*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau Tần Xu tỉnh dậy, còn đang ghé vào vòm ng ực Thẩm Cố, toàn thân đau nhức kiệt quệ. Cô nhướng mắt nhìn chồng, anh còn ngủ, ký ức đêm qua dội mãnh liệt vào não.
Hôm qua Tần Xu khóc và tỏ bày với Thẩm Cố không ngừng, thời điểm gần gũi thì đau phát khóc, cô đau đớn thấu xương. Để cầu xin anh buông tha cho mình, cô đã bấm bụng nói những lời ngại tai.
Nhớ đến đây, Tần Xu bỗng xấu hổ.
Ánh mắt thoáng qua rèm mi dày đặc khẽ rung của Thẩm Cố, phát hiện anh đã tinh, cô hoảng hốt trèo xuống, xoay qua bên kia, giấu mặt vào chăn.
Người đàn ông phía sau vụt qua nhanh như cắt, anh kéo cô vào lòng, tay ôm trọn vòng eo, hôn từ gáy xuống bả vai.
Tần Xu nhắm mắt giả vờ ngủ, không biết cơ thể run rẩy đã bán đứng mình từ lâu.
Sự thật là Thẩm Cố tỉnh dậy trước, muốn xem phản ứng của Tần Xu khi cô thức dậy mà mình còn ngủ sẽ thế nào. Dù gì hai người có thể đi đến bước cuối cùng vào đêm qua là vì Thẩm Cố giở một ít thủ đoạn, anh đã lợi dụng sự hổ thẹn của Tần Xu với mình. Vì thế, anh khó tránh khỏi cô sẽ làm ra ngô ra khoai khi đầu óc hôm nay đã sáng suốt.
Những tưởng khi Tần Xu mở mắt, chứng kiến hai cơ thể tr@n trụi nằm cạnh nhau thì sẽ ầm ĩ gọi anh dậy, trái lại, cô ghé vào ngực anh, chớp mắt ngẩn người. Không biết Tần Xu suy nghĩ gì, thấy anh tỉnh dậy còn kinh hãi giấu mặt đi.
Thẩm Cố thấy người phụ nữ đang khom lưng lừa mình dối người, một nụ cười nham hiểm trên khóe môi. Anh gặm lỗ tai Tần Xu, giọng nói biếng nhác mang theo nụ cười: “Em dậy chưa?”.
Tần Xu bị nụ hôn mê hồn đắm đuối, trả lời ồm ồm: “Chưa”.
Thẩm Cười phụt cười, giễu: “Không dậy thì ai đang lên tiếng đó?”.
Tần Xu đỏ mặt, mình trả lời Thẩm Cố không khác gì con ngốc, nhục nhã ê chề. Cô trùm chăn cao hơn, khom người càng thấp, không đáp.
Thẩm Cố muốn xoay Tần Xu sang đây, cô lại siết chặt chăn không cho anh xem mặt.
Bàn tay vắt trên lưng Tần Xu đột ngột vươn xuống giữa hai ch ân, giả như sắp cho vào. Cô sợ hãi bắt lấy tay Thẩm Cố, hàm răng run lập cập, quát một tiếng không chút quyền uy: “Đứng yên”.
Thẩm Cố cười khẽ, chụp lấy mười ngón tay Tần Xu, đặt môi xuống phần cổ lộ ra, mưu đồ đã thành công: “Người đẹp ngủ trong phòng dậy rồi à?”.
Tuy tay anh bất động nhưng vẫn giữ nguyên vị trí, uy hiếp cô, Tần Xu gượng gạo ẩn nấp: “Không được đụng chỗ đó”.
– Đau hả? – Thẩm Cố hôn tai Tần Xu, cả hai đang tr@n trụi dưới lớp chăn, da kề da, thịt kề thịt khiến cơ thể Tần Xu bốc cháy. Cảm nhận lồ ng ngực rộng lớn đang áp vào lưng mình, nhớ bộ dạng hung tợn đè trên người mình đêm qua, Tần Xu hơi sợ, nhỏ giọng oán thán: “Đau khủng khiếp, đêm qua anh hung bạo lắm”.
Lời phê phán này đối với đàn ông không phải ca thán mà là khen ngợi, nghe thanh âm vợ nũng nịu, anh nuốt nước bọt, khí huyết dồn xuống thắt lưng nhưng sợ làm cô tổn thương, xốc chăn muốn kiểm tra.
Tay Tần Xu chặn lại, Thẩm Cố chống người dậy, cúi nhìn Tần Xu còn giấu mặt, bất lực buồn cười. Anh ôn hòa: “Không xem chỗ đó, cho chồng một nụ hôn chào buổi sáng được không?”.
Tần Xu đồng ý theo bản năng, Thẩm Cố định lôi cô ra ngoài nhưng cô lại nhớ tới chuyện hôm qua nên mắc cỡ không dám nhìn anh. Tần Xu kéo mạnh chăn che kín mặt, lầm bầm một tràng trong họng bằng giọng điệu nhõng nhẽo.
Thẩm Cố tưởng Tần Xu khó chịu, từ bỏ những suy nghĩ hoan lạc, lo âu: “Có chuyện gì vậy, Xu, để anh xem”.
Tần Xu buồn bực: “Mất mặt lắm”.
Đêm qua Tần Xu khóc như thác đổ, giọng hơi khàn, mỗi lần nói chuyện đều dùng giọng mũi lí nhí, Thẩm Cố nghĩ đêm qua mình đã hiếp đáp cô thảm thiết nên anh dỗ: “Không đâu”.
Tần Xu: “Có, chắc chắn anh sẽ cười nhạo vào mặt em”.
– Anh cười vào mặt em khi nào? – Thẩm Cố bị hàm oan, anh nào dám cười nhạo chứ. Anh gác cằm lên quả đầu bù xù của Tần Xu, nói lời đường mật đủ nhấn chìm người khác. “Anh thương em còn không hết”.
Qua sự việc đêm qua, Tần Xu nghe hai chữ “thương em” là gợi nhớ Thẩm Cố giày vò mình đau đến mức nào, tay nắm chăn run lên.
Nhân cơ hội đó, Thẩm Cố vén chăn lên, hai tay xốc nách Tần Xu dậy, khuôn mặt đỏ lựng xuất hiện, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô vừa quay lưng với anh, bấy giờ mới chú ý cổ, ngực sau một đêm nồng cháy đã đậm màu dấu hôn.
Tần Xu bắt gặp Thẩm Cố nhìn ngực mình, ánh mắt chuyển xuống theo, phát hiện một loạt dấu hôn chi chít. Cô xấu hổ nện vào ngực anh: “Tất cả là tại anh, chỉ lo sướng cái thân mà chẳng để ý em sống chết thế nào”.
Nỗi sợ hãi xé toạc đêm qua đã thấm sâu tận xương tủy, Tần Xu khụt khịt mũi, tính sổ với anh: “Bảo anh dừng mà anh nhất quyết không nghe”.
Thẩm Cố mặc Tần Xu đánh, lực đánh không khác gì mèo cào, cúi xuống sáp vào tai cô, lưu manh: “Em yêu, khoảnh khắc đó không thể dừng lại được”.
Tần Xu lườm Thẩm Cố, không quan tâm.
Thẩm Cố đánh giá biểu cảm của Tần Xu không giống giả vờ, nhẹ thở phào.
Ghét anh vì lâu quá thì không sao chứ nếu ngược lại thì vô cùng bất ổn.
Đêm hôm qua, sau khi dốc sức bắt nạt người ta, hiện tại Thẩm Cố khẳng định anh ăn may vì ở phương diện này Tần Xu trắng hơn tờ giấy, không phát hiện bất kì điều gì khác thường.
Đây là lần đầu tiên nên Thẩm Cố không có kinh nghiệm, lâm trận đã lâu nhưng chưa tiến vào được, khó khăn lắm mới thành công. Vì trước đó đã trì hoãn quá lâu, cộng thêm bản thân rất kích động nên không bao lâu đã xìu.
