Diệp Thần gật gật đầu, trực tiếp đi vào văn phòng của Nhan Thanh.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Nhan Thanh cùng Thượng Quan Dĩnh đang trò chuyện, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Nhan Thanh nói câu vào đi, Diệp Thần cùng Viên Vũ liền đẩy cửa mà vào.
"Tiểu sư đệ, đệ trở về."
Nhan Thanh nhìn thấy Diệp Thần, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Sư tỷ, tỷ sao vậy?"Diệp Thần thấy thế hồ nghi nói.
"Tỷ không sao, Tam sư muội đều đã nói hết mọi chuyện cho tỷ biết, đệ muốn đi Ngũ Đại Phái?"Mặt mũi Nhan Thanh tràn đầy vẻ u sầu.
Diệp Thần sững sờ, không nghĩ tới Tam sư tỷ đã đem chuyện《 Xi Vưu Thiên Thư 》nói cho Nhan Thanh.
"Thần ca, cậu đi Ngũ Đại Phái làm gì?"Viên Vũ ở một bên hiếu kì hỏi.
"Không có gì, tìm quyển sách mà thôi!"
Diệp Thần ra vẻ nhẹ nhõm, kỳ thật trong lòng hoảng không thôi, lấy tu vi hiện tại của hắn đi Ngũ Đại Phái trộm sách, nói thật không có một chút chắc chắn nào.
"Sư đệ, mặc dù tu vi sư tỷ không bằng đệ, nhưng nếu đệ cần bất kỳ trợ giúp nào nhớ kỹ tùy thời nói cho ta, coi như sư tỷ đánh bạc cái mạng này cũng sẽ giúp đệ!"
Nhan Thanh thần sắc kiên định, bởi vì nàng biết Ngũ Đại Phái ý vị như thế nào!
Ngũ Đại Phái cùng Ngũ Nhạc Minh, phân thuộc hai cái tổ chức khác biệt.
Ngũ Nhạc Minh là phái Thái Sơn, phái Hành Sơn, phái Hoa Sơn, phái Tung Sơn, phái Hằng Sơn tạo thành, mà Ngũ Đại Phái thì là phái Võ Đang, phái Thiếu Lâm, phái Không Động, phái Nga Mi cùng phái Côn Luân.
Những môn phái kia không có cái nào mà không phải là Thái Sơn Bắc Đẩu (ngôi sao sáng) Võ Lâm, mặc kệ Diệp Thần đi cái môn phái nào, đều không chiếm được lợi lộc gì!
"Viên đại đầu, cậu tranh thủ thời gian tính một quẻ cho sư đệ, nhìn xem lần này của hắn là cát là hung?"Thượng Quan Dĩnh vỗ trán một cái, suýt nữa quên mất còn có vị Viên đại sư này!
"Không cần tính!"
Viên Vũ lắc đầu, thản nhiên nói:"Đệ đã sớm tính qua cho Thần ca, hắn thọ hơn rùa, mạng hắn dài lắm, đệ không tính ra tuổi thọ cuối cùng của hắn là bao nhiêu!"
"…"
Lời vừa nói ra mọi người đều ngạc nhiên, dựa theo lời này chẳng lẽ nói Diệp Thần chẳng phải là sẽ thành tiên?
"Đừng nói những thứ này, tôi đói bụng chúng ta đi ăn một chút gì đi?"Diệp Thần sờ lên cái bụng khô quắt của mình, đổi đề tài.
"Được a, vừa vặn đường phố đối diện mới mở quán thịt dê, chúng ta đi nếm thử!"Hai mắt Nhan Thanh sáng lên.
Mấy người đều không có ý kiến, nhao nhao rời phòng làm việc đi ăn thịt dê.
Vừa ra đến trước cửa, Diệp Thần giữ chặt Nhan Thanh, thấp giọng hỏi:"Nhị sư tỷ, Đại sư tỷ đi công tác lúc nào trở về?"
"Hạng mục của nàng vẫn chưa đàm phán được a."Nhan Thanh có chút do dự nói.
