Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1294

“Mày đáng chết!"

Trong lúc thanh niên kia chuẩn bị lăng nhục Đường Sở Sở, một tiếng quát lạnh băng vô tình, tràn ngập sát khí vang vọng bên tai hẳn ta, giống như tiếng gầm của ác ma làm người chấn động, nảy sinh cảm giác chết chóc mãnh liệt.

Thanh niên giật mình quay đầu lại.

Lúc này sắc mặt của Diệp Phàm vô cùng dữ tợn, trong mắt tràn ngập sát khí làm người sợ hãi, trên người tản ra ngọn lửa đỏ rực kh ủng bối

Ngọn lửa đỏ rực này đến từ mồi lửa trên người cao thủ Long Cấm mà Diệp Phàm đoạt được.

Lúc này mồi lửa như được kích hoạt, bao phủ lấy cơ thể Diệp Phàm, tản ra hơi thở hủy diệt!

Hai vị lão giả đi theo thanh niên kia cùng thả ra uy áp nhưng vô dụng.

“Đây là... Thiên Hỏa!”

“Không thể nào, sao hắn lại có được Thiên Hỏa chứ?”

Hai vị lão giả nhìn chẩm chẩm ngọn lửa hủy diệt bao quanh Diệp Phàm, biến sắc, đồng tử co rụt lại.

Trong thiên địa có rất nhiều ngọn lửa, những ngọn lửa đó cũng được chia thành các cấp bậc khác nhau.

Thấp nhất là Phàm Hỏa, tức là ngọn lửa bình thường, cao hơn là Linh Hỏa, được tạo thành từ việc người tu hành hấp thu linh khí thiên địa rồi cô đọng lại, bình thường trong giới tu hành thì luyện đan sư sẽ khống chế Linh Hỏa để luyện chế đan dược.

Còn có một ít luyện đan sư cường đại sẽ tỉnh luyện ra ngọn lửa cường đại hơn Linh Hỏa ở trong Hỏa Diệm Sơn hoặc nơi có thuộc tính Hỏa dày đặc, đó gọi là Địa Hỏa. Ngọn lửa này cao hơn Linh Hỏa một bậc, uy lực cực mạnh.

Dùng Địa Hỏa để luyện chế đan dược sẽ thu được đan dược có phẩm giai cao, người tu hành khống chế Địa Hỏa cũng có thể tăng mạnh sức chiến đấu!


Mạnh hơn Địa Hỏa rất nhiều là Thiên Hỏa trong truyền thuyết.

Thiên Hỏa là ngọn lửa của thiên địa, được ra đời trong tự nhiên, ẩn chứa tinh hoa trời đất, uy lực cực kỳ kh ủng bố, đủ để hủy thiên diệt địa!

Bởi vì sự kh ủng bố này nên chỉ căn Thiên Hóa ra

đời sẽ khiến cho vô số thế lực tranh đoạt!

"Trong lịch sử giới tu hành, Thiên Hỏa xuất hiện rất ít, nhưng mỗi lăn xuất hiện cũng tạo nên mưa gió máu me. Người tu hành hoặc thế lực tu hành nào có được "Thiên Hỏa, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, trở thành cao thủ đỉnh cấp chân chính!

Đây chính là sự kh ủng bố của Thiên Hỏa!

Nguyên nhân khiến hai vị lão giả này khiếp sợ là vì ngọn lửa trên người Diệp Phàm chính là Thiên Hỏa!

Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy Thiên Hỏa nhưng lại từng nhìn thấy Địa Hỏa nên biết rõ uy lực của Địa Hỏa. Nhưng ngọn lửa trên người Diệp Phàm lại kh ủng bố hơn Địa Hỏa rất nhiều, tạo ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đây không phải Thiên Hỏa thì là gì?

"Chết!!!"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm thanh niên kia, hai mất đỏ rực, gầm lên rồi xông thẳng về phía hẳn ta, mang theo uy áp không thể đỡ.

Ầm!!!!

Một quyền này của Diệp Phàm hội tụ lại tất cả lực lượng của ngọn lửa trên người, bộc phát ra hơi thở hủy diệt!

Nơi nằm tay hẳn đi qua, mọi thứ đều bị đốt thành tro, hóa thành lỗ đen!

Thanh niên kia vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Ầm ầm ầm!

Khoảnh khắc một quyền này của Diệp Phàm sắp đánh trúng người thanh niên kia, trong cơ thể đối phương bộc phát ra một lực huyết mạch cực kh ủng bố, ngăn cản lại một quyền này của Diệp Phàm.

