Nghĩ nghĩ cuối cùng Kiều An Na bấm điện thoại Nhan Thanh.
Lúc này Nhan Thanh đang uống canh thịt dê thơm ngào ngạt, canh dê ngon không chỉ có nàng khen, mà ngay cả một kẻ kén ăn như Diệp Thần cũng khen không dứt miệng!
"Chậc chậc, hương vị quán thịt dê này coi như không tệ!"
"Nhị sư tỷ, tỷ bỏ thêm vào trong canh chút hạt tiêu, hương càng đậm!"Diệp Thần cười nói.
"Thật sao?"
Nhan Thanh ngoại trừ y thuật cao siêu, vẫn là nổi danh ăn hàng, mặc dù trù nghệ của bản thân nàng chỉ ở mức ‘Hắc ám’, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng tới khâu thưởng thức ẩm thực của nàng!
Đột nhiên, điện thoại di động Nhan Thanh vang lên, nàng xem xét dãy số trên màn hình liền tranh thủ thời gian nhận nghe điện thoại.
"Đại sư tỷ!"
"Nhị sư muội, nhanh như vậy liền tiếp điện thoại, muội đang làm gì vậy?"
"Muội cùng tiểu sư đệ đang dùng cơm a, muốn để hắn nghe hay không?"Trong lòng Nhan Thanh rất rõ ràng, tình cảnh Đại sư tỷ không ổn, hẳn là để nàng cùng Diệp Thần nhiều lời vài câu.
"Ân."
Kiều An Na gật gật đầu, trong lòng thế mà nhiều thêm một tia khẩn trương không hiểu.
Nhan Thanh đưa điện thoại di động đưa cho Diệp Thần, Diệp Thần tiếp nhận điện thoại, lúc này cười nói:
"Đại sư tỷ, chừng nào tỷ trở về a, đệ rất nhớ tỷ!"
"Hẳn là còn thêm một đoạn thời gian nữa! Sư đệ, đệ còn tốt chứ?"
Nghe được Diệp Thần nói nhớ nàng, Kiều An Na cũng nhịn không được nữa, nước mắt rốt cục rơi xuống.
"Đệ rất tốt, sư tỷ không sao chứ?"
"Đệ tốt là được rồi, sư đệ, nếu có một ngày tỷ quyết định lưu tại Châu Âu không trở lại, đệ sẽ trách tỷ chứ?"
"Sư tỷ, làm sao hôm nay tỷ nói chuyện cứ là lạ?"Diệp Thần nhíu nhíu mày, bình thường Đại sư tỷ nói chuyện rất quả quyết, hôm nay là thế nào?
"Đệ suy nghĩ nhiều, điện thoại tỷ hết pin rồi, nhanh cứ như vậy đi!"
Kiều An Na nói xong tranh thủ thời gian cúp điện thoại, nàng sợ nói thêm gì đi nữa Diệp Thần liền sẽ vạch trần mình hoang ngôn.
"…"
Diệp Thần còn chưa kịp nói chuyện, trong điện thoại di động liền truyền đến âm thanh tút tút.
Hơi ngây người một chút, Diệp Thần đưa điện thoại di động trả lại cho Nhan Thanh, mặc dù hắn không nói gì, nhưng là trong lòng cũng đã có đáp án, Đại sư tỷ khẳng định không tại Châu Âu, về phần tại sao nàng cùng Nhị sư tỷ muốn lừa gạt mình, cơm nước xong xuôi nhất định phải tìm Nhị sư tỷ hỏi rõ ràng!
Mà Kiều An Na cũng tim như bị đao cắt, nàng lệ quang lấp lóe đưa điện thoại di động trả lại cho Mặc Vân Hân.
"Mẹ, xin nói cho người bên ngoài, con thà chết không gả!"Kiều An Na quyết định, ngữ khí cũng biến thành lạnh lùng rất nhiều.
Mặc Vân Hân nghe xong thở dài, gật đầu nói:"Con gái, con lại nghĩ rõ ràng chút đi! Vạn nhất Hạ Hầu gia quy nguyên nhân con không chịu gả là do Diệp Thần, sợ rằng sẽ liên lụy đứa bé kia!"
"Con"
Kiều An Na thống khổ nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên nàng cảm giác được bất lực như thế.
Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, đúng lúc này một trận tiếng bước chân từ xa mà đến gần, hai nam nhân đi đến.
Một người trong đó là nam nhân trung niên dáng dấp rất giống Kiều An Na, dáng người khôi ngô, dáng đi uy vũ sinh phong, hai đạo lông mày rậm như lợi kiếm cắm ở trên hai mắt, xem xét chính là dạng nhân vật rắn rỏi!
Một người khác là người trẻ tuổi, dáng dấp cứng rắn soái khí, toàn thân trên dưới đều tản ra một cỗ khí chất quý công tử!
"Lão Kiều, con gái vẫn là"
Mặc Vân Hân nói còn chưa dứt lời, liền bị nam nhân trung niên đánh gãy:"Buồn cười! Từ xưa đến nay hôn nhân đại sự của con cái đều là theo lệnh cha mẹ, theo lời bà mối, há có thể từ nàng làm ẩu!"
"Chú Kiều."
Một người trẻ tuổi bên cạnh mỉm cười, nói:"Cháu cùng An Na tiểu thư mới quen không lâu, nàng còn không hiểu rõ lắm, ngài cũng đừng trách nàng!"
"Cô nghe chưa, như vậy mà Hạ Hầu Kiệt vẫn còn nói giúp cô, thật là một tiểu tử tốt a!"
Kiều Văn Bân nghe xong càng là giận không chỗ phát tiết, nghiêm nghị quát lớn với Kiều An Na.
"Cha, con vẫn là câu nói kia, con không gả!"Kiều An Na khẽ cắn môi son, trả lời chém đinh chặt sắt.
"Cô cô đừng quên mình vẫn là người Kiều gia!"
"Nếu như các người bức con, vậy con sẽ không họ Kiều, con có thể theo họ Diệp!"
Không thể không nói Kiều An Na cũng là 'Nữ hán tử' , câu nói này kém chút khiến cho Kiều Văn Bân tức giận đến thổ huyết, nha đầu chết tiệt này lại dám ngỗ nghịch như thế với mình?
Đáng tiếc Diệp Thần không ở đây, bằng không chỉ sợ sẽ vui vẻ đến chết, có nữ nhân si tình như thế với mình, đời này còn cầu mong gì?
"Cô quả nhiên còn đang nhớ thương tiểu tử kia!"
Kiều Văn Bân trong cơn tức giận từ trong tay lão bà đoạt lấy điện thoại, cả giận nói:"Không phải cô vừa mới gọi điện thoại cho hắn sao, để ta xem xem hắn có bản lãnh gì, dám nhúng tay vào chuyện của Kiều gia ta!"
"Lão công"Mặc Vân Hân gấp.
"Bà đừng quản, chuyện này do tôi quyết định!"
Nói xong, Kiều Văn Bân trực tiếp tìm tới số điện thoại Nhan Thanh gọi lại.
Cơ hồ cũng ngay lúc đó, mấy người Diệp Thần vừa uống xong canh thịt dê chuẩn bị đi, ai ngờ điện thoại Nhan Thanh lại vang lên!
"Đại sư tỷ?"
Nhan Thanh nhìn xem điện báo biểu hiện do dự, đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất thường, cú điện thoại này khẳng định không phải Đại sư tỷ đánh tới!
Nhưng điện thoại di động kêu không ngừng, rơi vào đường cùng Nhan Thanh đành phải kiên trì nhận nghe điện thoại.