Bẫy Người Về Dinh

Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Xu ngủ thẳng cẳng đến 11 giờ rưỡi, khi cô thức dậy, Thẩm Cố vẫn chưa về. Tần Xu xốc chăn đứng dậy, chân vừa chạm đất thì mềm nhũn suýt ngã. Cô vịn vào mép giường, nhận ra không chỉ ngực mà trên đùi cũng chi chít dấu đỏ, thậm chí ngay cổ chân còn có một ngấn đỏ.

Hình ảnh không phù hợp với trẻ em kéo về trong đầu, tim Tần Xu đập rộn, nhắm mắt lắc đầu.

Mọi chuyện là do Thẩm Cố dâm tà, không ra thể thống gì!

Tần Xu gắng gượng lết vào phòng tắm, nhìn gương mặt đỏ chín, mắt đỏ kè, hoảng loạn.

Không phải sáng nay mình đã đối diện với Thẩm Cố trong bộ dạng này chứ?

Cô mở vòi nước, nhúng tay vào, vỗ lên hai má.

Tần Xu thầm thôi miên: Tất cả là do Thẩm Cố, do Thẩm Cố hết.

Khi anh về, nhất định phải bắt quỳ ván giặt mới được.

Cô yếu ớt trèo vào ngâm bồn và vệ sinh cá nhân. Trang điểm xong, Tần Xu tựa vào ghế sô pha hướng ra cửa, Thẩm Cố thì vẫn biệt tăm biệt tích.

Tối hôm qua Tần Xu không ăn gì mấy, thêm hoạt động tiêu hao calories cực cao nên bây giờ dạ dày trống trơn, bữa sáng khách sạn phục vụ đã nguội lạnh không ăn được nữa. Cô ôm bụng rỗng tìm được một chai sữa chua mang về từ trấn Thái Cao đã hết hạn non nửa ngày trong tủ lạnh, cô cắm ống hút hút một hơi.

Sực nhớ ra gì đó, Tần Xu chụp hạn sử dụng của chai sữa chua, gửi cho Thẩm Cố.

[Tần Xu: Đầu bếp Thẩm, vợ anh đói tới mức uống sữa chua hết hạn, nếu không cung cấp thức ăn thì mất vợ đấy].

Cô co chân, chụm lại, tìm một tư thế thoải mái trên sô pha, vừa uống sữa chua vừa đợi Thẩm Cố trả lời.

Dám không trả lời liền à!

Tần Xu âm thầm ghi thù.

Vài phút sau, điện thoại Tần Xu nhận được tin nhắn của Thẩm Cố, anh đã gọi phục vụ phòng mang bữa trưa tới để cô lót dạ trước. Hiện giờ anh đang nỗ lực chuẩn bị bữa tối cho cô.

Nhìn thấy đoạn tin nhắn hài hước này, Tần Xu cười ha hả.

Xem ra sáng nay cô chờ anh làm xong là ăn trưa là còn đánh giá cao, giờ đây đã chuyển thành bữa tối rồi.

Tần Xu cắn ống hút, cầm điện thoại trả lời.

[Tần Xu: Em có thể xem tiến trình nấu nướng của đầu bếp Thẩm không? Hoàn thành món nào chưa?].

[Thẩm Cố: Đợi anh một lát].

Một lát không là bao, tầm mười phút sau, Thẩm Cố rề rà gửi một tấm hình tôm nõn hấp trứng cực kì xấu tệ.

Anh gửi năm tấm ảnh chụp tôm nõn hấp trứng, bên dưới còn nguyên watermark của phần mềm chỉnh ảnh B612.

Chụp đồ ăn mà người này phải chụp bằng phần mềm làm đẹp nữa.

Tần Xu cười nghiêng ngã, trả lời: [Tần Xu: Sao nhiều tôm hấp trứng thế?].

[Thẩm Cố: Nấu chưa tốt nên phải luyện tập thật nhiều để em yêu được ăn dĩa ngon nhất].

