Ôn Tri Hòa không kìm được hét lên một tiếng dài. Gió mạnh nâng bổng hai tay cô, như đang dang rộng ôm lấy mặt đất bao la phía xa. Khi cô đã quen dần, chiếc dù lượn bung ra, một khoảnh khắc chững lại trên không khiến lồng ngực cô rung động, không còn là sợ hãi, mà là phấn khích tột độ.

 

Cô cố gắng, căng mắt nhìn ngắm khung cảnh hiếm có này, cảm nhận làn gió luồn qua kẽ tay, thổi tung mái tóc, rít gào bên tai. Linh hồn như được gột rửa trong khoảnh khắc này, mọi phiền não đều bị bỏ lại phía sau.

 

Bay lượn khoảng sáu phút thì hạ cánh. Sau khi chạm đất, Ôn Tri Hòa phải nghỉ một lúc mới đi uống nước, nhưng nước vừa đến cổ họng đã bị cô nôn ọe ra ngoài.

 

Bức ảnh kỷ niệm trông không được tươm tất cho lắm, cảm giác chóng mặt sau đó cũng mạnh hơn tưởng tượng, nhưng khi nhận được tấm giấy chứng nhận đầy ý nghĩa, Ôn Tri Hòa vẫn rất vui vẻ, đánh một dấu tích vào cuốn sổ kế hoạch của mình.

 

Buổi tối, cô ăn cơm hải sản hấp tại một nhà hàng ven biển. Đi ngang qua một quán bar ngoài trời, cô lại ghi thêm một mục tiêu vào sổ: uống một ly.

 

Ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu cao, Ôn Tri Hòa cẩn thận tránh gọi phải loại rượu mạnh, cầm lấy menu, dùng điện thoại tra nồng độ cồn của từng loại. Hành động này khiến người đàn ông ngồi cạnh bật cười sảng khoái. Ngước mắt lên, cô thấy đó là một người nước ngoài tóc nâu.

 

“Không biết uống gì à?”

 

Anh ta vừa mở miệng, lại là thứ tiếng phổ thông còn hơi ngọng nghịu, nghe lơ lớ.

 

Ánh mắt Ôn Tri Hòa dừng lại trên khuôn mặt sâu sắc của anh ta một thoáng, thầm đoán có lẽ là người dân đồng hương. Không trả lời thì có vẻ bất lịch sự, nhưng gật đầu lại khiến người ta cảm thấy cô ngốc nghếch.

 

Ôn Tri Hòa chọn cách giấu dốt, đồng thời tỏ ra mình có bạn đi cùng: “Tôi đang gọi giúp bạn tôi, quên mất cô ấy muốn uống gì rồi.”

 

Người đàn ông cười cười, cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của cô: “Nếu tầm tuổi cô, một cô gái vừa qua tuổi trưởng thành, thì Mojito nồng độ thấp có lẽ sẽ hợp hơn.”

 

Ôn Tri Hòa không cảm kích lắm: “Ồ vậy sao? Cảm ơn đề nghị của anh, nhưng tôi chọn được rồi.”

 

Nói xong, Ôn Tri Hòa trả menu cho nhân viên phục vụ, gọi một ly Long Island Iced Tea và một ly Tequila Sunrise, yêu cầu mang đến chiếc bàn cạnh cửa sổ ở góc đối diện.

 

Người đàn ông nhướng mày: “Tửu lượng của cô khá nhỉ?” Ôn Tri Hòa không đáp, chỉ liếc nhìn anh ta.

“Tôi nhớ hình như cô… cũng vừa đi nhảy dù đúng không? Chúng ta cùng một đợt mà. Nên cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy chúng ta khá có duyên.” Người đàn ông giải thích, lấy điện thoại ra mở màn hình, đưa

 

cho cô xem một bức ảnh. “Cô xem, tôi chụp chung với bạn, tình cờ chụp được cả cô.”

 

Thứ anh ta chụp được, là dáng vẻ cô đang nôn ọe bên bồn nước sau khi uống nước, vì ở quá gần rìa ảnh nên góc mặt trông rất méo mó.

 

Ôn Tri Hòa: “…”

 

Người đàn ông hoàn toàn không nhận ra, hoặc cố tình lờ đi vẻ mặt cứng đờ vì cạn lời của cô, trực tiếp chìa tay ra, nở một nụ cười tự giới thiệu: “Austin, làm quen chút nhé?”