"Có đúng không?"
Diệp Thần như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, mặc dù Nhị sư tỷ cực lực che giấu, nhưng hắn vẫn là nhìn ra được, Nhan Thanh đang gạt hắn.
"Diệp Thần, sư tỷ, các người nhanh lên!"Thượng Quan Dĩnh đi ở phía trước thúc giục nói.
"Tới!"
Nhan Thanh vội vàng bước nhanh lên phía trước, sợ Diệp Thần sẽ tiếp tục truy vấn.
Mà cùng lúc đó, một tòa Tứ Hợp Viện ở Kinh Thành xa xôi.
Kiều An Na ngồi một mình ở trong sân, hai tay nâng má, một đôi mắt đẹp si ngốc ngóng nhìn phương Nam.
Từ khi trở lại Kinh Thành, nàng liền biết thân phận thật sự của Diệp Thần.
Nhưng khi hiểu càng nhiều, nàng liền càng lo lắng!
Bởi vì tiểu sư đệ là cái đinh trong mắt một ít đại nhân vật, cái gai trong thịt, muốn trừ đi cho thống khoái!
Mình nên làm như thế nào để giúp được hắn?
Nếu như gả cho người gia tộc an bài, có lẽ có thể giúp Diệp Thần, nhưng Kiều An Na biết mình căn bản không thích người kia!
"An Na!"
Một thanh âm phá vỡ sự trầm tư của Kiều An Na.
Nàng nhìn lại, nguyên lai là mẫu thân Mặc Vân Hân, đây là một người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn nét quyến rũ, cao quý ưu nhã lại không mất đi uy nghiêm.
"Có phải con lại đang nghĩ đến Diệp Thần hay không?"
Mặc Vân Hân đi tới ngồi tại bên người Kiều An Na, khẽ thở dài:"Con gái, thân ở đại gia tộc rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, con cũng không cần quá thương tâm!"
"Mẹ"
Kiều An Na nghe được mẫu thân nói như vậy, thay đổi gương mặt lãnh nhược băng sương, ủy khuất giống như đứa bé nhỏ giọng khóc thút thít.
"Ai, mẹ biết con cùng Diệp Thần là thanh mai trúc mã, nhưng tồn tại của hắn sẽ để cho quá nhiều người cảm thấy bất an!"
"Coi như con đi cùng với hắn, sẽ ngày ngày lo lắng hãi hùng!"Mặc Vân Hân khẽ vuốt mái tóc con gái, thở dài nói.
"Con không sợ!"
Nghe được mẫu thân nói như vậy, ánh mắt Kiều An Na kiên định nói:"Con chỉ muốn ở cùng một chỗ với tiểu sư đệ, mặc kệ nguy hiểm gì con cũng không sợ!"
"Con thật nghĩ như vậy?"Mặc Vân Hân nhíu mày.
"Mẹ, nếu như gia tộc nhất định phải tách con cùng tiểu sư đệ ra, con sẽ chết!"Ngữ khí Kiều An Na bi thương nhưng lại cực kỳ kiên định.
"Đứa nhỏ ngốc!"
Mặc Vân Hân trìu mến mà nhìn xem con gái mình, cắn răng nhìn bốn phía một chút, cấp tốc từ trên thân móc ra điện thoại của Kiều An Na đưa cho nàng.
"Nếu như con thực sự quá muốn Diệp Thần, liền gọi điện thoại cho hắn đi!"
"Cảm ơn mẹ!"
Kiều An Na mừng rỡ như điên, từ khi trở lại Kinh Thành nàng liền bị gia tộc giam lỏng tại Tứ Hợp Viện, ngay cả điện thoại cũng bị đoạt đi.
Nàng vừa định cho gọi điện thoại Diệp Thần, nhưng vào lúc này, nàng lại phát hiện mẫu thân lại dùng chân đá mình ở dưới mặt bàn.
"…"
Kiều An Na sững sờ, mẫu thân lại chép chép miệng, giờ nàng mới hiểu được có người ở bên ngoài giám thị.