Đó là huyết mạch bảo hộ của đối phương, lúc trước đã từng xuất hiện một lần ngăn cản chiêu giết người của Cổ Tam Thông, lần này lại bộc phát ra cản lại một quyền này của Diệp Phàm!

Diệp Phàm làm lơ mọi thứ, lại thúc giục yy lực của ngọn lửa đến tận cùng

Ầm!!!

Ngọn lửa như ăn thuốc k1ch thích, điên cuồng tăng vọt, bắn phá huyết mạch bảo hộ của đối phương/ Ngọn lửa trên nấm tay hẳn bay thẳng về phía thanh niên, muốn cần nuốt hắn ta!

"Nhãi ranh, mày dám?”

Vào khoảnh khắc nhìn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm phát ra từ trong cơ thể thanh niên. Âm thanh này. giống hệt lần trước, đều đến cùng một người.

Đùng!


Đột nhiên một lực lượng vô cùng lớn bộc phát ra từ trên người thanh niên, hóa thành một bóng người va chạm với một quyền của Diệp Phàm, phát ra tiếng nổ động trời.

Phụt!

Diệp Phàm bay ra ngoài, hộc máu, sắc mặt trắng bệch, ngọn lửa trên người hẳn loãng hơn rất nhiều.

“Bái kiến tộc trưởng!"

Lúc này hai vị lão giả kia chắp tay cung kính chào hỏi bóng người này.

“Đồ vô dụng, suýt nữa Hãng Nhi đã chết trong tay con kiến này.”

Bóng người kia uy nghiêm quát.

Một câu của ông ta đủ để khiến hai vị lão giả quỳ xuống hộc máu, liên tục cầu xin: “Xin tộc trưởng bớt giận, do chúng tôi vô dụng không bảo vệ được thiếu gia!"

“Cha, con muốn tên đó chết không chỗ chôn!”

Thanh niên chỉ tay vào Diệp Phàm, gầm lên.

“Con tự tay giải quyết hắn đi!”

“Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu khích uy nghiêm của tộc Thác Bạt!”

Bóng người này lạnh nhạt nói, đồng thời ông ta thả ra một dòng khí vô hình bao vây Diệp Phàm, không cho hẳn động đậy.

Lúc này cho dù mồi lửa thần bí trong cơ thể Diệp Phàm hoàn toàn được kích phát, nhưng cũng không thể lay động nổi uy áp của đối phương.

Dường như uy áp này ẩn giấu một đạo thiên địa nào đó, hoàn toàn nhốt Diệp Phàm ở bên trong, thậm chí hẳn còn không thể thúc giục nổi lực lượng linh hồn, như biến thành một người thực vật có ý thức.

“Con kiến, mày muốn giết tao đúng không?”

Thanh niên đi đến trước mặt Diệp Phàm, lạnh lùng nói.


Rắc!

Thanh niên nhấc chân dẫm nát một bàn tay của Diệp Phàm, toàn bộ xương tay bị vỡ vụn, máu tươi trộn lẫn với thịt, thảm không nỡ nhìn.

Cơn đau kịch liệt bao phủ đại não nhưng Diệp Phàm không rên một câu nào.

“Rất cứng đầu!”

Thanh niên lạnh lùng nói, lại nhấc chân dẫm mạnh xuống.

Rắc!

Một bàn tay khác của Diệp Phàm cũng bị đạp vỡ, lực lần này mạnh hơn lần trước, dẫm nát xương tay của hẳn thành bột phấn.

Sắc mặt Diệp Phàm vặn vẹo, hai mắt mở to, cắn môi, nhìn chằm chằm thanh niên kia.

“Đừng... Đừng mà!”

Đường Sở Sở phát ra tiếng hét đau đớn, cô đang định xông lên nhưng bóng người kia liếc nhìn cô rồi thả uy áp xuống trấn áp cô.

Rắc rắc rắc!

Ánh mắt của thanh niên kia cực kỳ ác độc, mang, theo tâm thái trả thù dẫm nát toàn bộ tứ chỉ của Diệp Phàm, xương cốt vỡ vụn, huyết nhục mơ hồ, thảm không nỡ nhìn.

Nhưng từ đầu đến cuối Diệp Phàm không rên một câu, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm thanh niên kia, hai tròng mắt đỏ đậm, tràn ngập hận thù.

Bình Luận (0)
Comment