 

Ôn Tri Hòa lại đưa mắt nhìn khuôn mặt anh ta lần nữa, thuận miệng đối phó: “Lý Hoa.”

 

“Hoa trong hoa mận? Tên nghe quen quá, là ba chữ nào vậy?” Giọng anh ta vẫn rất ngọng.

 

Ôn Tri Hòa thầm nghĩ đương nhiên anh thấy quen rồi, có khi còn viết thư tình cho anh đấy chứ.

 

Bắt chước giọng điệu của anh ta, cô nói: “Lý trong đào lý khắp thiên hạ, Hoa trong đóa hoa, nhận ra chưa?”

 

“Phiền cô viết ra được không? Tôi muốn biết.”

 

Ôn Tri Hòa vốn không định để ý đến anh ta nhiều, nhưng cái máu thích trêu chọc người khác nổi lên, cô lại sẵn lòng phối hợp.

 

Trong túi cô có sẵn giấy bút, nên cô tự mình dùng bút bi, viết tên giả vào cuốn sổ rồi đưa cho Austin.

 

Austin nhận lấy xem xét kỹ lưỡng, tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ, còn mượn bút của cô, tập tành viết theo từng nét.

 

Không lâu sau, bartender mang hai ly rượu tới. Ôn Tri Hòa không có tâm trạng tán gẫu lâu với Austin, định bụng lấy lại cuốn sổ rồi bưng hai ly rượu đến chiếc bàn ở góc kia.

 

Thật trùng hợp, có bạn đến gọi Austin ra dãy ghế dài ngoài trời. Trước khi đi, Austin ngỏ lời mời cô, nhưng Ôn Tri Hòa từ chối.

 

Austin không ép buộc, chỉ làm động tác gọi điện thoại: “Có cơ hội thì cùng uống một ly nhé, nhớ liên lạc với tôi.”

 

Ôn Tri Hòa cầm ly Tequila Sunrise lên nhấp một ngụm, không trả lời. Đợi anh ta đi rồi, cô mới bưng hai ly rượu đến góc khuất hơn, ít bị chú ý hơn.

 

Trong bữa tiệc đóng máy, Ôn Tri Hòa cũng đã uống không ít, chủ yếu là để vui vẻ hết mình, không đến mức say không biết trời đất, nhưng ít nhất cũng nốc vào bụng hai, ba chai. Uống hết một ly Tequila Sunrise và ly Long Island Iced Tea kia, cô đã bắt đầu hơi choáng váng.

 

Trong tầm mắt mờ ảo hiện ra một bóng người, nhìn dáng hình có thể nhận ra là người đàn ông lúc nãy. Ôn Tri Hòa khẽ nhíu mày: “Anh ngồi đây làm gì, chúng ta thân thiết lắm sao?”

 

Vừa cất tiếng, giọng cô đã sặc mùi rượu. Ánh mắt người đàn ông dần trở nên sâu thẳm, không đáp lại, lặng lẽ chuyển hai chiếc ly đã cạn sạch vào khay của người phục vụ.

 

Anh cúi người định đỡ cánh tay mảnh khảnh của Ôn Tri Hòa, nhưng lại bị cô gạt phắt ra.

 

“Đừng chạm vào tôi! Anh nghĩ anh là ai chứ!” Ôn Tri Hòa gập khuỷu tay, gục nửa người xuống bàn, cằm vùi sâu, giọng nói nghèn nghẹn.

 

Chiếc áo khoác mỏng vốn đã ôm sát cơ thể, bị kéo lệch xuống, tuột khỏi bờ vai, để lộ tấm lưng trần trắng nõn, mịn màng. Ôn Tri Hòa hoàn toàn không hay biết, chỉ mơ hồ cảm thấy mũi hơi ngứa, khe khẽ hắt xì một cái, lẩm bẩm nói mê điều gì đó không rõ ràng.

 

Người đàn ông khoác chiếc áo vest của mình lên cho cô, dùng mu bàn tay áp lên trán đo nhiệt độ, xác nhận chỉ là hơi cảm lạnh, tảng đá trong lòng mới hạ xuống đôi chút. Nhưng nhìn bộ dạng say đến bất tỉnh nhân sự của cô, giọng điệu anh không thể nào tốt đẹp được: “Em tự mở mắt ra nhìn xem anh là ai.”

 

Giọng nói lạnh băng rơi xuống đỉnh đầu, Ôn Tri Hòa hé mắt nhìn anh, phát hiện giọng điệu anh ta giống hệt lúc Hạ Trưng Triều dạy bảo cô, lại còn có gương mặt giống Hạ Trưng Triều… Nhưng làm sao có thể chứ.