Vượt đỉnh nhanh tới mức Thẩm Cố tự hoài nghi về chính mình, nhất thời chột dạ không dám nhìn thẳng Tần Xu.
May thay lúc ấy Tần Xu đau đớn quá nên khóc mịt mù, chẳng cảm giác được chuyện gì sai trái, còn vỗ vai anh cằn nhằn.
– Cuối cùng cũng đã xong, đau quá, em không bao giờ…. muốn làm chuyện này nữa.
Vào tai Thẩm Cố không khác gì sự an ủi mỉa mai, sợ sau này Tần Xu sẽ ghét anh. Tiếp đó, khi hứng thú dâng trào thì mới vội vàng tìm lại tôn nghiêm đàn ông, trở nên hung hãn hơn.
Thật sự trời rất thương khi Tần Xu chẳng có chút kinh nghiệm, nếu không Thẩm Cố không biết phải đối mặt với có thế nào.
Hai người ôm nhau trong chăn một lúc, người đàn ông vừa được nếm thịt chưa thỏa mãn nên lấn đến cổ cô, Tần Xu đẩy vai anh: “Thôi”.
Thẩm Cố nài nỉ: “Một lần thôi, anh nhẹ lắm, lần này em bỏ dừng là anh dừng”.
Không thể tin lời đàn ông trên giường, Tần Xu không chấp nhận, đôi mắt đẫm nước nhìn anh: “Em đói”.
Thẩm Cố thò tay lấy điện thoại trên đầu giường gọi phục vụ phòng mang thức ăn, Tần Xu quấn cánh tay anh: “Em không muốn ăn thức ăn khách sạn chuẩn bị”.
Thẩm Cố nhận ra tín hiệu của Tần Xu, khẽ chạm môi cô: “Tạm thời ăn món của khách sạn đã, đợi về nhà chồng học nấu ăn cho em”.
Tần Xu mở to hai mắt, buồn bã: “Hôm nay em muốn ăn điểm tâm do anh làm, vừa khéo trong khách sạn có rất nhiều đầu bếp, anh cứ để bọn họ dạy cho”.
Thẩm Cố vui vẻ, véo má cô: “Muốn anh bị bôi nhọ hả?”.
Thẩm Cố chưa từng đụng tay vào dao bếp, biết anh không biết nấu ăn còn cố ý bảo anh nấu cho.
Tần Xu ngang ngược: “Dù sao hôm nay em chỉ ăn món anh làm, bằng không thì em nhịn. Còn nữa, anh phải tự làm từng bước một, không được đứng một chỗ mặc đầu bếp lo liệu”.
– Được, “bà nội” của anh, em muốn ăn gì?” – Giọng điệu Thẩm Cố đong đầy cưng chiều.
Tần Xu không để bụng anh đã từng nấu ăn chưa, cô tỉnh khô: “Phật nhảy tường, bò nấu cay, trứng hấp tôm nõn, sườn heo kho, anh có thể nấu cho em một món canh tùy thích”.
Phật nhảy tường: Tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Một công thức chuẩn cần nhiều nguyên liệu bao gồm trứng cút, măng, sò điệp, hải sâm, bào ngư, vi cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn. Một số công thức yêu cầu đến 30 nguyên liệu chính và 12 loại gia vị.
Bò nấu cay
Trứng hấp tôm nõn
Sườn heo kho
Nghe qua tên đã biết Tần Xu làm khó anh.
Thẩm Cố cười: “Bữa sáng em ăn những món này à?”.
Tần Xu đáp: “Đợi anh nấu xong thì đã trưa, anh đừng lằng nhằng, mau đi nấu đi”.
Cô đẩy Thẩm Cố giục anh xuống giường, Thẩm Cố chỉ vào môi mình.
Tần Xu bĩu môi, đôi mắt nhìn anh sáng ngời, không chịu chạm môi.