Tuy có thể biết anh trai này không có thiên phú nấu ăn từ tấm hình, dĩa ngon nhất chỉ là bánh vẽ[1] , ăn xong không bị ngộ độc là phước mấy đời rồi. Tuy nhiên, tấm chân tình của Thẩm Cố vẫn khiến Tần Xu mát gan mát ruột.

[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Tần Xu nở nụ cười, đếm số chữ trong tin nhắn Thẩm Cố gửi, một tin nhắn có mười ba chữ, không có dấu chấm câu.

Kéo lên lịch sử trò chuyện trước đó.

Mỗi lời hồi âm là “Ừ”, “Ồ”, chấm lửng hoặc thậm chí không trả lời.

Lạnh lùng đến cực hạn.

Mới ngủ một giấc đã thay đổi 180 độ.

Quả nhiên, đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa th ân dưới.

Tần Xu trề môi, không trả lời.

Một lát sau, Thẩm Cố nhắn thêm một tin.

[Thẩm Cố: Vợ, anh phải nấu ăn tiếp].

[Tần Xu: Anh cố lên nha!].

Soạn dấu chấm than cuối cùng, xuyên qua cửa sổ bằng kính, phục vụ phòng đang đẩy xe thức ăn vào sân.

Chuông cửa vang lên, Tần Xu thả chân xuống, mang giày ra mở cửa.

Cửa mở, sau khi được Tần Xu cho phép, phục vụ phòng đẩy xe thức ăn vào phòng. Trên bàn nhanh chóng được bày biện đầy ắp những món ăn phong phú, Tần Xu ngồi một mình, cô đói há mồm nhưng bàn thức ăn ngon lành do khách sạn sắp xếp tỉ mỉ bỗng vô vị tẻ nhạt.

Tần Xu ăn hai chiếc bánh hoa hồng[2] lót dạ, đặt đũa xuống, người phục vụ căng thẳng hỏi: “Phu nhân Thẩm, thức ăn không vừa miệng chị ạ?”.

[2]: Bánh hoa hồng

Tần Xu mỉm cười: “Không có, thực sự rất ngon, chỉ là hiện tại tôi hơi nhạt miệng. Chị có biết chồng tôi đang ở đâu không?”.

– Ngài Thẩm đang ở khu vực bếp phía sau ạ.

Tần Xu hỏi: “Có thể đưa tôi sang đó không?”.

Bình thường người không có phận sự thì không được vào nhà bếp của khách sạn, song Tần Xu không phải khách hàng bình thường. Hiện tại chồng của cô đã xông vào bếp, xắn tay áo và chiếm lấy vị trí đầu bếp nên ngay khi nghe yêu cầu này, nhân viên phục vụ đồng ý ngay tắp lự.

Trong khu bếp khách sạn, Thẩm Cố giơ con dao bếp xắt thịt bò, bốn đầu bếp đứng phía sau hồi hộp dõi theo anh.

Quản lí khách sạn đứng cạnh bị vụn thị bò bắn lên mặt, anh ta rút một chiếc khăn mùi soa lau mặt, tận tình khuyên nhủ: “Ngài Thẩm, ngài đã vất vả cả buổi rồi, ngài nghỉ ngơi một chút nhé. Thành quả lần đầu nấu ăn như thế này là không tồi, đầu bếp chuyện nghiệp cũng chưa hẳn hoàn hảo, đúng không, các anh?”.

Nhóm đầu bếp phía sau gật đầu phụ họa: “Đúng đó ngài Thẩm, những món ngài làm ngày hôm nay rất tuyệt, không cần luyện tập nữa” – Muốn luyện thì đừng luyện ở chỗ chúng tôi, đã vỡ bao nhiêu cái nồi đất cho món phật nhảy tường rồi.