 

Cơn say ập đến, não Ôn Tri Hòa chỉ còn hoạt động theo một đường thẳng duy nhất, đã nhận định đối phương chắc chắn là Austin thì nhất định là Austin.

 

Cô thều thào: “Austin…”

 

Hạ Trưng Triều nheo mắt: “Cái gì?”

 

Ôn Tri Hòa ngập ngừng, không nói thêm được từ nào liền mạch. Cô uống quá nhiều rượu sẽ thành ra thế này, không nhận ra người, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh tạm thời.

 

Người khác thấy cô nằm gục, đến gọi hoặc lay người, có khi cô còn cố gượng dậy, giả vờ tỉnh táo đối đáp, nhưng nghe kỹ thì toàn nói những lời chẳng ai hiểu nổi.

 

Vì vậy, Hạ Trưng Triều cũng không để tâm đến câu trả lời của cô, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên vai mình, luồn tay xuống dưới khoeo chân, bế ngang cô lên.

 

Cô cao ráo nhưng mảnh mai, giống như một cành liễu thon dài, bế trên tay rất nhẹ. Hạ Trưng Triều đã quen với điều này, vòng tay ôm cô bất giác siết chặt thêm vài phần.

 

Vừa bước ra ngoài, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện chặn đường anh, hỏi rốt cuộc anh là gì của cô.

 

“Austin, đừng xía vào chuyện người khác!” Người bạn đi cùng kéo anh ta lại, tiếng gọi tên rõ ràng rành mạch.

 

Chưa đầy một phút sau, việc ghép nối hai tiếng gọi giống hệt nhau không hề khó khăn. Hạ Trưng Triều nhìn lại người đàn ông chặn đường anh, ánh mắt sắc bén dừng lại một giây.

 

Xe đưa đón đã đợi sẵn ở con đường không xa quán bar. Tài xế định giúp một tay đỡ Ôn Tri Hòa đang say bí tỉ, nhưng Hạ Trưng Triều từ chối, dễ dàng đặt cô gái trong lòng lên xe.

 

Ghế sau không có tay vịn ngăn cách, rất rộng rãi. Ôn Tri Hòa vẫn còn giữ lại một tia ý thức, không nhiều nhưng đủ dùng, cô tự tìm được tư thế thoải mái để nằm xuống, thành ra đầu gối của Hạ Trưng Triều liền biến thành gối của cô.

 

Rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ yên lành trên đùi mình, bàn tay Hạ Trưng Triều nhẹ nhàng vén lọn tóc mái trên trán cô, lướt qua sống mũi cao thẳng, dừng lại nơi khóe môi. Lòng bàn tay anh bất giác siết lại như để trút giận.

 

Ôn Tri Hòa khẽ nhíu mày nhưng không có phản ứng gì lớn, điều này càng khiến cơn giận trong lòng anh dâng cao.

 

Tìm được cô không khó, cho dù trợ lý không tra ra được vị trí cụ thể, Hạ Trưng Triều vẫn có thể dựa vào thông tin quẹt thẻ liên tục hiện lên để xác định lộ trình của cô ở Hawaii… Anh nên thấy may mắn vì cô gái nhỏ này quá vô tư, hay nên cảm ơn vì cô không cố tình che giấu hành tung?

 

Trong mắt Hạ Trưng Triều, Ôn Tri Hòa thực sự là một cô gái thông minh sắc sảo, nhưng việc cô một mình ra ngoài du lịch luôn tiềm ẩn những nguy hiểm bất ngờ. Trước khi anh đến, anh đã liên hệ trước với một công ty vệ sĩ đáng tin cậy, thuê hai nữ vệ sĩ từng là võ sĩ quyền anh âm thầm bảo vệ cô. Nhưng chừng nào chưa tận mắt nhìn thấy cô, mọi rủi ro không lường trước đều có thể xảy ra, anh bắt buộc phải đến đây càng sớm càng tốt.

 

Cuộc nói chuyện với Hạ Hồng Trung diễn ra qua điện thoại. Ông xác nhận đã đi tìm Ôn Tri Hòa, còn nói vài lời không mấy dễ nghe. Hạ Trưng Triều đại khái đoán được lý do cô giận dỗi bỏ đi, vì vậy không hề trách cứ, cũng không nên trách cứ, đó là sự thiếu sót của anh với tư cách là chồng sắp cưới.

