Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1295

Hắn hận, hận tại sao chính mình không đủ mạnh?

Hắn hận, hận bản thân vô dụng!

Hắn hận, hận bản thân không bảo vệ người thân của mình!

Đầu tiên là Đại sư phụ bị thương nặng, không thể không rời đi, hiện tại vì hẳn, Sở Sở suýt nữa bị lăng nhục.

Lúc này hận thù của Diệp Phàm đạt đến cực hạn.

“Mày rất cứng mồm đấy, không rên một tí nào!”

“Nhưng tao muốn xem xem mày có thể kiên trì được bao lâu, hôm nay bổn thiếu muốn ngươi sống không bằng chết”

Thanh niên thấy Diệp Phàm cứng đầu như vậy, tròng lòng tràn ngập tức giận, có cảm giác như đấm vào bông vậy.

Rắc rắc rắc!

Ngay sau đó thanh niên nhấc chân dẫm mạnh lên người Diệp Phàm, dẫm nát từng khúc xương trên người hắn, không ngừng tra tấn hắn.

“Anh Tiểu Phàm!!!”

Đường Sở Sở vô cùng đau đớn khi thấy Diệp Phàm bị tra tấn dã man như vậy, cô không ngừng hò hét, phát ra tiếng hét đau tận tâm can.

Rất nhanh dưới sự tra tấn của thanh niên, xương. cốt trên người Diệp Phàm vỡ thành bột phấn, cho dù hắn có được long cốt nhưng vẫn không chịu nổi sự tra tấn dã man này.

Lúc này hơi thở của Diệp Phàm vô cùng yếu ớt, chỉ còn một hơi cuối cùng.

“Con kiến chết tiệt, chết đi!”


Thanh niên lạnh lùng quát, muốn hoàn toàn chấm dứt mạng sống của hắn.

"Không!!”

Đột nhiên Đường Sở Sở gầm lên.

Trong cơ thể cô bộc phát tiếng gầm rú nhức óc, một hơi thở chết chóc nhanh chóng lan ra.

Mái tóc đen của Đường Sở Sở lại trở nên trắng xóa.

Tóc bạc bay trong gió, sự lạnh lùng của Đường Sở Sở đạt đến mức tận cùng, con ngươi tràn ngập sát ý, chỉ trong chớp mắt cô đã xuất hiện trước mặt thanh niên kia và tung ra một quyền về phía hẳn ta.

Một đòn này của Đường Sở Sở xé rách không gian, cực kỳ kh ủng bố.

Bóng người kia nghiêm mặt lại, ra tay chặn lại một đồn này của Đường Sở Sở.

Lực lượng của một đòn này đánh bay thanh niên kia, hắn ta điên cuồng hộc máu, còn bóng người kia cũng trở nên cực kỳ hư ảo sau một đòn này.

“Nhanh, nhanh dẫn Hãng Nhi rời đi!” Bóng người kia hét lên, hai vị lão giả biến sắc, ôm thanh niên kia quay lại phi hành khí, muốn rời khỏi Địa Cầu.

Đường Sở Sở đuổi theo, kết quả lại bị bóng người kia cản lại, ông ta đang lên mở miệng thì bị một quyền của Đường Sở Sở đánh trúng.

Ầm!

Một kích này trực tiếp đánh tan bóng người kia, còn thanh niên kia và hai vị lão giả đã cưỡi phi hành khi rời khỏi Địa Cầu.

“Sở Sở!”

Diệp Phàm thều thào gọi.

Đường Sở Sở quay người nhìn Diệp Phàm, đôi con ngươi vẩn đục, tràn ngập sát ý của cô trở nên tỉnh táo. Cô đi đến trước mặt Diệp Phàm, đau đớn kêu r3n:

“Anh... Anh Tiểu Phàm!”

Dường như Đường Sở Sở đang cố áp chế cái gì đó, giữ lại một chút tỉnh táo, sắc mặt đau khổ.

“Haizz..."

Một tiếng thở dài vang lên.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện, đây chính là vị oán linh trong Long Cấm từng đưa công pháp cho Diệp Phàm.

“Tiền bối, cứu... Cứu anh Tiểu Phàm.

Đường Sở Sở nhìn thấy oán linh xuất hiện, cô lên tiếng cầu xin, sắc mặt vặn vẹo vô cùng thống khổ, chút lý trí trong mắt sắp bị cần nuốt.

“Mặc dù hẳn bị thương nặng nhưng còn cứu được, nhưng cô...”

Oán linh nhìn chằm chằm vào Đường Sở Sở, nhíu mày.

“Tiền bối, giao... Giao anh Tiểu Phàm cho ngài Nói xong Đường Sở Sở lao vào hư không.


Xoẹt!

Đường Sở Sở vung tay lên xé rách hàng rào không gian của Địa Cầu rồi biến mất.

Ánh mắt oán linh lóe lên tia sáng kỳ dị, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, vung tay lên mang theo Diệp Phàm rồi biến mất ở chỗ này.

Long Cấm, sâu trong một sơn động, ở chỗ này có một cái ao, trong ao chứa một đống chất lỏng màu đỏ đang sôi sùng sục, nhìn giống như một bãi mái, tản ra từng lưỡng hơi thở làm người hít thở không thông.

Chỉ với một chút hơi thở tản ra thôi cũng đủ khiến một cao thủ Hợp Đạo cảnh không đỡ nổi, có thể thấy được sự kh ủng bố của bể máu này.

Lúc này oán lĩnh mang theo Diệp Phàm xuất hiện ở đây.

“Nhãi ranh, ta góp nhặt máu của vô số cao thủ trong nhiều năm như vậy, giờ lại để ngươi nhặt của hồi”

“Nhưng có thể chịu được máu này hay không thì phải dựa vào bản thân ngươi."

Oán linh nhìn Diệp Phàm rồi nói. Ông ta vung tay lên, ném Diệp Phàm xuống ao máu kia.

Diệp Phàm vừa rơi vào trong ao này đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt vô cùng đau đớn.

“Đáng sợ đến vậy hả?”

Oán linh cảm thán.

Lúc này Diệp Phàm đang vô cùng đau khổ, sắc mặt hẳn vặn vẹo đến mức tận cùng. Năng lượng kh ủng bố của ao máu kia không ngừng chui vào trong cơ thể hắn, xâm nhập vào thân thể hẳn làm hắn vô cùng thống khổ.

Rất nhanh các công pháp trong cơ thể Diệp Phàm đã tự động vận chuyển, mạnh mẽ hấp thu năng lượng rong ao máu, đồng thời năng lượng này cũng tiến hành cọ rửa xương cốt đã vỡ vụn của Diệp Phàm.

Dưới sự cọ rửa của năng lượng máu, đống xương cốt vỡ vụn kia lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như vừa bị kích hoạt.

Một tia long uy làm người sợ hãi dần dần lan tràn.

“Vậy mà lại là long cốt, thắng nhóc nhà người nhiều bất ngờ thật đấy.”

Oán linh cười nói.

Chỉ trong nháy mắt đã trôi qua một tháng.


Trong một tháng này, Diệp Phàm vẫn luôn ở trong ao máu, điên cuồng hấp thu năng lượng máu kia.

Dưới sự cọ rửa của năng lượng máu, đống xương cốt đã vỡ vụn của Diệp Phàm bắt đầu tái sinh nối lại.

Sau khi tái sinh, xương cốt của Diệp Phàm phiếm ánh vàng, tản ra long uy làm người sợ hãi, dường như đã trở thành long cốt chân chính.

Ở đan điền của hắn lại xuất hiện hai viên kim đan.

Hiện giờ Diệp Phàm đã có được bốn viên kim đan, mỗi một viên kim đan có hoa văn khác nhau.

Suốt một tháng ngâm trong máu, thân thể của hắn cũng được lột xác!

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên có một ngày trong sơn động phát ra tiếng dầm rú liên miên, vô số lưng hơi thở kh ủng bố trán ra từ đó.

Động tĩnh này đã làm chấn động thiên kiêu các giới đang rèn luyện trong Long Cấm.

Vô số thiên kiêu bay về phía sơn động.

Các thiên kiêu đến từ các thế giới lớn đều hội tụ lại ở bên ngoài sơn động, bọn họ nhìn chăm chằm sơn động, suy đoán xem có phải bên trong có bảo vật cường đại gì đó hay không!

Rốt cuộc nơi này là chiến trường cổ, từng có vô số cao thủ chiến đấu ở đây nên chắc chắn sẽ để lại không ít bảo vậy. Đây cũng là lý do bọn họ đi vào đây rèn luyện, vì muốn có được bảo vật của các cao thủ chết trận kia.

Hiện giờ sơn động này phát ra động tính lớn như. vậy, chắc chắn có bảo vật gì đó.

Bọn họ không kìm được muốn nhảy vào trong sơn ông tranh đoạt bảo vị

Nhưng đúng lúc bọn họ muốn nhích người thì một bóng người chậm rãi đi ra.

Bình Luận (0)
Comment