Không biết quý ngài này nghĩ gì, ngài tay ấp má kề với phu nhân đi, đợi phụ vụ dọn thức ăn lên là được rồi. Nhưng không, ngài ấy nhất định xông xáo trong phòng bếp, nếu làm tốt thì không nói, người ta khỏi cần động tay động chân. Anh bắt toàn bộ đầu bếp đến dạy một newbie, đã thế còn đánh giá bản thân quá cao, chẳng phải người mới bắt đầu sẽ khởi động với nấu cơm, xắt khoai tây chứ hà cớ gì là phật nhảy tường? Anh cố ý rước họa vào thân phỏng?

Ngài ấy suýt thiêu rụi nhà bếp, sạn vừa xốc thức ăn lên, lửa từ đáy nồi bén vào lão Cao. Quản lý vội vàng dập lửa, cổ tay áo tây trang bị cháy lủng một lỗ.

Toán đầu bếp muốn đưa vị thần chết này ra ngoài ngay lập tức, một đám khen món ăn của Thẩm Cố dẻo miệng như thể một công ty quảng cáo lành nghề.

Thẩm Cố tỉnh khô, xắt thịt bò, nghe nhóm người huyên thiên không ngừng, anh nóng nảy chỉ vào một đống “tác phẩm” của mình, lạnh giọng hỏi: “Các anh thấy những món này ăn được không?”.

Không phải ngài đã khiến chúng không ăn được sao?

Quản lý trả lời trái lương tâm: “Đương nhiên là ăn được, món ăn ngài nấu ngon hơn khách sạn của chúng tôi, không những đẹp mắt mà còn ngon miệng. Hoàn toàn không giống người mới học, hay ngài về nghỉ ngơi một chút nhé?”.

Thẩm Cố tỉnh bơ: “Vậy anh ăn những dĩa này rồi à?”.

Quản lý: “….”.

– Ngài Thẩm, đây là những món ngài tự tay nấu, tôi nào có phúc phần được nếm thử chứ, tổn thọ mất.

Thẩm Cố chỉ muốn hoàn thành nhanh để mang thức ăn về cho Tần Xu, không có thời gian nghe anh ta nịnh nọt, đuổi thẳng quản lý ra ngoài.

– Anh cũng không biết nấu ăn, vậy ra ngoài đi, đừng xuống bếp nữa.

Quản lý không biết quý ngài không biết xắt rau này lấy tư cách gì để thái độ với mình, anh ta đảo mắt qua những bếp trưởng đang đầy thâm thù, ra ngoài báo cáo với sếp lớn.

Nguyên liệu của món bò nấu cay đủ lấp đầy năm nồi, điện thoại trong túi vang lên, Thẩm Cố cầm lên xem, là Tần Cảnh Diệu gọi.

Anh bấm nghe, trong ống nghe ập tới lời chất vấn của Tần Cảnh Diệu: “Cố, nghe nói cậu sắp thiêu cháy bếp trong resort của tôi hả?”.

Thẩm Cố điềm tĩnh: “Không có, còn dùng được, cúp máy đây”.

Tần Cảnh Diệu tức cười: “Cúp cái gì? Hiện tại là giờ dùng bữa cao điểm, cậu tập hợp tất cả bếp trưởng đến dạy cậu nấu ăn thì những khách hàng khác phải làm sao?”.

Thẩm Cố hùng hồn: “Khách sạn của anh chỉ có mấy bếp trưởng này thôi sao?”.

– Chỉ có bếp trưởng mới làm được món độc quyền thôi.

– Anh rảnh nhỉ? Anh phải đích thân can thiệp vào mấy chuyện vặt vãnh này à?

Tần Cảnh Diệu: “Tôi muốn xem đầu óc cậu có hỏng hóc gì không, đợi thức ăn được dọn lên tận phòng không sướng sao? Xông vào bếp tạo nét làm gì? Tôi nói cho cậu biết, toàn bộ dụng cụ làm bếp bị hư hỏng này cậu phải bồi thường tất”.

Thẩm Cố hào sảng: “Anh tính tiền đi”.