 

Anh đã nói rõ ràng và chắc chắn với Hạ Hồng Trung rằng, đời này anh chỉ có một người vợ duy nhất, và người đó chỉ có thể là Ôn Tri Hòa. Sau đó anh cúp máy, lập tức lên đường đến đây.

 

—— Vì thế mới có màn kịch ngày hôm nay.

 

Từ quán bar vớt người về, anh không chỉ ôm bụng tức giận, mà còn bị Ôn Tri Hòa nôn cả vào người. Xử lý xong vết bẩn trên người, giúp cô lau mình thay đồ ngủ, lại lật được cuốn sổ ghi chép có thông tin liên lạc của Austin. Vứt cuốn sổ đi quay lại, người trên giường trở mình suýt nữa rơi xuống đất, may mà anh kịp thời đỡ lấy, rồi lại bị nôn đầy cả tay áo.

 

Không nghi ngờ gì nữa, thứ cô uống chắc chắn là rượu mạnh. Sau khi kiểm tra, ly Long Island Iced Tea chính là thủ phạm gây họa.

 

Hạ Trưng Triều ném chiếc áo sơ mi bẩn sang một bên, nhìn cô gái cuối cùng cũng yên giấc trên giường, thở dài một hơi thật sâu.

 

Đối với anh mà nói, đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.

 

 

Ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên cổ tay, lên mi mắt. Ôn Tri Hòa dần dần có ý thức tỉnh lại, nhưng đầu cô nặng trịch và đau buốt, cả người cũng ê ẩm rã rời, căn bản khó mà chống đỡ nổi cơ thể để tỉnh táo hẳn, theo bản năng chỉ muốn ngủ tiếp.

 

Cô cử động tay chân, định lật người tránh ánh nắng, lại bị một lực giữ chặt. Mở mắt ra, Ôn Tri Hòa nhìn thấy cổ tay phải của mình bị buộc bởi một chiếc cà vạt.

 

Là cà vạt công sở của nam giới.

 

Ôn Tri Hòa trừng lớn mắt, bất chấp cơn đau nhói truyền đến từ thái dương, vội vàng ngồi bật dậy khỏi giường.

 

Căn phòng ngủ rộng rãi, sáng sủa hiện ra trước mắt, phong cách trang trí tương tự khách sạn cô ở, nhưng hoàn toàn không phải phòng suite của cô.

 

Cô cố nén cơn đau giật thon thót ở thái dương, dùng bàn tay còn lại đang tự do vỗ vào g*** h** ch*n mình, cảm nhận được sự khô ráo nhưng vẫn chưa thể thả lỏng, bởi vì cô phát hiện bộ đồ ngủ trên người không phải của mình!

 

Tim Ôn Tri Hòa như treo lên tận cổ họng, đập mạnh đến đau cả lồng ngực. Cảm giác bất lực và hoảng sợ đan xen xâm chiếm, khiến cô vừa cố giữ bình tĩnh lại vừa không tự chủ được mà hoảng loạn. Cô biết mình

 

phải tháo chiếc cà vạt trên cổ tay trước, nhưng mắt lại không ngừng đảo quanh phòng, tìm kiếm điện thoại, túi xách và giấy tờ quan trọng. Cô loay hoay mãi không tháo được chiếc cà vạt, phải mất một lúc mới định thần lại, chuyển sang gỡ ba nút thắt còn lại.

 

Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là uống rượu rồi bị bỏ thuốc?

 

Cô không hề uống đến mức mất trí nhớ, chỉ nhớ mang máng mình bị ai đó bế đi, và người đó tuyệt đối là người cô tin tưởng, nếu không cô cũng sẽ không…

 

“Ôn Tri Hòa.”

 

Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp, là thanh âm quen thuộc, xác minh tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng cô.

 

Ôn Tri Hòa quay đầu lại, thấy Hạ Trưng Triều, nước mắt gần như trực trào ra.

 

Nhưng chưa kịp mừng thầm, chiếc cà vạt trói trên cổ tay và gương mặt lạnh băng, thờ ơ của người đàn ông, tất cả đều nói cho cô biết một điều: Hạ Trưng Triều đang tức giận.

 

Người như anh hiếm khi tỏ ra lạnh lùng, nhưng một khi đã nổi giận thực sự, thì có thể thiêu rụi cả người lẫn xương cốt cô thành tro bụi.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment