Khúc thứ nhất, tên là 《 Thần Phủ 》!
Diệp Thần thôi động cầm phổ trong đầu, đàn tấu ra nốt nhạc thứ nhất!
Đông!
Một tiếng ngột ngạt huyền âm từ bên trong cổ cầm truyền ra, theo một đạo bạch sắc quang mang mắt trần có thể thấy như lưỡi dao bắn ra từ trên dây cổ cầm!
Oanh!
Đỉnh núi yên tĩnh lần nữa truyền đến một tiếng vang thật lớn, bạch quang bắn vào trên một khối đá lớn nặng đến mấy chục tấn ở phía trước, khối đá lớn thế mà ầm vang nổ tung!
"Ngọa tào!"
Diệp Thần thấy thế cũng không dám đàn tấu nốt nhạc thứ hai, hắn sợ bắn thêm mấy phát nữa lại sập cả ngọn núi!
"Chủ nhân, ngài cảm nhận được cổ cầm chi uy đi?"Dao Cầm ở một bên xinh đẹp cười nói.
"Xác thực ngưu bức!"
Diệp Thần nuốt ngụm nước bọt, nốt nhạc cấp độ nhập môn đã có uy lực lớn như thế, khó trách năm đó Ôn Thiên Tinh dám lấy sức một mình độc chiến quần hùng.
"Chủ nhân, tu vi ngài quá thấp, vẫn là bắt đầu từ cơ sở trước đi!"
"Cơ sở?"
"Trong nhẫn trữ vật của Ôn tiền bối có lưu lại bí tịch Liệt Hỏa Giáo, trước tiên ngài nên tu hành công pháp Liệt Hỏa Giáo!"Dao Cầm nói thẳng.
Diệp Thần nghe xong vội vàng mở nhẫn trữ vật ra, quả nhiên tìm tới một bản sách dùng khăn lụa màu vàng bao phủ.
Mở khăn lụa ra xem xét, một bản sách da trâu lộ ra khí tức cổ xưa đập vào mi mắt, phía trên dùng lối chữ Lệ viết bốn chữ lớn《 Phần Dương Bảo Điển 》!
"Bảo Điển?"
Diệp Thần nhìn thấy hai chữ này, không khỏi cảm thấy hạ bộ mát lạnh, sẽ không phải giống như Quỳ Hoa Bảo Điển trong phim truyền hình, muốn luyện công, trước phải tự cung đi?
Nghĩ tới đây Diệp Thần gian nan nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí mở ra tờ thứ nhất của Phần Dương Bảo Điển.
May mắn chính là, khúc dạo đầu không nói muốn tự cung!
Lật vài tờ Bảo Điển, trong lúc vô tình Diệp Thần thấy được khẩu quyết Hỏa Vân Chưởng, lúc này nghi ngờ nói:"Dao Cầm, Cát đảo chủ cũng kế thừa Phần Dương Bảo Điển đúng không?"
"Không có!"
Dao Cầm lắc lắc đầu, nói:"Giống như 《 Xi Vưu Thiên Thư 》, các đời đảo chủ đạt được truyền thừa đều là bản thiếu, chân chính truyền thừa nhất định phải người hữu duyên mới có thể có được!"
"Mà lại, Ôn tiền bối cũng cho tất cả mọi người cơ hội, nhưng không ai có thể đi vào cấm địa, có thể trách được ai?"
"Nói có lý!"Diệp Thần cười nói.
"Chủ nhân, ngài vẫn là chuyên tâm luyện công đi, hi vọng ngài có thể sớm ngày khống chế cổ cầm!"Dao Cầm nói xong hóa thành một đạo bạch quang chui vào bên trong cổ cầm.
"…"
Diệp Thần mặt mo đỏ ửng, lời này của Dao Cầm rõ ràng là ghét bỏ tu vi hắn thấp a!
Bất quá Dao Cầm nói cũng không sai, lấy tu vi hiện tại của hắn căn bản khống chế không được cổ cầm, vừa rồi chỉ là gảy một cái âm tiết, hiện tại ngón tay Diệp Thần cũng là tê dại.
Trở lại biệt thự, hắn đem mình khóa tại khách phòng (phòng cho khách), hết sức chuyên chú nghiên cứu《 Phần Dương Bảo Điển 》
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Diệp Thần ngồi xếp bằng trên giường chậm rãi mở mắt ra!
Thông qua một đêm tu luyện, hắn ngạc nhiên phát hiện Phần Dương chân khí cùng Thanh Long chân khí trong cơ thể đã hoàn mỹ dung hợp!
Phần Dương thuộc hỏa!
Thanh Long thuộc thủy!
Hai luồng chân khí thế mà tạo thành một cái tua bin Thái Cực không ngừng xoay tròn trong đan điền Diệp Thần, chân chính thực hiện âm dương điều hòa, cương nhu cùng tồn tại!
"Tại sao có thể như vậy?"
Diệp Thần nghĩ nghĩ thử thôi động Hỏa Vân Chưởng, kết quả nguyên bản hai bàn tay cực nóng, giờ phút này lại trở thành một lạnh một nóng.
Hắn vội vàng rời giường đi đến trước bể cá trong gian phòng, thử đem bàn tay lạnh như băng dán phía trên bể cá, kết quả bể cá lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu ngưng kết thành băng!
"Ngọa tào!"
Diệp Thần thấy thế liền sướng đến phát rồ, đây không tính là khai sáng một môn mới tuyệt học võ lâm a?
Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Thần biết là Tô Tuyết Di rời giường, vội vàng nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.
"Nàng dâu!"
Diệp Thần đi ra ngoài nhìn thấy Tô Tuyết Di đang nước mắt đầm đìa cùng ai đó gọi điện thoại, không khỏi hiếu kỳ nói:"Em sao vậy, sáng sớm đã khóc nhè?"
"Lão công?"
Tô Tuyết Di đầu tiên là sững sờ, lập tức ném điện thoại đi nhào vào trong ngực Diệp Thần, ô ô nói:"Em rời giường đều không nhìn thấy anh đâu, còn tưởng rằng cả đêm anh không có về nhà, lo lắng muốn chết!"
"Đồ ngốc, làm sao lão công lại cả đêm không về nhà, đừng khóc!"Diệp Thần cảm nhận được trong ngực mềm mại, nhẹ giọng an ủi.
"Vậy anh ngủ khách phòng làm gì?"
Tô Tuyết Di ngẩng đầu, khóc đến lê hoa đái vũ, ủy khuất ba ba mà nhìn xem Diệp Thần nhỏ giọng nức nở nói:"Anh, anh có phải phát ngán, không muốn ngủ cùng em nữa?"
"Làm sao có thể, em suy nghĩ nhiều!"
Diệp Thần nghe xong dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ lúc này mới kết hôn mấy ngày a, làm sao có thể ngán sơm vậy?
Tư thế nhiều vô số kể, còn chưa có mở khóa được hết đâu!