Tần Cảnh Diệu đã giúp Thẩm Cố một việc lớn, tuy anh là người nhờ Tần Cảnh Diệu tặng vé hưởng tuần trăng mật nhưng Tần Cảnh Diệu là người chọn địa điểm. Nếu không gặp nhóm Chu Yến Tường thì chắc anh không hiểu được tấm lòng của Tần Xu sớm như thế.

Ở đầu dây bên kia, Tần Cảnh Diệu nghe được tâm trạng sướng rơn của Thẩm Cố, anh cười hỏi: “Sao, cục cưng yêu quý của cậu rót mật vào miệng à, sao câu nào cũng phấn khích thế?”.

Thẩm Cố cười theo: “Khi nào về tôi sẽ mời anh một bữa”.

Cất điện thoại, Thẩm Cố tiếp tục nấu ăn, bên ngoài truyền tới tiếng giày cao gót quen thuộc. Anh bị xước nhẹ qua cạnh sắc của con dao, ngay khi ngón cái lướt qua, một giọt máu đỏ tươi chảy dọc từ đốt ngón tay ra mép dao.

Bếp trưởng có đôi mắt tinh tường đứng phía sau phát hiện Thẩm Cố bị chảy máu, ông phóng đại: “Ngài Thẩm bị đứt tay rồi, dao làm bếp đã tiếp xúc với thịt sống sẽ khiến ngài bị nhiễm trùng, mau đưa ngài ấy đến bệnh viện sát trùng ngay”.

Tần Xu vừa đến đã nghe Thẩm Cố bị cắt vào tay, cô hoảng hốt lao đến.

– Thẩm Cố, anh bị đứt tay hả?

Mắt Thẩm Cố lóe lên một tia giảo hoạt, anh quay lại hỏi Tần Xu: “Sao em đến đây, em ăn gì chưa?”.

Tần Xu gấp gáp kéo tay Thẩm Cố: “Anh bị thương ở đâu đưa em xem?”.

Cô kiểm tra tay phải, không thấy, quan sát sang tay trái, cuối cùng tìm được một vết thương tầm một phân trên ngón trỏ.

Vẫn còn chảy máu.

Mọi chuyện không nghiêm trọng như dự đoán, Tần Xu thở hắt ra, nhướng mắt hỏi anh: “Vì sao anh thành ra như vầy?”.

Thẩm Cố ung dung: “Anh xắt thức ăn, bất cẩn bị phạm phải”.

– Anh có đau không? – Tần Xu thuận miệng hỏi theo phản xạ.

Thẩm Cố: “Anh đau lắm”.

“......”

Quản lý ngạc nhiên: “Tay ngài ấy bị dao cắt thịt cứa phải, nhất định phải băng bó kĩ, không được phép chạm vào nước”.

Tần Xu nắm tay Thẩm Cố, quay sang quản lý: “Anh có băng keo cá nhân không?”.

Nhà bếp là nơi các đầu bếp nấu ăn, thường xuyên có người bị thương nên dĩ nhiên phải có băng keo cá nhân, quản lý và đầu bếp đồng thanh: “Không có ạ”.

– Bây giờ thế này, phu nhân đưa ngài Thẩm về trước, chút nữa chúng tôi sẽ đem băng keo cá nhân đến tận biệt thự ạ.

Tần Xu gật đầu, nói với Thẩm Cố: “Về thôi anh”.

Thẩm Cố chống đối: “Không được, anh chưa nấu xong”.

Tần Xu tức giận: “Anh bị thương rồi còn nấu nướng gì nữa?”.

Cô lôi thẳng Thẩm Cố ra khỏi bếp, đến nơi không có ai, Thẩm Cố kề ngón tay lên sát môi: “Em hôn anh một cái đi”.

Tần Xu liếc vết thương sắp khép miệng, đối diện đôi mắt đen láy lấp lánh, đột nhiên không biết phải nói gì.
Bình Luận (0)
Comment