Thẩm Cố mỉm cười, giữ gáy cô, hôn một cái, xốc chăn xuống giường.
Thẩm Cố không một mảnh vải che thân, Tần Xu bất giác lia đến vết cào sau lưng anh, ngượng chín mặt túm chăn che, nhìn anh.
Thẩm Cố nghênh ngang đứng bên đầu giường mặc quần áo, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc ra ngoài Tần Xu đã bắt đầu ngủ tiếp.
Thẩm Cố đến đầu giường, cúi người hôn lên trán Tần Xu. Tần Xu chưa ngủ, mơ màng mở mắt nhìn anh, anh thấp giọng: “Phục vụ phòng đã mang bữa sáng đến, đang ở ngoài phòng ăn. Em đói thì ra ăn nhé, anh đi nấu bữa trưa cho em”.
Tần Xu nhìn Thẩm Cố không chớp mắt, bỗng há miệng ngáp.
Thẩm Cố bị dáng vẻ tham ngủ đáng yêu của Tần Xu làm nhũn tim, anh xoa đầu bà xã: “Anh đi nhé”.
Tần Xu đáp dạ, chủ động ngẩng đầu mổ chóc vào cằm anh.
Thẩm Cố bừng bừng khí thế bảo tổng giám đốc khách sạn sắp xếp cho mình học nấu ăn với bếp trưởng, sau khi quản lý thu xếp xong, điện thoại nhận được một số lạ.
Anh nhấn nghe, trong ống nghe là giọng Chu Yến Tường nhận sai: “Thật ngại quá, chúng em đã phụ lòng tin của anh, không hoàn thành nhiệm vụ che giấu kết quả cuộc thi với chị Thẩm. Chị Thẩm đã biết chúng em cố ý thua chị ấy, chúng em sẽ không nhận tài trợ của anh nữa”.
Thẩm Cố bình tĩnh: “Các cậu nói cho cô ấy biết à?”.
Chu Yến Tường đáp: “Chúng em đã đồng ý với anh nên đương nhiên sẽ không nói cho chị Thẩm biết, là chính chị ấy nhận ra. Tiểu Mạn đã biết mình sai nên tối hôm qua đã đến xin lỗi chị ấy, em ấy nói anh thật lòng yêu chị, lẳng lặng hi sinh cho chị rất nhiều. Chị Thẩm hỏi thẳng anh đã cho tụi em những gì để tụi em cố ý chịu thua, Tiểu Mạn hỏi vì sao đã phát hiện mà còn giả vờ như không biết, sau đó chị ấy nói…”.
Cậu khựng lại, không nhớ Tiểu Mạn đã kể gì, Đường Tiểu Mạn bên cạnh tiếp lời: “Chị Thẩm nói nếu anh Thẩm lén bố trí cho chúng ta thua chị ấy để chị ấy vui thì cớ gì chị ấy lại buồn chứ?”.
Chu Yến Tường nói tiếp: “Đúng đúng đúng, chị Thẩm đã nói như thế. Anh Thẩm, qua nghiên cứu thì chúng em khẳng định tuyệt đối là, từ những lời này có thể chứng minh trong lòng chị ấy có anh. Máy phát hiện nói dối hôm qua có lẽ bị hỏng, xin anh đừng vì thế mà tranh cãi với chị ấy nha”.
Vì buổi tối hôm qua mà Chu Yến Tường áy náy cả đêm, sáng nay đã vác đôi mắt gấu trúc đến tập hợp các thành viên trong hội để thảo luận, cuối cùng đưa ra một quyết định bù đắp một chút cho sai lầm này.
Tuy Thẩm Cố đã biết tâm tư của Tần Xu nhưng lời của Chu Yến Tường và Đường Tiểu Mạn đã tô hồng thêm cho tâm trạng của anh.
Bé Xu nghĩ này nói nọ kia, chờ anh vỗ em no căng rồi sẽ chăm em thế nào.Tần Xu: Trước đây tôi đã nấu ăn theo đuổi Thẩm Cố đó, không thể chịu thiệt.